Hai người đang trò chuyện với nhau vui vẻ và thân thiện không để ý là Minh Trang đã lén lút tiến đến phía sau lưng Khánh Đan từ lúc nào. Cô ta lập tức huých tay đẩy Khánh Đan ngã về phía trước, Diệu My thuận tay hất ly rượu vang vào mặt Khánh Đan khiến cô không kịp trở tay. Cả hội trường trở nên náo loạn, Diệu My giả vờ mếu máo sợ hãi:
- Thôi chết! Tôi xin lỗi, tôi hậu đậu quá. Cô có sao không?
Khánh Đan đứng chết trân với gương mặt ướt nhẹp toàn rượu, người cô run lên, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Đúng lúc đó Diệu My lại rút ra tờ khăn ướt lau lên gương mặt bên phải của Khánh Đan. Khánh Đan hoảng sợ đẩy cô ta ra:
- Tôi không cần. Tránh xa tôi ra.
- Cô ướt hết rồi để tôi lau cho cô. Để…
Mặc cho Khánh Đan cố gắng từ chối và né tránh nhưng Diệu My vẫn cố chấp nặng tay chùi sạch lớp trang điểm trên mặt Khánh Đan. Khánh Đan sợ đến run người, vừa khóc vừa hét lên:
- Đừng chạm vào tôi! Mau cút ra!
Thế nhưng không còn kịp nữa. Vết bớt xấu xí của cô đã hiện ra khiến cho đám đông khán giả bất đắc dĩ vô cùng sửng sốt.
Huy Vũ từ xa thấy nhốn nháo đã dự cảm được điềm chẳng lành liền vội vàng buông ly rượu, rẽ đám đông chạy đến. Khánh Đan ngồi thụp xuống đất, cố gắng ôm mặt giấu đi vẻ xấu xí của mình trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
- Trời đất ơi! Sao mặt cô ta lại như thế kia?
- Thiếu phu nhân Trần Cao có dị vết trên mặt à? Trông thật đáng sợ.
- Hóa ra cô ta đẹp là do makeup.
- Trần Cao sao lại chấp nhận một nàng dâu xấu xí như thế?
Giữa muôn vàn lời chê bai và móc mỉa, Khánh Đan cuối cùng cũng tìm được một giọng nói thuộc về mình:
- Tất cả tránh ra! - Huy Vũ quát lớn.
Anh thành công vào được giữa vòng vây. Nhìn thấy cô co rúm tội nghiệp trước ánh nhìn của bao người khiến trái tim anh đau nhói, nó như đang vỡ ra trăm ngàn mảnh. Không chút chần chừ, anh cởi áo vest ra khoác lên người vợ mình rồi nói với cô:
- Anh đây. Chúng ta đi thôi, đừng sợ.
Khánh Đan ngập ngừng nhìn qua anh. Anh thật lòng vì cô, anh thật lòng bảo vệ cô ư? Cô bật khóc, nương theo sức mạnh của chồng mà đứng lên. Đám đông nhiều chuyện vẫn còn bao vây lấy họ. Anh phải cố sức lắm mới kìm được sự tức giận để nói một lời tử tế với họ:
- Xin lỗi quý vị, vợ tôi không được khỏe. Tôi xin phép đưa vợ tôi đi trước.
Anh ôm sát cô vào lòng, từng bước cẩn thận dìu cô thoát khỏi đám đông.
Minh Trang đứng hòa vào đám người đó, mặt mũi tối tăm như ai đấm. Cô ta muốn làm Khánh Đan mất mặt, muốn khiến cho Huy Vũ thêm chán ghét Khánh Đan rồi đuổi Khánh Đan đi vậy mà sao chuyện lại không như cô ta dự đoán thế này? Tại sao anh lại bảo vệ cho cô ta? Anh thích cô ta rồi ư?
Khánh Đan được dìu vào xe riêng của Huy Vũ. Cô Tâm từ xa chạy lại vô cùng sốt ruột hỏi han:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy cậu chủ?
- Một chút rắc rối. Tôi sẽ đưa Đan về nhà.
- Vâng thưa cậu chủ!
Khánh Đan ngồi co ro bên cạnh chồng, anh như sợ cô sẽ ngã mất nên vẫn kiên quyết ôm chặt hai vai cô. Trong xe chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Khánh Đan và tiếng thở dài não nề của Huy Vũ. Anh lấy khăn ướt, lau đi vết rượu đổ vương trên tóc cô. Rồi lướt xuống thấp hơn là trán và rồi là gương mặt lem nhem đã bị người ta bôi xóa.
Hai ánh mắt lại gặp nhau lần nữa. Môi cô run run bật thành tiếng:
- Tôi… tôi đã làm xấu mặt anh rồi.
Anh lắc đầu, dịu dàng chạm vào gương mặt cô:
- Không. Tôi không xấu hổ vì em. Trần Cao cũng không xấu hổ vì em.
Bao nhiêu mạnh mẽ của Khánh Đan lúc này tựa hơi sương gặp nắng ấm liền bốc hơi đi hết cả. Cô nức nở gục đầu vào ngực anh mà khóc. Những lời chê bai, khinh thường của đám người kia dần dần được sự vỗ về của anh xóa nhòa.
Ở bữa tiệc, sự xôn xao bàn tán mãi còn chưa dứt, dĩ nhiên rồi, họ sống trên đời là để tìm điểm yếu của nhau để nói chuyện giết thời gian mà. Bà Diễm Châu lặng lẽ chứng kiến một màn kinh động, gương mặt bà trầm ngâm kèm một tiếng thở dài.
Phía sau góc khuất của hội trường, Bát Vĩ đang giữ lấy Minh Trang và chất vấn:
- Cô ra tay quá tàn độc rồi đó.
Minh Trang nhếch môi khinh bỉ:
- Đã làm việc thì đừng thủ hạ lưu tình. Anh là đàn ông mà yếu đuối quá vậy? Sao? Anh sợ à? Hay đã bị con nhỏ đó làm xiêu lòng rồi?
Mặt Bát Vĩ tối tăm như trời chuyển giông, giọng anh ta lạnh lùng như vọng lên từ địa ngục:
- Đừng suy diễn. Tôi không thích làm mấy chuyện trả đũa cỏn con mất mặt thế này, chỉ tổ khiến người khác để ý thôi. Đừng nghĩ bản thân mình tài giỏi nữa, mấy trò mèo của cô chỉ khiến mọi chuyện phản tác dụng thôi. Cô không thấy bản thân đang dần bị Huy Vũ ngó lơ à? Lo đầu tư vào bản thân, chăm sóc tình cảm của Huy Vũ cho tốt đi trước khi cô bị đá khỏi cuộc đời Huy Vũ.
Lúc này thì Minh Trang mới vỡ lẽ, mặt cô ta giờ mới đáng thương biết bao. Bát Vĩ lật ngược tình thế, cười ngược vào mặt cô ta:
- Ngu ngốc! Đúng là so với Khánh Đan, cô còn non và xanh lắm.
Anh ta đâm cho Minh Trang một con dao uất hận chí mạng rồi hiên ngang bỏ đi.
- Thôi chết! Tôi xin lỗi, tôi hậu đậu quá. Cô có sao không?
Khánh Đan đứng chết trân với gương mặt ướt nhẹp toàn rượu, người cô run lên, không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Đúng lúc đó Diệu My lại rút ra tờ khăn ướt lau lên gương mặt bên phải của Khánh Đan. Khánh Đan hoảng sợ đẩy cô ta ra:
- Tôi không cần. Tránh xa tôi ra.
- Cô ướt hết rồi để tôi lau cho cô. Để…
Mặc cho Khánh Đan cố gắng từ chối và né tránh nhưng Diệu My vẫn cố chấp nặng tay chùi sạch lớp trang điểm trên mặt Khánh Đan. Khánh Đan sợ đến run người, vừa khóc vừa hét lên:
- Đừng chạm vào tôi! Mau cút ra!
Thế nhưng không còn kịp nữa. Vết bớt xấu xí của cô đã hiện ra khiến cho đám đông khán giả bất đắc dĩ vô cùng sửng sốt.
Huy Vũ từ xa thấy nhốn nháo đã dự cảm được điềm chẳng lành liền vội vàng buông ly rượu, rẽ đám đông chạy đến. Khánh Đan ngồi thụp xuống đất, cố gắng ôm mặt giấu đi vẻ xấu xí của mình trong sự ngỡ ngàng của đám đông.
- Trời đất ơi! Sao mặt cô ta lại như thế kia?
- Thiếu phu nhân Trần Cao có dị vết trên mặt à? Trông thật đáng sợ.
- Hóa ra cô ta đẹp là do makeup.
- Trần Cao sao lại chấp nhận một nàng dâu xấu xí như thế?
Giữa muôn vàn lời chê bai và móc mỉa, Khánh Đan cuối cùng cũng tìm được một giọng nói thuộc về mình:
- Tất cả tránh ra! - Huy Vũ quát lớn.
Anh thành công vào được giữa vòng vây. Nhìn thấy cô co rúm tội nghiệp trước ánh nhìn của bao người khiến trái tim anh đau nhói, nó như đang vỡ ra trăm ngàn mảnh. Không chút chần chừ, anh cởi áo vest ra khoác lên người vợ mình rồi nói với cô:
- Anh đây. Chúng ta đi thôi, đừng sợ.
Khánh Đan ngập ngừng nhìn qua anh. Anh thật lòng vì cô, anh thật lòng bảo vệ cô ư? Cô bật khóc, nương theo sức mạnh của chồng mà đứng lên. Đám đông nhiều chuyện vẫn còn bao vây lấy họ. Anh phải cố sức lắm mới kìm được sự tức giận để nói một lời tử tế với họ:
- Xin lỗi quý vị, vợ tôi không được khỏe. Tôi xin phép đưa vợ tôi đi trước.
Anh ôm sát cô vào lòng, từng bước cẩn thận dìu cô thoát khỏi đám đông.
Minh Trang đứng hòa vào đám người đó, mặt mũi tối tăm như ai đấm. Cô ta muốn làm Khánh Đan mất mặt, muốn khiến cho Huy Vũ thêm chán ghét Khánh Đan rồi đuổi Khánh Đan đi vậy mà sao chuyện lại không như cô ta dự đoán thế này? Tại sao anh lại bảo vệ cho cô ta? Anh thích cô ta rồi ư?
Khánh Đan được dìu vào xe riêng của Huy Vũ. Cô Tâm từ xa chạy lại vô cùng sốt ruột hỏi han:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy cậu chủ?
- Một chút rắc rối. Tôi sẽ đưa Đan về nhà.
- Vâng thưa cậu chủ!
Khánh Đan ngồi co ro bên cạnh chồng, anh như sợ cô sẽ ngã mất nên vẫn kiên quyết ôm chặt hai vai cô. Trong xe chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào của Khánh Đan và tiếng thở dài não nề của Huy Vũ. Anh lấy khăn ướt, lau đi vết rượu đổ vương trên tóc cô. Rồi lướt xuống thấp hơn là trán và rồi là gương mặt lem nhem đã bị người ta bôi xóa.
Hai ánh mắt lại gặp nhau lần nữa. Môi cô run run bật thành tiếng:
- Tôi… tôi đã làm xấu mặt anh rồi.
Anh lắc đầu, dịu dàng chạm vào gương mặt cô:
- Không. Tôi không xấu hổ vì em. Trần Cao cũng không xấu hổ vì em.
Bao nhiêu mạnh mẽ của Khánh Đan lúc này tựa hơi sương gặp nắng ấm liền bốc hơi đi hết cả. Cô nức nở gục đầu vào ngực anh mà khóc. Những lời chê bai, khinh thường của đám người kia dần dần được sự vỗ về của anh xóa nhòa.
Ở bữa tiệc, sự xôn xao bàn tán mãi còn chưa dứt, dĩ nhiên rồi, họ sống trên đời là để tìm điểm yếu của nhau để nói chuyện giết thời gian mà. Bà Diễm Châu lặng lẽ chứng kiến một màn kinh động, gương mặt bà trầm ngâm kèm một tiếng thở dài.
Phía sau góc khuất của hội trường, Bát Vĩ đang giữ lấy Minh Trang và chất vấn:
- Cô ra tay quá tàn độc rồi đó.
Minh Trang nhếch môi khinh bỉ:
- Đã làm việc thì đừng thủ hạ lưu tình. Anh là đàn ông mà yếu đuối quá vậy? Sao? Anh sợ à? Hay đã bị con nhỏ đó làm xiêu lòng rồi?
Mặt Bát Vĩ tối tăm như trời chuyển giông, giọng anh ta lạnh lùng như vọng lên từ địa ngục:
- Đừng suy diễn. Tôi không thích làm mấy chuyện trả đũa cỏn con mất mặt thế này, chỉ tổ khiến người khác để ý thôi. Đừng nghĩ bản thân mình tài giỏi nữa, mấy trò mèo của cô chỉ khiến mọi chuyện phản tác dụng thôi. Cô không thấy bản thân đang dần bị Huy Vũ ngó lơ à? Lo đầu tư vào bản thân, chăm sóc tình cảm của Huy Vũ cho tốt đi trước khi cô bị đá khỏi cuộc đời Huy Vũ.
Lúc này thì Minh Trang mới vỡ lẽ, mặt cô ta giờ mới đáng thương biết bao. Bát Vĩ lật ngược tình thế, cười ngược vào mặt cô ta:
- Ngu ngốc! Đúng là so với Khánh Đan, cô còn non và xanh lắm.
Anh ta đâm cho Minh Trang một con dao uất hận chí mạng rồi hiên ngang bỏ đi.
Danh sách chương