Mọi công việc của bữa sáng xong xuôi, anh nổi hứng muốn ra ngoài dạo, chủ đích là muốn nói chuyện thêm với Khánh Đan một chút. Anh không ngồi xe lăn nữa, hai người đứng sóng vai bên nhau trên hành lang đầy nắng, ánh mắt cô thâm trầm nhìn xa xa vô định. Anh đột nhiên quay qua nhìn cô trầm giọng hỏi:
- Hôm nay tôi thấy Đan cứ buồn buồn. Có chuyện gì à?
Cô mỉm cười mờ nhạt, nét mặt buồn vương, lắc đầu. Huy Vũ không cam lòng, tiếp tục gạn hỏi:
- Có chuyện gì cứ nói với tôi. Dù không giúp được cô nhiều cũng có thể khiến cô nhẹ lòng mà.
Khánh Đan quay qua nhìn anh, ánh mắt cô vương vấn lệ, chỉ là cô đang cố giấu đi. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô thở dài một hơi rồi đáp:
- Hai hôm nữa tôi sẽ về nhà. Tôi chỉ có thể chăm sóc cho anh nốt ngày mai thôi.
Huy Vũ sửng sốt vô cùng, anh hỏi ngay:
- Tại sao lại thế? Gia đình cô gặp chuyện gì sao?
- Không phải. Cũng sắp Tết rồi, tôi về nhà ăn Tết và… có lẽ tôi sẽ ở lại quê để làm việc, không xuống thành phố nữa.
Trong lòng Huy Vũ bỗng chốc thấy hụt hẫng, nhìn cô đứng bám vào lan can, mắt nhìn xa xăm và bình thản, lòng anh lại cảm thấy tiếc nuối, không muốn cô rời đi. Mà lý do tại sao anh lại cảm thấy tiếc nuối thì anh không thể giải thích được.
Để thay đổi không khí, anh đổi giọng sang vui vẻ:
- Ừ đúng rồi, sắp Tết rồi nhỉ. Đan cũng phải về với gia đình chứ. Tôi rất thích những ngày gần Tết những ngày ấy tôi và người yêu cùng nhau đi mua sắm. Cô ấy nhõng nhẽo đòi mua đủ thứ về trang trí, biến căn nhà thành một chợ hoa luôn. Tuy nhiên không khí trong nhà rất vui. Năm nào tôi cũng đón Tết bên cạnh người yêu, ở bên cô ấy tôi luôn được sống thật với bản thân mình.
Anh thao thao bất tuyệt chia sẻ về chuyện của mình, không hề để ý sắc mặt của Khánh Đan đã rất tốt tăm. Anh chỉ muốn kiếm chuyện gì đó thật vui để chia sẻ với cô, không ngờ cô chẳng vui lại còn trông buồn hơn. Anh ngượng ngùng thu lại nụ cười, nhìn qua thăm dò sắc mặt của cô:
- Chắc Đan cũng có bạn trai rồi phải không? Cô thường đón Tết thế nào?
Thà như anh chỉ kể về chuyện của mình còn đỡ buồn hơn là việc anh hỏi đến cuộc sống trước đây của cô. Cô đón Tết không có gia đình bên cạnh, dù cạnh cô có bạn thân và người dì rất yêu thương nhưng mà làm sao bằng việc ở cạnh người thân ruột thịt chứ. Ở Úc cô không có đón Tết, những ngày Tết cổ truyền cô vẫn đi làm bình thường nên có lẽ là hơn bảy năm qua cô chưa từng có một cái Tết đúng nghĩa.
Khánh Đan lắc đầu đáp:
- Ở Úc tôi không đón Tết.
- Vậy còn người yêu thì sao?
Cô ngạc nhiên quay nhìn anh, ý tứ như hỏi tại sao anh lại muốn biết. Anh cười đáp:
- Dù sao cũng chẳng còn ở bên nhau bao lâu nữa, hai chúng ta nói chuyện thoải mái với nhau hơn một chút được không? Tôi sẽ kể cô nghe về chuyện của tôi, còn cô kể về chuyện của cô.
- Tại sao anh muốn biết thêm về tôi?
Anh ngần ngừ nhún vai đáp:
- Vì tôi muốn làm bạn của cô. Chẳng lẽ sau này khi ra viện, chúng ta không thể gặp lại nhau sao?
Trong lòng Khánh Đan ngổn ngang những tâm sự, cô đã quyết định trở về nhà, có thể sẽ không quay trở lại bên cạnh Huy Vũ nữa, cô có linh cảm như vậy. Cô không muốn trốn chạy nhưng lại cảm thấy không thể nào ép Huy Vũ trở thành chồng mình. Những ngày tháng chăm sóc cho anh, anh đối với cô rất tốt, rất dịu dàng tuy nhiên cô biết là anh đang thương hại cô. Một người đàn ông tốt như anh, xứng đáng có một người vợ hoàn hảo chứ không phải là một cô gái mang nhiều khuyết điểm như cô.
Nếu như anh biết cô có hôn ước với anh, gia đình hai bên đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới mặc cho anh có phản đối ra sao thì liệu anh có còn muốn làm bạn với cô nữa không?
Khánh Đan nhìn vào mắt Huy Vũ thật lâu rồi mỉm cười đáp:
- Vậy anh kể chuyện của anh trước đi.
Huy Vũ hào hứng nói:
- Được. Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của tôi và Minh Trang. Tôi gặp cô ấy vào năm cuối đại học. Khi ấy Minh Trang chỉ mới là sinh viên năm nhất. Cô ấy làm phục vụ trong một nhà hàng và tôi đã tình cờ gặp được cô ấy. Minh Trang là một người con gái xinh đẹp và có sức hút nên rất nhiều chàng trai yêu thích. Tuy nhiên cô ấy chẳng đáp lại tình cảm của ai cả, chỉ chăm chỉ làm việc của mình, lúc nào cũng phấn đấu để vượt khỏi cuộc sống khốn khó hiện tại. Gia đình Minh Trang không giàu có, bố mẹ cô ấy ở Việt Nam làm ăn thua lỗ nên sau khi để cô ấy đi du học Úc thì gia đình cũng không giúp đỡ gì nhiều, chỉ có một mình cô ấy cố gắng vừa học vừa làm. Đó chính là lý do khiến cho tôi thương Minh Trang và quyết tâm theo đuổi cô ấy. Những ngày đầu tiên gặp gỡ, Minh Trang chẳng hề quan tâm đến tôi, coi tôi như không khí, làm tôi phải mất rất nhiều ngày tháng mới có thể lấy được trái tim của cô ấy. Minh Trang đáng yêu lắm, cô ấy chẳng bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ điều gì, lúc nào cũng dịu dàng mềm mại như một chú mèo con, cũng chính bởi vì vậy mà tôi yêu chiều cô ấy hết mực. Tôi quyết tâm sẽ cưới cô ấy và phấn đấu trở thành chỗ dựa vững chắc cho Minh Trang cả đời. Cuộc sống của Minh Trang có quá nhiều khó khăn rồi, tôi không muốn cô ấy phải khổ nữa.
Nhìn Huy Vũ kể về người yêu với vẻ mặt hạnh phúc và tự hào biết bao khiến Khánh Đan không khỏi chạnh lòng. Cô ta đối với anh tuyệt vời thế ư? Lại là một cô gái nghèo vượt khó và hiểu chuyện? Hình như Minh Trang trong mắt cô không hề tốt đẹp như thế, cô ta là kiểu siêng ăn lười làm, trai đẹp và giàu vây quanh cô ta không ít, chu cấp cho cô ta đủ thứ khiến cô ta chẳng bao giờ phải động tay chân. Cô ta vất vả ư! Nếu Minh Trang mà vất vả thì Khánh Đan là cái gì đây?
Mang tiếng là tiểu thư gia đình giàu có nhưng từ bé Khánh Đan không bao giờ có tiền tiêu vặt. Cô muốn có tiền thì phải tự kiếm lấy, không dám xin ai. Cô có niềm yêu thích đặc biệt với hoa nên từ khi vào cấp Một đã bắt đầu học tập về các loài hoa, đến ngày lễ lại tìm các mối hoa mang lên trường bán cho các bạn. Khi bị đẩy qua Úc tuy không còn phải lo lắng về sinh hoạt phí nhưng bản thân cô ý thức được việc bản thân có lẽ sẽ phải ở cả đời ở nơi đất khách nên bắt đầu cắm đầu đi làm kiếm tiền. Cô sống thật tiết kiệm để có đủ một số vốn mở một cửa hàng hoa cho riêng mình. Năm mười tám tuổi cô và Thái Nguyên mở cửa hàng hoa, hai cô gái tự thân lập nghiệp nơi xứ người mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình.
Thấy Khánh Đan im lặng, Huy Vũ dừng nói, quay qua hỏi cô:
- Cô vẫn nghe tôi nói chứ?
Khánh Đan đáp:
- Anh yêu Minh Trang nhiều như vậy, cô ấy là mối tình đầu của anh sao?
Huy Vũ cười:
- Cô nghĩ tôi kém đào hoa như vậy sao. Dĩ nhiên với nhan sắc và địa vị này của tôi thì có rất nhiều mối tình rồi. Tôi đã bắt đầu có bạn gái từ năm mười bốn tuổi đấy nhé! Đều là những cô gái xinh đẹp con nhà đại gia học cùng trường với tôi. Tôi toàn được theo đuổi thôi, chỉ có đến khi gặp Minh Trang thì tôi mới thật sự yêu.
Vừa nói anh vừa làm điệu bộ rất tự kiêu để chứng tỏ bản thân có sức hút khiến Khánh Đan bật cười. Không ngờ anh cũng có nét tính cách này, cô còn tưởng anh là người đàn ông trầm tính các thứ cơ đấy.
Thấy cô cười khiến cho Huy Vũ thấy nhẹ lòng hơn một chút. Anh thấy cô ủ rũ buồn bã cũng không thoải mái chút nào. Bằng một niềm tin mông lung, anh tin rằng sau khi ra viện, anh chắc chắn sẽ còn gặp lại cô. Anh thấy cô vui rồi nên cũng gạ gẫm bảo cô kể chuyện của mình cho anh nghe, sẵn tiện tìm hiểu thêm về cuộc sống riêng của cô.
Huy Vũ hỏi:
- Tôi đã kể chuyện của mình rồi, vậy chuyện của cô thì sao? Cô đã yêu bao nhiêu mối tình rồi?
Nụ cười trên môi cô dần héo tàn, anh đúng là quá ngốc, làm gì có ai yêu một người như cô chứ. Cô lắc đầu cười buồn và đáp:
- Tôi chưa từng có người yêu. Với gương mặt này… anh biết mà.
- Hôm nay tôi thấy Đan cứ buồn buồn. Có chuyện gì à?
Cô mỉm cười mờ nhạt, nét mặt buồn vương, lắc đầu. Huy Vũ không cam lòng, tiếp tục gạn hỏi:
- Có chuyện gì cứ nói với tôi. Dù không giúp được cô nhiều cũng có thể khiến cô nhẹ lòng mà.
Khánh Đan quay qua nhìn anh, ánh mắt cô vương vấn lệ, chỉ là cô đang cố giấu đi. Sau khi suy nghĩ thật kỹ, cô thở dài một hơi rồi đáp:
- Hai hôm nữa tôi sẽ về nhà. Tôi chỉ có thể chăm sóc cho anh nốt ngày mai thôi.
Huy Vũ sửng sốt vô cùng, anh hỏi ngay:
- Tại sao lại thế? Gia đình cô gặp chuyện gì sao?
- Không phải. Cũng sắp Tết rồi, tôi về nhà ăn Tết và… có lẽ tôi sẽ ở lại quê để làm việc, không xuống thành phố nữa.
Trong lòng Huy Vũ bỗng chốc thấy hụt hẫng, nhìn cô đứng bám vào lan can, mắt nhìn xa xăm và bình thản, lòng anh lại cảm thấy tiếc nuối, không muốn cô rời đi. Mà lý do tại sao anh lại cảm thấy tiếc nuối thì anh không thể giải thích được.
Để thay đổi không khí, anh đổi giọng sang vui vẻ:
- Ừ đúng rồi, sắp Tết rồi nhỉ. Đan cũng phải về với gia đình chứ. Tôi rất thích những ngày gần Tết những ngày ấy tôi và người yêu cùng nhau đi mua sắm. Cô ấy nhõng nhẽo đòi mua đủ thứ về trang trí, biến căn nhà thành một chợ hoa luôn. Tuy nhiên không khí trong nhà rất vui. Năm nào tôi cũng đón Tết bên cạnh người yêu, ở bên cô ấy tôi luôn được sống thật với bản thân mình.
