“Anh không thể tham dự đám cưới cùng tôi vào thứ Bảy tới được”, January cương quyết nói với Max khi nàng ngồi xuống, đối diện gã chiếc bàn nhỏ. Mục đích nói rõ ràng với gã về vấn đề này là lý do duy nhất khiến nàng đồng ý gặp gã cuối buổi diễn cũng tại cái bàn hôm qua.

Gã nhìn nàng thích thú, đôi mắt xanh thẳm lấp lánh cười, “Tại sao tôi không thể?”. Gã ôn tồn hỏi lại. “Josh đã mời tôi cực kỳ nồng nhiệt.”

“Tôi biết anh ấy rất nhiệt tình”, January cáu kỉnh thừa nhận, bực bội vì người anh rể đã không cân nhắc gì khi mời người lạ. Không thể chấp nhận được, dám cá cược với đám bạn về việc hôn nàng trong bữa tiệc chia tay đời độc thân rồi lại tự tiện mời Max tới đám cưới cùng nàng. “Đơn giản là không thể được”, nàng khăng khăng từ chối.

“Tại sao không?”, gã lập tức vặn lại. “Theo như lời mời của Josh thì tôi có cảm giác cô chưa dự định đi đám cưới cùng ai”, gã nhấn mạnh.

“À, anh nhầm rồi”, January bướng bỉnh. “Tôi sẽ đi cùng gia đình”, nàng vội nói thêm khi thấy gã nheo mắt nghi ngờ. “Nếu tôi đưa một người hoàn toàn lạ mặt tới dự đám cưới thì cũng có nghĩa là thông báo với mọi người rằng anh ta là hôn phu của tôi”, nàng cáu kỉnh khi gã đáp lại bằng ánh mắt dịu dàng. “Một thông báo không đúng đắn!” Nàng bực bội trừng trừng nhìn gã vì không nhận thức được đây là lý do quan trọng nhất.

Mặc dù gã đã tỏ ra say mê nàng hai đêm nay, nhưng nàng chắc chắn gã không muốn có mối quan hệ nghiêm túc với nàng hay gia đình nàng.

“January, còn một tuần nữa cơ mà”, gã nhún vai. “Rất nhiều thứ có thể xảy ra trong một tuần”, gã nói đầy ẩn ý.

Đúng, có rất nhiều thứ “xảy ra” trong một tuần của nàng, làm việc ở trang trại và hát vào các buổi tối ở khách sạn khiến nàng hết sức bận rộn. Nhưng người đàn ông với vẻ quyền lực và giàu sang này thì dường như chẳng gì có thể “xảy ra” trong suốt cuộc đời anh ta hết!

“Tôi nói là KHÔNG, Max”, nàng lặp lại kiên quyết. “Và ý tôi cũng là KHÔNG”. Nàng nhấp một ngụm soda, tự nhiên muốn uống thứ nước gì đó mạnh hơn, nhưng nàng không thể vì còn phải lái xe về nhà.

“Thế nào cũng được”, gã thờ ơ. “Tối nay trông cô rất xinh đẹp”, gã đột ngột chuyển chủ đề. “Ngoại trừ nụ hôn có vẻ rất ngọt ngào kia”, gã lạnh lùng nói thêm.

“Max, đó là một vụ cá cược”, January thở dài, quá chán nản và cáu kỉnh để có thể chỉ đơn giản bảo gã rằng đó không phải là việc của gã. “Một trò đùa của buổi tiệc”, nàng giải thích. “Tôi học cùng trường với hầu hết bọn họ, họ cho rằng sẽ rất thú vị khi thách Josh hôn tôi.”

Thực tế Peter Meridew đã nói chuyện với Josh cùng bạn anh ta trước khi quầy bar đóng cửa và chỉ cho họ thấy hành vi của họ khiến những người khác phiền lòng như thế nào.

Max ném cho nàng cái nhìn với hàm ý là chính gã cũng cảm thấy rất khó chịu về trò đùa đó!

Peter Meridew là một chuyện, nhưng việc Max nghĩ gì có quan trọng không? Hay có thể nói, đó chính là vấn đề. Gã chỉ là một khách trọ ở đây - trong bao lâu nàng cũng không biết - nhưng chắc chắn sẽ sớm rời đi. Và khi đã đi rồi, gã không định để lại sau lưng mình một nàng ca sĩ hay thôn nữ với trái tim đau khổ!

Bởi sẽ là tự lừa dối bản thân nếu nàng không thừa nhận - ít nhất là trong thâm tâm - rằng cách hành xử của gã thật giống với hình ảnh chàng hoàng tử hào hiệp đến giải thoát nàng khỏi cảnh nghèo khổ như trong tưởng tượng của nàng. Có thể đó là cách miêu tả theo kiểu lãng mạn cổ điển nhưng lại rất chính xác. Điều đó giải thích tại sao các quý cô thời xưa lại dễ dàng ngã vào vòng tay của chàng hiệp sĩ cứu giúp họ! Và nàng không hề nghi ngờ Max sẽ hạ đo ván Josh trên sàn nhà nếu nàng không xen vào và giải thích cho gã.

“Đêm nay đã muộn rồi.” Nàng thở dài mệt mỏi, hất mái tóc đen dài ra phía sau và quay sang cười đồng cảm với John khi anh ta dọn dẹp quầy bar để kết thúc ca làm. “Tôi thực sự muốn về nhà.” Nàng không phải làm việc muộn như đêm qua nhưng trông lại kiệt sức hơn nhiều.

Có phải nàng đang rung động không nhỉó thể. Nàng biết một điều rất rõ ràng: Nên tránh Max càng xa càng tốt. Ngay bây giờ! Nếu không, nàng có nguy cơ mắc kẹt trong mối xúc cảm này.

Max nghiêng đầu duyên dáng, ánh mắt gã lại rực cháy mãnh liệt như đêm qua. “Trông cô hết sức mệt mỏi, tôi gọi taxi cho cô nhé?”

Nàng nở nụ cười tiếc nuối. “Có một vấn đề nhỏ ở đây.” Lời đề nghị quả thực hấp dẫn, nàng sẽ không phải lái xe cả tiếng đồng hồ trong thời tiết giá lạnh. “Tôi không phải làm việc tối mai, nên nếu đi taxi thì ngày mai tôi vẫn phải quay lại đây để lấy xe.”

“Tôi rất sẵn sàng được đón cô.” Max nhún vai. “Như vậy cô có thể giới thiệu tôi với gia đình cô”, gã nhấn mạnh.

Và cũng có nghĩa gã sẽ không phải là “người hoàn toàn xa lạ” với gia đình nàng như lúc trước nàng đã chỉ ra! Hết sức thông minh - nàng nhủ thầm thán phục - hoàn toàn tự nhiên, không cần bất kỳ câu hỏi nào.

“Tôi không nghĩ vậy, cảm ơn anh.” Nàng mỉm cười, đứng lên tỏ ý muốn kết thúc cuộc nói chuyện.

Max cũng đứng dậy và dễ dàng theo kịp nàng. “Tôi thực sự rảnh rỗi mà”, gã cam đoan. “Hơn nữa, John cũng nói với tôi là cô có một số người hâm mộ quanh đây...?” Gã lo lắng nói khi cả hai thân thiện vẫy chào người phục vụ trước khi bước ra khu vực lễ tân.

Gã nói rất có lý. Kẻ tấn công ban đêm chỉ hành động ở những khu vực thôn dã vắng vẻ, trong khi đó ngay cả bãi đỗ xe của khách sạn cũng trở nên vắng vẻ vào thời điểm này.

“Hừm”, nàng thừa nhận với một cái nhăn mặt. “Đã có sáu vụ tấn công trong sáu tháng qua.”

Mắt gã tối lại vì nghe thông tin đó. “Vậy nếu cô cứ khăng khăng tự lái xe về nhà...? Đó chính là điều mà tôi lo ngại”, gã thở dài nói thêm khi nàng gật đầu xác nhận. “Nếu cô đã quyết định vậy thì tôi cũng không thể để cô ra bãi xe một mình trong lúc tôi trở về căn hộ thoải mái và ấm áp được.”

“Bãi xe vẫn khá sáng sủa mà”, nàng trấn an gã.

Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm khi để cô đi lấy xe mà không có người hộ tống”, gã kiên quyết.

Nàng có thể nhận thấy vẻ quyết tâm của gã và chẳng ích lợi gì khi chỉ cho gã thấy nàng vẫn tự mình đi lấy xe ba lần một tuần. Tuần nào cũng thế. Và đó cũng là những việc nàng sẽ làm sau khi gã rời khỏi khách sạn...

“Anh đang bắt đầu trở nên giống với chị cả tôi đấy, tên chị ấy là May!” January trêu chọc khi Max choàng áo khoác lên vai nàng ớc khi bước ra ngoài trời lạnh giá.

Gã làm ra vẻ ngạc nhiên. “Tôi không chắc mình có muốn trở thành chị cả của ai đó không!”

January cười vui vẻ. “Liệu có ích gì không nếu tôi nói với anh là tối rất thân thiết với các chị mình?”

“Có thể”, gã chậm rãi thừa nhận. “Để tôi giúp cô”, gã đề nghị khi nàng cố gắng đút tay vào ống tay áo choàng, rùng mình trước những cơn gió lạnh buốt cố gắng thâm nhập vào cơ thể qua lớp váy mỏng manh.

Giúp nàng mặc áo khoác quả là cái cớ khôn khéo, nàng cau mày nghĩ thầm; để mặc gã như thể tình cờ choàng tay qua vai nàng khi cả hai bước về phía xe của nàng, xung quanh đã rất trông trải!

Nàng không hẳn từ chối sự ấm áp từ cơ thể gã - nhưng việc gần gũi quá khiến nàng khó chịu. Khiến nàng bất an! Và cũng khiến nàng thích thú!

Nàng chưa từng gặp ai giống Max, tinh tế và tự tin, đẹp trai chết người và cực kỳ lôi cuốn.

Mi thừa nhận điều đó hả, January. Nàng thầm chế giễu mình, mi bị hấp dẫn bởi người đàn ông này, bất chấp bản thân mình!

Bị hấp dẫn? Tim nàng đập thình thịch, mạch máu căng ra khiến hai má nàng đỏ bừng bởi sự gần gũi của Max và chẳng liên quan gì đến thời tiết cả.

“Tôi không có ý chế nhạo anh, chỉ là sự lo lắng của anh ging hệt với chị cả tôi.” Nàng cố tỏ ra sôi nổi để che giấu những cảm xúc đang xáo trộn trong lòng. “Đ... Điều này có vẻ rất... đáng yêu”, nàng lúng túng nói thêm, đồng thời liếc về phía cái xe, nhanh chóng ước lượng khoảng cách ra đến đó. Không xa lắm, tạ ơn Chúa. “Là em út trong ba chị em, tôi luôn nhận được cả tá lời khuyên của các chị. Thậm chí đôi khi March còn biến nó thành hành động.” January nhăn nhó. “Chị ấy luôn là người mạnh mẽ nhất trong ba chị em!”

“January, March và May”, Max chậm rãi nhắc lại. “Ba tháng của năm”, gã trầm tư nói thêm.

“Ồ, điều này cũng dễ giải thích mà”, January dừng lại bên cạnh chiếc xe nhỏ của mình và lục tìm chìa khóa trong túi xách. “Anh có thấy...”

“January, tất cả những gì tôi thấy lúc này là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng được biết”, gã đột ngột cắt ngang. “ất cả những gì tôi có thể nhận thức được trong suốt ba mươi sáu tiếng qua!”

January sửng sốt nhìn gã, đột nhiên thấy mình chìm đắm trong đôi mắt sâu thẳm bí hiểm của gã.

“January!”, gã rên rỉ, cúi xuống tham lam chiếm lấy môi nàng, đồng thời ôm lấy vòng eo thon thả, kéo nàng sát vào cơ thể vững chắc, ấm áp của gã.

Đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào đó, vài phút sau January tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ. Sự chống cự ban đầu dần nhường chỗ cho sự đồng tình, rồi nàng hoàn toàn đầu hàng trước sự mãnh liệt của gã.

Nàng chẳng biết gì về người đàn ông này ngoài những gì gã nói với nàng - chút thông tin ít ỏi gã chọn để nói. Nàng thậm chí còn chẳng biết về họ của gã, hiện giờ nàng chỉ biết về sự đụng chạm choáng váng và...

Nàng không thể nghĩ gì thêm nữa, không thể hình dung bất cứ thứ gì trong đầu, nàng chỉ có thể thở và cảm nhận Max, cơ thể nàng đang bùng cháy với sự thèm khát mà nụ hôn của gã mang lại.

Một tay nàng vòng qua vai, ôm chặt gã, tay còn lại luồn vào mái tóc đen dày, mềm mượt như lụa của gã.

Max gừ gừ trong cổ, biểu hiện cho thấy gã rất thích thú với sự đụng chạm của nàng. Nụ hôn say đắm hơn, miệng gã chuyển động dữ dội trên môi nàng, lưỡi sục sạo tìm kiếm cái lưỡi mềm mại, nhạy cảm của nàng.

January chưa bao giờ có cảm giác hòa hợp như vậy với bất kỳ người đàn ông nào trước đó, như thể nàng là một phần của Max và gã là một phần của nàng, không phân biệt được đâu là Max và đâu là nàng.

Đó là...

Một bông tuyết nhỏ bỗng đậu xuống má nàng, January mở bừng mắt bối rối trước sự xâm chiếm triền miên không dứt, sửng sốt phát hiện ra tuyết đang nhẹ nhàng phủ kín họ.

Max miễn cưỡng chấm dứt nụ hôn, tay vẫn ôm chặt eo nàng, nhăn mặt tiếc nuối nhìn những bông tuyết đều đều rơi xuống. “Giống như đang tắm nước lạnh vậy”, gã lẩm bẩm tự chế giễu, ánh mắt trở nên ấm áp khi quay lại January.

“Có lẽ vậy sẽ tốt hơn”, gã tỏ vẻ chấp nhận. Tôi muốn lần đầu ân ái với em sẽ ở một nơi... thoải mái hơn bãi đỗ xe của một khách sạn!”

Lần đầu tiên...? Câu nói này ám chỉ rằng nó chỉ là lần đầu của rất nhiều lần sau nữa...!

January nhẹ nhàng đẩy tay gã ra, quay ngoắt lại phía sau để che giấu sự bối rối của mình và cương quyết tập trung vào việc tìm kiếm chìa khóa xe trong túi xách. Chết tiệt, chùm chìa khóa ở chỗ nào nhỉ? Cái...? “January...?” Max vươn tay tới nâng cằm nàng lên, ánh mắt trở nên săm soi khi phát hiện ra vẻ nhợt nhạt trên mặt nàng.

“Tôi thực sự phải đi bây giờ, Max”, nàng lúng túng nói với gã, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng tìm được chùm chìa khóa ở đáy túi xách. “Trời đã quá khuya...”

“Hoặc quá sớm”, gã nhẹ nhàng cắt ngang. “Điều đó phụ thuộc vào quan điểm của em, đúng không?”, gã khiêu khích. “Tôi muốn gặp lại em, January”, gã nói với nàng một cách kiên quyết. “Ngày mai, em đi ăn trưa cùng tôi nhé?”

Nàng sẽ đi? Nàng có thể không? Nàng có dám không?

Bởi vì không nghi ngờ rằng nếu nàng đồng ý gặp lại người đàn ông này thì sẽ lại có những nụ hôn say đắm như vừa nãy, rằng lần tiếp theo có thể sẽ không còn đường lui nữa - rằng ngay cả bây giờ người nàng vẫn nóng bừng lên bởi sự đụng chạm của gã!

Nhưng liệu nàng có thể không bao giờ gặp lại Max được không? Liệu nàng có thể tránh xa khỏi gã, khỏi những cảm xúc hoàn toàn mới mẻ nàng vừa trải qua trong vòng tay gã và có thể bình yên trong suốt phần đời còn lại không? Nàng có đủ nghị lực để làm thế không? Hay nàng có muốn làm thế không?

“Bữa trưa mai có lẽ là được”, nàng chấp nhận với giọng khàn khàn, run rẩy. Thậm chí nàng còn không dám nhìn vào mắt gã, sợ rằng gã s phát hiện ra ham muốn vẫn đang cháy rực trong mắt nàng. Sự ham muốn mãnh liệt như chiếm hết toàn bộ cơ thể nàng...

“Có lẽ là được không phải là câu trả lời chắc chắn.” Miệng gã cong lên vẻ buồn rầu. “Nhưng tôi tin là nó sẽ xảy ra”, gã đành tự bằng lòng với câu trả lời của nàng. “Em có ổn không khi lái xe trong thời tiết này?”, gã ngước lên nhìn trời, tuyết rơi dày hơn bao giờ hết.

Còn lựa chọn nào khác không? Qua đêm với gã trong căn hộ sang trọng của gã chăng? Nàng chưa từng nghĩ vậy! Nàng có thể đáp lại gã bằng những cảm xúc hoàn toàn mới - và có chút đáng lo ngại - nhưng như vậy không có nghĩa nàng sẵn sàng lao vào vòng tay gã trong lần đầu hẹn hò.

“Tôi sẽ ổn thôi”, nàng khẳng định, thầm ước tay mình đừng run như thế lúc mở khóa cửa xe. “Max, đây là miền Bắc nước Anh và tuyết rơi là chuyện bình thường. Nếu anh để mình phụ thuộc quá nhiều vào thời tiết thì sẽ chẳng làm được cái gì hết.”

“Được rồi”, gã miễn cưỡng đồng ý. “Chúng ta sẽ ăn trưa ở đâu nhỉ?”, gã vội hỏi khi nàng bước vào trong xe.

Nàng ngước nhìn gã. “Ở thị trấn được không? Vào khoảng mười hai rưỡi? Một quán rượu cách đây khoảng hai dặm có phục vụ bữa trưa vào Chủ nhật rất ngon.” Làm việc tại khách sạn nên nàng không muốn bị Peter Meridew bắt gặp khi đang ăn trưa cùng khách. Đặc biệt là một vị khách như Max!

“Được”, Max chậm rãi gật đầu, đột ngột cúi người xuống chắn ngang cửa xe để January không đóng lại được. “Em sẽ không đổi ý chứ?”, gã trầm giọng hỏi.

Nàng đã từng như vậy - vài lần! Nhưng, không... lần này nàng sẽ không thay đổi!

Tôi sẽ có mặt ở đây lúc mười hai rưỡi, nàng khẳng định, chợt run rẩy khi một cơn gió lạnh buốt kéo theo tuyết tràn vào xe. Nàng cố tình nhăn nhó.

“Ồ, xin lỗi”, Max xấu hổ lẩm bẩm, lùi lại để nàng đóng cửa xe. Hạ kính cửa xe xuống, nàng nhẹ nhàng bảo gã, “Anh nên vào trong đi”. Và thầm tạ ơn trời đất vì chiếc xe cà tàng đã nổ ngay khi mới khởi động. Đó là một chiếc xe cũ kỹ, nó thường xuyên khiến nàng khốn khổ vì không nổ được máy. “Anh đang bị ngâm nước đó!” Nàng nhắc nhở khi thấy tuyết bám trên bộ com lê và đôi giày da đắt đỏ của gã đang dần tan.

Bây giờ nàng sẽ...?

“Nếu em không phiền tôi sẽ đứng đây chờ đến khi em đi khuất”, Max nói với nàng một cách dứt khoát. “Ít ra đó là điều tôi có thể làm lúc này!”

Rõ ràng gã không quen với việc mong muốn của mình bị gạt sang một bên nên January không thể làm gì khác, nàng đành mỉm cười. “Tôi sẽ gặp anh vào ngày mai”, nàng vẫy tay và lái xe đi.

Nàng thân mật vẫy chào John khi chạy ngang qua xe anh ta để ra khỏi bãi đỗ, trước khi nhanh chóng mất hút vào con đường vắng vẻ trước mặt.

Nếu nàng nói rằng lái xe về nhà thật dễ dàng thì hẳn là đang nói dối, vì nhà nàng cách đây khá xa và phần tệ nhất là đường dẫn vào trang trại, đó là con đường đất gập ghềnh toàn dấu xe bò. Cuối cùng nàng cũng lái được xe vào sân, nhẹ nhõm tắt máy, bước ra khỏi xe và vận động để rũ bỏ sự căng thẳng ở các cơ vai đang đau nhức.

Nhưng, nàng tự thừa nhận sự căng thẳng này không phải do quãng đường về nhà khó khăn. Đó là do Max, sự phản ứng và cả sự lo lắng của nàng với gã.

Tuy nhiên, căng thẳng biến mất hoàn toàn khi nàng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh trang trại và vùng sườn đồi bị tuyết phủ kín, một cảm giác yên bình dần xâm chiếm trong lòng. Mảnh đất này, trải dài ngút tầm mắt, thuộc về ba chị em nàng. Đôi khi cuộc sống thật khó khăn, họ phải làm việc cực nhọc mà kết quả thường không như mong đợi, đôi lúc thời tiết và môi trường không ủng hộ họ, nhưng nó là tất cả những gì họ có.

Không gì - và không ai - có thể thay đổi được điều đó...

Nàng đã muộn so với giờ hẹn chính xác là mười phút, Max sốt ruột, cau có liếc nhìn đồng hồ trên tay khi bồn chồn đi đi lại lại ở sảnh chờ của khách sạn.

Luôn là một người khắt khe về giờ giấc với các cuộc hẹn nên Max cảm thấy bực bội gấp đôi vì sự chậm trễ của January. Thứ nhất là gã ghét cay ghét đắng những người trễ hẹn. Thứ hai - việc January không có mặt lúc mười hai rưỡi như nàng đã hứa, có thể là dấu hiệu nàng sẽ không đến!

Lý do thứ hai chính là điều đáng bực nhất.

Có phải do gã đã quá cuồng nhiệt với nàng đêm qua? Có lẽ gã không nên hôn nàng say đắm như vậy chăng?

Nhưng khi ôm nàng trong tay, gã hoàn toàn mất kiểm soát bản thân. Thực ra gã còn muốn nhiều hơn một nụ hôn!

Cơ thể nàng mềm mại và ấm áp, bộ ngực hấp dẫn của nàng ép chặt vào ngực gã khiến gã phải vận dụng hết khả năng kiềm chế của mình để không nhấc bổng nàng lên và bế thốc vào căn hộ sang trọng của gã. Gã muốn khám phá mọi centimet trên cơ thể ngọt ngào của nàng bằng tay và môi gã!

Dừng lại, Max, dừng lại, gã điên cuồng ra lệnh cho bản thân. Gã đã mất ngủ cả đêm qua vẫn chưa đủ sao. Đầu tiên gã lo lắng liệu nàng có về nhà an toàn không, rồi ước rằng nàng sẽ gọi lại khi về đến nhà. Sau đó là mong muốn mãnh liệt được nhìn thấy và chạm vào nàng khiến gã hết sức khó chịu. Gã không thể nhớ được lần cuối cùng gã ham muốn mãnh liệt một người đàn bà - nếu như gã đã từng - tới mức nửa đêm phải đi tắm nước lạnh để giải tỏa như vậy là khi nào.

Gã lại nhìn đồng hồ, nàng đã muộn tận mười lăm phút...

“Thưa ngài, ngài Golding phải không?”

Gã cáu kỉnh thừa nhận, nhìn người lễ tân đang ngập ngừng gọi với sang.

“Tôi tin là có một cuộc gọi cho ngài.” Cô ta chỉ vào chiếc điện thoại ở cuối bàn đang nhấp nháy tín hiệu gọi đến.

Có lẽ là Jude gọi tới để hỏi han về công việc, Max thầm nghĩ, buồn bực cầm ống nghe. Đây là điều cuối cùng gã mong muốn lúc này!

“Tôi nghe đây”, gã gắt gỏng nói.

“Max phải không?” January hỏi lại vẻ không chắc chắn.

Gã buộc thả lỏng người, kiềm chế không thể hiện sự bực tức của mình - và thất bại thảm hại”Em đang ở chỗ quái nào thế?”, gã hét lên; nàng gọi điện cho gã tức là nàng đang không trên đường tới đây - hay thực tế là không định tới đây!

“À, hiện giờ em đang ở nhà.”

“Lẽ ra em đã phải ở đây!”, gã cắt ngang, tay bóp chặt ống nghe.

“Nhưng vài phút trước xe em bị đâm xuống rãnh”, January tiếp tục. “Max, em xin lỗi”, nàng thì thầm. “Thực sự em đã chuẩn bị để tới đó lúc mười hai rưỡi, nhưng bánh xe bị trượt do tuyết trơn, em bị mất kiểm soát và... đâm xuống rãnh. Em gọi cho anh ngay khi có thể...”

“Em có bị sao không?” Max vội vàng ngắt lời, giận dữ với chính mình vì đã nổi giận với nàng. Nếu như nàng bị thương...! Gã không dám nghĩ tiếp!

“Chỉ có một cục u nhỏ trên đầu thôi”, January gạt đi. “Nhưng xe thì bị hỏng nặng...”

“Quên cái xe đi”, Max xen vào. “Xe thì có thể dễ dàng thay thế. Nhưng em thì không.”

“Ồ, có thể với anh thì chuyện thay xe là dễ dàng.” Nàng cười bi thảm. “Em e là mình không giàu có như vậy. Nhưng đừng bận tâm về nó”, nàng đổi đề tài. Bây giờ em không thể tới ăn trưa cùng anh. Vậy chúng ta ăn tối cùng nhau được không? March nói rằng chị ấy sẽ không cần xe tối nay nên em có thể mượn, miễn là em không lao xuống rãnh lần nữa”, nàng thở dài.

Trong đầu Max vẫn tràn ngập hình ảnh nàng ngã sõng soài trong rãnh, viễn cảnh gã suýt mất nàng thật khủng khiếp, khi đó gã chỉ còn biết tìm kiếm nàng trong vô vọng!

“Tôi đến đón em không phải là dễ dàng hơn sao?”, gã căng thẳng đề nghị. “Như vậy, nếu có người đâm xuống rãnh thì đó sẽ là tôi!”

“Không, không cần thiết phải làm vậy”, nàng lức kêu lên.

“January, liệu em có thể bỏ suy nghĩ nếu tôi gặp gỡ mọi người trong gia đình em có nghĩa đó là lời tuyên bố đính hôn”, gã nóng nảy cắt ngang, “Và chỉ đế ý tới vấn đề an toàn được không? Tôi thực sự không muốn...”

“Max, vấn đề không phải là gia đình em nghĩ gì...”, giọng nàng thoáng vẻ ngượng ngùng. “... Sự thật là em sống ở một vùng hẻo lánh, cao tít trên đồi. Việc chỉ dẫn anh đến được đây quả thật là cơn ác mộng.”

Nếu vậy, việc hình dung nàng lái xe xuống cũng là cơn ác mộng với gã. Gã...

“Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau hôm nay”, January điềm tĩnh nói tiếp. “Thời tiết có vẻ không ủng h chúng ta, và...”

“Không!” Max hốt hoảng cướp lời. “Không, January, tôi sẽ rất khổ sở nếu không được gặp em hôm nay.” Gã không thể trải qua một đêm giống như đêm qua được.

“Em cũng vậy...”, giọng nàng nhẹ như gió thoảng.

Nhẹ tới mức Max không dám chắc đó là giọng nàng hay chỉ là sự tưởng tượng của gã. Hy vọng đó là giọng của nàng!

“Thôi được, bữa tối vậy”, gã trầm giọng. “Tại đây, lúc bảy rưỡi nhé.”

“Được”, nàng nín thở đồng ý. “Ồ, trước khi cúp máy, Max, có một vấn đề nho nhỏ...”, nàng tinh nghịch nói thêm.

“Gì vậy?”, gã lập tức cảnh giác, cảm giác căng thẳng trở lại.

“Anh có cho rằng sẽ rất có ích nếu em biết được họ của anh không?”, nàng đùa cợt. “Có một chút khó khăn vài phút trước khi em gọi điện tới và phải hỏi Patty xem có vị khách nào có cái nhìn rất dữ tợn đang đi tới đi lui ở sảnh chờ không... vì em không biết phải gọi tên anhế nào!”

Ý tưởng này chưa bao giờ lóe lên trong đầu gã. Nhưng bây giờ nghĩ về nó, gã phát hiện ra mình cũng chưa biết họ tên của nàng, có vẻ điều này là không quan trọng lúc đó.

Lúc này nó cũng không quan trọng, với gã nàng vẫn là January, người phụ nữ mà gã ham muốn dữ dội, đã chiếm trọn suy nghĩ của gã. Tuy vậy, gã có thể hiểu được mục đích của nàng...

“Golding”, gã cười vui vẻ và nói. “Maxim Patrick Golding.”

Đầu dây bên kia chợt im bặt. Một sự im lặng đột ngột, căng thẳng.

“January...?”, gã vội lên tiếng khi thời gian chậm chạp trôi đi mà đầu dây bên kia vẫn lặng ngắt.

“Có phải anh vừa nói họ của anh là Golding?”, cuối cùng nàng nghẹn ngào hỏi lại.

“Đúng vậy.” Max lo lắng. “January...”

“Anh là M. P. Golding phải không?” Nàng cao giọng sững sờ, không tin vào tai mình.

Max nắm chặt ống nghe, có gì đó không đúng, rất rất không đúng. “Đúng, tôi vừa nói với em như vậy”, gã chậm chạp xác nhận, không hiểu có chuyện gì với tên họ của mình. Gã chỉ lờ mờ nhận thức được có điều gì đó không ổn.

Tại sao January trịnh trọng nhắc lại tên gã như vậy, M. P. Golding, như thể gã là tác giả của cuốn sách nào đó, hay...? Hay là...!

“January, họ của em là gì?”, gã vội hỏi lại với linh tính về một điềm gở.

“Với tên gọi như January, March và May. Tôi chắc là, nếu ngài cố gắng, ngài có thể tự nghĩ ra được, ngài Golding ạ! Nếu thực sự ngài cần phải tìm hiểu!”, nàng lạnh lùng nói thêm. “Tạm biệt!”

“January...” Max đột ngột im bặt, buồn bã nhận ra tiếng cạch khô khan của ống nghe bị dập mạnh xuống và gã đang độc thoại.

Max từ từ đặt ống nghe xuống, vết hằn đỏ trên má như một đòn giáng mạnh mẽ bằng búa tạ vào đầu. January, March và May. Ba tháng trong năm. Tên các tháng theo lịch Gregory[1].

[1] Lịch Gregory là một bộ lịch mới do giáo hoàng Gregory XIII đưa ra năm 1582. Lịch Gregory chia thành mười hai tháng với 365 ngày, cứ bốn năm thì thêm một ngày vào cuối tháng Hai tạo thành năm nhuận là loại lịch Dương lịch phổ biến hiện nay.

Calendar...

Hoàn toàn trùng hợp, January có hai chị gái, tên của họ đều là các tháng trong năm, họ của nàng hẳn phải là Calendar!

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện