Thời gian trôi đi, thời thế cũng thay đổi. Loài gặm nhấm kí sinh đã có lúc leo lên đầu chủ nhân mà mở tiệc truy hoan.
Trong phòng điều trị đặc biệt bệnh viện HH, bệnh viện có cổ phần của Trần Cao. Bà Ánh Tuyết ngồi trên xe lăn, người trợ lý đẩy xe bà tới gần hơn với giường của Huy Vũ, đi theo bên cạnh là Bát Vĩ. Đến bây giờ bà vẫn không thể chấp nhận việc người con trai duy nhất của mình đã trở thành người thực vật suốt một năm ròng. Bản thân bà sức khỏe cũng không còn tốt nên đã phải trao quyền quản lý công ty Trần Cao cho Bát Vĩ, người duy nhất được bà tin tưởng đến bây giờ.
Bát Vĩ trở thành Tổng giám đốc tạm thời của Trần Cao, thay mặt bà Ánh Tuyết xử lý những công việc mà bà không thể đích thân đi làm được. Còn quyền quyết định cơ bản thì vẫn là ở bà. Tuy nhiên chỉ cần chúa không tại ngôi thì ghế chúa ngồi có hàng tá người mon men đặt mông ướm thử. Bà Ánh Tuyết biết thừa tham vọng của bọn họ nhưng với tình thế hiện tại, bà không có lựa chọn nào tốt hơn.
Bà đang nghĩ đến việc sẽ để Minh Trang thụ tinh ống nghiệm để sinh con cho Huy Vũ nếu hết năm nay anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mặc dù bà không thật sự yêu thích Minh Trang nhưng cô ta là người con bà yêu nhất, lại là người từ đầu tới cuối bên cạnh không rời xa con bà nên bà đã chọn cô ta.
Chỉ tiếc là bà đã tin nhầm người, xung quanh bà lúc này chẳng có một ai đứng về phe bà cả.
***
Không hiểu sao gần đây bà Ánh Tuyết cảm thấy bản thân rất hay mệt mỏi, bà ngủ nhiều hơn bình thường, đầu óc không tập trung lâu được.
Cuộc họp đại cổ đông thường quý của Trần Cao lại đến. Bà Ánh Tuyết được trợ lý đẩy vào phòng họp, những vị đại cổ đông đã có mặt đông đủ có cha con Bát Vĩ ngồi hai bên cánh phải và trái của bà. Tuy nhiên hôm nay nhìn sắc mặt của đám người này khiến cho bà cảm nhận được điềm chẳng lành.
- Chúng tôi muốn biểu quyết để bầu lại tổng giám đốc. - Ông Bình, một cổ đông lớn nói với bà, sau đó thì đồng loạt những cổ đông khác cũng gật đầu đồng tình.
Sắc mặt bà Ánh Tuyết tối đi, cơn giận làm cho đầu bà như muốn nổ tung. Bà phải kìm chế hết mức để không chửi thẳng vào mặt những con người suốt bao năm nay ăn bám Trần Cao, nhờ năng lực của bà mà mới có hàng đống tiền rót vào túi, vậy mà bây giờ khi bà sa cơ lỡ vận thì bọn họ liền trở mặt muốn lật đổ bà.
Bà Ánh Tuyết tức giận mắng:
- Các người thật to gan. Các người không biết mình đang đứng trên đất của ai, hằng ngày cơm ăn áo mặc là nhờ ai mà có hay sao? Tôi chính là chủ của Trần Cao, là cổ đông lớn nhất ở đây, nếu không phải tôi thì không ai có quyền được ngồi vào ghế Tổng giám đốc.
Ông Bình cười nhếch môi đáp lời bà:
- Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Bà có được ngày hôm nay đâu chỉ là nhờ năng lực của bà mà còn có cả công lao của chúng tôi. Chúng tôi chọn lựa bà làm Tổng giám đốc là vì năng lực của bà, nhưng bây giờ chúng tôi e không còn tin tưởng được vào năng lực đó nữa. Nếu bà không chịu từ bỏ chức Tổng giám đốc thì tất cả chúng tôi sẽ lập tức rút vốn.
Sự cứng rắn của ông ta khiến cho bà Ánh Tuyết choáng ngợp. Suốt mấy chục năm điều hành công ty, chưa bao giờ bà bị người ta lấn át đến mức này. Mặt bà đỏ bừng, người trợ lý phía sau thấy bà thở dốc thì vội vàng tiến đến đưa nước cho bà uống:
- Phu nhân, xin người hãy bình tĩnh. Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà Ánh Tuyết vuốt ngực uống một ngụm nước. Đám người kia lại cùng nhau cười mỉa mai. Ông Sơn, một cổ đông khác cũng lên tiếng:
- Bà bây giờ vừa bệnh tật lại còn phải chăm một người nằm thực vật. Tôi nghĩ bà đừng tham việc nữa, tiền có từ cổ phần sẽ đủ cho bà và con trai sống an nhàn tới cuối đời. Hãy an phận rời đi khi chúng tôi còn tôn trọng bà.
Bà Ánh Tuyết nghiến chặt răng, nhìn sang hai cha con Bát Vĩ:
- Các người… đây là ý của các người đúng vậy không? Tôi thừa biết không ai tham vọng có được Trần Cao hơn hai cha con ông, ông Diệp Hoạt.
Ông Diệp Hoạt từ đầu vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện mà chẳng thèm bênh vực cho bà Ánh Tuyết lấy một lời. Lúc này ông ta mới dửng dưng quay qua cười với bà:
- Đáng lẽ ra vị trí Tổng giám đốc Trần Cao phải là của tôi từ lâu mới phải. Bà chỉ là thứ được Trần Cao cưới về để nối dõi tông đường, vậy mà dám vượt mặt chiếm lấy vị trí đáng lẽ thuộc về tôi. Bây giờ là thời tàn của bà rồi bà Tuyết ạ. Ngoan ngoãn ký vào giấy ủy quyền đi.
Bà Ánh Tuyết mắt sắc hơn dao, cười đáp:
- Mơ đi. Tôi sẽ không bao giờ để cho cha con ông ngồi được vào cái ghế này của tôi đâu.
Bà quay qua nhìn Bát Vĩ, anh ngồi lắc lư cây bút máy trên tay, nụ cười lạnh nhạt và tàn ác. Bà Ánh Tuyết nghẹn lòng bật lên tiếng nói:
- Cô đã tin tưởng cháu thế mà…
Bát Vĩ cười khẩy, anh lãnh đạm nhìn bà:
- Tại bà quá sơ hở thôi. Tôi chưa bao giờ xem bà là người cùng chiến tuyến cả.
- Cả hai cha con các người rồi sẽ gặp quả báo. Tất cả các người ngồi ở đây rồi sẽ không yên với tôi đâu.
Dứt lời bà ra hiệu cho trợ lý đẩy mình trời khỏi phòng họp. Trái tim bà đau đớn vô cùng, có nằm mơ bà cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ rơi vào bế tắc như lúc này.
***
Tại biệt phủ Trần Cao.
Giữa đại sảnh, Bà Thiên Bình đứng trước mặt bà Ánh Tuyết, cười khinh bỉ:
- Cuối cùng thì bà cũng có ngày này, bà Tuyết. Bà đừng oán trách tôi. Tôi chỉ đang lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về mình. Nếu năm đó bà không đột nhiên xuất hiện cướp mất vị trí của tôi thì đâu có thảm kịch hôm nay.
Bà Ánh Tuyết nghiến răng đáp:
- Đồ cáo già. Các người hãy mau cút khỏi nhà tôi.
Bà Thiên Bình bật cười lớn:
- Bà dám đuổi gia đình tôi khỏi đây? Xin lỗi! Bà không có quyền. Trong di chúc của ông Minh Mẫn, chúng tôi hết đời này đến đời khác sẽ được sinh sống trong biệt phủ này mà không ai có quyền đuổi đi. Hơn nữa bây giờ cả bà và Huy Vũ đều vô dụng rồi, không có tôi làm quản gia liệu bà có thể sống nổi không thưa phu nhân cao quý?
Bà Thiên Bình tiến đến ghé vào tai bà Ánh Tuyết đầy châm biếm:
- Bà yên tâm, nể tình bà đã đối xử với chúng tôi rất tốt trong những năm qua, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến bà phải sống khổ sở. Chỉ cần an phận, bà sẽ được sống an nhàn cho tới khi nhắm mắt… cùng với con trai bà.
Nói xong, bà Thiên Bình đứng thẳng dậy, đanh thép nói với người hầu cận của bà Ánh Tuyết:
- Mau đưa phu nhân lên phòng nghỉ ngơi, đừng để phu nhân phải lo lắng khổ tâm. Việc trong nhà này, kể từ bây giờ đều phải qua quyền quyết định của ta, rõ chưa?
Đám gia nhân trong nhà sợ tím mặt, chỉ có thể cúi đầu vâng lệnh. Công ty bị cướp mất, nhà cũng bị thâu tóm. Bà Ánh Tuyết chưa từng tưởng tượng được mình sẽ có ngày phải nhục nhã thế này.
Đêm xuống, bà Ánh Tuyết ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ, bà đang nhớ về Khánh Đan, nhớ về lời nguyền mà chồng bà trước lúc lâm chung đã trăn trối. Bà cảm thấy nhớ Khánh Đan vô cùng, nếu như ngày đó bà ngăn cấm con trai mình qua lại với Minh Trang, cố gắng vun vén hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ thì có lẽ Khánh Đan không ngoại tình và bà cũng chẳng mất đi người con dâu tốt bụng và hiền lành ấy. Bà nhận ra rằng kể từ ngày Khánh Đan rời khỏi Trần Cao, mọi chuyện không may liên tiếp ập đến với gia đình bà. Giá như thời gian có quay trở lại, bà nhất định sẽ giữ bằng được người con dâu quý ấy.
Giờ này đã khuya, gia nhân đã đi nghỉ cả. Bà không muốn phiền ai nên tự mình đi xe lăn qua phòng tân hôn của con trai. Từ ngày Huy Vũ ở bệnh viện thì phòng này bỏ trống, bà để Minh trang ở phòng khác bên ngoài biệt thự chính. Bởi vì cô ta chưa được cưới hỏi chính thức nên không thể nào có đặc quyền ở ngang hàng với chủ nhân của căn nhà này được.
Xe lăn ngày một tiến lại gần, tiếng rên rỉ bên trong cánh cửa khép hờ lại càng phát ra rõ ràng hơn. Bà Ánh Tuyết chết lặng khi nhìn thấy Bát Vĩ và Minh Trang đang làm chuyện đó với nhau ngay trên giường của con trai mình. Xem sự hưởng thụ của đôi “cẩu nam nữ” kia mà bà cháy hết cả ruột gan.
Bà Ánh Tuyết đẩy mạnh cửa khiến nó đập vào tường một tiếng vang động. Đôi nam nữ đang hoan lạc trên giường với thân thể trần truồng hốt hoảng nhìn bà. Nhưng sau đó lại chỉ nhếch mép cười, từ tốn lấy quần áo mặc vào. Nhìn thấy sự nhởn nhơ của chúng khiến cho bà tức đến lộn gan. Bà hét lên:
- Đúng là loài sâu mọt dơ bẩn. Mau cút khỏi đây!
Minh Trang chẳng thèm sợ hãi, cô ta vừa cúc áo, vừa tiến đến trước mặt bà Ánh Tuyết:
- Thưa phu nhân thứ lỗi. Chẳng ai có thể băng thanh ngọc khiết giữ mình được như phu nhân suốt mấy chục năm không có chồng bên cạnh đâu ạ. Phu nhân cũng thông cảm cho tôi, tôi đang độ xuân xanh, chẳng thể nào chờ đợi một cái xác chẳng còn cơ hội hồi phục được nữa. Làm đàn bà thì phải lựa chọn người đàn ông phù hợp với mình. Chỉ tiếc là đứa con tàn phế của bà chẳng còn phù hợp với tôi nữa.
- Đồ trơ trẽn, đồ bẩn thỉu. Mày mau cút khỏi nhà tao!
- Tiếc là phu nhân còn phải chướng mắt với tôi nhiều đấy bởi tôi sẽ còn quay trở lại đây, trở thành chủ nhân của biệt phủ Trần Cao. Vì tôi sẽ là vợ của chủ nhân Trần Cao, ông Lê Bát Vĩ.
Bát Vĩ cũng đã mặc đồ xong, anh ta thong thả tiến đến ôm eo Minh Trang:
- Mong cô thông cảm. Vợ chồng tôi chỉ muốn thử một chút cảm giác mới lạ khi được làm tình trong căn phòng lớn thì sẽ ra sao thôi mà. Tuổi trẻ sung mãn, mong cô không giận.
Bà Ánh Tuyết bật cười đau đớn, nước mắt lăn xuống má khi nhìn vào Bát Vĩ:
- Tại sao mày có thể độc ác và trơ tráo đến thế này hả Vĩ? Vũ nó rất thương mày, tao cũng đã rất tin mày kia mà. Tao còn coi mày như là con trai tao, để mày làm Quyền Tổng giám đốc kia mà.
Bát Vĩ lạnh lùng nhìn vào mắt bà mà đáp:
- Đối với tôi chỉ như thế là chưa đủ. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về cha con tôi từ hai mươi năm về trước. Từng thứ một.
Trong phòng điều trị đặc biệt bệnh viện HH, bệnh viện có cổ phần của Trần Cao. Bà Ánh Tuyết ngồi trên xe lăn, người trợ lý đẩy xe bà tới gần hơn với giường của Huy Vũ, đi theo bên cạnh là Bát Vĩ. Đến bây giờ bà vẫn không thể chấp nhận việc người con trai duy nhất của mình đã trở thành người thực vật suốt một năm ròng. Bản thân bà sức khỏe cũng không còn tốt nên đã phải trao quyền quản lý công ty Trần Cao cho Bát Vĩ, người duy nhất được bà tin tưởng đến bây giờ.
Bát Vĩ trở thành Tổng giám đốc tạm thời của Trần Cao, thay mặt bà Ánh Tuyết xử lý những công việc mà bà không thể đích thân đi làm được. Còn quyền quyết định cơ bản thì vẫn là ở bà. Tuy nhiên chỉ cần chúa không tại ngôi thì ghế chúa ngồi có hàng tá người mon men đặt mông ướm thử. Bà Ánh Tuyết biết thừa tham vọng của bọn họ nhưng với tình thế hiện tại, bà không có lựa chọn nào tốt hơn.
Bà đang nghĩ đến việc sẽ để Minh Trang thụ tinh ống nghiệm để sinh con cho Huy Vũ nếu hết năm nay anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Mặc dù bà không thật sự yêu thích Minh Trang nhưng cô ta là người con bà yêu nhất, lại là người từ đầu tới cuối bên cạnh không rời xa con bà nên bà đã chọn cô ta.
Chỉ tiếc là bà đã tin nhầm người, xung quanh bà lúc này chẳng có một ai đứng về phe bà cả.
***
Không hiểu sao gần đây bà Ánh Tuyết cảm thấy bản thân rất hay mệt mỏi, bà ngủ nhiều hơn bình thường, đầu óc không tập trung lâu được.
Cuộc họp đại cổ đông thường quý của Trần Cao lại đến. Bà Ánh Tuyết được trợ lý đẩy vào phòng họp, những vị đại cổ đông đã có mặt đông đủ có cha con Bát Vĩ ngồi hai bên cánh phải và trái của bà. Tuy nhiên hôm nay nhìn sắc mặt của đám người này khiến cho bà cảm nhận được điềm chẳng lành.
- Chúng tôi muốn biểu quyết để bầu lại tổng giám đốc. - Ông Bình, một cổ đông lớn nói với bà, sau đó thì đồng loạt những cổ đông khác cũng gật đầu đồng tình.
Sắc mặt bà Ánh Tuyết tối đi, cơn giận làm cho đầu bà như muốn nổ tung. Bà phải kìm chế hết mức để không chửi thẳng vào mặt những con người suốt bao năm nay ăn bám Trần Cao, nhờ năng lực của bà mà mới có hàng đống tiền rót vào túi, vậy mà bây giờ khi bà sa cơ lỡ vận thì bọn họ liền trở mặt muốn lật đổ bà.
Bà Ánh Tuyết tức giận mắng:
- Các người thật to gan. Các người không biết mình đang đứng trên đất của ai, hằng ngày cơm ăn áo mặc là nhờ ai mà có hay sao? Tôi chính là chủ của Trần Cao, là cổ đông lớn nhất ở đây, nếu không phải tôi thì không ai có quyền được ngồi vào ghế Tổng giám đốc.
Ông Bình cười nhếch môi đáp lời bà:
- Một bàn tay không thể vỗ thành tiếng. Bà có được ngày hôm nay đâu chỉ là nhờ năng lực của bà mà còn có cả công lao của chúng tôi. Chúng tôi chọn lựa bà làm Tổng giám đốc là vì năng lực của bà, nhưng bây giờ chúng tôi e không còn tin tưởng được vào năng lực đó nữa. Nếu bà không chịu từ bỏ chức Tổng giám đốc thì tất cả chúng tôi sẽ lập tức rút vốn.
Sự cứng rắn của ông ta khiến cho bà Ánh Tuyết choáng ngợp. Suốt mấy chục năm điều hành công ty, chưa bao giờ bà bị người ta lấn át đến mức này. Mặt bà đỏ bừng, người trợ lý phía sau thấy bà thở dốc thì vội vàng tiến đến đưa nước cho bà uống:
- Phu nhân, xin người hãy bình tĩnh. Đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.
Bà Ánh Tuyết vuốt ngực uống một ngụm nước. Đám người kia lại cùng nhau cười mỉa mai. Ông Sơn, một cổ đông khác cũng lên tiếng:
- Bà bây giờ vừa bệnh tật lại còn phải chăm một người nằm thực vật. Tôi nghĩ bà đừng tham việc nữa, tiền có từ cổ phần sẽ đủ cho bà và con trai sống an nhàn tới cuối đời. Hãy an phận rời đi khi chúng tôi còn tôn trọng bà.
Bà Ánh Tuyết nghiến chặt răng, nhìn sang hai cha con Bát Vĩ:
- Các người… đây là ý của các người đúng vậy không? Tôi thừa biết không ai tham vọng có được Trần Cao hơn hai cha con ông, ông Diệp Hoạt.
Ông Diệp Hoạt từ đầu vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện mà chẳng thèm bênh vực cho bà Ánh Tuyết lấy một lời. Lúc này ông ta mới dửng dưng quay qua cười với bà:
- Đáng lẽ ra vị trí Tổng giám đốc Trần Cao phải là của tôi từ lâu mới phải. Bà chỉ là thứ được Trần Cao cưới về để nối dõi tông đường, vậy mà dám vượt mặt chiếm lấy vị trí đáng lẽ thuộc về tôi. Bây giờ là thời tàn của bà rồi bà Tuyết ạ. Ngoan ngoãn ký vào giấy ủy quyền đi.
Bà Ánh Tuyết mắt sắc hơn dao, cười đáp:
- Mơ đi. Tôi sẽ không bao giờ để cho cha con ông ngồi được vào cái ghế này của tôi đâu.
Bà quay qua nhìn Bát Vĩ, anh ngồi lắc lư cây bút máy trên tay, nụ cười lạnh nhạt và tàn ác. Bà Ánh Tuyết nghẹn lòng bật lên tiếng nói:
- Cô đã tin tưởng cháu thế mà…
Bát Vĩ cười khẩy, anh lãnh đạm nhìn bà:
- Tại bà quá sơ hở thôi. Tôi chưa bao giờ xem bà là người cùng chiến tuyến cả.
- Cả hai cha con các người rồi sẽ gặp quả báo. Tất cả các người ngồi ở đây rồi sẽ không yên với tôi đâu.
Dứt lời bà ra hiệu cho trợ lý đẩy mình trời khỏi phòng họp. Trái tim bà đau đớn vô cùng, có nằm mơ bà cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ rơi vào bế tắc như lúc này.
***
Tại biệt phủ Trần Cao.
Giữa đại sảnh, Bà Thiên Bình đứng trước mặt bà Ánh Tuyết, cười khinh bỉ:
- Cuối cùng thì bà cũng có ngày này, bà Tuyết. Bà đừng oán trách tôi. Tôi chỉ đang lấy lại thứ đáng ra phải thuộc về mình. Nếu năm đó bà không đột nhiên xuất hiện cướp mất vị trí của tôi thì đâu có thảm kịch hôm nay.
Bà Ánh Tuyết nghiến răng đáp:
- Đồ cáo già. Các người hãy mau cút khỏi nhà tôi.
Bà Thiên Bình bật cười lớn:
- Bà dám đuổi gia đình tôi khỏi đây? Xin lỗi! Bà không có quyền. Trong di chúc của ông Minh Mẫn, chúng tôi hết đời này đến đời khác sẽ được sinh sống trong biệt phủ này mà không ai có quyền đuổi đi. Hơn nữa bây giờ cả bà và Huy Vũ đều vô dụng rồi, không có tôi làm quản gia liệu bà có thể sống nổi không thưa phu nhân cao quý?
Bà Thiên Bình tiến đến ghé vào tai bà Ánh Tuyết đầy châm biếm:
- Bà yên tâm, nể tình bà đã đối xử với chúng tôi rất tốt trong những năm qua, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến bà phải sống khổ sở. Chỉ cần an phận, bà sẽ được sống an nhàn cho tới khi nhắm mắt… cùng với con trai bà.
Nói xong, bà Thiên Bình đứng thẳng dậy, đanh thép nói với người hầu cận của bà Ánh Tuyết:
- Mau đưa phu nhân lên phòng nghỉ ngơi, đừng để phu nhân phải lo lắng khổ tâm. Việc trong nhà này, kể từ bây giờ đều phải qua quyền quyết định của ta, rõ chưa?
Đám gia nhân trong nhà sợ tím mặt, chỉ có thể cúi đầu vâng lệnh. Công ty bị cướp mất, nhà cũng bị thâu tóm. Bà Ánh Tuyết chưa từng tưởng tượng được mình sẽ có ngày phải nhục nhã thế này.
Đêm xuống, bà Ánh Tuyết ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ, bà đang nhớ về Khánh Đan, nhớ về lời nguyền mà chồng bà trước lúc lâm chung đã trăn trối. Bà cảm thấy nhớ Khánh Đan vô cùng, nếu như ngày đó bà ngăn cấm con trai mình qua lại với Minh Trang, cố gắng vun vén hạnh phúc cho đôi vợ chồng trẻ thì có lẽ Khánh Đan không ngoại tình và bà cũng chẳng mất đi người con dâu tốt bụng và hiền lành ấy. Bà nhận ra rằng kể từ ngày Khánh Đan rời khỏi Trần Cao, mọi chuyện không may liên tiếp ập đến với gia đình bà. Giá như thời gian có quay trở lại, bà nhất định sẽ giữ bằng được người con dâu quý ấy.
Giờ này đã khuya, gia nhân đã đi nghỉ cả. Bà không muốn phiền ai nên tự mình đi xe lăn qua phòng tân hôn của con trai. Từ ngày Huy Vũ ở bệnh viện thì phòng này bỏ trống, bà để Minh trang ở phòng khác bên ngoài biệt thự chính. Bởi vì cô ta chưa được cưới hỏi chính thức nên không thể nào có đặc quyền ở ngang hàng với chủ nhân của căn nhà này được.
Xe lăn ngày một tiến lại gần, tiếng rên rỉ bên trong cánh cửa khép hờ lại càng phát ra rõ ràng hơn. Bà Ánh Tuyết chết lặng khi nhìn thấy Bát Vĩ và Minh Trang đang làm chuyện đó với nhau ngay trên giường của con trai mình. Xem sự hưởng thụ của đôi “cẩu nam nữ” kia mà bà cháy hết cả ruột gan.
Bà Ánh Tuyết đẩy mạnh cửa khiến nó đập vào tường một tiếng vang động. Đôi nam nữ đang hoan lạc trên giường với thân thể trần truồng hốt hoảng nhìn bà. Nhưng sau đó lại chỉ nhếch mép cười, từ tốn lấy quần áo mặc vào. Nhìn thấy sự nhởn nhơ của chúng khiến cho bà tức đến lộn gan. Bà hét lên:
- Đúng là loài sâu mọt dơ bẩn. Mau cút khỏi đây!
Minh Trang chẳng thèm sợ hãi, cô ta vừa cúc áo, vừa tiến đến trước mặt bà Ánh Tuyết:
- Thưa phu nhân thứ lỗi. Chẳng ai có thể băng thanh ngọc khiết giữ mình được như phu nhân suốt mấy chục năm không có chồng bên cạnh đâu ạ. Phu nhân cũng thông cảm cho tôi, tôi đang độ xuân xanh, chẳng thể nào chờ đợi một cái xác chẳng còn cơ hội hồi phục được nữa. Làm đàn bà thì phải lựa chọn người đàn ông phù hợp với mình. Chỉ tiếc là đứa con tàn phế của bà chẳng còn phù hợp với tôi nữa.
- Đồ trơ trẽn, đồ bẩn thỉu. Mày mau cút khỏi nhà tao!
- Tiếc là phu nhân còn phải chướng mắt với tôi nhiều đấy bởi tôi sẽ còn quay trở lại đây, trở thành chủ nhân của biệt phủ Trần Cao. Vì tôi sẽ là vợ của chủ nhân Trần Cao, ông Lê Bát Vĩ.
Bát Vĩ cũng đã mặc đồ xong, anh ta thong thả tiến đến ôm eo Minh Trang:
- Mong cô thông cảm. Vợ chồng tôi chỉ muốn thử một chút cảm giác mới lạ khi được làm tình trong căn phòng lớn thì sẽ ra sao thôi mà. Tuổi trẻ sung mãn, mong cô không giận.
Bà Ánh Tuyết bật cười đau đớn, nước mắt lăn xuống má khi nhìn vào Bát Vĩ:
- Tại sao mày có thể độc ác và trơ tráo đến thế này hả Vĩ? Vũ nó rất thương mày, tao cũng đã rất tin mày kia mà. Tao còn coi mày như là con trai tao, để mày làm Quyền Tổng giám đốc kia mà.
Bát Vĩ lạnh lùng nhìn vào mắt bà mà đáp:
- Đối với tôi chỉ như thế là chưa đủ. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ lấy lại tất cả những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về cha con tôi từ hai mươi năm về trước. Từng thứ một.
Danh sách chương