Lương Mẫn Doanh đang phi ngựa phía trước. Đinh Thái Ninh cũng ráo riết truy ngựa đuổi theo, miệng không ngừng kêu to:

- Mẫn Doanh tỉ! Mẫn Doanh tỉ! Chờ ta!

Lương Mẫn Doanh ghìm lấy dây cương, chậm lại đợi cho Đinh Thái Ninh trờ đến mới quay sang nổi cáu gắt nàng:

- Muội đấy! Đi săn mà luôn mồm như thế, thú nào cũng bị muội dọa chạy hết rồi! Hừ! Không cưỡi ngựa nổi thì về doanh trại đi. Bổn tiểu thư muốn ăn thịt nai. Hôm nay dù có đến đêm, không săn được nai ta sẽ không về!

- Ôi! Muội không chịu đâu! Mẫn Doanh tỉ, tỉ là chủ soái của cả đại quân nơi đây, muốn ăn dê ăn nai gì thì kêu lên một tiếng, các huynh đệ sẽ đi săn, chẳng mấy chốc là có thịt dâng lên. Còn hơn là tỉ tiễn nghệ không tinh cũng không phải thợ săn biết dò dấu chân thú, tỉ bỏ cả ngày như thế rốt cuộc cũng chỉ tốn thời gian.

- Vậy sao? – Lương Mẫn Doanh bất mãn, lại nhích ngựa tiến lên, tỏ thái độ không vừa ý cho Đinh Thái Ninh xem - Nếu muội sợ tốn thời gian thì không cần đi theo tỉ. Lương Mẫn Doanh ta muốn gì thì sẽ tự mình làm cho bằng được lấy. Kể cả chuyện của nam nhân, ta thích thì ta còn phải làm được hơn họ.

Lương Mẫn Doanh nói xong cũng thúc ngựa chạy đi. Đinh Thái Ninh ở phía sau vội nhích ngựa đuổi theo, chạy gần đến bên Mẫn Doanh, lại nói:

- Hừm. Muội biết tỉ bản lĩnh cao thâm, nhưng tỉ cứ muốn so đo với nam nhân làm chi? Tỉ vốn không thể làm được như họ.

Lương Mẫn Doanh nghe xong kéo cương dừng ngựa, quay lại nhíu mày nhìn Thái Ninh:

- Chuyện gì mà nam nhân làm được, ta lại không?

- Là cưới phu nhân. Tỉ làm sao cũng không phải nam nhân, làm sao mà cưới phu nhân khai chi tán diệp được?

Lương Mẫn Doanh sựng lại vài giây, bất ngờ lườm Đinh Thái Ninh, buông một lạnh nhạt:

- Nhảm nhí!

Nàng lại thúc ngựa bỏ đi. Đinh Thái Ninh lại cắm cúi theo sau. Thật tình nàng chính là cố ý đi theo để được cùng một bên Mẫn Doanh trò chuyện thôi mà. Cũng không hiểu sao Mẫn Doanh luôn chê nàng phiền phức, câu trước câu sau đã muốn tống nàng về kinh. Nhưng mặc kệ Mẫn Doanh có nặng lời hay đuổi xua, nàng vẫn hiểu nàng ấy không hề ác ý. Bây giờ với nàng giữa trời đất nàng đều thấy lạc lõng, chỉ có có cạnh bên Mẫn Doanh nàng ấy nàng mới có được một chút niềm vui.

Thấy Mẫn Doanh thúc ngựa đã chậm hơn, có vẻ như là đang có ý chậm chút để chờ nàng đuổi đến. Đinh Thái Ninh cũng liền nhích đến, để hai chú ngựa đi song song nàng mới quay nhìn Mẫn Doanh, hỏi:

- Mẫn Doanh, tỉ sẽ không gả đi có phải không?

Mẫn Doanh ngơ ngác hồi lâu, bất ngờ ngước sang nhìn Thái Ninh thấy Thái Ninh ánh mắt dường như hàm chứa rất nhiều tâm sự. Mẫn Doanh hỏi lại:

- Vậy còn muội, muội đã nghĩ đến muốn gả đi chưa?

- Không. Muội sẽ không. Nếu như có thể muội chỉ muốn cả đời này bên tỉ, cùng tỉ già đi, không cần để ý đến tất cả xung quanh.

Câu nói này Thái Ninh nói trong vô thức. Nàng nói xong mà cũng không hay chính bản thân đã nói ra. Thế nhưng cũng đã lỡ nói ra và Mẫn Doanh đã nghe được rất rõ.

Cả người nhất thời chìm vào một cảm xúc rất rối, đều không dám chắc chắn mình đã hiểu được đối phương. Thật sự mấy tháng qua ở cùng Thái Ninh, Mẫn Doanh cũng cảm thấy rất vui, một cảm giác bình yên ấm áp mà chưa khi nào có được. Ấy nhưng nếu hỏi muốn cả đời như thế cùng Thái Ninh, nàng có muốn hay không chính nàng cũng không rõ. Cả đời cùng một người nữ? Nàng cũng không phải nữ cải nam như Kiều Vũ Phi. Tuy rằng nàng từng thích Kiều Vũ Phi, từng muốn gả cho Kiều Vũ Phi nhưng gả đi sẽ khác với cả đời không xuất giá để ở cùng với một người nữ. Nói sao đi nữa thì Mẫn Doanh vẫn là nữ nhân phong kiến, vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi hai chữ gả đi.

Đang lúc hai người cứ mãi miên man thì một thám binh hối hả phi ngựa đến trao cho nàng một mật thư khẩn cấp. Lương Mẫn Doanh mở thư xem, xong liền quay sang hất mặt bảo Thái Ninh:

- Xem tình thế muội nên về kinh đi!

- Hả? Tỉ...- Đinh Thái Ninh vừa nghe đến đây tự nhiên trong lòng xúc động, giọng mũi nghèn nghẹn, mắt long lanh nhìn Mẫn Doanh. – Tỉ muốn ta đi đến như vậy...?

- Muội phải đi nhanh, nếu không thì muội có hỉ sự lớn rồi đấy! Tình lang của muội sẽ cưới mẫu thân của muội làm chính cung. Muội còn không đi nhanh từ nay gặp lại ý trung nhân đều phải dập đầu gọi người ta là kế phụ đấy!

Đinh Thái Ninh nghe Mẫn Doanh nói chuyện bằng khẩu khí chanh chua liền giật ngay mảnh thư báo trên tay, nhìn xong liền níu cánh tay Mẫn Doanh nghiến răng lệnh:

- Vậy thì tỉ còn không mau hộ tống ta đi? Để cho Thần ca ca mang tội loạn luân thì thiên hạ này làm sao mà qui phục huynh ấy?

- Ha ha! Chuyện đâu có liên quan đến ta? Ta cứ ở Lĩnh Nam của ta, Thần ca ca của muội với ta ngay cả bằng hữu đều không phải. A!

Mẫn Doanh vừa dứt câu, Đinh Thái Ninh đã kéo bàn tay nàng lên đưa vào miệng cắn mạnh:

- Ta không cần biết. Nhưng Mẫn Doanh tỉ cùng với ta...bất cứ chuyện gì của ta cũng sẽ là của tỉ. Tỉ mau đi giúp ta! Nhanh lên!

-------------------------

Ý hoàng đế đã quyết, quần thần đã cố gắng khuyên nhủ bao nhiêu vẫn vô phương thay đổi quyết định của người.

Ngày đại hôn diễn ra, Long Định đế uy nghi trong bộ đế vương hỉ phục sánh đôi cùng tiền triều Đinh vương hoàng hậu Trần Ý Đình vinh hiển đứng làm lễ trong đại diện tế thiên. Đám thần tử đau đầu khổ trí, rốt cuộc phải ngậm ngùi cúi đầu nghe theo nhìn đương kim hoàng đế anh dũng tuyệt thế kia lại sánh duyên cùng một hoàng hậu đã đến tuổi xế chiều, đã vậy mà còn từng là một hoàng hậu trải qua ba triều quốc vương, ở hậu cung của hai quốc quân. Nói chung là Lý Thần tuổi trẻ uy phong, làm sao cũng không phù hợp để sắc phong một hoàng hậu đáng mẹ của chính mình. Nhưng mà ý quân vương cương quyết vô cùng, không phải Trần thị không lập hậu cung. Kể cả Lâm Dĩ Thông cũng bị Lý Thần làm cho muốn nhũn não. Lão và Lương Mẫn Doanh đều đã biết ra quan hệ huyết thống của nàng và Đinh Dũng, nàng lại muốn cưới hoàng hậu của Đinh Dũng, rõ ràng là có ý con muốn chống cha. Đây có phải chăng chính là làm chuyện thương thiên hại lý?

Mà sự thật đúng là Lý Thần có ý chống đối với với Đinh Dũng. Nàng ở ngôi, giữ lại những thể chế của Lưu Hoành đặt ra nhưng với những gì tồn tại từ thời Đinh Dũng định quốc nàng lệnh bãi bỏ hết. Những quan văn võ theo phò từ thời của Đinh vương, đến Lưu Hoành đăng ngôi vẫn còn được tiếp dụng nhưng Lý Thần thì tuyệt đối nói không. Nếu không phải bãi quan cũng điều đi xa, gần như là trù dập. Kể cả việc cho phép xây dựng tiên lăng, nàng cho phép để linh cửu của Lưu Hoành và các vị tổ tiên họ Lưu ở lại tiên lăng gần đế kinh thế nhưng lại bắt Đinh gia dời hết mộ phần khỏi kinh thành trở về Đông lĩnh. Quần thần đối với chuyện này cực kì bất mãn. Cớ gì Lý Thần là một vị minh quân lại thể hiện ra với tiền triều Đinh vương ý như tràn đầy oán hận? Lâm Dĩ Thông cùng Kiều thị nhị mẫu và cả Trần Ý Đình phải quì gối cầu xin nàng mới thu tay rút lại ý lệnh, nhưng nàng hạ lệnh giữ linh cửu Đinh Dũng, còn toàn thể tôn thất họ Đinh đều phải di dời tro cốt.

Lúc này, giữa Thiên Điện tế thiên hoàng đế và hoàng hậu nghiễm nhiên tiến hành lễ giao bái. Còn những người đến thời khắc này vẫn đang còn phản đối lập Trần thị làm chính cung, gồm cả Lương Mẫn Doanh và Đinh Thái Ninh vẫn đang quì ở ngoài Thiên Điện. Lý Thần quyết định đều rất là quyết liệt. Binh sĩ đối với ý lệnh của nàng cũng tuyệt đối không dám không tuân. Bởi vì vậy mà Lâm Dĩ Thông cùng nhị mẫu Kiều gia khuyên nhủ không xong cũng đành quì luôn ở bên ngoài điện.

Sau khi lễ thành, hoàng hậu được đưa về tẩm cung, Lý Thần một mình bước ra Thiên Điện đến trước mặt Lâm Dĩ Thông, để vào tay lão một câu rồi bỏ đi:

- Trẫm đòi lại những gì họ đã nợ.

Lâm Dĩ Thông nhất thời cũng ngây ngốc. Kiều gia nhị mẫu, Thái Ninh và Mẫn Doanh liền bước đến vây quanh hỏi lão. Lâm Dĩ Thông ngẩn người mất một lúc mới thở dài nói ra:

- Người trước mắt chúng ta với Kiều Vũ Phi trước đây tuyệt đối đã không phải là cùng một người nữa.

----------------------

Bên trong tẩm cung của hoàng hậu, Trần Ý Đình tuổi đã tứ tuần thế nhưng lại lần nữa vận trên mình bộ hỉ phục tân nương, hiển nhiên một lần nữa nhận ấn phong hoàng hậu. Lúc này, nàng ngồi một mình trong hỉ phòng, trên đầu vẫn còn phủ khăn đỏ, tay cầm một sợi dây bằng chỉ tơ đỏ. Đấy chính là tập tục truyền thống của Vĩnh An quốc. Vào lễ tân hôn, tân lang tân nương cùng nhau cột chỉ đỏ vào tay, hoan hợp giao ý xem như nhận được chúc phúc của trời đất tổ tiên.

Cửa phòng bật mở ra, Lý Thần bình thản bước vào. Hai tì nữ mang theo cơm rượu cũng tiến vào, bày lên một bàn tiệc. Đợi cung nữ xong việc lui xuống, Lý Thần bước đến lấy tay hất nhẹ mở khăn che mặt cho hoàng hậu của mình ra. Trần Ý Đình mở to mắt nhìn thẳng đối phương. Vẫn là khuôn mặt này đây, nhưng Liễu Vân Thanh, Lý Thần trước đây và vị đương kim Long Định đế của hiện tại lại như ba người hoàn toàn khác biệt. Phải chăng một người trở thành hoàng đế tính cách sẽ khác biệt đi, hay bởi vì Lý Thần đã gặp chuyện gì đả kích?

Hoàng hậu cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trước sự lạnh lùng cô độc của người trước mặt, nàng vẫn chưa dám mở lời. Lý Thần cũng không tỏ thái độ gì, bước qua bàn cơm vừa rót rượu vừa nói:

- Hoàng hậu hẳn cũng đã đói, còn không đến cùng trẫm dùng cơm?

Hoàng hậu nghe gọi cũng đứng lên thế nhưng vừa nhìn thấy bàn cơm liền hoảng hốt.

- Hoàng thượng, người đây là...đây là ý gì?

Trước mặt nàng là bàn cơm gì đây? Một mâm đều là máu huyết tươi. Còn có...một quả tim. Một quả tim còn đang đập.

- Sao vậy? Cơm canh như thế không vừa miệng sao?

- Hoàng thượng...Người...Không! Xin người...

Lý Thần đánh mạnh một chưởng vào cái ghế cạnh bên. Cái ghế vỡ tan, nàng mới đứng lên nhìn thẳng Trần Ý Đình mà cất cao giọng hỏi:

- Đã nhận ra ta, sao vẫn còn gọi ta là hoàng thượng?

- Người...Người...Liễu lang ư?

Hoàng hậu chấn động đến thất kinh, vừa rưng rưng nhìn người trong bộ hỉ phục tân lang trước mặt mình mà run rẩy.

- Phải. Ta đã chờ ngày này lâu lắm. Ý Đình, nàng có biết không? Ta thật sự không thể buông xuống được tình cảm của chúng ta. Những gì nàng đã từng đối với ta không lẽ nào chỉ như gió thoảng qua, đều không còn ý nghĩa? Bởi ta không phải là nam tử, nên nàng đã không chọn ta? Thậm chí ngay cả khi ta chết đi, nàng đối với ta vẫn chỉ là áy náy. Là áy náy không phải tình cảm. Tại sao?

- Là bởi vì ngươi không phải Liễu lang. – Trần Ý Đình nước mắt lả chả rơi, nhưng thân tâm đã trấn định. – Ta rốt cuộc đã hiểu được vì sao ngươi làm vậy. – Nàng quì xuống – Xin lỗi! Nếu ngươi đến để đòi lại những gì ta đã nợ, ta nguyện cam lòng trao trả hết cho ngươi.

Người trước mắt ngây ngốc một hồi lâu mới bật miệng hỏi lại:

- Ngươi nói ta không phải Liễu lang? Ngươi...

- Ngươi không phải Liễu lang. Bởi vì Liễu lang trong mắt trong tâm của ta là một nam nhân tâm cao khí ngạo. Nhưng ngươi lại là một kẻ lừa dối. Ta chưa bao giờ yêu thích nữ nhân Liễu Vân Thanh. Đối với nữ nhân Liễu Vân Thanh, ta chỉ có áy náy vì mắc nợ.

- Tốt! Ngươi nói rất thành thật. Trần Ý Đình, nhưng ta vẫn muốn lấy ngươi. Ta thật sự cũng đã lấy được ngươi. Ta còn đem ngươi lên làm hoàng hậu. Ha ha! Ha ha! Tất cả những gì của Đinh Dũng, ta sẽ lấy lại hoặc hủy đi. Cả Trần Ý Đình ngươi, ta muốn ngươi cùng ta, cùng một nữ nhân mà ngươi chán chê phải cả đời, cả đời tương khấu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện