"Ta thích nữ nhân thông minh, cho nên, ngươi có thể gọi ta là Lang Tà."
Lang Vương dùng lời nói hơi trêu chọc nói, đáng tiếc Sở Lạc Lạc cũng không có bất kì dao động nào, thế nhưng lại khiến cho hai nam nhân phía sau nảy sinh địch ý.
"Nói như vậy, ngươi là chủ nhân của căn nhà gỗ nhỏ này?" Sở Lạc Lạc hỏi, thật không thể tin được người đứng đầu lang tộc thị huyết lại là một Lang Vương văn nhã.
"Đó là đương nhiên, những thứ kia đều do ta tự làm ra." Lang Tà cười nói: "Ở có quen không?"
Ở trên giường hôn mê suốt năm ngày, đâu có cái gì gọi là quen hay không quen, Sở Lạc Lạc cũng không trả lời vấn đề nhàm chán này.
"Nếu ta nhớ không lầm, Lang Vương hẳn là đến dẫn chúng ta đi gặp Đại lĩnh chủ. Một khi đã như vậy thì không nên chậm trễ." Đôi mắt bạc của Lãng Tiêu Nhiên hiện lên tia không kiên nhẫn, nói.
U Phượng cũng tiếp lời nói: "Đúng vậy, Lạc Lạc, chậm trễ nhiều ngày như vậy, chúng ta cũng nên xuất phát rồi."

Trong lòng Sở Lạc Lạc cũng có chút lo lắng, dù sao thời gian nàng mất đi ma lực cũng đã hơn hai mươi ngày, mà cái vị Đại lĩnh chủ này có thể nói ra tung tích của Phong Thanh Vân hay không còn chưa biết, vì thế nàng gật đầu nói: "Lang Tà, xin mang chúng ta đi gặp Đại lĩnh chủ đi."
"Nếu là Lạc Lạc yêu cầu, tại hạ tất nhiên sẽ vâng theo." Lang Tà cười cười nói.
Nói xong, hắn còn vô tình đảo qua hai nam nhân phía sau nàng, quả nhiên thấy sắc mặt bọn họ xanh mét, trong mắt lộ ra lửa giận, hắn thầm nghĩ, thú vị, thực sự là rất thú vị.
Trên đường, Sở Lạc Lạc cưỡi Hồ Bạch, bằng không một người không có ma lực như nàng căn bản là không thể theo kịp tốc độ của ba người kia. Khoảng thời gian thường xuyên tiếp xúc với Hồ Bạch, nàng phát hiện con Cửu Vĩ Linh Hồ này vô cùng tuân lệnh Lãnh Tiêu Nhiên, cái này cũng không có gì kì quái. Nhưng mà ma thú cửu giai vốn là loài tâm cao khí ngạo, tuy Lãnh Tiêu Nhiên nói để cho nó chăm sóc mình nhưng thân là ma thú khế ước, bình thường luôn lấy chủ nhân làm trọng. Nhưng Hồ Bạch lại khác, lúc gặp nguy hiểm nó không chút do dự đứng chắn trước người nàng, điểm ấy khiến nàng cảm thấy kì quái. Không lí nào nhân duyên của nàng lại tốt đến loại trình độ này đi.
Đối với cái người tên là Lang Tà này, trong lòng nàng cũng có chút hiếu kì. Sói Hoang Hồng Hoang không phải là ma thú, nói cách khác Lang Tà cũng không phải là ma thú tiến hóa lên thành Thánh thú như U Phượng. Vậy hắn sao lại có thể hóa thành hình người đây?
"Lang Tà, ngươi vì sao lại muốn chúng ta phải chờ mười ngày sau mới đem chúng ta đến gặp Đại lĩnh chủ?" Sở Lạc Lạc mở miệng hỏi.
"Lạc Lạc muốn biết?" Lang Tà nhíu mày, khóe môi khẽ nhếch nói: "Chỉ có ngươi hỏi thì ta mới nói đó, đây chính là một bí mật của ta."
Nói xong, hắn đưa tay vẫy vẫy Sở Lạc Lạc, ý bảo nàng tới gần một chút.
Sở Lạc Lạc vỗ vỗ Hồ Bạch, nó vốn dĩ vẫn đi bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên sau khi nhận được chỉ thị của Sở Lạc Lạc thì đi về phía Lang Tà, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi cong cong dường như đang cười.
Thật sự rất thú vị! Mỗi khi nhìn thấy hai nam nhân không thua kém hắn chút nào lại vì tiểu nha đầu này mà lộ ra vẻ ảo não, lại mang bộ dạng giận mà không dám nói, mà nha đầu này lại hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng Lang Tà liền cảm thấy thoải mái.
"Chỉ có vào đêm trăng tròn ta mới có thể hóa thành người, chỉ có thời điểm ta hóa thành người mới có thể đi gặp Đại lĩnh chủ, đó là bày tỏ lòng kính trọng của ta." Lang Tà dựa sát vào tai Sở Lạc Lạc nói.
Sở Lạc Lạc khó hiểu hỏi: "Không phải nói là giữa trưa ngày mai mới đến được lãnh địa của Đại lĩnh chủ sao? Vậy ngày mai ngươi..."
"Cho nên mới nói đây là bí mật của ta nha." Lang Tà lại nói nhỏ: "Nếu là đêm nay ta không trở về dạng sói thì vẫn sẽ duy trì hình người như vậy, cho đến khi trăng tròn tháng sau mới có thể một lần nữa chọn lựa là hình người hay dạng sói."
Trên đời này lại có chuyện thần kì như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Lạc Lạc nghe thấy, không khỏi cảm thấy thú vị liền cứ như vậy nói chuyện cùng Lang Tà.
" Vị Đại lĩnh chủ kí là người như thế nào?"

"Đại lĩnh chủ a..."
Lang Tà dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên biểu đạt như thế nào.
"Đại lĩnh chủ, là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Những thứ mà hắn có đều là thứ tốt nhất trên đời, hắn chỉ uống loại rượu ngon nhất, chỉ mặc loại vải đẹp nhất." Cuối cùng hắn cười đầy tà khí nói: "Chỉ ngủ với nữ nhân đẹp nhất..."
Sở Lạc Lạc không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc nhưng mà ngoại trừ vẻ kinh ngạc ra thì cũng không có biểu tình e lệ như trong tưởng tượng của Lang Tà. Hắn không khỏi có chút nhụt chí, nhưng mà có thể nhìn thấy gương mặt cố nén giận của hai nam nhân kia vẫn là cảm thấy thành tựu. Chỉ là hai nam nhân xuất sắc như thế, tại sao lại coi trong một nha đầu không hiểu tình yêu là gì đây? Thật sự là khó hiểu.
"Sao ta lại cảm thấy người ngươi đang nói đến là vua của một nước nhỉ?"
"Ha ha ha..." Lang Tà phát ra tiếng cười vui sướng nói: "Chờ tới khi ngươi gặp Đại lĩnh chủ ngươi sẽ biết hắn là người như thế nào."
Cho dù Lang Tà không nói nhiều nhưng ba người từ giọng nói của hắn cũng nghe ra được sự tôn kính, sùng bái của cư dân bình nguyên Hồng Hoang đối với vị Đại lĩnh chủ này. Trong lòng bọn họ không khỏi nảy sinh một chút hiếu kì đối với vị Đại lĩnh chủ này.
Hồ Bạch thấy Sở Lạc Lạc và Lang Tà không nói chuyện với nhau nữa thì tự giác trở lại bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.
Buổi trưa ngày tiếp theo.
Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Sở Lạc Lạc thấy được một tòa thành đứng vững trên đỉnh núi. Tường thành thật dày vì sương gió mà lộ ra vẻ thương cảm, trên vách tường mọc đầy hoa thường xuân, nở đầy những đóa hoa màu hồng tím.Bên sườn của thành lũy có một tòa nhà hình tháp cao ngất ngưởng, giống như một người khổng lồ trăm trận trăm thắng đang bảo vệ cho tòa thành.
Lang Tà chỉ vào tòa thành, có chút đắc ý nói: "Đó là nơi ở của Đại lĩnh chủ, đối với cư dân Hồng Hoang mà nói thì đây cũng không phải bí mật gì, nhưng là người có thể lên được đến đỉnh núi lại vô cùng hiếm gặp."
Thực hiển nhiên hắn cũng là một trong số những người hiếm gặp đó, cho nên hắn cảm thấy vô cùng tự hào.
Tòa thành này đứng vững ở nơi này cũng mấy trăm năm rồi, là do bạo quân từng thống trị bình nguyên Hồng Hoang xây dựng. Tòa nhà hình tháp bên cạnh kia có rất nhiều cơ quan lợi hại, vũ khí đều được gia tăng thêm ma pháp."
"Mà đầm lầy chúng ta vừa đi qua chính là nơi sinh sống của Vu Tàn Quái Nhân. Chúng nó là quái vật mà bạo quân kia chế tạo ra để duy trì sự thống trị tàn khốc của hắn, để cho Vu Tàn Quái Nhân bảo vệ nơi này."
"Vu Tàn Quái Nhân? Thời điểm chúng ta mới tới bình nguyên Hồng Hoang đã từng gặp qua một con, nhưng là ở bên ngoài bộ tộc Mạc Lạp." Sở Lạc Lạc nói.
"Nha, kia chỉ là con cá lọt lưới thôi. Ba năm trước đây, Đại lĩnh chủ trở lại bình nguyên Hồng Hoang liền thay dân chúng nơi này trừ bỏ đám quái vật hại người này. Ở đầm lầy bây giờ chỉ có vài loài hạc sinh sống thôi. Phần lớn Vu Tàn Quái Nhân đã chết hết, chỉ có một số nhỏ tránh được một kiếp này, hiện nay thường phân bố rải rác ở bình nguyên Hồng Hoang."

"Chỉ một mình hắn mà có thể làm được?"
"Ha ha ha, ngươi quên ta đã nói gì rồi sao? Đại lĩnh chủ là người thông minh nhất mà ta từng gặp, hắn tự nhiên có cách của hắn."
Rất nhanh bọn họ liền theo chân núi đi lên đến trước tòa thành.
Thủ vệ của tòa thành đã nhìn thấy bọn họ từ lúc bọn họ còn ở dưới chân núi, khi tới trước cửa tòa thành liền cản bọn họ lại.
"Lang Vương." Sau khi thủ vệ nhìn thấy Lang Tà liền cung kính nói.
"Xin hỏi Đại lĩnh chủ có khỏe mạnh không?" Lang Tà đáp lễ nói: "Hôm nay ta dẫn theo vài bằng hữu tới cầu kiến Đại lĩnh chủ."
"Đại lĩnh chủ rất khỏe mạnh, nhìn thấy ngài đến, người hẳn sẽ rất vui vẻ, chỉ là, những người này..."
Thời điểm thủ vệ nhìn thấy ba người cũng kinh ngạc một phen. Vốn tưởng rằng những nhân vật xuất sắc trên đời không có nhiều thế nhưng lại có thể cho hắn một ngày nhìn thấy liền bốn vị. Tuy rằng trong số đó còn có một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành nhưng nhìn dung mạo và khí độ của hắn thì ngày sau nhất định cũng là nhân vật không tầm thường.
Lúc Lang Tà đang muốn nói ra thân phận của ba người thì trên tòa thành bỗng phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Đó là tiếng thét của nữ nhân, trong thanh âm dường như mang chút khủng hoảng, mơ hồ có thể nghe được bọn họ la lên: "Đại lĩnh chủ."
Thủ vệ hoảng hốt, hiển nhiên tòa thành chưa bao giờ xuất hiện việc như vậy, hắn cũng không tiếp tục hỏi thân phận của ba người nữa, nếu đã là người Lang Vương mang đến, hẳn là đáng tin. Giờ phút này điều hắn lo lắng chính là bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện