Trong cung, hoàng hậu nhận được tin gấp báo về thống lĩnh Lý Thần đại bại ở Thải Thụ cốc, toàn quân bị diệt, bản thân cũng bị rơi xuống vực sâu còn chưa tìm được thi thể. Hoàng hậu nghe xong, hốt hoảng cực độ ngất xỉu ngay trên điện Cần Chính. Quần thần bắt đầu hoang mang. Lời đồn "Đinh thị sắp vong, thiên hoàng sắp xuất" bắt đầu nổi lên khắp nơi trong kinh thành. Thiên hoàng ý nói là vị hoàng đế được trời khâm định, được chư long thiên ủng hộ. Mà chữ hoàng lại nghe âm gần giống với chữ hoành trong tên Lưu Hoành. Vì thế cho nên dân chúng mới kháo nhau tâng xướng rằng Lưu Hoành sẽ làm vương tiếp theo sau Đinh thị, còn là vị hoàng đế sẽ đưa Vĩnh An quốc hùng trứ thiên bang.

Hoàng hậu từ lúc Đinh vương băng hà, nàng phải đứng ra cáng đáng cả một triều cuộc, lại thêm liên tục bao nhiêu là chuyện xảy ra khiến nàng quá sức chịu đựng, thân thể suy nhược thấy rõ. Sau các cuộc binh biến, rồi loạn biến giữa các cấm quân trong cung, binh quyền cũng xem như đã thu lại về tay hoàng hậu. Thế nhưng hoàng hậu cũng chỉ là một nữ nhân, cũng không có tài trị quân luyện sĩ. Bởi vậy nàng cầm được binh quyền cũng không chắc chắn có thể thống lĩnh ba quân. Nàng đã trông cậy vào vị tiểu tướng Lý Thần kia. Thế nhưng vì một bước tính sai, nàng đã làm Lý Thần hi sinh oan uổng. Bây giờ thế cuộc lại bắt đầu nổi loạn. Lưu Hoành đã ra tay, từng bước thôn tính. Trước đã âm thầm trấn áp quần thần, sau đó lại đến lời đồn trong dân chúng ủng hộ hắn lên ngôi. Hoàng hậu thầm than khổ. Rất nhanh hắn sẽ trở về kinh sư và tiếp đó thì mọi chuyện sẽ ngoài sức nàng khống chế. Buông một tiếng thở dài nặng trĩu, hai dòng lệ nóng chảy dài bên khóe mi, nàng thả hết toàn thân nằm rũ trên giường như một tấm lụa ủ nhàu. Than ôi thiên mệnh! Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên. Đã đến bước đường này rồi, nàng cũng không biết mình còn có thể chống chịu được thêm được bao lâu?

Trong lòng tâm tình hết sức mệt mỏi, nàng lại nghĩ đến Liễu Vân Thanh, nghĩ đến Lý Thần vì nàng mà lại thêm một lần hi sinh thê thảm. Mới vừa đây, Lý Thần còn hiên ngang, oai vệ đứng trước mặt nàng cười nói rạng ngời vậy mà chỉ thoáng qua mấy hôm thì đã lâm vào tử kiếp. Đều tại nàng! Đều là nàng! Người kia như thế hết lần này đến lần khác, hết kiếp này qua kiếp khác đều khốn đốn thảm thê chỉ vì nàng! Hoàng hậu áy náy bật khóc. Trên tay nàng là bức họa chân dung của Liễu Vân Thanh trong bộ dạng thư sinh, tay cầm thùng thuốc nhưng dung mạo với Lý Thần giống hệt như tạc. Hoàng hậu nắm chặt một góc bức tranh, nhìn đăm đăm vào người trong tranh, cho đến khi nước mắt cũng đã khô cạn, nàng ngã quị gục xuống rũ rượi bên giường mê man bất tỉnh. Bức họa trong tay cũng không giữ được buông rơi xuống.

Cửa phòng hoàng hậu bật mở, Lý quí phi tay cầm một bức công hàm chầm chậm tiến vào. Nhác thấy hoàng hậu nằm mê trong tư thế mệt mỏi, thê lương như này, còn đâu cái khí thế phụng nghi quyền uy tột bực nữa? Nàng ấy bây giờ trông còn đáng thương xót hơn cả một oán phụ già nua, kiệt quệ còn lâm trọng bệnh. Lý quí phi khẽ thở dài, khóe môi nhếch nhẹ một cách thần bí rồi bước đến, cầm lấy chăn gấm phủ lên thân thể cho hoàng hậu khỏi lạnh. Bất chợt nghe hoàng hậu mấp máy môi nói khẽ một câu:

- Liễu lang, xin lỗi!

Lý quí phi khẽ nhíu mày, không hiểu đang nghĩ điều gì? Vô tình lúc xoay bước, nàng phát hiện một bức họa ở dưới chân, tiện tay cầm lên. Sau đó ánh mắt nàng cũng biến đổi. Nàng khẽ mím môi, quay nhìn lại hoàng hậu một lúc rồi đặt lại bức tranh trên bàn sau đó rời đi.

Có trời mới biết thiên hạ này sẽ thay đổi như thế nào? Nhưng Lý Dung Uyển nàng cũng biết người có thể nhận ý trời để thay đổi thiên hạ lại chính là kẻ có dung mạo giống người mà hoàng hậu đau đáu không yên, Lý Thần. Ấy nhưng trăm bước tính lại bị một bước không ngờ làm biến đổi rối loạn toàn cuộc. Tuy rằng trước mắt tin tức nhận được rất bất lợi cho Lý Thần nhưng Lý Dung Uyển vẫn tin điều mình thấy là không sai. Người có thể sở hữu long châu, còn hiện thị thần long tất nhiên không thể tầm thường, dễ dàng như thế mà chết đi được. Nàng cố ý đặt tên nàng ấy là Lý Thần cũng vì như vậy. Thần trong thần thông. Tất nhiên, nàng cũng hi vọng ngày mà người này vượt được vũ môn ứng mệnh long thần, họ Lý của nàng cũng được thọ nhờ hồng phúc của người này mà vinh diệu theo. Đấy chính là tâm nguyện của phụ thân nàng, của đại ca và cũng là ý nguyện cả đời này của nàng.

Tin tức hoàng hậu nhận được về việc toàn quân của Lý thống lĩnh Lý Thần tử nạn chỉ là tin do mật thám triều đình đi tầm tin báo về thôi. Lý Dung Uyển nàng đã sớm cho thủ hạ bên ngoài của mình theo chân đoàn quân từng bước. Sau khi tin thám báo của triều đình về tới một lúc, nàng cũng nhận được bồ câu từ thủ hạ, biết Lý Thần không chết chỉ trọng thương và đang ở lại trong Quang Mục trại. Thế nhưng có một tin khiến nàng hết sức hoang mang, Đinh Trọng mà thủ hạ nhìn thấy trong Quang Mục trại không phải là Đinh Trọng tam hoàng tử. Lý Dung Uyển lấy làm khó hiểu cùng lo lắng. Nếu như người đó không phải Đinh Trọng, vậy thì hắn là ai mà có thể có quyền uy quy tụ quần hùng về phò trợ dưới trướng? Hắn không phải Đinh Trọng vậy giữa hắn và Đinh Trọng thật ai mới là người bắt đi tiểu hoàng tử của nàng?

-----------------

Đêm lại xuống, ở trong doanh trại, Kiều Vũ Phi không ngủ được, cũng không muốn xuống giường. Lúc chiều, nàng đã cãi nhau một trận với Lương Mẫn Doanh còn bị nàng ấy đánh cho một chưởng vỡ miệng vết thương lần nữa. Thật, nữ nhân kia tính tình khó ưa quá! Nàng nhớ lúc trưa, phụ thân của nàng ta, lão sứ quân Lương Chấn đã đãi tiệc mời nàng đến dùng bữa. Trong tiệc rượu còn cả hai huynh trưởng của Lương Mẫn Doanh, Lương sứ quân vui vẻ xởi lởi gọi nàng là Phi nhi thì cũng được đi, dè đâu ngài lại bảo nàng hãy gọi ngài là nhạc phụ. Kiều Vũ Phi suýt nữa cắn lưỡi vì hết hồn thì lại nghe Lương đại ca, Lương nhị ca nói đợi cho phụ thân nàng Kiều Vỹ đến đây sẽ tính ngày thành thân cho nàng và Lương Mẫn Doanh thật sớm. Kiều Vũ Phi choáng váng đến chới với. Quả nhiên Lương Mẫn Doanh nửa đêm khống chế đưa nàng về đây không phải đơn giản. Cơ mà nàng ấy vốn đã biết thân phận của nàng, còn muốn thành hôn với nàng thật ư? Kiều Vũ Phi giữ một bụng hoang mang, đợi trở về lều phải cùng Lương Mẫn Doanh nói chuyện.

Cũng không biết trong bụng Lương Mẫn Doanh là đang nghĩ cái gì? Nhìn Kiều Vũ Phi căng thẳng lo lắng, bảo nàng giải thích, nàng càng cảm thấy đắc ý, càng muốn trêu chọc nàng ấy nhiều thêm. Ban đầu nàng đổ lí do rằng đấy là giao ước kết minh giữa hai nhà, liên hôn là một việc chính đáng và song phương đều có lợi. Kiều Vũ Phi không tin, nhăn nhó hỏi lại:

- Nếu nàng cảm thấy liên hôn là việc chính đáng và có lợi, tại sao lại không chọn đại ca ta? Nàng thừa biết ta là thân nữ tử. Làm thế nào cũng nàng liên hôn được đây?

Lương Mẫn Doanh lại đáp:

- Chính vì biết ngươi là thân nữ tử ta mới cùng ngươi hôn phối. Hứ! Ngươi nghĩ bổn tiểu thư lại thực muốn gả cho họ Kiều nhà ngươi sao?

Kiều Vũ Phi cũng không chịu thôi, lắc đầu nói:

- Nhưng ta không muốn. Lương tiểu thư, nếu thực là vì giao ước kết minh, tại sao không là kết nghĩa thân giao bằng hữu? Kiều Vũ Phi có thể gọi Lương sứ quân là bá phụ, nhận Lương đại ca, Lương nhị ca. Cũng có thể gọi nàng là tiểu muội như người một nhà thực sự. Như vậy chẳng phải tốt hơn hay sao? Tội tình gì phải miễn cưỡng liên hôn? Hôn nhân hư dối, rốt cuộc chỉ khiến mọi chuyện thêm phức tạp.

Lương Mẫn Doanh nổi nóng:

- Thế nào? Hôn phối với ta thì là hôn nhân lừa dối, báo hại khổ sở cho ngươi. Nhưng nếu đổi lại là Đinh Ngọc Phụng, phải chăng quái nhân như ngươi sẽ vui mừng hớn hở, háo hức đợi chờ làm tân lang của nàng ấy hửm? Kiều Vũ Phi, ngươi nói xem, hai nữ nhân các ngươi có thể sinh tình. Tại sao hai nữ nhân chúng ta lại không thể phối hôn?

- Lương tiểu thư, nàng đã nói quá phận rồi đấy! Đây là chuyện riêng của ta.

- Nhưng ta thích xen vào đấy! Kiều Vũ Phi, ta nhất định phải gả cho ngươi. Phụ thân ngươi cũng đã đồng ý tác hợp. Nếu như ngươi nhất định kháng cự, trừ phi ngươi phải công khai thân phận nữ nhi của mình. Ha! Đến lúc đó mọi chuyện mới thực sự là phức tạp.

- Hừm! Trẻ con!

Kiều Vũ Phi chán ghét đứng dậy, mặc kệ nàng ta, xoay bước muốn bỏ đi. Nàng cũng không hơi đâu cùng nàng ta tranh cãi. Nàng ta không có chuyện gì lại bắt ép nàng đến đây vì mục đích dồn nàng vào thế khó để buộc phải hôn phối với nàng ta ư? Đúng là suy nghĩ của một tiểu cô nương vô tri làm trò vô vị! Nàng bây giờ tuy rằng trọng thương chưa khỏi nhưng cũng không hẳn là vô dụng không đi nổi vài chục dặm đường. Nàng định đợi đêm xuống sẽ âm thầm rời doanh trại Lương gia, trở về Quang Mục trại tìm Đinh Ngọc Phụng. Khốn nỗi, nàng nghĩ được, Lương Mẫn Doanh cũng đoán ra được nàng tính bỏ trốn. Thế là nàng ấy dứt khoát xuất chiêu muốn điểm huyệt bế túc nàng để nàng ngoan ngoãn một chút. Kiều Vũ Phi bất cẩn một lần, sao có thể để bị lại lần thứ hai. Nàng lập tức đánh trả. Hai người trong lều giao đấu một lúc, Lương Mẫn Doanh lỡ tay đánh một chưởng trúng ngay vết thương của Kiều Vũ Phi. Vết thương lập tức bể miệng, tuôn máu đẫm ướt trên ngực áo Kiều Vũ Phi. Lương Mẫn Doanh hốt hoảng. Nàng cũng không phải cố ý đả thương người. Đều tại họ Kiều kia kích thích nàng quá mức!

Kiều Vũ Phi đau đến mặt xanh môi tái, mồ hôi tươm đẫm toàn thân vẫn cố gượng chống thân dậy, bày tỏ thái độ kiên cường quyết ý không khoan nhượng với Lương Mẫn Doanh. Lương Mẫn Doanh vừa đau lòng, vừa áy náy cũng không kém phần ấm ức bực tức với cái kẻ đầu đất mặt đá không biết điều này. Nàng thành tâm chân ý đối đãi với nàng ấy, mà nàng ấy một chút sắc mặt tốt cũng không thể cho nàng. Chưa bao giờ nàng ấy chịu cười với nàng một cách thân thiện, mà mỗi khi nhác đến Đinh Ngọc Phụng, nghĩ đến Đinh Ngọc Phụng, thậm chí mơ đến nàng ta cũng khiến Kiều Vũ Phi cười đến thỏa mãn. Lương Mẫn Doanh lấy làm khó chịu lắm! Vì cái gì nàng đối với Kiều Vũ Phi thành ý đã rõ như thế, nàng ấy vẫn một mực cách biệt với nàng? Còn Đinh Ngọc Phụng kia có gì tốt? Luận tài luận sắc nàng không hề thua kém, nàng còn có chân tâm trong khi Đinh Ngọc Phụng đã ra mặt lạnh nhạt đến như thế mà Kiều Vũ Phi vẫn không chịu buông tay hay sao?

Nếu như còn tiếp tục ở lại trước mặt Kiều Vũ Phi chỉ càng làm nàng và nàng ấy đều khó xử và khổ sở thêm thôi nên nàng bỏ đi trước. Kiều Vũ Phi thấy nàng đi mới chịu quay trở lại giường trong lều trại mà nằm nghỉ. Đến tận lúc này, vết thương vẫn chưa được tái băng bó đổi thuốc. Kiều Vũ Phi nhịn đau chịu đựng. Bây giờ đi cũng không nổi, ở lại cũng không xong. Khẽ hít thầm một ngụm ngậm ngùi, nàng thở dài ai oán. Không phải tự nhiên mà nàng vô lí không biết điều đến như thế với Lương Mẫn Doanh. Nàng không nhận tâm ý của người ta là chỉ vì không muốn nàng ta có bất cứ hiểu lầm gì, sợ không khéo lại dẫn đến phiền lụy rắc rối về sau. Còn với người mà nàng muốn dây dưa, không ngại phiền lụy thì người ta lại lạnh nhạt, bỏ mặc không nhìn đến nàng. Kiều Vũ Phi thở dài, tay gác trên trán nén lại một cổ thương tâm tủi thống. Nghĩ đến duyên phận của nàng và Đinh Ngọc Phụng tưởng gần mà xa, tưởng đậm mà nhạt, tưởng sâu mà lại thoáng qua như gió chiều, rốt cuộc là thực hay hư, là mộng hay tỉnh, nàng cũng không dám chắc. Nàng buộc lòng nén xuống những giọt cảm xúc sắp sửa tuôn trào, nghẹn ngào thầm tự niệm:

- Đa tình tự cổ không dư hận. Nhưng mà Ngọc Phụng, Kiều Vũ Phi ta tuyệt không hối hận. Dù tình cảm này chỉ khiến ta ôm ấp đau đớn suốt trọn một đời này ta cũng muốn lưu giữ nó... mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện