“Sao vậy?” Hắc Diệu khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo, “Một kẻ từng tự xưng là thần mà cũng biết sợ sao? Nực cười thật đấy.”
“Ba giây. Chọn đi.” Hắc Diệu bắt đầu đếm. “Ba... hai...”
Chưa đếm đến "một", Sơ Đại đã bất ngờ vùng dậy, quay người bỏ chạy. Hắc Diệu không ngăn cản, chỉ đứng yên, ánh mắt lãnh đạm, tay khẽ xoay nhẹ chuôi kiếm đen.
Thời Thâm và Phù Trần thoáng sửng sốt, tưởng hắn thực sự định để cô ta thoát. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt họ đồng loạt hướng về phía sau Sơ Đại – nơi sợi xích đỏ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Một đầu dây được Hắc Diệu siết chặt trong tay, còn hai đầu còn lại – một ở chân trái, một ở chân phải – đã bị Thời Thâm và Phù Trần âm thầm giữ lấy.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Sơ Đại chỉ vừa chạy được vài bước, thì bỗng cảm thấy toàn thân bị kéo ngược lại bằng một lực khủng khiếp. Cô hét lên kinh hoàng khi bị giật ngược trở lại, ngã mạnh xuống nền đá lạnh lẽo. Nỗi căm hận bùng lên trong lòng cô.
"Tất cả là tại Cố Ninh!" Sơ Đại gào thét trong đầu. "Nếu không phải ả đã truyền sinh khí và linh hồn cho Hắc Diệu, cơ thể này làm sao có thể bị trói buộc bởi mấy sợi xích tầm thường kia!"
Sơ Đại rít lên, ánh mắt đầy uất nghẹn nhìn về phía ban công:
“Hắc Diệu! Anh luôn miệng nói yêu cô ta! Vậy sao có thể ra tay tàn nhẫn với thân thể này như thế?!”
Hắc Diệu nhìn cô, ánh mắt không hề chao đảo, giọng nói cũng chẳng có lấy một tia giận dữ – chỉ có sự quyết đoán pha lẫn đau lòng.
“Tôi yêu A Ninh,” hắn nói, “yêu đến mức sẵn sàng c.h.ế.t thay cô ấy. Yêu đến mức chấp nhận tất cả, chỉ cần cô ấy được tự do. Nhưng tình yêu đó không phải để cô ấy bị ép buộc sống như một cái lồng giam hồn.”
“Cô ấy muốn sống như chính mình. Không bị điều khiển, không bị chiếm đoạt.”
Hắc Diệu nhìn xuống lòng bàn tay mình, rồi khẽ cười, như tự giễu.
“Dù phải đánh đổi tất cả… dù có mất cô ấy mãi mãi, tôi cũng phải giúp cô ấy đạt được điều đó. Ước nguyện của phu nhân tôi… tôi sẽ dùng cả đời để hoàn thành.”
"Đều là một lũ điên! Các người đều là những kẻ điên loạn!"
"Anh nói yêu cô ấy, nhưng lại có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy chết. Tình yêu của anh… thật đáng buồn cười!"
Sơ Đại gần như gào lên, không thể hiểu nổi thứ tình cảm điên rồ, mù quáng này của Hắc Diệu. Trong mắt cô, hành động đó chẳng khác gì sự phản bội trắng trợn.
"Đủ rồi, Sơ Đại."
Giọng Thời Thâm vang lên, trầm tĩnh nhưng đầy căm phẫn. Hắn siết chặt cây thương trong tay, đôi mắt lấp lánh nỗi đau.
"Giờ tôi đã hiểu… tại sao A Ninh lại phản kháng, lại từ chối nghe lời cô ngay từ đầu."
"Cô tự nhận mình là nguồn thần, là sinh mệnh vĩ đại được tạo ra từ mọi cội nguồn. Nhưng thực chất, cô chỉ là một kẻ ích kỷ, sẵn sàng hủy hoại tất cả vì cái tôi của mình."
"A Ninh khác với cô. Cô ấy có thể hy sinh bản thân để cứu lấy không gian này, cứu cả vạn vật. Tôi, Phù Trần, và cả Hắc Diệu—chúng tôi đều sẵn sàng chịu đựng nỗi đau khi tự tay kết thúc sinh mạng của cô ấy, chỉ để tôn trọng lựa chọn của A Ninh."
Anh dừng lại một nhịp, rồi nhìn sang Hắc Diệu.
"Hắc Diệu là người luôn sống vì A Ninh, chưa từng đặt ai lên trên cô ấy. Cô có biết, khi A Ninh cầu xin anh ta g.i.ế.c cô ấy, anh ta đã giằng xé đến thế nào không?"
"Nhưng anh ta vẫn đồng ý. Không phải vì lý tưởng, không phải vì cái gọi là công lý… mà chỉ vì đó là điều A Ninh mong muốn. Anh ta yêu cô ấy đến mức… không thể phản bội lại quyết định đó."
Ánh mắt Thời Thâm đầy cảm xúc, nhưng trong đó vẫn ẩn giấu sự kiên định không thể lay chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Vì thế, thay vì để cô ấy phải tự làm điều tàn nhẫn đó, chúng tôi sẽ kết thúc tất cả… thay cô ấy."
Sự im lặng bao trùm trong chốc lát, rồi một giọng nói vang lên, không hề có chút hơi ấm:
"Sơ Đại, tôi đã nói rồi. Cô không thể trốn thoát."
Đôi mắt tưởng như u ám của Cố Ninh bỗng lóe lên ánh sáng rực rỡ đầy sắc màu. Ý thức cô đã trở lại.
"Đừng nghĩ tôi sẽ dễ dàng từ bỏ!" – Sơ Đại bật cười điên loạn, giọng nói chứa đầy cuồng loạn và thù hận. – "Cô tưởng cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Nếu vậy thì để tôi cho cô thấy—tôi không ngại kéo cả Phù Thế Vạn Hoa cùng tôi chôn vùi!"
Tiếng cười của cô vang vọng, điên dại và tuyệt vọng. Nhưng Cố Ninh chỉ khẽ thở dài.
"Cô thật sự nghĩ cô có thể phát nổ nguồn thần của mình và hủy diệt toàn bộ Phù Thế Vạn Hoa sao?"
"Ngây thơ quá, Sơ Đại."
"Cô có biết vì sao tôi giao cả căn nguyên và trái tim linh hồn cho A Diệu không?"
"Tôi là một kẻ điên, đúng như cô và Hủy Diệt từng nói. Nhưng nguồn sức mạnh của tôi không giống các người—nó là kết tinh từ cả cô và Hủy Diệt."
"Chính vì vậy, khi các người ngủ say, tôi đã làm một điều mà các người chẳng thể nào ngờ đến…"
Sơ Đại chợt giật mình. Giọng nói lạnh băng của Cố Ninh khiến một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
"Cô… đã làm gì?"
"Không có gì ghê gớm đâu." – Cố Ninh nhếch môi – "Tôi chỉ cắt ra một phần trái tim linh hồn của mình, âm thầm gieo nó vào bên trong cô và Hủy Diệt."
"Và cô có thắc mắc vì sao lại không hề phát hiện được điều đó không?"
"Bởi vì tôi được tạo ra từ chính tay các người. Tôi là một phần của các người. Là sự tái sinh của các người. Làm sao cô và Hủy Diệt có thể nhận ra điều đã nằm sẵn trong m.á.u thịt mình từ đầu?"
Sơ Đại lặng người. Mọi thứ bỗng sáng tỏ. Cô cuối cùng đã hiểu—Cố Ninh chưa bao giờ là kẻ bị động. Cô đã âm thầm chuẩn bị từ rất lâu cho ngày này.
Mọi thứ… đều nằm trong kế hoạch của cô ta.
Nếu Hắc Diệu phá hủy trái tim linh hồn của Cố Ninh, thì cả Cố Ninh, Hủy Diệt, và Sơ Đại sẽ hoàn toàn biến mất. Không còn để lại bất kỳ dấu vết nào trong tất cả các không gian.
"Độc ác… Cô thật sự quá độc ác… Cô để người yêu mình tự tay g.i.ế.c mình! Cô không sợ anh ta không làm nổi sao?!"
Giọng Sơ Đại không còn hung hăng nữa. Cô ngồi phịch xuống đất, đôi mắt u ám ngước nhìn Hắc Diệu. Cảm xúc trong cô là một mớ hỗn độn của giận dữ, căm hận và bất lực.
Cố Ninh im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi đáp:
"Tôi tin anh ấy."
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng như nhát d.a.o cứa sâu vào tim Hắc Diệu.
Bàn tay anh cầm kiếm bắt đầu run lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương