Linh Tôn khuôn mặt đanh lại, liếc nhìn hắn một cách hời hợt.
- Đừng tỏ ra cái biểu cảm như vậy, dù chính tiểu tử ngươi cũng không thể tự biết rõ chính thân phận của bản thân.
- Ý của tiền bối là? Vương Lăng cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Linh Tôn lại lãng tránh vấn đề, lãng qua việc khác.
- Được rồi, ngươi cứ xem ta chưa từng nói gì. Hiện tại thì cần ngươi chính thức tiếp nhận truyền thừa rồi nói.
Dù có vạn câu hỏi Vương Lăng cũng chỉ có thể im lặng, nhìn vào tòa Linh Kiếm trước mắt, nó so với hồn linh “Linh Kiếm” của hắn không hề khác biệt, có vẻ như không hề trùng hợp ngẫu nhiên.
Hắn thấy Linh Tôn giơ cao kim sắc lệnh bài, một tia sáng từ tòa linh kiếm phát ra chiếu thẳng vào lệnh bài, chỉ sáng lên một cái rồi Vương Lăng cảm thấy bản thân đã bị hút vào tòa Linh kiếm trước mặt.
Bao xung quanh hắn là khói trắng mù mịt, những sợi xích đan xen xung quanh nối dài từ sâu trong lòng đất trải dài đến bầu trời phía trên không chẳng hề thấy điểm dừng. Vương Lăng dừng lại quan sát, dùng bàn tay đụng vào dây xích làm nó run lên một hồi như nhảy múa.
Hắn dần cảm thấy như có một tiếng gọi mãnh liệt đang nói với hắn. Hắn bị hấp dẫn theo tiếng gọi vô hình ấy, dần dần bước đi, trước khi nhận ra đã thấy bản thân đứng trước một tấm bia ngọc tuyền đẹp đẽ.
Hắn bất chợt thấy bản thân bị vây bởi 4 bức tường ngọc, hắn cũng không hề cảm thấy kinh hoảng gì, từng bước đi tới chạm tay vào bích thạch ngọc, trên đó có khắc những cổ tự kỳ quái nhưng cũng có những chữ hắn có thể đọc được.
- Mặc Thiên Thanh, tổ chủ đời thứ 13 của Mặc gia, nắm giữ Vạn Thanh Phá Quyết vô địch bát phương lục phái…
- .....
- Mặc Liên Họa, tổ chủ đời thứ 27 của Mặc gia, tinh thông cầm kỹ, vô thanh giết Đế, mê loạn chúng sinh…
- .....
Đọc vài dòng trên bích thạch hắn cuối cùng cũng hiểu ở đây ghi chú từng đời gia chủ Mặc gia, không hề quá chi tiết nhưng có thể nắm đại khái công danh của họ. Hắn phải kinh hãi hết lần này đến lần khác khi biết đời đời gia chủ đều là bá chủ một phương, mỗi người một loại bá khí riêng, đều có một loại thiên phú trời cho khác biệt. Có người đưa Mặc gia làm bá chủ tứ phương, lại có người quyết định ẩn thế cứ thế mà sống nhưng thực lực không hề thua kém bất cứ đời gia chủ nào.
Mặc gia kỳ danh lúc nổi lúc chìm, nhưng hầu hết đều là ra tay khi thiên địa xảy ra dị tượng đe dọa chúng sinh, xem như đó là nghĩa vụ cần phải làm khi thiên đạo đã ưu ái ban cho Mặc gia thiên phú hơn hẳn những nhân tộc khác.
Hắn không chút dời mắt nhìn vào từng dòng chữ phát đậm tinh quang tỏa ra khí tức kinh khủng khác biệt trên tường ngọc. Hắn đảo mắt qua liền nhìn thấy đến gia chủ Mặc gia đời thứ 45 liền ngừng lại. Nếu thật như vậy hắn không biết Mặc gia làm cách nào tồn tại qua bao nhiều vạn ức năm, qua từng thế hệ rồi mà vẫn giữ được thế độc tôn của bản thân.
Lại nhìn xuống phía dưới, cũng không phải là hoàn toàn kết thúc huyết mạch mà dường như thay đổi lại hoàn toàn vì đời tiếp theo tự xưng là đệ nhất gia chủ tân lập Mặc Tề Thương, người này tự xưng bản thân là duy ngã độc tôn, Vị Thần cùng Vị Vương chết dưới tay hắn vô số, hắn phá vỡ thiên khung, cướp đoạt vận khí làm sinh linh đồ than, thiên địa vô sắc.
- Người này đúng là ngông cuồng, vô pháp vô thiên, không ngờ các đời gia chủ anh minh thần vũ lại sinh ra một kẻ không biết trời đất này.
Hắn lại ghé mắt qua đệ nhị gia chủ tân lập Mặc Vô Thường, không ngờ chính người này lại ra tay ngăn cản Mặc Tề Thương còn khiến Mặc Tề Thương bị thương nặng xé rách hư không, chỉ có thể xé rách không gian lao vào vùng không gian loạn lưu sống chết không rõ.
Vương Lăng đọc tới các đời đệ tam, đệ tứ, …, đến đệ thất thì liền kinh ngạc vì các gia chủ đời này đều là chết rất trẻ, cao nhất là đệ thất gia chủ chỉ sống đủ 18 tuổi, còn chưa kịp hoàn toàn trưởng thành. Còn ghi chú về đệ bát gia chủ, khí tức tỏa ra khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, Mặc Vô Cẩn, 6 tuổi đã là dung linh cảnh, 8 tuổi hóa linh cảnh, tu luyện tròn 100 năm thành tựu Vị Vương, lại là người ngăn cản đại thảm họa 5000 năm trước.
Đệ Cửu gia chủ tân lập Mặc Trường Không, là người của Phân gia hệ liệt, nhờ vào kiên trì mà tiếp nhận vị trí gia chủ, tại vị gia chủ 50 năm liền biến mất không dấu tích. Vương Lăng lướt xuống đã không còn bất cứ người nào, xem ra Mặc Trường Không là gia chủ cuối cùng của Mặc gia tính đến hiện tại.
12 đời gia chủ đầu tiên hắn không có cách nhớ rõ ràng cứ như bản thân tự động quên đi vậy, xem ra hắn vẫn chưa đủ thực lực để xem về 12 gia chủ đời đầu.
Hiện tại Vương Lăng còn chưa hết kinh ngạc không tưởng tới bản thân lại có thể thừa hưởng truyền thừa của Mặc gia, chẳng lẽ hắn lại là người của Mặc gia, nhưng thân là người xuyên không hắn tự tin bản thân chả liên quan gì tới thế giới này cả.
Đang lúc Vương Lăng hững hờ thì từ phía sau lưng Linh Tôn bước tới ảm đạm nhìn qua 4 phía bích ngọc, bàn tay vung ra chiếc lệnh bài trong tay liền phiêu đãng trong hư không, tiếp đến là một tế đàn xuất hiện. Linh Tôn hướng mắt Vương Lăng lạnh nhạt nói:
- Mau chóng làm nghi thức tiếp nhận.
Vương Lăng không nghĩ nghợi nhiều, tự thân bước tới trước, trên tế đàn tỏa ra khí tức mãnh liệt không khỏi làm hắn run rẩy. Ở chính giữa có một đồng thau chứa một dạng linh thủy nào đó, trong suốt như pha lê, khi nhìn vào trong không hề thấy giới hạn cạn sâu của nó. Đầu óc hắn loay chuyển, vẫn quyết định cắt từ lòng bàn tay một vết sâu để máu đỏ chảy ra nhỏ vào hòa thành một với dòng linh dịch bên trong.
Tiếp đó hắn cảm giác xung quanh rung lên, một bức thạch bích hiện lên trước mắt láng bóng vô cùng. Linh Tôn vẫn chú ý nãy giờ chưa rời đi, tiếp lời:
- Mau chóng khắc tên đi.
