Khánh Đan tay đầy máu chạy theo chiếc băng ca, vừa chạy vừa khóc. Y tá ngăn cô lại ở cửa phòng cấp cứu. Cô ôm đầu, chỉ biết khóc mà thôi. Cô không cố ý xô ngã Minh Trang, cô không muốn hại đứa bé trong bụng của cô ấy. Cô vô cùng hối hận vì bản thân đã không kiềm chế được cảm xúc mà ra tay đánh người. Cả người Minh Trang toàn là m.áu, hình ảnh đó ám ảnh trái tim cô. Khánh Đan ôm đầu, gào khóc trong thất vọng và sợ hãi. Cô thất vọng chính mình, sợ hãi chính mình.

Một lúc sau, cả Huy Vũ lẫn Bát Vĩ cùng chạy đến. Nhìn thấy cô tàn tạ xơ xác đứng khóc bên cửa phòng cấp cứu với bàn tay và váy áo dính m.áu thì cả hai người đàn ông đều có dự cảm chẳng lành. Huy Vũ sấn tới nắm vào bả vai cô thật chặt mà lay:

- Chuyện là thế nào hả? Nói đi! Tại sao cô lại gặp Minh Trang?

Khánh Đan mơ hồ nhìn Huy Vũ, cô vẫn không thể ngừng khóc:

- Tôi xin lỗi! Là tại tôi, là tôi đã đánh cô ấy. Tôi xin lỗi!

Huy Vũ sốt ruột đến phát điên. Anh bấu chặt vào hai cánh tay Khánh Đan, mặt cho cô nhăn nhó vì đau đớn. Anh nghiến răng, dí sát mặt vào gương mặt tiều tụy của cô mà gằn:

- Nếu vợ tôi có mệnh hệ gì, nếu con tôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu.

Huy Vũ mạnh tay xô Khánh Đan ra, nhưng may sao đã có Bát Vĩ đưa tay đỡ lấy. Huy Vũ hơi bất ngờ trước hành động mang ý bảo vệ của Bát Vĩ nên mắt mở to hơn. Bát Vĩ giữ lấy hai vai Khánh Đan, để cơ thể yếu ớt của cô dựa vào mình. Anh điềm tĩnh nói:

- Bình tĩnh lại đi. Đan cũng đang có thai.

Câu nói này làm ánh lên một chút ý thức trong mắt Huy Vũ, song sự tức giận đã nhanh chóng nuốt chửng nó. Huy Vũ nhếch môi cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khánh Đan:

- Thứ con hoang thì cũng không đáng quan tâm.

Nói xong anh quay lưng bước đi. Sốt ruột dán mắt vào cửa của phòng cấp cứu.

Lời nói của anh đã đả kích đến tận cùng sự nhẫn nhịn của Khánh Đan. Cơ thể và tâm hồn cô đã hoàn toàn suy sụp. Cô không khóc nữa chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào và rồi cả thế giới trong mắt cô quay cuồng sau đó cô không còn biết gì nữa.

***

Khánh Đan tỉnh dậy ở phòng cấp cứu thường. Bên cạnh cô là vô vàng bệnh nhân khác đang chờ được sơ cứu. Tiếng khóc thét, tiếng người mắng chửi, tiếng máy móc, tiếng bước chân làm cho đầu óc Khánh Đan quay hơn chong chóng. Xung quanh cô không có ai cả, cô đang định ngồi dậy thì một y tá đi đến. Cô ta kiểm tra bình truyền nước cho cô:

- Xong rồi. Cô có thể đi được rồi.

Nói xong thì cô ta vội vã rút kim trên người Khánh Đan ra, động tác hơi thô bạo làm cô đau điếng, vết kim để lại một vệt máu. Cô ta lấy cục bông thô thiển nhét vào chỗ bị thương:

- Giữ lấy. Được rồi đó. Đi đi, viện phí đã được thanh toán.

Chà! Cảm giác đi bệnh viện mà không phải là khách VIP là thế này sao? Khánh Đan không thèm đôi co với cô ta, chậm chạp rời khỏi giường bệnh. Cô không đủ sức để quay lại kiểm tra xem Minh Trang thế nào nữa. Cô cần quay về nhà, cô cần bảo vệ cái mạng của mình trước.

***

Minh Trang đã qua cơn nguy hiểm. Hiện tại cô ta đang được chăm sóc ở phòng VIP. Trong phòng chỉ còn lại Bát Vĩ. Minh Trang yếu ớt đưa tay chạm vào bàn tay lạnh lẽo của Bát Vĩ. Đối lại, mắt anh cũng có chút rung động khi nhìn thấy vẻ nhợt nhạt của Minh Trang. Cô ta thều thào:

- Anh à. Con của chúng ta… con của chúng ta mất rồi.

Bát Vĩ siết tay cô ta, anh nghĩ đến đứa bé liền có cảm giác như ngực bị ai đó đá vào. Minh Trang vừa khóc vừa nói:

- Là cô ta. Là cô ta đã hại c.h.ết con của chúng ta. Anh nhất định phải trả thù cho mẹ con em.

Bát Vĩ hít thở sâu, anh nhắm nghiền mắt để ngăn mình không khóc. Mất rất lâu để bình tâm. Anh cúi mình hôn lên bàn tay cô ta và nói:

- Anh nhất định sẽ báo thù cho mẹ con em.

***

Huy Vũ không có mặt ở phòng bệnh của Minh Trang là vì anh vừa đi xuống khu hồi sức cấp cứu thường để tìm người quen. Khi anh đến nơi thì y tá nói rằng cô đã tỉnh lại và trở về nhà. Huy Vũ lén thở phào, ít nhất anh cũng không cần phải lo lắng cho cả kẻ đã vô ý đẩy ngã vợ con mình.

***

Ngày hôm sau. Tại phòng bệnh của Minh Trang.

Chỉ mới sáng sớm nhưng căn phòng đã đầy đủ những gương mặt quan trọng, bà Ánh Tuyết, Huy Vũ, Bát Vĩ và Khánh Đan.

Trong lúc Khánh Đan đang chắp tay trướng bụng, mặt cúi gằm vì hối hận thì bất ngờ bà Ánh Tuyết tiến đến tát thẳng vào mặt cô. Cô chao đảo nhưng không ngã xuống. Bên cạnh cô, hai người đàn ông có ý định đưa tay ra đỡ nhưng rồi lại dằn trong lòng. Bà Ánh Tuyết chỉ tay thẳng mặt cô mà mắng:

- Cô làm tôi quá thất vọng. Cắm sừng, bôi tro trát trấu lên mặt Trần Cao còn chưa đủ, giờ còn dám hại đến cả đích tôn của Trần Cao. Tôi đã đối xử với cô không tốt sao? Tôi đã nín nhịn để cô an ổn sống ở đất này, còn không cho kẻ nào bép xép với gia đình cô. Vậy mà đổi lại cô dám động đến con cháu của Trần Cao? Cô có còn là người không hả?

Khánh Đan khóc nức nở, chẳng dám ngẩng mặt nhìn bà. Đối với cô bây giờ, cô đúng là đáng tội. Cô đã hại chết một đứa trẻ còn chưa kịp chào đời. Khánh Đan chắp tay trước mặt lạy bà Ánh Tuyết:

- Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi.

Bà Ánh Tuyết tiếp tục gằn giọng:

- Cô câm mồm đi! Tôi không còn là mẹ của cô. Trần Cao chúng tôi thật sự xấu hổ khi đã từng rước cô về làm dâu. Đúng là nuôi ong tay áo. Bây giờ thì cô đừng trách tôi ác. Tôi sẽ cho gia đình cô biết bộ mặt thật của cô. Sẽ cho gia đình cô táng gia bại sản để trả thù cho cháu của tôi.

Khánh Đan sợ hãi quỳ mọp dưới đất, tay vẫn chắp trên trán, khóc đến lạc giọng:

- Mẹ ơi! Mẹ tha lỗi cho con. Mẹ đừng làm hại đến gia đình con. Tất cả là lỗi của con, xin hãy để mình con chịu.

Khánh Đan dùng hết sức mình dập đầu lạy bà Ánh Tuyết. Cảnh thảm thương này khiến cho hai người đàn ông đứng bên cạnh cũng phải siết chặt nắm đấm để kìm lại sự đau thương. Trong lòng của cả Huy Vũ và Bát Vĩ cùng có chung một cảm xúc, vừa là hận lại vừa không cam lòng trước hình ảnh đáng thương của Khánh Đan. Chỉ có Minh Trang nằm trên giường là giấu đi một niềm hả hê vui sướng sau gương mặt bi thảm tội nghiệp.

Bất ngờ cửa phòng bệnh mở tung, có tiếng y ta cản lại:

- Chú ơi phòng này không thể tự tiện đi vào…

Nhưng cô y tá không cản nổi nữa khi người đàn ông tóc muối tiêu đã bước vào, chứng kiến đứa con gái nhỏ bé bỏng của mình đang quỳ dưới đất, mặt mũi sưng đỏ vì bị tát và vì khóc. Khánh Đan thảng thốt nhìn về phía ba:

- Ba!...

Những người còn lại trong phòng cũng vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của ông Lê Sâm. Với dáng người cao lớn, khỏe khoắn, ông kìm lại cơn giận giữ trong ánh mắt lạnh lùng, tiến đến đỡ con gái đứng dậy:

- Sao lại quỳ thế này. Mau đứng lên.

Khánh Đan run rẩy nương theo cánh tay ba mà đứng lên:

- Ba. Sao ba lại ở đây?

Bà Ánh Tuyết sau khi hết ngạc nhiên liền mỉa mai ngay:

- Anh Sâm xuất hiện đúng lúc lắm. Anh xem mà dạy lại con gái của mình đi. Thứ con gái hư hỏng, lăng loàn lại còn tâm địa độc ác. Nó đã hại gia đình tôi không có nổi một ngày yên ổn. Nó ngủ với người khác có bầu rồi còn cố ý làm cháu tôi ch.ết. Ông hãy coi đứa con gái quý hóa của ông đi, nó có còn là con người nữa không!

Khánh Đan nép vào ba, có thể cảm thấy ông đang nén giận qua cái siết chặt trên tay cô. Ông Lê Sâm điềm đạm đáp:

- Tôi xin lỗi thưa bà.

- Hừ! Xin lỗi? Xin lỗi là xong sao? Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cha con ông như vậy đâu. Các người sẽ phải chịu trừng phạt gấp mười lần mà Trần Cao đã phải chịu.

- Vâng - Ông nhẹ nhàng đáp.

Ông Lê Sâm dù bị mắng chửi vẫn giữ một trạng thái rất bình tĩnh. Ông để Khánh Đan đứng sang một bên. Khánh Đan linh cảm điều chẳng lành sắp xảy ra liền níu áo ba:

- Ba ơi.

Ông nhìn qua cô, ánh mắt bao dung và ấm áp. Sau đó ông nhìn thẳng mặt bà Ánh Tuyết và nói:

- Con dại cái mang. Tôi thay mặt con bé xin lỗi bà. Lê Sâm sẽ chấp nhận mọi hình phạt từ Trần Cao mà không oán trách một lời nào. Con tôi sai, tôi sẽ dạy nó. Tôi cũng xin đảm bảo rằng từ giây phút này, tôi sẽ không để con gái tôi đến gần Trần Cao dù chỉ một bước. Bây giờ tôi xin phép bà cho tôi mang con gái tôi đi.

Dứt lời ông Lê Sâm lập tức gập người chín mươi độ trước mặt bà Ánh Tuyết để thể hiện thiện chí. Khoảnh khắc đó khiến cho tất cả những người còn lại trong gian phòng đều chết lặng. Khánh Đan bật khóc thành tiếng, cô ôm chầm lấy cha mình:

- Cha ơi đừng mà…

Trong lòng cô hàng đống cảm xúc hỗn tạp. Để cha mình phải cúi đầu xin lỗi người khác ở cái tuổi ngũ tuần là một điều đối với cô thật sự không thể nào chấp nhận được. Cô có thể không cảm thấy sai khi ly hôn, không thấy sai khi đánh con đàn bà dám nói xấu người mình yêu nhưng để ba mình phải cúi đầu nhận lỗi trước người khác thì cô đã hoàn toàn sai, tội lỗi này, người con như cô làm sao mà gánh nổi.

Ông Lê Sâm nắm tay con gái, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Đi thôi con. Chúng ta về nhà.

Hai cha con một già, một trẻ rời đi. Để lại căn phòng bệnh một cảm xúc rất khó tả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện