Vương Lăng nhìn hắn trong lòng cũng hiểu được mấy phần.

-Đừng lo cho ta, Đan Vân tiếp tục lấy dị hỏa đi.

-Được.

Vương Lăng cố gắng rút thanh linh kiếm ra nhưng Phù Linh bàn tay nàng chảy máu nắm chặt lưỡi kiếm không cho hắn rút ra. Vương lăng không thể bội phục nữ nhân này, hắn có cảm giác làm người xấu ở đây. Nhưng hắn không quan tâm gì đến nàng, định dùng ‘Băng Đầu Long’ công kích Đan Vân.

Phù Linh thấy vậy, dùng sức lực cuối cùng ôm chặt Vương Lăng không cho hắn thi triển, băng đòn đánh trúng người nàng làm hàn khí xâm nhập trong cơ thể nàng cùng Vương Lăng, sau đó Phù Linh cơ thể run run, sức lực cạn kiệt nhưng tay vẫn không buông tha Vương Lăng. Vương Lăng lúc này biết tình trạng của nàng, cũng không quan tâm rút thanh kiếm trong bụng ra, uống Hồi Linh Đan, đan dược tứ phẩm cực phẩm, khôi phục thương thế cùng khôi phục thương thế cùng linh lực, là đan dược mà Vương Khiết ban cho.

Quay lại nhìn Phù linh thở dài, quay lại nhìn Đan Vân.

Đan Vân lúc này nhìn thấy Phù Linh nước mắt đã chảy ra, bàn tay run run sau đó bị dị hỏa phản phệ do một phút phân tâm. Ngọn lửa đốt cháy hắn, hắn phốc ra ngụm máu sau đó ngã xuống. Vương Lăng cả kinh định giúp hắn hồi phục nào ngờ Đan Vân rút kiếm ra chỉa về phía Vương Lăng.

-Đừng đến đây.

Sau đó hắn cố dùng tay bò lết đi đến bên cạnh Phù Linh, hắn nằm đấy nhìn Phù Linh tay xoa xoa gương mặt nàng. Vương Lăng thấy vậy trong lòng nghẹn ngào, hắn vì muốn mạnh hơn nên đã gián tiếp gây hại cho một đôi tình nhân, trong lòng hắn cảm giác đau khổ không biết vì sao.

Đây là con đường hắn chọn, con đường cường giả, phải hi sinh người khác mới có thể cường đại. Nhìn hai người Vương Lăng cảm thấy khó hiểu:

-Tại sao hai người lại có quyết định ngu ngốc như vậy, chỉ cần bỏ chạy là có thể sống mà.

Đan Vân căm phẫn nhìn hắn:

-Chạy. Từ đầu bọn ta đã không có con đường nào khác rồi.

-Ngay cả khi phải hi sinh nàng.

-Vì đây là lời hứa của 2 bọn ta. Ngươi không hiểu.

-Đúng. Ta không hiểu. Lấy được nó bằng cách hi sinh nữ nhân của mình.

-Ngươi thì hiểu cái gì. Tương lai của bọn ta phụ thuộc vào nó. Không có nó ta không cách nào trở thành gia chủ kế nhiệm, không thể cưới nàng cũng vì nàng là một nha hoàn. Nếu ta mất đi vị trí gia chủ này, nàng sẽ trở thành đồ chơi cho kẻ khác. Đã đến lúc này rồi còn thất bại, hahaha...

Đan Vân cười nhưng nước mắt lại chảy ra từ 2 mắt. Vương Lăng nhìn Đan Vân trong lòng Vương Lăng khâm phục hai người, hắn cũng hiểu cảm giác không có thực lực thì không thể bảo vệ được ai. Đan Vân nhìn Vương Lăng, khuôn mặt mất đi một chút căm hận:

-Ta có việc muốn nhờ ngươi.

-Người nói đi.

-Hãy chôn cất bọn ta cùng nhau, sống không thể ở bên nhau, chết ít nhất cũng muốn ở cùng nhau.

-Được, chắc chắn ta sẽ làm. Thế nhưng…

Đan Vân không hiểu nhìn hắn nào ngờ lúc này Vương lăng đã thi triển ‘Ngự Tâm’ một kĩ năng khống chế tâm linh cấp thấp trong ‘Ngự Thiên Quyết’.

Hắn biết lai lịch Đan Vân không hề đơn giản nên sẽ lợi dụng thân phận hắn giúp ích sau này. Lúc này Vương Lăng biết được một số thông tin cơ bản của Đan Vân, là ngũ thiếu gia của Đan gia, gia tộc có lịch sử lâu dài làm luyện dược sư.

Đan Vân là thiên tài của Đan gia, là một trong 7 người có tiềm năng trở thành gia chủ Đan gia bằng cách tham gia dược hội của Đan gia và Dược gia, nếu ai có thành tích cao nhất sẽ trở thành gia chủ.

Đan Minh tam thiếu gia Đan gia là kẻ thù của Đan Vân để ý đến Phù Linh cùng vị hôn thê của Đan Vân, nếu hắn làm gia chủ thì Đan Vân sẽ mất tất cả. Đan Minh có thầy là luyện dược sư tứ phẩm nên thực lực không tầm thường còn có dị hỏa Hắc Thố hỏa diễm nên cơ hội của hắn gần như tuyệt đối. Vương Lăng lúc này mới hiểu mọi thứ. Vương Lăng nhìn Đan Vân đã chết nằm ngay đó, Vương Lăng đôi tay vuốt mặt đóng chặt đôi mắt của hắn.

-Yên tâm, ta sẽ thay người xử lý tên Đan Minh đáng chết kia, cũng thay người chăm sóc vị hôn thê kia.

Vương Lăng thở dài, cảm giác bản thân có chút vô sỉ thế nhưng thế giới này cần phải có thế lực mới cường đại được, luyện dược sư là một thế lực lớn không thể chối cãi vì thế hắn không ngại lợi dụng điều này. Hắn biết hạnh phúc phải tự mình giành lấy, không thể mong chờ may mắn hay người khác ban cho.

Lúc này hắn mới nghĩ đến kiếp trước làm người thuộc loại đứng trên đầu người khác, hắn có tài sản lớn, có một tài năng hơn người mà hắn nhận định đều do ông nội hắn cho, hắn hiểu dù thế giới nào cũng cần cường đại mới không đau khổ, ông hắn chắc cũng hiểu điều này mới gò ép hắn ngay từ nhỏ.

Tiền bạc, tài năng, vẻ ngoài đều là người khác cho hắn không phải hắn tự giành lấy nhưng cuộc sống của hắn sung sướng và hạnh phúc hơn bao người. Nhưng điều hắn muốn là hạnh phúc, sự quan tâm của gia đình hay một ai đó. Ba hắn mất sớm, mẹ hắn phát điên rồi mất tích, ông hắn huấn luyện hắn một cách khắc nghiệt chưa từng một chút khen ngợi hắn biết cũng là vì hắn, đến khi hắn hiểu thì ông hắn lại mất.

Hắn có một người vợ nhưng sau khi kết hôn lại không có chút hạnh phúc gia đình, vì vợ hắn căn bản sống nhờ vào tiền của hắn còn hắn thì cần sự giúp đỡ của gia đình nàng. Đến thế giới này hắn mới biết một chút hạnh phúc nhưng thế giới cường giả vi tôn hắn không trở nên mạnh hơn thì sẽ không có thứ gì.

Đan Vân cùng Phù Linh cho hắn hiểu càng thêm rõ điều này.

Trở nên cường đại, hắn muốn trở thành người mạnh nhất. Không chỉ sức mạnh cá nhân còn có thế lực cường đại.

Thu lấy xác Đan Vân, Vương Lăng hóa thành Đan Vân đi đến bên cạnh Bạch Linh hỏa diễm, nhờ Đan Vân nên nó trở nên bớt ác liệt lại.

Vương Lăng hai tay linh lực dồn dập trấn áp Bạch Linh hỏa diễm, lúc này ngọn lửa đã nhỏ dần gần như nằm chắc trong tay Vương Lăng. Nào ngờ mặt trăng từ đâu không biết trên cao chiếu xuống, Bạch Linh hỏa diễm lại bùm cháy mạnh liệt dữ dội. Vương Lăng tập trung tinh thần trấn áp, nào ngờ Bạch Linh hỏa diễm không suy yếu chút nào.

Nếu bây giờ ngừng sẽ gây phản phệ kết quả giống Đan Vân, Vương Lăng biết hắn không ngừng cũng không muốn ngừng. Cả cơ thể như bị đốt cháy, linh hồn hắn dần dần biến mất. Lúc này đạo linh ấn màu vàng trên trán Vương Lăng phát sáng hấp thu hỏa diễm, Vương Lăng chớp ngay cơ hội đạt ngay được hỏa diễm.

Lúc này ánh sáng xung quanh xuất hiện rõ hơn, cảnh vật xung quanh xuất hiện, là một thung lũng không có cây cối. Vương Lăng cơ thể mỏi mệt thiếp đi, trong vùng ý thức của hắn lúc này xuất hiện một người khuôn tuấn tú, mái tóc đen ngắn Vương Lăng không thể công nhận người này vô cùng có mị lực, ngay cả hắn đứng trước mặt người này cũng có chút nghi ngờ mị lực bản thân, người kia nhìn Vương Lăng.

-Là ngươi tiếp nhận ý thức của ta.

Vương lăng ngạc nhiên nhìn hắn:

-Người là Linh Tôn.

Người kia cười nhìn Vương Lăng.

-Hóa ra người gọi ta như vậy. Cũng được, cứ gọi vậy đi.

‘Không thể nào. Đáng lẽ Linh Tôn là một lão quái vật râu tóc bạc phơ thế nào lại là một người tầm 25 tuổi mà còn rất tuấn tú.’

Vương Lăng nghĩ thầm, chỉ nghĩ thôi không dám nói. Nhưng điều này sao giấu được vị Linh Tôn kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện