Sở Lạc Lạc trở lại chiếc chiến thuyền, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn trở nên long lánh như sao trời.
Dường như là do hiệu ứng ánh sáng, mọi người trên thuyền cảm thấy thiều niên vốn mang vẻ mặt bệnh tật này dường như lại có một loại tao nhã khong nói nên lời, thậm chí quanh thân còn tản ra quý khí bức người. Một đôi con người lạnh lùng khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Những người này đều là những người kiếm sống bằng đao kiếm, cũng gặp qua không ít quý nhân nhưng lúc này, đối mặt với thiếu niên này trong lòng cũng có chút kinh sợ. Hẳn là bởi vì vừa bị một màn máu thịt kia khiến cho tinh thần bất ổn đi.
Sở Lạc Lạc chỉ tùy ý liếc qua, cũng không để ý vẻ mặt của những người đó, lại càng không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ gì.
Nàng ngồi ở một góc khuất, bóng tối che đi vẻ mặt của nàng. Đôi lông mi vừa dài vừa cong đổ bóng xuống đôi măt của nàng.
Ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao vừa rồi nàng lại tức giận như vậy, thực tế, nàng hiểu được hành động của Hứa Nham là chính xác.
Nhưng là...
"Nữ nhân, ngươi tức giận cái gì?"
Suy nghĩ của Sở Lạc Lạc bỗng bị viên thủy tinh đen cắt đứt, lập tức cảnh giác lên, lúc này mới phát hiện ra là viên thủy tinh đen dùng tinh thần lực để nói chuyện với nàng.
"Không có gì."
"Ha ha... Chẳng lẽ thân thể ngươi lớn lên thì tâm địa lại mềm đi? Theo ta biết, ngươi cũng không phải loại người từ bi vì người khác.
"Hừ! Ngươi đừng có châm chọc ta. Mặc dù ta không có tâm địa từ bi gì nhưng cũng không phải loại người ác độc. Ta chỉ cảm thấy thương vong vừa rồi thực ra có thể tránh khỏi. Tại nơi xa lạ này, không biết phía trước còn có thể gặp được chuyện không đoán trước được."
Đại khái là lão nhân kia, dạy dỗ thành công đi!
Kiếp trước, nàng quái gở, lạnh lùng. Nhưng mà sau khi trọng sing, nàng có được ca ca, đồng đội. Trên con đường đi lịch lãm cùng đồng đội nàng hiểu được những chuyện mà đời trước không hiểu được.
"Là ta quá hà khắc rồi, ta đã quên kì thật những thành viên trong dong binh đoàn Bạo Phong không thể coi là đồng đội thực sự."
Viên thủy tinh đen hiểu rõ nói: "Thì ra là ngươi nghĩ đến vấn đề đó. Tuy rằng những người này cùng nhau vào sinh ra tử nhưng cuối cùng vẫn không rời được một chữ lợi."

Đúng vậy! Thực ra những người trên cùng một chiếc thuyền thì chỉ trông có vẻ thân thiết, nói gì đến những người trên thuyền khác. Ngay cả những người trên chiếc thuyền bị đàn dơi tấn công kia cũng có thể vì con đường sống của mình mà giết chết đồng đội.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Lạc Lạc lộ ra một ý cười lạnh lùng.
"Lạc Lạc..."
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng thấy nàng bỗng dưng lại lộ ra nụ cười như vậy, có chút lo lắng nói.
Sở Lạc Lạc ngẩng đầu, khúc mắc đã được giải, thản nhiên cười, bỗng nhiên nàng vươn đôi tay nhỏ bé ra nắm chặt lấy tay của hai người.
Chỉ có bọn họ mới là đồng đội thực sự của nàng!
Hành động bất ngờ của nàng khiến cho hai người kia kinh ngạc, tay nàng thực mềm mại. Người thường không thể nào tưởng tượng được một đôi tay như thế lại có thể thao túng vong linh. Đôi tay nàng hơi lành lạnh nhưng lại khiến cho người ta lưu luyến không muốn buông tay. d13nd4nl3qu7d6n.com
Chỉ là, thực đáng tiếc, Sở Lạc Lạc nhanh chóng buông lỏng tay ra.
"Ta không sao." Nàng nhẹ nhàng nói.
Lãnh Tiêu Nhiên thấy nàng như vậy, biết là mình đã quan tâm quá mức, ngồi xuống bên cạnh nàng nói: "Thực ra, vừa rồi chúng ta mới phát hiện vài điều khác thường, đang định nói với ngươi."
Thanh âm của hắn đè đến mức thấn nhất khiến cho lỗ tai nàng tê dại, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt nàng có chút nóng lên. Sở Lạc Lạc không nhịn được hơi dịch người về phía bên kia, lại đụng phải U Phượng.
Hai cái người này, không có chuyện gì sán lại gần như vậy để làm gì?!
Sở Lạc Lạc hỏi: "Chuyện gì?"
"Điểm đáng ngờ." Lãnh Tiêu Nhiên nói "Lúc trước nghe nói người đi vào đây đều là toàn quân đều bị diệt, không có người nào sống sót nhưng mà Tiêu Tuyệt lại chuẩn bị nhiều nỏ như vậy, mà trùng hợp hơn nỏ này đúng và vũ khí tốt nhất để đối phó với dơi hút máu nhưng mà ông ta lại không nói rõ ràng ra, tại sao lại như vậy?"
Sở Lạc Lạc hơi nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ có người còn sống ra ngoài cung cấp tin tình báo? Không đúng..."
Nếu Tiêu Tuyệt biết trước chỗ đó sẽ xuất hiện dơi hút máu thì nhất định sẽ bảo mọi người đề phòng, người hy sinh càng ít thì càng có lợi cho ông ta mới đúng.
"Cho nên, ta đoán rằng trên chiếc chiến thuyền này của chúng ta hẳn là có người đã vào trong hang động này, nhưng mà không biết vì sao người đó chỉ nói một phần sự thật, hoặc là, trên thuyền này, có thầy bói!"
"Ừ, ta cảm nhận được trong khoang thuyền còn có một người nhưng mà người kia che dấu hơi thở rất sâu." U Phượng nói.
Lúc này một thanh âm bất ngờ xuất hiện, nó hừ lạnh nói: "Ta đã sớm cảm giác được sự tồn tại của người kia."
Là thanh âm của viên thủy tinh đen, có thể khiến cho cảm giác của nó nhạy bén như vậy, Sở Lạc Lạc nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ người đó có liên quan đến hắc ma pháp?"
"Ai nói ta chỉ có thể cảm ứng được hắc ma pháp?" Viên thủy tinh đen nói, trong giọng nói dường như có chút khinh thường "Người thích nguyên tố hắc ám cũng vô cùng linh mẫn với một loại nguyên tố khác, ngươi hẳn là biết nguyên tố đó là gì đi!"
Sở Lạc Lạc sáng tỏ, viên thủy tinh đen tất nhiên là nhắc đến nguyên tố quang minh, nói cách khác, người kia có liên quan đến quang minh ma pháp.
Khi ba người ngồi trong góc tối nói chuyện với nhau cũng khôngc có ai chú ý tới bọn họ.
Trên chiếc chiến thuyền này ngoài bọn họ ra cũng chỉ có hai người ở dong bình đoàn Bạo Phong chính là Hứa Nham và Lí Cửu còn lại đều là người của Đế Vương Cốc. Những người đó đều ngồi ở những chỗ khác nhau trên thuyền, đa số đều tự nhắm mắt dưỡng thần.
Mà trên những thuyền khác những người vốn dĩ lười biếng thì đang nghiên cứu chiếc nỏ liên hoàn. Sau khi thấy người của cả một chiếc thuyền bị dơi hút máu giết hại xong, tuy ngoài mặt bọn họ rất lãnh cảm đối với những người đã hy sinh kia nhưng sau khi hoang mang qua đi bọn họ lại bắt đầu khẩn trương, tất cả đều bắt đầu nghiên cứu cách sử dụng của chiếc nỏ liên hoàn cũng bắt đầu bàn bạc khi gặp nguy hiểm tiếp theo, khi không thể sử dụng ma pháp và đấu khí thì nên đối phó như thế nào. (ddleequydoon.C.A.T.com)
--
Vài canh giờ sau, chiếc thuyền thuận buồm xuôi gió trôi theo dòng nước.
Tuy rằng trên thuyền được khảm rất nhiều viên dạ minh châu phát sáng, trên đầu thuyền còn có một ngọn đèn lớn nhưng càng đi sâu vào trong thì tầm nhìn lại càng thu hẹp. Bóng tối vô tân dường như có thể cắn nuốt ánh sáng.
Thủy triều vỗ lên thân thuyền khiến cho chiếc thuyền vốn luôn vững vàng có chút rung động rất nhỏ.
Có một số người sau mấy canh giờ đi thuyền đã bắt đầu cảm thấy không khỏe, thậm chí đầu óc bắt đầu choáng váng.
Trong không gian tối mờ, bầu không khí hơi lạnh, hơn nữa thân thuyền nhẹ nhàng lay động, đa số người bắt đầu buồn ngủ, chỉ là một số ít người vẫn minh tưởng như cũ. Thuyền vẫn đi về phía trước, rẽ qua vài ngã rẽ nhỏ, con đường bắt đầu thẳng tắp. Chiếc thuyền chỉ cần theo gió và dòng nước đẩy là có thể di chuyển cho nên ngay cả thuyền trưởng cũng bắt đầu thả lỏng.
Bỗng nhiên trong không khí có một cỗ khí lạnh xuất hiện, độ ẩm trong không khí gia tăng. Cỗ khí lặnh đột nhiện xuất hiện kia khiến cho lông tơi mọi người đều dựng thẳng lên, kinh nghiệm trải qua sinh tử của lính đánh thuê khiến cho mọi người lập tức tỉnh táo lại.
Phía trước, có một trận sương mù dày đặc nhẹ nhàng bay tới đây. Rõ ràng là thuyền của bọn họ đang trôi thuận theo chiều gió nhưng mà đám sương mù quỷ dị kia lại bay ngược chiều gió về phía này, nhẹ nhàng bao phủ những con thuyền. Nhất thời ngay cả ngọn đèn trên mũi thuyền cũng không thể thấy được, hoàn toàn là trạng thái cúi đầu cũng không nhìn thấy rõ năm ngón tay. Cũng may trên thuyền còn có khảm dạ minh châu phát ra ánh sáng ôn hòa, ánh sáng dù không chói lọi nhưng lại có thể xuyên qua được sương mù dày đặc. Trong tình trạng này, chỉ cần có một chút ánh sáng cũng khiến cho người ta thoáng an tâm.

Thấy hoàn cảnh như vậy, những người trên thuyền đều tập trung tinh thần, ổn định hô hấp, nắm chặt vũ khí trong tay.
"Hú...."
Một thanh âm truyền đến, giống như tiếng gió hú nhưng không ai cảm giác đươc có gió thổi qua.
Nhất thời, màn sương mù dày đặc vươn ra giống như một bàn tay của U linh thật lớn vươn về phía những người ở đây.
Thanh âm không ngừng vang lên, liên miên không dứt, không biết tại sao Sở Lạc Lạc cảm thấy thanh âm này có chút giống như làn điệu mà đêm đó Dạ Mị đã thổi ở bộ lạc Mạc Lạp.
Thuyền không tiếp tục chèo về phía trước bởi vì đã bị mất phương hướng nhưng mà dòng nước vẫn khiến chiếc thuyền nhẹ nhàng trôi về phía trước.
Dần dần, thanh âm bắt đầu trở nên sắc nhọn, càng tới gần, thanh âm càng rõ ràng.
Lúc này mọi người mới nghe ra, đó dường như là những tiếng hét chói tai của rất nhiều người hòa với nhau, giống như tiếng kêu thét khi đang giãy dụa của vô số người. Những giọt mồ hôi lạnh xẹt qua lưng, qua gáy, bàn tay nắm vũ khí cũng có chút run run.
Cho đến khi phía trước hiện ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, lúc này, trong đám người có người vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.
"A..."
Người trên chiếc thuyền thứ nhất bỗng nhiên phát ra tiếng kêu gào sợ hãi.
Chỉ thấy những bóng dáng màu trắng trong suốt bay ra từ đám sương mù, lờ lửng trên đầu chiếc thuyền kia.
Đó là hồn phách của những người mới chết đi không lâu, U linh!
"Đừng manh động!" Một người hô, thực ra, vào lúc u hồn kia còn chưa lộ ra hình dáng thì hắn ta đã ở tư thế sẵn sàng chiến đầu.
U linh chính là hồn phách của người chết, cũng không có khả năng công kích nhưng mà nếu không quan tâm đến nó, để cho nó suốt ngày phiêu du không siêu độ thì qua thời gian dài chúng sẽ biến thành vong linh. Nếu như oán hận chất chứa ngày càng sâu thì còn có thể biến thành hung linh.
Nhưng mà hung linh cũng không dễ gặp bởi vì chúng nó phần lớn đều ở nơi sâu thẳm của Luyện ngục ở Hoàng tuyền. Chỉ có vong linh pháp sư có tu vi cực cao mới có thể triệu hồi chúng ra, chỉ là muốn gọi hung linh ra thì phải trả cái giá rất đắt.
Nhìn thấy những u hồn kia chỉ là u linh bình thường, là gan của người của dong binh đoàn mới lớn trở lại, nhưng mà u linh đứng ở mũi thuyền, đối với những người đang đi tới thì chính là một loại điềm xấu.
"Nhanh cút đi, nhanh cút đi..." Có người cầm lấy cây đuốc xua đuổi u linh.
Nhìn thấy lửa, u hồn như một trận khói trắng lui về phía sau.
Trong nháy mắt khi nó rời đi, sương mù dày đặc bắt đầu tan ra, tầm nhìn dần dần rõ ràng nhưng mà thanh âm thét chói tai kia cũng không biến mất mà càng ngày càng lớn.
Cho đến khi sương mù dày được lui cách con thuyền khoảng hơn một thước thì mọi người mới thực sự nhìn rõ những sương mù này là thứ gì. Trong lòng trở nên lạnh lẽo, còn lạnh lẽo hơn so với vừa rồi khi bị sương mù bao vây.
Thì ra sương mù dày đặc kia là do vô số u linh hóa thành, ít nhất cũng có mấy trăm u hồn, vì sao chúng nó lại tập trung ở đây? Chẳng lẽ là có kì cảnh gì sao?
Khi u linh đầu tiên xuất hiện Tiêu Tuyệt liền vào khoang thuyền hỏi Tuyết Cơ nhưng mà nàng không thể tiên đoán được chuyện này.
Đàn u linh lơ lửng trong bóng tối nhìn qua vô cùng đáng sợ, tuy trong lòng biết rằng họ vô hại nhưng số lượng nhiều như thế vẫn khiến chi người ta run sợ,
Sở Lạc Lạc nhìn bộ dạng rời đi của u linh, bỗng nhiên nói: "Ta cảm thấy chúng nó dường như muốn nói với chúng ta cái gì đó."
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn nàng, tuy rằng một màn vừa rồi cũng khiến cho bọn hắn cảm thấy kì lạ nhưng cũng không có cảm giác giống như Sở Lạc Lạc.
"Thân ảnh rời đi của chúng nó giống như là muốn dẫn chúng ta tới một nơi nào đó."
Nghe được lời nói của Sở Lạc Lạc, Hứa Nham tò mò liếc mắt nhìn thiếu niên này một cái, thiếu niên này cho hắn cảm giác không giống người thường, dường như luôn có chỗ khiến cho người ta bất ngờ.
Chỉ là lúc này, có người chỉ về phía trước hô: "Mau nhìn xem! Đó là cái gì?!"
Thì ra toàn bộ u linh đều tập trung ở một nơi, dường như nơi đó chính là nhà của chúng nó, bay lượn xung quanh, xuyên qua, lơ lửng...
Kia, là một con thuyền, một con thuyền rách nát.
Hoặc là nói chính các hơn chính là một con thuyền u linh!

Trên cánh buồm rách nát còn có thể nhìn thấy một nửa hình ảnh của một con sư tử đang giương nanh múa vuốt.
"Là thuyền của dong binh đoàn Cuồng Sư!" Nhân ra dấu hiệu kia, có người hô lên.
Lúc trước Tiêu Tuyệt chọn dong binh đoàn cuồng sư là bởi vì đoàn đội kia đa số đều là kiếm sĩ, tuy rằng số lượng đoàn viên không thể so được với dong binh đoàn Bạo Phong nhưng lại thắng ở chỗ đoàn kết. Vốn dĩ ông kì vọng rất cao vào dong binh đoàn này nhưng cuối cùng vẫn rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.
"Ta muốn qua đó một chuyến, các ngươi thì sao?" Sở Lạc Lạc nhìn đám u linh kia, vô cùng hứng thú.
"Đương nhiên là đi." Lãnh Tiêu Nhiên đáp.
"Chuyện thú vị như vậy, ta sao có thể bỏ qua?" U Phượng cũng cười nói, thanh âm trong trẻo giống như thiên âm.
Nói xong, dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, ba người phi như bay về phía chiếc thuyền kia.
Thấy ba người trẻ tuổi tài cao dũng cảm như thế, Hứa Nham cũng ngây ngốc, Lí Cửu và Hứa Nham nhìn nhau một cái, cũng phi thân đuổi theo mà bên phía Tiêu Tuyệt, trong chớp mắt khi Sở Lạc Lạc xuất phát thì cũng có hai bóng dáng nhanh như tia chớp xẹt qua.
Khi bọn họ đặt chân lên chiếc thuyền kia thì cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho rung động. Bởi vì trên thuyền và vô số hài cốt xương trắng. Những hài cốt đó ở những tư thế khác nhau, hoặc là công kích, hoặc là phòng thủ, trên xương cốt đều thể nhìn thấy vết thương mờ mờ, nhưng lại không thấy máu thịt gì cả.
Nhìn thấy có người tới thăm, u linh ở xung quanh đều tập trung lại trước mặt mọi người, sau đó có một đám bay về một hướng ở trên thuyền. Nhìn qua hướng mà chúng nó bay tới, chỉ thấy có một bộ xương trắng đứng thẳng, đầu lệch về một bên chỉ có đôi tay xương trắng thì bị dây thừng buộc vào bánh lái của chiếc thuyền để khống chế bánh lái.
Người kia, là thuyền trưởng của chiếc thuyền này!
Những u linh này là muốn bọn họ giải thoát cho hắn sao?
Giờ khắc này, trong lòng những người thấy một màn này bắt đầu sinh ra sự kinh nể!
Tuy rằng bọn họ không biết trên chiếc chiến thuyền này đã xảy ra thảm kịch gì nhưng mà một người không tiếc cả sinh mệnh của mình cũng muốn khống chế để cho chiếc thuyền không đi chệch hướng đáng giá để bọn họ tôn kính!
Lí Cửu dẫn đầu đi qua đó, thay chúng nó tháo sợi dây thừng thô to đang trói đôi tay của hắn.
"A..." Một tiếng kêu vang lên, ông kinh hãi nhảy mấy bước về phía sau.
"Lão Lí, sao vậy?" Hứa Nham nghi hoặc nói, hắn biết Lí Cửu đã nhiều năm, ông cũng không phải loại người dễ dàng giật mình như vậy.
"Nó... vừa rồi.. tròng mắt dường như hơi chuyển động..." Lí Cửu đứt quãng nói.
"Ông hoa mắt..." Lời Hứa Nham còn chưa dứt thì vì kinh ngạc mà dừng lại.
Bởi vì bộ xương kia, thế nhưng lại quay đầu ra.
"Yu....."
Nó phát ra một thanh âm, sau đó lại nghẹo đầu đi, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Sở Lạc Lạc thấy thế vội tiến lại gần, nàng đã tiếp xúc qua rất nhiều loại khô lâu nhưng mà loại khô lâu mà chỉ còn là một bộ xương trắng, không có chút ma pháp giao động nào nhưng lại vẫn có thể nói chuyện thì nàng lần đầu tiên gặp được.
Khi nàng đi qua nhìn kĩ thì cũng không khỏi kinh ngạc, nó, thực ra cũng không được xem là một khô lâu thực sự. Tuy rằng trên người nó đã không còn máu thịt nhưng mà trong hộp sọ của nó vẫn còn não. Tình trạng thương tổn trên xương cốt thì giống như bị thứ gì đó gặm cắn mà tạo thành.
Lúc này, trong lòng Sở Lạc Lạc cũng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo.
Rốt cục là ý chí như thế nào mới làm cho hắn có thể cố gắng chống đỡ được đến bây giờ?
Mà một âm hắn nói ra kia, rốt cục là có ý gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện