Vũ Bắc Nguyệt đi phía sau Nam Dạ Huyền vào phòng ngủ của anh, lúc đi vào cô vấp chân vào cái giá vẽ để ngay cửa nên lao về phía trước ôm chầm lấy Nam Dạ Huyền, cả hai người nhìn nhau, tim ai cũng đập lỗi nhịp hết.
Qua vài giây Nam Dạ Huyền lên tiếng trước “Cô có sao không hả Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt bối rối lên tiếng đáp “Không…tôi xin lỗi tôi vấp phải cái gì đó nên mới…”
Nhìn vẻ mặt đỏ ửng lên vì e thẹn của Vũ Bắc Nguyệt mà Nam Dạ Huyền lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Để tránh khiến Vũ Bắc Nguyệt lúng túng Nam Dạ Huyền liền đổi chủ đề, anh bước qua cầm bức tranh cô vẻ hai mẹ con của Lucky đưa cho cô “Vẽ cho đã rồi bỏ quên trong rừng luôn.”’
Vũ Bắc Nguyệt vui mừng cầm lấy bức tranh hai mẹ con của Lucky “Trời ơi, thì ra là vẫn còn tìm lại được, cái hôm cứu Lucky tôi chỉ biết cắm đầu chạy thôi làm gì còn nhớ đến bức tranh này nữa chứ.”
Nam Dạ Huyền chỉ tay về phía gần cửa phòng rồi lên tiếng “Lúc nãy cô vấp vào giá vẽ của mình mà té ngã đấy.”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười trừ, cô nhìn bức tranh hai mẹ con Lucky rồi lên tiếng “Phải chi mọi người cùng chung tay bảo vệ động vật thì tốt biết mấy như vậy thì bọn săn trộm không thể tiếp tục hoành hành chia cắt mẹ con của những loài động vật cần được bảo tồn nữa.”
Nam Dạ Huyền nghe vậy thì suy nghĩ rồi lên tiếng đáp “Vậy tôi sẽ hỗ trợ 5 tỷ để trung tâm bảo trợ động vật có nhiều cơ hội cứu sống những loài động vật cần được bảo tồn, chúng ta sẽ kêu gọi mọi người cùng chung tay để bảo vệ động vật được không?”
Vũ Bắc Nguyệt kêu lên “Ý hay nha nếu mọi người cùng chung tay thì tôi tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”
Sau chuyến đi Tây Lĩnh trở về Vũ Bắc Nguyệt vẽ một bộ sưu tập tranh kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã và vấn nạn săn bắt động vật quý hiếm với bút danh Blue Moon, tác phẩm của cô nhận được sự ủng hộ cao từ cộng đồng trong nước và quốc tế, toàn bộ tiền bán tranh cô đem quyên góp vào các trung tâm bảo trợ động vật để các bé có điều kiện được chăm sóc tốt hơn.
Những bức tranh thiết thực của Vũ Bắc Nguyệt như lời cảnh báo về vấn nạn săn trộm và cần phải bảo vệ động vật tạo nên một làn sóng lớn mạnh mẽ khi mọi người cùng đồng lòng bảo vệ động vật hoang dã.
Băng nhóm săn bắt động vật hoang dã cần được bảo tồn cũng bị bắt và xét xử để nhận đúng mức án mà bọn chúng đáng phải nhận.
Vũ Đình Hiên biết được chuyện Vũ Bắc Nguyệt cứu bé gấu trúc Lucky còn đóng góp tiền cho cơ sở bảo trở động vật Tây Lĩnh nên anh dùng danh nghĩa của tập đoàn Thương Hải hỗ trợ số tiền là 10 tỷ.
Vũ Đình Hiên đến phòng tranh của Vũ Bắc Nguyệt tìm cô nói chuyện, may mắn là gặp được cô.
“Em vẫn ổn chứ Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt vẫn tập trung vẽ tranh qua loa lên tiếng đáp “Đột nhiên anh đến đây làm gì?”
“Anh nghe nói chuyện em liều mình cứu bé gấu trúc Lucky rồi, lần sau đừng làm như vậy nữa nếu em mà có chuyện gì thì ba và anh biết phải làm sao?”
Vũ Bắc Nguyệt buông cọ vẽ xuống rồi lên tiếng “Tôi biết tự lượng sức mình không cần anh phải lo lắng đâu, chuyện anh cần lo là hôn lễ vào đầu tháng sau của anh kìa.”
Vũ Đình Hiên rủ mắt “Em biết tin tức về hôn lễ của anh rồi sao?”
“Đại thiếu gia của tập đoàn Thương Hải kết hôn là tin tức chấn động cả Nam Đô không muốn biết cũng đâu có được.”
Vũ Đình Hiên bắt chợt nắm lấy bàn tay của Vũ Bắc Nguyệt, anh nhìn cô bằng đôi mắt bi thương rồi lên tiếng “Bắc Nguyệt anh suy nghĩ kỹ rồi, nếu em hồi tâm chuyển ý lần này anh sẽ bỏ tất cả đề được sống bên cạnh em, chúng ta đi một nơi không ai biết bắt đầu lại một cuộc sống mới được không?”
