Lão mù đột nhiên cất giọng lào khào, khiến người ta nghe mà sởn tóc gáy.
-Hả! Ở đâu? Ở đâu cơ? – Âu Tử càng sợ càng muốn hỏi cho ra nhẽ.
Lão mù không nói nữa, chỉ thò tay ra khỏi mạn thuyền chỉ xuống phía dưới.
Trên thuyền lập tức im bặt, ngay một tiếng thở cũng không còn. Trong tĩnh lặng tuyệt đối, những người khác đều đã nghe thấy tiếng hát ma quái. Đều nghe thấy, những không ai hiểu nổi, chỉ thấy rùng rợn đến dựng ngược tóc gáy. Giai điệu kể cũng không tệ, nhưng xem ra có phần đơn điệu, dư âm kéo dài run rẩy, chập chờn thảng thốt, từ xa tới gần, lướt mấy vòng chơi vơi trên mặt biển, rồi lại xa dần. Khác nào tiếng than vãn của hồn ma dưới âm ti, hay tiếng thở dài của yêu ma ẩn trong cung điện âm hồn nơi đáy biển. Trong lúc lượn vòng trên mặt biển, tiếng hát còn khuấy động lên vô số gợn nước lăn tăn, ngang dọc đan xen, như tơ như chỉ.
Tiếng hát xa dần rồi mất hút, nhưng mặt biển mênh mông trước mặt họ trở nên tĩnh lặng và sáng rạng khác thường. Dưới mặt nước trong suốt ngổn ngang xác thuyền đắm, chủng loại và kiểu dáng thiên hình vạn trạng. Được chiếu rọi bởi nguồn sáng bí ẩn nơi đáy biển, hình thù của mỗi con thuyền đắm đều hiện rõ mồn một.
-Ảo ảnh thuyền? – Âu Tử lên tiếng hỏi.
-Không phải, là thuyền đắm! - Lỗ Nhất Khí khẳng định chắc chắn.
-Nhưng tại sao trông chúng cứ như mới vừa bị đắm? - Bộ Bán Thốn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
-Cũng giống như những xác chết vừa nãy. Xác thịt còn không thối rữa, thuyền bè đương nhiên cũng có thể như vậy. Xung quanh hung huyệt chắc chắn có tồn tại một nguồn năng lượng vô cùng thần bí!
Lão Xoa bật một ống lửa, ném đánh vèo xuống biển. Những người đứng cạnh đều giật nảy mình, thầm mắng lão già hấp tấp, không sợ ống lửa gây kinh động tới những thứ không nên gây kinh động hay sao? Song ống lửa quả thực thần kỳ, phụt ra một quầng sáng chói loà, rơi xuống nước cũng không tắt, mà từ từ chìm xuống, soi tỏ những xác thuyền bị đắm.
Loại ống lửa này được gọi là “lãnh diệm xuy”[16], có thể chiếu sáng dưới nước trong thời gian nửa chén trà, là phát minh bí mật của Hoả Lệnh đường Giang Nam ba trăm năm trước. Kể từ sau khi Hoả Lệnh đường chỉ một đêm đã tuyệt tích giang hồ, kỹ thuật và cách chế tạo của “lãnh diệm xuy” cũng bị thất truyền theo. Lão Xoa có được món đồ thần diệu này, hẳn là do khi còn là người dẫn bè ở Giang Nam đã bắt được món bảo bối quý hiếm còn sót lại, hoặc giả... Nghĩ tới đây, Lỗ Nhất Khí khẽ chau mày lại.
-Nơi đây là mặt biển mênh mông, không có nền đất thực để xây dựng bảo cấu, liệu bảo bối có được cất giấu trong đám thuyền đắm dưới kia không nhỉ? – Sa Khẩu nở một nụ cười phúc hậu.
Ánh mắt của Lỗ Nhất Khí loé lên như ánh chớp, chiếu về phía Sa Khẩu. “Bảo cấu”, “nền đất thực”, đây đều là thuật ngữ của riêng nghề khảm tử và thợ mộc, dân chài lưới như Sa Khẩu tại sao có thể nói ra lưu loát đến vậy? Lẽ nào chỉ là trùng hợp? Nhưng chỉ trong giây lát, cậu đã thu ngay ánh mắt về. Cũng vào lúc đó, cảm giác siêu phàm của cậu đã bám theo ngọn lửa “lãnh diệm xuy” thứ hai mà lão Xoa vừa ném đi, lặn xuống đáy biển.
-Ở đó! Đi tới đó! - Lỗ Nhất Khí lầm bầm như đang mơ ngủ.
Mọi người nhìn theo hướng tay cậu chỉ, nơi đó chỉ có mặt nước tĩnh lặng đang toả sáng. Đương nhiên, dưới đáy nước còn có vô số xác thuyền đắm mới tinh. Không ai hỏi lại câu nào, Sa Khẩu kéo Âu Tử bước xuống khoang đáy. Con thuyền nhanh chóng di chuyển. Bộ Bán Thốn xoay bánh lái, hướng mũi thuyền tiến về phía Lỗ Nhất Khí vừa chỉ.
-Tới rồi!
Nói xong câu này, Lỗ Nhất Khí như thể choàng tỉnh khỏi cơn mơ, sải bước về phía mũi thuyền. Khi cậu tới nơi, lão Xoa đã thò đầu ra ngoài nhìn xuống dưới mặt nước.
Bộ Bán Thốn giậm lên sàn thuyền một cái, guồng nước lập tức dừng lại, con thuyền liền đứng im.
-Ông ném tiếp một mồi lửa ra xa hai mươi bước về mé trái phía trước! - Lỗ Nhất Khí yêu cầu.
Lão Xoa lại móc lãnh diệm xuy ra, kéo lẫy, ngọn lửa bùng lên rừng rực. Lão thẳng tay ném nó xuống mặt nước phía trước. Khi thu tay về, lão bất cẩn đập khuỷu tay vào bả vai Lỗ Nhất Khí khiến cậu loạng choạng, cơn đau tê dại khiến cậu chết điếng cả người.
-Ở đó có một con thuyền lớn! – Ngay cả Bộ Bán Thốn đang đứng ở đuôi thuyền cũng nhìn thấy rõ.
Đứng bên mạn thuyền, Thuỷ Băng Hoa lẩm bẩm.
-Tại sao lại là thuyền Tây Dương chỉ?
Đúng vậy, ở đó có một con thuyền chở hàng Ba Tư với ba cột buồm. Nhìn vào tạo hình và kích thước, có thể đoán rằng tuổi thuyền không quá ba trăm năm. Bảo bối mà tổ tiên Lỗ gia đã chôn giấu hai nghìn năm về trước làm sao có thể xuất hiện trên con thuyền đắm này được?
Thuỷ Băng Hoa chỉ là nghi ngờ, song những người khác mỗi người đều ôm một suy nghĩ riêng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lỗ Nhất Khí, trong đó có cả ánh mắt của Âu Tử và Sa Khẩu vừa chui ra từ trong khoang thuyền.
Mặt biển vẫn êm ả dị thường, song trí não Lỗ Nhất Khí đang ào ào cuộn sóng. Tất cả mọi manh mối, mọi hiện tượng đã lẻ tẻ xuất hiện kể từ ngày vượt bãi đá quỷ Bách Biến, lúc này đang tập trung, đang ngưng kết, đang được sắp xếp lại trong trí não cậu. Và chân tướng đã dần dần hiển hiện.
Rất lâu, rất lâu sau, dưới sự đưa đẩy khẽ khàng của rất nhiều gợn sóng nhỏ, con thuyền đã trôi đi khỏi vị trí ban đầu. Lỗ Nhất Khí cũng đã hồi tỉnh lại từ trong một trạng thái khác thường. Phát hiện thấy mọi người đều đang nhìn mình chăm chú, cậu bèn mỉm cười như tạ lỗi, sau đó chỉ tay trái xuống dưới mặt nước, nói như đinh đóng cột:
-Dưới đó có bảo bối. Ai có thể xuống?
Xuống nước? Xuống nước ở một hải vực nguy hiểm nhường này? Chưa nói đến nguồn sáng bí ẩn nơi đáy biển, chỉ riêng con thuyền đắm quái đản kia thôi cũng đủ khiến người ta bủn rủn chân tay.
-Anh Bộ không thể xuống nước, chúng ta vẫn cần có anh để giữ vững con thuyền. Âu Tử e rằng cũng không được! - Lỗ Nhất Khí tiếp tục đưa ra ý kiến.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía lão Xoa và Sa Khẩu. Lão Xoa nhìn Sa Khẩu, trong tình thế này, Sa Khẩu có vẻ lúng túng không biết phải làm thế nào. Hắn nhanh miệng cười gượng gạo, nụ cười đã không còn vẻ hồn hậu của Phật Di Lặc nữa, mà méo xệch méo xẹo như cái mõ cá vừa rơi khỏi tay Phật Tổ vỡ toác.
Dẫu trong thâm tâm cũng mười phần khiếp đảm, song Sa Khẩu không thốt lên nửa lời thừa thãi, lẳng lặng giật bỏ áo ngoài, chỉ lưu lại bộ quần áo chẽn bó sát người. Lúc này Lỗ Nhất Khí mới nhìn thấy ở các vị trí trên cơ thể Sa Khẩu đeo giắt tới hơn mười bao đao các loại. Hắn đứng trên mép thuyền vung tay duỗi chân một lát, sau đó rút ra một con dao găm gai cá mập hai lưỡi dài khoảng một thước, ngậm vào trong miệng, hít lấy một hơi thật dài, chuẩn bị nhảy xuống biển.
-Khoan đã! Để ta giúp ngươi buộc sợi dây bảo hiểm, cũng tiện để kéo bảo bối lên!
-Đợi đã! Dán lá bùa rồi hãy xuống!
Lão Xoa và lão mù tranh nhau nói, câu nọ loạn xạ với câu kia nghe rối tinh rối mù.
Lão Xoa vừa nói vừa lôi ra một sợi chão dùng để đo độ sâu, song sợi dây đã được nối dài thêm, cứ cách một đoạn lại được gắn một cái phao, ở phía đầu mút, bên trên quả tạ chì còn buộc thêm một túi thu tám lỗ. Cái túi này cũng là một dụng cụ để thu vớt dưới nước, chuyên dùng để vớt các vật thể trong vòng xoáy hay dòng nước xiết.
Dây chão được quăng xuống biển, túi thu tám lỗ phía đầu dây dần dần chìm vào trong bóng của con thuyền đắm, những chiếc phao màu trắng lần lượt mở ra từng chiếc một. Những chiếc phao được thiết kế rất tinh vi, thoạt nhìn ngỡ là giống nhau, song kỳ thực thể tích và trọng lượng của mỗi cái đều được nghiên cứu rất tỉ mỉ, khiến chúng có thể dừng lại ở các tầng nước khác nhau mà không hề rối loạn, giúp cho dây chão đo độ sâu được cố định thẳng tắp từ đầu tới cuối.
Động tác của lão mù còn kỳ quặc hơn. Lão lôi Thuỷ Băng Hoa lại, tháo tung vải băng trên bàn tay bị thương của cô ta, quết lấy máu bôi thành một vệt đỏ thật đậm từ trên xuống dưới trên khuôn mặt Sa Khẩu.
Không ai hỏi lão mù vì sao. Họ đều là những người thông minh, nên chỉ ngoái đầu nhìn vệt máu trên đầu thuyền, bởi lẽ hình dạng của hai vệt máu trông rất giống nhau.
Sa Khẩu hít vào một hơi thật sâu, những người bên cạnh nhìn hắn, không giấu nổi vẻ lo lắng. Nhưng khi hắn lấy đà xong sắp nhảy xuống nước, bỗng dưng khựng lại, quay sang nhìn Lỗ Nhất Khí hỏi:
-Xuống nước rồi tôi phải làm gì?
Âu Tử lúc này có vẻ thông minh hơn Sa Khẩu nhiều:
-Vớt bảo bối! Cố gắng lên, càng nhiều càng tốt!
Lỗ Nhất Khí cười, giữ hắn lại, kéo hắn ngồi xuống, ghé sát tai hắn thì thầm vài câu.
Nghe xong, Sa Khẩu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, thuận thế chúi người về trước lao thẳng xuống nước, nhanh tới mức Lỗ Nhất Khí vẫn còn trong bộ dạng thì thầm, chưa kịp đứng thẳng lên.
Sau khi nhảy xuống nước, không thấy xảy ra hiện tượng nào khác thường, Sa Khẩu lúc này mới yêu tâm, vừa đạp nước vừa lấy hơi, liên tục hít vào từ từ từng hơi nhỏ. Đây chính là phương pháp lấy hơi kiểu “hải ly thở” rất hiếm gặp trong giang hồ, tương truyền là mô phỏng theo một loài hải ly rất giỏi bơi lặn ở vùng biển nhiệt đới phương Nam. Chúng có kiểu hít hơi gián đoạn thành nhiều lần, để đưa không khí vào từng ngóc ngách của hệ thống hô hấp, nhờ vậy mà có thể ở lâu dưới nước mà không cần phải ngoi lên lấy hơi.
Khi bụng và ngực đều đã căng phồng, Sa Khẩu bèn lộn người ngụp đầu, lặn xuống theo hướng chìm của sợi chão đo độ sâu, rồi mau chóng mất tích trong cái bóng của con thuyền đắm.
Thời gian nặng nề nhích dần từng chút một, những người trên thuyền bắt đầu lo lắng, bắt đầu sốt ruột. Thuỷ Băng Hoa cuối cùng không nhịn thêm được nữa, bèn lay nhẹ cánh tay Lỗ Nhất Khí, hỏi khẽ:
-Không sao chứ? Phía dưới kia có bảo bối thật ư?
Lỗ Nhất Khí không trả lời, mà chỉ khép hờ đôi mắt, tụ khí ngưng thần, đưa cảm giác không ngừng vươn dài, vươn dài mãi về phía đáy nước...
Dưới đáy nước đương nhiên có bảo bối, hơn nữa, dứt khoát là một kho báu. Trong cảm giác siêu phàm của Lỗ Nhất Khí, trong lòng biển tràn trề những làn hơi thở sống động chỉ xuất hiện ở những bảo vật cổ xưa. Chúng đang hội tụ tại một chỗ, đang phập phồng lên xuống, đang nhấp nhô lan toả.
Lại một lúc lâu nữa, Thuỷ Băng Hoa không thể nhẫn nhịn thêm, lại hỏi tiếp:
-Không xảy ra chuyện gì chứ? Sao đến giờ vẫn chưa thấy lên?
Kỳ thực không chỉ một mình Thuỷ Băng Hoa có suy nghĩ này, mà ngay cả một kẻ lão luyện biển khơi như Bộ Bán Thốn cũng thấy tim gan như treo ngược. Dưới đáy nước thuyền đắm vô số, tình hình phức tạp khôn lường, chắc chắn khó lòng tránh khỏi cản trở vướng mắc. Hơn nữa đám xác thuyền trông còn rất mới, như thể vừa mới bị chìm, song chưa biết chừng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong từ lâu đã mục nát như bùn, vừa động phải liền vụn vỡ đổ sập. Nhưng đáng lo ngại nhất không chỉ có thế, mà là ở nơi hải vực quỷ quái dị thường này, sự việc khủng khiếp cỡ nào cũng có thể xảy ra.
Lại một hồi lâu nữa, những người trên thuyền ruột gan như lửa đốt, không thể kiên nhẫn được thêm, đặc biệt là Bộ Bán Thốn và lão mù. Họ hiểu rõ thời gian Sa Khẩu lưu dưới nước đã vượt xa giới hạn cho phép của cao thủ lặn hay người luyện võ. Lão Xoa tập trung toàn bộ tinh thần nhìn như hút vào sợi dây chão, theo sát mọi động tĩnh dù là rất nhỏ của phao nổi. Song nhìn vào động tác vần vò đầu dây chão, cũng biết lão đang sốt ruột đến nhường nào.
-Hay để tôi xuống thử xem sao! - Bộ Bán Thốn nói đoạn, lập tức cởi bỏ áo ngoài.
Anh cả, cứ để tôi! – Âu Tử nói xong lập tức chuẩn bị sẵn sàng.
Đúng vào lúc này, ánh mắt Lỗ Nhất Khí chợt loé lên sáng quắc. Cậu cảm giác thấy hơi thở dưới đáy nước bắt đầu rối loạn. Cùng lúc đó, đám phao cũng rung lắc dữ dội. Lão Xoa vội vã giữ chặt lấy dây chão, sẵn sàng vận lực kéo lên.
Mặt nước bắt đầu cuộn sóng, con thuyền đắm cũng lắc lư chao đảo. Từ dưới đáy biển lừ lừ nổi lên một lớp gì trông mềm mềm xôm xốp, ánh sáng dưới đáy biển cũng trở nên yếu ớt mơ hồ.
-Bùn đáy nổi lên rồi! - Bộ Bán Thốn kêu lên – Lão Xoa, thử xem dây chão có động tĩnh gì không?
Lão Xoa lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn không chớp vào đám phao. Lớp bùn đáy biển từ từ dâng lên, lần lượt che khuất từng chiếc phao từ dưới lên trên, chỉ còn hai chiếc ở sát mặt nước là còn nhìn thấy rõ.
Con thuyền mũi sắt cũng bắt đầu chao đảo. Không, chính xác hơn là đang nảy lên. Phía dưới đáy thuyền dường như có một luồng sức mạnh dị thường đang đẩy thẳng lên trên.
-Âu Từ, mau xuống khoang đạp guồng! - Bộ Bán Thốn nói chưa dứt lời, đã tung mình nhảy vụt lên bệ lái. Dù dưới nước đang xảy ra chuyện gì, họ cũng phải di chuyển ngay khỏi vị trí hiện tại. Bùn đáy nổi lên tức là có dòng chảy ngầm khổng lồ dưới đáy đang khuấy động nước biển. Nếu như dòng chảy ngầm dâng lên tới mặt biển, sẽ phun thành sóng lớn ngút trời, con thuyền nhỏ bé của họ sẽ bị đánh úp dễ dàng như trở bàn tay.
Âu Tử lao vọt xuống khoang thuyền, theo sau gã còn có lão mù. Bình thường đạp guồng cần có hai người, giờ đây Sa Khẩu xuống nước chưa lên, bởi vậy lão mù chủ động chạy tới thế thân. Thuỷ Băng Hoa cũng vào trong khoang thuyền, vì Lỗ Nhất Khí bắt cô ta phải xuống.
-Không được di chuyển, dây bảo hiểm sẽ dịch khỏi vị trí! – Lão Xoa gào lên thật lớn. Kể từ lúc ra khơi tới giờ, đây là lần đầu tiên Lỗ Nhất Khí nghe lão lớn tiếng tới vậy.
Bộ Bán Thốn dường như cũng rất kinh ngạc, nên sững lại trong giây lát, quên cả ra hiệu lệnh cho người dưới khoang thuyền.
Lớp bùn biển đục ngầu đã dâng lên tới mặt biển, hai chiếc phao trên cùng cũng không còn thấy nữa.
Đám vật chất hỗn độn vừa nổi lên mặt biển, lập tức phun trào liên tiếp thành những con sóng đục ngầu cao tới hơn hai thước. Mặt biển chớp mắt đã sóng cuộn sùng sục, nước bắn rào rào.
Trong đám bọt sóng tung trời, bỗng thấy một cái bóng lao vọt lên khỏi mặt nước trông hệt như một con cá heo, chớp mắt đã lại hụp sâu xuống nước, rồi lại vọt lên, lại lao xuống, cứ liên tục đến năm sáu lần. Đây chính là phương pháp ngoi lên mặt nước mà chỉ những cao thủ lặn biển lão luyện được rèn tập đến nơi đến chốn mới có thể thực hiện. Làm như vậy có thể hít lấy dưỡng khí từ từ, tránh để áp suất không khí trong cơ thể thay đổi đột ngột, dẫn đến cao áp phổi.
Vào cú nhô lên sau cùng, Sa Khẩu hít vào một hơi thật sâu, từ trong cổ bật một tiếng gầm lớn kéo dài nghe như muốn nổ tung cuống họng.
Tiếng gầm vừa dừng lại, Sa Khẩu lập tức hét lớn:
-Kéo, kéo lên mau! Chậm trễ sẽ bị dòng chảy mạnh nghiền nát!
Bộ Bán Thốn há hốc miệng kinh ngạc, ngay cả hắn cũng không thể ngờ được Sa Khẩu lại có bản lĩnh lặn siêu phàm đến thế.
Lão Xoa chẳng kịp nghĩ ngợi, cắm đầu cắm cổ kéo vội sợi chão trong tay lên. Sợi chão rất nặng, cho thấy túi thu chín lỗ đã tròng được vào vật gì đó.
Sa Khẩu đạp nước bơi về phía con thuyền mũi sắt. Trên mặt biển sóng cuộn mịt mù, trông hắn khác nào thần biển hiện hình, với toàn bộ nửa thân trên nổi trên mặt nước, cứ như đang đạp sóng mà chạy. Vệt máu hình bùa Phún dương vẽ trên mặt hắn không hề bị nước biển xối sạch, mà càng đỏ rực rỡ như phát sáng.
Sa Khẩu mau chóng tới bên mạn thuyền, Bộ Bán Thốn quăng bó lưới chão ra ngoài. Sa Khẩu một tay bám vào bó lưới chão, giẫm chân lên các mắt lưới leo lên. Lúc này Lỗ Nhất Khí mới nhìn rõ, bàn tay còn lại của Sa Khẩu đang ôm khư khư một thứ gì đó, nên ngoài cách dùng lưới chão, các dụng cụ khác như dây thừng, sào trúc đều rất khó giúp hắn leo lên.
Lão Xoa vẫn chuyên chú vào công việc thu dây chão. Món đồ càng được kéo lên gần mặt nước, sợi thừng càng có vẻ nặng nề, song lão lại không dám vận lực quá mạnh, chỉ hết sức nhẫn nại thu chão từng chút một.
-Mau giúp một tay, sắp lên khỏi mặt nước rồi! – Do con thuyền vẫn đang nảy lên từng hồi, nên tiếng hô của lão Xoa cũng rung lên bần bật.
Lão Xoa gọi người tới giúp không phải vì sức lão không kéo nổi, mà là vì dây chão càng lúc càng rung lắc dữ dội. Lão ta cần thêm người hợp sức kiểm soát lực đạo, để lôi vật kia lên một cách ổn định.
Bộ Bán Thốn thấy Sa Khẩu vẫn có thể thoăn thoắt leo lên thuyền một cách dễ dàng, bèn chạy lại giúp lão Xoa. Hai người cùng ráng sức một hồi, túi thu tám lỗ đã được kéo lên khỏi mặt nước, nối liền với một tay nắm bằng đồng trắng mạ vàng kết hoa trân châu. Đó là một chiếc rương bằng gỗ thông bọc da bò, mép viền đồng thau, trên mặt rương có hoa văn trang trí kết bằng đinh hoa trân châu mạ vàng, bên mép của nắp rương còn được khảm ngọc, thoạt nhìn đã biết ngay là vật quý giá liên thành.
Lão Xoa và Bộ Bán Thốn mắt rạng rỡ, vẻ mặt bừng lên vẻ hân hoan khó giấu.
Chiếc rương từ từ được kéo lên. Nhưng chính vào thời khắc nó bị lôi bật khỏi mặt nước, sóng biển càng vọt lên cao ngất, đầu ngọn sóng cuồn tròn, tựa như đại dương đang vươn ra vô số cánh tay muốn cướp lại bảo bối.
Lão Xoa và Bộ Bán Thốn đều cảm thấy tay mình trầm xuống, chiếc rương dường như đang bị một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt. Hai người từ từ vận thêm lực đạo, Bộ Bán Thốn đã ngả hẳn người ra phía sau, trong khi cơ bắp hai bên quai hàm lão Xoa co giật liên hồi, song bọn họ vẫn không thể kéo nổi chiếc rương lên thuyền.
Lỗ Nhất Khí đứng bên mạn thuyền, trước mắt cậu hiện lên một cảnh tượng vô cùng quái đản. Sợi dây chão sau khi lôi bật được chiếc rương lên khỏi mặt nước, đã bị kéo thành một đường chéo cẳng thẳng, rung lên bần bật như dây đàn. Trong khi chiếc rương đang nhanh chóng phai màu, mục rữa, méo mó, nứt toác trước một sức giằng kéo vô hình
Chú thích
[16] Có nghĩa là thổi thành ngọn lửa lạnh.