Vì lo lắng Vương Lăng bị ám hại nên Tử Y Tiên luôn canh chừng bên ngoài.
Đến khi nàng nghe trong phòng có động tĩnh thì tiến sát nghe được những âm thanh dâm mĩ. Bản thân nàng dĩ nhiên cũng hiểu đó là gì, đến khi không còn động tĩnh nữa nàng mới mở cửa bước vào.
Vương Lăng và Tần Thanh Y giật mình khi nghe tiếng mở cửa, thấy Tử Y Tiên bước vào hắn mới thở dài nhẹ nhõm. Vương Lăng cười nhìn Tử Y Tiên vẫy tay gọi nàng, nàng đỏ mặt đóng cửa đến bên cạnh hắn.
Vừa đến gần nàng đã bị hắn kéo vào lòng, đôi môi bị hắn chặn lại, nàng tùy ý để hắn thưởng thức chiếc miệng thơm tho của nàng. Vương Lăng cởi sạch quần áo nàng làm nàng e lệ che người, trước khi không có ai nàng còn chịu được bây giờ thêm Tần Thanh Y bên cạnh nàng xấu hổ muốn ngất.
Tần Thanh Y cũng như nàng, trên người không có quần áo chỉ có thể lấy chăn bao bọc toàn thân.
Vương Lăng cười nhìn hai nàng, như sói đói điên cuồng điên long đảo phụng cùng hai nàng cả đêm.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy sớm nhất, nhìn hai nữ nhân xinh đẹp ngời ngợi mà lại nổi lửa, nhưng hắn cố kìm nén. Hắn không biết luyện ‘Âm Dương Khoái’ càng làm ham muốn bạo tăng, làm càng nhiều ham muốn càng nhiều, cảnh giới cũng có cơ hội đề thăng.
Hắn chỉ biết dùng ‘Âm DƯơng Khoái’ tiêu trừ hết dương khí trong tinh dịch nên các nàng mới không có thai. Các nàng lại là thiếu nữ ngây thơ không biết nhưng hắn lại rõ điều này.
Vương Lăng mặc quần áo gọi hai nàng vậy, nhưng các nàng sớm đã rã rời tất cả đều do hắn gây ra. Hắn cũng cảm thông, cho các nàng ngủ chút đi gặp Đông Phương tiểu thư nói chuyện Tần Thanh Y.
Hắn được nha hoàn cho rửa mặt, ăn sáng đầy đủ rồi mới dẫn đi gặp tiểu thư. Đi theo nha hoàn, hắn kì quái không biết tại sao lại đi đến sảnh đường Đông Phương gia. Hỏi thăm thì biết phụ mẫu Đông Phương tiểu thư muốn gặp hắn.
Tiến bước vào hắn thấy một người trung niên tuy đã có tuổi nhưng khuôn mặt tuấn tú cùng anh khí làm hắn khâm phục, một mỹ phụ nhân bên cạnh xinh đẹp rạng ngời. Vương Lăng biết hai người này chắc chằn là phụ mẩu Đông Phương Lục Uyển. Từ nha hoàn hắn biết phụ thân Đông Phương Lục Uyển là Đông Phương Quân, mẫu thân nàng là Hàn Minh Tuệ có lẽ là có quan hệ với Hàn Bắc Nguyệt. Hắn khẽ khom mình nhìn hai người.
-Kính chào phụ thân đại nhân, phụ mẫu đại nhân.
-Haha. Còn chưa cưới con gái ta mà đã gọi như thế rồi. Như vậy càng tốt, ngồi đi Lăng nhi.
Người trung niên cười hai lòng nhìn Vương Lăng, vị phu nhân cũng hài lòng nhìn vị con rể này. Đông Phương Lục Uyển hai mặt đỏ anh đào e thẹn cúi đầu. Vương Lăng ngồi xuống, lúc này còn để ý đến một người thanh niên tầm 25 tuổi, tuấn tú phi thường, khí độ bất phàm.
Vương Lăng nhìn hắn, hắn cũng nhìn Vương Lăng cười, Vương Lăng hướng phía hắn tò mò hỏi:
-Lệnh huynh đây là.
-Đây là đường huynh của Lục Uyển. Đông Phương Mộ Khanh, tuy còn trẻ nhưng là trụ cột của Mạn Đà đế quốc.
Đông Phương Quân vẻ mặt tự hào giới thiệu Đông Phương Mộ Khanh, Vương Lăng vui vẻ chào hỏi hắn, cả hai đều là anh tài hiếm có nên nói chuyện không quá kính nể mà rất tự nhiên, thân thiện. Đông Phương Quân càng thêm yêu thích vị con rể này, lão lo Vương Lăng là một người háo thắng. Lão nhìn Vương Lăng cười nói:
-Hôm nay ta muốn nói với hiền tế về chuyện kết thân. Ngươi thấy thế nào.
-Lấy được Đông Phương tiểu thư là phúc của tiểu tế. Tiểu tế hứa sẽ bảo vệ nàng suốt đời, không để nàng bị tổn hại một chút nào.
-Tốt. Ta thấy 2 người các người quả là cặp trai tài gái sắc, giao con gái ta cho ngươi ta cũng không có ý kiến gì nữa.
Đông Phương Quân sau đó lại hiện lên vẻ phiền muộn nói tiếp:
-Ta nghe danh tiếng hiền tế đã lâu muốn gặp mặt hiền tế một lần, quả nhiên khí thế bất phàm. Hôm này ta cũng muốn cảm tạ ngươi đã cứu con gái ta hôm qua.
-Nàng là hôn thê ta. Đây là nghĩa vụ phải làm, người không cần bận tâm.
-Ta nghe ngươi đang giam giữ thích khách. Thế nào, tìm được gì.
Vương Lăng nghe Đông Phương Quân nói vậy thì hiểu điều lão vẫn chưa biết thân phận Tần Thanh Y chỉ biết tên nàng là Thanh Y. Vương Lăng thở phào nhẹ nhõm cười:
-Cái này ta đã tra được nàng bị người xấu xúi giục, đe dọa nếu nàng không giết Đông Phương tiểu thư thì hắn sẽ ra tay. Nàng vì sợ nếu hắn ra tay thì tiểu thư sẽ chắc chắn bị giết nên mới đồng ý.
-Nói như vậy thì nàng không có ý định ra tay hay sao.
Đông Phương Quân có chút nghi hoặc, Vương Lăng không muốn thân phận Tần Thanh Y bại lộ nên nghĩ lý do nói tiếp:
-Có phải người đang nghĩ tại sao hắn phải để cho Tần Thanh Y ra tay có phải hay không.
-Đúng vậy. Ta không hiểu mục đích tên này, hắn làm sao có thể tin tưởng Tần Thanh Y cơ chứ.
- Cái này, dĩ nhiên nếu nàng không làm thì đệ đệ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
-Nàng có đệ đệ.
-Đúng vậy. Hôm qua tiểu tế cũng đi kiếm gặp đệ đệ nàng nhưng đã quá muộn, hiện nàng đang rất bi thương.
-Vậy là ta đã trách lầm nàng rồi.
Đông Phương Quân tuy nói vậy nhưng rõ ràng có chút không tin, Vương Lăng cười bình tĩnh nói tiếp:
-Nếu người không tin có thể kiểm tra xác của đệ đệ nàng. Cơ thể bị dính phải một loại độc bí hiểm không thể nhìn ra vết tích gì. Rõ ràng hắn không muốn bại lộ thân phận.
-Kẻ đó ruốt cuộc là ai sao lại muốn hại Lục Uyển.
-Cái này thì theo tiểu tế đoán, hắn muốn hai nhà chúng ta không thể kết thành thông gia, thông thường ta sẽ nghĩ rằng do Chu gia giở trò nhưng sự thật hắn giấu giếm kĩ càng như vậy thì có lẽ là người của Phong La đế quốc hoặc Nữ Chân đế quốc muốn nội bộ Mạn Đà suy sụp cực điểm rồi phát động xâm chiếm.
-Hiền tế quả nhiên hơn người. Chúng ta chọn ngươi là lựa chọn chuẩn xác.
-Phụ thân đại nhân quá khen.
Vương Lăng thở phào nhẹ nhõm, Đông Phương Lục Uyển như gỡ được hòn đá nặng trong lòng, nàng và Thanh Y từ nhỏ chơi chung nên rất thân thiết, biết nàng ám sát mình khiến nàng khổ sở. Nàng vui mừng nhưn cũng có chút lo lắng:
-Như vậy Thanh Y nàng phải làm sao. Hắn sẽ không quay lại diệt nàng chứ.
-Cái này. Ta quyết định để nàng cùng ta đi Minh Lam Tông, với danh vọng của ta thì nàng không có chuyện gì đâu. Còn có cơ hội tở nên mạnh hơn để phòng thân.
Vương Lăng cười nói, mọi người thấy hắn đều có chủ đích hết thảy thì vô cùng bội phục, Minh Lam Tông thế lực vô cùng to lớn nếu có ai giết người trong tông môn là tự chui đầu vào rọ. Đông Phương Mộ Khanh thở phào cười nhìn Vương Lăng:
-Nàng không sao thì thật tốt. Đa tạ Lăng đệ đã giúp nàng.
-Thật không có gì. Có phải huynh để ý đến nàng hay không.
-Dù ta thích nàng nhưng nàng lại không để ý đến ta.
Đông Phương Mộ Khanh phiền muộn:
-Tiểu đệ sẽ giúp huynh nói tốt vài câu. Sau này có cơ hội huynh cũng có thể bày tỏ.
-Như vậy thật cảm kích đệ.
Đông Phương Mộ Khanh đối với Vương Lăng hảo cảm trào dâng còn Vương Lăng thì ngược lại thêm đề phòng tên này, hắn đánh chủ ý lên người nữ nhân hắn cũng không sao chứng tỏ nữ nhân của hắn rất có sức hút, chỉ là hắn tuyệt nhiên sẽ không nhường nàng cho bất cứ ai.
Ở đây dĩ nhiên không ai biết quan hệ của Vương Lăng và Tần Thanh Y nên đối với hắn rất hài lòng. Vương Lăng thì vui vẻ, trình trảm phong của hắn vượt qua Xô Kê là không thể nghi ngờ (chắc vậy).
Đến khi nàng nghe trong phòng có động tĩnh thì tiến sát nghe được những âm thanh dâm mĩ. Bản thân nàng dĩ nhiên cũng hiểu đó là gì, đến khi không còn động tĩnh nữa nàng mới mở cửa bước vào.
Vương Lăng và Tần Thanh Y giật mình khi nghe tiếng mở cửa, thấy Tử Y Tiên bước vào hắn mới thở dài nhẹ nhõm. Vương Lăng cười nhìn Tử Y Tiên vẫy tay gọi nàng, nàng đỏ mặt đóng cửa đến bên cạnh hắn.
Vừa đến gần nàng đã bị hắn kéo vào lòng, đôi môi bị hắn chặn lại, nàng tùy ý để hắn thưởng thức chiếc miệng thơm tho của nàng. Vương Lăng cởi sạch quần áo nàng làm nàng e lệ che người, trước khi không có ai nàng còn chịu được bây giờ thêm Tần Thanh Y bên cạnh nàng xấu hổ muốn ngất.
Tần Thanh Y cũng như nàng, trên người không có quần áo chỉ có thể lấy chăn bao bọc toàn thân.
Vương Lăng cười nhìn hai nàng, như sói đói điên cuồng điên long đảo phụng cùng hai nàng cả đêm.
Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy sớm nhất, nhìn hai nữ nhân xinh đẹp ngời ngợi mà lại nổi lửa, nhưng hắn cố kìm nén. Hắn không biết luyện ‘Âm Dương Khoái’ càng làm ham muốn bạo tăng, làm càng nhiều ham muốn càng nhiều, cảnh giới cũng có cơ hội đề thăng.
Hắn chỉ biết dùng ‘Âm DƯơng Khoái’ tiêu trừ hết dương khí trong tinh dịch nên các nàng mới không có thai. Các nàng lại là thiếu nữ ngây thơ không biết nhưng hắn lại rõ điều này.
Vương Lăng mặc quần áo gọi hai nàng vậy, nhưng các nàng sớm đã rã rời tất cả đều do hắn gây ra. Hắn cũng cảm thông, cho các nàng ngủ chút đi gặp Đông Phương tiểu thư nói chuyện Tần Thanh Y.
Hắn được nha hoàn cho rửa mặt, ăn sáng đầy đủ rồi mới dẫn đi gặp tiểu thư. Đi theo nha hoàn, hắn kì quái không biết tại sao lại đi đến sảnh đường Đông Phương gia. Hỏi thăm thì biết phụ mẫu Đông Phương tiểu thư muốn gặp hắn.
Tiến bước vào hắn thấy một người trung niên tuy đã có tuổi nhưng khuôn mặt tuấn tú cùng anh khí làm hắn khâm phục, một mỹ phụ nhân bên cạnh xinh đẹp rạng ngời. Vương Lăng biết hai người này chắc chằn là phụ mẩu Đông Phương Lục Uyển. Từ nha hoàn hắn biết phụ thân Đông Phương Lục Uyển là Đông Phương Quân, mẫu thân nàng là Hàn Minh Tuệ có lẽ là có quan hệ với Hàn Bắc Nguyệt. Hắn khẽ khom mình nhìn hai người.
-Kính chào phụ thân đại nhân, phụ mẫu đại nhân.
-Haha. Còn chưa cưới con gái ta mà đã gọi như thế rồi. Như vậy càng tốt, ngồi đi Lăng nhi.
Người trung niên cười hai lòng nhìn Vương Lăng, vị phu nhân cũng hài lòng nhìn vị con rể này. Đông Phương Lục Uyển hai mặt đỏ anh đào e thẹn cúi đầu. Vương Lăng ngồi xuống, lúc này còn để ý đến một người thanh niên tầm 25 tuổi, tuấn tú phi thường, khí độ bất phàm.
Vương Lăng nhìn hắn, hắn cũng nhìn Vương Lăng cười, Vương Lăng hướng phía hắn tò mò hỏi:
-Lệnh huynh đây là.
-Đây là đường huynh của Lục Uyển. Đông Phương Mộ Khanh, tuy còn trẻ nhưng là trụ cột của Mạn Đà đế quốc.
Đông Phương Quân vẻ mặt tự hào giới thiệu Đông Phương Mộ Khanh, Vương Lăng vui vẻ chào hỏi hắn, cả hai đều là anh tài hiếm có nên nói chuyện không quá kính nể mà rất tự nhiên, thân thiện. Đông Phương Quân càng thêm yêu thích vị con rể này, lão lo Vương Lăng là một người háo thắng. Lão nhìn Vương Lăng cười nói:
-Hôm nay ta muốn nói với hiền tế về chuyện kết thân. Ngươi thấy thế nào.
-Lấy được Đông Phương tiểu thư là phúc của tiểu tế. Tiểu tế hứa sẽ bảo vệ nàng suốt đời, không để nàng bị tổn hại một chút nào.
-Tốt. Ta thấy 2 người các người quả là cặp trai tài gái sắc, giao con gái ta cho ngươi ta cũng không có ý kiến gì nữa.
Đông Phương Quân sau đó lại hiện lên vẻ phiền muộn nói tiếp:
-Ta nghe danh tiếng hiền tế đã lâu muốn gặp mặt hiền tế một lần, quả nhiên khí thế bất phàm. Hôm này ta cũng muốn cảm tạ ngươi đã cứu con gái ta hôm qua.
-Nàng là hôn thê ta. Đây là nghĩa vụ phải làm, người không cần bận tâm.
-Ta nghe ngươi đang giam giữ thích khách. Thế nào, tìm được gì.
Vương Lăng nghe Đông Phương Quân nói vậy thì hiểu điều lão vẫn chưa biết thân phận Tần Thanh Y chỉ biết tên nàng là Thanh Y. Vương Lăng thở phào nhẹ nhõm cười:
-Cái này ta đã tra được nàng bị người xấu xúi giục, đe dọa nếu nàng không giết Đông Phương tiểu thư thì hắn sẽ ra tay. Nàng vì sợ nếu hắn ra tay thì tiểu thư sẽ chắc chắn bị giết nên mới đồng ý.
-Nói như vậy thì nàng không có ý định ra tay hay sao.
Đông Phương Quân có chút nghi hoặc, Vương Lăng không muốn thân phận Tần Thanh Y bại lộ nên nghĩ lý do nói tiếp:
-Có phải người đang nghĩ tại sao hắn phải để cho Tần Thanh Y ra tay có phải hay không.
-Đúng vậy. Ta không hiểu mục đích tên này, hắn làm sao có thể tin tưởng Tần Thanh Y cơ chứ.
- Cái này, dĩ nhiên nếu nàng không làm thì đệ đệ nàng sẽ gặp nguy hiểm.
-Nàng có đệ đệ.
-Đúng vậy. Hôm qua tiểu tế cũng đi kiếm gặp đệ đệ nàng nhưng đã quá muộn, hiện nàng đang rất bi thương.
-Vậy là ta đã trách lầm nàng rồi.
Đông Phương Quân tuy nói vậy nhưng rõ ràng có chút không tin, Vương Lăng cười bình tĩnh nói tiếp:
-Nếu người không tin có thể kiểm tra xác của đệ đệ nàng. Cơ thể bị dính phải một loại độc bí hiểm không thể nhìn ra vết tích gì. Rõ ràng hắn không muốn bại lộ thân phận.
-Kẻ đó ruốt cuộc là ai sao lại muốn hại Lục Uyển.
-Cái này thì theo tiểu tế đoán, hắn muốn hai nhà chúng ta không thể kết thành thông gia, thông thường ta sẽ nghĩ rằng do Chu gia giở trò nhưng sự thật hắn giấu giếm kĩ càng như vậy thì có lẽ là người của Phong La đế quốc hoặc Nữ Chân đế quốc muốn nội bộ Mạn Đà suy sụp cực điểm rồi phát động xâm chiếm.
-Hiền tế quả nhiên hơn người. Chúng ta chọn ngươi là lựa chọn chuẩn xác.
-Phụ thân đại nhân quá khen.
Vương Lăng thở phào nhẹ nhõm, Đông Phương Lục Uyển như gỡ được hòn đá nặng trong lòng, nàng và Thanh Y từ nhỏ chơi chung nên rất thân thiết, biết nàng ám sát mình khiến nàng khổ sở. Nàng vui mừng nhưn cũng có chút lo lắng:
-Như vậy Thanh Y nàng phải làm sao. Hắn sẽ không quay lại diệt nàng chứ.
-Cái này. Ta quyết định để nàng cùng ta đi Minh Lam Tông, với danh vọng của ta thì nàng không có chuyện gì đâu. Còn có cơ hội tở nên mạnh hơn để phòng thân.
Vương Lăng cười nói, mọi người thấy hắn đều có chủ đích hết thảy thì vô cùng bội phục, Minh Lam Tông thế lực vô cùng to lớn nếu có ai giết người trong tông môn là tự chui đầu vào rọ. Đông Phương Mộ Khanh thở phào cười nhìn Vương Lăng:
-Nàng không sao thì thật tốt. Đa tạ Lăng đệ đã giúp nàng.
-Thật không có gì. Có phải huynh để ý đến nàng hay không.
-Dù ta thích nàng nhưng nàng lại không để ý đến ta.
Đông Phương Mộ Khanh phiền muộn:
-Tiểu đệ sẽ giúp huynh nói tốt vài câu. Sau này có cơ hội huynh cũng có thể bày tỏ.
-Như vậy thật cảm kích đệ.
Đông Phương Mộ Khanh đối với Vương Lăng hảo cảm trào dâng còn Vương Lăng thì ngược lại thêm đề phòng tên này, hắn đánh chủ ý lên người nữ nhân hắn cũng không sao chứng tỏ nữ nhân của hắn rất có sức hút, chỉ là hắn tuyệt nhiên sẽ không nhường nàng cho bất cứ ai.
Ở đây dĩ nhiên không ai biết quan hệ của Vương Lăng và Tần Thanh Y nên đối với hắn rất hài lòng. Vương Lăng thì vui vẻ, trình trảm phong của hắn vượt qua Xô Kê là không thể nghi ngờ (chắc vậy).
Danh sách chương