Vương Lăng đến chỗ Gia Nộ thì thấy vẫn như thường một ông lão đang nằm trên bàn ngủ. Nghe tiếng bước chân, Gia Nộ mới lên tiếng:
-Ngươi đã về. Thế nào, có tìm được dị hỏa không.
-Vâng. Đồ đệ đã tìm được Bạch Linh hỏa diễm.
Vương Lăng nói rồi tay trái cháy lên hỏa diểm vô hình, ánh sáng xung quanh cũng yếu dần, Gia Nộ hai mắ không tin được nhìn Vương Lăng.
Theo lão biết, để có được hỏa diễm phải có Hàn Băng Nguyên Thể là vật vô cùng quý hiếm hầu như biến mất, còn phải có tinh thần cường đại hơn bất cứ người nào.
Vương Lăng thì tinh thần đã cường đại hơn người thường rất nhiều còn có Linh Tôn giúp hắn, hắn còn có thể chất Hàn Băng Dương Thể nên lấy được Bạch Linh hỏa diễm cơ hội cao hơn bất cứ người nào. Gia Nộ cũng không quá bận tâm vấn đề đó nữa mà hài lòng nhìn Vương Lăng.
-Bây giờ đệ từ có thể học luyện đan rồi chứ.
-Dĩ nhiên là được. Bắt đầu bây giờ học luôn.
-Bây giờ.
-Ý kiến thì lên phường.
-Không. Bây giờ rất tốt.
Gia Nộ lấy ra một tờ giấy trắng tinh, tay dùng dị hỏa Hỗn Nguyên hỏa diễm màu vàng đốt qua ờ giấy. Vương Lăng chỉ thấy trên mặt giấy hiện lên một số hình ảnh, còn có hơi nước xung quanh ẩm ướt bao bọc.
Ngay sau đó Vương Lăng không thể tin vào mắt hắn, một bức tranh phong hoa tuyết đại được khắc lên trang giấy. Vương Lăng không hiểu Gia Nộ làm vậy để làm gì, chắc không phải lấy le với hắn chứ. Gia Nộ hừ lạnh đưa bức tranh cho hắn không nói lời nào.
-Sư phụ. Cái này là thế nào.
-Thế nào là thế nào. Ta tưởng ngươi thông minh lắm mà.
-Chắc không phải bắt con bắt chước người vẽ ra bức tranh thế này.
-Chứ còn gì nữa.
-Ặc. Con đến luyện đan chứ có phải vẽ tranh đâu.
-Ngươi hiểu cái gì. Đối với luyện dược sư thì điều khiển ngọn lửa đặc bệt là dị hỏa là vô cùng khó, phải làm sao cho ngọn lửa theo ý mình thì việc luyện đan mới hiệu quả được. Ngươi chỉ mới tập tẹ bước vào con đường luyện dược, nếu không điều khiển được dị hỏa thì làm sao mà luyện đan. Cách nhanh nhất là ngươi có thể điều khiển thuần thục ngọn lửa như ta thì mới học hết được truyền thừa của ta.
-Vậy thì mất bao lâu.
-Người thường nếu có thiên phú ít nhất cũng 30 năm.
-30 năm nha. Con làm sao có thời gian.
-30 năm còn chịu không được thì làm ăn cái gì.
-Vâng. Đồ nhi hiểu.
Vương Lăng bực dọc không thôi, kêu hắn nhịn quay tay 30 năm hắn còn chịu được chứ đốt giấy 30 năm thì hắn nhanh điên. Nhưng với hắn có không gian ý thức chắc cũng chỉ 3 năm, không nhiều. Gia Nộ gật gù, đưa cho Vương Lăng một cái giới chỉ, Vương Lăng thu lấy nhìn lão hỏi nhẹ:
-Cái này là vật gì.
-Gồm 3174 cuốn sách nó về linh dược, ngươi phải thuộc lòng. Nhớ kĩ thuộc lòng, không phải đọc.
-Cái này a. Hơn 3000 cuốn mà cuốn nào cũng dày ngang cuốn SGK xuất bản Kim Đồng thế này thì mất bao lấu để học thuộc.
-Làm sao ta biết. Những cái này ta đúc kết thông qua hơn 4000 năm sinh sống của ta, mỗi cái đều nêu ra mỗi lợi ích trong đó. Ngươi có hiểu không.
-Đồ nhi dĩ nhiên không hiểu.
-Haìz. Ta cho ví dụ Linh Ngân thảo là loại linh thảo dễ dàng kiếm được, ngươi ra ngoài mua được cả một tấn, trong Linh Ngân thảo có một lượng nhỏ Băng Ngọc Thủy. Mà Băng Ngọc Thủy vô cùng quý hiếm dùng cả gia sản nhà ngươi chắc mua được. Bạch Ngọc Thủy là nguyên liệu để luyện được Băng Ma Nguyên Đan, đan phẩm tứ phẩm cực phẩm giúp nâng cao cảnh giới của pháp sư thủy hệ.
-Con minh bạch. Nếu có thể tách Bạch Ngọc Thủy trong Linh Ngân thảo ra thì dễ dàng điều chế được Băng Ma Nguyên Đan.
-Giỏi. Đúng vậy một lượng nhỏ Bạch Ngọc Thủy là đủ để điều chế Băng Ma Nguyên Đan rồi, dùng trực tiếp như vậy rất lãng phí. 3174 cuốn sách này ta dựa vào những linh dược dễ dàng kiếm được nhất mà phân tích ra thành phần, hàm lượng từng chất cùng điều kiện tồn tại trong dung chất tốn hơn 4000 năm trời.
Vương Lăng thở dài, theo tuổi thọ của Gia Nộ thì Vương Lăng có thể đoán ra hắn đã đạt cảnh giới Bán Thần rồi. Đối với hắn có vẻ là việc luyện đan tốn rất nhiều thời gian nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ, dựa vào thiên phú hắn vậy.
Vương Lăng vui vẻ chào tạm biệt Gia Nộ, thấy thái độ Vương Lăng hài lòng đưa cho hắn thêm một giới chỉ. Vương Lăng kiểm tra thì thấy vô số dược liệu cùng đan dược, còn có một cái lô đỉnh vô cùng kì quái toàn một màu đen. Gia Nộ nhìn hắn nói:
-Sau này ngươi trước mặt người khác không được đem lô đỉnh này ra, lô đỉnh bình thường cũng đủ cho ngươi sử dụng. Cái này để ngươi sau này luyện đan, nó là Ma Giao Đỉnh một lư đỉnh thần cấp sẽ dậy lên vô số ham muốn của luyện dược sư nên ngươi cẩn thận.
-Đồ đệ hiểu.
Vương Lăng vui vẻ nhận quà, cảm kích Gia Nộ không biết làm sao báo đáp chỉ còn cách tập trung vào luyện dược học hết truyền thừa.
-Được rồi, người là đồ đệ ta, ta cũng không keo kiệt. Đi đi, đừng lo ta cũng sẽ đến Minh Lam Tông tìm ngươi.
-Đến Minh Lam TÔng.
Thấy Gia Nộ úp mặt xuống bàn không nói gì nữa Vương Lăng cũng ngậm ngùi bỏ đi, hắn giờ cảm thấy con đường hắn đi bây giờ đều là đường tắt cũng do người khác ban cho nên hắn không ý kiến gì chỉ có thể chuyên tâm tu luyện.
Vương Lăng rời khỏi Dược Kinh phường đi đến một quán ăn để ăn uống, hắn sẽ không chịu nổi cái chợ của nữ nhân nên muốn an tĩnh chút.
Các tửu quán thường có 2 loại hình, một loại là phòng riêng để ăn uống giá cả rất cao, loại còn lại là ăn uống tự nhiên có thể nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Vương Lăng muốn nghe ngóng một chút tin tức nên chỉ dùng bàn thường, kêu tiểu nhị gọi vài món ăn sau đó ngồi xuống uống trà. Ngươi xung quanh tò mò nhìn hắn, một thiếu niên cẩm bào trông rất giàu có còn rất tuấn tú lại ngồi bàn thường dân thì dĩ nhiên gây rất nhiều sự chú ý.
Vương Lăng cũng không quan tâm cố gắng tìm hiểu một số thông tin. Qua một hồi tiểu nhị đem món ăn ra, Vương Lăng cũng nghe được một số tin tức cụ thể như: Minh Lam TÔng mở ra tuyển chọn toàn cõi lục địa những anh tài, nếu ai vượt qua khảo thí thì sẽ được nhận vào.
Vốn dĩ Vương Lăng được trực tiếp nhận vào nhưng vì cảm thấy khá thú vị nên hắn vẫn muốn tham gia, có lẽ hắn cần đến sớm vài ngày.
Vương Lăng vui vẻ mỉm cười mà không ý thức được có bao cô gái ngây thơ bị hắn làm cho tim đập rộn ràng.
Lúc này từ bên ngoài đi vào 4 người gây nhiều sự chú ý, 2 thiếu niên hoàng bào tuấn tú nho nhã Vương Lăng có thể nhận ra Lục Hải cùng Chu Thông.
Bên cạnh 2 nữ nhân xinh đẹp động lòng người, một cái là Trình Diễm người còn lại vô cùng xinh đẹp cao quý nhưng cũng rất nhí nhảnh, tiểu cô nương này bằng tuổi hắn.
Vương Lăng nhìn thấy đám người thì cả đám người cũng thấy hắn. Mỗi người trong đó đều thể hiện một trạng thái khác nhau. Vương Lăng không bận tâm tiếp tục ăn.
-Ngươi đã về. Thế nào, có tìm được dị hỏa không.
-Vâng. Đồ đệ đã tìm được Bạch Linh hỏa diễm.
Vương Lăng nói rồi tay trái cháy lên hỏa diểm vô hình, ánh sáng xung quanh cũng yếu dần, Gia Nộ hai mắ không tin được nhìn Vương Lăng.
Theo lão biết, để có được hỏa diễm phải có Hàn Băng Nguyên Thể là vật vô cùng quý hiếm hầu như biến mất, còn phải có tinh thần cường đại hơn bất cứ người nào.
Vương Lăng thì tinh thần đã cường đại hơn người thường rất nhiều còn có Linh Tôn giúp hắn, hắn còn có thể chất Hàn Băng Dương Thể nên lấy được Bạch Linh hỏa diễm cơ hội cao hơn bất cứ người nào. Gia Nộ cũng không quá bận tâm vấn đề đó nữa mà hài lòng nhìn Vương Lăng.
-Bây giờ đệ từ có thể học luyện đan rồi chứ.
-Dĩ nhiên là được. Bắt đầu bây giờ học luôn.
-Bây giờ.
-Ý kiến thì lên phường.
-Không. Bây giờ rất tốt.
Gia Nộ lấy ra một tờ giấy trắng tinh, tay dùng dị hỏa Hỗn Nguyên hỏa diễm màu vàng đốt qua ờ giấy. Vương Lăng chỉ thấy trên mặt giấy hiện lên một số hình ảnh, còn có hơi nước xung quanh ẩm ướt bao bọc.
Ngay sau đó Vương Lăng không thể tin vào mắt hắn, một bức tranh phong hoa tuyết đại được khắc lên trang giấy. Vương Lăng không hiểu Gia Nộ làm vậy để làm gì, chắc không phải lấy le với hắn chứ. Gia Nộ hừ lạnh đưa bức tranh cho hắn không nói lời nào.
-Sư phụ. Cái này là thế nào.
-Thế nào là thế nào. Ta tưởng ngươi thông minh lắm mà.
-Chắc không phải bắt con bắt chước người vẽ ra bức tranh thế này.
-Chứ còn gì nữa.
-Ặc. Con đến luyện đan chứ có phải vẽ tranh đâu.
-Ngươi hiểu cái gì. Đối với luyện dược sư thì điều khiển ngọn lửa đặc bệt là dị hỏa là vô cùng khó, phải làm sao cho ngọn lửa theo ý mình thì việc luyện đan mới hiệu quả được. Ngươi chỉ mới tập tẹ bước vào con đường luyện dược, nếu không điều khiển được dị hỏa thì làm sao mà luyện đan. Cách nhanh nhất là ngươi có thể điều khiển thuần thục ngọn lửa như ta thì mới học hết được truyền thừa của ta.
-Vậy thì mất bao lâu.
-Người thường nếu có thiên phú ít nhất cũng 30 năm.
-30 năm nha. Con làm sao có thời gian.
-30 năm còn chịu không được thì làm ăn cái gì.
-Vâng. Đồ nhi hiểu.
Vương Lăng bực dọc không thôi, kêu hắn nhịn quay tay 30 năm hắn còn chịu được chứ đốt giấy 30 năm thì hắn nhanh điên. Nhưng với hắn có không gian ý thức chắc cũng chỉ 3 năm, không nhiều. Gia Nộ gật gù, đưa cho Vương Lăng một cái giới chỉ, Vương Lăng thu lấy nhìn lão hỏi nhẹ:
-Cái này là vật gì.
-Gồm 3174 cuốn sách nó về linh dược, ngươi phải thuộc lòng. Nhớ kĩ thuộc lòng, không phải đọc.
-Cái này a. Hơn 3000 cuốn mà cuốn nào cũng dày ngang cuốn SGK xuất bản Kim Đồng thế này thì mất bao lấu để học thuộc.
-Làm sao ta biết. Những cái này ta đúc kết thông qua hơn 4000 năm sinh sống của ta, mỗi cái đều nêu ra mỗi lợi ích trong đó. Ngươi có hiểu không.
-Đồ nhi dĩ nhiên không hiểu.
-Haìz. Ta cho ví dụ Linh Ngân thảo là loại linh thảo dễ dàng kiếm được, ngươi ra ngoài mua được cả một tấn, trong Linh Ngân thảo có một lượng nhỏ Băng Ngọc Thủy. Mà Băng Ngọc Thủy vô cùng quý hiếm dùng cả gia sản nhà ngươi chắc mua được. Bạch Ngọc Thủy là nguyên liệu để luyện được Băng Ma Nguyên Đan, đan phẩm tứ phẩm cực phẩm giúp nâng cao cảnh giới của pháp sư thủy hệ.
-Con minh bạch. Nếu có thể tách Bạch Ngọc Thủy trong Linh Ngân thảo ra thì dễ dàng điều chế được Băng Ma Nguyên Đan.
-Giỏi. Đúng vậy một lượng nhỏ Bạch Ngọc Thủy là đủ để điều chế Băng Ma Nguyên Đan rồi, dùng trực tiếp như vậy rất lãng phí. 3174 cuốn sách này ta dựa vào những linh dược dễ dàng kiếm được nhất mà phân tích ra thành phần, hàm lượng từng chất cùng điều kiện tồn tại trong dung chất tốn hơn 4000 năm trời.
Vương Lăng thở dài, theo tuổi thọ của Gia Nộ thì Vương Lăng có thể đoán ra hắn đã đạt cảnh giới Bán Thần rồi. Đối với hắn có vẻ là việc luyện đan tốn rất nhiều thời gian nhưng hắn cũng không dễ dàng từ bỏ, dựa vào thiên phú hắn vậy.
Vương Lăng vui vẻ chào tạm biệt Gia Nộ, thấy thái độ Vương Lăng hài lòng đưa cho hắn thêm một giới chỉ. Vương Lăng kiểm tra thì thấy vô số dược liệu cùng đan dược, còn có một cái lô đỉnh vô cùng kì quái toàn một màu đen. Gia Nộ nhìn hắn nói:
-Sau này ngươi trước mặt người khác không được đem lô đỉnh này ra, lô đỉnh bình thường cũng đủ cho ngươi sử dụng. Cái này để ngươi sau này luyện đan, nó là Ma Giao Đỉnh một lư đỉnh thần cấp sẽ dậy lên vô số ham muốn của luyện dược sư nên ngươi cẩn thận.
-Đồ đệ hiểu.
Vương Lăng vui vẻ nhận quà, cảm kích Gia Nộ không biết làm sao báo đáp chỉ còn cách tập trung vào luyện dược học hết truyền thừa.
-Được rồi, người là đồ đệ ta, ta cũng không keo kiệt. Đi đi, đừng lo ta cũng sẽ đến Minh Lam Tông tìm ngươi.
-Đến Minh Lam TÔng.
Thấy Gia Nộ úp mặt xuống bàn không nói gì nữa Vương Lăng cũng ngậm ngùi bỏ đi, hắn giờ cảm thấy con đường hắn đi bây giờ đều là đường tắt cũng do người khác ban cho nên hắn không ý kiến gì chỉ có thể chuyên tâm tu luyện.
Vương Lăng rời khỏi Dược Kinh phường đi đến một quán ăn để ăn uống, hắn sẽ không chịu nổi cái chợ của nữ nhân nên muốn an tĩnh chút.
Các tửu quán thường có 2 loại hình, một loại là phòng riêng để ăn uống giá cả rất cao, loại còn lại là ăn uống tự nhiên có thể nghe ngóng tin tức bên ngoài.
Vương Lăng muốn nghe ngóng một chút tin tức nên chỉ dùng bàn thường, kêu tiểu nhị gọi vài món ăn sau đó ngồi xuống uống trà. Ngươi xung quanh tò mò nhìn hắn, một thiếu niên cẩm bào trông rất giàu có còn rất tuấn tú lại ngồi bàn thường dân thì dĩ nhiên gây rất nhiều sự chú ý.
Vương Lăng cũng không quan tâm cố gắng tìm hiểu một số thông tin. Qua một hồi tiểu nhị đem món ăn ra, Vương Lăng cũng nghe được một số tin tức cụ thể như: Minh Lam TÔng mở ra tuyển chọn toàn cõi lục địa những anh tài, nếu ai vượt qua khảo thí thì sẽ được nhận vào.
Vốn dĩ Vương Lăng được trực tiếp nhận vào nhưng vì cảm thấy khá thú vị nên hắn vẫn muốn tham gia, có lẽ hắn cần đến sớm vài ngày.
Vương Lăng vui vẻ mỉm cười mà không ý thức được có bao cô gái ngây thơ bị hắn làm cho tim đập rộn ràng.
Lúc này từ bên ngoài đi vào 4 người gây nhiều sự chú ý, 2 thiếu niên hoàng bào tuấn tú nho nhã Vương Lăng có thể nhận ra Lục Hải cùng Chu Thông.
Bên cạnh 2 nữ nhân xinh đẹp động lòng người, một cái là Trình Diễm người còn lại vô cùng xinh đẹp cao quý nhưng cũng rất nhí nhảnh, tiểu cô nương này bằng tuổi hắn.
Vương Lăng nhìn thấy đám người thì cả đám người cũng thấy hắn. Mỗi người trong đó đều thể hiện một trạng thái khác nhau. Vương Lăng không bận tâm tiếp tục ăn.
Danh sách chương