Đời người, đôi lúc lại ở vào những tình huống đối với điều chúng ta càng tha thiết khao khát đến khi đạt được lại không thể tin được, không biết làm sao tiếp nhận. Mộc Liên Hoa ngần ngừ một lúc mới có thể quay đầu nhìn lại phía sau. Giọng nói là của Liễu Vân Thanh, thế nhưng...

- Sư huynh! Sư huynh ở đâu rồi? Sư huynh!

Mộc Liên Hoa hoảng loạn tìm kiếm. Liễu Vân Thanh vẫn ở đây thế nhưng không ở trong Tụ hồn châu cũng không nương tựa trong thân thể của Kiều Vũ Phi được, vậy thì nàng ấy sẽ như thế nào? Nàng ấy phải làm sao đây? Mộc Liên Hoa lo lắng nhìn quanh quất mấy lần, rốt cuộc mới bình tĩnh lại dùng một hình nhân làm phép và ném xuống đất làm chỗ tựa cho Liễu Vân Thanh. Ngay lập tức Liễu Vân Thanh hiện thân ra trước nàng. Vẫn là một bộ dạng nam trang lục y thanh tao nhã nhặn, nàng nhìn Mộc Liên Hoa, ánh mắt muôn vạn phức tạp không thể tả thành lời:

- Sư muội! Ài! Muội thừa biết ta đã không còn luyến tiếc hồng trần, muội cố chấp cưỡng thiên ngược mệnh, làm ra bao nhiêu chuyện tổn thân hoại đức vì ta như thế để làm gì?

- Sư huynh, không cần lo lắng. Muội có thể làm được. Muội thật sự có thể làm được. Sư huynh đã từng hứa những gì với muội, huynh nhất định không được nuốt lời. Liên Hoa vì huynh có thể làm bất cứ điều gì. Đừng nói chỉ là phục lại sinh mệnh cho huynh, giúp huynh phục thù đòi lại những gì đáng có mà ngay cả lật ngược cả thiên vận của Vĩnh An quốc này, đưa huynh lên hoàng vị cửu ngũ chí tôn đối với muội cũng không phải không thể.

- Sư muội! Đủ lắm rồi!

Liễu Vân Thanh bất chấp Mộc Liên Hoa tâm trạng kích động, nàng lại chú ý hơn vào cổ thân thể của Kiều Vũ Phi đang ở bên trái pháp đàn. Nàng nhìn chằm chằm vào Kiều Vũ Phi thật lâu sau đó nhìn sang Mộc Liên Hoa, hỏi:

- Đó chính là đứa trẻ đó, phải hay không? Là nó, chính là nó phải hay không?

- Sư huynh...Muội...

- Muội muốn dùng mạng của nó để phục sinh cho ta sao? Sư muội, muội đang đùa ta sao?

- Sư huynh, không phải như vậy. Bởi vì đứa nhỏ này thọ mạng cũng không dài lâu. Muội chỉ là...

- Ha ha ha! Mộc Liên Hoa! Muội điên rồi! Muội nghĩ như thế nào muội lại muốn ta sống lại trong cơ thể của đứa nhỏ kia? Muội biết rõ nó mà? Muội biết sự tồn tại của nó đối với ta đả kích đến như thế nào mà?

- Muội...

Mộc Liên Hoa bị Liễu Vân Thanh chất vấn đến không nói được lời nào. Nàng thật sự không ngờ đến Liễu Vân Thanh đối với đứa nhỏ này lại oán hận đến như vậy. Thời gian làm phép không thể kéo dài quá lâu, công lực của nàng cũng không còn nhiều để cầm cự trận pháp này. Một khi trận pháp dừng lại thì thiên đình nhất định sẽ giáng lôi điện xuống, lúc đấy thì dù là nàng, Liễu Vân Thanh và cả Lam Hân Di cũng sẽ bị chung một kết cuộc bị lôi đình hủy diệt. Nàng phải làm sao thuyết phục Liễu Vân Thanh nhập vào thân thể Kiều Vũ Phi nếu không sẽ không kịp.

- Sư huynh, huynh nghe muội trước mắt tạm bước vào cổ thi thể kia, muội sẽ đưa huynh về Thánh Y cung...

- Lớn đến như vậy rồi ư? Không ngờ...Không thể ngờ...Giống lắm. Ha ha! Ha ha!

- Sư huynh!

- Liên Hoa, muội có nhớ ta từng nói gì hay không? Nếu như ta có thể trở lại một lần...

------------------

Trong hoàng cung lúc này, Lý Dung Uyển vô phương chống đỡ, bị Lưu Hoành giam lỏng trong tẩm cung. Thế sự đã định, nàng đã thua toàn cuộc cũng không mong cầu sẽ được sống sót ấy nhưng Lưu Hoành giết hết thủ hạ thân cận cùng một số thân tộc cận yếu với nàng mà lại chần chừ không ra tay với nàng và tiểu Đinh vương Hạo. Thật sự không sao hiểu nổi, Lưu Hoành hắn xem như là một tay nắm trọn Vĩnh An quốc này rồi, hắn đã độc tôn đại thế, nắm hết binh quyền còn điều gì khiến hắn ngần ngại mà không chịu xưng vương? Lẽ nào, hắn...

- Thế nào, Lý Dung Uyển, thời hạn ba ngày đã đến, nàng thật sự cảm thấy mẫu tử nàng sống đã quá đủ rồi, muốn ta giúp một tay tiễn hai người đến đoàn tụ với tiên vương chăng?

Lưu Hoành từng bước nghênh ngang bệ vệ tiến vào. Lý Dung Uyển buông quyển sách trên tay xuống, quay lại nhìn hắn, cười nhẹ:

- Lưu tướng quân, ngài thật sự rất buồn cười.

- Thế nào?

- Ngài nhìn xem, ta đã là con cá dưới dao thớt của ngài, ngài còn cho rằng sẽ dùng ta dụ được hoàng hậu hiện thân sao? Ngài lại quên mất ta cùng Trần hoàng hậu chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Hoàng hậu sẽ vì ta mà tự mình sa lưới sao? Lưu Hoành, ngài muốn thì cứ ra tay đi. Lý Dung Uyển này cũng không phải một kẻ hèn nhát để ngài chê cười. A...

Nàng còn chưa nói xong câu, Lưu Hoành bất ngờ bước tới nắm lấy cổ nàng nhấc lên:

- Nàng chọc giận ta như vậy thật sự là muốn chết hay là...muốn ta để ý đến nàng?

- Ha ha! – Lý Dung Uyển bị bóp đến muốn vẹo cả xương cổ vẫn ngoan cường nói – Ngài nói đùa cũng vui lắm. Ngài thật sự hứng thú với một nữ nhân vừa sinh con như ta sao? Ta nghe nói Lưu tướng quân ngài rất tin vào huyền môn toán pháp, hẳn là ngài cũng đã xem qua số mạng của ta? Ngài đã đưa đi hết các cung phi trong hậu cung này chỉ để lại mình ta, còn không phải bởi số mệnh của ta với ngài không tốt. Hay nói cho rõ hơn, ta là Bạch Hổ tinh chiếu mệnh, chỉ có thể là một kẻ tai ương gieo họa cho hậu cung của ngài, hả?

- Quả nhiên là một nữ nhân thông minh bản lĩnh! Bị giam giữ ở đây nhưng vẫn biết rõ động tĩnh của ta, còn hiểu rõ ta. Thật sự, không thu lưu nàng đúng là đáng tiếc. Ài! Ta cho nàng cơ hội cuối, chỉ cần nói ra tung tích của hoàng hậu, ta tìm được nàng ấy thì sẽ phóng thích cho mẫu tử nàng đưa nàng ra khỏi hoàng cung. Lời ta nói, tuyệt không nuốt lời.

Lưu Hoành nói xong, cũng thu tay, tư thế thả lỏng nhưng ánh mắt rất lạnh lẽo, các khớp tay hắn liên tục động đậy. Lý Dung Uyển nhìn thái độ, ánh mắt và động tác của Lưu Hoành, với một người luyện võ như hắn, động tác ở khớp tay đã để lộ sát ý của hắn. Nàng cũng chỉ nhẹ mỉm cười một tiếng. Số phận nữ nhân hậu cung thời chiến loạn này đã sớm biết trước kết cuộc. Ngay từ khi Lưu Hoành chưa kéo quân vào kinh, trước sức ép của quần thần nàng đã tính trước cho mình một bước. Cũng may, La quốc sư ở Bảo Giám đài cũng là một người giữ chữ tín, chịu vì nàng mang tội với Lưu Hoành khi thay đổi bát tự, bịa ra số mạng khắc bạt sát phu của nàng cho nên nàng mới giữ được thân trong sạch cho đến thời khắc này. Nếu đã cố hết sức mình mà định cuộc vẫn như vậy, nàng cũng không còn gì lưu luyến. Chỉ mong người ở phương xa sẽ bình an. Đây xem như việc tốt cuối cùng Lý Dung Uyển nàng có thể làm.

- Được. Ta nói cho ngài nghe. Ta thật sự...không biết. A...

- Tiện nhân! Ngoan cố như vậy, giữ ngươi cũng bằng thừa!

Lưu Hoành vừa nói, vừa tàn bạo bóp lấy cổ Lý Dung Uyển sau đó đập mạnh đầu nàng vào tường. Chỉ nghe "bốp" một tiếng âm thanh va chạm. Cùng lúc đó là tiếng bước chân gấp gáp tiến tới:

- Dừng tay! Lưu Hoành, bổn cung ở đây! Không được hại Lý quí phi!

Lúc nàng nói xong, ánh mắt nàng hoảng hốt vừa hay chạm phải ánh mắt của Lý Dung Uyển. Lý Dung Uyển nằm ngã trên đất, nhìn thấy người bước vào liền chỉ là thở dài một tiếng tuyệt vọng rồi chìm vào hôn mê. Trần Ý Đình bước tới gần, lay đỡ nàng ấy. Lý Dung Uyển bị Lưu Hoành đập đầu rất mạnh, máu tuôn xối xả. Không hiểu tại sao lúc này, Trần Ý Đình cảm thấy trong lòng rất đau, rất rất đau. Nữ nhân ngốc này, tội tình gì chứ? Đáng lí ra người nên trốn khỏi hoàng cung là nàng ấy và tiểu Đinh vương mới phải. Nàng ấy thà hi sinh mẫu tử mình để cứu một người đã thập phần chán nản, tâm chết từ lâu như nàng để làm gì? Thật là ngốc quá! Ngốc quá mà!

Lưu Hoành nhìn Trần Ý Đình thê lương lo lắng bên cạnh Lý Dung Uyển, hắn vẫn không một chút cảm động đã bước đến nắm Trần Ý Đình kéo dậy. Trần Ý Đình vùng mạnh đẩy hắn ra sau đó cầm lấy trâm nhọn tự ấn vào cổ mình, hướng Lưu Hoành nói:

- Tránh ra! Đừng động vào ta! Lưu cẩu tặc! Ta biết thứ ngươi muốn chính là Bàn Long đồ. Ta sẽ cho ngươi nhưng trước tiên ngươi phải cứu lại Lý Dung Uyển!

Lưu Hoành nhìn vẻ mặt của hoàng hậu, chỉ gật gật đầu sau đó hướng ra ngoài ra hiệu. Trần Ý Đình dìu Lý Dung Uyển ôm vào lòng. Máu của Lý Dung Uyển chảy tràn ra dính trên áo nàng khiến tâm nàng đau nhói, trong đầu lại mơ hồ tái hiện một hình ảnh thê lương.

- Dung Uyển! Nàng không được chết! Ta cầu xin nàng không được chết!

Liễu lang, Lý Thần như thế đều là chết vì nàng. Nàng không muốn ngay cả Lý Dung Uyển cũng như thế. Rốt cuộc thì nàng là kiểu người gì mà báo hại bao nhiêu nữ nhân vì nàng mà chết thảm như thế? Mà nàng đối với họ thật sự không xứng đáng. Nàng ngay cả yêu hết lòng cũng chưa từng đủ dũng khí. Cũng vì nàng không đủ dũng khí thế nên bao nhiêu năm nay nàng sống như một cái xác không hồn. Nếu đã như vậy, bước cuối cùng này, nàng sẽ lấy hết dũng khí ra liều.

- Dung Uyển ngốc! Tỉnh lại đi! Nước cờ cuối cùng này, ta cần có muội cùng nhau liên thủ, dù có tử chiến cũng có thể ngẩng mặt mỉm cười. Dung Uyển, xin muội đừng để ta một mình.

---------------

Dưới bờ vực trong đêm, một bóng người cố hết sức lực trườn bò vượt lên mặt đất. Lúc người đó đặt tay chạm đến được mặt đất của Đoạn Phong thạch đúng lúc nghe được một câu chuyện không ngờ.

- Sư phụ nói đúng, ta thật sự chính là một kẻ tai ương trời chê đất ghét. Kiếp này Liễu Vân Thanh ta sinh ra đã là một sai lầm. Tất cả mọi chuyện ta đã làm đều là tạo nghiệt oan trái bất hạnh cho nhân sinh. Ta tự phụ ta y thuật cao minh, hoán thi cứu mệnh đấy là một việc làm chí nghĩa. Trái đạo trời thì sao chứ, không phải trời cao có đức hiếu sinh, ta là cứu người, nào phải hại người sao lại là có tội? Rốt cuộc thì sao? Dị thuật của ta không chỉ hại người mà còn hại cả chính mình. Tính đến nay, bao nhiêu người vì tranh đoạt long tích mà hi sinh cũng đều do một tay ta tạo nghiệt. Cho đến khi bị Đinh Dũng phát hiện thân phận của ta rồi hãm hại ta...

- Sư huynh...Đừng nói nữa...

Mộc Liên Hoa cảm giác được Liễu Vân Thanh dường như rất xúc động, nàng không muốn sư huynh lại nghĩ đến chuyện này rồi tổn thương nhiều thêm. Nhưng Liễu Vân Thanh vẫn bình thản, thân ảnh hư vô lúc ảnh lúc hiện như một làn khói trước mắt Mộc Liên Hoa, lại vẫn tiếp tục nói:

- Muội biết không, cũng là do ta tự mình gây nghiệt trước. Ha ha! Là ta cũng có ý xấu với Đinh Dũng. Ta yêu thích Ý Đình nhưng lại lừa gạt không nói thật thân phận với nàng ấy. Ta luôn chán ghét thân xác nữ nhân này cho nên vẫn không ngừng suy nghĩ muốn đổi thi cho chính mình. Và kẻ mà ta nghĩ đến là Đinh Dũng...

- ...

- Ta đã là lừa Đinh Dũng đến Y Nguyệt Hiên muốn ra tay không ngờ lại thất thủ, ngược lại còn bị hắn chà đạp. Khoảnh khắc đó, ta oán hận thiên gia, oán hận sư phụ, oán hận cả thiên hạ này. Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Đinh Dũng không chỉ chà đạp ta, còn đưa Ý Đình đến để vạch trần ta, để ta triệt để sụp đổ trong mắt của Ý Đình. Ngay thời khắc đó ta đáng lí nên chết đi trong tay Ý Đình.

- Sư huynh! Xin huynh! Đừng nói nữa!

- Liên Hoa! – Liễu Vân Thanh chậm rãi bước đến gần Mộc Liên Hoa, khẽ đưa bàn tay sương khói của mình chạm nhẹ lên mái tóc bạc điểm phong sương của sư muội, giọng hài hòa ấm áp nói – Cả đời này của ta chỉ có một mình muội là đối tốt với ta nhất, luôn hết lòng hướng về ta. Thế nhưng muội có biết điều mà ta mong muốn nhất là gì không?

- Sư huynh! Muội hiểu. Là do muội sai, không nên giấu huynh giữ lại đứa nhỏ đó. Nhưng huynh yên tâm, nó là nghiệt chủng của Đinh Dũng, cha nợ con trả, muội sẽ đòi lại ở nó tất cả những gì Đinh Dũng đã nợ huynh.

- Liên Hoa à Liên Hoa! Nó là nghiệt chủng của Đinh Dũng, nhưng cũng là thân sinh của ta. Muội nghĩ ta như thế nào có thể đoạt lấy mệnh cách của con ruột mình để phục sinh đây?

Một câu nói ấy vừa xong, người vừa từ dưới mép vực bò được lên trên lại ngã phịch xuống đất. Mộc Liên Hoa quay nhìn lại, khá ngạc nhiên khi thấy là Đinh Ngọc Phụng trên tay còn cầm chiếc bình màu đen của Lam Hân Di vứt đi lúc nãy. Hóa ra khi nàng và Lam Hân Di giao phong, vừa lúc trời nổi gió to cho nên mới thổi bay chiếc lá đang bế huyệt trên cổ của Đinh Ngọc Phụng, nàng đã kịp thời nhảy theo chụp lại được chiếc bình đựng linh hồn của Kiều Vũ Phi. Bản thân nàng cũng đã trọng thương, lại nhọc sức bò lên từ dưới vực đã không dễ dàng, khi nghe được sự tình này càng khiến nàng choáng váng đến sụp đổ. Sao có thể như vậy được? Kiều Vũ Phi lại là con ruột của Liễu Vân Thanh và Đinh Dũng, thế nghĩa là hai nàng không chỉ là nữ luyến vô luân, mà còn là tỉ muội nghiệt tình ư?

Đinh Ngọc Phụng cảm thấy trời rung đất chuyển, thần trí hỗn loạn, khủng hoảng kinh hoàng. Sao lại có thể như vậy? Ông trời ơi! Tại sao lại gây ra nghiệt cảnh tàn khốc như thế này? Nàng và Kiều Vũ Phi trải qua ngàn muôn sóng gió, rốt cuộc trời cũng không thương, đến lúc tương phùng lại vỡ lẽ ra là ruột thịt tình thâm nghiệt oan tình ái! Vận mệnh tàn nhẫn đến là thế! Trời cao thật khéo bày trái ngang. Nếu đã là vậy, nàng cũng không còn gì để lưu luyến với thế gian. Hi vọng Kiều Vũ Phi ở lại trên đời có thể bình an hạnh phúc. Nàng nguyện xong, cũng ngước lên nhìn lại một lần cổ thân thể của Kiều Vũ Phi cùng cổ hồn ma có dung mạo giống hệt với Kiều Vũ Phi đang đối diện với Mộc Liên Hoa lúc ấy. Sau đó, nàng đặt chiếc bình xuống đất, nhẹ nhàng xoa lên cổ chiếc bình như thể đang chạm vào, nâng niu khuôn mặt gầy gò của Kiều Vũ Phi. Một giọt nước mắt bi thương khốn hoảng rơi xuống trên lớp giấy bùa phong ấn, Đinh Ngọc Phụng cũng hiểu được mình không còn bao nhiêu lâu nữa liền buông tay rồi hướng đến miệng vực mà thả thân lao xuống. Ở bên này, Mộc Liên Hoa và Liễu Vân Thanh đều nhìn thấy nhưng Mộc Liên Hoa không thể di động đến ngăn cản, bởi vì nàng đang làm phép, nếu di động sẽ ảnh hưởng đến trận pháp nguy hiểm vô cùng. Liễu Vân Thanh cũng nhìn ra tình cảm của Đinh Ngọc Phụng với Kiều Vũ Phi. Hóa ra nữ nhi của nàng không chỉ có dung mạo giống hệt nàng mà cả số mệnh đào hoa, tình cảm nghịch luân yêu nữ tử cũng là giống nàng. Ngẫm lại, thiên mệnh thật là khéo bày! Đứa nhỏ này, nàng không hề mong muốn, thậm chí còn oán hận vì sự tồn tại của nó trên đời. Ấy nhưng lúc này, đối diện trước nó, nàng chợt có cảm giác mình thật sự hèn mọn không bằng. Nếu đã như thế, nàng phục sinh để phải tiếp tục tâm sầu não phẫn, thôi thì để cho đứa nhỏ này hồi sinh để nó thay nàng sống thật vui vẻ có phải tốt hơn không?

Liễu Vân Thanh nghĩ xong cũng tự mình xuất hồn khỏi hình nhân trợ pháp của Mộc Liên Hoa bay ra khỏi trận pháp Thiên Môn đến trước chiếc bình đựng linh hồn của Kiều Vũ Phi, ở ngay chỗ giọt nước mắt của Đinh Ngọc Phụng rơi trúng mảnh giấy phong ấn đã hiện ra một lỗ nhỏ. Liễu Vân Thanh đưa mắt tìm kiếm hồn phách đứa con mà mình chưa từng nhìn qua. Mộc Liên Hoa hốt hoảng, hướng Liễu Vân Thanh gọi to:

- Sư huynh, không được! Mau trở vào đây! Hồn phách của huynh không thể chịu nổi dương khí ở bên ngoài đâu. Trở lại trận pháp đi, muội sẽ giúp huynh hồi mệnh.

- Đủ rồi Liên Hoa! Thiên mệnh không thể chống, muội đừng miễn cưỡng thiên cơ, chọc giận tam giới nữa.

- Sư huynh! Huynh muốn làm gì?

Nhìn thấy Liễu Vân Thanh hướng đến bên trong chiếc bình kia ý muốn khai phá phong ấn thì Mộc Liên Hoa liền cuống quýt kinh sợ. Không lẽ nào...

- Sư huynh! Không thể được. Đừng mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện