Nghe Tử Tiêu nói vậy, Mộc Á Tùy có chút thuận miệng nói
"Anh cũng đã gặp qua cô ấy rồi"
Câu này vừa dứt, liền khiến cho Tử Tiêu đang nổi giận liền xẹp xuống.

Tử Tiêu nhìn thần sắc của cậu, xác định là cậu chỉ vô tâm nói ra câu đó, chứ không phải là cố ý thử hắn.

Một lát sau, hắn chậm rì rì mà nói
"Cho nên ngày mai cậu nhất định phải về?" Tử Tiêu cố gắng áp chế cơ giận mà nói.

Làm cho mình một dạng giống như hỏi thăm vậy.

Mộc Á Tùy có chút sững sờ, sau đó chột dạ nhìn hắn
"Nếu như bây giờ có thể mua vé máy bay thì..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Tử Tiêu oán giận trừng mắt nhìn cậu.
Sáng sớm hôn sau, hai người ngồi trên máy bay, Mộc Á Tùy nơm nớp lo sợ người ngồi bên cạnh đang tản ra khí lạnh.

Trong lòng Mộc Á Tùy có điểm không yên.
Nhịn một hồi lâu, Mộc Á Tùy mở miệng nói
"Xin lỗi, nhưng kỳ thực tôi có thể tự mình về, anh không cần..." Tử Tiêu ánh mắt tối sầm quét tới, lời cuối cùng Mộc Á Tùy cũng không thể nói ra được.
"Ngô..." Mộc Á Tùy thở hắt ra một tiếng, đưa tay bụm lấy cái trán vừa mới bị búng.

Tử Tiêu thu tay lại, sảng khoái vặn cổ tay giãn gân cốt, ra vẻ tiêu sái nói.
"Cậu đã tâm tâm niệm niệm bạn gái cũ như vậy, tôi cũng chẳng muốn ở lại làm gì, không thú vị, nên tôi cũng muốn quay về giúp cậu một chút"

Tôi sẽ giúp cậu siêu độ cho cô ta! – Tử Tiêu dữ tợn cười.

Thế nhưng trong mắt của Mộc Á Tùy hiện giờ không thể hiểu được ẩn ý đó, chỉ cảm thấy lệ nóng quanh tròng.

Không thể tưởng tượng được, một người bình thường thoạt nhìn vô cùng bá đạo, lại thời khắc mấu chốt rất biết săn sóc, tỉ mỉ như vậy.
Kỳ thực, trong nội tâm của Tử Tiêu đều đã có dụng ý.

Mộc Á Tùy người này thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng, với ai cũng có thể ở chung.

Nhưng trên thực tế, cho dù có quan hệ thân thiết nhưng Mộc Á Tùy vẫn bảo trì một khoảng cách nhất định, chỉ có thể làm bằng hữu tốt, nếu như muốn tiến thêm một bước nữa, thì rất khó khăn.

Cho nên, đối với Mộc Á Tùy thì nên làm cho cậu ta có cảm giác giống như mắc nợ ân tình, lơ là phòng bị như vậy mới có hiệu quả.
Tử Tiêu yên lặng, trong đầu thầm điền vào sổ tay thuần dưỡng phương pháp này.

Đương nhiên, ngoại trừ điểm này, Tử Tiêu cũng có những ý định khác.

Có những chuyện hắn cũng nên tìm một cơ hội thích hợp để nói ra.
Chứng kiến trên mặt của Tử Tiêu mang theo nét cười, Mộc Á Tùy tâm tình cũng trở nên sáng sủa, cậu cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, mây thật trắng mà trời cũng thật xanh.
Nhịn không được, đưa hộp cơm ăn xong cho tiếp viên nói
"Cảm phiền, đưa đến thêm một hộp"
Tiếp viên hàng không sững sờ, rất lễ phép nói
"Thật xin lỗi, tiên sinh, cơm trưa đều là mỗi người một phần ạ"
Trong đầu cô tiếp viên hàng không nghĩ, người này ngồi ở khoang phổ thông, chính là những người không có tiền, chỉ thích ham lợi nhỏ nên mới nói như vậy.


Cho nên cô ta trả lời tuy không có mạo phạm, nhưng tuyệt đối là không khách khí.
Lời này vừa nói qua, lập tức ánh mắt khinh bỉ ở xung quanh hướng tới Mộc Á Tùy, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng, hận không thể trực tiếp từ trên máy bay nhảy xuống
"Ha ha, ha ha, tôi là nói đùa thôi"
Tử Tiêu thần sắc lạnh lùng, ánh mắt quét qua một cái, lập tức mọi người cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đằng sau, đều thu hồi ánh mắt.
Tử Tiêu kéo Mộc Á Tùy qua, đem cánh tay bao lấy sau lưng cậu, khiến cậu bị ép nghiêng người vào trong lòng hắn, mặt cũng dán trong ngực Tử Tiêu.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhưng ngoài ý muốn khiến cho người khác vô cùng an tâm.

Mộc Á Tùy ngửi thấy mùi hương trên cơ thể người này, khiến cho cậu có chút muốn ngủ.
"Ân..." Mộc Á Tùy giật giật mũi, có một loài mùi hương khác bay đến, ở tại chóp mũi của cậu quấn quýt.

Cậu không kìm được mở mắt ra, liền trợn mắt há mồm.
Tử Tiêu lơ đễnh, thúc giục nói
"Không nghĩ tới tôi cũng muốn ăn"
ừng ực... Mộc Á Tùy nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu biết, Tử Tiêu là người có thù tất báo, lúc này không nhịn được hỏi
"Anh đã biến hộp cơm của tiếp viên hàng không kia tới đây?" nhìn hộp cơm nặng trịch "Như vậy hình như có chút không tốt"
Tử Tiêu da mặt cực dày nói
"Ai thèm cơm của cô ta! Mau ăn đi, ăn xong tôi đi trả lại"
"....."
Mộc Á Tùy mở nắp hộp, nhìn thấy hộp cơm đầy ắp đồ ăn, dĩ nhiên là phi thường cao hứng.

Núp ở trong ngực của Tử Tiêu, Mộc Á Tùy cũng cảm thấy da mặt của mình cũng dày lên, trong lòng mặc niệm nói

"Cái này không phải của ta lấy a" sau đó liền cầm muỗng bắt đầu ăn!
"Ăn thật ngon!" Mộc Á Tùy đem một khối đồ ăn thật tự nhiên mà nhét vào trong miệng của Tử Tiêu.
- --
Sau khi máy bay hạ cánh, Mộc Á Tùy có điểm mệt mỏi, nên đi mua chút nước.

Sau đó, hai người tiện đường đi mua đồ ăn trở về nấu cơm.

Đi chơi mấy ngày nay, lương thực trong tủ cũng đã hết sạch, cũng không biết Lam Trản như thế nào có thể trải qua.
Mộc Á Tùy đẩy xe hàng ở phía sau, Tử Tiêu trước đây chưa từng đi qua khu trung tâm mua sắm này, dù vậy, hắn vẫn rất thản nhiên đi dạo, ánh mắt có chút sáng lên.

Hai người đi không bao lâu, bên trong giỏ xe đồ ăn cũng đã chất thành một núi nhỏ.
Mộc Á Tùy đi ở phía sau, thỉnh thoảng sẽ đem những đồ vật không cần thiết bỏ ra ngoài
"Tôi nói, anh có thể đừng như vậy không a?"
Tử Tiêu nhếch miệng, động tác bỏ đồ vào giỏ cũng chậm đi chút ít.
Mộc Á Tùy trong lòng cảm thấy buồn cười, Tử Tiêu thật giống như Ngọc Trinh, khi giận dỗi đều rất giống như tiểu hài tử.

Lại nói tiếp, Ngọc Trinh đã đi đâu rồi? Mộc Á Tùy vỗ đầu – đúng là cậu xém một chút đã quên hắn a.
"Anh có phải hay không biết Ngọc Trinh trốn sau lưng tôi?" Hiện tại nghĩ đến, Mộc Á Tùy cơ hồ có thể khẳng định rằng, Ngọc Trinh biến mất, rất có thể liên quan đến Tử Tiêu.
Tử Tiêu gật đầu "Lúc đầu tôi cũng không biết.

Bất quá, ngày đó, khi ăn cơm mới biết"
Mộc Á Tùy ngẩn ra.
"Vậy bây giờ hắn đang ở đâu? Có phải là trở lại Minh giới không? Hắn thoạt nhìn rất quyến luyến nơi này..."
Tử Tiêu quay đầu lại nhìn, thần sắc có điểm phiền muộn
"Ngọc Trinh chính là em họ của tôi, lúc chết chỉ có 17 tuổi, vì vậy vĩnh viễn vẫn ở tuổi 17"
Tâm của Mộc Á Tùy nảy lên một cái, cậu thiếu chút nữa quên mất chuyện này.
"Hắn vẫn còn không hiểu chuyện, vẫn không hiểu nỗi khổ tâm của tôi" Tử Tiêu duỗi hay tay đặt lên vai của Mộc Á Tùy, trịnh trọng nói
"Tôi hi vọng, cậu từ nay về sau không cần phải dung túng cho hắn làm bậy.


Có đôi khi người khác nhìn thấy so với người đang chịu đau thì thống khổ nhiều lắm!" Khi nói, Tử Tiêu nâng cằm của cậu lên 45 độ, thần sắc mang nét ôn nhu cùng phiền muộn, khiến cho tâm của Mộc Á Tùy thoáng run lên một cái.
"Thực xin lỗi...!tôi không biết...Bất quá anh yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ không giúp hắn gạt anh.

Có tin tức gì, tôi sẽ lập tức báo cho anh biết!" Mộc Á Tùy nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm trọng như phát thệ.
Tử Tiêu vuốt cằm, nói
"Tốt!" trong nội tâm thầm vỗ tay hoan hô, nghĩ đã bớt được một chuyện phiền toái.
Hai người sau khi qua hàng rau, chuẩn bị xuống dưới tính tiền.

Tử Tiêu nhìn qua khu điện gia dụng, ánh mắt có chút sáng lên.

Mộc Á Tùy kinh ngạc hỏi
"Anh chẳng lẽ muốn mua cái gì? Máy giặt? Ti vi? Điều hòa?...!Hay là chúng ta mua một cái bếp gas đi?"
Mộc Á Tùy vẫn một mực nghĩ mãi, tiền mà những người trong ngôi nhà cổ kiếm được cũng không phải ít, thế nhưng tại sao lại không có mua bất cứ thứ gì hiện đại? Nếu không có TV cùng máy giặt thì cậu có thể chịu được, thế nhưng đến nấu cơm cũng phải dùng bếp lò, này quả thật có điểm không nói nổi a!
Tử Tiêu gật đầu, cười nói
"Mua đi, coi như sính lễ"
"A?" Mộc Á Tùy có điểm giận dữ "Anh cũng quá keo kiệt đi! À mà khoan, cái gì là sính, sính lễ....!A phi phi, cái này..cái này..." Mộc Á Tùy mặt có chút đỏ, chạy trối chết.
Tử Tiêu đi theo phía sau cậu, cả thể xác lẫn tinh thần đều sáng lạng, bước chậm đến khu điện gia dụng.

Mộc Á Tùy hai bên tai vẫn còn đỏ ửng, rất khả nghi, lén lút một bên xem xét Tử Tiêu, một bên làm bộ nhìn TV bên cạnh.
Tử Tiêu một bộ dáng rất nghiêm chỉnh chọn lựa, hiển nhiên là muốn lựa một bộ sính lễ vừa ý.
"Tử Tiêu..." Mộc Á Tùy đột nhiên hét lên, cả người có vẻ lung lay sắp ngã.

Tử Tiêu lập tức chạy qua, đỡ lấy cậu.
"Làm sao vậy?"
"Anh xem..." cậu chỉ vào Tử Tiêu, trên đó đang phát ra tin tức thời sự mới nhất "Lúc nãy, đài có đưa tin....!phát hiện xác chết của một người phụ nữ...!trong phòng khách sạn...!người chết....là Doãn Hiểu Tình".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện