Mộc Liên Hoa một thân bạch y tóc trắng, dáng điệu thướt tha, uyển chuyển hiện thân mười phần thoát tục, vừa nói vừa bước đến cúi xuống nhìn xem Kiều Vũ Phi thì liền chấn kinh biến sắc. Nàng sửng sốt trong khoảnh khắc rồi đưa tay lên bấm độn sau đó điếng hồn kinh sợ thốt lên:

- Không thể nào! Vẫn chưa đến thời cơ, sao có thể chết được? Sư muội, muội đã làm gì...

Mộc Liên Hoa vừa nói vừa xoay người nhìn lên, lời còn chưa nói hết câu đã chết sững lặng hồn trước bộ dạng hiện tại của người trước mặt. Lam Hân Di vốn là một đại cô nương chỉ độ ba mươi thế nhưng lúc này đầu tóc xác xơ, mặt mũi già nua nhăn nheo đến biến dạng. Một tay nàng cầm Phù Long kiếm, tay kia vẫn còn giữ chặt chiếc bình sứ màu đen, nàng quay nhìn Mộc Liên Hoa, sau đó phá lên cười một tiếng kinh tâm động phách:

- Ha ha ha! Sư tỉ, tỉ không tính ra được nữa rồi phải không? Ha ha! Bước này của muội thật sự đã phá được chân long mệnh mà bấy lâu tỉ không tiếc tâm tư vì kẻ khốn kiếp này thiết lập có phải hay không? Ha ha! Tỉ xem, tỉ xem đi! Tỉ trăm tính ngàn tính, rốt cuộc chân long mệnh của tỉ cũng chỉ là một linh hồn bé nhỏ nằm trong tay ta. Ha ha ha!

- Tiểu sư muội!

Tiếng gọi của Mộc Liên Hoa đầy kinh sợ lẫn bàng hoàng. Nàng thật sự không tin được người trước mắt thế nhưng thực sự là tiểu sư muội của nàng. Tại sao sư muội lại có thể trở nên như vậy? Tại sao sư muội lại nhất định bằng mọi giá cũng cản trở nàng phục sinh lại Liễu lang, bất chấp phải hi sinh cả dương thọ của chính mình? Nàng ấy như vậy rốt cuộc để làm gì, đáng hay sao?

- Tiểu sư muội! Muội nói đi, muội như thế nào lại trở nên bộ dạng này? Muội...không thể nào! Muội không thể!

- Ha ha? Tại sao lại không thể? Sư tỉ có thể vì kẻ vô tình đó mà tự hủy tu vi đi luyện tà pháp Cưỡng mệnh đoạt phách, không tiếc trái ý trời dùng thần khí của Long tộc để trục mệnh đổi hồn hồi sinh tiền kiếp cho kẻ vô tâm rác rưởi này, không tiếc ảnh hưởng đến vận mệnh của cả Vĩnh An quốc thì tại sao muội không thể hi sinh dương thọ của chính mình để cứu lấy tất cả? Hả?

Nghe Lam Hân Di chất vấn, Mộc Liên Hoa cũng không nói được lời nào. Thật sự, với đạo hạnh của nàng cùng công phu dày dặn dàn xếp bấy lâu, nàng không hề ái ngại Lam Hân Di có khả năng sẽ cản trở được ý muốn của nàng. Ấy nhưng điều nàng không thể tiếp thụ nổi là nhìn thấy Lam Hân Di thế này. Nàng ấy vậy nhưng lại ngốc như thế! Nàng ấy chỉ là một người bình thường không qua tu luyện, nàng ấy có bao nhiêu dương thọ để tiêu phí trong pháp môn tà đạo như này?

- Hân Di! – Lần đầu tiên Mộc Liên Hoa gọi lên tên gọi sư muội của mình. Giọng nàng trầm lạnh, thanh âm lãnh đạm thế nhưng vẫn nghe ra được nàng đang rất rối loạn – Nghe ta, trả lại hồn phách kia cho ta! Ta sẽ giúp muội hồi phục lại nguyên thể.

