Vương Lăng vừa dẫn Sở Ngọc ra ngoài hành lang thì đã gặp đám nữ nhân, Tần Thanh Y thấy hắn thân thiết với một nữ nhân xa lạ thì há hốc mồm, bực tức nhìn hắn. Vương Lăng cười khổ nói nhỏ bên tai Sở Ngọc.

-Nàng là một tỷ muội của nàng đấy. Tên nàng là Thanh Y

Sở Ngọc đỏ mặt hung hăng trừn hắn một cái. Nghe hắn nói nàng cũng hiểu đi đến nắm lấy tay Tần Thanh Y.

-Tỷ là Thanh Y tỷ đúng không. Rất vui gặp tỷ, muội là Sở Ngọc.

Sở Ngọc cũng không hiểu hành động bản thân, xấu hổ đỏ mặt, nàng chưa chính thức làm nữ nhân hắn mà dáng vẻ bây giờ như nàng tự nguyện vậy. Tần Thanh Y thấy nàng xinh đẹp không kém mình có chút e dè cảnh giác, nhưng thấy nàng dù xấu hổ nhưng vẫn đến bắt chuyện còn gọi thân mật cũng khiến nàng mang thiện cảm, nắm lấy tay nàng.

-Sở Ngọc muội muội, có phải mới bị hắn khi dễ không.

Thấy Sở Ngọc đỏ mặt im lặng không trả lời Tần Thanh Y cũng hiểu quay qua lườm Vương Lăng khiến hắn ớn lạnh cười khổ, Sở Ngọc cũng vui vẻ yêu thích vị tỷ tỷ mới này, dù hai người gần như bằng tuổi nhưng dù sao nàng cũng quen biết Vuơng Lăng lâu hơn.

Nàng quay qua mới thấy Hàn Tố Cẩm, hai nữ nhân cũng nhận ra nhau ríu rít trò chuyện, ôn chuyện cũ. Cả đám nữ nhân ồn ào nói chuyện rủ nhau kéo vào phòng mặc kệ Vương Lăng đang thẫn thờ vì bị bỏ rơi.

Hắn cũng đành chịu, đi về phòng đọc dược thư, tiến độ học của hắn phải nói là rất nhanh chỉ mới một tháng mà học thuộc lòng gần trăm quyển dược thư, trước kia khả năng ghi nhớ của hắn rất tốt nhưng không tốt như hiện giờ, chỉ cần tập trung đọc một lần là nhớ. Hắn khổ sở tốn thời gian 3 cuốn một ngày cũng vì mỗi cuốn dày như cái từ điển. Nhờ không gian ý thức hắn mới có thể rút gọn thời gian đi rất nhiều. Nhớ đến Linh Tôn hắn mới tò mò lên tiếng.

-Tiến bối. Là trước kia người giúp ta sao.

Đợi hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, hắn lấy làm kì lạ, có nhiều khúc mắc lại không được giải đáp làm hắn khó chịu nhưng cùng đành chịu tiếp tục đọc sách. Trời tối mấy nữ nhân vẫn tiếp tục nói chuyện, Tần Thanh Y cũng mặc kệ hắn kêu còn chuyện muốn nói cùng mấy nữ nhân nên ngủ luôn phòng Sở Ngọc, làm hắn đành ngậm ngùi phòng đơn gối chiếc, hắn không biết nữ nhân có chuyện gì mà nói lâu như thế.

Hôm sau mấy nữ nhân lại rủ nhau đi mua sắm, hắn khéo léo từ chối, gì chứ đi mua sắm với nữ nhân thì dù cho giới chỉ vẫn bị bắt xách đồ.

Tách khỏi đám nữ hắn căn bản cũng chẳng biết đi đâu, Hàm Trương rủ hắn uống rượu hắn cũng không từ chối đi theo, Trấn Bạch thấy Vương Lăng thì từ chối lý do ở nhà ngủ chắc do tối qua quay tay quá độ.

Đến một tửu lâu gần đó, bản tính vì bình dân nên Hàm Trương cũng chỉ chọn bàn thường ngồi, Vương Lăng cũng không bận tâm đồng ý ngồi cùng hắn.

Khách khắp nơi bu đông quán, may mắn hai người kiếm được một chỗ ngồi trống. Minh Lam Tông tuyển chọn đệ tử cũng khiến nơi này làm ăn nhanh chóng trở nên phát đạt, người từ các nơi đổ về tranh giành vị trí vô cùng khốc liệt.

Đám người hầu hết đều khoe bản thân kiếm được vị trí tham gia dự thi mặc dù chưa được chính thức nhập tông mà khiến đám người xung quanh có người hâm mộ, ghen ghét cũng hiểu Minh Lam Tông có vị thế như thế nào.

Hàm Trương hăng hái uống rượu nhắm mồi không quan tâm, hắn nhờ ơn Vương Lăng mới kiếm được thẻ dự thi nên đối với Vương Lăng vô cùng tôn sùng, kính trọng.

Đang ngồi uống rượu mà bị phá đám thì khó chịu thế nào, một đám 5 người ăn mặc như thổ phỉ, người ốm người gầy cao, thấp nhìn bàn Vương Lăng giọng hống hách:

-Bàn này lão tử muốn. Các ngươi mau chóng cút.

Bao nhiều bàn không đụng lại đi gây sự bàn Vương Lăng làm hắn vực tức nhìn đám người, ánh mắt lạnh lẽo. Cũng vì bàn hắn chỉ có 2 người còn có một thiếu niên còn trẻ như vậy đối với nhiều người ai cũng có quyết định tương tự.

-Các ngươi cút đi. Tâm trạng ta hiện không tốt.

-Ăn nói thật hỗn láo. Ngươi biết bọn ta là ai không. Bọn ta là …

Chưa nói xong gã đã bị Vương Lăng đá bay xuống bàn rượu phía dưới, nằm xụi đơ. Vương Lăng vẫn ung dung uống rượu, Hàm Trương cũng không sợ đám này, cùng uống với Vương Lăng chỉ có đám kia không hề bị hai người để vào trong mắt mới bực tức.

-Các ngươi dám đả thương huynh đệ ta. Bố mày hiếp chết.

Vừa nói xong câu đó bản thân hắn đã thấy lạnh thấu xương, giật mình nhận ra bản thân cơ thể đang hóa băng, 4 người bị đóng thành một tượng băng hình người.

Vương Lăng cười lạnh đem 4 tượng băng đẩy ngã xuống lầu dưới rồi cùng Hàm Trương tiếp tục đàm tửu, bỏ ngơ ánh mắt kinh dị khách quán xung quanh nhìn về phía hắn, Hàm Trương trong lòng bội phục Vương Lăng tài năng vượt người.

Sự việc vừa rối biến thành một chủ đề bàn tán, không ai dám gây sự với Vương Lăng khiến hắn bình yên cảm thụ. Tưởng không có ai dám gây sự thế mà có người đến khiêu chiến, là một người lưng đeo kiếm, mặc y phục trắng, khuôn mặt tuấn tú hình chữ điền, mày rậm mắt sáng, tóc lục cột cao sau đầu. Người này chắp tay hướng phía Vương Lăng.

-Tại hạ Lộc Khách muốn tỷ thí với công tử.

Mọi người xung quanh nghe danh xưng gã xong lại ồn ào, Hàm Trương cũng nhíu mày dò xét Vương Lăng. Trong quán vẹt quá nhiều nhưng câu chữ cũng giống nhau:

-Hắn chẳng phải là đệ tử Lộc Kiếm Trang sao.

-Tên này được nhận làm đệ từ chân truyền do chính một tên trưởng lão chọn. Sao lại ở đây.

-Bài danh xếp thứ 5 của bát đạ công tử, ai dám coi thương.

Vương Lăng nhíu mày nhìn lại người khiêu khích hắn, bộ dáng thật sự khiến người khác có cảm tình, hành động nho nhã. Vương Lăng thở dài, tay vẫn cầm ly rượu đung đưa, bất chợt ném về phía Lộc Khách. Lộc Khách ngạc nhiên tay cầm chuôi kiếm khẽ đụng một cái chiếc ly đã vỡ vụn.

-Ta chỉ muốn mời người uống rượu thôi mà, có cần vậy không.

-Thật thất lễ.

Lộc Khách cũng không nổi giận cách hành xử của Vương Lăng, hành động rất có ý tứ. Vương Lăng nhìn gã cũng rất hài lòng tính khí người này, điềm đạm, mang đậm dấu ấn người làm được nghiệp lớn. Vương Lăng cũng muốn kết giao với người này, có thể sau này có lợi không nhỏ.

-Được ta sẽ tỷ thí cùng ngươi. Có điều ở đây không được, cần tìm nơi nào rộng rãi chút.

-Đa tạ. Việc chọn nơi quyết đấu công tử cứ chọn.

-Tốt.

Vương Lăng ngay sau đó đã ở trước cửa, Lộc Khách có chút bất ngờ nhưng vui mừng theo sau, tốc độ không hề kém cạnh. Thấy sự việc đám khách quán vô cùng sôi nổi đi theo sau xem, Hàm Trương cũng chạy sau đám người, chỉ có ai thực lực cao hơn mới theo kịp hai người. Đến một vùng bìa rừng, Vương Lăng mới dừng lại.

-Ta cũng chưa tự giới thiệu bản thân mình nhỉ. Tại hạ Vương Lăng.

-Hóa ra là Vương công tử. Thật quá tốt, ta đã sớm muốn được lãnh giáo.

Nghe Vương Lăng xưng tên càng làm khán giả ồn áo thêm một trận, đệ nhị quyết đấu cùng đệ ngũ chắc chắn sẽ gây ra một tiếng vang lớn, dù khoảng cách hai vị trí này xa nhau nhưng Lộc Khách từng là đệ bát nhờ quyết đấu mới lên được đệ ngũ, danh bài cũng chưa chắc là tuyệt đối.

Vương Lăng thấy đối phương chắc chắn là dùng kiếm chiêu, hắn cũng vui mừng vì có cơ hội đốt phá tầng 2 ‘Lục Liên kiếm pháp’ lâu này trì trệ, trận đấu này đối với hắn mà nói là một bước để nâng cao thực lực.

Chúng nữ nghe thấy có người quyết đấu ngoài trấn thì cũng tò mò, không chỉ một người mà cả đám nữ nhân ai cũng muốn biết là ai đang quyết đấu ngoài đó.

Sự xuất hiện của chúng nữ khiến đám nam nhân quanh đó chú ý đến, ai cũng nhỏ dãi nhìn lấy, nhường đường cho các nàng đi. Thấy người quyết đấu có Vương Lăng, Tần Thanh Y lo lắng kích động, dù biết VƯơng Lăng lợi hại nhưng lại sợ hắn bị tổn thương, Sở Ngọc cười nắm tay nàng.

-Đừng lo, cả hai sẽ không đánh nhau gì quá nghiêm trọng đâu.

-Sao tỷ biết. Tỷ quen người kia sao.

Đình Đình nhí nhảnh hỏi.

-Có quen biết nhưng không quá thân thiết.

Sở Ngọc lạnh nhạt trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm Lộc Khách làm Tần Thanh Y khó hiểu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện