“Quân sư, ngài không cần theo chúng tôi ở trên đây. Nơi này rất nguy hiểm, ở tuyến sau sẽ an toàn hơn.” Lĩnh Nam quân - quân súy Sáng dùng cánh tay lành lặn chống lên chuôi kiếm mà nói.
“Không sao đâu, anh Sáng, trận chiến này, em phải tham gia.” Khải Minh tươi cười trả lời tên quân súy. Trời vừa hừng sáng, cậu đã đứng thẳng tắp bên một dãi đất trống làm chỗ tụ quân, ánh mắt bao quát lên toàn thể quân doanh Lĩnh Nam.
Doanh trại quân Nam vốn cách đây mấy giờ còn đông đúc đến chật chội, nay đã vắng lặng đi hẳn. Từng hàng doanh trướng vẫn nối đuôi nhau dựng thẳng tắp, tuy chỉ là trống rỗng. Chủ nhân của bọn chúng cách đây không lâu đã nối chân nhau lui về phía sau, để lại nơi đây chỉ mấy ngàn quân lính anh dũng, cùng vị thống lĩnh trẻ tuổi đang đứng tắm dưới ánh bình minh dần ló dạng.
Khải Minh đã thay bộ quân trang dành cho nữ thân vệ cậu vẫn hay mặc, để khoác lên người bộ chiến giáp Lạc quân đầy lộng lẫy. Dưới hàng cờ đuôi nheo thẳng tắp đang đua nhau vũ lộng trên cao, áo bào sau lưng cậu tung bay phấp phới, Khải Minh lúc này chính thức là một viên kiêu tướng đầy oai hùng. Cậu đứng đó, dưới bầu trời dần sáng tỏ, trong đầu không lúc nào không nghĩ đến trận chiến sắp tới.
Trận chiến này nếu thành, Khải Minh sẽ có được thứ mình đang thiếu thốn nhất; sẽ chính thức bước vào hàng ngũ tướng lãnh Lĩnh Nam.
Uy danh, thứ cậu rất cần bây giờ, chính là uy danh trong quân. Đây chính là thứ đặt nền móng cho tiếng nói của cậu trước ba quân, là thứ để cậu khẳng định được vị thế của mình.
Khải Minh không ngu, càng không thiếu nhạy bén. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mình đang chậm rãi bước chân vào vòng tròn quyền lực của dàn anh tài sừng sỏ đất Nam. Vì thế, có không ít ánh mắt tò mò, khó chịu, không phục quăng đến cho cậu. Ngoại trừ rất ít người vốn quen thuộc với tên quân sư trẻ tuổi hay đứng sau lưng Trưng Nhị Vương ra, số còn lại đều đã không ít lần tỏ rõ với Trưng Vương việc cho một ả thiếp thân thị vệ tồn tại trong doanh trướng khi bàn chiến sự là không hề thích hợp. Thậm chí, ngay cả những người đầu lĩnh trong triều đình Lĩnh Nam như Thánh Thiên, Lê Chân, Quý Loan cũng không hề dùng ánh mắt chứa bao nhiêu thiện cảm cho Minh.
“Tình thế quân ta là như thế, hết sức hiểm nghèo…Để bảo đảm toàn quân an toàn lùi về, chúng ta cần có một người sẵn sàng ở lại đoạn hậu. Không biết mọi người có ai sẵn lòng nhận trách nhiệm này hay không?” Trong đầu Khải Minh vẫn nhớ như in buổi họp cách đây không lâu, vẫn nhớ rõ nét mặt trầm trọng của Nàng Thục khi đưa ra câu hỏi ai sẽ chặn sau.
Lúc ấy, toàn thể doanh trướng Lĩnh Nam có thể nói vắng lặng như tờ, đến cả tiếng dế kêu ngoài bụi cỏ đằng xa cũng có thể nghe rõ một, hai. Hể Trưng Vương cùng Nàng Thục đưa mắt tới đâu, cừ soái, Lạc tướng các nơi cúi đầu tới đó, không một ai dám vỗ ngực bước ra xung phong.
Tuy nhiên cũng không hẳn ai ai cũng sợ chết, ba anh em nhà Đào Đô Thống, Đào Chiêu Hiền, Đào Kỳ, Nàng Chủ, Quý Loan… vẫn có rất nhiều người vốn định đứng ra, thế nhưng bọn họ không phải độc lãnh một quân, nhiệm vụ trọng đại thì cũng đứng ở cấp độ thủ lĩnh, nòng cốt trong quân, sẽ không thể dễ dàng muốn làm gì cũng được. Bọn họ xin đánh đều bị Trưng Vương khéo léo đẩy về.
Thấy tình thế lâm vào dằng co, người có thể đi không muốn đi, người không nên đi cũng không được đi, nhiệm vụ thì quan trọng, thời gian thì cấp bách lại chậm chạp mãi chẳng quyết được, Khải Minh bèn cắn răng bước lên nói:
“Thưa Vua, xin hãy để tôi đoạn hậu.”
“Không thể!” Cơ hồ cùng một lúc, Nàng Thục, Nàng Dung, Nàng Chủ đồng thanh kêu lên. Trưng Trinh thì dùng tay che chiếc miệng nhỏ để khỏi bật thốt lên, vừa lo vừa gấp nhìn về phía cậu, còn Đào Kỳ ánh mắt bỗng chốc sáng ngời.
Trưng Trắc đứng dậy đưa tay cản lấy Bát Nạn đại tướng quân, ra hiệu nàng đừng vội nói. Vua Bà im lặng quan sát Khải Minh thật lâu, Nàng thấy hắn đứng thẳng không sợ, hai mắt trong sáng không chút tư dục thì âm thầm gật đầu, nói thật chậm rãi:
“Khải Minh, cậu chắc chắn chứ?”
“Bẩm Vua, tôi chắc chắn!” Khải Minh vẫn cứng rắn trả lời.
“Kẻ ngu si!” một số tên cừ súy nghe vậy hả hê trong lòng, thầm nghĩ. Một số tên khác thì mang ánh mắt thương hại dành cho Minh, tuy nhiên có người chịu chết thay, chúng cũng vui vẻ im lặng, chẳng hề đồng ý cũng không nhảy ra can ngăn.
“Bẩm Vua, Khải Minh quá nhỏ, tài đức chưa thể phục chúng, em sợ cậu ta sẽ không làm tròn được sứ mệnh này.” lúc này Nàng Chủ đã không nhịn được nữa bước ra tâu. Tuy nàng nói nhẹ nhàng, nhưng hàm ý rõ ràng, nàng chưa quá tin tưởng Khải Minh.
“Ừm, nếu không đủ phục chúng, vậy nay ta giao cậu ấy quyền thống lĩnh, tăng làm đại cừ súy, tổng chỉ huy hậu quân, em thấy thế nào?” Trưng Châu nghe báo hơi ngẫm nghĩ rồi nói.
Lời Vua vừa dứt, đám cừ súy vốn im lặng liền biến sắc. Quá hậu hĩnh, quá nhiều, một trận đoạn hậu lại ban chức cao như vậy? Nên biết ngay cả chức cừ súy là do chúng đánh tây đánh đông bao nhiêu năm trời, chiêu mộ bao nhiêu chiến binh mới có được. Đại cừ súy? Thống Lĩnh? Đó đã tương đương trưởng thôn, tương đương ba - bốn mươi năm cố gắng, chỉ kém một chút là thành Lạc Hầu Lạc Tướng, được cha truyền con nối rồi.
“Bẩm Vua, không ổn. Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, tuổi đời nông cạn làm sao có thể giữ chức vụ cao như vậy? Tôi e rằng chúng cừ súy sẽ không phục.” một tên chính khí đầy mình bước ra nói.
“Vua, như thế không ổn, một kẻ trai giả gái, mục tiêu u ám, tuyệt đối không thể làm thống lĩnh.” Một tên khác bước ra.
Trưng Trắc cười mỉa nhìn đám cừ súy bên dưới loạn thành một bầy, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Đám cừ súy đất Việt tuy uy dũng nhưng quá thiếu đoàn kết, không ai phục ai, lại có phần ham mê tư lợi. Lúc thấy hiểm nguy không ai xung phong, lúc thấy có người được thưởng lại nhao nhao đòi cản, thật lòng làm nàng chán ghét.
“Im lặng!” Đào Đô Thống thấy doanh trướng quá mất trại tự liền bước ra quát to. Tiếng chàng như sấm rền khiến mọi người hơi dừng lại. Đợi không gian im ắng lại, chàng mới bước ra chắp tay nói:
“Thưa Vua, Khải Minh tuy được phong làm Thống Lĩnh đi nữa vẫn không thể nào đủ sức phục chúng, cũng không đủ tài năng dẫn quân, tôi nghĩ vẫn nên để người khác đi thì hơn.”
“Thưa Vua, tôi đồng ý với Nhất Lang…” Tạ Hàn Vũ cũng bước ra góp lời, lão liếc xéo Khải Minh, ánh mắt chứa một chút ý vị khó nói, tâu: “Cho dù cậu ấy được làm thống lĩnh cũng sẽ khó lòng có cánh quân nào chịu khuất mình dưới trướng, nghe lệnh điều động. Như xảy ra như vậy, cánh quân đoạn hậu này e rằng sẽ toàn quân bị diệt, tính mạng cậu ấy cũng khó dò… Cũng có thể vì bảo toàn tính mạng mà cậu ấy… Tóm lại, sẽ phụ lòng tài bồi của Ngài, mong Vua Bà xét lại.”
Khải Minh im lặng cúi đầu, vừa buồn bã cơ hội lập công sẽ trôi đi mất, vừa đau lòng khi thấy mình bị cô lập giữa mọi người. Ngay lúc tưởng chừng như cậu sẽ không bao giờ có duyên với quân quyền nữa thì Đào Kỳ bước ra cười vang tâu:
“Thưa Vua, cha ông ta từ xưa có câu: Có cứng mới đứng đầu gió. Nếu cậu ta đã quyết tâm như vậy ắt hẳn phải có biện pháp hay ứng phó. Kỳ này kém tài, nguyện dùng ba ngàn Lạng Sơn thủ quân giúp sức, thân lãnh chức phó thống lĩnh hậu quân với Khải Minh.”
Nhờ Đào Tam Lang đứng ra, các tướng mới thôi không bàn cãi nữa. Tuy nhiên, ánh mắt họ dành cho Minh lại không cất chứa bao nhiêu thiện cảm...
Rốt cuộc, Khải Minh vẫn nắm lấy hơn ba ngàn Lạng Sơn quân làm lực lượng đoạn hậu. Tất cả bọn họ đều là chiến sĩ do Chấn Bắc đại tướng quân Đào Kỳ một tay huấn luyện. Bọn họ từ lâu vốn theo Đào Tam Lang phòng thủ Lạng Sơn, ai ai cũng đã thấy máu, cũng là binh sĩ vào sống ra chết không biết bao nhiêu lần lăn lộn nơi chiến trường. Có thể nói, bọn họ được coi là lực lượng tinh nhuệ nhất mà Lĩnh Nam nắm giữ lúc này. Ai nấy tinh thần ngẩng cao, sắc thái kiêu căng ngạo mạn đứng ngồi rải rác khắp doanh trại giữa từng làn gió sớm. Trên thân họ từ lâu đã không còn là những bộ quần áo sơn binh, những bộ giáp mây quen thuộc nữa mà đổi thành từng bộ giáp trụ mới toanh vừa được phân phối sáng nay, bao gồm lớp giáp đồng phủ phía trước, bao bọc lại lớp giáp trong gồm hỗn hợp da, mây vô cùng thoải mái lại rất chắc chắn. Hiển nhiên, tất cả chúng đều lấy từ kho của Khải Minh mà ra. Dù sao qua mấy trận thắng nhỏ liên tiếp cộng thêm Khí Thôn ra sức ủng hộ, Khải Minh cũng đã tích góp được không ít quân bị. Bây giờ Lạng Sơn quân sắp vì cậu đánh một trận quan trọng, cậu tất nhiên không thể keo kiệt những thứ này.
Đương nhiên, cậu không phải chỉ có mỗi Lạng Sơn quân.
“Quân sư, Lĩnh Nam quân đã chuẩn bị xong.” Trong làn sương sớm, Sáng đón lấy ánh mắt báo hiệu từ tên Đào Nhất, nghiêm dung quay sang Minh báo cáo.
“Ừ! Các anh em vẫn huấn luyện buổi sáng sao?” Khải Minh mỉm cười gật đầu. So với Lạng Sơn thủ quân, hơn hai ngàn Lĩnh Nam Quân đằng xa càng có thể nói là dòng chính của cậu. Bọn họ đa phần xuất thân từ các tù binh mà cậu đã cứu trong suốt quá trình theo chân Trưng Trinh về Cấm Khê, cộng thêm một phần không nhỏ môn hạ đệ tử đến từ Khí Thôn. Qua thời gian rèn luyện và chiến đấu liên tục, bọn họ đã có được nền tảng vững chắc để gây dựng lên một nhánh binh sĩ tinh nhuệ sau này. Quan trọng là, bọn họ vốn dĩ rất mực trung thành với cả Hai Vua và Khải Minh, nên hai chị em Trưng Châu chẳng cần suy tư liền điều họ tham gia lần hành động này.
Có họ góp phần, số quân Khải Minh có thể sử dụng liền tăng vọt vượt ngưỡng gần sáu ngàn người. Đừng coi thường con số này, nếu so với quân chế tộc Việt vốn quá hỗn loạn, quân ai nấy quản chẳng có hệ thống cụ thể thì Hán quân giáo úy có thể điều động bất quá tối đa một ngàn năm trăm người mà thôi, gần sáu ngàn người, chính là tương đương một tên Trung lang tướng rồi. Trung lang tướng đối với nhà Hán bây giờ đã là một quân chức không nhỏ, có thể độc lập lĩnh quân tác chiến, quyền hạn cùng đãi ngộ cực cao. Vì thế có thể nhận thấy Khải Minh đã được Vua đánh giá cao cỡ nào.
“Họ vẫn tự tập luyện lấy, tuy nhiên chỉ là những thứ cơ bản thôi.” Sáng quan sát binh sĩ Lĩnh Nam quân nói cười rôm rả từ khu rừng thưa kề bên tiến vào trại. Nhìn rõ mọi người đều đang rất sung sức, chàng mới hài lòng nện chân lộp bộp trên mặt cỏ dày, dắt con ngựa Hắc Vân đen như mực đến đứng phía sau Khải Minh.
Sau lưng anh ta, là hai trăm quân thân vệ trực tiếp do Khải Minh thống lĩnh, Lạc Vệ. Bọn họ mỗi người mặc giáp tinh xảo, ánh mắt như đao giấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Bên cạnh mỗi người là một con ngựa lùn, nai nịt đầy đủ, bên hông treo vô số dụng cụ quăng, ném. Mỗi người trang bị đều giống như chủ tướng của mình, một thanh giáo mác bằng đồng, một bộ cung hoặc nõ tiễn, cùng một thanh gươm dài bên hông. Có thể nói, trong quân Lĩnh Nam hiện giờ, Lạc Vệ chính là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất, chiến lực và tinh thần đều xa không phải kỵ quân của Phương Dung có thể so sánh được. Bọn họ đứng yên đấy như hai trăm pho tượng, chỉnh tề như một thể, cho dù mà đại tướng Đào Kì hay quân súy Nguyễn Sáng có liếc nhìn sang vẫn không thay đổi. Mà hai tên vệ súy đứng đầu bọn họ, hai anh em Lạc An, Lạc Hào, càng như hai chiếc bóng trái, phải của Khải Minh, luôn bám sát lấy cậu không chút xa rời.
“Sáng nay, trời có chút se lạnh.”
Đó là những gì Đào Kỳ đang suy nghĩ. Tiếng lộp cộp từ vó ngựa từ xa đang đến gần của thám báo không làm chàng có bao nhiêu phân tâm. Hắt ra một luồng sương trắng chàng khẽ liếc mắt về phía cánh quân đặc biệt đã nối đuôi nhau biến mất đằng xa như có điều suy ngẫm. Đoạn, chàng lại tinh tế đánh giá cậu bé bên cạnh mình thêm vài lần.
Quả thật, không chú ý thì thôi, chú ý một chút thì Khải Minh thật sự khiến người khác phải giật mình.
Nhớ ngày đó chàng phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể chiêu mộ, huấn luyện được một chi tinh binh theo sau. Lại phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể để bọn họ toàn tâm toàn ý với mình, có thể nói là tâm huyết ra hết mới được một chi Lạng Sơn quân hiện nay. Đó đã là tướng lĩnh chỉ lèo tèo ba - bốn người, trang bị thiếu thốn, khổ đến chàng gồng vai xoay sở mãi vẫn không đủ.
Ấy vậy mà theo như Nhị Vương kể, chỉ dùng chưa đến một tháng, Khải Minh đã có thể tập hợp đủ một nhánh quân đội chuyên nghiệp. Không cần nói Lạc Vệ cùng Lĩnh Nam quân có sức chiến đấu mạnh đến bao nhiêu. Chỉ tính đến lòng trung thành cùng niềm tin gần như mù quán của họ dành cho cậu đã không phải là thứ mà bất kỳ vị cừ súy nào của Lĩnh Nam có thể làm được.
Đã vậy, cậu còn không thiếu nhân tài giúp đỡ. Âu Mạn, Hoẵng, Đào Nhất, Lạc Hào, Lạc An… nếu được vun đắp đầy đủ chắc chắn sẽ mau chóng trở thành kiêu tướng nơi sa trường. Âu Lan, Rắn Lục lại chính là kì nhân dị sĩ với nhiều tài năng khác người. Đó còn phải kể đến kẻ đang đứng đằng sau chàng, Nguyễn Sáng, tài cầm binh của hắn có thể nói đã tỏa sáng chói mắt đến nỗi cả Bát Nạn đại tướng quân Vũ Thị Thục phải gật gù khen tặng. Mà theo như Đào Tam Lang biết được, ngay cả bồ chính cùng toàn bộ quân sĩ thuộc về một mạch Khí Thôn trong quân đều đã coi Khải Minh như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Cộng thêm cả người được gọi là Âu Ruộng cùng Gia Hưng công chúa, tức Nàng Quốc ở tuốt Ty Ảnh đều đã đứng về phe của cậu. Người không biết thì không thấy gì đặc biệt ở cậu, nhưng những người tinh tế thì từ sớm đã giật mình nhận ra, nhân mạch của Minh đã dễ dàng gôm thâu hơn một phần ba tướng lãnh chủ chốt của Lĩnh Nam.
Đó là chưa tính “mối quan hệ” giữa cậu cùng Nhị Vương nữa.
Quả thật, Đào Tam Lang không thể tin nổi có người có thể tổ chức thế lực cho mình một cách nhẹ nhàng hời hợt như thế.
Khải Minh nhận thấy Đào Kỳ nhìn mình thật lâu thì hơi có chút ngại ngùng gãi gãi đầu thưa:
“Thầy Kỳ, có vấn đề gì sao ạ?”
Đào Kỳ ha hả lắc đầu cười. Vốn lúc đầu anh cũng không muốn cậu gọi mình bằng thầy. Thế nhưng Khải Minh cứ kiên trì trước sau như một, Đào Kỳ nghe mãi cũng quen đã chẳng buồn chấp nhất nữa. Mặc khác, chàng có thể cảm nhận được tâm ý của tên nhóc con này. Đánh người tránh mặt cười, Khải Minh chân thảnh như thế cũng khiến chàng cảm thấy ấm lòng.
“Tra, tra!” Cà rộp, cà rộp...
Rốt cuộc, tên quân sĩ đánh ngựa từ xa cũng đã chạy tới, ngựa vừa dừng, hắn đã quăng người cúi rạp, mặc cho bùn đất bám đầy mặt mũi vội tham:
“Thưa hai ngài, quân chủ lực đã hoàn toàn rút lui. Quân giặc cũng đã có động tĩnh...”
“Cảm ơn anh!” Khải Minh nghe báo, chân bước vội đưa tay đỡ lấy tên lính dậy, cậu nhẹ nhàng nói lời cảm tạ hắn, tay không ngừng phủi lấy bụi đất trên thân hắn. Đợi tên kia cảm kích lui ra xa, Khải Minh quay về phía Đào Kỳ như muốn trưng cầu ý kiến: “Thầy?”
Gặp Đào Tam Lang đã lên ngựa từ lâu, hài lòng gật nhẹ đầu, ánh mắt Khải Minh liền ánh lên chùm sáng rực rỡ. Cậu tiếp lấy thanh giáo mác từ tay Lạc Hào đứng bên cạnh, xoay người leo lên ngựa. Hành động này khiến Sáng cùng Lạc Vệ sau lưng roạt một tiếng chỉnh tề đồng loạt vận lực phi lên chiến mã. Sau khi chỉnh chu giáp trụ đàng hoàng, Khải Minh đạp bàn đạp, rướn đứng thẳng người, ánh mắt như đao, giọng nói như chuông đồng hô to:
“Nổi kèn lệnh, toàn quân, tập hợp.”
“Không sao đâu, anh Sáng, trận chiến này, em phải tham gia.” Khải Minh tươi cười trả lời tên quân súy. Trời vừa hừng sáng, cậu đã đứng thẳng tắp bên một dãi đất trống làm chỗ tụ quân, ánh mắt bao quát lên toàn thể quân doanh Lĩnh Nam.
Doanh trại quân Nam vốn cách đây mấy giờ còn đông đúc đến chật chội, nay đã vắng lặng đi hẳn. Từng hàng doanh trướng vẫn nối đuôi nhau dựng thẳng tắp, tuy chỉ là trống rỗng. Chủ nhân của bọn chúng cách đây không lâu đã nối chân nhau lui về phía sau, để lại nơi đây chỉ mấy ngàn quân lính anh dũng, cùng vị thống lĩnh trẻ tuổi đang đứng tắm dưới ánh bình minh dần ló dạng.
Khải Minh đã thay bộ quân trang dành cho nữ thân vệ cậu vẫn hay mặc, để khoác lên người bộ chiến giáp Lạc quân đầy lộng lẫy. Dưới hàng cờ đuôi nheo thẳng tắp đang đua nhau vũ lộng trên cao, áo bào sau lưng cậu tung bay phấp phới, Khải Minh lúc này chính thức là một viên kiêu tướng đầy oai hùng. Cậu đứng đó, dưới bầu trời dần sáng tỏ, trong đầu không lúc nào không nghĩ đến trận chiến sắp tới.
Trận chiến này nếu thành, Khải Minh sẽ có được thứ mình đang thiếu thốn nhất; sẽ chính thức bước vào hàng ngũ tướng lãnh Lĩnh Nam.
Uy danh, thứ cậu rất cần bây giờ, chính là uy danh trong quân. Đây chính là thứ đặt nền móng cho tiếng nói của cậu trước ba quân, là thứ để cậu khẳng định được vị thế của mình.
Khải Minh không ngu, càng không thiếu nhạy bén. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng mình đang chậm rãi bước chân vào vòng tròn quyền lực của dàn anh tài sừng sỏ đất Nam. Vì thế, có không ít ánh mắt tò mò, khó chịu, không phục quăng đến cho cậu. Ngoại trừ rất ít người vốn quen thuộc với tên quân sư trẻ tuổi hay đứng sau lưng Trưng Nhị Vương ra, số còn lại đều đã không ít lần tỏ rõ với Trưng Vương việc cho một ả thiếp thân thị vệ tồn tại trong doanh trướng khi bàn chiến sự là không hề thích hợp. Thậm chí, ngay cả những người đầu lĩnh trong triều đình Lĩnh Nam như Thánh Thiên, Lê Chân, Quý Loan cũng không hề dùng ánh mắt chứa bao nhiêu thiện cảm cho Minh.
“Tình thế quân ta là như thế, hết sức hiểm nghèo…Để bảo đảm toàn quân an toàn lùi về, chúng ta cần có một người sẵn sàng ở lại đoạn hậu. Không biết mọi người có ai sẵn lòng nhận trách nhiệm này hay không?” Trong đầu Khải Minh vẫn nhớ như in buổi họp cách đây không lâu, vẫn nhớ rõ nét mặt trầm trọng của Nàng Thục khi đưa ra câu hỏi ai sẽ chặn sau.
Lúc ấy, toàn thể doanh trướng Lĩnh Nam có thể nói vắng lặng như tờ, đến cả tiếng dế kêu ngoài bụi cỏ đằng xa cũng có thể nghe rõ một, hai. Hể Trưng Vương cùng Nàng Thục đưa mắt tới đâu, cừ soái, Lạc tướng các nơi cúi đầu tới đó, không một ai dám vỗ ngực bước ra xung phong.
Tuy nhiên cũng không hẳn ai ai cũng sợ chết, ba anh em nhà Đào Đô Thống, Đào Chiêu Hiền, Đào Kỳ, Nàng Chủ, Quý Loan… vẫn có rất nhiều người vốn định đứng ra, thế nhưng bọn họ không phải độc lãnh một quân, nhiệm vụ trọng đại thì cũng đứng ở cấp độ thủ lĩnh, nòng cốt trong quân, sẽ không thể dễ dàng muốn làm gì cũng được. Bọn họ xin đánh đều bị Trưng Vương khéo léo đẩy về.
Thấy tình thế lâm vào dằng co, người có thể đi không muốn đi, người không nên đi cũng không được đi, nhiệm vụ thì quan trọng, thời gian thì cấp bách lại chậm chạp mãi chẳng quyết được, Khải Minh bèn cắn răng bước lên nói:
“Thưa Vua, xin hãy để tôi đoạn hậu.”
“Không thể!” Cơ hồ cùng một lúc, Nàng Thục, Nàng Dung, Nàng Chủ đồng thanh kêu lên. Trưng Trinh thì dùng tay che chiếc miệng nhỏ để khỏi bật thốt lên, vừa lo vừa gấp nhìn về phía cậu, còn Đào Kỳ ánh mắt bỗng chốc sáng ngời.
Trưng Trắc đứng dậy đưa tay cản lấy Bát Nạn đại tướng quân, ra hiệu nàng đừng vội nói. Vua Bà im lặng quan sát Khải Minh thật lâu, Nàng thấy hắn đứng thẳng không sợ, hai mắt trong sáng không chút tư dục thì âm thầm gật đầu, nói thật chậm rãi:
“Khải Minh, cậu chắc chắn chứ?”
“Bẩm Vua, tôi chắc chắn!” Khải Minh vẫn cứng rắn trả lời.
“Kẻ ngu si!” một số tên cừ súy nghe vậy hả hê trong lòng, thầm nghĩ. Một số tên khác thì mang ánh mắt thương hại dành cho Minh, tuy nhiên có người chịu chết thay, chúng cũng vui vẻ im lặng, chẳng hề đồng ý cũng không nhảy ra can ngăn.
“Bẩm Vua, Khải Minh quá nhỏ, tài đức chưa thể phục chúng, em sợ cậu ta sẽ không làm tròn được sứ mệnh này.” lúc này Nàng Chủ đã không nhịn được nữa bước ra tâu. Tuy nàng nói nhẹ nhàng, nhưng hàm ý rõ ràng, nàng chưa quá tin tưởng Khải Minh.
“Ừm, nếu không đủ phục chúng, vậy nay ta giao cậu ấy quyền thống lĩnh, tăng làm đại cừ súy, tổng chỉ huy hậu quân, em thấy thế nào?” Trưng Châu nghe báo hơi ngẫm nghĩ rồi nói.
Lời Vua vừa dứt, đám cừ súy vốn im lặng liền biến sắc. Quá hậu hĩnh, quá nhiều, một trận đoạn hậu lại ban chức cao như vậy? Nên biết ngay cả chức cừ súy là do chúng đánh tây đánh đông bao nhiêu năm trời, chiêu mộ bao nhiêu chiến binh mới có được. Đại cừ súy? Thống Lĩnh? Đó đã tương đương trưởng thôn, tương đương ba - bốn mươi năm cố gắng, chỉ kém một chút là thành Lạc Hầu Lạc Tướng, được cha truyền con nối rồi.
“Bẩm Vua, không ổn. Một tên nhóc miệng còn hôi sữa, tuổi đời nông cạn làm sao có thể giữ chức vụ cao như vậy? Tôi e rằng chúng cừ súy sẽ không phục.” một tên chính khí đầy mình bước ra nói.
“Vua, như thế không ổn, một kẻ trai giả gái, mục tiêu u ám, tuyệt đối không thể làm thống lĩnh.” Một tên khác bước ra.
Trưng Trắc cười mỉa nhìn đám cừ súy bên dưới loạn thành một bầy, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần. Đám cừ súy đất Việt tuy uy dũng nhưng quá thiếu đoàn kết, không ai phục ai, lại có phần ham mê tư lợi. Lúc thấy hiểm nguy không ai xung phong, lúc thấy có người được thưởng lại nhao nhao đòi cản, thật lòng làm nàng chán ghét.
“Im lặng!” Đào Đô Thống thấy doanh trướng quá mất trại tự liền bước ra quát to. Tiếng chàng như sấm rền khiến mọi người hơi dừng lại. Đợi không gian im ắng lại, chàng mới bước ra chắp tay nói:
“Thưa Vua, Khải Minh tuy được phong làm Thống Lĩnh đi nữa vẫn không thể nào đủ sức phục chúng, cũng không đủ tài năng dẫn quân, tôi nghĩ vẫn nên để người khác đi thì hơn.”
“Thưa Vua, tôi đồng ý với Nhất Lang…” Tạ Hàn Vũ cũng bước ra góp lời, lão liếc xéo Khải Minh, ánh mắt chứa một chút ý vị khó nói, tâu: “Cho dù cậu ấy được làm thống lĩnh cũng sẽ khó lòng có cánh quân nào chịu khuất mình dưới trướng, nghe lệnh điều động. Như xảy ra như vậy, cánh quân đoạn hậu này e rằng sẽ toàn quân bị diệt, tính mạng cậu ấy cũng khó dò… Cũng có thể vì bảo toàn tính mạng mà cậu ấy… Tóm lại, sẽ phụ lòng tài bồi của Ngài, mong Vua Bà xét lại.”
Khải Minh im lặng cúi đầu, vừa buồn bã cơ hội lập công sẽ trôi đi mất, vừa đau lòng khi thấy mình bị cô lập giữa mọi người. Ngay lúc tưởng chừng như cậu sẽ không bao giờ có duyên với quân quyền nữa thì Đào Kỳ bước ra cười vang tâu:
“Thưa Vua, cha ông ta từ xưa có câu: Có cứng mới đứng đầu gió. Nếu cậu ta đã quyết tâm như vậy ắt hẳn phải có biện pháp hay ứng phó. Kỳ này kém tài, nguyện dùng ba ngàn Lạng Sơn thủ quân giúp sức, thân lãnh chức phó thống lĩnh hậu quân với Khải Minh.”
Nhờ Đào Tam Lang đứng ra, các tướng mới thôi không bàn cãi nữa. Tuy nhiên, ánh mắt họ dành cho Minh lại không cất chứa bao nhiêu thiện cảm...
Rốt cuộc, Khải Minh vẫn nắm lấy hơn ba ngàn Lạng Sơn quân làm lực lượng đoạn hậu. Tất cả bọn họ đều là chiến sĩ do Chấn Bắc đại tướng quân Đào Kỳ một tay huấn luyện. Bọn họ từ lâu vốn theo Đào Tam Lang phòng thủ Lạng Sơn, ai ai cũng đã thấy máu, cũng là binh sĩ vào sống ra chết không biết bao nhiêu lần lăn lộn nơi chiến trường. Có thể nói, bọn họ được coi là lực lượng tinh nhuệ nhất mà Lĩnh Nam nắm giữ lúc này. Ai nấy tinh thần ngẩng cao, sắc thái kiêu căng ngạo mạn đứng ngồi rải rác khắp doanh trại giữa từng làn gió sớm. Trên thân họ từ lâu đã không còn là những bộ quần áo sơn binh, những bộ giáp mây quen thuộc nữa mà đổi thành từng bộ giáp trụ mới toanh vừa được phân phối sáng nay, bao gồm lớp giáp đồng phủ phía trước, bao bọc lại lớp giáp trong gồm hỗn hợp da, mây vô cùng thoải mái lại rất chắc chắn. Hiển nhiên, tất cả chúng đều lấy từ kho của Khải Minh mà ra. Dù sao qua mấy trận thắng nhỏ liên tiếp cộng thêm Khí Thôn ra sức ủng hộ, Khải Minh cũng đã tích góp được không ít quân bị. Bây giờ Lạng Sơn quân sắp vì cậu đánh một trận quan trọng, cậu tất nhiên không thể keo kiệt những thứ này.
Đương nhiên, cậu không phải chỉ có mỗi Lạng Sơn quân.
“Quân sư, Lĩnh Nam quân đã chuẩn bị xong.” Trong làn sương sớm, Sáng đón lấy ánh mắt báo hiệu từ tên Đào Nhất, nghiêm dung quay sang Minh báo cáo.
“Ừ! Các anh em vẫn huấn luyện buổi sáng sao?” Khải Minh mỉm cười gật đầu. So với Lạng Sơn thủ quân, hơn hai ngàn Lĩnh Nam Quân đằng xa càng có thể nói là dòng chính của cậu. Bọn họ đa phần xuất thân từ các tù binh mà cậu đã cứu trong suốt quá trình theo chân Trưng Trinh về Cấm Khê, cộng thêm một phần không nhỏ môn hạ đệ tử đến từ Khí Thôn. Qua thời gian rèn luyện và chiến đấu liên tục, bọn họ đã có được nền tảng vững chắc để gây dựng lên một nhánh binh sĩ tinh nhuệ sau này. Quan trọng là, bọn họ vốn dĩ rất mực trung thành với cả Hai Vua và Khải Minh, nên hai chị em Trưng Châu chẳng cần suy tư liền điều họ tham gia lần hành động này.
Có họ góp phần, số quân Khải Minh có thể sử dụng liền tăng vọt vượt ngưỡng gần sáu ngàn người. Đừng coi thường con số này, nếu so với quân chế tộc Việt vốn quá hỗn loạn, quân ai nấy quản chẳng có hệ thống cụ thể thì Hán quân giáo úy có thể điều động bất quá tối đa một ngàn năm trăm người mà thôi, gần sáu ngàn người, chính là tương đương một tên Trung lang tướng rồi. Trung lang tướng đối với nhà Hán bây giờ đã là một quân chức không nhỏ, có thể độc lập lĩnh quân tác chiến, quyền hạn cùng đãi ngộ cực cao. Vì thế có thể nhận thấy Khải Minh đã được Vua đánh giá cao cỡ nào.
“Họ vẫn tự tập luyện lấy, tuy nhiên chỉ là những thứ cơ bản thôi.” Sáng quan sát binh sĩ Lĩnh Nam quân nói cười rôm rả từ khu rừng thưa kề bên tiến vào trại. Nhìn rõ mọi người đều đang rất sung sức, chàng mới hài lòng nện chân lộp bộp trên mặt cỏ dày, dắt con ngựa Hắc Vân đen như mực đến đứng phía sau Khải Minh.
Sau lưng anh ta, là hai trăm quân thân vệ trực tiếp do Khải Minh thống lĩnh, Lạc Vệ. Bọn họ mỗi người mặc giáp tinh xảo, ánh mắt như đao giấu sau lớp mặt nạ lạnh lùng. Bên cạnh mỗi người là một con ngựa lùn, nai nịt đầy đủ, bên hông treo vô số dụng cụ quăng, ném. Mỗi người trang bị đều giống như chủ tướng của mình, một thanh giáo mác bằng đồng, một bộ cung hoặc nõ tiễn, cùng một thanh gươm dài bên hông. Có thể nói, trong quân Lĩnh Nam hiện giờ, Lạc Vệ chính là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất, chiến lực và tinh thần đều xa không phải kỵ quân của Phương Dung có thể so sánh được. Bọn họ đứng yên đấy như hai trăm pho tượng, chỉnh tề như một thể, cho dù mà đại tướng Đào Kì hay quân súy Nguyễn Sáng có liếc nhìn sang vẫn không thay đổi. Mà hai tên vệ súy đứng đầu bọn họ, hai anh em Lạc An, Lạc Hào, càng như hai chiếc bóng trái, phải của Khải Minh, luôn bám sát lấy cậu không chút xa rời.
“Sáng nay, trời có chút se lạnh.”
Đó là những gì Đào Kỳ đang suy nghĩ. Tiếng lộp cộp từ vó ngựa từ xa đang đến gần của thám báo không làm chàng có bao nhiêu phân tâm. Hắt ra một luồng sương trắng chàng khẽ liếc mắt về phía cánh quân đặc biệt đã nối đuôi nhau biến mất đằng xa như có điều suy ngẫm. Đoạn, chàng lại tinh tế đánh giá cậu bé bên cạnh mình thêm vài lần.
Quả thật, không chú ý thì thôi, chú ý một chút thì Khải Minh thật sự khiến người khác phải giật mình.
Nhớ ngày đó chàng phải tốn không biết bao nhiêu công sức mới có thể chiêu mộ, huấn luyện được một chi tinh binh theo sau. Lại phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể để bọn họ toàn tâm toàn ý với mình, có thể nói là tâm huyết ra hết mới được một chi Lạng Sơn quân hiện nay. Đó đã là tướng lĩnh chỉ lèo tèo ba - bốn người, trang bị thiếu thốn, khổ đến chàng gồng vai xoay sở mãi vẫn không đủ.
Ấy vậy mà theo như Nhị Vương kể, chỉ dùng chưa đến một tháng, Khải Minh đã có thể tập hợp đủ một nhánh quân đội chuyên nghiệp. Không cần nói Lạc Vệ cùng Lĩnh Nam quân có sức chiến đấu mạnh đến bao nhiêu. Chỉ tính đến lòng trung thành cùng niềm tin gần như mù quán của họ dành cho cậu đã không phải là thứ mà bất kỳ vị cừ súy nào của Lĩnh Nam có thể làm được.
Đã vậy, cậu còn không thiếu nhân tài giúp đỡ. Âu Mạn, Hoẵng, Đào Nhất, Lạc Hào, Lạc An… nếu được vun đắp đầy đủ chắc chắn sẽ mau chóng trở thành kiêu tướng nơi sa trường. Âu Lan, Rắn Lục lại chính là kì nhân dị sĩ với nhiều tài năng khác người. Đó còn phải kể đến kẻ đang đứng đằng sau chàng, Nguyễn Sáng, tài cầm binh của hắn có thể nói đã tỏa sáng chói mắt đến nỗi cả Bát Nạn đại tướng quân Vũ Thị Thục phải gật gù khen tặng. Mà theo như Đào Tam Lang biết được, ngay cả bồ chính cùng toàn bộ quân sĩ thuộc về một mạch Khí Thôn trong quân đều đã coi Khải Minh như thiên lôi, sai đâu đánh đó. Cộng thêm cả người được gọi là Âu Ruộng cùng Gia Hưng công chúa, tức Nàng Quốc ở tuốt Ty Ảnh đều đã đứng về phe của cậu. Người không biết thì không thấy gì đặc biệt ở cậu, nhưng những người tinh tế thì từ sớm đã giật mình nhận ra, nhân mạch của Minh đã dễ dàng gôm thâu hơn một phần ba tướng lãnh chủ chốt của Lĩnh Nam.
Đó là chưa tính “mối quan hệ” giữa cậu cùng Nhị Vương nữa.
Quả thật, Đào Tam Lang không thể tin nổi có người có thể tổ chức thế lực cho mình một cách nhẹ nhàng hời hợt như thế.
Khải Minh nhận thấy Đào Kỳ nhìn mình thật lâu thì hơi có chút ngại ngùng gãi gãi đầu thưa:
“Thầy Kỳ, có vấn đề gì sao ạ?”
Đào Kỳ ha hả lắc đầu cười. Vốn lúc đầu anh cũng không muốn cậu gọi mình bằng thầy. Thế nhưng Khải Minh cứ kiên trì trước sau như một, Đào Kỳ nghe mãi cũng quen đã chẳng buồn chấp nhất nữa. Mặc khác, chàng có thể cảm nhận được tâm ý của tên nhóc con này. Đánh người tránh mặt cười, Khải Minh chân thảnh như thế cũng khiến chàng cảm thấy ấm lòng.
“Tra, tra!” Cà rộp, cà rộp...
Rốt cuộc, tên quân sĩ đánh ngựa từ xa cũng đã chạy tới, ngựa vừa dừng, hắn đã quăng người cúi rạp, mặc cho bùn đất bám đầy mặt mũi vội tham:
“Thưa hai ngài, quân chủ lực đã hoàn toàn rút lui. Quân giặc cũng đã có động tĩnh...”
“Cảm ơn anh!” Khải Minh nghe báo, chân bước vội đưa tay đỡ lấy tên lính dậy, cậu nhẹ nhàng nói lời cảm tạ hắn, tay không ngừng phủi lấy bụi đất trên thân hắn. Đợi tên kia cảm kích lui ra xa, Khải Minh quay về phía Đào Kỳ như muốn trưng cầu ý kiến: “Thầy?”
Gặp Đào Tam Lang đã lên ngựa từ lâu, hài lòng gật nhẹ đầu, ánh mắt Khải Minh liền ánh lên chùm sáng rực rỡ. Cậu tiếp lấy thanh giáo mác từ tay Lạc Hào đứng bên cạnh, xoay người leo lên ngựa. Hành động này khiến Sáng cùng Lạc Vệ sau lưng roạt một tiếng chỉnh tề đồng loạt vận lực phi lên chiến mã. Sau khi chỉnh chu giáp trụ đàng hoàng, Khải Minh đạp bàn đạp, rướn đứng thẳng người, ánh mắt như đao, giọng nói như chuông đồng hô to:
“Nổi kèn lệnh, toàn quân, tập hợp.”
Danh sách chương