Lúc mấy người Vương Lăng vừa rời đi thì từ phía cây cao xuất hiện một người, cả người mặc đồ đen, ở trên y phục vẫn còn vết máu động lại, ánh mắt âm lãnh nhìn mấy cái xác bên dưới, gã liền đi tới bên đám người lần mò bên trong người đám pháp sư có vẻ là đang tìm kiếm thứ gì.
Cuối cùng gã phải thất vọng đứng dậy khi từ xa có bóng dáng người của tông môn đang đi tới. Một bóng đen mang theo mùi máu cùng hận ý dần chìm vào trong rừng cây.
Sau khi gã đi được vài đoạn thì đến gần một cung viện dành cho nữ đệ tử, từ phía xa có rất nhiều nữ đệ tử vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp, người này thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động nhân, bề ngoài cao quý. Một nữ đệ tử luôn miệng nở nụ cười nói:
-Tào Vận sư tỷ thật lợi hại, không ngờ đã đột phá khởi lực cảnh rồi.
-Đúng vậy, tỷ quả nhiên là thiên tài ngàn năm có được của tông môn.
Thiếu nữ Tào Vận nghe đám nữ đệ tử khen ngợi vui vẻ nở nụ cười yêu kiều, cả đám ríu rít khiến cung viện này thêm phần huyên náo. Gã hắc y kia sau khi nghe đám nữ nói thì ánh mắt liền ngây ra, lộ vẻ dữ tợn nhìn về Tào Vận như có thâm thù đại hận.
-Nàng ta là người Tào gia. Rất tốt, ta bắt đầu trả thù đây.
Trên võ đài quyết đấu có hai thân ảnh va vào nhau, phía dưới một mảng nhộn nhịp có vô số người tới quan sát, có một thiếu niên anh tuấn, khí thế bất phàm vung kiếm đả bại một đệ tử. Gã đệ tử sau khi cảm nhận lưỡi kiếm ngay sát cổ liền run rẩy, hô lớn:
-Ta chịu thua.
-Sư huynh đã nhường.
Lập tức trên Huyền Bảng vị trí của vị đệ tử kia liền bị thay thế bởi vị thiếu niên, vị trí thứ 11 hiện lên tên của Vương Lăng. Hắn cười vui vẻ, bây giờ hắn đã đủ điều kiện thách đấu với bất cứ ai trên Huyền Bảng, cũng có thể nói hắn tự tin chả có ai ở trên này có thể là đối thủ của hắn. Hắn nhìn xuống phía dưới toàn trường hô to:
-Không biết Hoàng Linh Du sư huynh có ở đây hay không, ta muốn khiêu chiến đây.
Cả đám người phía dưới xôn xao, ai cũng hiểu Vương Lăng thiên phú hơn người nhưng nhìn độ tuổi của hắn cũng không hề lớn bao nhiêu, không biết làm sao mà lại lợi hại như vậy, nghĩ vậy nhưng ai cũng hiểu hai chữ “thiên tài” không dành cho hắn thì còn cho ai.
Thấy Hoàng Linh Du không có mặt hắn liền thở dài, cái quy định phải đứng đầu Huyền Bảng mới có quyền thách đấu Địa bảng làm khổ hắn vô cùng, sẽ rất khó khăn nếu muốn chiếm giữ địa vị của bất cứ ai thực lực quá cao, quy định này có vẻ như tông môn muốn giảm thương vong xuống mức thấp đây mà. Hắn nhìn lướt xuống phía dưới, tùy hứng hỏi tiếp:
-Phía dưới có vị huynh đệ nào xếp hạng cao hơn ta thì mời lên đài, ta muốn lĩnh giáo nào.
Hắn xoay thanh kiếm trong tay nhìn cả trường mỉm cười, có mấy đệ tử phía dưới nhìn hắn tuổi còn trẻ có vẻ ngông cuồng thì tức giận, bất ngờ có một đệ tử nhảy lên, người này mái tóc buộc cao phía sau, dáng vẻ đường đường, y phục nội môn đệ tử.
-Tiểu sư đệ để ta dạy ngươi chút bài học.
-Không biết tính danh sư huynh? -Diệp Tu, đệ tử Bắc Vũ Cung.
Diệp Tu mỉm cười, lộ vẻ tự tin, Vương Lăng chỉ cười nhìn lên thấy gã này là hạng 4 Huyền Bảng liền lập tức vui vẻ. Nhận thấy Vương Lăng không hề có chút e sợ ngược lại còn thêm nét vui mừng khiến Diệp Tu nhăn trán, hai tay tạo ra một lượng khí linh màu lục, lập tức lao tới bên người Vương Lăng.
-Để xem ngươi còn tự cao được không, Song Quyển Linh Cực.
Hai tàn gió lớn mau chóng ồ ạt áp sát người Vương Lăng, như cơn gió lạnh mùa đông khiến người khác phải lạnh run. Vương Lăng bàn tay vung ra, một lớp sương mù dần dần hòa tan, bay về phía của Diệp Tu, gã mặc kệ Vương Lăng giở trò gì, tay phải vung thêm một lưỡi liềm màu lục trong bàn tay chém về phía Vương Lăng.
Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, cả người Diệp Tu cảm nhận hơi lạnh thấu xương, chuyển động chậm lại, khi đã nhận ra việc gì xảy đến thì cả người bị cuốn lên không trung, toàn thân bị bao bọc bởi một lớp băng, từ phía dưới nhìn lên võ đài liền thấy một cột nước cao bị đóng băng mà nằm trên đỉnh là Diệp Tu bất động thanh sắc.
-Đây là như thế nào, uy lực này cũng phải là của đạo sư đấy, Vương Lăng là linh lực giả uy lực ma pháp sao lại lợi hại như vậy.
-Nếu quả thật là linh pháp song tu thì quá biến thái rồi.
Đám đệ tử bàn tán không nghĩ tới kết quả quá cách biệt này, Vương Lăng chế trụ Diệp Tu quá dễ dàng, cấp bậc này quả nhiên không khiến người khác khỏi bất ngờ, như vậy cũng có thể xem hắn là thiên phú kinh người rồi.
Cả lớp băng tan ra Diệp Tu liền rơi xuống ngã trên đất, gã mặt mày vô cùng khó coi hậm hực địa Vương Lăng, nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Vương Lăng quay lưng về phía mình đang nhìn lên Địa bảng liền thêm phần căm giận, cả người như gió lốc bay tới bên người Vương Lăng giơ cao một chưởng, chưởng này nhìn như mũi thương cường hãn chỉ theo một đường gió bay tới người. Vương Hàn phía dưới nhìn lên vội hô to với Vương Lăng.
-Sư đệ cẩn thận.
Vương Lăng vẫn dửng dưng như không có gì, hắn thở dài cảm nhận có áp khí tới gần.
-Cũng tốt, để xem chiêu thức mà sư nương mới chỉ dạy nào. Long Ảnh Tàn Quyển.
Tay hắn giơ ra một chưởng, hai chân đứng tấn, tay trái để về phía sau xuất ra một kim long tàn ảnh khí thế bức nhân lấn lướt vượt qua phá tan cả cơn gió xoáy của Diệp Tu phá vỡ thế công lao tới bên người của Diệp Tu, gã liền đưa hai tay trước ngực, cả người liền như bị nghiền ép bay về phía sau rơi xuống cả khán đài, miệng phun ra chút máu. Vương Lăng mặt liền tỏ vẻ lo lắng đi tới hỏi thăm.
-Sư huynh không có việc gì chứ, thứ cho tiểu đệ ra tay khá nặng.
-Chỉ là chút thương tích không nhọc sư đệ quan tâm.
Diệp Tu âm trầm đứng dậy cố gắng lắm rồi mới thờ thẫn bỏ đi, gã có thể nhìn thấy vẻ mặt của mấy đệ tử xung quanh đang cười hắn, hắn quay qua nhìn Vương Lăng lần cuối nói thầm.
-Để xem ngươi con tự cao được bao nhiêu.
Vương Hàn thấy Vương Lăng tiến vào nhóm dẫn đầu Huyền bảng liên vui vẻ đi tới chúc mừng, Vương Lăng khoát tay cũng không vui vẻ bao nhiêu, mục đích của hắn đâu chỉ dừng lại ở Huyền bảng đâu chứ, phải sớm đề thăng sức mạnh mới mong không bị bất cứ ai khinh thường.
Cũng được một lúc, hắn đã sớm kiếm được khá nhiều điểm linh trị, cũng cần để mua một vài thứ, củng cố Viên Tâm hội. Nhiều thế lực đã sớm xem hắn là cái gai cần nhổ bỏ, nếu bản thân chỉ dựa vào thực lực duy nhất của mình thì khó lòng mà tồn tại ở bên trong tông môn phức tạp này.
Hắn cùng Vương Hàn bước ra khỏi Tháp Thí Luyện mặc kệ mấy ánh mắt soi mói, nghĩ tới mấy tháng này liền bị Ảnh Tư Mệnh bắt ép tập luyện không cho rời khỏi sơn khai nửa bước làm hắn khó lòng biết chuyện gì xảy ra dạo này, nhớ tới Hỏa Phượng Huyết Tích kia chắc chắn là sẽ khiến cho nhiều thế lực tranh giành tới ong đầu chảy máu. Nghĩ thế hắn lập tức hỏi Vương Hàn:
-Dạo này có chuyện gì khác thường không.
-Cũng không có gì đáng quan tâm, ngoài việc có vài kẻ đến quấy phá Viên Tâm hội của chúng ta.
-Bên đám người đấu giá thành công Hỏa Phượng Huyết Tích không có dị động gì sao.
-Nghe nói bọn họ sau khi giành được nó thì im hơi lặng tiếng, chưa từng rời khỏi hội đấu giá Hỏa Dược, theo một số vị sư đệ nói thì phía xung quanh có rất nhiều người ở trọ, tất cả đều là khách lạ.
-Đệ hiểu rồi.
Hắn xoa cằm thật sự hiểu rõ vấn đề hiện giờ, tất cả thế lực đang nhìn mấy người giành được Hỏa Phượng Huyết Tích như hổ rình mồi, dù biết đám người đó không đơn giản nhưng ai cũng có lòng tham, nào dám từ bỏ miếng mồi ngon như vậy, chưa có ai động thủ chứng minh là giông tố chưa tới mà thôi.
Hắn đang cần máu của Thượng Thiên Hỏa Y Phượng Hoàng, hi vọng có thể cứu sống Sở Ngọc, mặc dù Linh Tôn nói là không chắc nhưng hắn vẫn muốn thử bằng mọi cách. Vì thế cho nên hắn nhất định phải nghĩ cách cầm trong tay Hỏa Phượng Huyết Tích. Đã có chủ ý trong đầu hắn liền lập tức muốn tìm Dược Thư Kỳ.
Cuối cùng gã phải thất vọng đứng dậy khi từ xa có bóng dáng người của tông môn đang đi tới. Một bóng đen mang theo mùi máu cùng hận ý dần chìm vào trong rừng cây.
Sau khi gã đi được vài đoạn thì đến gần một cung viện dành cho nữ đệ tử, từ phía xa có rất nhiều nữ đệ tử vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp, người này thanh lệ thoát tục, xinh đẹp động nhân, bề ngoài cao quý. Một nữ đệ tử luôn miệng nở nụ cười nói:
-Tào Vận sư tỷ thật lợi hại, không ngờ đã đột phá khởi lực cảnh rồi.
-Đúng vậy, tỷ quả nhiên là thiên tài ngàn năm có được của tông môn.
Thiếu nữ Tào Vận nghe đám nữ đệ tử khen ngợi vui vẻ nở nụ cười yêu kiều, cả đám ríu rít khiến cung viện này thêm phần huyên náo. Gã hắc y kia sau khi nghe đám nữ nói thì ánh mắt liền ngây ra, lộ vẻ dữ tợn nhìn về Tào Vận như có thâm thù đại hận.
-Nàng ta là người Tào gia. Rất tốt, ta bắt đầu trả thù đây.
Trên võ đài quyết đấu có hai thân ảnh va vào nhau, phía dưới một mảng nhộn nhịp có vô số người tới quan sát, có một thiếu niên anh tuấn, khí thế bất phàm vung kiếm đả bại một đệ tử. Gã đệ tử sau khi cảm nhận lưỡi kiếm ngay sát cổ liền run rẩy, hô lớn:
-Ta chịu thua.
-Sư huynh đã nhường.
Lập tức trên Huyền Bảng vị trí của vị đệ tử kia liền bị thay thế bởi vị thiếu niên, vị trí thứ 11 hiện lên tên của Vương Lăng. Hắn cười vui vẻ, bây giờ hắn đã đủ điều kiện thách đấu với bất cứ ai trên Huyền Bảng, cũng có thể nói hắn tự tin chả có ai ở trên này có thể là đối thủ của hắn. Hắn nhìn xuống phía dưới toàn trường hô to:
-Không biết Hoàng Linh Du sư huynh có ở đây hay không, ta muốn khiêu chiến đây.
Cả đám người phía dưới xôn xao, ai cũng hiểu Vương Lăng thiên phú hơn người nhưng nhìn độ tuổi của hắn cũng không hề lớn bao nhiêu, không biết làm sao mà lại lợi hại như vậy, nghĩ vậy nhưng ai cũng hiểu hai chữ “thiên tài” không dành cho hắn thì còn cho ai.
Thấy Hoàng Linh Du không có mặt hắn liền thở dài, cái quy định phải đứng đầu Huyền Bảng mới có quyền thách đấu Địa bảng làm khổ hắn vô cùng, sẽ rất khó khăn nếu muốn chiếm giữ địa vị của bất cứ ai thực lực quá cao, quy định này có vẻ như tông môn muốn giảm thương vong xuống mức thấp đây mà. Hắn nhìn lướt xuống phía dưới, tùy hứng hỏi tiếp:
-Phía dưới có vị huynh đệ nào xếp hạng cao hơn ta thì mời lên đài, ta muốn lĩnh giáo nào.
Hắn xoay thanh kiếm trong tay nhìn cả trường mỉm cười, có mấy đệ tử phía dưới nhìn hắn tuổi còn trẻ có vẻ ngông cuồng thì tức giận, bất ngờ có một đệ tử nhảy lên, người này mái tóc buộc cao phía sau, dáng vẻ đường đường, y phục nội môn đệ tử.
-Tiểu sư đệ để ta dạy ngươi chút bài học.
-Không biết tính danh sư huynh? -Diệp Tu, đệ tử Bắc Vũ Cung.
Diệp Tu mỉm cười, lộ vẻ tự tin, Vương Lăng chỉ cười nhìn lên thấy gã này là hạng 4 Huyền Bảng liền lập tức vui vẻ. Nhận thấy Vương Lăng không hề có chút e sợ ngược lại còn thêm nét vui mừng khiến Diệp Tu nhăn trán, hai tay tạo ra một lượng khí linh màu lục, lập tức lao tới bên người Vương Lăng.
-Để xem ngươi còn tự cao được không, Song Quyển Linh Cực.
Hai tàn gió lớn mau chóng ồ ạt áp sát người Vương Lăng, như cơn gió lạnh mùa đông khiến người khác phải lạnh run. Vương Lăng bàn tay vung ra, một lớp sương mù dần dần hòa tan, bay về phía của Diệp Tu, gã mặc kệ Vương Lăng giở trò gì, tay phải vung thêm một lưỡi liềm màu lục trong bàn tay chém về phía Vương Lăng.
Tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn, cả người Diệp Tu cảm nhận hơi lạnh thấu xương, chuyển động chậm lại, khi đã nhận ra việc gì xảy đến thì cả người bị cuốn lên không trung, toàn thân bị bao bọc bởi một lớp băng, từ phía dưới nhìn lên võ đài liền thấy một cột nước cao bị đóng băng mà nằm trên đỉnh là Diệp Tu bất động thanh sắc.
-Đây là như thế nào, uy lực này cũng phải là của đạo sư đấy, Vương Lăng là linh lực giả uy lực ma pháp sao lại lợi hại như vậy.
-Nếu quả thật là linh pháp song tu thì quá biến thái rồi.
Đám đệ tử bàn tán không nghĩ tới kết quả quá cách biệt này, Vương Lăng chế trụ Diệp Tu quá dễ dàng, cấp bậc này quả nhiên không khiến người khác khỏi bất ngờ, như vậy cũng có thể xem hắn là thiên phú kinh người rồi.
Cả lớp băng tan ra Diệp Tu liền rơi xuống ngã trên đất, gã mặt mày vô cùng khó coi hậm hực địa Vương Lăng, nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Vương Lăng quay lưng về phía mình đang nhìn lên Địa bảng liền thêm phần căm giận, cả người như gió lốc bay tới bên người Vương Lăng giơ cao một chưởng, chưởng này nhìn như mũi thương cường hãn chỉ theo một đường gió bay tới người. Vương Hàn phía dưới nhìn lên vội hô to với Vương Lăng.
-Sư đệ cẩn thận.
Vương Lăng vẫn dửng dưng như không có gì, hắn thở dài cảm nhận có áp khí tới gần.
-Cũng tốt, để xem chiêu thức mà sư nương mới chỉ dạy nào. Long Ảnh Tàn Quyển.
Tay hắn giơ ra một chưởng, hai chân đứng tấn, tay trái để về phía sau xuất ra một kim long tàn ảnh khí thế bức nhân lấn lướt vượt qua phá tan cả cơn gió xoáy của Diệp Tu phá vỡ thế công lao tới bên người của Diệp Tu, gã liền đưa hai tay trước ngực, cả người liền như bị nghiền ép bay về phía sau rơi xuống cả khán đài, miệng phun ra chút máu. Vương Lăng mặt liền tỏ vẻ lo lắng đi tới hỏi thăm.
-Sư huynh không có việc gì chứ, thứ cho tiểu đệ ra tay khá nặng.
-Chỉ là chút thương tích không nhọc sư đệ quan tâm.
Diệp Tu âm trầm đứng dậy cố gắng lắm rồi mới thờ thẫn bỏ đi, gã có thể nhìn thấy vẻ mặt của mấy đệ tử xung quanh đang cười hắn, hắn quay qua nhìn Vương Lăng lần cuối nói thầm.
-Để xem ngươi con tự cao được bao nhiêu.
Vương Hàn thấy Vương Lăng tiến vào nhóm dẫn đầu Huyền bảng liên vui vẻ đi tới chúc mừng, Vương Lăng khoát tay cũng không vui vẻ bao nhiêu, mục đích của hắn đâu chỉ dừng lại ở Huyền bảng đâu chứ, phải sớm đề thăng sức mạnh mới mong không bị bất cứ ai khinh thường.
Cũng được một lúc, hắn đã sớm kiếm được khá nhiều điểm linh trị, cũng cần để mua một vài thứ, củng cố Viên Tâm hội. Nhiều thế lực đã sớm xem hắn là cái gai cần nhổ bỏ, nếu bản thân chỉ dựa vào thực lực duy nhất của mình thì khó lòng mà tồn tại ở bên trong tông môn phức tạp này.
Hắn cùng Vương Hàn bước ra khỏi Tháp Thí Luyện mặc kệ mấy ánh mắt soi mói, nghĩ tới mấy tháng này liền bị Ảnh Tư Mệnh bắt ép tập luyện không cho rời khỏi sơn khai nửa bước làm hắn khó lòng biết chuyện gì xảy ra dạo này, nhớ tới Hỏa Phượng Huyết Tích kia chắc chắn là sẽ khiến cho nhiều thế lực tranh giành tới ong đầu chảy máu. Nghĩ thế hắn lập tức hỏi Vương Hàn:
-Dạo này có chuyện gì khác thường không.
-Cũng không có gì đáng quan tâm, ngoài việc có vài kẻ đến quấy phá Viên Tâm hội của chúng ta.
-Bên đám người đấu giá thành công Hỏa Phượng Huyết Tích không có dị động gì sao.
-Nghe nói bọn họ sau khi giành được nó thì im hơi lặng tiếng, chưa từng rời khỏi hội đấu giá Hỏa Dược, theo một số vị sư đệ nói thì phía xung quanh có rất nhiều người ở trọ, tất cả đều là khách lạ.
-Đệ hiểu rồi.
Hắn xoa cằm thật sự hiểu rõ vấn đề hiện giờ, tất cả thế lực đang nhìn mấy người giành được Hỏa Phượng Huyết Tích như hổ rình mồi, dù biết đám người đó không đơn giản nhưng ai cũng có lòng tham, nào dám từ bỏ miếng mồi ngon như vậy, chưa có ai động thủ chứng minh là giông tố chưa tới mà thôi.
Hắn đang cần máu của Thượng Thiên Hỏa Y Phượng Hoàng, hi vọng có thể cứu sống Sở Ngọc, mặc dù Linh Tôn nói là không chắc nhưng hắn vẫn muốn thử bằng mọi cách. Vì thế cho nên hắn nhất định phải nghĩ cách cầm trong tay Hỏa Phượng Huyết Tích. Đã có chủ ý trong đầu hắn liền lập tức muốn tìm Dược Thư Kỳ.
Danh sách chương