Tên lão đại mới đảo mắt nhìn lại Vương Lăng:
-Ngươi cần gì cố chấp. Lạc tiểu thư đâu có thua kém gì nàng.
-Ngươi không hiểu. Bản thân ta lúc này mà vứt bỏ nàng thì sau này ta sẽ không thể yên tâm sống tiếp.
-Ta cả lúc này hai tên đệ của ta đã nhấm nháp hôn thê của ngươi rồi.
-Khốn nạn. Ngươi còn chờ gì không mang ta quay lại.
-Thế ngươi sẽ làm gì nào.
-Dù thế nào ta cũng sẽ chấp nhận nàng, cho dù nàng bị mất đi trong sạch ta vẫn sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng. Nhưng trước đó ta cần giết hai tên súc sinh kia đã.
-Ta từng này tuổi mới gặp được một tên như ngươi, một nam nhân hiếm có trên đời. Được rồi.
Lão đại không do dự nữa mà đem Vương Lăng quay lại phương hướng trước đó, trong lòng Vương Lăng cầu nguyện cho nàng không gặp bất cứ điều gì. Có lẽ nàng mất đi trong sạch có thể khiến hắn khó chịu vô cùng nhưng nghĩ lại tất cả đều vì hắn nên hắn dù nàng có ra sao thì hắn vẫn tự hứa sẽ yêu thương nàng.
Cả hai quay lại thì chỉ thấy một mảng hỗn loạn, máu me còn đọng lại, có một vũng máu hóa lẫn trong đó là một ít thịt cùng xương người quanh đó có một số yêu thú. Lão đại run run bỏ Vương Lăng trên cành cây nhảy xuống đem yêu thú xung quanh giết hết nhìn vào đám tàn cốt giọng rưng rưng:
-Lục đệ, thất đệ. Sao lại như vậy, là ai đã làm việc này.
Vương Lăng nhìn thấy cảnh này nhưng trong lòng cao hứng không nổi, hắn đang lo lắng liệu Đông Phương Lục Uyển có bị như 2 tên kia hay không hay nàng bị ai bắt đi.
Lão đại lúc này mới đem xương cốt còn lại đào hai cái hố từ từ phân ra chôn cất, với lão thì cả hai như đệ đệ của lão, bảy người cùng lớn lên làm nhiệm vụ mất đi ai cũng làm lão cảm thấy như mất đi một người thân.
Chôn cất xong lão đại quay người ánh mắt căm phẫn nhìn VƯơng Lăng, lão ý thức cái chết lão ngũ do Vương Lăng gây ra, giờ hai đệ của hắn cũng liên quan đến Vương Lăng. Vương Lăng cũng không bận tâm mà hỏi lão:
-Hôn thể ta có bị bọn yêu thú đó tấn công không.
-Hừ. Có khi ả ta bị nuốt vào bụng không còn mảnh xương nào.
Nghe lão nói vậy Vương Lăng căm tức nhìn lão, lão ánh mắt u oán mới nhìn thấy cách đó không xa một lọ hương. Lão ngửi thử nhíu mày, sát khí lộ rõ:
-Quả nhiên là do ả ta bày trò. Hôn thê của ngươi không sao rồi, ngươi cao hứng không.
Vương Lăng nghe lão nói có chút không hiểu nhưng hắn đoán có lẽ là lọ hương kia dụ yêu thú tới, nhưng hắn không hiểu vì sao 2 tên kia không chạy đi mà cái lọ này từ đâu mà ra. Lão đại cười ha hả đem sát khí khóa chặt trên người Vương Lăng:
-Ả ta để người thân ta chết không toàn thây ta cũng để người yêu ả chết không toàn thây.
-Ngươi không sợ Vạn Độc Môn trừng phạt sao. Ta với Lạc tiểu thư giao tình rất tốt.
-Sợ. Ta vốn chỉ nợ bọn chùng một ân tình, không phải người của chúng. Ân tình đó ta sẽ trả sau. Ngươi tất phải chết..
Nói rồi lão đem lọ hương đặt lên người Vương Lăng, phi không lên cao nhìn xuống như xem trò vui. Một đàn yêu thú sau đó kéo đến, là một bầy Hắc Linh Lang yêu thú cấp 3 tầm hơn 20 con, cả đám đói khát chạy như điên đến người Vương Lăng.
Hắn cơ thể không thể cử động, dường như vô lực nhìn đám sói đang tới gần. Hắn nghĩ đến những nữ nhân của mình, dù hắn có duyên nhưng lại không có phúc, tất cả là vì thực lực vẫn chưa đủ cường đại.
So sánh với bất cứ ai t hì hắn thiên phú là độc nhất, tốc độ tiến cảnh nhanh nhất nhưng như vậy hắn vẫn phải vô lực trước mặt cường giả. Đám nguyên lực cảnh có lẽ đối với thế giới này còn chưa xứng làm cường giả.
Hắn ý thức con đường hắn đi khó khăn như thế nào, nếu hắn muốn trở nên cường đại thì phải vứt bỏ mọi cảm xúc cá nhân vô nghĩa kia nhưng liệu bản thân hắn có làm được. Hắn cười, hắn không hề hối hận, dù kết quả thế nào hắn cũng sẽ lựa chọn cứu các nàng.
Bầy sói đã tiến đến gần, một con nhanh nhất đã nhảy đè lên người hắn cắn lấy một miếng thịt ở bắp đùi.
-Aaaaaaaaaaa
Vương Lăng kêu la thảm thiết, một con khác lại nhảy đến cắn lấy cánh tay hắn. Hắn cảm nhận cơn đau truyền khắp cơ thể, da thịt bị cắn xé, một cảm giác đau đớn trước nay chưa từng trải qua.
Hắn điên cuồng giãy giụa, lấy lại chút sức hàn khí cùng hỏa diễm điên cuồng xuất ra. Dòng chảy linh khí trong cơ thể cùng hàn khí như lưu thông với nhau, hỏa diễm thiêu đốt da thịt hắn, cơ bắp hắn. Vương Lăng lúc này vẫn còn chút tỉnh táo để luồng hàn khí thoát ra tự đóng băng cả cơ thể.
Thế nhưng làn hỏa diễm vẫn tiếp tục cháy, cơ thể hắn máu chảy ra còn bị nướng chín, còn có chút tê lạnh. Hắn như cảm nhận bản thân đang nhận nỗi đau thể xác lớn nhất trên đời.
Hỏa diễm ngừng thiêu đốt nhưng vẫn lưu lại hỏa khí tràn vào cơ thể, một dòng linh khí, một dòng hàn khí thêm hỏa khí khiến hắn cảm nhận bản thân đau đớn vô lực chỉ muốn nghĩ đến cái chết. Vương Lăng cố gắng tỉnh táo, hắn tinh thần so với bất cứ ai đều lớn hơn rất nhiều. Lúc này giọng nói Linh Tôn vang lên:
-Ngươi mau đem linh khí chạy ngăn cách hàn khí cùng hỏa khí, nếu không cơ thể bạo phá là hết cứu, cứ không cần nghĩ đến việc thủy hỏa bất dung mà chỉ cần nghĩ bản thân ngươi là một dòng khí, thủy sinh hỏa diệt, Hỏa Linh Hồn là chân sinh của ngươi. Ta giúp ngươi chút sức.
Vương Lăng nghe lời vận chuyển 3 làn linh khí hàn khí cùng hỏa khí thành 3 luổng riêng biệt, nhờ có sự giúp đỡ của Linh Tôn nên cả 3 dòng khí riêng biệt được phân tách, sau đó chảy vào đan điền đem cả trung tâm cơ thể hắn thành một mảng hỗn độn.
Vương Lăng nhíu mày, nghe lời Linh Tôn để cho chúng từ từ chảy vào nhau, cả 3 luồn lưu khí như hóa thành một, hắn không nhận ra cơ thể đang không ngừng biến đổi.
Trong ý thức lúc này Vương Lăng nhìn trước mặt thấy một người trông giống hệt hắn, ngoại hình thì giống hệt nhưng nhìn trống rỗng như không có linh hồn. Sau đó cả người bóng đen hóa thành một hỏa diễm từ màu trắng chuyển sang màu đen.
Vương Lăng cảm nhận cơ thể dường như biến đổi, vết thương cơ thể hồi phục, xương cốt gãy nứt cũng liền lại, linh khí trong cơ thể cháy cuồn cuộn thành dòng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ hắn đã cảm nhận cơ thể linh khí không chỉ là năng lượng mà dường như thành một phần cơ thể hắn. Vương Lăng dường như nhận ra hắn đã đột phá khởi lực sơ đoạn.
Lớp hàn băng bao quanh người hắn vỡ nát, hỏa diễm màu đen cháy như có thể thiêu rụi mọi thứ, đám Hắc Linh Lang như điên cuồng nhào tới, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua đám sói, hỏa diễm màu đen như bao phủ quanh người hắn.
Hắn lướt nhanh về phía sói, hỏa diễm bao trùm quanh người hắn tách ra hướng phia những con sói thiêu đốt bọn chúng, đám Hắc Linh Lang cơ thể bị hỏa diễm nuốt trọn không để lại gì ngoài những hỏa diễm màu đen. Hơn 20 con Hắc linh Lang đều biến mất theo một cách, điều này làm lão đại đứng trên cao nhíu mày, kinh ngạc.
Lão sát tâm nổi lên, lão biết lúc này VƯơng Lăng chưa phải đối thủ hắn, lão không thể để VƯơng Lăng có cơ hội trưởng thành. Lão bà kia lúc này cũng tới nhìn thấy tràng cảnh kia, lão bà nhíu mày.
-Chẳng lẽ hắn cũng giống Lục Uyển. Không đúng lắm, đôi mắt hắn rõ ràng bình thường, nhưng hỏa diễm kia sao lại cùng màu với Lục Uyển. Không lẽ …
Như nhớ tới thứ gì lão bà lắc đầu quan sát tình hình, lão bà muốn xem tiếp như thế nào, nếu không ổn lão bà có thể kịp thời can thiệp. Lão ngũ thì động sát tâm, Vương Lăng cũng cảm nhận được, hắn ngước đầu khẽ mỉm môi nhìn lão làm lão có cảm giác lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến khác biệt cảnh giới thì bình tĩnh lại muốn hạ thủ.
Không đợi lão ra tay, Vương Lăng đã dùng ‘Phi Quang Dực’ bay lên, hỏa diễm màu đen kia cũng bay theo trùng kích vào người lão đại.
Lão cảm thấy khi lão vừa chạm vào hỏa diểm thì linh lực lão bị cắn nuốt nhanh chóng, kinh hãi lão tránh né hướng phía Vương Lăng đánh tới.
Trong tay lão là Huyết Đồ Liêm Đao, một thanh đao mà lão đã dùng vô số máu kẻ địch để luyện nên độ sắt bén của nó. Lão xuất hiện sau người Vương Lăng, luận tốc độ thì cảnh giới cách biệt quá rõ rệt, lão là nguyên lực đỉnh phong gần tiến cảnh viên lực còn Vương Lăng thì chỉ mới đột phá khởi lực cách đây không lâu, thế nhưng Vuong7 Lăng lại có "Phi Quang Dực", tốc độ cả hai người như xe đạp và xe máy vậy.
Lão thể hiện rõ ưu thế tốc độ, chém ra một đao, một đường bán nguyệt máu đỏ đánh tới sau lưng Vương Lăng, vì đang ở trên không nên Vương Lăng cũng khó lòng đổi hướng chỉ có thể đón đỡ.
-Ngươi cần gì cố chấp. Lạc tiểu thư đâu có thua kém gì nàng.
-Ngươi không hiểu. Bản thân ta lúc này mà vứt bỏ nàng thì sau này ta sẽ không thể yên tâm sống tiếp.
-Ta cả lúc này hai tên đệ của ta đã nhấm nháp hôn thê của ngươi rồi.
-Khốn nạn. Ngươi còn chờ gì không mang ta quay lại.
-Thế ngươi sẽ làm gì nào.
-Dù thế nào ta cũng sẽ chấp nhận nàng, cho dù nàng bị mất đi trong sạch ta vẫn sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng. Nhưng trước đó ta cần giết hai tên súc sinh kia đã.
-Ta từng này tuổi mới gặp được một tên như ngươi, một nam nhân hiếm có trên đời. Được rồi.
Lão đại không do dự nữa mà đem Vương Lăng quay lại phương hướng trước đó, trong lòng Vương Lăng cầu nguyện cho nàng không gặp bất cứ điều gì. Có lẽ nàng mất đi trong sạch có thể khiến hắn khó chịu vô cùng nhưng nghĩ lại tất cả đều vì hắn nên hắn dù nàng có ra sao thì hắn vẫn tự hứa sẽ yêu thương nàng.
Cả hai quay lại thì chỉ thấy một mảng hỗn loạn, máu me còn đọng lại, có một vũng máu hóa lẫn trong đó là một ít thịt cùng xương người quanh đó có một số yêu thú. Lão đại run run bỏ Vương Lăng trên cành cây nhảy xuống đem yêu thú xung quanh giết hết nhìn vào đám tàn cốt giọng rưng rưng:
-Lục đệ, thất đệ. Sao lại như vậy, là ai đã làm việc này.
Vương Lăng nhìn thấy cảnh này nhưng trong lòng cao hứng không nổi, hắn đang lo lắng liệu Đông Phương Lục Uyển có bị như 2 tên kia hay không hay nàng bị ai bắt đi.
Lão đại lúc này mới đem xương cốt còn lại đào hai cái hố từ từ phân ra chôn cất, với lão thì cả hai như đệ đệ của lão, bảy người cùng lớn lên làm nhiệm vụ mất đi ai cũng làm lão cảm thấy như mất đi một người thân.
Chôn cất xong lão đại quay người ánh mắt căm phẫn nhìn VƯơng Lăng, lão ý thức cái chết lão ngũ do Vương Lăng gây ra, giờ hai đệ của hắn cũng liên quan đến Vương Lăng. Vương Lăng cũng không bận tâm mà hỏi lão:
-Hôn thể ta có bị bọn yêu thú đó tấn công không.
-Hừ. Có khi ả ta bị nuốt vào bụng không còn mảnh xương nào.
Nghe lão nói vậy Vương Lăng căm tức nhìn lão, lão ánh mắt u oán mới nhìn thấy cách đó không xa một lọ hương. Lão ngửi thử nhíu mày, sát khí lộ rõ:
-Quả nhiên là do ả ta bày trò. Hôn thê của ngươi không sao rồi, ngươi cao hứng không.
Vương Lăng nghe lão nói có chút không hiểu nhưng hắn đoán có lẽ là lọ hương kia dụ yêu thú tới, nhưng hắn không hiểu vì sao 2 tên kia không chạy đi mà cái lọ này từ đâu mà ra. Lão đại cười ha hả đem sát khí khóa chặt trên người Vương Lăng:
-Ả ta để người thân ta chết không toàn thây ta cũng để người yêu ả chết không toàn thây.
-Ngươi không sợ Vạn Độc Môn trừng phạt sao. Ta với Lạc tiểu thư giao tình rất tốt.
-Sợ. Ta vốn chỉ nợ bọn chùng một ân tình, không phải người của chúng. Ân tình đó ta sẽ trả sau. Ngươi tất phải chết..
Nói rồi lão đem lọ hương đặt lên người Vương Lăng, phi không lên cao nhìn xuống như xem trò vui. Một đàn yêu thú sau đó kéo đến, là một bầy Hắc Linh Lang yêu thú cấp 3 tầm hơn 20 con, cả đám đói khát chạy như điên đến người Vương Lăng.
Hắn cơ thể không thể cử động, dường như vô lực nhìn đám sói đang tới gần. Hắn nghĩ đến những nữ nhân của mình, dù hắn có duyên nhưng lại không có phúc, tất cả là vì thực lực vẫn chưa đủ cường đại.
So sánh với bất cứ ai t hì hắn thiên phú là độc nhất, tốc độ tiến cảnh nhanh nhất nhưng như vậy hắn vẫn phải vô lực trước mặt cường giả. Đám nguyên lực cảnh có lẽ đối với thế giới này còn chưa xứng làm cường giả.
Hắn ý thức con đường hắn đi khó khăn như thế nào, nếu hắn muốn trở nên cường đại thì phải vứt bỏ mọi cảm xúc cá nhân vô nghĩa kia nhưng liệu bản thân hắn có làm được. Hắn cười, hắn không hề hối hận, dù kết quả thế nào hắn cũng sẽ lựa chọn cứu các nàng.
Bầy sói đã tiến đến gần, một con nhanh nhất đã nhảy đè lên người hắn cắn lấy một miếng thịt ở bắp đùi.
-Aaaaaaaaaaa
Vương Lăng kêu la thảm thiết, một con khác lại nhảy đến cắn lấy cánh tay hắn. Hắn cảm nhận cơn đau truyền khắp cơ thể, da thịt bị cắn xé, một cảm giác đau đớn trước nay chưa từng trải qua.
Hắn điên cuồng giãy giụa, lấy lại chút sức hàn khí cùng hỏa diễm điên cuồng xuất ra. Dòng chảy linh khí trong cơ thể cùng hàn khí như lưu thông với nhau, hỏa diễm thiêu đốt da thịt hắn, cơ bắp hắn. Vương Lăng lúc này vẫn còn chút tỉnh táo để luồng hàn khí thoát ra tự đóng băng cả cơ thể.
Thế nhưng làn hỏa diễm vẫn tiếp tục cháy, cơ thể hắn máu chảy ra còn bị nướng chín, còn có chút tê lạnh. Hắn như cảm nhận bản thân đang nhận nỗi đau thể xác lớn nhất trên đời.
Hỏa diễm ngừng thiêu đốt nhưng vẫn lưu lại hỏa khí tràn vào cơ thể, một dòng linh khí, một dòng hàn khí thêm hỏa khí khiến hắn cảm nhận bản thân đau đớn vô lực chỉ muốn nghĩ đến cái chết. Vương Lăng cố gắng tỉnh táo, hắn tinh thần so với bất cứ ai đều lớn hơn rất nhiều. Lúc này giọng nói Linh Tôn vang lên:
-Ngươi mau đem linh khí chạy ngăn cách hàn khí cùng hỏa khí, nếu không cơ thể bạo phá là hết cứu, cứ không cần nghĩ đến việc thủy hỏa bất dung mà chỉ cần nghĩ bản thân ngươi là một dòng khí, thủy sinh hỏa diệt, Hỏa Linh Hồn là chân sinh của ngươi. Ta giúp ngươi chút sức.
Vương Lăng nghe lời vận chuyển 3 làn linh khí hàn khí cùng hỏa khí thành 3 luổng riêng biệt, nhờ có sự giúp đỡ của Linh Tôn nên cả 3 dòng khí riêng biệt được phân tách, sau đó chảy vào đan điền đem cả trung tâm cơ thể hắn thành một mảng hỗn độn.
Vương Lăng nhíu mày, nghe lời Linh Tôn để cho chúng từ từ chảy vào nhau, cả 3 luồn lưu khí như hóa thành một, hắn không nhận ra cơ thể đang không ngừng biến đổi.
Trong ý thức lúc này Vương Lăng nhìn trước mặt thấy một người trông giống hệt hắn, ngoại hình thì giống hệt nhưng nhìn trống rỗng như không có linh hồn. Sau đó cả người bóng đen hóa thành một hỏa diễm từ màu trắng chuyển sang màu đen.
Vương Lăng cảm nhận cơ thể dường như biến đổi, vết thương cơ thể hồi phục, xương cốt gãy nứt cũng liền lại, linh khí trong cơ thể cháy cuồn cuộn thành dòng, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giờ hắn đã cảm nhận cơ thể linh khí không chỉ là năng lượng mà dường như thành một phần cơ thể hắn. Vương Lăng dường như nhận ra hắn đã đột phá khởi lực sơ đoạn.
Lớp hàn băng bao quanh người hắn vỡ nát, hỏa diễm màu đen cháy như có thể thiêu rụi mọi thứ, đám Hắc Linh Lang như điên cuồng nhào tới, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua đám sói, hỏa diễm màu đen như bao phủ quanh người hắn.
Hắn lướt nhanh về phía sói, hỏa diễm bao trùm quanh người hắn tách ra hướng phia những con sói thiêu đốt bọn chúng, đám Hắc Linh Lang cơ thể bị hỏa diễm nuốt trọn không để lại gì ngoài những hỏa diễm màu đen. Hơn 20 con Hắc linh Lang đều biến mất theo một cách, điều này làm lão đại đứng trên cao nhíu mày, kinh ngạc.
Lão sát tâm nổi lên, lão biết lúc này VƯơng Lăng chưa phải đối thủ hắn, lão không thể để VƯơng Lăng có cơ hội trưởng thành. Lão bà kia lúc này cũng tới nhìn thấy tràng cảnh kia, lão bà nhíu mày.
-Chẳng lẽ hắn cũng giống Lục Uyển. Không đúng lắm, đôi mắt hắn rõ ràng bình thường, nhưng hỏa diễm kia sao lại cùng màu với Lục Uyển. Không lẽ …
Như nhớ tới thứ gì lão bà lắc đầu quan sát tình hình, lão bà muốn xem tiếp như thế nào, nếu không ổn lão bà có thể kịp thời can thiệp. Lão ngũ thì động sát tâm, Vương Lăng cũng cảm nhận được, hắn ngước đầu khẽ mỉm môi nhìn lão làm lão có cảm giác lạnh sống lưng, nhưng nghĩ đến khác biệt cảnh giới thì bình tĩnh lại muốn hạ thủ.
Không đợi lão ra tay, Vương Lăng đã dùng ‘Phi Quang Dực’ bay lên, hỏa diễm màu đen kia cũng bay theo trùng kích vào người lão đại.
Lão cảm thấy khi lão vừa chạm vào hỏa diểm thì linh lực lão bị cắn nuốt nhanh chóng, kinh hãi lão tránh né hướng phía Vương Lăng đánh tới.
Trong tay lão là Huyết Đồ Liêm Đao, một thanh đao mà lão đã dùng vô số máu kẻ địch để luyện nên độ sắt bén của nó. Lão xuất hiện sau người Vương Lăng, luận tốc độ thì cảnh giới cách biệt quá rõ rệt, lão là nguyên lực đỉnh phong gần tiến cảnh viên lực còn Vương Lăng thì chỉ mới đột phá khởi lực cách đây không lâu, thế nhưng Vuong7 Lăng lại có "Phi Quang Dực", tốc độ cả hai người như xe đạp và xe máy vậy.
Lão thể hiện rõ ưu thế tốc độ, chém ra một đao, một đường bán nguyệt máu đỏ đánh tới sau lưng Vương Lăng, vì đang ở trên không nên Vương Lăng cũng khó lòng đổi hướng chỉ có thể đón đỡ.
Danh sách chương