Sau vài lần chiến luyện với bầy khuyển, Vương Lăng đã quen thuộc với chiến thuật săn mồi của bọn chúng, hắn đã học được quỹ đạo công kích của đối phương dễ dàng giết từng con một công kích hắn.
Từng con xông tới cắn hắn, hắn đọc được vị trí đó sau đó đòn trước vị trí công kích mà giết từng con. Rất nhanh sau đó hắn giải quyết sạch sẽ cả đàn khuyển tử, xác phơi khắp nơi.
Đang định bỏ đi thì một cái bóng lao vụt qua chặn trước mặt hắn.
Một con Bạch Cốt Khuyển to lớn, xương mọc dài và dày hơn những con khác, đôi mắt lại đỏ thẩm. Vương Lăng xác định con này là một con biến dị đồng thời là con đầu đàn, hắn tiêu hao rất nhiều linh lực giờ không có khả năng đấu với ma thú đỉnh phong nhưng đường lùi của hắn bị gần chục con Bạch Cốt Khuyển chặn lại.
Con biến dị gầm gừ, những con kia tránh ra có vẻ con chó này đang cố thể hiện.
Vương LĂng cười khổ, hắn không thể sử dụng ma pháp vì tốn nhiều pháp lực cũng không thể bắt kịp tốc độ con yêu thú. Hắn đành phải đánh tay đôi, vận ‘Ngự Thiên Quyết’ cầm Hàn Diệp Kiếm’ vận khởi công kích ‘Toàn Lưu Nhất Kiếm’ đâm ngay cổ con thú biến dị, nó cũng không né tránh trực tiếp dùng miệng lấy hàm răng cắn chặt mũi kiếm không cho hắn cử động, hàm răng nó nghiền nát thanh Hàn Diệp Kiếm, Vương Lăng hoảng hốt lui ra xa tránh kịp cú táp kế tiếp của nó, hắn không có thời gian tiếc rẻ thanh kiếm mà cấp tốc tránh né từng móng vuốt cào tới, hắn vận ‘Ngự Thiên Quyết’ cùng ‘Cầm Nã Thủ’ miễn cưỡng khống chế hướng tấn công của nó, thừa sơ hở lúc nó táp tới Vương lăng nhảy lên đạp lên mỏm nó bắn mình ra xa.
Thấy Vương Lăng định chạy trốn con thú biến dị kia bắn ra những chiếc gai nhọn, vô số gai nhọn tiến về phía Vương Lăng, hắn nhanh chóng dùng băng tiễn bắn trả.
Qua một đợt công kích hắn thấy cơ thể rã rời, những con ma thú còn lại cũng ồ ạt xông tới bao vây hắn.
Vương Lăng cười đau khổ, hắn đã tưởng tượng vô số cách chết nhưng không ngờ lại không nghĩ tới mình sắp bị chó dại cắn chết.
Hắn cố dùng lượng linh lực cuối cùng bỏ chạy, chạy đến đâu bầy yêu thú chạy đến đó.
Vương Lăng ngã gục xuống đất, tự chửi mình quá tự phụ, hắn ước mong hiện giờ bản thân trở nên thật mạnh mẽ. Đôi mắt khép hờ lại, một đạo ánh sáng màu đen xuất hiện trong tay hắn, đôi mắt hắn trở nên điên cuồng.
Cầm trong tay ‘Hấp Huyết Ma Kiếm’ hắn điên cuồng đâm chém lũ yêu thú xung, máu nhuộm thanh kiếm màu đen nhanh chuyển sang màu đỏ, thanh kiếm sau đó tỏa ra làn hắc khí tiêu thụ sinh mạng bọn chúng, thanh kiếm nhanh chóng nhuộm đỏ lại tỏa ra làn hắc vụ liên tục đe dọa bọn yêu thú xung quanh ngay cả con yêu thú đầu đàn cũng chết thảm.
Cảnh tượng xung quanh Vương lăng lúc này chỉ là một màu máu đỏ cùng làn hắc vụ bao bọc xung quanh nhưng nhanh chóng bị thanh kiếm hấp thu. Trong não hải của hắn một màn đen che khuất ánh sáng yếu ớt kia.
Vương Lăng nhìn thấy trước mặt hắn là một bóng đen hình đám mây cùng 2 con mắt đỏ làu
-Chấp nhận ta đi ta sẽ cho ngươi sức mạnh.
Vương Lăng nhìn bóng đen biết đây là ma chướng, may hắn định lực đủ mạnh mẽ cùng tu luyện ‘Ngự Thiên Quyết’ nên không dễ dàng sa ngã.
-Sức mạnh. Của ngươi không đủ hấp dẫn ta
-Ngươi đừng tự lừa dối mình ngay cả mấy con creep cấp 1 đánh còn không lại thì ảo tưởng cái gì.
-Ta tự có bản sự của mình. Không phải ngươi chấp nhận ta mà phải là ta chấp nhận ngươi.
-Ngông cuồng. Bao nhiêu cường giả ma đế bị ta hấp thu một tên dung linh bé nhỏ thì làm gì được.
Nói xong bóng đen trực tiếp nhảy xổ vào người Vương Lăng, hắn chịu đựngmột cơn đau khủng khiếp lan truyền khắp cơ thể, bóng đen kia nhanh chóng muốn đoạt xá triệt để tiêu diệt tinh thần Vương Lăng.
Vương Lăng nhẫn nhịn vận ‘Ngự Thiên Quyết’ đồng thời ánh sáng màu đỏ lóe lên đem bóng đen kia thôn phệ, bóng đen kia cả kinh nhanh chóng thoát khỏi nào ngờ đã quá trễ hắn hoàn toàn bị thôn phệ biến mất ngay sau đó. Vương Lăng tỉnh lại cảm nhận tinh thần dồn dập kích động.
Hắn ngồi xuống đem ám nguyên tố dày đặc kia hấp thu nhờ ấn ký thanh kiếm trên trán hắn, ánh sáng màu xám nguyên tố ám sáng rõ hơn, Vương Lăng đột phá ma đạo sĩ sơ kỳ.
Lúc nãy chém giết làm hắn đột phá lên dung linh đỉnh phong lúc nào không hay, giờ linh lực tụ hội khiến hắn có tạo ngộ đột phá hóa linh cảnh. Vương Lăng dù rất mệt mỏi nhưng cơ hội chỉ đến một lần hắn vận linh lực chảy tại đan điền, tích tụ ngày càng dày đặc đem vận chuyển đi khắp cơ thể lại vận chuyển về đan điền khiến nồng độ linh lực tinh thuần trở nên dễ dàng kết tụ thành hình xoắn ốc.
Một quãng thời gian trôi qua linh lực chuyển đổi sang độ nồng đặc hơn. Điều này giúp khả năng tự phục hồi và hấp thu linh lực tăng mạnh. Điều đáng mừng là hắn đã đột phá hóa linh sơ kỳ cảnh giới.
15 tuổi hóa linh sơ kỳ cảnh giới cái này phải là quái vật trong truyền thuyết mới có tốc dộ tăng trưởng nhanh như vậy. Ấy thế mà hắn mới tới thế giới này hơn một tháng thôi.
Hắn biết sỡ dĩ nhanh như vậy cũng nhờ mảnh ngọc bội màu đỏ cùng ấn ký linh kiếm kia. Vương Lăng xác định lai lịch mảnh ngọc bội không hề đơn giản, nó có thể cắn nuốt, thôn phệ linh hồn đồng thời có khả năng giam giữ chúng, còn có khả năng phá giải phong ấn cổ ngữ. Quá mệt mỏi hắn thiếp đi đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Hắn cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn với lượng linh lực tinh thuần đang chảy trong người hắn. Nhìn bên cạnh là thanh kiếm ‘Hấp Huyết Ma Kiếm’, giờ đây hắn đã hoàn toàn làm chủ ma kiếm này.
Ma chướng tích tụ đã bị thôn phệ hết sạch, hắn chỉ cần không phạm sai lầm của những nạn nhân trước là yên tâm sử dụng nó mà không nên quá lạm dụng. Hắn cần nhanh chóng kiếm thanh kiếm mới cũng không thể cứ dùng thanh a kiếm này được.
Nhớ đến ước hẹn 2 ngày Vương Lăng nhanh chóng đến Bạch Nguyệt trấn.
Không phạm sai lầm quá khứ, hắn nhanh chóng che giấu linh lực tránh né yêu thú. Qua một quảng thời gian dài chạy maratong đến trấn. Hắn cảm nhận thị trấn rất âm u, tiêu điều lâu lâu mới có người xuất hiện. Hỏi thăm tin tức hắn biết Bạch Linh đạo tặc đang hoành hành quanh đây.
Vương Lăng thở dài, không ngờ hắn đi đâu cũng có chuyện, hắn không phải đấng cứu thế không có thời gian giúp người dân diệt đạo tặc, đáng lẽ nhiệm vụ này là của Chu vương bệ hạ nhưng những lực lượng dẹp loạn lại chạy ra thay vì giết đạo tặc lại đi giết hắn. Suy nghĩ hồi lâu hắn không ngờ Long gia tộc có chiêu bài rất hay.
Lợi dụng việc bảo vệ hắn giải quyết người của Mạn Đà quân đội, khi đã không giải quyết được đạo tặc thì uy tín trong dân sẽ mất. rất dễ nổi loạn. Vương Lăng lóe lên suy nghĩ giải quyết vấn đề đạo tặc tạo dựng uy tín cho hắn thay vì làm lợi cho Long gia.
Quyết định rồi rất nhanh hắn đến nhà trọ hẹn trước, bước vào cảnh trước mắt làm hắn kinh ngạc không thôi. Long Tam hôn mê nằm trên giường, Long Thất cánh tay cũng bị thương gục trên ghế.
Thấy Vương Lăng vào Long Thất ánh mắt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi cố gắng đứng lên Vương Lăng lại đè vai hắn xuống.
-Ngươi bị thương tĩnh dưỡng chữa thương đi. Nói thử chuyện gì xảy ra.
Long Thất nhìn hắn lộ vẻ sầu muộn nói:
-Ta và Long Tam đến đây giải quyết bọn ám sát thì biết trấn này có đạo tặc cùng người của Chu gia. Bọn ta biết Chu gia muốn diệt ngươi nên âm thầm để 2 bên lưỡng bại câu thương mới giải quyết bọn chúng. Quả nhiên tên tướng lĩnh bị thương nặng ta và Long Tam mới nhân cơ hội diệt trừ hắn ai ngờ nhảy đâu ra một tên cường giả nguyên lực trung kỳ đánh bị thương tay phải của ta Long Tam thì bị hắn hạ độc hôn mê bất tỉnh.
Vương Lăng nhận ra trong giọng nói tràn đầy phẫn uất, hắn biết nếu không phải vì hắn thì cả 2 người không bị như vậy.
-Yên tâm, ta sẽ tìm cách giải dược
-Dựa vào ngươi. Tốt nhất ngươi không nên đi để bọn ta hy sinh oan uổng.
-Đừng lo ta sẽ không có vấn đề gì đâu. Ta còn chưa muốn chết sớm.
-Vậy tùy ngươi.
Long Thất lạnh nhạt nói, Vương Lăng thì lại rơi vào âm trầm suy nghĩ miên man.
Từng con xông tới cắn hắn, hắn đọc được vị trí đó sau đó đòn trước vị trí công kích mà giết từng con. Rất nhanh sau đó hắn giải quyết sạch sẽ cả đàn khuyển tử, xác phơi khắp nơi.
Đang định bỏ đi thì một cái bóng lao vụt qua chặn trước mặt hắn.
Một con Bạch Cốt Khuyển to lớn, xương mọc dài và dày hơn những con khác, đôi mắt lại đỏ thẩm. Vương Lăng xác định con này là một con biến dị đồng thời là con đầu đàn, hắn tiêu hao rất nhiều linh lực giờ không có khả năng đấu với ma thú đỉnh phong nhưng đường lùi của hắn bị gần chục con Bạch Cốt Khuyển chặn lại.
Con biến dị gầm gừ, những con kia tránh ra có vẻ con chó này đang cố thể hiện.
Vương LĂng cười khổ, hắn không thể sử dụng ma pháp vì tốn nhiều pháp lực cũng không thể bắt kịp tốc độ con yêu thú. Hắn đành phải đánh tay đôi, vận ‘Ngự Thiên Quyết’ cầm Hàn Diệp Kiếm’ vận khởi công kích ‘Toàn Lưu Nhất Kiếm’ đâm ngay cổ con thú biến dị, nó cũng không né tránh trực tiếp dùng miệng lấy hàm răng cắn chặt mũi kiếm không cho hắn cử động, hàm răng nó nghiền nát thanh Hàn Diệp Kiếm, Vương Lăng hoảng hốt lui ra xa tránh kịp cú táp kế tiếp của nó, hắn không có thời gian tiếc rẻ thanh kiếm mà cấp tốc tránh né từng móng vuốt cào tới, hắn vận ‘Ngự Thiên Quyết’ cùng ‘Cầm Nã Thủ’ miễn cưỡng khống chế hướng tấn công của nó, thừa sơ hở lúc nó táp tới Vương lăng nhảy lên đạp lên mỏm nó bắn mình ra xa.
Thấy Vương Lăng định chạy trốn con thú biến dị kia bắn ra những chiếc gai nhọn, vô số gai nhọn tiến về phía Vương Lăng, hắn nhanh chóng dùng băng tiễn bắn trả.
Qua một đợt công kích hắn thấy cơ thể rã rời, những con ma thú còn lại cũng ồ ạt xông tới bao vây hắn.
Vương Lăng cười đau khổ, hắn đã tưởng tượng vô số cách chết nhưng không ngờ lại không nghĩ tới mình sắp bị chó dại cắn chết.
Hắn cố dùng lượng linh lực cuối cùng bỏ chạy, chạy đến đâu bầy yêu thú chạy đến đó.
Vương Lăng ngã gục xuống đất, tự chửi mình quá tự phụ, hắn ước mong hiện giờ bản thân trở nên thật mạnh mẽ. Đôi mắt khép hờ lại, một đạo ánh sáng màu đen xuất hiện trong tay hắn, đôi mắt hắn trở nên điên cuồng.
Cầm trong tay ‘Hấp Huyết Ma Kiếm’ hắn điên cuồng đâm chém lũ yêu thú xung, máu nhuộm thanh kiếm màu đen nhanh chuyển sang màu đỏ, thanh kiếm sau đó tỏa ra làn hắc khí tiêu thụ sinh mạng bọn chúng, thanh kiếm nhanh chóng nhuộm đỏ lại tỏa ra làn hắc vụ liên tục đe dọa bọn yêu thú xung quanh ngay cả con yêu thú đầu đàn cũng chết thảm.
Cảnh tượng xung quanh Vương lăng lúc này chỉ là một màu máu đỏ cùng làn hắc vụ bao bọc xung quanh nhưng nhanh chóng bị thanh kiếm hấp thu. Trong não hải của hắn một màn đen che khuất ánh sáng yếu ớt kia.
Vương Lăng nhìn thấy trước mặt hắn là một bóng đen hình đám mây cùng 2 con mắt đỏ làu
-Chấp nhận ta đi ta sẽ cho ngươi sức mạnh.
Vương Lăng nhìn bóng đen biết đây là ma chướng, may hắn định lực đủ mạnh mẽ cùng tu luyện ‘Ngự Thiên Quyết’ nên không dễ dàng sa ngã.
-Sức mạnh. Của ngươi không đủ hấp dẫn ta
-Ngươi đừng tự lừa dối mình ngay cả mấy con creep cấp 1 đánh còn không lại thì ảo tưởng cái gì.
-Ta tự có bản sự của mình. Không phải ngươi chấp nhận ta mà phải là ta chấp nhận ngươi.
-Ngông cuồng. Bao nhiêu cường giả ma đế bị ta hấp thu một tên dung linh bé nhỏ thì làm gì được.
Nói xong bóng đen trực tiếp nhảy xổ vào người Vương Lăng, hắn chịu đựngmột cơn đau khủng khiếp lan truyền khắp cơ thể, bóng đen kia nhanh chóng muốn đoạt xá triệt để tiêu diệt tinh thần Vương Lăng.
Vương Lăng nhẫn nhịn vận ‘Ngự Thiên Quyết’ đồng thời ánh sáng màu đỏ lóe lên đem bóng đen kia thôn phệ, bóng đen kia cả kinh nhanh chóng thoát khỏi nào ngờ đã quá trễ hắn hoàn toàn bị thôn phệ biến mất ngay sau đó. Vương Lăng tỉnh lại cảm nhận tinh thần dồn dập kích động.
Hắn ngồi xuống đem ám nguyên tố dày đặc kia hấp thu nhờ ấn ký thanh kiếm trên trán hắn, ánh sáng màu xám nguyên tố ám sáng rõ hơn, Vương Lăng đột phá ma đạo sĩ sơ kỳ.
Lúc nãy chém giết làm hắn đột phá lên dung linh đỉnh phong lúc nào không hay, giờ linh lực tụ hội khiến hắn có tạo ngộ đột phá hóa linh cảnh. Vương Lăng dù rất mệt mỏi nhưng cơ hội chỉ đến một lần hắn vận linh lực chảy tại đan điền, tích tụ ngày càng dày đặc đem vận chuyển đi khắp cơ thể lại vận chuyển về đan điền khiến nồng độ linh lực tinh thuần trở nên dễ dàng kết tụ thành hình xoắn ốc.
Một quãng thời gian trôi qua linh lực chuyển đổi sang độ nồng đặc hơn. Điều này giúp khả năng tự phục hồi và hấp thu linh lực tăng mạnh. Điều đáng mừng là hắn đã đột phá hóa linh sơ kỳ cảnh giới.
15 tuổi hóa linh sơ kỳ cảnh giới cái này phải là quái vật trong truyền thuyết mới có tốc dộ tăng trưởng nhanh như vậy. Ấy thế mà hắn mới tới thế giới này hơn một tháng thôi.
Hắn biết sỡ dĩ nhanh như vậy cũng nhờ mảnh ngọc bội màu đỏ cùng ấn ký linh kiếm kia. Vương Lăng xác định lai lịch mảnh ngọc bội không hề đơn giản, nó có thể cắn nuốt, thôn phệ linh hồn đồng thời có khả năng giam giữ chúng, còn có khả năng phá giải phong ấn cổ ngữ. Quá mệt mỏi hắn thiếp đi đến khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Hắn cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn với lượng linh lực tinh thuần đang chảy trong người hắn. Nhìn bên cạnh là thanh kiếm ‘Hấp Huyết Ma Kiếm’, giờ đây hắn đã hoàn toàn làm chủ ma kiếm này.
Ma chướng tích tụ đã bị thôn phệ hết sạch, hắn chỉ cần không phạm sai lầm của những nạn nhân trước là yên tâm sử dụng nó mà không nên quá lạm dụng. Hắn cần nhanh chóng kiếm thanh kiếm mới cũng không thể cứ dùng thanh a kiếm này được.
Nhớ đến ước hẹn 2 ngày Vương Lăng nhanh chóng đến Bạch Nguyệt trấn.
Không phạm sai lầm quá khứ, hắn nhanh chóng che giấu linh lực tránh né yêu thú. Qua một quảng thời gian dài chạy maratong đến trấn. Hắn cảm nhận thị trấn rất âm u, tiêu điều lâu lâu mới có người xuất hiện. Hỏi thăm tin tức hắn biết Bạch Linh đạo tặc đang hoành hành quanh đây.
Vương Lăng thở dài, không ngờ hắn đi đâu cũng có chuyện, hắn không phải đấng cứu thế không có thời gian giúp người dân diệt đạo tặc, đáng lẽ nhiệm vụ này là của Chu vương bệ hạ nhưng những lực lượng dẹp loạn lại chạy ra thay vì giết đạo tặc lại đi giết hắn. Suy nghĩ hồi lâu hắn không ngờ Long gia tộc có chiêu bài rất hay.
Lợi dụng việc bảo vệ hắn giải quyết người của Mạn Đà quân đội, khi đã không giải quyết được đạo tặc thì uy tín trong dân sẽ mất. rất dễ nổi loạn. Vương Lăng lóe lên suy nghĩ giải quyết vấn đề đạo tặc tạo dựng uy tín cho hắn thay vì làm lợi cho Long gia.
Quyết định rồi rất nhanh hắn đến nhà trọ hẹn trước, bước vào cảnh trước mắt làm hắn kinh ngạc không thôi. Long Tam hôn mê nằm trên giường, Long Thất cánh tay cũng bị thương gục trên ghế.
Thấy Vương Lăng vào Long Thất ánh mắt đã lộ rõ vẻ mệt mỏi cố gắng đứng lên Vương Lăng lại đè vai hắn xuống.
-Ngươi bị thương tĩnh dưỡng chữa thương đi. Nói thử chuyện gì xảy ra.
Long Thất nhìn hắn lộ vẻ sầu muộn nói:
-Ta và Long Tam đến đây giải quyết bọn ám sát thì biết trấn này có đạo tặc cùng người của Chu gia. Bọn ta biết Chu gia muốn diệt ngươi nên âm thầm để 2 bên lưỡng bại câu thương mới giải quyết bọn chúng. Quả nhiên tên tướng lĩnh bị thương nặng ta và Long Tam mới nhân cơ hội diệt trừ hắn ai ngờ nhảy đâu ra một tên cường giả nguyên lực trung kỳ đánh bị thương tay phải của ta Long Tam thì bị hắn hạ độc hôn mê bất tỉnh.
Vương Lăng nhận ra trong giọng nói tràn đầy phẫn uất, hắn biết nếu không phải vì hắn thì cả 2 người không bị như vậy.
-Yên tâm, ta sẽ tìm cách giải dược
-Dựa vào ngươi. Tốt nhất ngươi không nên đi để bọn ta hy sinh oan uổng.
-Đừng lo ta sẽ không có vấn đề gì đâu. Ta còn chưa muốn chết sớm.
-Vậy tùy ngươi.
Long Thất lạnh nhạt nói, Vương Lăng thì lại rơi vào âm trầm suy nghĩ miên man.
Danh sách chương