Nói vậy nhưng gã vẫn nhận lấy lọ xuân dược cất vào, Tam Tháo cười lạnh không nói gì nữa mà quay lại muốn hưởng thụ hai nữ nhân kia, Trấn Bạch không bận tâm nữa mà quay người rời đi.
Ngay sau đó Tam Tháo lại lần nửa cởi bỏ y phục, Tần Thanh y cùng Sở Ngọc giật mình quay đầu lại nhìn hoảng hốt.
-Nếu ngươi còn tiến thêm bước thì sau này đừng hòng sống yên ổn.
-Thật sao, ta chỉ biết hiện tại rất tốt.
Tam Tháo cười vô sỉ, như sói đói nhào tới, lần này không như lần trước gã vừa tới thì bị ánh kiếm sắc nhọn kề ngay cổ làm hắn giật mình. Bạch y thiếu nữ theo mùi hương mò tới, bản tính thiện lương thấy 2 nữ nhân bị khi dễ thì nàng sao dám đứng nhìn. Nàng ra tay rất nhanh không kịp để hắn phản ứng.
-Dâm tặc mau lùi lại.
-Được rồi nữ hiệp.
Tam Tháo nhận ra đối phương mạnh hơn hắn nên ngoan ngoãn nghe lời, thấy hắn rời xa thì nàng lại quay lưng nó I tiếp:
-Mau mặc đồ lại.
-Nghe lời nữ hiệp.
Tam Tháo cười vô sỉ lấy ra ‘Nhuyễn Hợp Hương’ thả ra, Tần Thanh Y cả kinh nhìn qua bạch y thiếu nữ:
-Tiểu muội cẩn thận, hắn đang thả độc khí.
-Đã muộn rồi.
Tam Tháo cơ thể di chuyển đến bên cạnh bạch y thiếu nữ vận chưởng, bạch y thiếu nữ thấy hắn vẫn chưa mặc đồ thì giật mình nhìn cái thứ sấn sùi dưới hàng hắn đỏ mặt một chưởng đánh ra vô thức đánh bay hắn tới một gốc cây làm hắn phốc ra ngụm máu kinh hoảng nhìn lại:
-Tại sao lại như vậy.
Gã không ngờ ‘Nhuyễn Hợp Hương’ không có tác dụng với thiếu nữ, Tần Thanh Y cũng giật mình nhìn lại nàng:
-Tiểu muội thật lợi hại.
-Tỷ tỷ quá khen. Quen mất, để muội đây giải độc cho 2 tỷ,
-Cảm ơn muội.
Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc nuốt lấy một viên đan dược cả người dần trở nên khỏe trở lại, Hai nàng vui vẻ nhìn lại Bạch y thiểu nữ:
-Cảm ơn muội giúp đỡ, tỷ là Tần Thanh Y.
-Tỷ là Sở Ngọc.
-Cứ gọi muội là Dao Dao là được.
Sở Ngọc cười nhanh chóng giật lấy mạng che mặt trên mặt nàng để lộ một khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc, đôi lông mi dài cùng đôi mắt sáng trong như pha lê, chiếc mũi tinh xảo cùng đôi môi ướt át, làn da trắng như em bé gái, khuôn mặt hoàn mĩ không tỳ vết. Là nữ nhân mà Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp của nàng:
-Dao Dao. Muội thật xinh đẹp, giờ đây tỷ đã hiểu vì sao muội phải mang mạng che mặt rồi. Đến tỷ cũng phải ghen với muội đấy.
-Làm gì có, cả hài tỷ đều rất xinh đẹp mà. Muội mới phải hâm mộ chứ.
Cả 3 nữ cười khúc khích, Sở Ngọc lại nahnh nhẩu hỏi tiếp:
-Làm sao muội lại không bị ảnh hưởng bỏi ‘Nhuyễn Hợp Hương’ thế.
-Cái này …
-Muội ấy không muốn trả lời cũng không cần hỏi tiếp, truyện quan trọng là phải tìm Hàn Tố Cẩm.
Tần Thanh Y thấy bộ dáng khó xử của Dao Dao thì lên tiếng giải vây, Sở Ngọc nghe Tần Thanh Y nói mới giật mình tỉnh lại:
-Tại sao ta lại quên việc này chứ.
Nàng sau đó quay lại nhìn Tam Tháo, nàng cảm thấy việc Hàn Tố Cẩm mất tích liên quan tới gã, ngay lập tức đi tới tức giận đá hắn một cái.
-Nói đi, Hàn muội đang ở đâu.
-Ta nói, nữ hiệp tha mạng. Nàng ở bên kia.
Nói rồi hắn chỉ tay qua bên một gốc cây, Sở Ngọc nhanh chóng chạy lại nhưng không thấy gì cả, quay lại vẻ mặt căm tức:
-Ta không hề thấy gì. Có lẽ ngươi chán sống rồi.
-Không thể nào, lúc nãy là ở đó. Có lẽ là do tiểu đệ ta dẫn nàng đi rồi.
-Tiểu đệ ngươi.
-Đúng, là người khi nãy ấy, các nữ hiệp chắc cũng thấy.
-Nói gì thì nói màu mắc đồ vào.
Dao Dao xấu hổ nhìn hắn, nàng thật sự thuần khiết vô cùng chỉ dám đứng xa nói chuyện. Tam Tháo liếc mắt nhìn nàng, giật mình ngơ ngẫn như mất hồn, đến khi nhận một cước của Sở Ngọc mới tỉnh hồn lật đật chạy lại mặc y phục. Sở Ngọc sau đó trói hắn lại bằng phù chú cấm chế.
-Mau dẫn ta đi đến chỗ tên kia.
-Được.
Lúc này Trấn Bạch đang ở cùng Hàn Tố Cẩm, cả hai nghe thấy động tĩnh đằng xa thì giật mình.
-Tiếng gì vậy.
-Để ta đi kiểm tra.
-Cẩn thận.
Trấn Bạch nghe nàng nói thì ấm lòng bỏ đi, hắn núp gần đó nhìn lại thấy ngay đám Tần Thanh y thì sững người, nỗi lo lại lần nữa ập tới.
-Hắn nói là ở gần đây. Rõ ràng là vậy mà.
-Đừng có giở trò.
Sở Ngọc bực tức đẩy ngã hắn ra đất chỉa thẳng mũi kiếm:
-Giỡn mặt đủ rồi, để ta giết ngươi tại đây.
-Đợi đã, không nên giết người, dù sao cũng là một mạng người.
Dao Dao có chút không tình nguyện chạy ra ngăn cản, Tam Tháo nhìn Dao Dao như nhìn thấy nữ thần của đời mình, không hề có chút dâm ý nào nữa mà thay vào đó là tôn sủng như thần nữ. Tần Thanh Y cũng chạy ra căn ngăn cũng vì việc khác:
-Từ từ giết hắn, chúng ta còn không biết vì sao hắn lại có ‘Nhuyễn Hợp Hương’.
-Tỷ nói đúng, phải hỏi cho ra lẽ.
-Muội cũng muốn biết.
Ngay sau đó Tam Tháo lại lần nửa cởi bỏ y phục, Tần Thanh y cùng Sở Ngọc giật mình quay đầu lại nhìn hoảng hốt.
-Nếu ngươi còn tiến thêm bước thì sau này đừng hòng sống yên ổn.
-Thật sao, ta chỉ biết hiện tại rất tốt.
Tam Tháo cười vô sỉ, như sói đói nhào tới, lần này không như lần trước gã vừa tới thì bị ánh kiếm sắc nhọn kề ngay cổ làm hắn giật mình. Bạch y thiếu nữ theo mùi hương mò tới, bản tính thiện lương thấy 2 nữ nhân bị khi dễ thì nàng sao dám đứng nhìn. Nàng ra tay rất nhanh không kịp để hắn phản ứng.
-Dâm tặc mau lùi lại.
-Được rồi nữ hiệp.
Tam Tháo nhận ra đối phương mạnh hơn hắn nên ngoan ngoãn nghe lời, thấy hắn rời xa thì nàng lại quay lưng nó I tiếp:
-Mau mặc đồ lại.
-Nghe lời nữ hiệp.
Tam Tháo cười vô sỉ lấy ra ‘Nhuyễn Hợp Hương’ thả ra, Tần Thanh Y cả kinh nhìn qua bạch y thiếu nữ:
-Tiểu muội cẩn thận, hắn đang thả độc khí.
-Đã muộn rồi.
Tam Tháo cơ thể di chuyển đến bên cạnh bạch y thiếu nữ vận chưởng, bạch y thiếu nữ thấy hắn vẫn chưa mặc đồ thì giật mình nhìn cái thứ sấn sùi dưới hàng hắn đỏ mặt một chưởng đánh ra vô thức đánh bay hắn tới một gốc cây làm hắn phốc ra ngụm máu kinh hoảng nhìn lại:
-Tại sao lại như vậy.
Gã không ngờ ‘Nhuyễn Hợp Hương’ không có tác dụng với thiếu nữ, Tần Thanh Y cũng giật mình nhìn lại nàng:
-Tiểu muội thật lợi hại.
-Tỷ tỷ quá khen. Quen mất, để muội đây giải độc cho 2 tỷ,
-Cảm ơn muội.
Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc nuốt lấy một viên đan dược cả người dần trở nên khỏe trở lại, Hai nàng vui vẻ nhìn lại Bạch y thiểu nữ:
-Cảm ơn muội giúp đỡ, tỷ là Tần Thanh Y.
-Tỷ là Sở Ngọc.
-Cứ gọi muội là Dao Dao là được.
Sở Ngọc cười nhanh chóng giật lấy mạng che mặt trên mặt nàng để lộ một khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc, đôi lông mi dài cùng đôi mắt sáng trong như pha lê, chiếc mũi tinh xảo cùng đôi môi ướt át, làn da trắng như em bé gái, khuôn mặt hoàn mĩ không tỳ vết. Là nữ nhân mà Tần Thanh Y cùng Sở Ngọc cũng phải sững sờ trước vẻ đẹp của nàng:
-Dao Dao. Muội thật xinh đẹp, giờ đây tỷ đã hiểu vì sao muội phải mang mạng che mặt rồi. Đến tỷ cũng phải ghen với muội đấy.
-Làm gì có, cả hài tỷ đều rất xinh đẹp mà. Muội mới phải hâm mộ chứ.
Cả 3 nữ cười khúc khích, Sở Ngọc lại nahnh nhẩu hỏi tiếp:
-Làm sao muội lại không bị ảnh hưởng bỏi ‘Nhuyễn Hợp Hương’ thế.
-Cái này …
-Muội ấy không muốn trả lời cũng không cần hỏi tiếp, truyện quan trọng là phải tìm Hàn Tố Cẩm.
Tần Thanh Y thấy bộ dáng khó xử của Dao Dao thì lên tiếng giải vây, Sở Ngọc nghe Tần Thanh Y nói mới giật mình tỉnh lại:
-Tại sao ta lại quên việc này chứ.
Nàng sau đó quay lại nhìn Tam Tháo, nàng cảm thấy việc Hàn Tố Cẩm mất tích liên quan tới gã, ngay lập tức đi tới tức giận đá hắn một cái.
-Nói đi, Hàn muội đang ở đâu.
-Ta nói, nữ hiệp tha mạng. Nàng ở bên kia.
Nói rồi hắn chỉ tay qua bên một gốc cây, Sở Ngọc nhanh chóng chạy lại nhưng không thấy gì cả, quay lại vẻ mặt căm tức:
-Ta không hề thấy gì. Có lẽ ngươi chán sống rồi.
-Không thể nào, lúc nãy là ở đó. Có lẽ là do tiểu đệ ta dẫn nàng đi rồi.
-Tiểu đệ ngươi.
-Đúng, là người khi nãy ấy, các nữ hiệp chắc cũng thấy.
-Nói gì thì nói màu mắc đồ vào.
Dao Dao xấu hổ nhìn hắn, nàng thật sự thuần khiết vô cùng chỉ dám đứng xa nói chuyện. Tam Tháo liếc mắt nhìn nàng, giật mình ngơ ngẫn như mất hồn, đến khi nhận một cước của Sở Ngọc mới tỉnh hồn lật đật chạy lại mặc y phục. Sở Ngọc sau đó trói hắn lại bằng phù chú cấm chế.
-Mau dẫn ta đi đến chỗ tên kia.
-Được.
Lúc này Trấn Bạch đang ở cùng Hàn Tố Cẩm, cả hai nghe thấy động tĩnh đằng xa thì giật mình.
-Tiếng gì vậy.
-Để ta đi kiểm tra.
-Cẩn thận.
Trấn Bạch nghe nàng nói thì ấm lòng bỏ đi, hắn núp gần đó nhìn lại thấy ngay đám Tần Thanh y thì sững người, nỗi lo lại lần nữa ập tới.
-Hắn nói là ở gần đây. Rõ ràng là vậy mà.
-Đừng có giở trò.
Sở Ngọc bực tức đẩy ngã hắn ra đất chỉa thẳng mũi kiếm:
-Giỡn mặt đủ rồi, để ta giết ngươi tại đây.
-Đợi đã, không nên giết người, dù sao cũng là một mạng người.
Dao Dao có chút không tình nguyện chạy ra ngăn cản, Tam Tháo nhìn Dao Dao như nhìn thấy nữ thần của đời mình, không hề có chút dâm ý nào nữa mà thay vào đó là tôn sủng như thần nữ. Tần Thanh Y cũng chạy ra căn ngăn cũng vì việc khác:
-Từ từ giết hắn, chúng ta còn không biết vì sao hắn lại có ‘Nhuyễn Hợp Hương’.
-Tỷ nói đúng, phải hỏi cho ra lẽ.
-Muội cũng muốn biết.
Danh sách chương