- Tỉ đừng hòng!

Lam Hân Di bất ngờ hét to lên sau đó nhảy lùi lại, tay cầm lấy Phù long kiếm giơ cao làm thế sẵn sàng đối kháng với Mộc Liên Hoa.

- Ta khó khăn lắm mới luyện được đến cảnh giới này, vì để cứu tỉ, ngăn cản tỉ u mê vì tình mà đảo loạn thiên thời, tai hại nhân gian để phải lãnh chịu kết cuộc thiên lý bất dung trời tru đất diệt. Hôm nay ta dù có tán mạng cũng nhất định phải hủy diệt bằng được linh hồn kẻ tai ương này!

Nàng dứt câu, tay cầm chiếc bình sứ chứa đựng linh hồn của Kiều Vũ Phi muốn ném thẳng xuống thiên nhai. Ngay từ khi có suy nghĩ cản trở ý đồ đảo loạn thiên mệnh của sư tỉ, nàng sớm đã dự tính trước ngày này. Sư tỉ vì kẻ họ Liễu kia thật sự dày nặng tâm tư, tỉ mỉ từng bước. Nàng ấy xác định Kiều Vũ Phi là Liễu Vân Thanh tái sinh cho nên sớm đã mang long châu trợ mệnh, cho Kiều Vũ Phi hấp thụ thần khí của long châu suốt mười mấy năm. Sau đó, Mộc Liên Hoa thu lại long châu, lại dùng giám mệnh phù để theo dõi từng bước của Kiều Vũ Phi, đồng thời lúc khẩn cấp cũng có thể thông qua giám mệnh phù dùng ngải thuật tùy thời tương trợ, bảo hộ cho kẻ may mắn này. Giống như lần sát thủ tấn công Kiều Vũ Phi và Kiều Vũ Phong trong doanh trại Lương gia, sát thủ là do Lam Hân Di cử đến. Mộc Liên Hoa đang ở trên núi Hổ luyện công, nhận được thông linh từ giám mệnh phù khiến bình cát trên pháp đàn của nàng chuyển động. Nàng liền bấm độn tính toán và biết được tình huống nguy hiểm của Kiều Vũ Phi liền tức khắc làm phép dùng ngải thuật thông qua hình nhân giết hết đám sát thủ chỉ bằng một chiêu công phu thường thức. Tất nhiên Kiều Vũ Phi và cả đám người Lương sứ quân, Kiều sứ quân đều không ai đoán ra được người ra tay là ai nhưng Lam Hân Di đã rõ. Bản lĩnh của sư tỉ nàng đã đến cảnh giới nhập thần. Thật sự, sư tỉ tinh thông tất cả mọi pháp môn, nói tỉ ấy nhập thần cũng chẳng kinh ngạc. Nếu như không phải vì đồ khốn sư huynh Liễu Vân Thanh kia, có thể sư tỉ thật sự sẽ thành tiên nhân đắc đạo lên trời rồi! Đều là tên kẻ khốn này làm hại! Kẻ này lúc sống thì vô tích sự, chết đi rồi tái sinh cũng chẳng được tốt đẹp gì, đã vậy còn liên lụy sư tỉ vì hắn mà thiết lập một kì công dị pháp thay hồn đổi vận, còn không sợ trời đất đảo loạn thiên cơ dùng thần khí long tộc hấp chuyển tinh long cưỡng mệnh đoạt phúc để giúp hắn từ một tiểu tốt vô danh ứng được chân long trở thành thiên tử. Thật sự là một chuyện quá sức đáng sợ, ấy nhưng sư tỉ nàng thực lại có được bản lĩnh thông thiên biển trời này. Nếu như không thể cản được sư tỉ vậy thì nàng ra tay ở chỗ của kẻ tái sinh kia.

Nàng mang đầy sát ý nhiều ngày bám sát theo dõi Kiều Vũ Phi thế nhưng nàng vẫn không cách nào ra tay được. Uổng cho nàng cả đời luyện độc, tự kiêu tự mãn xưng mình là Độc y chí tôn vậy mà muốn hạ sát một con gián nhỏ nhoi như Kiều Vũ Phi lại vô phương thi triển. Phải nói là do giám mệnh phù của Mộc Liên Hoa dùng quá lợi hại, có thể cảm ứng được sát ý của nàng cho nên năm lần bảy lượt nàng tiếp cận đều thất bại rút lui. Huống lại nữa, Kiều Vũ Phi nhờ có long châu hộ thể mà ngay cả long tằm và Phỉ long xà đệ nhất kì độc của nàng cũng không làm gì được nàng ấy. Hai loại chí tôn kì độc kia thế mà nàng ấy cũng có thể hấp thụ thế nên các loại độc dược khác còn có thể làm được gì? Ngẫm đi nghĩ lại đều không có phương pháp nào khả thi, Lam Hân Di hết cách buộc phải dùng đến tà môn công pháp Thu Linh Pháp, muốn thâm nhập vào giám mệnh phù của Mộc Liên Hoa xem thử có cách nào khắc chế. Và ông trời đã không phụ lòng nàng để cho nàng phát hiện được khắc tinh của thần khí long châu trên người Kiều Vũ Phi chính là Phù Long kiếm. Và kẻ có mệnh cách tương xung tương khắc với Kiều Vũ Phi lại là Đinh Ngọc Phụng. Chính vì thế, nàng đã âm thầm phía sau chỉ đạo cho Đinh Trọng đoạt được Phù Long kiếm và làm sao để khởi động được thần khí của Phù Long kiếm đối kháng lại với Kiều Vũ Phi. Mọi chuyện đã nằm trong dự tính của nàng nhưng nàng cũng sớm biết một khi đụng đến Kiều Vũ Phi, giám mệnh phù trên người nàng ấy cũng sẽ kinh động đến Mộc Liên Hoa. Mộc Liên Hoa xuất hiện thì sẽ không có cách nào giết được Kiều Vũ Phi nữa. Bởi vậy nàng phải dùng đến chiêu hiểm khốc nhất trong Thu Linh Pháp là Truy lôi hấp mệnh thuật, mượn uy lực của sấm sét để trấn áp và thu giữ linh hồn. Chỉ có cách này mới có thể qua mặt được giám mệnh phù của Mộc Liên Hoa mà triệt tiêu hồn phách của một kẻ tai ương đại họa. Thế nhưng Thu Linh Pháp chính là tà pháp, dùng tà pháp để sai khiến thiên lôi tất nhiên cũng phải trả cái giá nặng nề. Lúc nàng đọc lên thần chú để thi triển ma pháp, uy lực của ma pháp cũng hấp thụ hết dương thọ của nàng. Thời khắc sấm sét đánh thẳng vào thanh kiếm Phù Long, đẩy linh hồn của Kiều Vũ Phi bị hút vào bên trong chiếc bình sứ thì cũng là lúc Lam Hân Di nàng cảm thấy toàn thân mất hết sinh khí, cơ thể teo rút từ một nữ nhân tuổi xuân trở thành một bà lão chín mươi chỉ trong vòng nháy mắt. Thế nhưng nàng không hối tiếc. Rốt cuộc thì nàng cũng đã thành công thu giữ được linh hồn của kẻ tai họa Liễu Vân Thanh, có thể ngăn cản được sư tỉ cưỡng hồn đoạt phách đảo thiên chuyển địa rồi!

Lam Hân Di nắm chặt chiếc bình trong tay, thật là muốn bóp nát nó ra thành tro bụi nhưng thay vì bóp nát nó, nàng cứ phong ấn nó ném thẳng xuống vực sâu. Linh hồn ở trong chiếc bình kia bị ma pháp chèn ép không thể siêu thoát, dù sư tỉ có bản lĩnh thần thông thế nào cũng không thể nào triệu hồi được linh hồn này trở về. Chỉ có như thế nàng mới giữ được thiên cơ, chỉ có như thế mới cứu được sư tỉ khỏi đại tội trời đày.

Lam Hân Di mãn ý bật cười một cách thỏa nguyện. Nàng bóp chặt chiếc bình sứ, đồng thời đọc luôn câu thần chú cuối cùng để phong ấn vĩnh viễn cho linh hồn oan nghiệt này sau đó ném đi. Mộc Liên Hoa sửng sốt nhìn theo. Linh hồn kia bị phong ấn, giám mệnh phù của nàng cũng vô dụng rồi, nếu như không bắt được, kịp giải phong ấn thì có lẽ người kia sẽ mãi mãi tiêu tan. Mộc Liên Hoa lập tức phi thân đến muốn chụp lấy chiếc bình. Lam Hân Di nào để cho nàng toại ý liền xuất Phù Long kiếm ra cùng nàng tương chiến. Uy lực từ thần khí của Phù Long kiếm tuyệt đối không tầm thường, Lam Hân Di lại xuất hết toàn lực ra tay, Mộc Liên Hoa bị buộc phải thối lui. Nhìn thấy chiếc bình bay thẳng đến bờ vực rồi rơi tỏm xuống, phen này dù Mộc Liên Hoa có thần thông khiển quỉ sai ma cũng vô ích thôi. Chiếc bình đó đã bị ma pháp phong ấn sẽ trở nên vô hình với tất cả các pháp thuật khác. Vậy thì Kiều Vũ Phi xem như xong rồi!

Khoảnh khắc ấy, đột nhiên trời nổi gió to, mây đen kéo đến u ám cả một vùng trời. Giông lớn cuốn theo bụi đất bay lên mù mịt. Lam Hân Di cảm thấy sức lực càng lúc càng suy, không còn khả năng điều khiển Phù Long kiếm nữa. Cho đến khi mây bay, gió dừng, bầu trời lại trở lại trong lành nhưng điều nàng muốn đã làm được rồi. Nàng hả dạ bật lên một tiếng cười to mặc dù thân thể đã không chống chịu nổi nên phải sụp gối quị xuống.

- Sư tỉ! Tỉ xem đi! Tỉ xem đi, đây là ý trời! Cả ông trời cũng cho tỉ biết tỉ thua rồi! Ha ha! Thiên cẩu thực nguyệt lại đến sớm hơn dự đoán của tỉ nhưng linh hồn Liễu lang của tỉ không còn trong tay tỉ nữa rồi. Tỉ nói xem tỉ làm sao mà cưỡng mệnh đoạt phách đây? Tỉ làm thế nào được đây? Ha ha! Ha ha!

- Vậy sao?

Mộc Liên Hoa đột nhiên trở lại thái độ sắc lạnh như băng, ánh mắt nhìn Lam Hân Di cũng không còn một chút tình cảm thương xót nào nữa. Nàng thản nhiên nhìn Lam Hân Di, nhàn nhạt lạnh lẽo tuôn ra những lời đầy nộ ý:

- Tiểu sư muội ngốc nghếch của ta! Bao nhiêu năm rồi, muội vẫn như thế ngây thơ đơn giản, một chút cũng không hiểu ta? Ta có thể đoán được thiên mệnh, ta có thể kháng được thiên cơ, muội lại cho rằng ta không cách nào xoay chuyển được trò mọn này của muội hay sao?

Lúc này, nàng mới lấy ra một quả cầu trong suốt lấp lánh hào quang đưa lên trước mặt Lam Hân Di rồi cười nói:

- Nhìn xem, sư huynh thật ra vẫn còn ở trong tay ta.

Lam Hân Di ngây người nhận ra quả cầu lấp lánh của sư tỉ. Đấy chính là Tụ hồn châu, một món pháp bảo mà trước đây nàng từng nhìn thấy sư phụ nàng Dư thần y trước lúc lâm chung đã trao nó cho sư tỉ. Thật không hiểu sư phụ lúc đó bị làm sao lại giao bảo vật này cho sư tỉ! Chắc sư phụ cũng không ngờ đến sư tỉ sẽ dùng pháp bảo của người để lưu giữ linh hồn của kẻ tội đồ bị trục xuất kia thế nên mới có mối họa ngày hôm nay.

- Ha! Cũng phải. Trong mắt sư tỉ, ta vẫn luôn là một đứa nhỏ ngốc nghếch. Ta hiểu. Nhưng tỉ cũng không cần nghĩ ta ngốc đến nổi cái gì cũng không biết! Tỉ nói xem, trong tay tỉ là linh hồn của Liễu Vân Thanh, vậy thì cái tên Kiều Vũ Phi này là ai? Nếu Kiều Vũ Phi không phải là tái sinh của Liễu Vân Thanh, tội tình gì tỉ phải nhọc tâm phí sức như thế? Sư tỉ không cần phải đả kích ta. Hủy diệt được kẻ tai họa đó, ta không hối hận! Ta dù có tan thành tro bụi cũng mãi mãi không hối hận!

Lam Hân Di nói xong, bất ngờ vung Phù Long kiếm chém tới, tấn công mạnh mẽ vào Mộc Liên Hoa, mục đích chính là muốn hủy Tụ hồn châu trên tay nàng ấy. Mộc Liên Hoa ban đầu còn nương nhượng sư muội, thế nhưng thấy rõ ràng ấy công kích bằng sát chiêu, mười phần ác độc muốn hủy bằng được tụ hồn châu trong tay nàng. Lam Hân Di thật quá đáng lắm rồi! Nàng đã có ý nhượng bộ, nàng ấy vẫn không biết điều vậy thì đừng trách nàng tuyệt tình.

Nàng lấy ra long châu lần trước đã thu lại từ trong cổ của Kiều Vũ Phi dùng để đối kháng với Phù Long kiếm. Long châu là tích thể thần châu từ Thần long tu luyện ngàn năm, là bảo vật vô song chẳng những kháng thương hộ thể mà còn có công năng hấp thụ và chuyển hóa công lực của đối phương về cho chủ nhân. Phù long kiếm tuy là thần kiếm vô địch thiên hạ nhưng trước uy lực của thần long cũng trở thành một vật tầm thường. Bởi thế mà từng chút từng chút chân khí còn lại của Lam Hân Di và cả thần khí của Phù Long kiếm cũng bị long châu hút hết. Không muốn Lam Hân Di trở thành một cái xác héo khô vô hồn, Mộc Liên Hoa lập tức thu tay đúng lúc. Lam Hân Di hết sạch công lực hoàn toàn kiệt quệ ngã phịch xuống đất ngay trước mặt sư tỉ. Khoảnh khắc nhìn Lam Hân Di ngã xuống, tâm tư nàng chợt hiện lên hình ảnh vị tiểu sư muội bé xíu ngày nào ở trên núi cùng nhau học nghệ, là đứa nhỏ lúc nào cũng bám theo nàng líu ríu chuyện trò thế nhưng bây giờ trở nên xác xơ, tàn tạ, hoang phí tuổi thọ một cách vô ích, Mộc Liên Hoa cảm thấy tim mình thắt lại đau nhói. Sư muội! Tội tình gì muội lại bức ta ra tay với muội thế này...

Cảm giác áy náy đau lòng khiến tâm Mộc Liên Hoa chùn xuống. Nàng biết sư muội không còn chịu được bao lâu nữa cho nên mới ngồi xuống, muốn dùng pháp lực của mình cố kéo dài sự sống cho nàng ấy thêm một chút. Thế nhưng khoảnh khắc nàng vừa ngồi xuống, chưa kịp cất lại Tụ hồn châu thì Lam Hân Di bất ngờ đoạt lấy rồi bỏ vào miệng nuốt luôn. Mộc Liên Hoa trợn mắt kinh hãi. Tiểu sư muội thật sự điên rồi! Đến cả Tụ hồn châu cũng nuốt. Muội ấy thật sự muốn chống đối với nàng, cái gì cũng bất kể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện