Với trợ cấp này của liên minh, có thể sống thoải mái trong một khoảng thời gian.

Đương nhiên đây là dưới tình huống không có nguy hiểm.

Nếu có nguy hiểm thì cho dù nguyên chủ có thẻ sao cấp cao cũng không thể sống sót.

Vẫn là gọi cho vệ quân biên phòng càng sớm càng tốt.

Ước chừng sơ bộ một chút về giá cả, những thẻ sao này cũng đáng giá không ít.

Nhưng là so sánh với khoản trợ cấp mà gia đình nguyên chủ đã giấu thì thực sự không đáng được nhắc tới.

Tang Phất từ trong trí nhớ biết được, những người đi khai hoang nơi khác đều được phát 500 nghìn liên minh tệ, còn không có nguy hiểm như phía nguyên chủ.

Nhưng thời điểm cậu rời đi, trong nhà lừa cậu đích đến thực sự và còn nói chỉ có 20 nghìn liên minh tệ mà anh trai cậu lại cần số tiền này để đi học.

Nguyên chủ nóng lòng muốn nhận được sự thừa nhận của gia đình nên đương nhiên liền nghe lời một đồng tiền cũng không muốn, lẻ loi một mình tới hoang tinh này.

Tang Phất ngẫm nghĩ lại, nếu không phải khi lên máy bay phần trợ cấp nhỏ này được quân đội phát và đưa đến đích cùng những người khác.

Thì chỉ sợ nguyên chủ thậm chí còn không thể giữ được những tấm thẻ này.

Thật là một đứa trẻ xui xẻo khi có loại người nhà này.

Gió đêm thổi càng lạnh hơn.

Tang Phất nhanh chóng dọn lại hành lý, đi về phía toàn nhà duy nhất kia.

Ngay lúc đẩy cửa ra, đèn trong phòng sáng lên, một luồng không khí ấm áp bao trùm lấy cậu.

Đây là nơi trú ẩn tạm thời phổ biến nhất trong thế giới này phòng trường hợp khẩn cấp, nó có thể dựng lên trong một ngày.

Mặc dù là nơi ở tạm nhưng trong phòng không thiếu đồ đạc hay điện nước.

Vấn đề duy nhất là bây giờ Tang Phất đang đói.

Bụng cậu réo lên.

Nguyên chủ lúc trên đường bị say máy bay, tâm trạng không tốt nên cơ bản là chưa ăn gì.

Bây giờ Tang Phất đã ở đây, không có áp lực của thân thể cùng tâm lý, chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng.

Theo phương pháp trong trí nhớ, Tang Phất lấy ra một thẻ thức ăn.

Các thẻ bài sao trong thế giới này được chia thành thẻ chiến đấu và thẻ sinh hoạt.

Thẻ sinh hoạt được làm trước và chứa đủ tinh thần lực, chỉ cần một chút tinh thần lực yếu là có thể được kích hoạt. Khi tinh thần lực hao hết, nó sẽ bị hủy.

Các thẻ bài chiến đấu đòi hỏi tinh thần lực đầy đủ và mỗi lần sử dụng chúng sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.

Tang Phất chọn ra một thẻ thức ăn mang một loại thịt không quen biết và nhìn vùng đất hoang vu rộng lớn bên ngoài cửa sổ.

Nó thực sự giống như phía tây bắc của Lam Tinh trước đây, cát bay đá chạy, cỏ hoang hỗn loạn.

Sẽ thật tuyệt nếu có thể ăn cả con dê nướng vào lúc này.

Đáng tiếc nguyên chủ không có tài năng này, có gì thì cứ ăn thế thôi.

Cậu lấy viên đá dẫn dắt tinh thần ra và chuẩn bị triệu hồi đồ ăn cho tối nay.

Đột nhiên có một lực hút mạnh từ tay cậu truyền tới.

Đây rồi!

Tang Phất ngay lập tức nhớ lại mô tả về tinh thần lực trên lớp, đây chính là tinh thần lực mà chính mình khao khát.

Cậu nhắm mắt lại, phản ứng nhanh chóng vô thức bắt đầu nghĩ đến việc nướng cả một con dê non trong đầu.

Một mảnh đất sỏi phủ đầy cỏ khô.

Một nhóm động vật có bộ lông trắng, đầu nhọn đang cúi đầu ăn cỏ.

Từ khi sinh ra đến khi trưởng thành phải mất đến một năm, thịt non mềm thơm, khi trưởng thành chắc thịt, hương vị tuyệt vời.

Cậu mô tả chi tiết diện mạo của chúng trong đầu, tinh thần lực mạnh mẽ đổ vào thẻ sao, khi cậu không nhìn thấy nó, những đường nét trên bề mặt thẻ phát ra ánh sáng xanh dương.

Đột nhiên, trong tầm nhìn tinh thần của Tang Phất, một ông già mặc áo choàng da cừu xuất hiện.

Ông ta đang quỳ gối trên bãi cỏ, trong tay cầm một cuộn giấy, tóc đã bạc, thân hình cong khom.

Một vài con dê trắng nằm dưới chân ông, lười biếng gục đầu xuống đất và gặm cỏ chậm rãi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tang Phất, ông lão từ từ ngẩng đầu lên.

Thân thể ông lão run lên vài cái, đặt cuộn giấy trong tay xuống, cầm nạng đứng dậy.

Chậm rãi cúi chào Tang Phất.

Đây là..

Tang Phất kinh hãi!

Đây là Tô Võ, Tô Võ của Tô Võ chăn dê!

Dường như biết Tang Phất đang nghĩ gì, ông lão khẽ gật đầu.

Làm sao điều này có thể xảy ra..

Làm sao ông ấy có thể xuất hiện ở đây.

Tang Phất nhìn đi chỗ khác, không chỉ bóng dáng của Tô Võ mà còn có nhiều bóng đen lớn nhỏ, hư ảo đều ở trong tầm nhìn tinh thần của Tang Phất.

Họ đều mặc trang phục Hoa Hạ, tuy không nhìn rõ mặt nhưng khi Tang Phất nhìn họ, từng người một đều tỏ lòng tôn kính với cậu.

Đây không phải là nhân vật lịch sử của Hoa Hạ ta sao? Mảnh đất này chẳng lẽ là quê hương cũ của ta, Hoa Hạ?

Những bóng hình dường như đang đáp lại Tang Phất và chúng bắt đầu rung lên từng cái một.

Tang Phất kinh ngạc, suy nghĩ của cậu hoàn toàn bị xáo trộn bởi những gì cậu cảm thấy.

"Phốc!"

Hình bóng của những thân hình này càng lúc càng rung chuyển dữ dội.

Sau đó đột nhiên, mọi thứ kể cả bóng dáng của Tô Võ sụp đổ như bọt biển, và mùi thơm của thịt dê nướng nguyên con xuất hiện trong mũi Tang Phất.

Tang Phất từ từ mở mắt ra, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.

Ngay cả niềm vui khi đạt được tinh thần lực cũng không thể che giấu được nỗi phiền muộn của cậu lúc này.

Ban đầu cậu nghĩ rằng mình đã du hành đến thời đại tinh tế mà không có Lam Tinh, nhưng không ngờ..

Chỉ đơn giản là Lam Tinh đã biến mất trong lịch sử tinh tế!

Mà vùng đất dưới chân mình chính là Lam Tinh.

Những người tinh tế đã đến đây nhưng dò lòng kiêu hãnh của Hoa Hạ, người sở hữu ở đây không muốn cho họ cảm ứng tự nhiên.

Cũng do Hoa Hạ truyền thừa mà khi Tang Phất xuất hiện, họ liền đáp lại anh.

Họ đang khao khát cậu, đang kêu gọi cậu, hy vọng rằng cậu có thể dẫn họ đi đến vinh quang một lần nữa!

Nhìn bãi cát vàng lăn tăn trước mặt, Tang Phất không chắc nó ở đâu trên Lam Tinh.

Nhưng cậu biết rằng trong thời đại tinh tế, nơi này là một hành tinh hoang tàn, không có tài nguyên và không thể ở được.

Lam Tinh xinh đẹp trước đó đã không còn như xưa nữa!

Những cảm xúc do dự, mất mát và bối rối lần lượt tràn vào tâm trí Tang Phất.

Cậu im lặng vài giây rồi đột nhiên nắm chặt tay và hạ quyết tâm.

Ánh mắt cậu cũng trở nên kiên định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện