Trong lúc Westcliff đến nói chuyện với Sebastian, Evie rút lui về phòng nàng ngâm mình trong bồn tắm đã được thêm một vài giọt tinh dầu hương hoa để xoa dịu cơ thể rã rời của nàng. Sau khi ngâm mình một lúc lâu, da nàng ẩm và thoảng hương hoa hồng. Nàng mặc một bộ áo ngủ bằng lụa nhung của Sebastian, xắn tay áo lên nhiều lần. Cuộn người trong một cái ghế trước lò sưởi, nàng chải tóc trong khi những người hầu gái thu dọn. Một cô hầu, cô gái tóc đen tên Frannie, ở lại để chỉnh trang căn phòng. Cô lật những tấm trải giường và là ấm những tấm chăn.

"Em sẽ...em sẽ chuẩn bị phòng cho cô chứ, thưa phu nhân?" cô hầu thận trọng hỏi.

Evie hơi cúi đầu khi nàng ngẫm nghĩ câu trả lời của mình. Những người hầu biết rõ nàng và Sebastian đã giữ những phòng ngủ tách biệt ngay cả trước khi anh bị thương. Họ còn chưa hề ngủ chung giường một đêm nào. Dù nàng không biết làm thế nào để đề cập chủ đề này với Sebastian, nàng biết sau tất cả những gì đã xảy ra, nàng không còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với anh thêm nữa. Cuộc sống quá ngắn ngủi để lãng phí thời gian. Chẳng có gì bảo đảm rằng Sebastian sẽ chung thuỷ với nàng. Nàng chẳng có gì ngoài hy vọng—và bản năng mách bảo nàng dù người đàn ông mà nàng đã bất ngờ kết hôn không xứng đáng với một lòng tin như thế, nhưng người đàn ông anh đang trở thành có thể.

"Ta không nghĩ vậy," nàng nói với cô hầu, vẫn ngồi chải mái tóc dày của mình. "Ta sẽ ở lại phòng này tối nay, Frannie."

"Vâng, thưa phu nhân. Nếu cô muốn em sẽ--"

Frannie bỏ lửng câu nói, suy nghĩ đó mãi mãi sẽ không thể hoàn chỉnh, bởi vì họ đều nhận thấy dáng người dong dỏng cao của Sebastian đi vào phòng. Anh chỉ vừa bước qua khung cửa thì ngừng lại, dựa lưng vào bức tường và lặng ngắm vợ mình. Dù đã có một ngọn lửa trong lò sưởi, cả người Evie vẫn nổi gai ốc, và một cái rùng mình gợi cảm chạy dọc sống lưng nàng.

Dáng đứng của Sebastian thong thả, cổ áo mở phanh, cà vạt đen buông lơi. Ánh lửa từ lò sưởi nhảy nhót trên dáng người thanh lịch của anh và thắp lên một ánh sáng vàng trên khuôn mặt như của một vị thần cổ xưa. Dù anh vẫn chưa lấy lại được hết sự cường tráng lúc trước nhưng anh vẫn tỏa ra một sinh lực đàn ông nguy hiểm khiến đầu gối nàng run rẩy. Anh lại đứng hoàn toàn bất động, ánh mắt lấp lánh lướt khắp người nàng chậm rãi đầy xao xuyến. Nàng không thể cưỡng lại mà nhớ về làn da mượt mà dưới những ngón tay nàng, và những cơ bắp rắn chắc sau những lớp áo quần rộng của anh, Evie đỏ mặt.

Frannie vội thu gọn bộ váy Evie đã để lại trên sàn và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sebastian vẫn đứng ngắm Evie khi nàng đặt cây lược sang một bên và đứng dậy với một lời thì thầm không rõ nghĩa. Thẳng lưng rời khỏi bức tường, anh đến với nàng, những đầu ngón tay chạm vào cánh tay trên của nàng, chậm chậm lướt qua lớp vải dày. Trái tim Evie đập rộn lên, và da nàng náo nức thức tỉnh dưới những nếp nhung lụa. Nàng nhắm mắt lại khi anh nhẹ kéo nàng đến gần hơn, và môi anh tìm đến mi nàng, thái dương, chỗ hõm nơi gò má nàng. Những nụ hôn mơn trớn mới nhẹ nhàng làm sao, trong khi những giác quan bị khuấy động mãnh liệt của anh—và của nàng—dường như bảo bọc họ trong một màn sương mù nung nấu nóng bỏng. Họ đứng bên nhau một lúc lâu, chỉ khẽ chạm vào nhau, chỉ đứng đó cảm nhận sự gần gũi của nhau.

"Evie..." Hơi thở thì thầm của anh khuấy động những sợi tóc mai tí hon nơi thái dương nàng. "Anh muốn làm tình với em."

Máu nàng sôi lên chuyển thành mật ngọt. Cuối cùng, nàng bật ra một câu trả lời lắp bắp. "Em-em đã nghĩ a-anh không bao giờ gọi việc đó như thế."

Hai bàn tay anh lướt trên mặt nàng, khám phá tinh tế. Nàng thụ động đón nhận những ngón tay ve vuốt đó trong khi mùi hương của làn da anh, thanh khiết như cỏ cây, mê đắm nàng như một loại hương trầm gợi cảm.

Đưa tay lên cổ anh, Sebastian lần tìm bên dưới áo sơ-mi và lấy ra chiếc nhẫn cưới gắn với dây chuyền mảnh. Anh giật mạnh, phá vỡ những mắc xích mỏng manh và để cho sợi dây rơi xuống sàn. Hơi thở Evie trở nên gấp gáp khi anh nắm lấy bàn tay trái của nàng và trượt chiếc nhẫn vàng lên ngón áp út. Bàn tay họ kết nối với nhau, lòng bàn tay áp sát, cổ tay sóng đôi, như khi họ được cột lại với nhau trong hôn lễ. Anh nghiêng người xuống và trán họ chạm nhau, anh thì thầm, "Anh muốn lấp đầy mọi phần trong em...hít thở không khí từ phổi em...khắc ghi dấu vết mình trong tấm trí em. Anh muốn dâng cho em nhiều khoái lạc hơn em có thể đón nhận. Anh muốn làm tình với em, Evie, như anh chưa từng cùng với ai khác trước đây."

Đến lúc này nàng run rẩy dữ dội đến mức khó mà đứng vững. "V-vết thương của anh—chúng ta phải cẩn thận—"

"Em cứ để anh lo chuyện đó." Miệng anh chiếm lấy nàng trong một nụ hôn dịu nhẹ nung nấu. Buông tay nàng, anh kéo cơ thể nàng lại gần hơn, nhẹ nhàng dứt khoát tác động lên vai, lưng, hông nàng cho đến khi nàng hoàn toàn áp sát vào bên người anh. Evie muốn anh với một sự tuyệt vọng gần như khiến nàng kinh hãi. Nàng cố gắng níu giữ miệng anh đang dịu dàng lướt khắp mặt nàng, và kéo giật áo khoác anh với một sự gấp gáp vụng về khiến anh bật cười nhẹ. "Từ từ nào," anh thì thầm. "Đêm chỉ mới bắt đầu...và anh sẽ yêu em trong một khoảng thời gian rất dài."

Evie, với đôi chân loạng choạng, kéo áo anh mạnh hơn nữa. "Em không thể đ-đứng vững thêm nữa," nàng nói khẩn thiết.

Nàng thấy nụ cười rộng chớp lên khi anh kéo áo khoác ngoài ra, và nghe thấy âm vực giọng anh dữ dội vì đam mê khi anh nói, "Đến nằm lên giường đi, em yêu."

Evie vâng lời đầy biết ơn, trèo lên tấm khăn trải giường và ngả nửa người dựa vào gối khi nàng nhìn ngắm anh cởi bỏ hết quần áo còn lại. Hình ảnh dải băng trắng bắt chéo ngang qua vùng bụng phẳng cơ bắp của anh gợi nhắc cho nàng nhớ đã gần mức đánh mất anh đến thế nào. Gương mặt nàng rúm lại xúc động. Anh đối với nàng quá đỗi thân thương...viễn cảnh được chia sẻ đêm nay cùng anh lấp đầy nàng với niềm hạnh phúc gần như đau đớn. Sức nặng của anh làm chiếc giường lún xuống, và nàng lăn người đối mặt với anh, cơ thể họ chỉ bị chia cách bởi lớp vải áo ngủ. Nàng nâng tay lên chạm vào lớp lông vàng sậm trên ngực anh, những ngón tay nàng vùi trong những lọn loăn xoăn đến với thịt da rắn chắc bên dưới.

Miệng anh mơn trớn mặt nàng, hơi thở anh gấp gáp những luồng nóng hổi trên làn da khiến nàng run rẩy. "Evie...trong suốt những ngày qua anh đã chẳng làm gì ngoài nằm trên giường này và nghĩ về những thứ anh đã cố tránh né suốt cả đời mình. Trước đây anh đã từng nói với em rằng anh không dành cho một người vợ và một gia đình. Rằng anh sẽ không có hứng thú gì với một đứa trẻ, nếu em..." Anh ngập ngừng một lúc lâu. "Nhưng...sự thật là...anh muốn em sinh con cho anh. Anh đã không biết mình muốn điều đó đến mức nào, cho đến khi anh nghĩ mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa. Anh đã nghĩ—" Anh bỏ lửng câu nói, một nụ cười tự chế giễu nở trên môi anh. "Chết tiệt thật. Anh không biết phải làm một người chồng hay một người cha như thế nào. Nhưng bởi vì tiêu chuẩn của em ở hai khía cạnh đó đều khá là thấp, có lẽ anh sẽ có được nửa cơ hội để làm em hài lòng." Anh cười toe toét với cái cau mày chế giễu của nàng, và rồi trở nên nghiêm túc. "Có rất nhiều cách anh có thể tránh thai cho em. Nhưng nếu em muốn hoặc có khi nào em quyết định là em đã sẵn sàng, thì anh muốn em nói với anh—"

Evie ngăn anh lại bằng miệng nàng. Và trong những giây phút bùng nổ sau đó, cả hai người họ đều không thể thốt thêm một lời nào nữa. Nàng cảm thấy mình trượt vào sự sung sướng hoang mang, cập bến một điểm giao của cảm xúc và khao khát dường như phân tán các giác quan của nàng cho đến khi mỗi âm thanh, mỗi cái đụng chạm, mỗi hương vị, trở nên nhạy cảm đến đau đớn.

Sebastian trêu hai mép áo choàng rời khỏi cơ thể trắng mịn của nàng và mơn trớn khi ngực nàng lộ ra bằng những cái vuốt ve nhẹ như cánh bướm đêm. Núm vú nàng phồng lên và thắt chặt lại, nhức nhối chờ đón anh, và khi cuối cùng anh kéo một đỉnh ngực đã cứng vào nguồn hơi nóng mịn như nhung của miệng anh, nàng rên rỉ vì nhẹ nhõm. Lúc đầu anh chỉ dùng đầu lưỡi để kích thích nàng thật tinh tế khiến nàng ưỡn lưng lên với một lời khẩn nài khó hiểu. Chầm chậm anh dâng cho nàng nhiều hơn, anh búng nhẹ, mút nàng cho đến khi nàng cảm thấy một sự rung động ở giữa hai chân nàng hòa nhịp với mỗi cử động của anh.

Áo choàng nhung nàng đang mặc đột nhiên cảm giác nặng trĩu trên làn da quá nhạy cảm, và Evie đánh vật để thoát khỏi nó, kéo giật những đường may trên lớp vải với sự bực bội. Thì thầm dịu dàng, Sebastian đưa tay ra giúp nàng, kéo những ống tay áo ra khỏi cánh tay nàng, gỡ áo choàng khỏi lưng và hông nàng. Một tiếng thở gấp nhẹ nhõm rời khỏi môi nàng, và nàng ưỡn người lên áp sát vào anh, bọc lấy hai vai trần của anh bằng cánh tay nàng. Hai bàn tay dịu dàng của anh lang thang khắp cơ thể nàng, kích thích những run rẩy chấn động từ những dây thần kinh đầy xúc cảm. Nàng không thể suy nghĩ, không thể nói, chỉ có thể đáp lại theo bản năng khi Sebastian mơn trớn và đặt tay chân nàng trong những tư thế khêu gợi hơn nữa, trong khi miệng anh chầm chậm choáng ngợp trên da nàng.

Những đầu ngón tay tìm kiếm trượt vào giữa hai đùi nàng để tìm thấy tinh túy từ nhục thể khuấy động của nàng. Evie đỏ mặt và rên rỉ khi anh trải hơi ẩm ra theo những vòng tròn gợi cảm, đầu ngón tay anh chỉ ấn nhẹ trêu đùa vào trong nàng. "Sebastian...xin anh, em không thể chờ được nữa, em—" Nàng ngắt lời khi nàng cảm thấy anh lăn nàng nằm nghiêng lại, kéo hông nàng ra sau rúc vào anh để họ nằm nghiêng cuộn tròn bên nhau. Đôi cánh tay anh khép lại quanh nàng cho nàng cảm giác được chở che an toàn, ngay cả khi anh đưa tay xuống và dịu dàng tách hai đùi nàng ra.

Evie nhích người bối rối khi nàng cảm thấy áp lực anh đẩy vào nàng và nhận ra anh đang đi vào nàng từ phía sau. Thở hổn hển, nàng xoay mặt vào cánh tay lực lưỡng của anh đang đặt sau cổ nàng.

"Nằm yên nào," Sebastian thì thầm, vuốt những lọn tóc khỏi tai và cổ nàng, hôn lên vùng da hé lộ. "Hãy để yêu em như thế này, em yêu của anh." Những ngón tay âu yếm của anh khum lấy nàng, nhẹ nhàng mơn trớn cho đến khi nàng dịu lại. Anh trêu chọc nàng, chỉ đẩy nhẹ một chút vào trong nàng, rồi chỉ khi nàng nghĩ anh sẽ đi vào nàng hoàn toàn thì anh lại rút lui. Nàng bắt đầu đẩy người về phía anh, hông nàng ép về phía dưới. Cho đến lúc anh trượt suốt chiều dài vào trong nàng thì nàng rên rỉ thành tiếng. Vì thế nằm của họ không cho phép những cử động khoáng đạt, anh chỉ đâm sâu vào nàng bằng những cú thúc dứt khoát, trong khi nàng ưỡn người khuyến khích với sự gấp gáp đến phát cuồng.

Tiếng cười trầm của anh xao động trong những nếp tóc nàng. "Em quá hấp tấp, em yêu," anh thì thầm. "Đừng vùng vẫy để với tới nó...hãy để khoái cảm đó đến với em. Nào, hãy dựa vào anh đây..." Nắm lấy đùi nàng, anh kéo nó qua hai đầu gối mình để cho hai chân nàng mở rộng, hông nàng được nâng đỡ một phần nhờ hông anh. Evie thút thít khi nàng cảm thấy anh trượt vào còn sâu hơn nữa, trong khi những ngón tay anh hòa vào nhịp điệu với những cái vuốt ve của anh.

Đầu óc không còn sáng suốt nữa, mỗi cơ bắp trong cơ thể Evie cứng lại chờ đợi trong khi anh nhen lên ngọn lửa khoái cảm ở một nhịp điệu uể oải. Anh đem nàng đến giới hạn rồi lại rút lui, rồi đẩy nàng đến gần hơn, gần hơn nữa, bắt nàng phải chờ, và chờ nữa, cho đến khi cuối cùng anh để cho nàng được giải thoát trong một chuỗi những chấn động khiến cả chiếc giường phải rung lên.

Sebastian vẫn còn cứng khi anh rút ra khỏi nàng. Mái đầu bù xù của anh sáng lấp lánh như vàng nguyên chất khi anh ấn nàng nằm ngửa và kéo khuôn miệng hé mở của anh qua vùng bụng phẳng của nàng. Evie lắc đầu trong một lời phản đối chao đảo, ngay cả khi anh đẩy hai đầu gối nàng cong lại và kéo chúng lên cao. "Kiệt sức," nàng nói mệt nhọc, "em—chờ đã, anh Sebastian—"

Lưỡi anh tìm kiếm nơi thịt da ẩm ướt mằn mặn của nàng bằng những cái vuốt ve xoa dịu không ngừng nghỉ cho đến khi những lời phản đối yếu ớt của nàng tắt ngấm. Sự chăm chút dịu dàng của miệng anh ru nàng vào sự bình yên, nhịp đập tim nàng chậm dần thành những nhịp đều đặn. Sau nhiều phút dài kiên nhẫn, anh đem nụ ngọc trai nhỏ vào miệng anh và bắt đầu mút và cắn nhẹ. Nàng co giật vì cuộc chinh phục tinh tế của miêng anh. Anh đưa nàng lên cao hơn trong những trạng thái của cảm xúc, lưỡi anh lách qua rồi lại cuộn xoay quanh nàng theo một lối mòn có chủ ý, đôi cánh tay anh ghì chặt quanh đùi nàng. Dường như cơ thể này chẳng còn là của nàng nữa, mà nàng chỉ tồn tại để đón nhận sự tra tấn ngọt ngào của anh. Sebastian...nàng không thể thốt lên tên anh, vậy mà dường như anh vẫn nghe được lời khẩn nài thầm lặng của nàng, và để đáp lại anh làm điều gì đó bằng miệng anh khiến nàng bị quật vào một chuỗi những chấn động rung chuyển chói lòa. Mỗi lần nàng nghĩ nó đã kết thúc, lại một cảm xúc gợn nhỏ lăn tăn đổ tràn qua nàng cho đến khi nàng quá kiệt sức phải cầu xin anh ngừng lại.

Sebastian di chuyển lên người nàng, đôi mắt anh lấp lánh trên gương mặt khuất bóng. Nàng di chuyển để đón nhận anh, mở chân ôm lấy anh, hai cánh tay nàng trượt quanh chiều dài mạnh mẽ của lưng anh. Anh đẩy vào nơi sưng phồng của nàng, lấp đầy và hoàn thiện nàng. Khi miệng anh tìm đến môi nàng, nàng khó mà nghe được lời thầm thì của anh qua những tiếng đập rộn ràng của trái tim.

"Evie," thanh âm anh vang lên huyền hoặc, "anh muốn một thứ từ em...anh muốn em đạt tới cực đỉnh một lần nữa."

"Không," nàng nói yếu ớt.

"Có. Anh cần phải cảm thấy em khép chặt quanh anh."

Đầu nàng lăn thành một cái lắc đầu chậm chạp trên gối. "Em không thể...em không thể..."

"Có. Em có thể mà. Anh sẽ giúp em." Một bàn tay anh trượt theo người nàng đến nơi họ được kết nối. "Cho anh vào sâu hơn trong em...sâu hơn nữa..."

Nàng không thể ngăn được tiếng rên rỉ khi những đầu ngón tay anh tìm đến nơi nhạy cảm của nàng, thành thạo thao túng những dây thần kinh rã rời của nàng. Đột ngột nàng cảm thấy anh trượt vào xa hơn nữa khi cơ thể bị kích thích của nàng mở ra chấp nhận anh. "Mmm..." anh ngâm nga nho nhỏ. "Phải rồi, như thế...a, em yêu, em thật ngọt ngào..."

Anh nằm vào giữa hai chân nàng đang co lại nơi đầu gối, trong cái nôi nâng đỡ của hông nàng, đẩy mạnh sung mãn vào trong nàng. Nàng bảo bọc anh trong hai cánh tay và chân mình, và vùi mặt nơi cổ họng nóng ấm của anh, rồi thét lên lần cuối, cơ thể nàng rung động co giật và thắt chặt lại để mang anh đến với khoảnh khắc hoàn mĩ choáng ngợp. Anh run rẩy trong vòng tay nàng, và nắm chặt tay anh trong suối tóc ấm của nàng khi anh dâng hiến cho nàng hoàn toàn, tôn thờ nàng với mỗi tế bào trong cơ thể và linh hồn anh.

Khi Evie tỉnh giấc một mình trên chiếc giường rộng, thứ đầu tiên mà nàng thấy là một đốm màu hồng phấn vương vãi trên những tấm trải nệm trắng như tuyết, như thể có ai đó đã làm đổ rượu vang đỏ-hạt-lựu lên giường. Chớp mắt ngái ngủ, nàng dựng người dậy trên một khuỷu tay và chạm vào một cái chấm màu hồng. Đó là một cánh hoa hồng, được ngắt từ một đóa hoa và nhẹ nhàng rải lên chăn. Nhìn xung quanh nàng, nàng khám phá ra rằng những cánh hoa hồng đã được rắc lên người nàng như một cơn mưa rào. Một nụ cười mỉm cong trên môi nàng, và nàng nằm lại trên cái giường ngào ngạt hương thơm.

Đêm của nhục cảm nồng nàn cứ như là một phần của một giấc mơ khêu gợi được kéo dài nào đó. Nàng khó có thể tin được những thứ nàng đã để cho Sebastian làm, những thứ thân mật gần gũi mà nàng chưa bao giờ tưởng tượng được. Và trong những giây phút uể oải sau cơn đam mê của họ, anh đã ôm ấp nàng vào bên ngực anh và họ đã trò chuyện như đến hàng giờ đồng hồ. Nàng còn nói với anh câu chuyện về cái đêm nàng và Annabelle cùng hai chị em nhà Bowman trở thành bạn thân, họ cùng ngồi trong một hàng ghế tại một buổi dạ vũ. "Bọn em đã làm một danh sách về những người theo đuổi tiềm năng và viết nó lên những tấm thiếp khiêu vũ trống trơn của mình," Evie đã nói với anh. "Ngài Westcliff ở đầu danh sách, tất nhiên. Nhưng anh thì ở cuối, bởi vì rõ ràng là anh không phải loại người dành cho hôn nhân."

Sebastian đã bật cười giọng trầm đục, quấn chân anh âu yếm với chân nàng. "Anh đang chờ cho em đến hỏi cưới anh đấy."

"Anh chưa bao giờ thèm liếc nhìn em một cái," Evie trả lời hài hước. "Anh đâu phải kiểu đàn ông khiêu vũ với hoa-bên-lề."

Sebastian đã vuốt tóc nàng, và im lặng trong một lúc. "Không, anh đã không làm thế," anh thừa nhận. "Anh đã là một thằng đần vì không để ý đến em. Nếu anh chỉ cần bận tâm ở bên em trong năm phút thôi thì em sẽ không thể nào thoát khỏi anh được." Anh đã bắt tay vào quyến rũ nàng như thể nàng vẫn còn là một đóa-hoa-bên-lề trong trắng, dỗ dành nàng để cho anh làm tình với nàng bằng nhịp điệu chậm rãi, cho đến khi anh hoàn toàn khít chặt bên trong cơ thể run rẩy của nàng.

Nhớ lại những giờ phút âu yếm cháy bừng đó, Evie mơ màng thực hiện những hoạt động buổi sáng của nàng, và mặc một cái váy bằng len viền nhung. Nàng đi xuống lầu để tìm Sebastian, chắc chắn anh đang ở trong phòng làm việc, miệt mài với những khoản thu nhập của tối hôm qua. Câu lạc bộ trống trải ngoại trừ những người làm thuê đang lau dọn chuẩn bị cho buổi tối sắp đến, và những người chỉnh trang câu lạc bộ đang bận bịu trải những tấm thảm mới và sơn lại đồ nội thất bằng gỗ.

Đi vào văn phòng, Evie tìm thấy Sebastian và Cam ngồi đối diện nhau bên bàn làm việc. Họ cùng suy đi tính lại những cuốn sổ kế toán, gạch bỏ một vài đề mục bằng những cây bút mực mới bơm, và ghi chú bên lề những cột số dài dằng dặc. Cả hai người đều nhìn lên khi nàng băng qua ngưỡng cửa. Evie chỉ gặp ánh mắt Sebastian trong giây lát; nàng thấy khó giữ được vẻ điềm tĩnh khi ở quanh anh sau những thân mật họ chia sẻ đêm qua. Anh ngừng lại giữa câu nói khi anh nhìn nàng chăm chăm, dường như đã quên mất anh đang định nói gì với Cam. Cả hai người họ đều vẫn chưa quen thuộc với những cảm xúc vẫn còn quá mới mẻ và mãnh liệt. Thì thầm lời chào buổi sáng với cả hai, nàng bảo họ cứ ngồi, và nàng đi đến đứng bên ghế của Sebastian.

"Ngài đã ăn sáng chưa, thưa ngài?" nàng hỏi.

Sebastian lắc đầu, một nụ cười mỉm ánh lên trong mắt anh. "Chưa."

"Em sẽ vào bếp và lo liệu nhé."

"Ở lại một lát đã," anh giục. "Bọn anh sắp xong rồi."

Hai người đàn ông bàn bạc một vài vấn đề kinh doanh còn lại, liên quan đến một đầu tư có tiềm năng vào một trung tâm mua sắm đã được dự định sẽ xây dựng trên phố St. James. Sebastian nhấc một bàn tay Evie đang đặt trên bàn lên. Anh lơ đãng cọ lưng ngón tay nàng lên mép quai hàm và tai anh trong khi xem xét lời đề nghị bằng văn bản ở trên bàn trước mặt. Dù Sebastian không hề nhận biết rằng hành động gần gũi vô tình đó đã để lộ điều gì, Evie lại cảm thấy sắc hồng đang dâng lên khi nàng gặp ánh mắt của Cam qua mái đầu nghiêng nghiêng của chồng nàng. Anh chàng Gypsy ném cho nàng một cái nhìn quở trách giả vờ, cứ như ánh nhìn của một vú em khi bắt quả tang hai đứa trẻ diễn tập trò chơi của những nụ hôn, và anh cười nhăn khi mặt nàng càng đỏ hơn nữa.

Không hề biết đến cảnh phụ đó, Sebastian đưa tờ đề nghị cho Cam, người trở nên nghiêm túc ngay lập tức. "Ta không thích cái điệu bộ này," Sebastian đưa ý kiến. "Chuyện vùng này có đủ các cơ sở để duy trì cả một trung tâm mua sắm hay không là rất đáng ngờ, đặc biệt là ở những khoản thuê mướn này. Ta cho rằng chỉ nội trong một năm thôi nó sẽ biến thành một con voi trắng."

"Voi trắng?" Evie hỏi.

Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa, là giọng nam tính của Ngài Westcliff. "Một con voi trắng là một loài vật rất hiếm," ngài bá tước trả lời, đang mỉm cười, "nên không chỉ đắt tiền mà còn khó để duy trì. Theo như sử sách, khi một vị vua thời cổ xưa muốn hủy hoại ai đó ngài sẽ gửi cho hắn một con voi trắng." Bước chân vào phòng làm việc, Westcliff nghiêng mình trên bàn tay Evie và nói với Sebastian. "Đánh giá của cậu về trung tâm mua sắm còn trong đề án này rất chính xác, theo ý tôi. Họ cũng đã tiếp cận tôi để đưa ra lời chào mời đầu tư đầy triển vọng như thế này trước đây không lâu, và tôi đã từ chối nó dựa trên những lập luận tương tự."

"Dám chắc cả hai chúng ta đều sẽ bị chứng minh là sai," Sebastian nói châm chọc. "Một người không nên gắng đoán định bất cứ thứ gì liên quan đến phụ nữ và việc mua sắm của họ." Anh đứng lên để bắt tay ngài bá tước. "Vợ tôi và tôi đang sắp sửa ăn bữa sáng. Tôi hy vọng cậu sẽ tham gia."

"Tôi sẽ uống một ít cà phê," Westcliff nói với một cái gật đầu. "Thứ lỗi cho tôi đã đến mà không báo trước, nhưng tôi có tin tức cần phải chia sẻ đây."

Sebastian, Evie, và Cam đều nhìn ngài bá tước chăm chăm khi anh nói tiếp, "Tôi cuối cùng đã có thể gặp mặt Ngài Belworth vào sáng nay. Ông ta thừa nhận mình là người chủ sở hữu của khẩu súng đã được dùng để bắn St. Vincent. Ông ta tiếp tục thuật lại khá chắc chắn rằng khoảng gần ba năm về trước, ông ta đã tặng cặp súng lục này cho Mr. Clive Egan, cùng với một món nữ trang của dòng họ và những món tiền nhỏ khác, như một khoản hối lộ để có thêm thời gian dàn xếp những khoản nợ của ông ta với câu lạc bộ."

Evie chớp mắt ngạc nhiên khi nghe đề cập đến người quản lý câu lạc bộ trước đây. "Vậy là Mr. Egan đang che giấu Mr. Bullard ạ?"

"Có khả năng lắm."

"Nhưng tại sao? Có phải điều này có nghĩa là Mr. Egan có lẽ đã thông đồng với Mr. Bullard để âm mưu giết em không?"

"Chúng ta sẽ tìm ra thôi," Sebastian nói, gương mặt anh kiên quyết. "Anh đang định đến thăm Egan hôm nay."

"Tôi sẽ đi với cậu," Westcliff nói đầy suy xét. "Tôi đã có những nguồn tin về người có thể cung cấp địa chỉ của Egan. Thật ra, nơi đó cũng không xa đây lắm."

Sebastian lắc đầu. "Cám ơn vì sự giúp đỡ của cậu, nhưng tôi không muốn gây phiền phức cho cậu thêm nữa. Tôi ngờ là vợ tôi sẽ ủng hộ tôi khi đẩy cậu vào vòng nguy hiểm. Tôi sẽ đưa Rohan đi cùng."

Evie bắt đầu lên tiếng phản đối, nàng biết trong tình huống này Sebastian sẽ an toàn hơn khi đi với Westcliff. Sebastian chỉ vừa mới bình phục. Và nếu anh nảy ra ý định làm điều gì đó ngu ngốc, Cam sẽ khó mà kiềm anh lại được. Sau rốt thì Cam là người làm thuê của anh, và anh ấy nhỏ hơn anh ít nhất là tám tuổi. Westcliff hiểu Sebastian rõ hơn, và hoàn toàn có sức ảnh hưởng đến anh nhiều hơn.

Trước khi Evie có thể thốt lên một lời, Westcliff đã trả lời. "Tất nhiên Rohan là một cậu trai trẻ rất có năng lực," ngài bá tước đồng ý một cách trơn tru, "do đó cậu ta nên được cắt đặt chăm lo cho sự an toàn của Evie, và ở lại đây với cô ấy."

Ánh mắt Sebastian nheo lại và anh chuẩn bị tranh cãi. Những lời nói ngừng lại trên môi anh khi Evie khoác bàn tay nàng quanh cánh tay anh, và nghiêng người dựa vào anh với một áp lực nhẹ đầy tin tưởng. "Em cũng muốn thế," nàng nói.

Khi Sebastian nhìn vào gương mặt ngẩng lên của nàng, vẻ mặt anh dịu lại, cho nàng cái cảm giác say sưa rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để nàng được vui lòng. "Thôi được rồi," anh thì thầm miễn cưỡng. "Nếu sự có mặt của Rohan ở đây sẽ làm em yên lòng, thì thế vậy."

Một phần Sebastian muốn phản đối đưa Westcliff đi với anh đến gặp Clive Egan là vì họ vẫn còn có chút lúng túng khó xử. Không hẳn là thoải mái khi ở bên cạnh một người đàn ông mà bạn đã từng bắt cóc vợ anh ta. Trận đòn Westcliff dần anh sau đó đã làm cho không khí giữa họ dễ chịu đi một chút, và lời xin lỗi theo sau cũng có giúp ích một phần. Và dường như hôn nhân của Sebastian với Evie, và sự tự nguyện hy sinh mạng sống của anh cho nàng, đã khiến cho ngài bá tước nhìn nhận anh với một sự tán thưởng thận trọng mà có lẽ, một ngày nào đó, sẽ nối lại tình bạn giữa họ. Tuy nhiên mối quan hệ của họ đã bị đẩy sang một chiều hướng khác có lẽ sẽ không bao giờ có thể khôi phục hoàn toàn tình thân thiết trước đây nữa.

Đối với một người đàn ông đã từng tận tụy với mục tiêu sống mà không hối hận, Sebastian đang có một vài suy nghĩ không được chào đón về những hành vi của anh trong quá khứ. Những hành động của anh với Lillian Bowman đã là một sai lầm dù trong bất kì phương diện nào. Anh đã là một thằng ngu làm sao, khi lại sẵn sàng hy sinh tình bạn vì một người phụ nữ mà anh đã chẳng thật sự muốn ngay từ đầu. Nếu anh dành chút thời gian suy xét kĩ những lựa chọn của mình, có lẽ anh đã khám phá ra Evie, nàng đã luôn ở đó ngay trước mắt anh.

Thật nhẹ lòng cho Sebastian vì cuộc chuyện trò với Westcliff khá thoải mái khi cỗ xe băng qua khu đông Luân Đôn đến vùng ngoại ô nơi những ngôi nhà tầng lớp trung lưu thời thượng được xây dựng trên trên những cánh đồng cỏ xanh. Địa chỉ của Clive Egan là của một người đàn ông sở hữu nguồn tài chính vững chắc. Nghĩ chua chát về những khoản tiền mà Egain đã thu thập được qua nhiều năm nhờ góp nhặt và thu nhỏ những lợi nhuận từ câu lạc bộ mới có thể mua được căn nhà như thế này, Sebastian nói với Westcliff mọi điều mà anh biết về người quản lý cũ. Chủ đề cuộc trò chuyện lái sang tình trạng tài chính hiện tại của câu lạc bộ, và sự cần thiết phải cấu trúc lại nguồn đầu tư. Thuật lại mọi thứ cho Westcliff là một điều tuyệt vời, anh là người có đầu óc kinh doanh năng lực nhất trên đất nước, và anh đã cung cấp một lượng kiến thức đầy triển vọng về những vấn đề kinh doanh. Và cả hai người họ đều biết cuộc bàn luận là một sự chuyển hướng mạnh mẽ so với trước kia, khi Sebastian huyên thuyên về những vụ bê bối và những mối quan hệ với phụ nữ, luôn dẫn đến kết quả là những bài thuyết giáo ra vẻ kẻ cả của Westcliff.

Cỗ xe ngừng lại trước một khu dân cư mới, với những khoảng sân nhỏ bọc rào xung quanh. Tất cả những ngôi nhà ở đây đều là nhà ba tầng và cực kỳ chật hẹp, không có cái nào rộng hơn mười bốn feet theo chiều ngang. Một chị hầu bếp luống tuổi và trông mệt mỏi mở cánh cửa và bước sang một bên với một tiếng lầm bầm nhỏ khi họ xông vào trong. Ngôi nhà như được trang hoàng một cách lơ đãng, với những đồ đạc trang bị đa dạng thường thấy ở những người đàn ông ở tầng lớp trung lưu còn độc thân.

Vì cả khu nhà gồm có ba phòng ở và một căn phòng nhỏ, thật không khó để định vị Egan. Người quản lý cũ của câu lạc bộ đang ngồi trong một cái ghế nệm lớn bên lò sưởi trong một căn phòng khách nồng nặc mùi rượu mạnh và nước tiểu. Một bộ sưu tập những ly tách đặt thẳng hàng trên ngưỡng của cả hai khung cửa sổ, và một vài cái được đặt trên mặt lò sưởi. Khoác một vẻ mặt đờ đẫn của một gã say bét nhè thường xuyên, Egan nhìn thấy hai vị khách mà không hề có chút ngạc nhiên. Anh ta trông chính xác như lúc Sebastian sa thải anh ta hai tháng trước, béo phị và nhếch nhác, với hàm răng sâu, và một cái mũi cà chua đỏ nhừ, cùng một sắc da hung hung đỏ giăng đầy những mạch máu như mạng nhện. Nâng cốc rượu lên môi, anh ta uống một hơi và cười nhăn nhở khi anh ta quan sát họ bằng đôi mắt xám ngấn nước.

"Tôi đã nghe người ta nói ruột ngài đã bị moi ra ngoài," anh ta nói với Sebastian. "Nhưng vì ngài trông không giống một con ma, tôi cho là câu chuyện đó chỉ là chuyện bịa."

"Thật ra thì nó đúng," Sebastian trả lời, ánh mắt anh băng giá. "Nhưng quỷ dữ đã không muốn nhận ta." Ý nghĩ có thể Egan là người chịu trách nhiệm cho mưu đồ giết hại vợ anh khiến anh khó mà ngăn mình không tấn công tên khốn đó. Chỉ cái lí do hắn ta có thông tin mà họ cần mới đủ để kiềm chế Sebastian.

Egan cười rục rịch trầm đục và vẫy tay về phía hàng cốc vại. "Hãy tự rót cho mình một ly, nếu các vị thích. Tôi không thường được những quý ông cao quý đến thế này đến thăm."

Westcliff nói bình tĩnh. "Không, cám ơn anh. Chúng ta đến để hỏi về một vị khách mới đây của anh. Mr. Joss Bullard. Anh ta đâu?"

Uống thêm một hớp rượu, Egan nhìn anh lạng lùng. "Làm cái quỷ gì mà tôi biết được?"

Rút khẩu súng được đặt hàng riêng khỏi túi anh, Westcliff đưa nó ra với lòng bàn tay để ngửa.

Đôi mắt đờ đẫn của Egan lồi ra, và gương mặt anh ta đột nhiên tràn ngập một màu đỏ tía. "Ngài lấy nó từ đâu?" anh ta húng hắng.

"Bullard đã sử dụng nó vào cái đêm xảy ra vụ nổ súng," Sebastian nói, đấu tranh để tự chủ, khi mỗi tế bào thần kinh của anh đang sục sôi giận dữ. "Và mặc dù ta nghi ngờ cái khúc thịt chẳng ra hình thù gì đang nằm trên vai anh có chứa bất cứ thứ gì gần với một bộ não đang hoạt động đi nữa thì lẽ ra anh phải có khả năng khám phá ra những đầu mối chỉ sự liên hệ của anh trong âm mưu giết người. Muốn một chuyến viếng thăm dài lâu ở nhà tù Fleet Ditch chứ? Chuyện đó có thể dàn xếp bằng một—"

"St. Vincent," Westcliff thì thầm cảnh báo, trong khi Egan thở hồng hộc và nghẹn.

"Nhất định hắn đã ăn cắp nó từ tôi!" Egan la lên, rượu tràn ra khỏi ly anh ta rơi xuống nền nhà. "Gã con hoang chôm chỉa—tôi đã không hề biết hắn có được nó. Đó không phải lỗi của tôi, tôi dám thề với các vị đấy! Tôi không muốn gì hơn là người ta để tôi yên. Chết tiệt thằng cha đó!"

"Lần cuối anh thấy anh ta là khi nào?"

"Có lẽ là ba tuần trước." Kết thúc ly nước của mình, Egan nhặt cái cốc từ nền nhà lên và uống cạn từ nó như một đứa trẻ đói khát. "Lâu lâu hắn lại đến ở đây, sau khi hắn rời khỏi Jenner's. Hắn chẳng có nơi nào để đi. Họ còn không để cho hắn ngủ trong một tấm đệm trên đường, một khi căn bệnh đậu mùa bắt đầu biểu hiện các triệu chứng của nó."

Sebastian và Westcliff trao đổi một ánh mắt. "Bệnh đậu mùa?" Sebastian hỏi vẻ hoài nghi, bởi vì có rất nhiều căn bệnh đều được đề cập đến bằng cái tên bệnh đậu mùa. "Kiểu căn bệnh nào?"

Egan nhìn anh chằm chằm tỏ vẻ khinh thường. "Rối loạn trí óc. Bệnh đậu mùa dẫn đến mất trí. Ngay cả trước khi hắn rời khỏi câu lạc bộ Jenner's thì đã có những dấu hiệu rồi...cách nói năng chậm chạp, gương mặt giật giật...những vết rạn và vết lõm trên mũi hắn. Ngài phải bị mù mới không nhận thấy."

"Ta không thường quan sát bề ngoài những người làm thuê của ta kĩ đến thế," Sebastian nói nhạo báng, trong khi suy nghĩ cực nhanh. Bệnh loạn trí là một căn bệnh lây lan qua tiếp xúc sinh lý, cho nên những bác sĩ thường đề cập đến như là "bệnh liệt của người điên". Kết quả của nó là sự điên loạn, đôi khi là liệt một phần cơ thể, và một sự hủy hoại dần dần của những phần thịt mềm trong cơ thể, kể cả phần da mềm của cánh mũi. Nếu Bullard thực sự là một nạn nhân của căn bệnh loạn trí, và nó đã dẫn đến hậu quả này, thì chẳng còn hy vọng gì cho anh ta nữa. Nhưng tại sao, trong cơn tâm thần của mình, anh ta lại nhắm vào Evie? "Trí óc hắn giờ hẳn là đã biến mất rồi," Egan nói cay đắng, nâng cái cốc lên để uống thêm một ngụm khác. Anh ta nhắm mắt một lát vì men rượu cay nồng, và gác cằm lên ngực. "Anh ta đã đến đây vào cái đêm nổ súng, huyên hoanh về việc đã giết ngài. Tay chân run lẩy bẩy, và than phiền về những tiếng ồn và cơn đau trong đầu. Đầu hắn đầy rẫy những ý tưởng và mưu tính. Không còn lí trí nữa. Thế là tôi đã trả tiền cho một người đàn ông đến đưa hắn đến gian phòng bệnh dành riêng cho những trường hợp không thể cứu chữa—căn phòng tại trạm thu phí dẫn vào Knightsbridge. Bullard giờ đang ở đó, hoặc đã chết hoặc ở trong một tình trạng mà cái chết là một sự rủ lòng thương."

Sebastian nói với sự thiếu kiên nhẫn căng thẳng hơn là thương cảm. "Tại sao hắn lại cố gắng giết vợ tôi? Có Chúa biết cô ấy chưa bao giờ làm gì hại đến hắn."

Egan nói buồn rầu. "Hắn đã luôn luôn khinh thường phu nhân ngài, thằng con hoang tội nghiệp. Ngay cả từ thuở nhỏ. Sau một trong những kì viếng thăm của cô Evangeline tại câu lạc bộ, khi Bullard thấy Jenner đã thương yêu cô ấy như thế nào, hắn sẽ sưng sỉa và cáu bẳn trong nhiều ngày. Hắn sẽ chế nhạo cô ấy..." Egan ngừng lại, một nụ cười hồi tưởng cong lên trên môi anh ta. "Cô ấy là một cô bé nhỏ hài hước. Tàn nhang, e thẹn, và tròn trĩnh như một con cá heo. Tôi đã nghe thấy giờ cô ấy đã là một người đẹp—dù tôi không thể hình dung được điều đó—"

"Jenner có phải là cha anh ta không?" Westcliff ngắt lời, khuôn mặt không biểu cảm.

Câu hỏi đột ngột đó khiến Sebastian giật mình. Anh lắng nghe chăm chú khi Egan trả lời.

"Có thể lắm. Mẹ hắn, Mary, cứ thề nguyền đến chết đi sống lại rằng ông ấy là cha hắn." Cẩn thận, Egan kẹp cái cốc vào bên người và đặt những ngón tay đan vào nhau lại trên vòng bụng to kềnh của anh ta. "Cô ta là một ả điếm trong nhà thổ. Đêm may mắn nhất trong cuộc đời cô ta là vào cái đêm cô ta phục vụ Ivo Jenner. Ông ta thích Mary, và trả cho bà chủ để giữ cô ta cho bản thân. Một ngày nọ Mary đến và nói rằng cô ta đang có thai, và đứa con là của ông ta. Và Jenner, lúc đó hơi xiêu lòng, đã gần như tin tưởng cô ta. Ông ấy chu cấp cho cô ta cho đến khi cô ta chết, và để cho cậu bé làm việc tại câu lạc bộ khi cậu ta đủ lớn. Mary đã qua đời nhiều năm trước. Chỉ trước khi cô ta trút hơi, cô ta nói với Bullard rằng Jenner là cha hắn. Khi hắn đến gặp ông ấy, Jenner nói với hắn rằng dù việc đó có là sự thật hay không, thì nó sẽ vẫn là một bí mật. Ông ấy không muốn nhận Bullard là con mình. Thứ nhất là, hắn không có chút gì giống với ông ấy, và thứ hai...Jenner chưa bao giờ quan tâm cái đếch gì đến bất cứ ai ngoài con gái ông ấy. Ông ấy muốn Evie được hưởng mọi của cải khi ông ấy qua đời. Bullard đổ lỗi cho cô Evie, tất nhiên. Hắn đã nghĩ nếu không phải là vì cô ấy, Jenner hẳn là đã nhận hắn làm con, và sẽ chu cấp nhiều hơn cho hắn, cho hắn nhiều hơn nữa. Hẳn là hắn có đúng về điểm đó." Egan cau mày buồn bã. "Đến lúc cô ấy đưa ngài đến câu lạc bộ, thưa ngài, thì Bullard đã bắt đầu mắc bệnh này...và đó là khi cơn loạn trí khởi đầu. Một kết thúc buồn cho một cuộc đời đau đớn."

Nhìn lên họ với sự thỏa mãn u ám, Egan nói thêm, "Các ngài sẽ tìm thấy hắn ở Bệnh viện Tottenham, nếu ngài muốn trả thù một kẻ tâm thần khốn khổ. Cứ làm những gì giúp ngài thấy khuây khỏa, thưa các ngài—nhưng nếu các ngài hỏi tôi, thì Chúa của Bullard cũng đã thu xếp trước hình phạt kinh khủng nhất mà một con người có thể chịu rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện