Long Hiên càng thêm tò mò Vương Lăng, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu hắn, nàng chắp tay sau lưng tỏ vẻ khó hiểu:
-Ta cảm thấy ngươi có thể che giấu linh lực của bản thân.
-Tỷ tỷ nói vậy là sao.
-Nịnh nọt vô dụng. Ta lúc đầu không cảm nhận được linh lực từ ngươi, thế mà bây giờ lại cảm giác được linh lực
ngươi dao đông tại dung linh đỉnh phong.
Vương Lăng chảy mồ hôi lạnh, hắn nhất thời sơ ý vì bộc lộ pháp lực mà quên mất nàng cũng có thể che giấu linh lực.
-Thôi. Không làm khó ngươi nữa, nếu ngươi không quay lại gặp ta thì bí mật của ngươi ai biế nó có bị lộ hay không.
-Ta hiểu rồi. Như vậy ta có việc cần làm gấp. Cáo từ.
Vương Lăng chạy nhanh ra khỏi phòng để lại Long Hiên cười to đầy hứng thú cùng vũ mị nhìn bóng lưng hắn. Trở về phòng hắn cho người đem nước cho hắn tắm rửa cùng thức ăn.
Vương Lăng trong đầu suy nghĩ đến Long Hiên cảm thấy nàng rất có sức hút cũng rất đáng sợ. Vương Lăng rùng mình ngay lập tức đuổi hình bóng nàng ra khỏi đầu.
Mấy ngày này Vương Lăng vẫn thường xuyên chữa trị cho Chu Bảo tuy có dấu hiệu khởi sắc nhưng vẫn chưa trị tận gốc cũng đủ để hắn tham gia dự tiệc. Vương Lăng định sẽ sau này đột nhập vào bữa tiệc cũng dễ dàng thoát thân.
Trong những ngày này hắn đã quen thuộc đường đi trong trấn, hắn cũng bí mật ‘xã giao’ với Long Hiên nhưng không tiến quá xa đến bước cuối cùng, nàng vẫn tỏ ra ngây thơ mà cho hắn động chạm thậm chí nghịch ngợm tiểu đệ hắn suýt chút cho nó ra đi. Tối đến hắn dành thời gian luyện tập cùng học thuộc dược thư.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức tiệc hội, hắn mặc lại trang phục Vương Lăng tìm giết một tên binh lính ngoại hình giống hắn, sau đó hóa trang tên này thành hắn để lại trong phòng. Hắn mặc trang phục vũ hội rồi nhanh chóng tiếp cận đám khách mời.
Lúc này hoàng thành được canh chừng khá cẩn thận thế nhưng cũng không làm khó được hắn. Tranh thủ đám đông người tiến vào Vương Lăng tiến sát đến người của Vương phủ. Thấy được Vương Lăng, Vương Khiết vui mừng hỏi thăm.
-Dạo này ngươi đi đâu.
-Hài nhi có việc bận nên không kịp thông báo phụ thân.
-Không sao. An toàn là tốt.
Vương Lăng để ý chỉ thấy có Vương Khiết cùng Hồ Ngạn và đại trưởng lão Vương Lôi cùng Vương Khôi, hắn cũng không thấy bất cứ nữ nhân nào hắn quen. Hắn thở dài thì nghe sau lưng truyền đến âm thanh ngọt ngào quen thuộc:
-Vương Lăng. Ngươi rốt cuộc cũng đến.
Người vừa đến là Long Hiên nàng cười chạy đến nắm lấy một bên cánh tay hắn, đám người Vương Khiết cũng giật mình nhìn nàng làm Vương Lăng không hiểu. Bên cạnh Long Hiên là một thanh niên tuấn tú vô bờ, Vương Lăng nhìn hắn cũng thầm so với hắn có chút thua thiệt.
Nam nhân này rất hoàn mĩ nhưng có điều da thịt lại trắng như nữ nhân. Vương Lăng nhìn hắn thấy có chút quen thuộc nhưng không hiểu quen thuộc chỗ nào, Long Hiên thấy hai người đánh giá nhau mới mỉm cười giới thiệu:
-Vương Lăng đây là ca ca của ta Long Hàn Phong.
Long Hiên nhìn Vương Lăng sau đó lại quay về Long Hàn Phong:
-Ca ca đây là bạn hữu của muội Vương Lăng.
Nghe nàng nói hai chữ ‘bạn hữu’ làm hắn cảm thấy có chút khó tiêu, hắn hướng phía Long Hàn Phong:
-Hóa ra là Long huynh. Hạnh ngộ.
-Ta cũng vậy.
Long Hàn Phong lạnh nhạt trả lời, cũng không phải hắn khinh người mà bản tính hắn đã lạnh sẵn, Long Hiên biết tính ca ca nàng nên không bận tâm đi đến nắm tay Vương Lăng chạy đi.
-Đi chúng ta đi gặp Chu Ly.
Vương Lăng đành tùy ý để nàng kéo đi, hắn cũng cảm nhận ánh mắt hướng nhìn về phía hắn, cũng đúng dù sao một nam nhân để nữ nhân kéo đi quan hệ dĩ nhiên ai cũng nghĩ là tình nhân.
Gặp được Chu Ly thì Long Hiên vui mừng chạy đến, Chu Ly lúc này đang bị bao vây xung quanh với nhiều thanh niên thấy Long Hiên thì vui mừng chạy lại làm cả đám thanh niên tiếc nuối. Hai nữ nhân nói chuyện vui vẻ, Long Hiên lúc này mới đẩy Vương Lăng lên trước mặt Chu Ly.
-Chu Ly để ta giới thiệu với ngươi một người. Đây là ai ngươi biết không.
-Người này chẳng phải là người lúc trước sao.
Vương Lăng nhìn Chu Ly đang mặc một bộ váy trắng cùng mái tóc được búi hình hoa đẹp đẽ, nàng tuy chưa hoàn toàn phát triển nhưng lại rất động lòng người. Vương Lăng không muốn trở nên thất lẽ khẽ cuối đầu chào nàng:
-Vương Lăng xin ra mắt công chúa điện hạ.
-Ngươi là Vương Lăng. Chẳng phải ngươi là người hầu của Long Hiên sao
Chu Ly kinh hô sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, nàng không ngờ Vương Lăng nàng thường xuyên nghe được đã sớm gặp mặt. Long Hiên cười tiến sát thỏ thẻ bên tai Chu Ly làm nàng xấu hổ đỏ mặt.
Vương Lăng kì quái không hiểu Long Hiên giở trò gì thì thấy nàng kéo hắn lại đến sát gần Chu Ly làm Chu Ly đỏ mặt. Hắn vì muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh mà đem và câu chuyện cười nói với hai nàng làm cả hai cười khúc khích.
Đám thanh niên xung quanh hậm hực, căm tức nhìn Vương Lăng. Lại sau đó một thiếu nữ mặc một chiếc váy màu lam, khuôn mặt tuyệt mĩ cùng khí chất nhỏ nhẹ của nàng lấn át hết tất cả nữ nhân xung quanh. Bao ánh mắt đàn ông cùng vô số thiếu niên nhìn nàng, đệ nhất mĩ nhân của Mạn Đà đế quốc, Đông Phương Lục Uyển.
Nàng thấy Vương Lăng nói chuyện vui vẻ với hai nữ nhân xinh đẹp, mà nàng biết rõ nếu Vương Lăng liên quan đến hai người này thì phụ thân nàng sẽ có ý kiến không tốt với hắn, nàng biết rõ bản tính phụ thân. Nàng cũng không để ý ánh mắt xung quanh, dù sao nàng cũng đã rất quen thuộc với lại nàng cũng là hôn thề của Vương Lăng. Thấy Đông Phương Lục Uyển tiến đến cả hai kinh ngạc mới nhìn lại Vương Lăng.
Hắn lúc này cũng biết nàng tiến đến vui vẻ chào hỏi:
-Đông Phương tiểu thư, nàng tới rồi
-Công tử đã lâu không gặp.
Lúc này 3 mĩ nhân đứng chung với nhau làm cho Vương Lăng bị bao ánh mắt không thân thiện nhìn vào cũng có người tò mò thân phận của hắn. Vương Lăng giới thiệu Lục Uyển với 2 nữ nhân. Sau đó Đông Phương Lục Uyển kéo Vương Lăng nói:
-Thật phiền quá, phụ thân ta có chuyện muốn nói chuyện với hắn.
-Nếu vậy thì gặp lại sau.
Chu Ly nhỏ nhẹ trả lời, Đông Phương Lục Uyển ánh mắt cảm kích nhìn nàng sau đó kéo Vương Lăng đi. Vương Lăng khó hiểu nhìn Đông Phương Lục Uyển:
-Có vẻ như nàng có thành kiến với hai nữ nhân kia.
-Không phải ta có thành kiến mà là phụ thân ta không thích dính líu quá sâu với Chu gia, nếu để phụ thân ta nhìn thấy thì đối với ngươi sẽ nảy sinh nghi ngờ.
-Hóa ra là vậy. Ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận.
-Ừm. Chúng ta đi gặp phụ thân ta.
Vương Lăng lấy làm kì quái, chẳng phải phụ thân nàng bán đứng Tần gia hay sao mà sợ dính líu Chu gia.
Hai người sau đó đến chỗ Đông Phương Quân, lão thấy Vương Lăng thì cười kéo hắn giới thiệu với đám bạn của lão, Vương Lăng cũng phối hợp cùng lão giao thiệp với đám người này, hắn biết Đông Phương Quân đang lôi kéo quan hệ.
Đông Phương Quân thấy hắn rất hiểu chuyện thì càng nhìn càng vừa mắt đứa con rể này. Nhiều người biết được thân phận Vương lăng rủ nhau đến làm quen với hắn, sỡ dĩ ai cũng nghĩ tiền đồ hắn sau này rộng mở bồi dưỡng quan hệ sau này có lợi. Vương Lăng cũng biết suy nghĩ đám người cũng không từ chối bắt đầu làm quen.
-Ta cảm thấy ngươi có thể che giấu linh lực của bản thân.
-Tỷ tỷ nói vậy là sao.
-Nịnh nọt vô dụng. Ta lúc đầu không cảm nhận được linh lực từ ngươi, thế mà bây giờ lại cảm giác được linh lực
ngươi dao đông tại dung linh đỉnh phong.
Vương Lăng chảy mồ hôi lạnh, hắn nhất thời sơ ý vì bộc lộ pháp lực mà quên mất nàng cũng có thể che giấu linh lực.
-Thôi. Không làm khó ngươi nữa, nếu ngươi không quay lại gặp ta thì bí mật của ngươi ai biế nó có bị lộ hay không.
-Ta hiểu rồi. Như vậy ta có việc cần làm gấp. Cáo từ.
Vương Lăng chạy nhanh ra khỏi phòng để lại Long Hiên cười to đầy hứng thú cùng vũ mị nhìn bóng lưng hắn. Trở về phòng hắn cho người đem nước cho hắn tắm rửa cùng thức ăn.
Vương Lăng trong đầu suy nghĩ đến Long Hiên cảm thấy nàng rất có sức hút cũng rất đáng sợ. Vương Lăng rùng mình ngay lập tức đuổi hình bóng nàng ra khỏi đầu.
Mấy ngày này Vương Lăng vẫn thường xuyên chữa trị cho Chu Bảo tuy có dấu hiệu khởi sắc nhưng vẫn chưa trị tận gốc cũng đủ để hắn tham gia dự tiệc. Vương Lăng định sẽ sau này đột nhập vào bữa tiệc cũng dễ dàng thoát thân.
Trong những ngày này hắn đã quen thuộc đường đi trong trấn, hắn cũng bí mật ‘xã giao’ với Long Hiên nhưng không tiến quá xa đến bước cuối cùng, nàng vẫn tỏ ra ngây thơ mà cho hắn động chạm thậm chí nghịch ngợm tiểu đệ hắn suýt chút cho nó ra đi. Tối đến hắn dành thời gian luyện tập cùng học thuộc dược thư.
Cuối cùng cũng đến ngày tổ chức tiệc hội, hắn mặc lại trang phục Vương Lăng tìm giết một tên binh lính ngoại hình giống hắn, sau đó hóa trang tên này thành hắn để lại trong phòng. Hắn mặc trang phục vũ hội rồi nhanh chóng tiếp cận đám khách mời.
Lúc này hoàng thành được canh chừng khá cẩn thận thế nhưng cũng không làm khó được hắn. Tranh thủ đám đông người tiến vào Vương Lăng tiến sát đến người của Vương phủ. Thấy được Vương Lăng, Vương Khiết vui mừng hỏi thăm.
-Dạo này ngươi đi đâu.
-Hài nhi có việc bận nên không kịp thông báo phụ thân.
-Không sao. An toàn là tốt.
Vương Lăng để ý chỉ thấy có Vương Khiết cùng Hồ Ngạn và đại trưởng lão Vương Lôi cùng Vương Khôi, hắn cũng không thấy bất cứ nữ nhân nào hắn quen. Hắn thở dài thì nghe sau lưng truyền đến âm thanh ngọt ngào quen thuộc:
-Vương Lăng. Ngươi rốt cuộc cũng đến.
Người vừa đến là Long Hiên nàng cười chạy đến nắm lấy một bên cánh tay hắn, đám người Vương Khiết cũng giật mình nhìn nàng làm Vương Lăng không hiểu. Bên cạnh Long Hiên là một thanh niên tuấn tú vô bờ, Vương Lăng nhìn hắn cũng thầm so với hắn có chút thua thiệt.
Nam nhân này rất hoàn mĩ nhưng có điều da thịt lại trắng như nữ nhân. Vương Lăng nhìn hắn thấy có chút quen thuộc nhưng không hiểu quen thuộc chỗ nào, Long Hiên thấy hai người đánh giá nhau mới mỉm cười giới thiệu:
-Vương Lăng đây là ca ca của ta Long Hàn Phong.
Long Hiên nhìn Vương Lăng sau đó lại quay về Long Hàn Phong:
-Ca ca đây là bạn hữu của muội Vương Lăng.
Nghe nàng nói hai chữ ‘bạn hữu’ làm hắn cảm thấy có chút khó tiêu, hắn hướng phía Long Hàn Phong:
-Hóa ra là Long huynh. Hạnh ngộ.
-Ta cũng vậy.
Long Hàn Phong lạnh nhạt trả lời, cũng không phải hắn khinh người mà bản tính hắn đã lạnh sẵn, Long Hiên biết tính ca ca nàng nên không bận tâm đi đến nắm tay Vương Lăng chạy đi.
-Đi chúng ta đi gặp Chu Ly.
Vương Lăng đành tùy ý để nàng kéo đi, hắn cũng cảm nhận ánh mắt hướng nhìn về phía hắn, cũng đúng dù sao một nam nhân để nữ nhân kéo đi quan hệ dĩ nhiên ai cũng nghĩ là tình nhân.
Gặp được Chu Ly thì Long Hiên vui mừng chạy đến, Chu Ly lúc này đang bị bao vây xung quanh với nhiều thanh niên thấy Long Hiên thì vui mừng chạy lại làm cả đám thanh niên tiếc nuối. Hai nữ nhân nói chuyện vui vẻ, Long Hiên lúc này mới đẩy Vương Lăng lên trước mặt Chu Ly.
-Chu Ly để ta giới thiệu với ngươi một người. Đây là ai ngươi biết không.
-Người này chẳng phải là người lúc trước sao.
Vương Lăng nhìn Chu Ly đang mặc một bộ váy trắng cùng mái tóc được búi hình hoa đẹp đẽ, nàng tuy chưa hoàn toàn phát triển nhưng lại rất động lòng người. Vương Lăng không muốn trở nên thất lẽ khẽ cuối đầu chào nàng:
-Vương Lăng xin ra mắt công chúa điện hạ.
-Ngươi là Vương Lăng. Chẳng phải ngươi là người hầu của Long Hiên sao
Chu Ly kinh hô sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt, nàng không ngờ Vương Lăng nàng thường xuyên nghe được đã sớm gặp mặt. Long Hiên cười tiến sát thỏ thẻ bên tai Chu Ly làm nàng xấu hổ đỏ mặt.
Vương Lăng kì quái không hiểu Long Hiên giở trò gì thì thấy nàng kéo hắn lại đến sát gần Chu Ly làm Chu Ly đỏ mặt. Hắn vì muốn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh mà đem và câu chuyện cười nói với hai nàng làm cả hai cười khúc khích.
Đám thanh niên xung quanh hậm hực, căm tức nhìn Vương Lăng. Lại sau đó một thiếu nữ mặc một chiếc váy màu lam, khuôn mặt tuyệt mĩ cùng khí chất nhỏ nhẹ của nàng lấn át hết tất cả nữ nhân xung quanh. Bao ánh mắt đàn ông cùng vô số thiếu niên nhìn nàng, đệ nhất mĩ nhân của Mạn Đà đế quốc, Đông Phương Lục Uyển.
Nàng thấy Vương Lăng nói chuyện vui vẻ với hai nữ nhân xinh đẹp, mà nàng biết rõ nếu Vương Lăng liên quan đến hai người này thì phụ thân nàng sẽ có ý kiến không tốt với hắn, nàng biết rõ bản tính phụ thân. Nàng cũng không để ý ánh mắt xung quanh, dù sao nàng cũng đã rất quen thuộc với lại nàng cũng là hôn thề của Vương Lăng. Thấy Đông Phương Lục Uyển tiến đến cả hai kinh ngạc mới nhìn lại Vương Lăng.
Hắn lúc này cũng biết nàng tiến đến vui vẻ chào hỏi:
-Đông Phương tiểu thư, nàng tới rồi
-Công tử đã lâu không gặp.
Lúc này 3 mĩ nhân đứng chung với nhau làm cho Vương Lăng bị bao ánh mắt không thân thiện nhìn vào cũng có người tò mò thân phận của hắn. Vương Lăng giới thiệu Lục Uyển với 2 nữ nhân. Sau đó Đông Phương Lục Uyển kéo Vương Lăng nói:
-Thật phiền quá, phụ thân ta có chuyện muốn nói chuyện với hắn.
-Nếu vậy thì gặp lại sau.
Chu Ly nhỏ nhẹ trả lời, Đông Phương Lục Uyển ánh mắt cảm kích nhìn nàng sau đó kéo Vương Lăng đi. Vương Lăng khó hiểu nhìn Đông Phương Lục Uyển:
-Có vẻ như nàng có thành kiến với hai nữ nhân kia.
-Không phải ta có thành kiến mà là phụ thân ta không thích dính líu quá sâu với Chu gia, nếu để phụ thân ta nhìn thấy thì đối với ngươi sẽ nảy sinh nghi ngờ.
-Hóa ra là vậy. Ta hiểu rồi, ta sẽ cẩn thận.
-Ừm. Chúng ta đi gặp phụ thân ta.
Vương Lăng lấy làm kì quái, chẳng phải phụ thân nàng bán đứng Tần gia hay sao mà sợ dính líu Chu gia.
Hai người sau đó đến chỗ Đông Phương Quân, lão thấy Vương Lăng thì cười kéo hắn giới thiệu với đám bạn của lão, Vương Lăng cũng phối hợp cùng lão giao thiệp với đám người này, hắn biết Đông Phương Quân đang lôi kéo quan hệ.
Đông Phương Quân thấy hắn rất hiểu chuyện thì càng nhìn càng vừa mắt đứa con rể này. Nhiều người biết được thân phận Vương lăng rủ nhau đến làm quen với hắn, sỡ dĩ ai cũng nghĩ tiền đồ hắn sau này rộng mở bồi dưỡng quan hệ sau này có lợi. Vương Lăng cũng biết suy nghĩ đám người cũng không từ chối bắt đầu làm quen.
Danh sách chương