Hắn tìm kiếm xung quanh tiện thể quăng mấy bảo vật của Sở Thiền vào trong giới chỉ, dù đã kiểm tra hết cả phòng nhưng hắn vẫn chả nhận ra manh mối gì. Hắn bực tức ngồi lại bàn rót cốc trà uống lấy, sờ lên bàn nhận ra có vài vết lõm khác lạ làm hắn chú ý.

Mấy vết hắn này khá là mỏng, phải cẩn thận nhìn mới thấy, hắn mau chóng lấy trà đổ nước lên bàn xem rốt cuộc là vết khắc này để lại cái gì. Hắn nhìn ra trên bàn có khắc mấy chữ “đấu giá Hỏa Dược”. Hắn lập tức lấy lại tinh thần, dù đây là đúng hay sai hắn phải đi kiểm tra mới biết được. Quay qua hắn kêu Tuyết Ưng rời đi, sợ chậm trễ hắn dùng “Phi Quang Dực” cùng Tuyết Ưng trực tiếp bay tới hội đấu giá Hỏa Dược.

Hiện trước mắt là hội đấu giá Hỏa Dược, hắn muốn đi vào nhưng bây giờ nó đã đóng cửa, một màng kết giới bao quanh khó mà tiến vào,Tuyết Ưng hậm hực đá vào kết giới.

-Để ta phá nát cái kết giới rách này.

-Đừng manh động.

Vương Lăng ngăn Tuyết Ưng lại sợ nàng làm kinh động đến kẻ bên trong, hắn nhớ tới hội đấu giá Hỏa Dược vốn là thuộc quyền sở hữu của Dược gia nên hắn quyết định đi tìm Dược Thư Kỳ.

Trong tư phòng, Dược Thư Kỳ đang ở trong bồn tắm, cánh tay trắng dài lướt trên da thịt, cả người ở trong nước để lộ chút thân trên, da thịt hồng đào thoát ẩn thoát hiện sau làn hơi nước. Ngay lúc này Vương Lăng từ cửa sổ nhảy vào, một cách thầm lặng, hắn biết rõ phòng Dược Thư Kỳ là nơi nào nên trực tiếp đi vào bằng đường cửa sổ.

Nghe tiếng động lạ Dược Thư Kỳ giật mình nhìn qua thấy có bóng người la lên, Vương Lăng nhận ra Dược Thư Kỳ đang tắm thì giật mình, sợ nàng hiểu lầm khó mà nhờ vả nên muốn lao ra ngoài nhưng chợt cảm nhận một luồng khí tức khác lạ âm u cũng đang hướng về phía này. Hắn không nghĩ nhiều nhảy vội vào trong bồn tắm, bịt miệng nàng lại nói nhỏ bên tai.

-Đừng la nữa, là ta.

Nghe giọng nói thân quen, Dược Thư Kỳ mới nhận ra Vương Lăng, khuôn mặt cau có khó chịu vì hắn là đang cùng nàng ở chúng một bồn tắm.

-Ngươi sao lại ở đây.

-Ta có chuyện muốn nhờ nên giờ này mới mạo muội tới tìm.

Dược Thư Kỳ cố nép người xuống không muốn cho hắn nhìn nhiều, dù cách lớp y phục nhưng Vương Lăng vẫn cảm nhận độ đàn hồi mềm mịn của da thịt nàng ép sát hắn.

-Có chuyện gì thì ngươi ra ngoài hãy nói.

-Chưa được, ta cảm nhận có một kẻ có khí tức khác lạ đang hướng tới phía này. Ta sợ kẻ này đối với ngươi cũng không có ý tốt.

-Cái gì mà không có ý tốt, chẳng phải kẻ đó là ngươi sao.

Dược Thư Kỳ khó chịu muốn ra ngoài nhưng sợ vừa đứng lên thì cái gì cũng cho Vương Lăng thấy thế thì không ổn, nhưng nàng cũng không muốn ở cùng hắn trong một cái bồn tắm. Đúng lúc này thì nha hoàn từ bên ngoài từ ngoà xông vào mở cửa nhìn Dược Thư Kỳ hỏi.

-Tiểu thư, có chuyện gì sao.

-Không có, là ta nhìn thấy một con gián nên hơi hoảng.

-Thật sự như vậy.

Nhìn nàng bộ dáng xuấ hổ, nha hoàn có chút nghi ngờ.

-Ngươi từ khi nào biết hỏi tra hỏi chủ tử rồi.

-Nô tỳ không dám.

Nữ nha hoàn run người vội bào chữa, lại lúc này từ xa vọng lại tiếng một nha hoàn khác, tiếng lại ngày càng gần.

-Không được tự tiện đến phòng tiểu thư.

-Ta vừa nghe nàng hét, ta phải đi kiểm tra.

-Tiểu thư hiện đang tắm rửa ngươi dám.

Nha hoàn kia cũng lao ra nhìn nam nhân trông có vẻ lãng tử kia. Dược Thư Kỳ cũng nhận ra giọng nói kia, nàng phất tay để cửa đóng lại, lúc này nam tử kia đã ở trước cửa gọi vọng vào.

-Dược tiểu thư, người không sao chứ.

-Ta không có vấn đề gì. Lãng Chiêu công tử không cần lo lắng.

Vương Lăng cảm nhận khí tức hắc ám này tuy rất nhỏ nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ ràng được tên Lãng Chiêu này có tu luyện ma công. Hắn ở trong bồn tắm động đậy ngửi mùi hương của nữ nhân mà kích động, thứ trong quần hắn cứng dần cọ vào người Dược Thư Kỳ làm nàng giật mình, quay qua lườm hắn cảnh cáo.

Lãng Chiêu nghe nàng đang tắm rửa thì liền kích động, dạo này hắn có nhiệm vụ thu hút Dược Thư Kỳ nhưng nàng cứng rắn hơn hắn tưởng, dù hắn có dụ dỗ thế nào nàng cũng không ngã vào lòng hắn. Bây giờ nàng đang trong tình trạng khó đề phòng là cơ hội của hắn. Lập tức Lãng Chiêu đánh ngất hai nha hoàn, trực tiếp phá cửa xông vào làm Dược Thư Kỳ kinh hãi ngụp người xuống nước.

-Lãng Chiêu, ngươi đây là đang làm gì.

-Làm gì? Nàng xem nam nữ chung một phòng thì có thể làm gì khác.

-Ngươi mau đi ra. Nếu không đừng hòng ta tha cho ngươi.

-Chuyện đến nước này ta cũng không còn cách nào khác.

Nhìn Dược Thư kỳ da thịt trắng nõn làm Lãng Chiêu kích thích cả người, lập tức lao tới muốn phá hủy bồn tắm nhìn xem nữ nhân kia mùi vị ra sao. Dược Thư Kỳ kinh hãi vì vốn nàng không có bao nhiêu thực lực, chỉ là hóa linh trung kỳ khó mà chống lại kẻ trước mắt.

Nhưng nàng rất nhanh bình tĩnh vì nhận ra Vương Lăng đang ở đằng sau không hiểu vì sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra. Vương Lăng cũng không chờ đợi thêm trực tiếp lao ra, vận “Hóa Long Chưởng” nghênh kháng với Lãng Chiêu đẩy hắn bay trở lại.

Lãng Chiêu giật mình nhận ra không biết từ đâu xuất hiện một kẻ khác mà lại từ trong bồn tắm Dược Thư Kỳ xuất hiện có thể bức lui mình. Mà Vương Lăng cũng ngạc nhiên vì không nghĩ đối phương vẫn bình an khi nhận một chưởng toàn lực của hắn, như thế thì kẻ trước mặt cảnh giới phải hơn hắn. Lãng Chiêu lạnh lùng nói:

-Ta còn nghĩ ngươi băng thanh ngọc cốt thế nào, hóa ra còn giấu nam nhân trong phòng.

-Ngươi đừng nói bậy, ta với hắn quan hệ không phải như vậy.

Dược Thư Kỳ lập tức phản bác, nàng xấu hổ giấu mình càng sâu, trước giờ chưa từng có ai khinh nhờn nàng vì nàng là con cháu Dược gia, thân phận trong tộc lại rất cao, chưa có ai sờ soạng, phi lễ nàng như Vương Lăng kia. Vương Lăng cười mỉm lấy ra Lôi Chu Kiếm, ánh kiếm mang theo luồng lôi điện màu đen làm Lãng Chiêu phải kiên dè.

-Dám tự tiện xông vào khi nữ nhân của ta đang tắm, ngươi muốn chết rồi.

-Nàng ta là nữ nhân ngươi khi nào.

Lãng Chiêu tức giận một luồng khí màu đen xuất ra phóng hướng Vương Lăng, va chạm cùng mũi kiếm để bị hắc lôi đánh tan, tiếp tục mũi kiếm vẫn lao tới. Nhưng khi vừa tới vị trí đứng của Lãng Chiêu thì Vương Lăng đâm phải một tàn ảnh, lập tức cảm thấy không ổn, quay đầu lại thấy Lãng Chiêu đã bắt lấy Dược Thư Kỳ đang khỏa thân. Lãng Chiêu cười khinh khỉnh ôm thân thể người ngọc lao ra ngoài cửa.

-Nữ nhân này ta sẽ đem sử dụng, chơi chán thì sẽ trả ngươi.

-Vương Lăng cứu ta.

Dược Thư Kỳ kinh hoảng muốn khóc nhìn lại phía Vương Lăng, hắn lúc này khuôn mặt băng lãnh cũng hướng phía cửa sổ lao đi.

-Mau bỏ nàng ta lại nếu không ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.

-Ngươi có bản lĩnh theo kịp ta sao. Hiện ta đang bận nếu không tiểu tử ngươi chết lâu rồi.

Lãng Chiêu khinh thường vẫn cứ cắp người ngọc mà bay đi, một lúc sau quay đầu lại nhìn tưởng đã bỏ xa Vương Lăng nào thấy một ánh điện đen như sao xẹt lao tới, bắt kịp với hắn. Lãng Chiêu kinh ngạc không chần chờ tiếp tục chạy. Vương Lăng bắt đầu nôn nóng, đối phương rõ ràng tốc độ càng gia tăng làm hắn khó lòng bắt kịp dù cho có “Lôi Thiểm Bộ”. Đang nôn nóng thì hắn nhìn ra Tuyết Ưng ở phía xa, vui mừng gọi to:

-Tuyết Ưng, chặn tên kia lại.

-Hiểu rồi.

Tuyết Ưng tốc độ quỷ dị, nháy mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Lãng Chiêu, gã giật mình nhận ra nguy hiểm vội vàng phòng ngự, một luồng khí màu đen tạo ra một cái thuẫn màu đen làm giảm đi uy phong của khí kình Tuyết Ưng nhưng gã cũng chỉ là thoát chết chứ vẫn bị thương, hắn móc ra một viên đan dược rồi nuốt vào nhìn ra Tuyết Ưng phát ra chưởng phong thứ hai, hắn biết nếu nhận thêm lần nữa thì chắc chắn phải chết nên ném Dược Thư Kỳ về phía bạo phong kia, điều này làm nàng kinh hãi nhắm mắt lại chờ chết.

Cũng may Vương Lăng đến kịp ôm Dược Thư Kỳ lui ra nhưng bị chưởng phong đánh trúng, một vết cắt sắt bén trên da thịt hắn hiện ra, Tuyết Ưng kinh hãi phất tay hóa giải chưởng phong còn lại. Hai mắt tinh anh nhìn Lãng Chiêu đuổi theo. Dược Thư kỳ thấy hắn vì mình mà bị thương cảm động hỏi:

-Ngươi không sao chứ.

-Không vấn đề gì.

Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm mà toàn là nhìn phía dưới ngực nàng mới nhận ra bản thân hiện đang khỏa thân, từ trên xuống dưới toàn bộ lộ ra bên ngoài, nàng hét toáng tát hắn một cái làm hắn thanh tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện