Nàng nói xong, liền bật quan muốn nhìn xem thật kĩ gã sư huynh bại hoại sư môn kia cốt cách tướng mạo có cái gì tốt đẹp mà khiến sư tỉ như thiên tiên thoát tục, như tinh tú trời cao của nàng lại si mê bất chấp, không oán không hối, mãi không đổi dời như kia.

Lúc nắp quan tài mở ra, một ánh hào quang từ bên trong phát ra chóa vào mắt khiến Lam Hân Di chấn kinh phải lùi lại một bước. Vật gì đây? Lại là linh châu phát sáng sao? Nàng nhíu mày, chớp chớp mắt điều tiết để thích nghi với ánh sáng kia mới nhìn được thật kĩ vào dung mạo của thi thể nằm trong quan tài ấy. Oái! Phải không đây? Người nằm trong quan tài này thế nào lại là...

- Chết tiệt! Giống nhau đến như vậy, rốt cuộc thì đây là thi thể của Liễu Vân Thanh hay của Kiều Vũ Phi vậy nhỉ?

Đinh Ngọc Phụng đang nấp ở gần đó nhìn trộm Lam Hân Di. Đến khi nghe Lam Hân Di nhắc đến tên Kiều Vũ Phi, nàng liền chấn động, lập tức bước ra cùng đến nhìn xem. Lam Hân Di đang căng thẳng, nhưng nhìn thấy người đến là Đinh Ngọc Phụng cũng không tỏ thái độ gì, để mặc Đinh Ngọc Phụng lao vào khụy bên quan tài đá vẻ mặt sững sờ nhìn thẳng vào người trong quan mà đầm đìa ngọc lệ.

Lam Hân Di cũng ngẩn người, chẳng biết nên nghĩ làm sao? Người trong quan tài không biết là Liễu Vân Thanh hay là Kiều Vũ Phi mới phải? Theo như nàng hiểu, sư tỉ lưu giữ tất nhiên phải là thi thể của Liễu Vân Thanh. Dựa vào bản lĩnh dược sư thánh thủ của nàng ấy, muốn lưu được xác sư huynh nguyên vẹn trong trăm năm cũng chẳng gì là khó. Ấy nhưng trong quan tài này lại còn có linh châu tỏa quang kia. Như nàng biết, linh châu đặt trong thân thể cũng có thể phát quang chỉ có thể là long châu. Mà long châu thì trên đời chỉ có một. Nàng đã nhìn thấy long châu hiển xuất từ thân thể Kiều Vũ Phi vậy thì cổ thi thể có long châu này hẳn là Kiều Vũ Phi mới phải?

Nghĩ đến đây, chính nàng cũng rối rắm không thông. Nhưng sực nhớ đến một chuyện, Liễu Vân Thanh đã từng hiến tim vậy thì chỉ cần vạch áo cổ thi thể này ra thì lập tức sẽ biết. Nghĩ là làm, nàng đưa tay thô bạo động thủ mở bung áo của thi thể lạnh lẽo kia. Đinh Ngọc Phụng đang ở một bên, vừa thấy Lam Hân Di động thủ với xác kia nàng liền muốn ngăn cản nhưng khi Lam Hân Di cởi áo người kia ra, nàng dù sao cũng là thân khuê nữ không dám nhìn thẳng liền cúi mặt đi. Mảnh áo vừa mở ra, thế nhưng liền ngay lúc đó các nàng đã nghe được một tiếng quát lên dọa nạt:

- Các ngươi làm gì?

Lam Hân Di hoảng sợ rút tay. Đinh Ngọc Phụng cũng bị khí thế kia làm hoảng sợ, cùng Lam Hân Di nép sát hơn vào sau cổ quan tài. Chẳng ngờ liền đó Mộc Liên Hoa nóng giận hướng Lam Hân Di tung chưởng. Lam Hân Di cũng không thể khoanh tay chịu đòn, liền xuất thủ đẩy nắp quan tài về phía Mộc Liên Hoa. Mộc Liên Hoa dùng nội lực đáp trả. Cổ quan tài bị hai đại cao thủ ở hai đầu vận lực áp bức, cuối cùng thì nổ tung. Thi thể trong quan tài bị rơi ra, lăn xuống đất. Đinh Ngọc Phụng lập tức đỡ lấy, đau xót ôm thi thể kia vào lòng bảo hộ. Mộc Liên Hoa thấy Đinh Ngọc Phụng chạm vào thi thể kia, liền quay sang nàng hét lớn:

- Mau buông chàng ấy ra!

Cùng lúc với tiếng nói, nàng cũng xuất chưởng đánh thẳng một nhát về phía Đinh Ngọc Phụng. Đinh Ngọc Phụng trúng đòn lập tức thổ huyết. Trước khi ngã xuống, nàng còn cố gắng vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt thi thể bên cạnh sau đó nở một nụ cười an tĩnh rồi mới dần chìm vào trạng thái hôn mê.

Thấy Đinh Ngọc Phụng ngất đi rồi, Mộc Liên Hoa mới dừng tay, quay sang lườm Lam Hân Di một cái rồi bước đến đỡ lấy cổ thi thể kia ôm đi. Lam Hân Di gọi với theo:

- Sư tỉ!

- ...

- Đại sư huynh ra cũng là một nữ nhân sao?

-------------------

Đinh Ngọc Phụng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng thơm sực nức mùi hương dược liệu. Nàng trở mình chống thân ngồi dậy, mới phát hiện ra nơi mình ở là một gian dược phòng rộng lớn và tiện nghi. Nàng cố gắng gượng bước xuống giường thì vừa lúc nghe phía sau giọng của Mộc Liên Hoa và Lam Hân Di như đang đôi co với nhau:

- Sư tỉ, chuyện này không được. Nếu tỉ đã nói mệnh của Lưu Hoành ứng vào sao đế tinh vậy thì đã rõ dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ lên được ngôi thiên tử. Tỉ lại muốn nghịch mệnh đảo chuyển càn khôn đối phó Lưu Hoành để hoán chuyển đế tinh sao? Không được! Tuyệt đối không được!

Mộc Liên Hoa ngồi bên lò luyện thuốc vừa thong thả bỏ dược liệu vào nồi, vẻ mặt bình thản như nước hồ mùa thu, nàng cất giọng bằng khẩu điệu ung dung nhưng hàm ý cao thâm làm Lam Hân Di cũng thấy thật bâng khuâng khó hiểu:

- Nghịch mệnh thì đã là gì đâu? Nếu như có thể thay đổi thiên cơ cũng là một kì tựu đáng thử.

- Sư tỉ! – Lam Hân Di có chút không kiềm chế được gắt giọng hét lên – Tỉ thay đổi rồi! Tỉ...tỉ bị họ Liễu kia làm cho nhiễm ma rồi! Nghịch chuyển càn khôn tỉ lại xem như trò đùa hay sao? Sẽ chịu trời đày, không thể siêu sinh, những gì sư phụ dạy, tỉ quên hết rồi sao? Mộc Liên Hoa, trong đầu tỉ chỉ còn biết có mỗi Liễu Vân Thanh, tỉ không còn nhớ gì nữa hay sao?

Mộc Liên Hoa nghe sư muội trách mắng xong cũng không nhịn được tức giận liền đứng phắt dậy. Oán giận tích tụ, nàng dồn nén hết phẫn uất vào hai chân sau đó giẫm một phát. Cả mặt đất vì nội lực của nàng mà chấn động, đồ đạc trong gian dược phòng cũng vì xung động mà đổ vỡ tung tóe. Nồi thuốc bằng đồng được đặt trên chiếc lò đất ở gần Mộc Liên Hoa nhất nên bị chấn động nặng nề đến mức lò vỡ nồi nứt, toàn bộ thuốc được Mộc Liên Hoa cẩn thận từng chút công phu đồ luyện đã sắp thành công lại bị hủy hết. Số thuốc này Mộc Liên Hoa dùng là để tẩm ướp vào di thể của Liễu Vân Thanh, giữ cho thân thể kia mãi không phân hủy, cho nên nàng cứ định kì mà luyện thuốc thay ướp bởi vậy thi thể kia đã qua bao nhiêu năm mà nhìn vẫn còn hồng nhuận như một người thường. Thậm chí có đôi lúc Mộc Liên Hoa dùng nội lực cao thâm của mình truyền vào cho thi thể, nếu ai đó chạm vào thi thể lúc ấy hẳn sẽ kinh ngạc đến hoảng lên khi có thể chạm được hơi ấm của người đã chết từ rất lâu này. Chẳng qua bởi vì Liễu Vân Thanh đã mất trái tim, nếu không với bản lĩnh tiên thủ kì tài của Mộc Liên Hoa có lẽ thật sự cứu được cho y rồi.

Lúc này, Lam Hân Di biết sư tỉ tẩu hỏa nhập ma, tâm tính suy nghĩ đều đã thay đổi rất nhiều, không còn tỉnh táo và biết lí lẽ giống như ngày xưa nữa. Nàng cắn môi, bất lực thở dài. Cứ như thế này, sư tỉ nhất định sẽ gây ra đại họa để rồi lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục mất thôi. Vì cái gì chứ? Liễu Vân Thanh đã chết từ rất lâu rồi. Tái sinh của hắn cũng đã gần nhược quán (sắp 20 tuổi), cớ sao sư tỉ vẫn còn cố chấp cho rằng có thể phục sinh được thi thể này cho Liễu Vân Thanh?

Lam Hân Di muốn phát điên với sự cố chấp dị kì này của sư tỉ. Nàng đã nói rất lâu, nói rất nhiều. Thậm chí nàng đã kể rất rõ những gì nàng biết về Kiều Vũ Phi cho sư tỉ. Với bản lĩnh kì môn dị thuật đệ nhất thế của sư tỉ, chỉ cần một quẻ bói thì thừa sức có thể tầm ra tung tích của Kiều Vũ Phi. Cớ gì sư tỉ nghe xong, vẫn thản nhiên xem lời của nàng như gió nói, đáp lại một câu làm nàng lạnh cả sống lưng. "Ta không cần kẻ tái sinh kia. Điều ta muốn là đòi lại tất cả những gì đã có, nên có và đáng phải có của Liễu lang về cho chàng."

Lam Hân Di tức muốn phun máu. Sư tỉ nghĩ điều gì đây? Liễu Vân Thanh đã tái sinh rồi, vậy cái xác này có hồi sinh cũng có liên quan gì đến hắn nữa mà tỉ cố chấp phục sinh hắn? Nếu không phải công lực nàng không bằng được sư tỉ, nàng thật muốn đánh tan cái xác chết tiệt kia để hủy đi ý nghĩ điên cuồng của sư tỉ.

Ấy nhưng đấy là bởi vì Lam Hân Di không hiểu, Mộc Liên Hoa tuyệt nhiên không ngốc đến không rõ những gì mình làm. Nàng sớm đã bói ra Kiều Vũ Phi chính là tái sinh của người mà nàng yêu thương nhất. Thế nhưng kẻ họ Kiều mệnh cách cực xấu, thọ mạng sẽ không qua được tuổi mười sáu cho nên nàng sớm đã mang long châu bỏ vào trong cổ của Kiều Vũ Phi ngay từ Kiều Vũ Phi hãy còn là một đứa trẻ ba tuổi. Long châu là từ chỗ của nàng. Cả thiên hạ đều không ai ngờ tới một nữ nhân phong đạm vân khinh, nhu hòa hiền từ, một vị thánh y cao quí thoát tục ra lại truyền nhân của cổ tộc Mộc Long, chuyên về kì thuật quái pháp và cách chế tạo, sử dụng bùa chú ma pháp. Long châu chính là linh vật gia truyền trong dòng tộc họ Mộc. Tương truyền đấy là viên ngọc của thần rồng ban cho tổ tiên họ Mộc có tác dụng trợ mệnh, đồng thời còn có khả năng hấp công, hút lấy công lực của kẻ khác truyền về cho chủ nhân của viên long châu thụ hưởng. Thế nhưng không biết vì sao những năm thiên hạ biến động, trong dân gian lại lan truyền ra một truyền thuyết long châu hoàn toàn khác với nguyên gốc. Thiên hạ đồn đại rằng long châu đại diện cho thiên long. Kẻ đoạt được long châu sẽ được thần long yểm hộ sẽ lấy được thiên hạ đăng mệnh đế vương. Rồi lại có kẻ thêu dệt thêm long tích. Đúng lúc tuyệt kĩ hoán chi, đổi thịt của Dị y Liễu Vân Thanh đang nổi tiếng, liền là rất nhiều kẻ tìm đến Liễu Vân Thanh muốn y giúp đổi chi, lấy long tích, luyện thần công sau đó đoạt long châu.

Mộc Liên Hoa đối với những lời đồn này xem thường hết sức. Long tích cái gì chứ? Chẳng qua là những cái bớt vô tình có hình móng rồng, hoàn toàn không có chút liên hệ với long châu. Vậy mà nhân thế u mê, vì tham lam mà ngu xuẫn bị cuốn vào trò lừa hiểm ác ấy. Như Thạch Phong Thiên, Lý Nguyên Quân, Tạ Hưng, kể cả Lâm Dĩ Thông cũng suýt nữa tán mạng vì long tích. Giá như bọn họ chịu hiểu long châu thật ra có tánh linh, nếu không phải do Mộc gia của nàng thì đừng hòng ai làm chủ được nó vậy thì đã không có những phen tranh đoạt vô nghĩa.

Lúc mà nàng để long châu ở chỗ của tiểu Kiểu Vũ Phi, nàng sớm đã biết vận mệnh của Kiều Vũ Phi không tốt. Sau khi đặt vào long châu, tất nhiên nàng cũng ở phía sau dùng bùa chú điều khiển long châu nhiều lần giúp Kiều Vũ Phi vượt qua cửa tử. Viên long châu án ngay cổ họng khiến Kiều Vũ Phi không nói được cũng là ý đồ của Mộc Liên Hoa nàng. Là nàng cố ý không để cho Kiều Vũ Phi giao tiếp, không để cho nàng ấy có cơ hội kết giao với bất cứ ai. Nàng không muốn tái sinh của Liễu lang lại có dây dưa với bất cứ nam nhân nữ nhân nào cho đến thời cơ thích hợp nàng sẽ tìm lại nàng ấy. Ấy mà không ngờ độ gần đây nàng có bốc quẻ lần nữa thì kinh hoảng, tên tái sinh này tơ hồng se kết, duyên phận sẽ đến cùng Đinh gia, Lương gia, Lý gia, thậm chí cả Trần gia nhưng tuyệt đối không có nàng. Mộc Liên Hoa muốn phát điên. Tại sao lại như vậy? Lẽ nào long châu đã thay đổi số mệnh của hắn, thay đổi luôn cả phúc vận của hắn và cả cơ hội duyên phận của hắn và nàng?

Được thôi, nếu ông trời muốn đùa cợt với nàng, nàng sẽ cùng ngài cược một ván.

Bởi vì muốn thay đổi phần duyên của mình với người mình thích, Mộc Liên Hoa lại không ngừng thúc ép bản thân luyện một loại dị thuật tà môn. Nàng chẳng những sẽ thay đổi định mệnh của mình, còn phải thay đổi số mạng của tên tái sinh kia kể cả phải thay đổi cả thế cuộc thiên hạ, đảo lộn thiên cơ, nàng cũng sẽ thử liều một phen. Bước trước tiên, nàng biết Lưu Hoành sẽ xưng vương. Nếu giết hắn, lấy được máu của hắn, nàng sẽ luyện được bước đầu tiên của dị thuật. Đồng thời cũng sẽ làm thay đổi thế cuộc, thay Lưu Hoành bằng một nhân vật khác thì thiên cơ sẽ bị đảo lộn ngay.

Đang lúc Mộc Liên Hoa nàng tràn đầy tin tưởng muốn làm một cuộc nghịch thiên kinh khốc thì bị sư muội Lam Hân Di giáng cho một gáo nước lạnh. Nàng đúng là có chút tức giận với sư muội nhưng hiển nhiên cũng không bận tâm. Sư muội có trợ giúp hay không nàng cũng phải làm. Viên long châu đã rời khỏi thân thể Kiều Vũ Phi, tức là số mệnh của Kiều Vũ Phi đã bắt đầu thay đổi ngoài kiểm soát của nàng. Nàng không có hành động sẽ để vuột nàng ấy lần nữa cho xem.

- Nếu như muội e ngại như vậy, muội không giúp thì ta tự làm.

- Ta làm.

Mộc Liên Hoa và Lam Hân Di cùng lúc nhìn lại. Người vừa nói ra lại là Đinh Ngọc Phụng, một nữ nhân nhu nhược đến không thể nhu nhược hơn.

- Ngươi? – Mộc Liên Hoa nheo mắt, giọng thanh lãnh nhìn Đinh Ngọc Phụng, một chút không đáng tin.

- Lưu Hoành giết phụ vương ta, hại các huynh trưởng của ta. Cả...bằng hữu tốt nhất của ta. Ta muốn lấy mạng hắn. Nếu như có thể, ta thật sự muốn đích tay chém xuống đầu của kẻ độc ác ấy!

Mộc Liên Hoa thích thú gật gù:

- Khí phách lắm! Ngươi là...

- Đinh Ngọc Phụng.

Mộc Liên Hoa giật mình, trợn mắt hừng hực về phía Đinh Ngọc Phụng:

- Ngươi là nữ nhi của Đinh Dũng? Vậy mẫu thân của ngươi là ai? Có phải là Trần Ý Đình hay không?

- Không. – Đinh Ngọc Phụng bình tĩnh đáp. – Mẫu thân của ta họ Cao.

- Tốt! – Mộc Liên Hoa phá lên cười. – Chỉ cần không phải nữ nhi của tiện nhân họ Trần ấy thì tốt. Ta sẽ giúp ngươi. Chẳng những chữa lại gương mặt cho ngươi, ta còn có thể thay đổi vận mệnh của ngươi. Chỉ cần ngươi nghe theo ta, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.

-----------------

Triệu Kit:

- Trong quẻ bói của Mộc Liên Hoa, người có duyên phận với Kiều Vũ Phi là họ Đinh, nhưng là con gái của Trần Ý Đình sinh cho nên nàng ấy không hề e ngại Đinh Ngọc Phụng.

- Kit nói trước, bộ này coi bộ loạn não không nhẹ. Mọi người sẽ không đoán ra tình tiết thế nào đâu. Keke. Không tin thì đoán thử xem?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện