Diệp Tiêu nhìn rất lâu, có lẽ phải đến mười mấy phút, bỗng anh nhớ ra vẫn còn việc phải giải quyết, thế là anh quay lại chuẩn bị lên xe. Đúng lúc ấy, anh nhìn thấy một người con gái đi từ trong toà nhà ra.
Anh chú ý ngay đến đôi mắt của cô gái trẻ này, trong không khí mơ hồ buổi sớm, đôi mắt ấy phát ra những tia sáng đặc biệt, buộc người ta phải chú ý. Diệp Tiêu thấy đôi mắt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Ánh mắt ấy từ từ hướng về phía anh, cuối cùng nhìn thẳng vào anh. Họ nhìn thẳng vào nhau, điều này làm Diệp Tiêu thấy không hay ho gì. Thế rồi anh nhớ ra cô diễn viên chỉ nói một câu thoại nhưng khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc trong buổi nhóm La Chu tập kịch hôm ấy. Diệp Tiêu nhớ ra, La Chu hình như cũng đánh giá cô ta rất cao, cô ta tên là gì nhỉ? Đúng rồi, La Chu đã nói với anh, tên cô ta là Lam Nguyệt, một cái tên rất ấn tượng.
Lam Nguyệt đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu. Một cô gái xinh đẹp không quen biết đang nhìn vào mắt anh, khiến anh bỗng cảm thấy hồi hộp. Lúc này, Lam Nguyệt không trang điểm, để mặt mộc, có lẽ là vì vừa ở trên lầu xuống không có thời gian, cô nhẹ nhàng nói:
- Hình như em đã gặp anh rồi?
- Gặp ở đâu nhỉ? - Diệp Tiêu cố ý hỏi.
- Ở rạp kịch, La Chu là bạn của anh à? - Lam Nguyệt hỏi giọng xa xôi.
Diệp Tiêu gật đầu.
- Em là Lam Nguyệt, là diễn viên trong đoàn kịch của anh La Chu, hình như anh đã đến xem bọn em biểu diễn.
- Ừ, phải rồi, em diễn hay lắm, anh vẫn còn nhớ vai diễn của em. Ồ, anh là Diệp Tiêu, đây là danh thiếp của anh! - Diệp Tiêu đưa danh thiếp cho Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nhận danh thiếp rồi nói:
- Hoá ra là một vị sĩ quan cảnh sát. Thất kính rồi!
- Không sao!
Lam Nguyệt bỗng cất tiếng cười, cô nhẹ nhàng nói:
- Lúc nãy ở phòng khách của La Chu, sao anh không ngồi chơi thêm một lúc nữa? Sao mà vừa nghe thấy tiếng em đã vội bỏ chạy thế.
Điều này làm Diệp Tiêu thấy ngượng ngùng, anh không ngờ cô gái trước mặt anh lại bạo dạn đến thế, anh còn cho rằng cô ấy chỉ nên ngầm hiểu thôi. Diệp Tiêu không biết trả lời thế nào, đành cười trừ nói:
- Anh xin lỗi đã làm phiền đến phút nghỉ ngơi của bọn em, làm sao còn dám ngồi thêm nữa.
- Thế ạ, em cũng thấy không sao cả, đêm qua chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, anh đừng nghĩ rằng giữa em và La Chu có quan hệ gì đó lâu dài.
- Sao em lại phải nói với anh? Đấy là chuyện riêng của bọn em, anh không có hứng với chuyện này lắm. Xin lỗi, anh có việc cần phải đi trước đây!
- Tạm biệt cảnh sát Diệp! Nhớ đến xem bọn em biểu diễn đấy nhé!
Lam Nguyệt mỉm cười nói, trong đôi mắt chưa trang điểm của cô loé lên những tia sáng rực rỡ khác thường.
- Thế nhé, tạm biệt!
Diệp Tiêu chui nhanh vào trong xe như trốn chạy điều gì. Anh đóng chặt cửa, khởi động xe rồi phóng vút đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy bóng của Lam Nguyệt càng ngày càng nhỏ, rồi dần dần mất hút. Đến chỗ Hứa An Đa bị tai nạn, anh cho xe giảm tốc độ, từ từ rẽ vào đường cua. Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt và thân thể bị dao mổ rạch của Hứa An Đa trên bàn phẫu thuật. Và nỗi sợ hãi khủng khiếp bóp chặt trái tim anh.
Anh chú ý ngay đến đôi mắt của cô gái trẻ này, trong không khí mơ hồ buổi sớm, đôi mắt ấy phát ra những tia sáng đặc biệt, buộc người ta phải chú ý. Diệp Tiêu thấy đôi mắt này hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi. Ánh mắt ấy từ từ hướng về phía anh, cuối cùng nhìn thẳng vào anh. Họ nhìn thẳng vào nhau, điều này làm Diệp Tiêu thấy không hay ho gì. Thế rồi anh nhớ ra cô diễn viên chỉ nói một câu thoại nhưng khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc trong buổi nhóm La Chu tập kịch hôm ấy. Diệp Tiêu nhớ ra, La Chu hình như cũng đánh giá cô ta rất cao, cô ta tên là gì nhỉ? Đúng rồi, La Chu đã nói với anh, tên cô ta là Lam Nguyệt, một cái tên rất ấn tượng.
Lam Nguyệt đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu. Một cô gái xinh đẹp không quen biết đang nhìn vào mắt anh, khiến anh bỗng cảm thấy hồi hộp. Lúc này, Lam Nguyệt không trang điểm, để mặt mộc, có lẽ là vì vừa ở trên lầu xuống không có thời gian, cô nhẹ nhàng nói:
- Hình như em đã gặp anh rồi?
- Gặp ở đâu nhỉ? - Diệp Tiêu cố ý hỏi.
- Ở rạp kịch, La Chu là bạn của anh à? - Lam Nguyệt hỏi giọng xa xôi.
Diệp Tiêu gật đầu.
- Em là Lam Nguyệt, là diễn viên trong đoàn kịch của anh La Chu, hình như anh đã đến xem bọn em biểu diễn.
- Ừ, phải rồi, em diễn hay lắm, anh vẫn còn nhớ vai diễn của em. Ồ, anh là Diệp Tiêu, đây là danh thiếp của anh! - Diệp Tiêu đưa danh thiếp cho Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nhận danh thiếp rồi nói:
- Hoá ra là một vị sĩ quan cảnh sát. Thất kính rồi!
- Không sao!
Lam Nguyệt bỗng cất tiếng cười, cô nhẹ nhàng nói:
- Lúc nãy ở phòng khách của La Chu, sao anh không ngồi chơi thêm một lúc nữa? Sao mà vừa nghe thấy tiếng em đã vội bỏ chạy thế.
Điều này làm Diệp Tiêu thấy ngượng ngùng, anh không ngờ cô gái trước mặt anh lại bạo dạn đến thế, anh còn cho rằng cô ấy chỉ nên ngầm hiểu thôi. Diệp Tiêu không biết trả lời thế nào, đành cười trừ nói:
- Anh xin lỗi đã làm phiền đến phút nghỉ ngơi của bọn em, làm sao còn dám ngồi thêm nữa.
- Thế ạ, em cũng thấy không sao cả, đêm qua chẳng qua là ngoài ý muốn thôi, anh đừng nghĩ rằng giữa em và La Chu có quan hệ gì đó lâu dài.
- Sao em lại phải nói với anh? Đấy là chuyện riêng của bọn em, anh không có hứng với chuyện này lắm. Xin lỗi, anh có việc cần phải đi trước đây!
- Tạm biệt cảnh sát Diệp! Nhớ đến xem bọn em biểu diễn đấy nhé!
Lam Nguyệt mỉm cười nói, trong đôi mắt chưa trang điểm của cô loé lên những tia sáng rực rỡ khác thường.
- Thế nhé, tạm biệt!
Diệp Tiêu chui nhanh vào trong xe như trốn chạy điều gì. Anh đóng chặt cửa, khởi động xe rồi phóng vút đi. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy bóng của Lam Nguyệt càng ngày càng nhỏ, rồi dần dần mất hút. Đến chỗ Hứa An Đa bị tai nạn, anh cho xe giảm tốc độ, từ từ rẽ vào đường cua. Trong đầu anh bỗng hiện lên khuôn mặt và thân thể bị dao mổ rạch của Hứa An Đa trên bàn phẫu thuật. Và nỗi sợ hãi khủng khiếp bóp chặt trái tim anh.
Danh sách chương