- Nghe tiếng gõ móng, là móng “trại dương”[12] do Mặc gia sáng chế, có thể giúp ngựa leo trèo trên vách đá giống như linh dương! – Lão mù nãy giờ im như thóc, cuối cùng đã lên tiếng.
- Quân chi viện của Mặc môn đã tới? Chẳng phải họ đang đợi chúng ta ở dưới chân núi Thiên Thê ư? - Hạ Táo Hoa không vội khinh suất phán đoán lai lịch của người tới chỉ dựa vào tiếng vó ngựa.
Ánh hoàng hôn le lói cuối con đường canh Âm Thế bỗng chốc bị che lấp bởi một khối đen to lớn. Trong tiếng vó ngựa giòn giã, có tiếng người hô lên:
- Lập Nghiễn Trì đã tới, phía trước có phải nhà Ngư Thủ không? “Lập Nghiễn Trì” ám chỉ Mặc gia, còn “nhà Ngư Thủ”[13] ám chỉ Lỗ gia. Lưu Chi Thủ biết bản thân đã xông vào một nơi cực kỳ hiểm ác, tuỳ tiện xuất đầu lộ diện là rất nguy hiểm, nên đã dùng ám ngữ.
- Một vạch của nhà Ngư Thủ đang bị chặn ở đây, mau tới tiếp ứng một tay! - Hạ Táo Hoa cũng dùng ám ngữ đáp trả lời, “một vạch của nhà Ngư Thủ” chính là ám chỉ môn trưởng của Lỗ gia.
Lưu Chi Thủ vừa nghe vậy, lập tức vọt ngựa lên đầu xông thẳng vào trong.
- Cẩn thận, có độc có nút, dừng lại! - Lỗ Nhất Khí không ngờ người vừa tới lại hành sự quá đường đột, vội vã cảnh báo.
Lỗ Nhất Khí vừa lên tiếng, mụ già lưng gập đột nhiên bay lướt trở lại, chớp mắt đã trở về đúng vị trí vừa đứng bên ngoài khảm diện. Rồi xoay lưng về phía đám người ngựa đang lao tới, im lìm bất động, như thể đã hoá đá.
Lưu Chi Thủ dẫn đầu nghe Lỗ Nhất Khí nói vậy, lại nhìn thấy một thân hình quái đản đột ngột bay vọt lên, lập tức tung người nhảy vọt lên cao, bị đẩy văng lên trên khảm diện theo quán tính ngựa phi. Hắn xoạc rộng hai chân, tì vào chỗ hẹp nhất ở hai bên vách đá, cố gắng ổn định cơ thể ở trên cao.
Ngựa của Lưu Chi Thủ đã khựng lại ngay phía trước thân hình gập đôi chừng một bước, như thể bị đóng băng trong chớp mắt. Ngay sau đó, đám người ngựa ngay phía sau cũng đồng loạt dừng lại, tựa như bị trúng tà. Chỉ có hai người cuối cùng có lẽ đã nghe thấy lời cảnh báo của Lỗ Nhất Khí, kịp thời ghìm ngựa lại.
- Hắc Oa, hai người lùi lại mau! Là chất độc Bối phi tinh, trúng phải sẽ lập tức đông máu mà chết. Độc xuyên trăm người, tính không hề giảm! – So với Lỗ gia, kiến thức giang hồ của Mặc gia phong phú hơn rất nhiều. Bối phi tinh vừa xuất hiện, Lưu Chi Thủ đã nhận ra ngay.
- Ha ha! Tốt quá, tốt quá, lại có kẻ tự dẫn xác tới, độc trong người bà đã truyền được sang người sống rồi! – Thiên táng sư vỗ tay đôm đốp, cười nói hớn hở, rồi lập tức lùi lại phía sau, trở về vị trí ban đầu.
Đám lão Lợi thở phào một hơi dài, lúc này bọn họ đã mồ hôi lạnh đẫm lưng, chảy thành vệt ròng ròng suốt từ cổ tới cạp quần.
- Này, thằng oắt họ Lỗ kia, ngươi kể ra cũng thật tốt số! Ở nơi này rồi mà vẫn còn có kẻ tới chết thay! - Mụ già lưng gập vừa nói vừa bước tới bên cạnh xác chết, áp sát đỉnh đầu trọc lốc vào cái xác.
- Đây là mệnh môn hồi độc, để thu lại dịch độc vừa bắn ra! - Hạ Táo Hoa nói khẽ với Lỗ Nhất Khí.
Xác chết bị hút lấy chất độc, không còn cương cứng nữa, lần lượt nhũn ra ngã sụp xuống đất.
- Ta liều mạng với mụ! - Hắc Oa và một đệ tử Mặc gia còn lại cùng gầm lên thật lớn, cùng xông bừa lên.
- Đứng lại! - Lỗ Nhất Khí không muốn lại có thêm người bị thương vong, buột miệng hét lên. Tuy giọng nói không to, song hai người kia lập tức dừng lại.
Mụ già lưng gập xoay người lại, đưa cặp mắt dò xét nhìn Lỗ Nhất Khí một hồi lâu, rồi than thở:
- Ta không tìm thấy một điểm sơ hở nào trên người ngươi. Khí tướng của ngươi tựa như một tảng đá tròn trơn bóng, nhu hoà tự nhiên, song khi cần thiết lại có thể ra đòn trí mạng cho đối thủ. Hơn nữa, ngươi còn có linh tính phi phàm, nhìn một biết mười, nhìn mặt biết tâm. Chỉ vài lời mà đã chỉ rõ mọi điều uẩn khúc và tâm tư của bọn ta. Nếu không có ngươi, e rằng cả đời này ta cũng không được nghe lão già chết tiệt kia nói được vài câu ra hồn người. Niệm đến điểm này, đáng lẽ ta nên thả các ngươi đi. Song việc Chu gia uỷ thác, ta lại không thể không làm. Thế này đi, chẳng phải ngươi đủ tự tin phá giải Vô địa tự dung của ta ư? Vừa rồi ta đã tự tháo một nút, đi thêm nửa nút, bây giờ để lại cho các ngươi một nút rưỡi. Là sống hay chết, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh và số mệnh của ngươi!
- Phải đấy! Ngần này tuổi đầu rồi, hà tất còn chấp nhặt chuyện thắng thua. Tôi cũng đi đây! Đợi hôm nào rảnh rỗi, lại tới nghe bà kể mấy chuyện ỡm ờ không biết thẹn mặt! – Thiên táng sư lời còn chưa dứt, thân hình đã vùn vụt lướt đi.
- Lão già chết toi chết giẫm! Nghịch đao phạt luôn cả cái giống ác thối tha của lão đi! Mau về mà tự vằm mình thành thịt vụn đi mớm cho bầy ông nội của lão xực hết cho rồi... - Mụ già lưng gập cất lời chửi rủa cay độc, thân hình lắc một cái đã biến mất tăm, không biết đi bằng cách nào, cũng không biết đã đi về đâu.
Không còn nghe thấy tiếng chửi rủa nữa, bốn về thoắt đã im ắng rợn người, chỉ còn thi thoảng nghe thấy tiếng móng ngựa của Hắc Oa và gã đệ tử Mặc môn gõ lốc cốc xuống mặt đường.
- Vị nào là môn trưởng Lỗ gia? – Lưu Chi Thủ vẫn xoạc chân gác trên vách đá cao hỏi vọng xuống. Khảm nút chưa được phá giải, hắn không thể xuống được.
- Trăm nghiền nghìn đập rắn như vàng, đỏ nhuận mài ra thật mỡ màng. - Lỗ Nhất Khí cất giọng rành rọt đọc ra ám hiệu liên lạc mà Mạc Thiên Quy đã truyền lại cho cậu.
- Nhỏ trên vải lụa tươi hơn ráng, phê viết khuyên tô sách ngàn trang. – Lưu Chi Thủ đáp lời. Toàn bộ bài thơ miêu tả về mực, cũng chính là một chữ “Mặc”.
- Tại hạ Lỗ Nhất Khí, nhận sự uỷ thác của tiền bối Mặc môn Mạc Thiên Quy, đi về phía tây quật bảo bối trấn hung huyệt.
- Mặc môn Lưu Chi Thủ, sau khi nhận được thư bồ câu của sư phụ, đã chờ đợi nghe ngóng suốt nhiều ngày qua. Hai hôm nay thấy giang hồ biến động, khắp dải hồ Tiên Tề máu tanh bốc đến tận trời, đoán rằng hẳn có liên quan tới Lỗ môn trưởng, nên dẫn người tới đây tiếp ứng.
- Vô cùng cảm tạ Lưu huynh. Trước mắt Lưu huynh hãy gắng bám trụ ở trên đó, đợi giải nốt một nút rưỡi còn lại mới có thể xuống được.
- Môn trưởng cứ yên tâm động thủ, không phải để ý đến tôi. Nếu cần tới tôi, cứ nói một tiếng!
Tuy chỉ còn lại một nút rưỡi, song muốn phá giải lại không phải chuyện dễ dàng. Vô địa tự dung ở đây đã không còn là khảm diện tuyệt sát không có đường đi, điều này kỳ thực càng tăng thêm độ khó cho việc phá giải. Bố trí của khảm tuyệt sát chỉ cần đưa nút lẫy chết xếp kín vào từng điểm, từng chỗ, sao cho kín kẽ đến độ giọt nước không qua, sẽ thành tuyệt sát. Khảm tuyệt sát lúc này đã đổi thành khảm bán sát, tức là bên trong có bố trí chỗ khuyết, có đường sống. Như vậy, cách thiết kế khảm nút sẽ phải tinh xảo hơn gấp nhiều lần, độ biến hoá cũng tầng tầng lớp lớp, phức tạp khó lường, về điểm này khảm tuyệt sát không thể nào bì kịp.
- Có nhớ vừa rồi mụ già đó đi như thế nào không? - Lỗ Nhất Khí hỏi Quỷ Nhãn Tam. Trong bóng tối dày đặc, chỉ có hắn là nhìn rõ nhất cách đi của mụ già lưng gập.
- Nhìn rõ rồi, không có quy luật! - Quỷ Nhãn Tam không thể nhớ hết toàn bộ các bước đi.
- Không đúng! Bước đi có quy luật, chỉ có điều mụ già kia chưa đi hết một vòng tuần hoàn! - Hạ Táo Hoa cũng đã quan sát kỹ càng, hiểu biết của cô ta xem ra hơn hẳn Quỷ Nhãn Tam.
- Bà ta đã đi được nửa đường rồi, thế mà đến một vòng tuần hoàn cũng không thấy xuất hiện. Hay là toàn bộ khảm diện này mới là một vòng bộ pháp? - Lỗ Nhất Khí lẩm bẩm trong miệng, như là tự nhủ với chính mình.
- Đúng vậy! - Hạ Táo Hoa khẳng định, song không nói rõ là bộ pháp thế nào, chỉ đưa mắt liếc sang Dưỡng Quỷ Tỳ. Cô đang muốn ngấm ngầm so tài với Dưỡng Quỷ Tỳ.
- Từ bên đó sang bên này, đại thể cần đi hơn bốn mươi bước. Cục tướng có nhiều bước chân như vậy rất ít, như “Thiên can địa chi”, hay “Bốn mùa bảy mươi hai tiết khí”. Song hai cách cục này có bố cục phân tán và vòng tròn, không thích hợp với nơi đây. Còn có “Độc số cửu cung” và “Tứ phương tinh tú”, song “Tứ phương tinh tú” mỗi phương có hai mươi tám chòm sao, số bước quá nhiều.
- Không nhiều! Mụ ta tới giữa khảm diện đã bước năm mươi sáu bước. – Tuy Quỷ Nhãn Tam tuy không rõ bộ pháp, song đã nhớ kỹ số bước.
- Thế ư? Nếu là vậy, bố cục nhiều khả năng nhất chính là đi theo bộ số “Thiên Địa song Canh”. - Lỗ Nhất Khí vẫn phủ định bộ pháp “Tứ phương tinh tú”.
- Tại sao lại không phải là “Tứ phương tinh tú”? Cách sắp xếp của “Tứ phương tinh tú” không chỉ có một! - Lỗ Nhất Khí không hỏi Hạ Táo Hoa, song cô ta đã nôn nóng cướp lời hỏi lại.
Lỗ Nhất Khí cười mà nói:
- May mà có cô nhắc nhở. “Tứ phương tinh tú” có ba cách sắp xếp, thường gặp nhất là hai loại Thiên pháp và Phong thần pháp. Thiên pháp là phương pháp sắp xếp dựa theo vị trí thực tế của tinh tú trên trời. Còn Phong thần pháp là phương pháp sắp xếp theo vị trí phong thần của tinh tú. Ngoài ra còn có loại thứ ba là Củng thọ pháp, là phương pháp sắp xếp theo kiểu các tinh tú cùng bái chúc Vương Mẫu vạn thọ. Nếu ở đây đúng là “Tứ phương tinh tú”, chắc chắn là loại thứ ba. Bởi lẽ người được bái là Tây Thiên Vương Mẫu, trong khi nơi này là điểm cực tây, người bố trí khảm diện lại là một bà lão.
- Anh thông minh quá đi mất! - Giọng Hạ Táo Hoa hệt như vợ tán dương chồng.
- Tôi muốn nhờ cô một việc! - Lỗ Nhất Khí hạ giọng thì thầm với Hạ Táo Hoa.
- Anh cũng có việc phải nhờ em ư? Việc gì thế? Anh nói đi! - Hạ Táo Hoa hơi bất ngờ, nên thoáng chút bối rối.
- Tôi không biết phương pháp sắp xếp của “Tứ phương tinh tú” loại thứ ba như thế nào?
Lỗ Nhất Khí không nói dối, vì đây quả thực là một phương thức bố trí hết sức bàng môn. Song có câu biết thì không khó, khó thì không biết, sau khi Hạ Táo Hoa nói qua về nguyên lý sắp xếp đại khái của “Tứ phương tinh tú”, những người hiểu về khảm diện đều đã ngộ ra.
- Hay là để tôi đi trước, mọi người theo sau! - Hạ Táo Hoa chủ động đòi đi đầu tiên.
- Khoan đã! - Lỗ Nhất Khí ngăn cô lại.
- Sao thế?
- Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy!
- Không sai đâu, chắc chắn là bộ pháp này! Trừ phi cố tình sắp xếp lệch đi. - Hạ Táo Hoa khẳng định.
- Chuyện sắp lệch vị trí thì không có, có điều, liệu có khả năng đảo lộn vị trí không?
- Em thấy anh có vẻ phức tạp hoá vấn đề rồi. Cách sắp xếp này đến anh còn không biết, thì mụ già kia việc quái gì phải bày vẽ thêm thắt gì nữa! - Hạ Táo Hoa khăng khăng tranh cãi đến cùng.
- Tuy là như vậy, song tôi vẫn cảm thấy không ổn, hơn nữa tư thế bước đi của mụ ta khi nãy trông rất kỳ quặc. - Lỗ Nhất Khí vẫn chưa bỏ được mối ngờ vực trong lòng.
- Cậu cả Lỗ gia nói đúng đấy. Kẻ xuất thân từ Đường môn tâm địa nham hiểm độc ác, cẩn thận vẫn hơn! – Viêm Hoá Lôi ngày càng tỏ ra đồng tình với Lỗ Nhất Khí.
Lưu Chi Thủ đang lơ lửng trên cao bỗng xen ngang một câu:
- Mụ già kia bước nào cũng kỳ quặc, hay chỉ thi thoảng mới có vài bước kỳ quặc? Nếu tất cả mọi bước đều kỳ quặc, có thể nhận biết chân tướng từ vị trí xuất phát của khảm diện.
- Mọi bước đều giống nhau! - Quỷ Nhãn Tam trả lời.
- Vậy thì có thể nhận biết chân tướng bằng phương pháp “đỡ tay gạt lớp”.
Nghe Lưu Chi Thủ nói vậy, đám người bên dưới đều ngẩn người ra, chẳng ai biết được “đỡ tay gạt lớp” là gì. Lưu Chi Thủ cũng lập tức ý thức được rằng, thuật ngữ của Mặc gia, người Lỗ gia chưa chắc đã hiểu, bèn vội vàng giải thích:
- Tức là người đứng bên ngoài khảm, tìm ra chính xác vị trí hai bước đầu tiên. Sau đó vạch bới đất cát, kiểm tra xem chỗ giẫm chân có gì bất thường hay không. Khi kiểm tra, lấy một tấm ván cứng bằng phẳng đỡ dưới cánh tay, đề phòng động chạm đến nút khiến lẫy bật mũi nhọn phóng lên. Lại dùng đá bảo vệ quanh chân, đề phòng khảm nút vươn ra tận bên ngoài.
Không cần Lỗ Nhất Khí phân công, Quỷ Nhãn Tam, Dương Tiểu Đao đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Quỷ Nhãn Tam rút từ bắp chân ra một con dao nhỏ thường dùng để cắt lẫy khi trộm mộ, ngồi thụp xuống phía sau phiến đá, vươn tay tới vị trí bước đầu tiên. Lão Lợi đứng ở phía sau Quỷ Nhãn Tam, đao đầu quỷ xoay ngang, kê xuống bên dưới cánh tay cho Quỷ Nhãn Tam.
Vừa lật lên phiến đá đầu tiên, đã nhìn thấy huyền cơ ẩn giấu phía dưới.
- Có cái que! - Quỷ Nhãn Tam kêu lên.
- Để tôi xem! - Lỗ Nhất Khí bước lên phía trước. Song Quỷ Nhãn Tam vẫn quan sát kỹ lưỡng thêm một lúc, chắc chắn không có nguy hiểm gì mới nhường lại vị trí cho cậu.
Lỗ Nhất Khí lôi hòn đá huỳnh quang Ba Tư ra, quan sát cẩn thận. Đó là một cọng que bình thường, hơi cong một chút, song một đầu có một sợi cước bạc buộc quanh, còn sợi cước kéo dài tới đâu lại không rõ. Tiếp đó, Lỗ Nhất Khí lại quan sát kỹ lưỡng mặt đường xung quanh, song không thể tìm ra một cọng gai độc như trong dự đoán.
- Vô địa tự dung sao lại không có gai nhỉ? - Lỗ Nhất Khí tự hỏi trong lòng.
- Có chốt lẫy không? – Lưu Chi Thủ biết rằng họ đã phát hiện ra thứ gì đó.
- Có, nhưng chỉ thấy chốt lẫy, không thấy nút! - Lỗ Nhất Khí trả lời.
- Chốt lẫy có thể ẩn giấu, nút lại càng có thể ẩn giấu. Chốt lẫy động, nút mới xuất hiện. – Lưu Chi Thủ nói.
Nghe Lưu Chi Thủ nói vậy, những lộ số trong “Ban kinh” và huyền lý của “Cơ xảo tập” bỗng thay nhau hiện lên trong trí não Lỗ Nhất Khí, tựa như vô số nhát dao đang tiến hành giải phẫu cọng que, sợi cước và các phiến đá trước mặt cậu thành các bộ phận với đủ kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, rồi tiếp tục mở ra, trải rộng...
- Tôi biết rồi! - Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa từ từ đứng dậy – Tuy có chỗ khuyết, đường sống, song chỗ khuyết lại có lẫy. Bà già kia vẫn cố gắng hết sức để khảm diện phù hợp với tên gọi “Vô địa tự dung”, nên mỗi bước đi đều nối liền với dây lẫy. Kỳ thực nếu chỉ mắc dây lẫy vào một, hai bước, sẽ càng kín đáo khó phát hiện hơn.
- Anh đang lẩm bẩm cái gì thế? Nói em nghe xem nào. - Hạ Táo Hoa nghe chẳng hiểu gì, nôn nóng hỏi lại.
- Đây là nút di chuyển vị trí. Giẫm vào đầu mút phía trước hoặc đoạn giữa của cọng que uốn cong, sẽ khiến cọng que bị đẩy về phía sau, làm cho sợi cước cũng bị kéo ra phía sau, chốt lẫy sẽ hoạt động.
- Hoạt động rồi sẽ ra sao? – Dương Tiểu Đao vẫn chưa nhìn ra được vấn đề.
- Khảm diện này đáng lẽ phải giăng đầy gai độc, song thực tế lại không hề nhìn thấy một cọng nào. Nhưng nếu như chốt lẫy hoạt động, gai độc sẽ đồng loạt bắn ra hoặc dựng đứng lên, đâm chết người giẫm khảm. Mụ già kia đã thiết kế những chốt lẫy như vậy trên mỗi một bước đi của mình.
Niên Thiết Cao đưa chân ra so qua so lại trên vị trí giẫm chân, rồi quay đầu lại hỏi:
- Với vị trí giẫm chân chỉ to bằng ngần này, kiểu gì cũng phải giẫm lên cọng que, thế thì có khác gì với khảm diện không có chỗ khuyết?
- Ngốc nghếch vừa thôi! Nếu không có chỗ khuyết, mụ già đen như than kia làm sao đi qua được? – Dương Tiểu Đao chụp được sai lầm của Niên Thiết Cao, tỏ ra rất khoái chí.
- Mấu chốt là ở phương pháp giẫm chân. Khi bàn chân giẫm lên cọng que, trước tiên phải giẫm thật chắc lên đầu mút phía sau sẽ không hề hấn gì.
- Ồ, thảo nào mụ già bước đi trông thật quái dị, té ra là tìm điểm giẫm chân. – Dương Tiểu Đao cuối cùng đã hiểu ra.
- Vậy chúng ta phải hạ gót chân xuống trước, giẫm chắc lấy đầu mút phía sau của cọng que! - Hạ Táo Hoa nói đoạn, xăm xăm định bước đi luôn.
- Không được! - Lỗ Nhất Khí lại chặn cô ta lại! – Gót chân hạ xuống quá nặng, phần sau mắt cá lại quá gần với đất, không ổn!
- Thế ý của anh là chúng ta sẽ đi giật lùi ư? Phải rồi, mụ già kia đi thẳng tới đây, có lẽ chúng ta nên giữ đúng theo hướng đó. - Hạ Táo Hoa nhanh chóng hiểu ra.
- Tôi đi trước. Nếu không sao mọi người hãy đi! - Quỷ Nhãn Tam điềm đạm nói.
Quỷ Nhãn Tam đã thay đổi rất nhiều. Khi ở Bắc Bình, hắn vẫn rất sợ chết. Tam canh hàn đẻ trứng vào cơ thể, hắn coi như đã chết một lần. Bị điện giật ở Mắt Cá Dương, lại chết thêm một lần nữa. Có điều sau này khi Dịch Huyệt Mạch khám cho hắn, thấy trứng tam canh hàn vẫn chưa phát tác, rất có thể đã bị điện giật chết từ trước đó. Sau chuyến đi tới vùng Đông Bắc, hắn coi như đã chết hoàn toàn, đến bộ dạng cũng chẳng khác gì ma quỷ. Song bộ dạng bây giờ cũng khiến hắn trở nên thờ ơ với sinh mệnh của mình, hiểm nguy nào cũng xung phong đi trước.
Lỗ Nhất Khí không từ chối yêu cầu của Quỷ Nhãn Tam. Bởi lẽ đây mới chỉ là một nửa nút. Cậu cần một người có thể quan sát mọi vật trong bóng tối bước đến giữa khảm, để quan sát tình trạng của nút còn lại. Mụ già lưng gập kia mới đi được một nửa đã đột ngột dừng lại, Lỗ Nhất Khí đã tính toán rất kỹ lưỡng, thời điểm dừng lại là trước khi tiếng vó ngựa của đám Lưu Chi Thủ vang lên. Vậy thì khả năng lớn nhất chính là mụ ta dừng lại để chuẩn bị tháo bỏ chốt lẫy của nút thứ hai.
Chú thích
[12] Có nghĩa là sánh ngang linh dương, tức loài dê núi leo trèo rất giỏi.
[13] “Lập nghiễn trì” tức đứng cạnh nghiên, ám chỉ mực, tức “Mặc” trong tiếng Hán. “Ngư thủ” là đầu cá, nửa trên đầu của chữ “Lỗ” (魯) là chữ “Ngư” (魚).