Anh thao thao bất tuyệt chia sẻ về chuyện của mình, không hề để ý sắc mặt của Khánh Đan đã rất tốt tăm. Anh chỉ muốn kiếm chuyện gì đó thật vui để chia sẻ với cô, không ngờ cô chẳng vui lại còn trông buồn hơn. Anh ngượng ngùng thu lại nụ cười, nhìn qua thăm dò sắc mặt của cô:
- Chắc Đan cũng có bạn trai rồi phải không? Cô thường đón Tết thế nào?
Thà như anh chỉ kể về chuyện của mình còn đỡ buồn hơn là việc anh hỏi đến cuộc sống trước đây của cô. Cô đón Tết không có gia đình bên cạnh, dù cạnh cô có bạn thân và người dì rất yêu thương nhưng mà làm sao bằng việc ở cạnh người thân ruột thịt chứ. Ở Úc cô không có đón Tết, những ngày Tết cổ truyền cô vẫn đi làm bình thường nên có lẽ là hơn bảy năm qua cô chưa từng có một cái Tết đúng nghĩa.
Khánh Đan lắc đầu đáp:
- Ở Úc tôi không đón Tết.
- Vậy còn người yêu thì sao?
Cô ngạc nhiên quay nhìn anh, ý tứ như hỏi tại sao anh lại muốn biết. Anh cười đáp:
- Dù sao cũng chẳng còn ở bên nhau bao lâu nữa, hai chúng ta nói chuyện thoải mái với nhau hơn một chút được không? Tôi sẽ kể cô nghe về chuyện của tôi, còn cô kể về chuyện của cô.
- Tại sao anh muốn biết thêm về tôi?
Anh ngần ngừ nhún vai đáp:
- Vì tôi muốn làm bạn của cô. Chẳng lẽ sau này khi ra viện, chúng ta không thể gặp lại nhau sao?
Trong lòng Khánh Đan ngổn ngang những tâm sự, cô đã quyết định trở về nhà, có thể sẽ không quay trở lại bên cạnh Huy Vũ nữa, cô có linh cảm như vậy. Cô không muốn trốn chạy nhưng lại cảm thấy không thể nào ép Huy Vũ trở thành chồng mình. Những ngày tháng chăm sóc cho anh, anh đối với cô rất tốt, rất dịu dàng tuy nhiên cô biết là anh đang thương hại cô. Một người đàn ông tốt như anh, xứng đáng có một người vợ hoàn hảo chứ không phải là một cô gái mang nhiều khuyết điểm như cô.
Nếu như anh biết cô có hôn ước với anh, gia đình hai bên đã quyết định sẽ tổ chức đám cưới mặc cho anh có phản đối ra sao thì liệu anh có còn muốn làm bạn với cô nữa không?
Khánh Đan nhìn vào mắt Huy Vũ thật lâu rồi mỉm cười đáp:
- Vậy anh kể chuyện của anh trước đi.
Huy Vũ hào hứng nói:
- Được. Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của tôi và Minh Trang. Tôi gặp cô ấy vào năm cuối đại học. Khi ấy Minh Trang chỉ mới là sinh viên năm nhất. Cô ấy làm phục vụ trong một nhà hàng và tôi đã tình cờ gặp được cô ấy. Minh Trang là một người con gái xinh đẹp và có sức hút nên rất nhiều chàng trai yêu thích. Tuy nhiên cô ấy chẳng đáp lại tình cảm của ai cả, chỉ chăm chỉ làm việc của mình, lúc nào cũng phấn đấu để vượt khỏi cuộc sống khốn khó hiện tại. Gia đình Minh Trang không giàu có, bố mẹ cô ấy ở Việt Nam làm ăn thua lỗ nên sau khi để cô ấy đi du học Úc thì gia đình cũng không giúp đỡ gì nhiều, chỉ có một mình cô ấy cố gắng vừa học vừa làm. Đó chính là lý do khiến cho tôi thương Minh Trang và quyết tâm theo đuổi cô ấy. Những ngày đầu tiên gặp gỡ, Minh Trang chẳng hề quan tâm đến tôi, coi tôi như không khí, làm tôi phải mất rất nhiều ngày tháng mới có thể lấy được trái tim của cô ấy. Minh Trang đáng yêu lắm, cô ấy chẳng bao giờ đòi hỏi tôi bất cứ điều gì, lúc nào cũng dịu dàng mềm mại như một chú mèo con, cũng chính bởi vì vậy mà tôi yêu chiều cô ấy hết mực. Tôi quyết tâm sẽ cưới cô ấy và phấn đấu trở thành chỗ dựa vững chắc cho Minh Trang cả đời. Cuộc sống của Minh Trang có quá nhiều khó khăn rồi, tôi không muốn cô ấy phải khổ nữa.
Nhìn Huy Vũ kể về người yêu với vẻ mặt hạnh phúc và tự hào biết bao khiến Khánh Đan không khỏi chạnh lòng. Cô ta đối với anh tuyệt vời thế ư? Lại là một cô gái nghèo vượt khó và hiểu chuyện? Hình như Minh Trang trong mắt cô không hề tốt đẹp như thế, cô ta là kiểu siêng ăn lười làm, trai đẹp và giàu vây quanh cô ta không ít, chu cấp cho cô ta đủ thứ khiến cô ta chẳng bao giờ phải động tay chân. Cô ta vất vả ư! Nếu Minh Trang mà vất vả thì Khánh Đan là cái gì đây?
Mang tiếng là tiểu thư gia đình giàu có nhưng từ bé Khánh Đan không bao giờ có tiền tiêu vặt. Cô muốn có tiền thì phải tự kiếm lấy, không dám xin ai. Cô có niềm yêu thích đặc biệt với hoa nên từ khi vào cấp Một đã bắt đầu học tập về các loài hoa, đến ngày lễ lại tìm các mối hoa mang lên trường bán cho các bạn. Khi bị đẩy qua Úc tuy không còn phải lo lắng về sinh hoạt phí nhưng bản thân cô ý thức được việc bản thân có lẽ sẽ phải ở cả đời ở nơi đất khách nên bắt đầu cắm đầu đi làm kiếm tiền. Cô sống thật tiết kiệm để có đủ một số vốn mở một cửa hàng hoa cho riêng mình. Năm mười tám tuổi cô và Thái Nguyên mở cửa hàng hoa, hai cô gái tự thân lập nghiệp nơi xứ người mà không cần đến sự giúp đỡ nào từ gia đình.
Thấy Khánh Đan im lặng, Huy Vũ dừng nói, quay qua hỏi cô:
- Cô vẫn nghe tôi nói chứ?
Khánh Đan đáp:
- Anh yêu Minh Trang nhiều như vậy, cô ấy là mối tình đầu của anh sao?
Huy Vũ cười:
- Cô nghĩ tôi kém đào hoa như vậy sao. Dĩ nhiên với nhan sắc và địa vị này của tôi thì có rất nhiều mối tình rồi. Tôi đã bắt đầu có bạn gái từ năm mười bốn tuổi đấy nhé! Đều là những cô gái xinh đẹp con nhà đại gia học cùng trường với tôi. Tôi toàn được theo đuổi thôi, chỉ có đến khi gặp Minh Trang thì tôi mới thật sự yêu.
Vừa nói anh vừa làm điệu bộ rất tự kiêu để chứng tỏ bản thân có sức hút khiến Khánh Đan bật cười. Không ngờ anh cũng có nét tính cách này, cô còn tưởng anh là người đàn ông trầm tính các thứ cơ đấy.
Thấy cô cười khiến cho Huy Vũ thấy nhẹ lòng hơn một chút. Anh thấy cô ủ rũ buồn bã cũng không thoải mái chút nào. Bằng một niềm tin mông lung, anh tin rằng sau khi ra viện, anh chắc chắn sẽ còn gặp lại cô. Anh thấy cô vui rồi nên cũng gạ gẫm bảo cô kể chuyện của mình cho anh nghe, sẵn tiện tìm hiểu thêm về cuộc sống riêng của cô.
Huy Vũ hỏi:
- Tôi đã kể chuyện của mình rồi, vậy chuyện của cô thì sao? Cô đã yêu bao nhiêu mối tình rồi?
Nụ cười trên môi cô dần héo tàn, anh đúng là quá ngốc, làm gì có ai yêu một người như cô chứ. Cô lắc đầu cười buồn và đáp:
- Tôi chưa từng có người yêu. Với gương mặt này… anh biết mà.
Danh sách chương