Tiếng đàn nhẹ nhàng uyển chuyển, quanh quẩn vào lòng người.

Dần dần, Sở Lạc Lạc cũng cảm thấy có chỗ không ổn, khúc nhạc vốn là tranh đấu với nhau, lúc này sao lại trở thành hợp tấu vậy? "Từ trước tới giờ, tri âm vốn khó tìm, đêm nay sau khi tạm biệt, biết đến bao giờ mới lại tìm được?" Mộ Dung Liên lẩm bẩm nói.

Bỗng nhiên, tiếng đàn như đang kể ra tâm sự vì ngạc nhiên đột ngột ngừng lại, nhưng mà mọi người ở đây vẫn còn chìm trong tiếng đàn, thật lâu vẫn không thể thoát ra, chỉ có mấy người có thể tỉnh lại ngay khi tiếng đàn vừa ngừng, vẫn còn dư âm.

"Tri âm khó tìm, ngay cả khi tìm được, biết đến khi nào gặp lại..."

Tử Uyên kinh ngạc nhìn Tranh ở phía đối diện, sau một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra một câu.

"Nhị vương tử, ý của ngươi là ngươi nhận thua?" Sở Lạc Lạc hỏi.

"Đúng vậy, ta nhận thua. Ta sẽ đưa ma quân trở về Ma giới, từ nay về sau sẽ không nhiễu loạn nhân gian nữa." Tử Uyên nói, bỗng nhiên, giọng nói của hắn toát ra ý khẩn cầu: "Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, ta muốn mời Tranh trở về Ma giới với ta."

Sở Lạc Lạc không nhịn được mỉm cười, nghĩ thật là hay, nàng nói: "Ta chưa từng nghe nói kẻ thua còn có thể ra điều kiện với người thắng."

Tử Uyên nghe vậy, khẽ cười, nói: "Nếu đã như vậy, ta đành phải đi theo hắn thôi."

"Ngươi muốn nuốt lời sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày nói.

Tử Uyên vừa cười vừa nói: "Lúc trước chúng ta đánh cược, chính là nói nếu ta thua thì không thể đến nhân gian làm điều ác, nhưng không nói rằng ta không thể tới nhân gian. Từ nay về sau ta ở nhân gian, cũng chỉ vì tìm kiếm tri kỉ mà thôi, vậy sao có thể xem là nuốt lời?"

Sở Lạc Lạc kinh ngạc, lúc trước nàng quả thực đã nói vậy, nếu thế thì từ nay về sau Nhị vương tử của Ma giới sẽ đi theo Tranh, đi theo Tranh cũng chính là đi theo nàng, trời ạ! Đây quả thực là một phiền toái vô cùng lớn!

Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên lại lên tiếng hỏi: "Tranh, ngươi có đồng ý theo hắn xuống Ma giới không?"

Bởi vì Lãnh Tiêu Nhiên nhìn ra đôi mắt của Tranh hướng về phía nào.

"Nếu có thể, ta đồng ý..." Tranh dùng giọng nói trong trẻo tuyệt trần của hắn, chậm rãi nói.

Tử Uyên nghe vậy, trong lòng mừng như điên.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Sở Lạc Lạc.

Sở Lạc Lạc không ngờ mọi chuyện sẽ như thế này, rõ ràng là nàng cược thắng, vì sao nàng lại cảm thấy mình mới là người bị thiệt? Nhưng mà, nàng không phải là chủ nhân của Tranh, nàng vốn không có quyền quyết định hắn đi hay ở.

Nhưng mà, vì sao người thắng lại phải tặng một người cho người thua vậy? Vì thế, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người, nàng không cam tâm tình nguyên, gật đầu.

Tử Uyên dẫn theo Ma quân, cùng Tranh dắt tay nhau đi, binh lính của Thiên Kì Quốc bộc phát ra một trận hoan hô trước nay chưa từng có.

Lúc này, Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên hỏi: "Nếu như người thua là Tranh thì sao? Ngươi thực sự sẽ không nhúng tay vào trận chiến này sao?"

"Đương nhiên là không, thống lĩnh ba quân là Sở Hiên, sao ta có thể buông tay không quản."



"Vậy..."

"Dù sao cũng đã thắng rồi, làm gì có nhiều cái 'nếu' như vậy, nếu thực sự thua, ta sẽ chơi xấu..."

Nàng chỉ nói là ba người bọn họ không ra tay mà thôi, nàng còn có hơn một ngàn vong linh, còn có Cốt long Tiểu Khung, chỉ là hơn mười vạn ma quân mà thôi, chẳng là cái gì cả!

"Ngươi, thật sự là...."

Trận chiến đấu ác liệt này cuối cùng cũng hạ màn sau một trận tỷ thí cầm kỹ!

Sở Hiên nhảy xuống từ trên lưng chiến mã, ôm chặt lấy muội muội đã lâu không gặp, toàn thân run lên, không biết nên nói gì.

Huynh muội lâu ngày gặp lại, hẳn là có rất nhiều điều muốn nói, những người còn lại đều tự giác lui sang một bên, không quấy rầy bọn họ.

Chủ soái Mộ Dung Liên hạ lệnh thu binh.

Trận chiến khốc liệt này cuối cùng cũng đã kết thúc, ngồi trên lưng bạch mã, Mộ Dung Liên quay đầu, nhìn thoáng qua người con gái từng mang lại hy vọng và sức khỏe cho hắn.

Nơi có nàng, quả nhiên không thể dùng lẽ thường để suy đoán....

--

Ở lại Thiên Kì Quốc mấy ngày, Sở Lạc Lạc cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, tuy rằng nàng không cần xuất hiện trước mặt mọi người vì đã có ca ca Sở Hiên và Đông Phương Ngạo, nhưng nàng biết rằng mấy ngày qua, chuyện không đánh mà thắng của nàng đã truyền khắp mọi ngõ ngách của Thiên Kì Quốc. Thậm chí dân gian còn lưu truyền mấy bài đồng dao về nàng, hơn nữa mỗi khi mọi người nhìn thấy nàng, ánh mắt đều hàm chứa sự sùng bái vô cùng. Điều này khiến cho nàng cảm thấy cả người đều mất tự nhiên.

Từ khi Sở Lạc Lạc trở về, trên người cũng có biến hóa, chỉ cần là người quen biết nàng đều sẽ phát hiện.

Loại khí chất phát ra từ nội tâm này càng thêm cao quý hơn trước, thậm chí còn có cảm giác thoát tục. Người bình thường nhìn vào, trong lòng sẽ sinh ra ý sùng bài, càng miễn bàn đến chuyện hiện nay nàng là cứu tinh của Thiên Kì Quốc.

Nhưng vào lúc này, nàng cảm giác được có chút động tĩnh.

Lấy một vật từ trong không gian cất trữ ra nàng mới phát hiện đó là quyển trục truyền tin. Đúng rồi, nàng đã quên là phải nghe ngóng tin tức của Mộng Cơ, bế quan hơn hai năm, chỉ sợ Vân Khuynh đã rất lo lắng.

Lúc này, Sở Lạc Lạc không biết rằng cái tên Mộng Cơ đã vang danh khắp thiên hạ!

Nàng ta đã không còn là mỹ nhân trẻ mãi không già mà đã trở thành nữ thần mà trăm vạn tín đồ trên Thánh Vân đại lục cúng bái!

"Vân Khuynh..."

Nhìn thấy hình ảnh của người kia trên quyển trục, Sở Lạc Lạc gọi.

"Đã lâu không gặp, tiểu mẫu thân của ta." Vân Khuynh cười nói, "Mấy ngày nay, tin tức ngươi giúp Thiên Kì Quốc đánh bại đội quân của Ma giới đã truyền khắp Thánh Vân đại lục rồi."

"Nhanh như vậy sao!" Sở Lạc Lạc hơi buồn bực, nàng không biết từ hai năm trước, khi nàng tiến vào tầng cao nhất của Tháp tu luyện thì nàng đã trở thành đối tượng mà mọi người đều chú ý.

Bất luận là thân phận Phượng Lạc quận chúa của nàng, hay chuyện nàng đào hôn, hoặc là chuyện nàng tiến vào tầng cao nhất của Tháp tu luyện đều đã trở thành chủ đề đàm luận của dân chúng lúc trà dư tửu hậu.

"Ngay cả chuyện lớn như vậy ngươi cũng xử lí được, vậy chút chuyện nhỏ của ta hẳn là ngươi sẽ không từ chối đâu?" Vân Khuynh cười nói, nàng quả nhiên không biết mình nổi tiếng thế nào.



"À... Ta vừa mới xuất quan, không kịp đi hỏi thăm tin tức của Mộng Cơ."

"Mộng Cơ?" Vân Khuynh ngừng một chút, nói: "Ngươi nghĩ sai rồi, chuyện ta muốn ngươi giúp không phải là chuyện liên quan đến Mộng Cơ."

Có đôi khi, thời gian thực sự có thể thay thế tất cả, hắn sớm đã không còn là nam tử u mê vì tình nữa, tuy rằng lúc mới sống lại, trong lòng hắn quả thực không buông xuống được, cảm thấy hắn hẳn là muốn gặp lại Mộng Cơ đối chất. Mà nay, sự yên ổn của bình nguyên Hồng Hoang mới là chuyện hắn quan tâm.

A? Sở Lạc Lạc nghi hoặc, Vân Khuynh đã buông tha cho chuyện tìm kiếm Mộng Cơ sao? Vậy thì hắn muốn mình giúp cái gì?

Vân Khuynh hỏi: "Chẳng lẽ ngay cả việc Mộng Cơ trở thành nữ thần ngươi cũng không biết sao?"

"Mộng Cơ thế mà lại trở thành nữ thần? Ta quả thực không biết."

Đừng nói là Mộng Cơ, ngay cả chuyện Ma quân tấn công Thiên Kì Quốc nàng cũng không biết đầu đuôi là như thế nào!

Vân Khuynh thở dài: "Nói đến thì rất dài, hiện tại Mộng Cơ không phải là mỹ nhân không già hành tung bất định nữa, nàng ta trở thành nữ thần mà Thánh Giáo Hội mới thờ phụng, có được trăm vạn tín đồ. Người nổi danh như vậy, tin tức của nàng ta đã không cần ngươi điều tra giúp nữa. Lần nay ta tìm ngươi là muốn mượn quân đoàn vong linh của ngươi. Mấy năm gần đây Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc chiến tranh không ngừng, mấy ngày sau bọn họ sẽ có một trận đại chiến."

"Ngươi muốn nhúng tay vào trận chiến kia?" Sở Lạc Lạc nghi hoặc hỏi, Vân Khuynh không phải loại người thích xen vào việc của người khác.

Vân Khuynh không nhịn được hừ lạnh nói: "Nếu bọn họ ở trên lãnh thổ của bọn họ thì muốn đánh thế nào cũng được, ta không xen vào, cũng lười xen vào. Lại nói, chuyện này cũng là do Mộng Cơ ban tặng, ý định của nàng ta là muốn chiến sự lan đến bình nguyên Hồng Hoang cho nên ám chỉ để hai quốc gia kia phân thắng bại ở bình nguyên Hồng Hoang!"

Sở Lạc Lạc vừa nghe, trong lòng không nhịn được cảm thán: Mộng Cơ này quả nhiên xấu xa độc ác.

"Nhưng mà, như vậy thì nàng ta được lợi gì?"

"Hừ, lợi rất lớn. Hiên nay, Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc đều nằm dưới sự che trở của Thánh giáo hội, mà Thiên Kì Quốc tuy có thành viên của Thánh giáo hội qua lại nhưng Hoàng đế của Thiên Kì Quốc lại hạ lệnh hạn chế tổ chức này lớn mạnh. Còn bình nguyên Hồng Hoang lại hoàn toàn không có Thánh giáo hội."

"Như vậy, ngươi cũng hiểu được, dân chúng càng ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng thì càng cảm thấy mình không có năng lực, chỉ có thể khẩn cần sự bình an và yên ổn với thần linh. Dân chúng trong chiến loạn bị dày vò có thể được bảo vệ, có thể có được cuộc sống cơm no áo ấm, bọn họ đương nhiên sẽ rất cảm tạ."

Trong lòng Sở Lạc Lạc khiếp sợ: "Không ngờ Mộng Cơ này lại là người đáng sợ như vậy."

Nhưng vừa nói xong nàng mới nhớ tới Vân Khuynh đã từng qua lại với Mộng Cơ, không khỏi nhìn lại sắc mặt của hắn.

Vân Khuynh cười to, nói: "Ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta đã sớm nghĩ thông rồi, coi như lúc trước ta bị mỡ heo che mắt đi."

Hắn chớp chớp mắt, nói: "Hiện tại thoạt nhìn thì thực ra ngươi còn đẹp hơn nàng vài phần, nếu không, tiểu mẫu thân, ngươi tới hoàn thành lời đồn trên bình nguyên Hồng Hoang đi."

Lời đồn kia, Sở Lạc Lạc không hề quên, nhất là câu cuối cùng kia: ... ngủ với nữ nhân đẹp nhất!

Hừ hừ, vốn nghĩ triệu hồi Ngọc Lưu Ly đi ra để nhanh chóng tới chỗ Vân Khuynh xem sao, nếu đã vậy thì không cần nhanh làm gì.

"Vẫn nên nói chính sự đi." Vân Khuynh nói, nói đùa thì nói đùa, nếu như hai quốc gia kia thực sự đến bình nguyên Hồng Hoang để khai chiến thì bình nguyên Hồng Hoang sẽ có thêm không ít oan hồn, đến lúc đó xuất hiện ma vật thì quả thực là việc không tốt.

Sở Lạc Lạc cười nói: "Việc này đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng mà ngươi không được để lộ danh tính của ta ra ngoài."

Tuy rằng nàng vốn không muốn nhúng tay vào chiến sự của hai quốc gia kia, nhưng mà có người bắt nạt đến đầu con trai nàng, sao nàng có thể bỏ mặc đây? Mặc đù đứa con trai này không hề hiếu thuận, giọng điệu còn luôn ngả ngớn, nhưng mà nói thể nào cũng là do nàng tạo ra nha!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện