Vương Lăng mệt mỏi luyện tập đến tối, bụng hắn kêu réo nên hắn nhanh chóng đi ăn, hắn vừa ăn vừa nghĩ đến việc đến gặp Đông Phương tiểu thư kia, trong lòng không hiểu sao có chút phấn khích.
Đông Phương đại tiểu thư cùng Tử Y Tiên, Tô Dịch và Linh Mộng trò chuyện vui vẻ, các nàng giờ mới biết Đông phương tiểu thư là hôn thê của Vương Lăng trong lòng không khỏi có chút chua.
Chúng nữ nói chuyện càng ngay càng hợp, Đông Phương tiểu thư giờ mới nhắc đến chuyện tối nay tên kia sẽ đến gặp nàng, cả đám nữ xì xầm bàn tán quyết cho hắn một trận nhớ đời.
Dù sao Đông Phương tiểu thư là hôn thể của Vương Lăng các nàng làm sao có thể làm ngơ. Trời trở tối thì đám nữ núp đi để lại một mình Đông Phương tiểu thư.
Vương Lăng lúc này ẩn giấu linh lực dùng ‘Phi Quang Dực’ tìm nàng, hắn thấy được nàng ngồi một mình uống trà thấy có chút không ổn, cẩn thận quan sát hắn thấy có vài luồng linh lực khác nhau đang ẩn giấu xung quanh.
Vương Lăng lúc này mới ý thức hắn không thấy mấy nữ nhân kia trong phủ có lẽ các nàng được Đông Phương tiểu thư mời về phủ, giờ có lẽ đang bày trò quỷ dụ hắn.
Vương Lăng cười, trở lại bộ dáng bản thân đáp xuống ngay trước mặt Đông Phương tiểu thư. Nàng kinh hãi nhìn lại người thanh niên tuấn tú trước mặt lộ nét ngạc nhiên:
-Công tử là ai. Sao lại xông vào trong phủ.
-Ta là Vương Lăng. Nàng là hôn thê của ta.
Đông Phương tiểu thư giật mình đánh giá nam nhân trước mặt, dù hiện giờ hắn còn khá non nớt nhưng chỉ qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ làm mê đảo bao nữ nhân. Nàng ý thức nam nhân của nàng so với tưởng tưởng càng muốn ưu tú hơn, nàng cười vũ mị nhìn hắn:
-Không biết công tử đến đây là để làm gì.
-Dĩ nhiên là đến gặp nàng.
Vương Lăng cười tươi nhìn nàng, hắn lúc này mới có cơ hội đánh giá nàng, đôi môi anh đào đỏ mộng, đôi mắt vũ mị, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng, là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đám người Tử Y Tiên lúc này thấy Vương Lăng thì vui mừng muốn chạy ra nhưng bị Tô Dịch giữ lại, nàng muốn biết Vương Lăng muốn làm gì tiếp theo.
Trong phòng này nàng đã đốt một loại trầm hương đem linh lực của người khác tạm thời khóa lại, nàng muốn đợi tên kia xuất hiện rồi mới lộ diện dù Vương Lăng xuất hiện cũng không thay đổi kế hoạch.
Vương Lăng cười định mời Đông Phương tiểu thư đi dạo ngắm trăng, nàng cũng vui vẻ nhận lời. Vương Lăng dĩ nhiên biết chiêu trò của Tô Dịch, linh lực hắn không phát động được nhưng hắn có thể tạm thời kìm chế.
Cả hai người đi trong hoa viên cười nói, Vương Lăng kể nàng nghe một số câu chuyện cười kiếp trước khiến nàng cười khúc khích, Tô Dịch đám người ngay lập tức thay đồi kế hoạch đi theo sau thấy hai người cười nói thì có chút kích động.
-Phải rồi. Không biết phương danh tiểu thư là gì.
-Thiếp thân họ Đông Phương tự Lục Uyển.
-Đông Phương Lục Uyển. Tên đẹp cũng như người.
Vương Lăng cười hì hì với nàng làm nàng đỏ mặt. Lúc này hắn đang suy nghĩ làm sao trả lại cây trâm cho nàng, vốn dĩ muốn đùa chút xem xét nàng nhưng có vẻ không cần thiết nữa.
Ngay lúc này thì một bóng người lao ra ngoài, đem một thanh linh kiếm đâm tới Đông Phương Lục Uyển, Vương Lăng kinh hãi nhanh chóng kéo nàng sang một bên, tay còn lại ‘Cầm Nã Thủ’ đón đỡ ánh kiếm.
Ngay sau đó hắn lại nhận thấy những băng lao bay tới có chút không kịp đề phòng. Tử Y Tiên ngay lập tức nhảy ra phá tan những băng lao hướng về phía thích khách đánh tới, do chênh lệch cảnh giới nên thích khách áo đen kia bị chế trụ ngay sau đó.
Vương Lăng thấy một người mặc hắc y, dáng người thon thả rõ ràng là con gái. Vương Lăng tiến đến lấy hắc trang xuống, hắc y thấy Vương Lăng có chút kích động nhìn hắn. Vương Lăng ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
-Là ngươi. Sao lại chạy đến đây hành thích hôn thê ta a.
Vương Lăng nhận ra thích khách trước mặt, là người trước kia mua một thanh linh kiếm tinh cấp của Vương Gia, nàng là Tần Thanh Y.
Tần Thanh Y ánh mắt phức tạp nhìn hắn, điều này làm sao nàng có thể dễ dàng nói với người ngoài dù cho nàng đối với Vương Lăng rất có hảo cảm. Vương Lăng thì thầm than cái hệ thống phòng vệ Đông Phương phủ thật lỏng lẻo, ai cũng có thể vào. Thấy nàng không nói gì, hắn mới cười nói tiếp:
-Xem ra là nàng ăn dấm rồi. Biết ta cùng Đông Phương tiểu thư có hôn ước nên vì yêu sinh hận.
Nghe hắn nói vậy cả đám nữ nhân ánh mặt bất thiện hướng phía hắn, Tần Thanh Y đỏ mặt bình tĩnh nói:
-Ta làm sao biết ngươi là thiếu chủ Vương gia đâu, nếu không ta cũng giết ngươi rồi.
-Cô nương không nói rõ ràng đừng hòng rời khỏi đây.
Tử Y Tiên thấy nàng có sát ý với Vương Lăng nên không nhân nhượng đè mạnh đầu vai Tần Thanh Y khiến nàng đau đớn nhưng vẫn lộ vẻ không khuất phục:
-Ta đã chuẩn bị đủ tinh thần cho ngày hôm này rồi. Không cần nhiều lời muốn giết thì giết đi.
Đông Phương Lục Uyển lúc này mới ngăn Tử Y Tiên lại nhìn Tần Thanh Y nói:
-Thanh Y, nhà ta đâu có đối xử tệ với người làm sao ngươi lại muốn hại ta.
-Đại tiểu thư dĩ nhiên không có tội thế nhưng phụ thân tiểu thư thì chết cũng không hết tội.
Tần Thanh Y lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.
Vương Lăng lúc này mới hiểu đôi chút, có lẽ hai nhà Đông Phương gia cùng Vương gia làm điều gì có lỗi với nhà nàng nên nàng tiềm ẩn trong phủ Đông Phương gia tìm cơ hội báo thù. Vương Lăng tò mò nhìn Tần Thanh Y:
-Nếu nàng không nói ta sẽ làm cho nàng nói.
-Ngươi làm sao có thể.
-Nói thử xem. Ngươi xinh đẹp như vậy, chết đi cũng rất uổng phí, thà rằng làm nữ nhân của ta cũng coi như người một nhà.
-Ngươi vô sỉ.
Vốn dĩ nàng có chút thiện cảm với Vương Lăng nhưng nghe hắn nói, hảo cảm của nàng biến mất gần hết, những nữ nhân kia nhìn hắn không đồng tình, Tô Dịch véo hông hắn hung hăng trừng mắt nhìn nhưng vẫn nở nụ cười:
-Như vậy rất tốt nha. Làm nữ nhân của hắn sẽ không có thiệt thòi.
-Các ngươi. Đừng hòng ta làm nữ nhân hắn.
-Thế ngươi không muốn ta sẽ kêu những nam nhân khác vậy.
Tần Thanh Y khuôn mặt xanh ngắt, run run giọng nói:
-Ai cũng không được.
Nói rồi nàng định cắn lưỡi tự tử, Vương Lăng nhanh hơn đánh nàng ngất xỉu. Tử Y Tiên nhìn Vương Lăng hỏi:
-Chẳng lẽ chàng định biến nàng thành nữ nhân của mình sao. Thiếp thấy không ổn, làm vậy chỉ làm nàng thêm hận chàng thôi. Sau này với chàng rất nguy hiểm
-Ta đâu có làm thiệt đâu mà lo. Chỉ là cho nàng ngủ chút.
Vương Lăng cười vuốt ve mái tóc Tử Y Tiên. Thấy hai người thân thiết Đông Phương Lục Uyển cũng hiểu mối quan hệ của hai người. Tô Dịch thì cười nhìn hắn giọng nói có chút trêu chọc:
-Ta thấy biến nàng thành của ngươi cũng tốt. Một mỹ nhân như vậy chết thật uổng, ta có xuân dược khiến nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Thế nào, muốn không.
-Đừng làm rộn. Ta chưa cầm thú đến thế. Chỉ là ta cảm thấy có rất nhiều nghi vấn chưa thể hiểu.
-Nghi vấn gì
Cả đám nữ nhân khó hiểu nhìn hắn.
Đông Phương đại tiểu thư cùng Tử Y Tiên, Tô Dịch và Linh Mộng trò chuyện vui vẻ, các nàng giờ mới biết Đông phương tiểu thư là hôn thê của Vương Lăng trong lòng không khỏi có chút chua.
Chúng nữ nói chuyện càng ngay càng hợp, Đông Phương tiểu thư giờ mới nhắc đến chuyện tối nay tên kia sẽ đến gặp nàng, cả đám nữ xì xầm bàn tán quyết cho hắn một trận nhớ đời.
Dù sao Đông Phương tiểu thư là hôn thể của Vương Lăng các nàng làm sao có thể làm ngơ. Trời trở tối thì đám nữ núp đi để lại một mình Đông Phương tiểu thư.
Vương Lăng lúc này ẩn giấu linh lực dùng ‘Phi Quang Dực’ tìm nàng, hắn thấy được nàng ngồi một mình uống trà thấy có chút không ổn, cẩn thận quan sát hắn thấy có vài luồng linh lực khác nhau đang ẩn giấu xung quanh.
Vương Lăng lúc này mới ý thức hắn không thấy mấy nữ nhân kia trong phủ có lẽ các nàng được Đông Phương tiểu thư mời về phủ, giờ có lẽ đang bày trò quỷ dụ hắn.
Vương Lăng cười, trở lại bộ dáng bản thân đáp xuống ngay trước mặt Đông Phương tiểu thư. Nàng kinh hãi nhìn lại người thanh niên tuấn tú trước mặt lộ nét ngạc nhiên:
-Công tử là ai. Sao lại xông vào trong phủ.
-Ta là Vương Lăng. Nàng là hôn thê của ta.
Đông Phương tiểu thư giật mình đánh giá nam nhân trước mặt, dù hiện giờ hắn còn khá non nớt nhưng chỉ qua mấy năm nữa chắc chắn sẽ làm mê đảo bao nữ nhân. Nàng ý thức nam nhân của nàng so với tưởng tưởng càng muốn ưu tú hơn, nàng cười vũ mị nhìn hắn:
-Không biết công tử đến đây là để làm gì.
-Dĩ nhiên là đến gặp nàng.
Vương Lăng cười tươi nhìn nàng, hắn lúc này mới có cơ hội đánh giá nàng, đôi môi anh đào đỏ mộng, đôi mắt vũ mị, khuôn mặt trái xoan với làn da trắng hồng, là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đám người Tử Y Tiên lúc này thấy Vương Lăng thì vui mừng muốn chạy ra nhưng bị Tô Dịch giữ lại, nàng muốn biết Vương Lăng muốn làm gì tiếp theo.
Trong phòng này nàng đã đốt một loại trầm hương đem linh lực của người khác tạm thời khóa lại, nàng muốn đợi tên kia xuất hiện rồi mới lộ diện dù Vương Lăng xuất hiện cũng không thay đổi kế hoạch.
Vương Lăng cười định mời Đông Phương tiểu thư đi dạo ngắm trăng, nàng cũng vui vẻ nhận lời. Vương Lăng dĩ nhiên biết chiêu trò của Tô Dịch, linh lực hắn không phát động được nhưng hắn có thể tạm thời kìm chế.
Cả hai người đi trong hoa viên cười nói, Vương Lăng kể nàng nghe một số câu chuyện cười kiếp trước khiến nàng cười khúc khích, Tô Dịch đám người ngay lập tức thay đồi kế hoạch đi theo sau thấy hai người cười nói thì có chút kích động.
-Phải rồi. Không biết phương danh tiểu thư là gì.
-Thiếp thân họ Đông Phương tự Lục Uyển.
-Đông Phương Lục Uyển. Tên đẹp cũng như người.
Vương Lăng cười hì hì với nàng làm nàng đỏ mặt. Lúc này hắn đang suy nghĩ làm sao trả lại cây trâm cho nàng, vốn dĩ muốn đùa chút xem xét nàng nhưng có vẻ không cần thiết nữa.
Ngay lúc này thì một bóng người lao ra ngoài, đem một thanh linh kiếm đâm tới Đông Phương Lục Uyển, Vương Lăng kinh hãi nhanh chóng kéo nàng sang một bên, tay còn lại ‘Cầm Nã Thủ’ đón đỡ ánh kiếm.
Ngay sau đó hắn lại nhận thấy những băng lao bay tới có chút không kịp đề phòng. Tử Y Tiên ngay lập tức nhảy ra phá tan những băng lao hướng về phía thích khách đánh tới, do chênh lệch cảnh giới nên thích khách áo đen kia bị chế trụ ngay sau đó.
Vương Lăng thấy một người mặc hắc y, dáng người thon thả rõ ràng là con gái. Vương Lăng tiến đến lấy hắc trang xuống, hắc y thấy Vương Lăng có chút kích động nhìn hắn. Vương Lăng ngạc nhiên nhìn người trước mặt.
-Là ngươi. Sao lại chạy đến đây hành thích hôn thê ta a.
Vương Lăng nhận ra thích khách trước mặt, là người trước kia mua một thanh linh kiếm tinh cấp của Vương Gia, nàng là Tần Thanh Y.
Tần Thanh Y ánh mắt phức tạp nhìn hắn, điều này làm sao nàng có thể dễ dàng nói với người ngoài dù cho nàng đối với Vương Lăng rất có hảo cảm. Vương Lăng thì thầm than cái hệ thống phòng vệ Đông Phương phủ thật lỏng lẻo, ai cũng có thể vào. Thấy nàng không nói gì, hắn mới cười nói tiếp:
-Xem ra là nàng ăn dấm rồi. Biết ta cùng Đông Phương tiểu thư có hôn ước nên vì yêu sinh hận.
Nghe hắn nói vậy cả đám nữ nhân ánh mặt bất thiện hướng phía hắn, Tần Thanh Y đỏ mặt bình tĩnh nói:
-Ta làm sao biết ngươi là thiếu chủ Vương gia đâu, nếu không ta cũng giết ngươi rồi.
-Cô nương không nói rõ ràng đừng hòng rời khỏi đây.
Tử Y Tiên thấy nàng có sát ý với Vương Lăng nên không nhân nhượng đè mạnh đầu vai Tần Thanh Y khiến nàng đau đớn nhưng vẫn lộ vẻ không khuất phục:
-Ta đã chuẩn bị đủ tinh thần cho ngày hôm này rồi. Không cần nhiều lời muốn giết thì giết đi.
Đông Phương Lục Uyển lúc này mới ngăn Tử Y Tiên lại nhìn Tần Thanh Y nói:
-Thanh Y, nhà ta đâu có đối xử tệ với người làm sao ngươi lại muốn hại ta.
-Đại tiểu thư dĩ nhiên không có tội thế nhưng phụ thân tiểu thư thì chết cũng không hết tội.
Tần Thanh Y lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.
Vương Lăng lúc này mới hiểu đôi chút, có lẽ hai nhà Đông Phương gia cùng Vương gia làm điều gì có lỗi với nhà nàng nên nàng tiềm ẩn trong phủ Đông Phương gia tìm cơ hội báo thù. Vương Lăng tò mò nhìn Tần Thanh Y:
-Nếu nàng không nói ta sẽ làm cho nàng nói.
-Ngươi làm sao có thể.
-Nói thử xem. Ngươi xinh đẹp như vậy, chết đi cũng rất uổng phí, thà rằng làm nữ nhân của ta cũng coi như người một nhà.
-Ngươi vô sỉ.
Vốn dĩ nàng có chút thiện cảm với Vương Lăng nhưng nghe hắn nói, hảo cảm của nàng biến mất gần hết, những nữ nhân kia nhìn hắn không đồng tình, Tô Dịch véo hông hắn hung hăng trừng mắt nhìn nhưng vẫn nở nụ cười:
-Như vậy rất tốt nha. Làm nữ nhân của hắn sẽ không có thiệt thòi.
-Các ngươi. Đừng hòng ta làm nữ nhân hắn.
-Thế ngươi không muốn ta sẽ kêu những nam nhân khác vậy.
Tần Thanh Y khuôn mặt xanh ngắt, run run giọng nói:
-Ai cũng không được.
Nói rồi nàng định cắn lưỡi tự tử, Vương Lăng nhanh hơn đánh nàng ngất xỉu. Tử Y Tiên nhìn Vương Lăng hỏi:
-Chẳng lẽ chàng định biến nàng thành nữ nhân của mình sao. Thiếp thấy không ổn, làm vậy chỉ làm nàng thêm hận chàng thôi. Sau này với chàng rất nguy hiểm
-Ta đâu có làm thiệt đâu mà lo. Chỉ là cho nàng ngủ chút.
Vương Lăng cười vuốt ve mái tóc Tử Y Tiên. Thấy hai người thân thiết Đông Phương Lục Uyển cũng hiểu mối quan hệ của hai người. Tô Dịch thì cười nhìn hắn giọng nói có chút trêu chọc:
-Ta thấy biến nàng thành của ngươi cũng tốt. Một mỹ nhân như vậy chết thật uổng, ta có xuân dược khiến nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi. Thế nào, muốn không.
-Đừng làm rộn. Ta chưa cầm thú đến thế. Chỉ là ta cảm thấy có rất nhiều nghi vấn chưa thể hiểu.
-Nghi vấn gì
Cả đám nữ nhân khó hiểu nhìn hắn.
Danh sách chương