Ngày hôm sau, Chu Thời Niệm tới tiệm tranh của Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng chửi mắng Vũ Bắc Nuyệt “Một kẻ hèn mọn như cô mà dám đèo bồng cố gắng chèo kéo anh Dạ Huyền sao? Cô không xứng đâu, tôi là bạn gái của anh Dạ Huyền cũng là vợ sắp cưới của anh ấy cô liệu hồn mà tránh xa anh ấy ra nếu còn để tôi thấy kẻ thấp hèn như cô đu bám theo anh ấy tôi nhất định khiến cô sống không bằng chết đấy.”
Vũ Bắc Nguyệt nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm rồi lên tiếng chăm chọc cô ta “Nếu anh ta thật sự muốn kết hôn cùng cô thì đã không bỏ cô lại lễ đường một mình mà đi theo tôi rồi.”
Chu Thời Niệm tức giận nhưng cứng họng không nói nên lời, qua một lúc cô ta hậm hức đá vào bức tranh mà Vũ Bắc Nguyệt đang vẽ rồi lên tiếng hăm dọa “Cô mà còn dám câu dẫn níu kéo anh Dạ Huyền nữa thì đừng trách tôi phá hỏng cái phòng tranh nhỏ này của cô đó nhé.”
Vũ Thế Hải và Vũ Đình Hiên vốn muốn đến đưa Vũ Bắc Nguyệt đi xem trung tâm triển lãm tranh mà hai người chuẩn bị dành tặng cho cô nhân dịp sinh nhật thì vô tình nhìn thấy cảnh Chu Thời Niệm đến kiếm chuyến với Vũ Bắc Nguyệt nên cả hai người đều cùng tức giận.
Chu Thời Niệm còn quá đáng đưa tay giật lấy bảng màu trên tay của Vũ Bắc Nguyệt rồi hất lên người cô làm màu vang ra tung tóe dính trên quần áo của cô.
Vũ Đình Hiên sải bước đi tới cởi áo vest trên người ra khoác lên người của Vũ Bắc Nguyệt, anh nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm bằng ánh mắt tức giận tột cùng rồi lên tiếng cáu gắt “Cô mới là người không xứng đáng để đứng nói chuyện với Bắc Nguyệt đấy, Chu tiểu thư cũng xuất thân trong gia đình thượng lưu danh giá nhưng mở miệng nói chuyện lại khó nghe đến thế.”
Chu Thời Niệm nhếch môi cười quay sang nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt khinh miệt rồi tiếp tục xúc phạm đến cô “Thật không ngờ cô cũng ghê gớm thật đó, suốt ngày chạy theo quyến rũ anh Dạ Huyền nhưng còn bắt cá hai tay câu dẫn thêm cả Vũ tổng của tập đoàn Thương Hải nữa đúng là quá đáng sợ rồi mà.”
Chu Thời Niệm nghĩ rằng cùng lắm Vũ Bắc Nguyệt và Vũ Đình Hiên chỉ là quan hệ tình nhân vui chơi qua đường nên quay sang nhìn anh rồi lên tiếng cảnh báo “Vũ tổng à, anh nên cẩn thận cô gái này một chút, cô ta không hiền lành như vẻ bề ngoài mà cô ta đã thể hiện đâu, chắc là loại bán thân vì tiền đấy.”
Vũ Đình Hiên tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán anh gắt giọng lên tiếng quát “Cô câm miệng lại ngay cho tôi.”
Chu Thời Niệm không ngờ rằng Vũ Đình Hiên sẽ phản ứng mạnh như vậy nên nhất thời giật mình lui về phía sau trước tiếng quát đầy tức giận của anh.
Vũ Đình Hiên trừng mắt nhìn Chu Thời Niệm với vẻ sắc lạnh tột cùng rồi lên tiếng “Cô không biết gì về người khác thì đừng vội buông lời xúc phạm người ta như đúng rồi kiểu đó, thân phận của cô ấy mười Chu Thời Niệm cũng không bì kịp. Đừng tưởng Chu gia mấy người có thể hắc bang U Minh Ám Dạ thì coi trời bằng vun, tôi nói cho cô biết ở Nam Đô này không gia tộc nào có thể qua mặt được tập đoàn Thương Hải hết. Xưa nay tôi không thích xen vào chuyện của người khác cũng không muốn đụng đến chén cơm của ai cả nhưng nếu còn để tôi bắt gặp cô bắt nạt Bắc Nguyệt thì tôi nhất định san bằng Chu gia hủy diệt cả U Minh Ám Dạ đấy.”
Chu Thời Niệm thừa biết đụng đến tập đoàn Thương Hải thì không có kết quả tốt đẹp nên tự biết khó mà rút lui.
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Cô ta bị anh hù dọa sợ mất mật luôn rồi kìa.”
Vũ Đình Hiên cau mày “Nếu cô ta biết em là đại tiểu thư của tập đoàn Thương Hải thì đã không dám lớn lối như vậy rồi.”
Vũ Thế Hải vào sau ông tỏ vẻ không vui rồi lên tiếng “Ba không ngờ là con ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như thế, con về biệt thự Vũ gia sống đi Bắc Nguyệt à, ba nhất định không để bất cứ kẻ nào bắt nạt con nữa hết.”
Vũ Bắc Nguyệt đang giận Nam Dạ Huyền, mấy chỗ cô sống anh đều biết hết rồi ngày nào cũng đến tìm cho nên cô quay về biệt thự Vũ gia tạm lánh mặt cũng tốt.
Vũ Bắc Nguyệt mở triển lãm tranh tại trung tâm triển lãm Nam Đô, chủ đề là bảo vệ truyền thống văn hóa dân tộc và giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn nên được tổ chức từ thiện Phi Điểu ở Nam Đô cùng chung tay tham gia để tuyên truyền mọi người.
Ngày triển lãm khai mạc, người bên tổ chức thiện Phi Điểu ở Nam Đô bước lên bục phát biểu “Cô Bắc Nguyệt tôi rất vui vì cô đồng ý làm người đại diện của tổ chức từ thiện Phi Điểu tại Nam Đô, tôi mong là hoạt động lần này có thể lấy theo bút danh của cô là Blue Moon, thật sự mang phép màu đến cho những người khốn khổ.”
Vũ Bắc Nguyệt xuất hiện rạng rỡ trong bộ dáng của một tiểu thư thượng lưu cô lên tiếng phát biểu “Được góp một phần sức lực nhỏ của mình cho xã hội thật sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, mong là chúng ta có thể đồng hành cùng nhau để giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh trong xã hội.”
MC lên tiếng “Nhân dịp khai mạc triển lãm tranh hôm nay ông Vũ Thế Hải – Chủ tịch tập đoàn Thương Hải muốn tặng cho cô Vũ Bắc Nguyệt một món quà.”
Vũ Thế Hải bước lên sân khấu và đưa giấy sở hữu trung tâm triển lãm Nam Đô cho Vũ Bắc Nguyệt, ông xúc động lên tiếng “Bắc Nguyệt à, ba vẫn luôn đắn đo không biết năm nay nên tặng con món quà sinh nhật nào cho ý nghĩa, sau đó ba chợt nhớ con là họa sĩ cho nên ba muốn tặng trung tâm triển lãm này cho con gái của ba để con có thể phát triển đam mê của mình và truyền cảm hứng đến tất cả mọi người.”
Vũ Bắc Nguyệt cũng hơi bất ngờ trước món quà sinh nhật giá trị này của Vũ Thế Hải dành cho mình “Con cảm ơn ba đã dành tặng cho con món quà bất ngờ này.”
Vũ Bắc Nguyệt nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm rồi lên tiếng chăm chọc cô ta “Nếu anh ta thật sự muốn kết hôn cùng cô thì đã không bỏ cô lại lễ đường một mình mà đi theo tôi rồi.”
Chu Thời Niệm tức giận nhưng cứng họng không nói nên lời, qua một lúc cô ta hậm hức đá vào bức tranh mà Vũ Bắc Nguyệt đang vẽ rồi lên tiếng hăm dọa “Cô mà còn dám câu dẫn níu kéo anh Dạ Huyền nữa thì đừng trách tôi phá hỏng cái phòng tranh nhỏ này của cô đó nhé.”
Vũ Thế Hải và Vũ Đình Hiên vốn muốn đến đưa Vũ Bắc Nguyệt đi xem trung tâm triển lãm tranh mà hai người chuẩn bị dành tặng cho cô nhân dịp sinh nhật thì vô tình nhìn thấy cảnh Chu Thời Niệm đến kiếm chuyến với Vũ Bắc Nguyệt nên cả hai người đều cùng tức giận.
Chu Thời Niệm còn quá đáng đưa tay giật lấy bảng màu trên tay của Vũ Bắc Nguyệt rồi hất lên người cô làm màu vang ra tung tóe dính trên quần áo của cô.
Vũ Đình Hiên sải bước đi tới cởi áo vest trên người ra khoác lên người của Vũ Bắc Nguyệt, anh nhướng mày nhìn Chu Thời Niệm bằng ánh mắt tức giận tột cùng rồi lên tiếng cáu gắt “Cô mới là người không xứng đáng để đứng nói chuyện với Bắc Nguyệt đấy, Chu tiểu thư cũng xuất thân trong gia đình thượng lưu danh giá nhưng mở miệng nói chuyện lại khó nghe đến thế.”
Chu Thời Niệm nhếch môi cười quay sang nhìn Vũ Bắc Nguyệt bằng ánh mắt khinh miệt rồi tiếp tục xúc phạm đến cô “Thật không ngờ cô cũng ghê gớm thật đó, suốt ngày chạy theo quyến rũ anh Dạ Huyền nhưng còn bắt cá hai tay câu dẫn thêm cả Vũ tổng của tập đoàn Thương Hải nữa đúng là quá đáng sợ rồi mà.”
Chu Thời Niệm nghĩ rằng cùng lắm Vũ Bắc Nguyệt và Vũ Đình Hiên chỉ là quan hệ tình nhân vui chơi qua đường nên quay sang nhìn anh rồi lên tiếng cảnh báo “Vũ tổng à, anh nên cẩn thận cô gái này một chút, cô ta không hiền lành như vẻ bề ngoài mà cô ta đã thể hiện đâu, chắc là loại bán thân vì tiền đấy.”
Vũ Đình Hiên tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán anh gắt giọng lên tiếng quát “Cô câm miệng lại ngay cho tôi.”
Chu Thời Niệm không ngờ rằng Vũ Đình Hiên sẽ phản ứng mạnh như vậy nên nhất thời giật mình lui về phía sau trước tiếng quát đầy tức giận của anh.
Vũ Đình Hiên trừng mắt nhìn Chu Thời Niệm với vẻ sắc lạnh tột cùng rồi lên tiếng “Cô không biết gì về người khác thì đừng vội buông lời xúc phạm người ta như đúng rồi kiểu đó, thân phận của cô ấy mười Chu Thời Niệm cũng không bì kịp. Đừng tưởng Chu gia mấy người có thể hắc bang U Minh Ám Dạ thì coi trời bằng vun, tôi nói cho cô biết ở Nam Đô này không gia tộc nào có thể qua mặt được tập đoàn Thương Hải hết. Xưa nay tôi không thích xen vào chuyện của người khác cũng không muốn đụng đến chén cơm của ai cả nhưng nếu còn để tôi bắt gặp cô bắt nạt Bắc Nguyệt thì tôi nhất định san bằng Chu gia hủy diệt cả U Minh Ám Dạ đấy.”
Chu Thời Niệm thừa biết đụng đến tập đoàn Thương Hải thì không có kết quả tốt đẹp nên tự biết khó mà rút lui.
Vũ Bắc Nguyệt khẽ lắc đầu nhìn Vũ Đình Hiên rồi lên tiếng “Cô ta bị anh hù dọa sợ mất mật luôn rồi kìa.”
Vũ Đình Hiên cau mày “Nếu cô ta biết em là đại tiểu thư của tập đoàn Thương Hải thì đã không dám lớn lối như vậy rồi.”
Vũ Thế Hải vào sau ông tỏ vẻ không vui rồi lên tiếng “Ba không ngờ là con ở bên ngoài chịu nhiều khổ cực như thế, con về biệt thự Vũ gia sống đi Bắc Nguyệt à, ba nhất định không để bất cứ kẻ nào bắt nạt con nữa hết.”
Vũ Bắc Nguyệt đang giận Nam Dạ Huyền, mấy chỗ cô sống anh đều biết hết rồi ngày nào cũng đến tìm cho nên cô quay về biệt thự Vũ gia tạm lánh mặt cũng tốt.
Vũ Bắc Nguyệt mở triển lãm tranh tại trung tâm triển lãm Nam Đô, chủ đề là bảo vệ truyền thống văn hóa dân tộc và giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn nên được tổ chức từ thiện Phi Điểu ở Nam Đô cùng chung tay tham gia để tuyên truyền mọi người.
Ngày triển lãm khai mạc, người bên tổ chức thiện Phi Điểu ở Nam Đô bước lên bục phát biểu “Cô Bắc Nguyệt tôi rất vui vì cô đồng ý làm người đại diện của tổ chức từ thiện Phi Điểu tại Nam Đô, tôi mong là hoạt động lần này có thể lấy theo bút danh của cô là Blue Moon, thật sự mang phép màu đến cho những người khốn khổ.”
Vũ Bắc Nguyệt xuất hiện rạng rỡ trong bộ dáng của một tiểu thư thượng lưu cô lên tiếng phát biểu “Được góp một phần sức lực nhỏ của mình cho xã hội thật sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, mong là chúng ta có thể đồng hành cùng nhau để giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh trong xã hội.”
MC lên tiếng “Nhân dịp khai mạc triển lãm tranh hôm nay ông Vũ Thế Hải – Chủ tịch tập đoàn Thương Hải muốn tặng cho cô Vũ Bắc Nguyệt một món quà.”
Vũ Thế Hải bước lên sân khấu và đưa giấy sở hữu trung tâm triển lãm Nam Đô cho Vũ Bắc Nguyệt, ông xúc động lên tiếng “Bắc Nguyệt à, ba vẫn luôn đắn đo không biết năm nay nên tặng con món quà sinh nhật nào cho ý nghĩa, sau đó ba chợt nhớ con là họa sĩ cho nên ba muốn tặng trung tâm triển lãm này cho con gái của ba để con có thể phát triển đam mê của mình và truyền cảm hứng đến tất cả mọi người.”
Vũ Bắc Nguyệt cũng hơi bất ngờ trước món quà sinh nhật giá trị này của Vũ Thế Hải dành cho mình “Con cảm ơn ba đã dành tặng cho con món quà bất ngờ này.”
Danh sách chương