Vũ Bắc Nguyệt rút tay lại rồi trừng mắt nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Anh điên rồi Vũ Đình Hiên giữa chúng ta đã không thể trở lại như thuở ban đầu được nữa.”
Vũ Đình Hiên đột nhiên chuyển sang trạng thái tức giận anh cau mày lên tiếng “Em từ chối anh có phải vì Nam Dạ Huyền không hả?”
Vũ Bắc Nguyệt giả lả ngây ngô lên tiếng hỏi “Nam Dạ Huyền là ai tôi không biết.”
“Đủ rồi em không cần diễn kịch nữa đâu Bắc Nguyệt, anh đã cho người điều tra rồi thời gian gần đây em thường xuyên qua lại một người tên Nam Dạ Huyền.”
Vũ Bắc Nguyệt cau mày lên tiếng chấp vấn “Anh dám cho người theo dõi tôi sao Vũ Đình Hiên?”
Vũ Đình Hiên thẳng thừng đáp “Anh lo lắng cho em nên luôn muốn em phải ở trong tầm kiểm soát của anh, Bắc Nguyệt anh hiểu em qua lại với Nam Dạ Huyền là vì gương mặt của hắn ta giống A Sở nhưng mà em nên nhớ A Sở chết rồi còn Nam Dạ Huyền là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm em nên tránh xa anh ta ra.”
“Bạn bè của tôi không cần anh quản.”
Vũ Đình Hiên nhếch môi cười chăm chọc “Dù em có tự lừa người dối mình thì cậu ta vẫn không phải là A Sở của em đâu Bắc Nguyệt.”
Vũ Bắc Nguyệt thật sự nổi giận cô nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lên tiếng quát “Vũ Đình Hiên, anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi, chuyện của tôi không cần anh quản, tôi giao du với ai là chuyện của tôi anh không có tư cách xen vào.”
Vũ Đình Hiên bất lực quay người rời khỏi phòng tranh của Vũ Bắc Nguyệt những chuyện xảy ra bên trong đều bị Liễu Yên Đan đứng một góc bên ngoài nhìn thấy nghe thấy hết.
Liễu Yên Đan nắm chặt tay thành nắm đấm ánh mắt trở nên hung hãn độc ác thầm nghĩ [Vũ Bắc Nguyệt mày hay lắm vừa mới trở về đã câu dẫn Đình Hiên khiến anh ấy thay đổi quyết định muốn kết hôn cùng tao, cách tốt nhất là mày nên biến mất luôn đi anh ấy mới thôi tơ tưởng đến mày nữa.]
Qua vài giây Nam Dạ Huyền lên tiếng trước “Cô có sao không hả Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt bối rối lên tiếng đáp “Không…tôi xin lỗi tôi vấp phải cái gì đó nên mới…”
Nhìn vẻ mặt đỏ ửng lên vì e thẹn của Vũ Bắc Nguyệt mà Nam Dạ Huyền lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Để tránh khiến Vũ Bắc Nguyệt lúng túng Nam Dạ Huyền liền đổi chủ đề, anh bước qua cầm bức tranh cô vẻ hai mẹ con của Lucky đưa cho cô “Vẽ cho đã rồi bỏ quên trong rừng luôn.”’
Vũ Bắc Nguyệt vui mừng cầm lấy bức tranh hai mẹ con của Lucky “Trời ơi, thì ra là vẫn còn tìm lại được, cái hôm cứu Lucky tôi chỉ biết cắm đầu chạy thôi làm gì còn nhớ đến bức tranh này nữa chứ.”
Nam Dạ Huyền chỉ tay về phía gần cửa phòng rồi lên tiếng “Lúc nãy cô vấp vào giá vẽ của mình mà té ngã đấy.”
Vũ Bắc Nguyệt khẽ cười trừ, cô nhìn bức tranh hai mẹ con Lucky rồi lên tiếng “Phải chi mọi người cùng chung tay bảo vệ động vật thì tốt biết mấy như vậy thì bọn săn trộm không thể tiếp tục hoành hành chia cắt mẹ con của những loài động vật cần được bảo tồn nữa.”
Nam Dạ Huyền nghe vậy thì suy nghĩ rồi lên tiếng đáp “Vậy tôi sẽ hỗ trợ 5 tỷ để trung tâm bảo trợ động vật có nhiều cơ hội cứu sống những loài động vật cần được bảo tồn, chúng ta sẽ kêu gọi mọi người cùng chung tay để bảo vệ động vật được không?”
Vũ Bắc Nguyệt kêu lên “Ý hay nha nếu mọi người cùng chung tay thì tôi tin rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.”
Sau chuyến đi Tây Lĩnh trở về Vũ Bắc Nguyệt vẽ một bộ sưu tập tranh kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã và vấn nạn săn bắt động vật quý hiếm với bút danh Blue Moon, tác phẩm của cô nhận được sự ủng hộ cao từ cộng đồng trong nước và quốc tế, toàn bộ tiền bán tranh cô đem quyên góp vào các trung tâm bảo trợ động vật để các bé có điều kiện được chăm sóc tốt hơn.
Những bức tranh thiết thực của Vũ Bắc Nguyệt như lời cảnh báo về vấn nạn săn trộm và cần phải bảo vệ động vật tạo nên một làn sóng lớn mạnh mẽ khi mọi người cùng đồng lòng bảo vệ động vật hoang dã.
Băng nhóm săn bắt động vật hoang dã cần được bảo tồn cũng bị bắt và xét xử để nhận đúng mức án mà bọn chúng đáng phải nhận.
Vũ Đình Hiên biết được chuyện Vũ Bắc Nguyệt cứu bé gấu trúc Lucky còn đóng góp tiền cho cơ sở bảo trở động vật Tây Lĩnh nên anh dùng danh nghĩa của tập đoàn Thương Hải hỗ trợ số tiền là 10 tỷ.
Vũ Đình Hiên đến phòng tranh của Vũ Bắc Nguyệt tìm cô nói chuyện, may mắn là gặp được cô.
“Em vẫn ổn chứ Bắc Nguyệt?”
Vũ Bắc Nguyệt vẫn tập trung vẽ tranh qua loa lên tiếng đáp “Đột nhiên anh đến đây làm gì?”
“Anh nghe nói chuyện em liều mình cứu bé gấu trúc Lucky rồi, lần sau đừng làm như vậy nữa nếu em mà có chuyện gì thì ba và anh biết phải làm sao?”
Vũ Bắc Nguyệt buông cọ vẽ xuống rồi lên tiếng “Tôi biết tự lượng sức mình không cần anh phải lo lắng đâu, chuyện anh cần lo là hôn lễ vào đầu tháng sau của anh kìa.”
Vũ Đình Hiên rủ mắt “Em biết tin tức về hôn lễ của anh rồi sao?”
“Đại thiếu gia của tập đoàn Thương Hải kết hôn là tin tức chấn động cả Nam Đô không muốn biết cũng đâu có được.”
Vũ Đình Hiên bắt chợt nắm lấy bàn tay của Vũ Bắc Nguyệt, anh nhìn cô bằng đôi mắt bi thương rồi lên tiếng “Bắc Nguyệt anh suy nghĩ kỹ rồi, nếu em hồi tâm chuyển ý lần này anh sẽ bỏ tất cả đề được sống bên cạnh em, chúng ta đi một nơi không ai biết bắt đầu lại một cuộc sống mới được không?”
Vũ Bắc Nguyệt rút tay lại rồi trừng mắt nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Anh điên rồi Vũ Đình Hiên giữa chúng ta đã không thể trở lại như thuở ban đầu được nữa.”
Vũ Đình Hiên đột nhiên chuyển sang trạng thái tức giận anh cau mày lên tiếng “Em từ chối anh có phải vì Nam Dạ Huyền không hả?”
Vũ Bắc Nguyệt giả lả ngây ngô lên tiếng hỏi “Nam Dạ Huyền là ai tôi không biết.”
“Đủ rồi em không cần diễn kịch nữa đâu Bắc Nguyệt, anh đã cho người điều tra rồi thời gian gần đây em thường xuyên qua lại một người tên Nam Dạ Huyền.”
Vũ Bắc Nguyệt cau mày lên tiếng chấp vấn “Anh dám cho người theo dõi tôi sao Vũ Đình Hiên?”
Vũ Đình Hiên thẳng thừng đáp “Anh lo lắng cho em nên luôn muốn em phải ở trong tầm kiểm soát của anh, Bắc Nguyệt anh hiểu em qua lại với Nam Dạ Huyền là vì gương mặt của hắn ta giống A Sở nhưng mà em nên nhớ A Sở chết rồi còn Nam Dạ Huyền là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm em nên tránh xa anh ta ra.”
“Bạn bè của tôi không cần anh quản.”
Vũ Đình Hiên nhếch môi cười chăm chọc “Dù em có tự lừa người dối mình thì cậu ta vẫn không phải là A Sở của em đâu Bắc Nguyệt.”
Vũ Bắc Nguyệt thật sự nổi giận cô nắm chặt tay thành nắm đấm rồi lên tiếng quát “Vũ Đình Hiên, anh cút ra khỏi đây ngay cho tôi, chuyện của tôi không cần anh quản, tôi giao du với ai là chuyện của tôi anh không có tư cách xen vào.”
Vũ Đình Hiên bất lực quay người rời khỏi phòng tranh của Vũ Bắc Nguyệt những chuyện xảy ra bên trong đều bị Liễu Yên Đan đứng một góc bên ngoài nhìn thấy nghe thấy hết.
Liễu Yên Đan nắm chặt tay thành nắm đấm ánh mắt trở nên hung hãn độc ác thầm nghĩ [Vũ Bắc Nguyệt mày hay lắm vừa mới trở về đã câu dẫn Đình Hiên khiến anh ấy thay đổi quyết định muốn kết hôn cùng tao, cách tốt nhất là mày nên biến mất luôn đi anh ấy mới thôi tơ tưởng đến mày nữa.]
Danh sách chương