Sau một hồi dùng ‘Phi Quang Dực’ truy đuổi, Vương Lăng gặp một tên áo choàng đen đang vác một cô gái đang giãy dụa trên lưng. Vương Lăng biết đã tìm đúng người, vận ‘Ngự Thiên Quyết’ đi đến một quãng đường trước hắn thả ‘Nhuyễn Hợp Hương’.

Một lúc sau tên áo choàng cả người bủn rủn ngã xuống đất, Vương Lăng xuất hiện trước mặt hắn ánh mắt băng lãnh. Hắn đem Minh Dạ kiếm đâm tới, tên này hoảng hốt đem linh lực phòng hộ yếu điểm tránh được một nhát chí mạng, ngay sau đó từ miệng hắn chảy ra một dòng máu tươi màu đỏ đen, da thịt phình to.

Vương Lăng thấy không ổn vội chạy đến ôm lấy Tần Thanh Y che chắn sau lưng. Một tiếng nổ vang lên, vùng diện tích xung quanh 5m tan hoang, Vương Lăng cũng vì đỡ đòn cho Tần Thanh Y cơ thể bị thương, cả người tê liệt. Tần Thanh Y nước mắt như muốn chảy ra lo lắng nhìn hắn:

-Chàng không sao chứ.

-Không vấn đề gì.

Vương Lăng không hề nghĩ đối phương lại tự bạo mong muốn hắn chết chung. Nếu không phải hắn dùng thổ thuật làm sụp đất nơi vụ nổ cùng điều khiển linh lực lão luyện phối hợp linh bảo vương cấp thì dù nằm ngoài đường kính phá hủy cũng phải nhận thương rất nặng.

Tần Thanh Y cho hắn uống Hồi Linh Đan, sau đó đỡ hắn đến một gốc cây. Vương Lăng ngồi yên tĩnh phục hồi linh lực. Lúc này thì từ xa xuất hiện 3 bóng người cũng mặc áo choàng.

-Lão tứ đã chết. Rốt cuộc chuyện này là sao, hắn sao lại thua tên tiểu tử này.

-Không cần bận tâm chỉ cần giết tên này và mang con nha đầu kia đi là được.

Vương Lăng kinh hoảng, hắn không ngờ bản thân lại lâm vào tỉnh cảnh nguy hiểm như vậy, hắn không nghĩ đối phương lại cử nhiều nguyên lực cảnh đi như vậy. Có vẻ tiếng nổ vừa rồi làm kinh động đến đám người này. Hắn nắm chặt tay lòng đầy hốt hoảng. Tần Thanh Y nghe đám người nói chuyện mới biết không ổn đứng chắn trước người Vương Lăng:

-Các ngươi không cần làm hại chàng. Ta đi với các ngươi. Ta biết nhiệm vụ của các ngươi là bắt ta nhưng nếu ta chết các ngươi đừng hòng trở về.

-Ngươi dám.

Cả đám người bực tức nhìn nàng, quả nhiên bọn chúng có nhiệm vụ bắt sống nàng về.

-Thanh Y.

Vương Lăng kích động nhìn nàng, nàng hai mắt nhu tình nhìn hắn cười. Ngay sau đó nàng ánh mắt kiên định:

-Nếu các ngươi giết chàng ta cũng chết với chàng.

-Sợ ngươi muốn chết cũng không được.

Nói rồi một tên nhanh chóng xuất hiện trước mắt của nàng, nhưng nàng rất nhanh đã nuốt một viên đan dược vào người. Gã nhíu mày căm tức nhìn nàng.

-Ngươi vừa uống cái gì.

-Ta đâu dễ dàng nói ngươi nghe. Chỉ là độc dược phát tán trong vòng 3 giờ nữa, nếu không uống thuốc giải thì sẽ chết không nghi ngờ.

-Ngươi. Vậy ta lấy thuốc giải.

-Khỏi cần. Loại này chỉ có ta mới biết cách giải thôi.

Gã áo choàng nghe vậy không dám manh động nếu lỡ nàng chết thật thì cả đám thành bánh bao. Gã hậm hực nhìn nàng:

-Thế ngươi muốn thế nào.

-Ta cùng các ngươi đợi chàng bình phục rời khỏi đây trong vòng 3 gờ hắn cũng đủ sức ra về an toàn.

-Được.

Gã áo choàng không do dự đáp trả, lúc này Vương Lăng cơ thể linh khí bạo tăng, Minh Dạ kiếm trong tay truyền dẫn quang hệ ma pháp phát huy tối đa tốc độ vốn có của nó cùng công kích hướng gã áo choàng đâm tới.

Vương Lăng biết rõ nếu nghe lời nàng thì hắn sẽ sống nhưng lại không thể nào chấp nhận vì sống còn mà hi sinh nữ nhân không chần chờ dùng ‘Bạo Linh Hóa Quyết’ đột phá lên khởi lực cao đoạn.

Gã áo choàng nhướng mày, một luồn hắc vân bao trùm quanh người Vương Lăng. Cơ thể Vương Lăng như có vạn con kiến thay nhau cắn đốt, ngay sau đó tên áo choàng đã đá bay Vương Lăng ra xa đụng trúng một cái cây làm nó đổ ngã, Vương Lăng nằm bệt trên đất phốc ra ngụm máu, xương cốt hắn gần như bị gãy hết.

Tần Thanh Y kinh hô ánh mắt đầy căm phẫn:

-Ngươi làm vậy là ý gì. Ta đã bảo không được đụng đến chàng.

-Hắn vẫn chưa chết. Chỉ là tạm thời chưa di chuyển được thôi, đừng lo sẽ có người chăm sóc hắn ngay thôi.

-Ngươi nghĩ ta tin sao. Đã thế ta sẽ cùng chết với chàng.