Vương Lăng hướng Linh Tôn gật đầu, không ngừng nghĩ bản thân nên khắc cái gì, dù sao là truyền thừa của một cổ tộc lâu đời, không thể ghi tên họ một tộc khác chỉ đành tùy tâm sở dục. Trong tay xuất hiện Phá Lôi Kiếm, kiếm quyết vận chuyển mặc danh kỳ hiệu ghi lên hai chữ “Vô Cầu”, chẳng cầu mong gì, hắn là một người khiêm tốn..
Khắc xong hắn hối hận "Mặc Vô Cầu" cái tên này chẳng có chút ý vị, có khi hắn còn chả bao giờ dám xưng tên a.
Bia đá liền sáng lên, hắn chưa hiểu rõ gì đã nhìn thấy trên bia ngọc hắn vừa khắc dòng chữ “Mặc Thiên Vũ – đệ thập gia chủ tân lập” cũng không còn ghi chép nào vì hắn chưa có danh tiếng, công lao nào. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là cái tên kia.
- Cái quỷ gì đây, sao lại là Mặc Thiên Vũ, đừng có tự tiện đặt tên cho người ta.
Lần này là câu hỏi đầy đầu, Vương Lăng không khỏi kinh ngạc chả biết gì. Linh Tôn lại đáp:
- Đó chính xác là tên của ngươi, chưa có bao giờ Thánh Vương Ngọc Bia sai cả.
- Không thể nào, ta thậm chí còn có giấy khai sinh tên họ rõ ràng mà.
Vương Lăng hơi cảm giác khó chịu nhưng dù cho có chửi thì cái tấm bia kia cũng đâu có nghe hiểu cái gì, đành thở dài than thầm, dù sao thì cái tên kia cũng không tệ lắm.
Như vậy một luồng chú ấn lao thẳng tới mi tâm hắn còn chưa kịp cho hắn đề phòng. Giữa trán hắn lại xuất hiện kí hiệu linh kiếm tỏa ra vầng quang mãnh liệt mà đầu óc hắn hỗn loạn không ngừng.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu mỗi đời gia chủ đều sẽ có một loại thiên phú thần thông trong huyết mạch. Thiên phú huyết mạch này không thể kế thừa từ cha mẹ, chỉ có thể tự lĩnh ngộ, cả tộc chỉ có gia chủ kế nhiệm là người có khả năng thức tỉnh huyết mạch, hầu hết đều tuyển chọn những người có thiên phú cao nhất tộc, cho nên trong Mặc gia không hề có chuyện cha truyền con nối.
Bản mệnh hắn thức tỉnh là pháp khí bản mệnh hình dạng thanh kiếm mà hắn thường gọi đó là “Linh Kiếm”, thứ còn lại là đôi mắt âm dương tuệ linh có thể nhìn thấu mọi vật, như cái hắn đã sử dụng đấu với Liệt Vương Báo biến dị, vốn đây là thiên phú huyết mạch của gia chủ đời thứ 13 tiền lập nhưng xem ra hắn lại được thừa hưởng. Ngoài ra hắn còn thức tỉnh hai loại thiên phú khác mà hầu hết tất cả tinh anh, nhân tài trong tộc đều có, Thôn Phệ Hỏa Nhân và Bản Mệnh Tâm Pháp.
Thôn Phệ Hỏa Nhân giúp tộc nhân ngự dị hỏa bổn tộc Hỗn Nguyên hỏa diễm thôn phệ linh lực của kẻ thù, tuy nhiên nếu lạm dụng thì phải trả giá bằng tuổi thọ bản thân.
Bản Mệnh Tâm Pháp giúp cho tộc nhân Mặc gia có thể gia tăng ngộ tính, thiên phú bẩm sinh cao hơn người thường nhiều lần, nhờ vậy mà Mặc gia mới có nhân tài đông đúc, tộc nhân hùng mạnh, tâm pháp vũ kỹ trong tộc lại đông đầy do chính tộc nhân sáng tạo ra, tuy nhiên tộc nhân Mặc gia lại không thể học linh kỹ của huyết tộc khác nếu không sẽ xảy ra hiện tượng bài xích huyết mạch.
Vương Lăng đem tất cả thấu hiểu một lần, cả người hắn tỏa ra một tuồng khí tà dị càng lúc càng rõ hơn trước.
- Đừng tỏ ra cái biểu cảm như vậy, dù chính tiểu tử ngươi cũng không thể tự biết rõ chính thân phận của bản thân.
- Ý của tiền bối là? Vương Lăng cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn. Linh Tôn lại lãng tránh vấn đề, lãng qua việc khác.
- Được rồi, ngươi cứ xem ta chưa từng nói gì. Hiện tại thì cần ngươi chính thức tiếp nhận truyền thừa rồi nói.
Dù có vạn câu hỏi Vương Lăng cũng chỉ có thể im lặng, nhìn vào tòa Linh Kiếm trước mắt, nó so với hồn linh “Linh Kiếm” của hắn không hề khác biệt, có vẻ như không hề trùng hợp ngẫu nhiên.
Hắn thấy Linh Tôn giơ cao kim sắc lệnh bài, một tia sáng từ tòa linh kiếm phát ra chiếu thẳng vào lệnh bài, chỉ sáng lên một cái rồi Vương Lăng cảm thấy bản thân đã bị hút vào tòa Linh kiếm trước mặt.
Bao xung quanh hắn là khói trắng mù mịt, những sợi xích đan xen xung quanh nối dài từ sâu trong lòng đất trải dài đến bầu trời phía trên không chẳng hề thấy điểm dừng. Vương Lăng dừng lại quan sát, dùng bàn tay đụng vào dây xích làm nó run lên một hồi như nhảy múa.
Hắn dần cảm thấy như có một tiếng gọi mãnh liệt đang nói với hắn. Hắn bị hấp dẫn theo tiếng gọi vô hình ấy, dần dần bước đi, trước khi nhận ra đã thấy bản thân đứng trước một tấm bia ngọc tuyền đẹp đẽ.
Hắn bất chợt thấy bản thân bị vây bởi 4 bức tường ngọc, hắn cũng không hề cảm thấy kinh hoảng gì, từng bước đi tới chạm tay vào bích thạch ngọc, trên đó có khắc những cổ tự kỳ quái nhưng cũng có những chữ hắn có thể đọc được.
- Mặc Thiên Thanh, tổ chủ đời thứ 13 của Mặc gia, nắm giữ Vạn Thanh Phá Quyết vô địch bát phương lục phái…
- .....
- Mặc Liên Họa, tổ chủ đời thứ 27 của Mặc gia, tinh thông cầm kỹ, vô thanh giết Đế, mê loạn chúng sinh…
- .....
Đọc vài dòng trên bích thạch hắn cuối cùng cũng hiểu ở đây ghi chú từng đời gia chủ Mặc gia, không hề quá chi tiết nhưng có thể nắm đại khái công danh của họ. Hắn phải kinh hãi hết lần này đến lần khác khi biết đời đời gia chủ đều là bá chủ một phương, mỗi người một loại bá khí riêng, đều có một loại thiên phú trời cho khác biệt. Có người đưa Mặc gia làm bá chủ tứ phương, lại có người quyết định ẩn thế cứ thế mà sống nhưng thực lực không hề thua kém bất cứ đời gia chủ nào.
Mặc gia kỳ danh lúc nổi lúc chìm, nhưng hầu hết đều là ra tay khi thiên địa xảy ra dị tượng đe dọa chúng sinh, xem như đó là nghĩa vụ cần phải làm khi thiên đạo đã ưu ái ban cho Mặc gia thiên phú hơn hẳn những nhân tộc khác.
Hắn không chút dời mắt nhìn vào từng dòng chữ phát đậm tinh quang tỏa ra khí tức kinh khủng khác biệt trên tường ngọc. Hắn đảo mắt qua liền nhìn thấy đến gia chủ Mặc gia đời thứ 45 liền ngừng lại. Nếu thật như vậy hắn không biết Mặc gia làm cách nào tồn tại qua bao nhiều vạn ức năm, qua từng thế hệ rồi mà vẫn giữ được thế độc tôn của bản thân.
Lại nhìn xuống phía dưới, cũng không phải là hoàn toàn kết thúc huyết mạch mà dường như thay đổi lại hoàn toàn vì đời tiếp theo tự xưng là đệ nhất gia chủ tân lập Mặc Tề Thương, người này tự xưng bản thân là duy ngã độc tôn, Vị Thần cùng Vị Vương chết dưới tay hắn vô số, hắn phá vỡ thiên khung, cướp đoạt vận khí làm sinh linh đồ than, thiên địa vô sắc.
- Người này đúng là ngông cuồng, vô pháp vô thiên, không ngờ các đời gia chủ anh minh thần vũ lại sinh ra một kẻ không biết trời đất này.
Hắn lại ghé mắt qua đệ nhị gia chủ tân lập Mặc Vô Thường, không ngờ chính người này lại ra tay ngăn cản Mặc Tề Thương còn khiến Mặc Tề Thương bị thương nặng xé rách hư không, chỉ có thể xé rách không gian lao vào vùng không gian loạn lưu sống chết không rõ.
Vương Lăng đọc tới các đời đệ tam, đệ tứ, …, đến đệ thất thì liền kinh ngạc vì các gia chủ đời này đều là chết rất trẻ, cao nhất là đệ thất gia chủ chỉ sống đủ 18 tuổi, còn chưa kịp hoàn toàn trưởng thành. Còn ghi chú về đệ bát gia chủ, khí tức tỏa ra khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, Mặc Vô Cẩn, 6 tuổi đã là dung linh cảnh, 8 tuổi hóa linh cảnh, tu luyện tròn 100 năm thành tựu Vị Vương, lại là người ngăn cản đại thảm họa 5000 năm trước.
Đệ Cửu gia chủ tân lập Mặc Trường Không, là người của Phân gia hệ liệt, nhờ vào kiên trì mà tiếp nhận vị trí gia chủ, tại vị gia chủ 50 năm liền biến mất không dấu tích. Vương Lăng lướt xuống đã không còn bất cứ người nào, xem ra Mặc Trường Không là gia chủ cuối cùng của Mặc gia tính đến hiện tại.
12 đời gia chủ đầu tiên hắn không có cách nhớ rõ ràng cứ như bản thân tự động quên đi vậy, xem ra hắn vẫn chưa đủ thực lực để xem về 12 gia chủ đời đầu.
Hiện tại Vương Lăng còn chưa hết kinh ngạc không tưởng tới bản thân lại có thể thừa hưởng truyền thừa của Mặc gia, chẳng lẽ hắn lại là người của Mặc gia, nhưng thân là người xuyên không hắn tự tin bản thân chả liên quan gì tới thế giới này cả.
Đang lúc Vương Lăng hững hờ thì từ phía sau lưng Linh Tôn bước tới ảm đạm nhìn qua 4 phía bích ngọc, bàn tay vung ra chiếc lệnh bài trong tay liền phiêu đãng trong hư không, tiếp đến là một tế đàn xuất hiện. Linh Tôn hướng mắt Vương Lăng lạnh nhạt nói:
- Mau chóng làm nghi thức tiếp nhận.
Vương Lăng không nghĩ nghợi nhiều, tự thân bước tới trước, trên tế đàn tỏa ra khí tức mãnh liệt không khỏi làm hắn run rẩy. Ở chính giữa có một đồng thau chứa một dạng linh thủy nào đó, trong suốt như pha lê, khi nhìn vào trong không hề thấy giới hạn cạn sâu của nó. Đầu óc hắn loay chuyển, vẫn quyết định cắt từ lòng bàn tay một vết sâu để máu đỏ chảy ra nhỏ vào hòa thành một với dòng linh dịch bên trong.
Tiếp đó hắn cảm giác xung quanh rung lên, một bức thạch bích hiện lên trước mắt láng bóng vô cùng. Linh Tôn vẫn chú ý nãy giờ chưa rời đi, tiếp lời:
- Mau chóng khắc tên đi.
Vương Lăng hướng Linh Tôn gật đầu, không ngừng nghĩ bản thân nên khắc cái gì, dù sao là truyền thừa của một cổ tộc lâu đời, không thể ghi tên họ một tộc khác chỉ đành tùy tâm sở dục. Trong tay xuất hiện Phá Lôi Kiếm, kiếm quyết vận chuyển mặc danh kỳ hiệu ghi lên hai chữ “Vô Cầu”, chẳng cầu mong gì, hắn là một người khiêm tốn..
Khắc xong hắn hối hận "Mặc Vô Cầu" cái tên này chẳng có chút ý vị, có khi hắn còn chả bao giờ dám xưng tên a.
Bia đá liền sáng lên, hắn chưa hiểu rõ gì đã nhìn thấy trên bia ngọc hắn vừa khắc dòng chữ “Mặc Thiên Vũ – đệ thập gia chủ tân lập” cũng không còn ghi chép nào vì hắn chưa có danh tiếng, công lao nào. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là cái tên kia.
- Cái quỷ gì đây, sao lại là Mặc Thiên Vũ, đừng có tự tiện đặt tên cho người ta.
Lần này là câu hỏi đầy đầu, Vương Lăng không khỏi kinh ngạc chả biết gì. Linh Tôn lại đáp:
- Đó chính xác là tên của ngươi, chưa có bao giờ Thánh Vương Ngọc Bia sai cả.
- Không thể nào, ta thậm chí còn có giấy khai sinh tên họ rõ ràng mà.
Vương Lăng hơi cảm giác khó chịu nhưng dù cho có chửi thì cái tấm bia kia cũng đâu có nghe hiểu cái gì, đành thở dài than thầm, dù sao thì cái tên kia cũng không tệ lắm.
Như vậy một luồng chú ấn lao thẳng tới mi tâm hắn còn chưa kịp cho hắn đề phòng. Giữa trán hắn lại xuất hiện kí hiệu linh kiếm tỏa ra vầng quang mãnh liệt mà đầu óc hắn hỗn loạn không ngừng.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu mỗi đời gia chủ đều sẽ có một loại thiên phú thần thông trong huyết mạch. Thiên phú huyết mạch này không thể kế thừa từ cha mẹ, chỉ có thể tự lĩnh ngộ, cả tộc chỉ có gia chủ kế nhiệm là người có khả năng thức tỉnh huyết mạch, hầu hết đều tuyển chọn những người có thiên phú cao nhất tộc, cho nên trong Mặc gia không hề có chuyện cha truyền con nối.
Bản mệnh hắn thức tỉnh là pháp khí bản mệnh hình dạng thanh kiếm mà hắn thường gọi đó là “Linh Kiếm”, thứ còn lại là đôi mắt âm dương tuệ linh có thể nhìn thấu mọi vật, như cái hắn đã sử dụng đấu với Liệt Vương Báo biến dị, vốn đây là thiên phú huyết mạch của gia chủ đời thứ 13 tiền lập nhưng xem ra hắn lại được thừa hưởng. Ngoài ra hắn còn thức tỉnh hai loại thiên phú khác mà hầu hết tất cả tinh anh, nhân tài trong tộc đều có, Thôn Phệ Hỏa Nhân và Bản Mệnh Tâm Pháp.
Thôn Phệ Hỏa Nhân giúp tộc nhân ngự dị hỏa bổn tộc Hỗn Nguyên hỏa diễm thôn phệ linh lực của kẻ thù, tuy nhiên nếu lạm dụng thì phải trả giá bằng tuổi thọ bản thân.
Bản Mệnh Tâm Pháp giúp cho tộc nhân Mặc gia có thể gia tăng ngộ tính, thiên phú bẩm sinh cao hơn người thường nhiều lần, nhờ vậy mà Mặc gia mới có nhân tài đông đúc, tộc nhân hùng mạnh, tâm pháp vũ kỹ trong tộc lại đông đầy do chính tộc nhân sáng tạo ra, tuy nhiên tộc nhân Mặc gia lại không thể học linh kỹ của huyết tộc khác nếu không sẽ xảy ra hiện tượng bài xích huyết mạch.
Vương Lăng đem tất cả thấu hiểu một lần, cả người hắn tỏa ra một tuồng khí tà dị càng lúc càng rõ hơn trước.
Danh sách chương