Tần Thanh Y nước mắt rưng rưng chạy đến bên cạnh Vương Lăng, mấy tên hắc y nhíu mày. Tên áo choàng đem Tần Thanh Y đi xa mặc kệ nàng giãy dụa.

lúc này từ xa Tử Y Tiên cùng 20 người ám nguyệt xuất hiện, nhìn thấy Vương Lăng thì Tử Y Tiên kinh hãi chạy đến, Tần Thanh Y thấy Tử Y Tiên mới an tâm.

Vương Lăng lúc này đã tỉnh táo, nhận ra không thấy Tần Thanh Y ở đâu kinh hãi ngó xung quanh, ánh mắt kích động nhìn Tử Y Tiên:

-Thanh Y. Nàng ta ở đâu rồi.

-Không biết. Ta đến chỉ thấy chàng.

-Bọn chúng chưa đi xa đâu, ta phải đi tìm nàng. Nàng vì ta mà mạng sống cũng không cần, ta không thể bỏ rơi nàng

Vương Lăng kích động muốn đứng dậy nhưng cơn đau ê ẩm truyền khắp người làm hắn nhướng mày, mồ hôi chảy ra.

-Được rồi. Để thiếp đuổi theo bọn chúng.

-Không được. Bọn chúng mạnh hơn nàng. Không cần đuổi nữa, là ta có lỗi với nàng ấy. Ta...

Thấy Vương Lăng bộ dáng thương tâm Tử Y Tiên không ngần ngại đứng dậy muốn chạy đi.

- Đánh thắng thì không thể nhưng cứu người thì không khó. Chàng yên tâm, thiếp không có việc gì.

Vương Lăng bàn tay muốn giữ nàng lại nhưng vô lực cơn đau truyền khắp cánh tay, nhận thấy nàng đã đi được một đoạn.

-Nếu nhận lấy nguy hiểm thì không càn đuổi nữa, an toàn trở về là được.

-Thiếp hiểu.

Tử Y Tiên trong lòng ấm áp để lại 10 người canh chừng Vương Lăng còn lại đuổi theo hướng Tử Y Tiên. Vương Lăng nhìn phương hướng nàng rời đi kích động vẫn cố chuyển động cơ thể nhưng càng chuyển động xương cốt bị vở đâm vào bên trong da thịt làm hắn đau muốn ngất. Dù vậy hắn vẫn chuyển động, đám thuộc hạ cũng vịn lấy hắn trong lòng vô cùng bội phục. Bỗng từ xa truyền đến một tiếng vỗ tay bốp bốp.

-Ngươi quả nhiên đáng khâm phục. Cơ thể như vậy mà còn có thể gắng gượng.

Lúc này Vương Lăng mới nhận ra một tên cũng mặc áo choàng đen đứng gần đó, không nhìn rõ mặt chỉ thấy hắn nở nụ cười tàn ác.

8 tên người Ám Nguyệt ngay sau đó bao vây lấy tên áo choàng, cơ thể tên này khẽ động những ánh cọc màu đen từ đất đâm xuyên lên.

Do những người được Vương Lăng bồi dưỡng nên nhanh nhạy hơn bất cứ binh lính nào, né tránh nhanh chóng trùng kích công kích tên áo choàng. Tên áo choàng nhướng mày, hắn không ngờ chỉ là thuộc hạ mà lại lợi hại như vậy.

Cơ thể gã muốn động thì hắn thấy cơ thể đau nhức, quần áo tự dưng biến mất còn có hơi nóng tỏa ra. Vương Lăng cười lạnh, hắn đã dùng Bạch Linh hỏa diễm công kích kẻ thù, trong ánh sàng thì nó vô hình vô sắc cũng như không tỏa ra linh lực nên không ai có thể để phòng.

Tên áo choàng kinh ngạc vội nhảy né sang thì thấy chân đã bị băng đông cứng. Đám thuộc hạ Ám Nguyệt ngay lập tức tấn công hắn, liến tục những đòn công kích hư thật không thể phân làm gã bị trúng vô số vết thương. Gã áo choàng cười to, lộ vẻ hưng phấn:

-Ta còn tưởng việc này rất chán. Hóa ra cũng có chút thú vị.

Nói xong cơ thể hắn chém ra một hình bán nguyệt màu đen có mang hắc vụ, đám Ám Nguyệt có người trúng đòn cơ thể bị hắc vụ bao trùm, sau đó ngã lăn ra đất không động đậy nữa dĩ nhiên là đã chết.

Gã áo choàng bàn chân thoát khỏi băng hóa lao đến ngay trước mặt Vương Lăng nắm lấy cổ hắn. Vương Lăng bàn tay vô lực muốn tách ra nhưng bàn tay gã xiết chặt làm hắn hô hấp khó khăn. Lúc này Vương Lăng di chuyển đã khó khăn muốn thoát hiểm càng khó hơn.

Đám người Ám Nguyệt nhanh chóng đến giúp thì bị một làn hắc vân hình con báo lớn ngăn chặn đem đám người nuốt vào, bất cứ ai bị nó tóm dược thì biến mất không còn dấu vết ngay sau đó.

Tuy vậy nhưng đám Ám Nguyệt vẫn không sợ có người mở đường tìm lối thoát cho người sau đến cứu Vương Lăng. Hi sinh 4 người thì còn 4 người còn sống đem gã áo choàng khóa chặt, gã áo choàng kinh ngạc bỏ Vương Lăng ra bàn tay nhanh chóng hướng đến từng người.

Sau đó nằm trong tay gã là 4 trái tim nằm trong tay hắn đang dập yếu ớt. Vương Lăng nhìn đám thuộc hạ trong mắt căm phẫn nhìn gã áo choàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện