Editor: Gà
Không cần sợ, em bảo vệ anh.
Những lời này trong tương lai trở thành ánh sáng duy nhất của Đỗ Hoành trong đêm tối.
Không biết có phải vì tình cờ có được một người anh trai hay không, vài năm nay Đỗ Trình Trình trôi qua thuận buồm xuôi gió, không hề trải qua chút sóng to gió lớn nào, tuổi thơ hạnh phúc ngọt ngào như mật.
Thời gian đó cô tự tin, nhiệt tình, dũng cảm, cả người như có một ngọn lửa thiêu đốt, sôi nổi sáng ngời, cho dù như thế nào vẫn không ngờ rằng, bỗng nhiên có một ngày người ba luôn yêu thương cô khẽ vuốt đầu cô nói với cô rằng: "Trình Trình, con đã trưởng thành rồi, những năm nay ba vẫn không nói với con, thật ra con còn có một em gái, ba vì lo lắng cho cảm thụ của con, nên đã nuôi dưỡng con bé ở bên ngoài, hiện tại con bé đã lớn, muốn đến trường, không có hộ khẩu không có phương tiện, ba đón em con trở về chơi với con, về sau con sẽ có bạn chơi."
Người khác nghe người ba kính yêu của mình nói có con gái riêng sẽ có cảm giác như thế nào, Đỗ Trình Trình không biết, dù sao lúc ấy cô có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh có một vạn con thảo nê mã đang gào thét trong đầu.
Cả người cô mông lung: "Ba, ba... Con...... Con chỉ có một người anh trai, có thêm em gái từ khi nào chứ?"
Nhìn vẻ mặt cô, Đỗ Thành Nghĩa thở dài: "Em con chỉ nhỏ hơn con hai tuổi thôi, đã mười tuổi rồi, con đừng lo lắng, ba vẫn thương yêu con nhất, chỉ cần con không đồng ý, ba sẽ không kết hôn nữa, nhưng em con, đón về làm bạn với con."
"Nhưng con không cần bạn." Đỗ Trình Trình mở to ánh mắt sáng ngời nhìn Đỗ Thành Nghĩa: "Con đã có rất nhiều bạn rồi, anh trai, Phùng Gia Thụ, còn có rất nhiều rất nhiều bạn cùng lớp."
Đỗ Thành Nghĩa nhíu mày, giọng nói có chút không vui: "Trình Trình, đừng không hiểu chuyện như vậy, đó là em gái con."
Đừng không hiểu chuyện!
Từ nhỏ đến lớn Đỗ Trình Trình lần đầu tiên bị ba dùng giọng nói này nói chuyện, cho đến bây giờ ở bên ngoài tính tình Đỗ Trình Trình luôn cường thế như tiểu nữ vương, trong lòng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi ra.
Lông mi như cây quạt của cô dùng sức chớp vài cái, mới nén được nước mắt, dường như trong lòng bị thứ gì ngăn chặn, vừa chua vừa chát.
"Khi nào người kia đến?" Âm thanh cô bé hơi thấp.
"Khoảng hai ngày nữa."
Khi Đỗ Hoành biết tin tức này, cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc này lập tức biến mất trong đôi mắt trong suốt của nó, khóe môi khẽ nhếch: "Con đi xem Trình Trình."
Đỗ Trình Trình đang ngồi trên giường ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, hai ngày nay cô bé một mực nghĩ, cô nên lấy thái độ gì để đối xử với đứa em gái chưa từng gặp này; suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô bé quyết định, tùy cơ ứng biến, nếu em gái này tốt cô bé thích, lập tức cô bé sẽ hoan nghênh em ấy, sẽ đối xử tốt với em ấy, nếu đứa em này rất đáng ghét, xấu xa như chị gái của cô bé lọ lem, như vậy cô bé sẽ không khách khí.
Vì vấn đề này mà hai ngày nay, cô bé ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu đều là chuyện cô bé còn có một em gái, suy nghĩ rối bời, con riêng đã vào cửa, mẹ ghẻ còn có thể không sao? Cuối cùng Đỗ Trình Trình hạ quyết tâm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị leo xuống giường đi ăn cơm.
Chân vừa thả xuống, cửa phòng đã bị mở ra, Đỗ Hoành ăn mặc đơn giản đi vào, trong tay còn bưng một chén mì nóng hổi, phía trên có thịt bò cay và nước súp thơm lừng, chỉ cần ngửi được sẽ khiến người ta thèm chảy nước.
Ánh mắt của cô bé sáng lên, vội vàng đi đến: "Anh, chỉ có anh hiểu em, biết em đã đói rồi."
Đỗ Hoành cẩn thận quan sát gò má cô, xác định cô thật không có chuyện gì, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuổi thật của nó lớn hơn ba tuổi so với Đỗ Trình Trình, khi đó tuổi còn nhỏ, mỗi ngày chịu lạnh chịu đói dinh dưỡng không đầy đủ, mới gầy nhỏ như con gà con, làm người ta lầm tưởng 5, 6 tuổi, vài năm nay ở Đỗ gia, cuộc sống trôi qua rất an nhàn, mỗi ngày dinh dưỡng đầy đủ, còn kiên trì học võ thuật được vài năm, khiến nó như nấm mọc sau mưa, càng lúc càng cao, bây giờ đã cao hơn Đỗ Trình Trình một cái đầu, giọng nói cũng bắt đầu vào thời kỳ biến đổi, hơi thô, nhưng không khó nghe, tựa như đàn vi-ô-lông khi kéo ở tông trầm.
Năng lực học tập của nó cực mạnh, vì từ nhỏ không có cảm giác an toàn, sợ như khi còn bé, lúc nào cũng có thể sẽ bị vứt bỏ đuổi ra ngoài, nên điên cuồng tiếp thu hết tất cả kiến thức có thể tiếp thu được.
Sau khi chân nó tốt lên, Đỗ Thành Nghĩa theo đề nghị của Đỗ Trình Trình, cho nó học thêm Taekwondo, rèn luyện quyền cước.
Đỗ Trình Trình có ý muốn để nó thẳng lưng khi đi, không cần khúm núm nữa, còn Đỗ Thành Nghĩa muốn nó học giỏi những thứ này, để bảo vệ Đỗ Trình Trình thật tốt.
Mặc cho hai người có ý gì, Đỗ Hoành học một lèo đến sáu năm, bản thân nó học tập cực kỳ nghiêm túc.
Nó muốn trở nên hữu dụng, cường đại hơn, như vậy cho dù có ngày nó bị đuổi đi, nó cũng có khả năng trở lại tìm cô bé.
Nó nhìn Đỗ Trình Trình hài lòng ăn mì, mặt mày bất giác trở nên nhu hòa, khóe môi cười nhàn nhạt, rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô: "Ăn từ từ thôi."
"Anh, tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt rồi!" Đỗ Trình Trình ngẩng đầu cười cười, hai mắt cong thành hình bán nguyệt, sáng ngời như tập hợp vô số vì sao.
Chỗ tốt của Đỗ Trình Trình là, chưa bao giờ keo kiệt lời khen, còn đối với Đỗ Hoành mà nói, cần nhất chính là lời khen của Đỗ Trình Trình.
Nghe cô bé nở nụ cười thỏa mãn tán thưởng, Đỗ Hoành chỉ cảm thấy trong lòng có sợi lông vũ tung bay, nhẹ nhàng ôn nhu, có chút ngứa.
Nó rất chấp nhất với vấn đề ăn uống, chuyện thứ nhất nó học ở Đỗ gia chính là nấu cơm.
Sau khi nó ở Đỗ gia điều dưỡng chân nửa năm, hầu như nó đều ngồi trong góc phòng bếp, nhìn Đinh tẩu nấu cơm, cơ bản những việc khác trong nhà nếu nó thấy lập tức giành làm, sau đó bị Đỗ Trình Trình dặn đi dặn lại, kéo mạnh nó không cho nó làm, mới có thể sửa được thói quen không tốt này của nó, nhưng đối với việc nấu cơm này, nó vẫn kiên trì, những chuyện bưng trà nước nhỏ nhặt trong nhà, không cần nhìn, nó đều có thể lập tức xử lý, ngay cả Đỗ Thành Nghĩa cũng không thể không nói, tiểu tử này vô cùng có nhãn lực.
Nhưng điều nó thích làm nhất, chính là nấu cơm cho Đỗ Trình Trình, mỗi lần thấy cô ăn cơm xong hài lòng như con mèo lười, sau đó dùng ánh mắt trong suốt sùng bái vui vẻ nhìn nó, nó có cảm giác toàn bộ thế giới như đang tỏa sáng, thỏa mãn không nói thành lời.
Đỗ Trình Trình ăn xong, nó lại rút ra một tờ khăn giấy, tinh tế lau khóe môi dính một chút nước canh.
Đỗ Trình Trình hơi đỏ mặt, cơ thể hơi ngửa ra sau.
"Đừng nhúc nhích." Ánh mắt Đỗ Hoành chuyên chú nghiêm túc, rất nhanh, nó hài lòng cười lên: "Tốt lắm, bài tập hôm nay làm xong chưa?"
Đỗ Trình Trình cười hì hì: "Làm ngay nè!"
Đỗ Hoành học Đỗ Thành Nghĩa, sờ đầu cô, cầm bát đũa cô ăn xong xuống phòng bếp, thuận tay rửa sạch, sắp xếp lại phòng bếp một chút.
Sau đó, lại cầm sách giáo khoa của mình đi đến phòng của Đỗ Trình Trình.
Nó đã mười lăm tuổi, không còn trốn vào giường của cô ôm cô ngủ mỗi tối, nhưng mỗi buổi vẫn cầm sách đến phòng cô làm bài tập, đợi khi cô bé ngủ thiếp đi, mới trở về phòng mình.
Lý do có sẵn, nó phụ đạo Đỗ Trình Trình làm bài tập.
Nó nhập học muộn hơn Đỗ Trình Trình, lại nhảy ba cấp, đã là học sinh sơ nhị, thành tích học tập vẫn luôn đứng đầu danh sách.
So với nó, Đỗ Trình Trình chỉ là một người bình thường, cô rất thông minh, nhưng cách việc nhảy lớp còn kém xa lắm, vẫn ở lớp cũ, thành tích cũng chỉ có thể lên được top 10, đệ nhất đệ nhị vẫn có chút khó khăn.
Không phải cô ngốc, mà tinh lực của cô bé phân tán quá nhiều.
Tính cách nhiệt tình trời sinh của cô bé dùng không hết, các loại biểu diễn văn nghệ, tranh tài, tổ chức từ vườn trẻ đến tiểu học, cô đều tham gia, ánh sáng toàn thân bắn ra bốn phía.
Dù cô bé thông minh, tinh lực phân tán như vậy, muốn nâng cao thành tích học tập, cũng không cao được bao nhiêu, có thể duy trì top 10 toàn trường, thật sự cô gái nhỏ này rất hiếu thắng, luôn âm thầm cố gắng không ngừng.
Hiện tại cô đã học lớp sáu, còn một năm nữa sẽ phải tham gia cuộc thi tiểu học lên sơ trung, trường bọn họ học là vườn trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung đều nhất thể hóa, nếu thành tích không đủ, sẽ phải đến học trường khác.
"Có gì không không hiểu?"
"Có!" Đỗ Trình Trình không có chút nào khách khí dùng bút đỏ đánh đỏ cả quyển sách: "Những cái này đều không hiểu."
Đỗ Hoành kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sâu kín, sau đó không nói gì, kiên nhẫn phụ đạo lại cho cô bé.
Cô không nói gì, một câu nói như vậy, Đỗ Hoành cũng biết, chuyện con gái riêng này, vẫn khiến cô bị ảnh hưởng chút ít.
Ngày thứ hai, Đỗ Thành Nghĩa đưa em gái này đến Đỗ gia.
Lúc Đỗ Trình Trình nhìn thấy con bé đã gần tối, buổi chiều tan học vừa trở về, cùng Đỗ Hoành chạy vào nhà, vừa vào phòng khách, đã thấy trên ghế sa lon có một cô gái nhỏ mặc áo trắng thuần khiết đang ngồi, cô gái nhỏ kia nghe được âm thanh vừa lúc cũng xoay đầu lại nhìn cô bé.
Lúc ấy Đỗ Trình Trình không biết chuyện gì xảy ra, khoảnh khắc thấy đôi mắt kia, đầu tựa như bị một chậu nước đá đổ ập xuống, trái tim tràn ngập lạnh lẽo.
Chờ khi cô bé muốn nhìn kỹ lại, phát hiện đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia chỉ còn nét cười nhút nhát.
Cô gái nhỏ kia kia bình tĩnh ung dung đứng lên, ôn nhu kêu cô bé một tiếng: "Chị."
Không cần sợ, em bảo vệ anh.
Những lời này trong tương lai trở thành ánh sáng duy nhất của Đỗ Hoành trong đêm tối.
Không biết có phải vì tình cờ có được một người anh trai hay không, vài năm nay Đỗ Trình Trình trôi qua thuận buồm xuôi gió, không hề trải qua chút sóng to gió lớn nào, tuổi thơ hạnh phúc ngọt ngào như mật.
Thời gian đó cô tự tin, nhiệt tình, dũng cảm, cả người như có một ngọn lửa thiêu đốt, sôi nổi sáng ngời, cho dù như thế nào vẫn không ngờ rằng, bỗng nhiên có một ngày người ba luôn yêu thương cô khẽ vuốt đầu cô nói với cô rằng: "Trình Trình, con đã trưởng thành rồi, những năm nay ba vẫn không nói với con, thật ra con còn có một em gái, ba vì lo lắng cho cảm thụ của con, nên đã nuôi dưỡng con bé ở bên ngoài, hiện tại con bé đã lớn, muốn đến trường, không có hộ khẩu không có phương tiện, ba đón em con trở về chơi với con, về sau con sẽ có bạn chơi."
Người khác nghe người ba kính yêu của mình nói có con gái riêng sẽ có cảm giác như thế nào, Đỗ Trình Trình không biết, dù sao lúc ấy cô có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh có một vạn con thảo nê mã đang gào thét trong đầu.
Cả người cô mông lung: "Ba, ba... Con...... Con chỉ có một người anh trai, có thêm em gái từ khi nào chứ?"
Nhìn vẻ mặt cô, Đỗ Thành Nghĩa thở dài: "Em con chỉ nhỏ hơn con hai tuổi thôi, đã mười tuổi rồi, con đừng lo lắng, ba vẫn thương yêu con nhất, chỉ cần con không đồng ý, ba sẽ không kết hôn nữa, nhưng em con, đón về làm bạn với con."
"Nhưng con không cần bạn." Đỗ Trình Trình mở to ánh mắt sáng ngời nhìn Đỗ Thành Nghĩa: "Con đã có rất nhiều bạn rồi, anh trai, Phùng Gia Thụ, còn có rất nhiều rất nhiều bạn cùng lớp."
Đỗ Thành Nghĩa nhíu mày, giọng nói có chút không vui: "Trình Trình, đừng không hiểu chuyện như vậy, đó là em gái con."
Đừng không hiểu chuyện!
Từ nhỏ đến lớn Đỗ Trình Trình lần đầu tiên bị ba dùng giọng nói này nói chuyện, cho đến bây giờ ở bên ngoài tính tình Đỗ Trình Trình luôn cường thế như tiểu nữ vương, trong lòng đau xót, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi ra.
Lông mi như cây quạt của cô dùng sức chớp vài cái, mới nén được nước mắt, dường như trong lòng bị thứ gì ngăn chặn, vừa chua vừa chát.
"Khi nào người kia đến?" Âm thanh cô bé hơi thấp.
"Khoảng hai ngày nữa."
Khi Đỗ Hoành biết tin tức này, cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, vẻ mặt kinh ngạc này lập tức biến mất trong đôi mắt trong suốt của nó, khóe môi khẽ nhếch: "Con đi xem Trình Trình."
Đỗ Trình Trình đang ngồi trên giường ôm gối nhìn ra ngoài cửa sổ, hai ngày nay cô bé một mực nghĩ, cô nên lấy thái độ gì để đối xử với đứa em gái chưa từng gặp này; suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô bé quyết định, tùy cơ ứng biến, nếu em gái này tốt cô bé thích, lập tức cô bé sẽ hoan nghênh em ấy, sẽ đối xử tốt với em ấy, nếu đứa em này rất đáng ghét, xấu xa như chị gái của cô bé lọ lem, như vậy cô bé sẽ không khách khí.
Vì vấn đề này mà hai ngày nay, cô bé ăn không ngon, ngủ không yên, trong đầu đều là chuyện cô bé còn có một em gái, suy nghĩ rối bời, con riêng đã vào cửa, mẹ ghẻ còn có thể không sao? Cuối cùng Đỗ Trình Trình hạ quyết tâm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị leo xuống giường đi ăn cơm.
Chân vừa thả xuống, cửa phòng đã bị mở ra, Đỗ Hoành ăn mặc đơn giản đi vào, trong tay còn bưng một chén mì nóng hổi, phía trên có thịt bò cay và nước súp thơm lừng, chỉ cần ngửi được sẽ khiến người ta thèm chảy nước.
Ánh mắt của cô bé sáng lên, vội vàng đi đến: "Anh, chỉ có anh hiểu em, biết em đã đói rồi."
Đỗ Hoành cẩn thận quan sát gò má cô, xác định cô thật không có chuyện gì, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tuổi thật của nó lớn hơn ba tuổi so với Đỗ Trình Trình, khi đó tuổi còn nhỏ, mỗi ngày chịu lạnh chịu đói dinh dưỡng không đầy đủ, mới gầy nhỏ như con gà con, làm người ta lầm tưởng 5, 6 tuổi, vài năm nay ở Đỗ gia, cuộc sống trôi qua rất an nhàn, mỗi ngày dinh dưỡng đầy đủ, còn kiên trì học võ thuật được vài năm, khiến nó như nấm mọc sau mưa, càng lúc càng cao, bây giờ đã cao hơn Đỗ Trình Trình một cái đầu, giọng nói cũng bắt đầu vào thời kỳ biến đổi, hơi thô, nhưng không khó nghe, tựa như đàn vi-ô-lông khi kéo ở tông trầm.
Năng lực học tập của nó cực mạnh, vì từ nhỏ không có cảm giác an toàn, sợ như khi còn bé, lúc nào cũng có thể sẽ bị vứt bỏ đuổi ra ngoài, nên điên cuồng tiếp thu hết tất cả kiến thức có thể tiếp thu được.
Sau khi chân nó tốt lên, Đỗ Thành Nghĩa theo đề nghị của Đỗ Trình Trình, cho nó học thêm Taekwondo, rèn luyện quyền cước.
Đỗ Trình Trình có ý muốn để nó thẳng lưng khi đi, không cần khúm núm nữa, còn Đỗ Thành Nghĩa muốn nó học giỏi những thứ này, để bảo vệ Đỗ Trình Trình thật tốt.
Mặc cho hai người có ý gì, Đỗ Hoành học một lèo đến sáu năm, bản thân nó học tập cực kỳ nghiêm túc.
Nó muốn trở nên hữu dụng, cường đại hơn, như vậy cho dù có ngày nó bị đuổi đi, nó cũng có khả năng trở lại tìm cô bé.
Nó nhìn Đỗ Trình Trình hài lòng ăn mì, mặt mày bất giác trở nên nhu hòa, khóe môi cười nhàn nhạt, rút khăn giấy trên bàn đưa cho cô: "Ăn từ từ thôi."
"Anh, tài nấu nướng của anh càng ngày càng tốt rồi!" Đỗ Trình Trình ngẩng đầu cười cười, hai mắt cong thành hình bán nguyệt, sáng ngời như tập hợp vô số vì sao.
Chỗ tốt của Đỗ Trình Trình là, chưa bao giờ keo kiệt lời khen, còn đối với Đỗ Hoành mà nói, cần nhất chính là lời khen của Đỗ Trình Trình.
Nghe cô bé nở nụ cười thỏa mãn tán thưởng, Đỗ Hoành chỉ cảm thấy trong lòng có sợi lông vũ tung bay, nhẹ nhàng ôn nhu, có chút ngứa.
Nó rất chấp nhất với vấn đề ăn uống, chuyện thứ nhất nó học ở Đỗ gia chính là nấu cơm.
Sau khi nó ở Đỗ gia điều dưỡng chân nửa năm, hầu như nó đều ngồi trong góc phòng bếp, nhìn Đinh tẩu nấu cơm, cơ bản những việc khác trong nhà nếu nó thấy lập tức giành làm, sau đó bị Đỗ Trình Trình dặn đi dặn lại, kéo mạnh nó không cho nó làm, mới có thể sửa được thói quen không tốt này của nó, nhưng đối với việc nấu cơm này, nó vẫn kiên trì, những chuyện bưng trà nước nhỏ nhặt trong nhà, không cần nhìn, nó đều có thể lập tức xử lý, ngay cả Đỗ Thành Nghĩa cũng không thể không nói, tiểu tử này vô cùng có nhãn lực.
Nhưng điều nó thích làm nhất, chính là nấu cơm cho Đỗ Trình Trình, mỗi lần thấy cô ăn cơm xong hài lòng như con mèo lười, sau đó dùng ánh mắt trong suốt sùng bái vui vẻ nhìn nó, nó có cảm giác toàn bộ thế giới như đang tỏa sáng, thỏa mãn không nói thành lời.
Đỗ Trình Trình ăn xong, nó lại rút ra một tờ khăn giấy, tinh tế lau khóe môi dính một chút nước canh.
Đỗ Trình Trình hơi đỏ mặt, cơ thể hơi ngửa ra sau.
"Đừng nhúc nhích." Ánh mắt Đỗ Hoành chuyên chú nghiêm túc, rất nhanh, nó hài lòng cười lên: "Tốt lắm, bài tập hôm nay làm xong chưa?"
Đỗ Trình Trình cười hì hì: "Làm ngay nè!"
Đỗ Hoành học Đỗ Thành Nghĩa, sờ đầu cô, cầm bát đũa cô ăn xong xuống phòng bếp, thuận tay rửa sạch, sắp xếp lại phòng bếp một chút.
Sau đó, lại cầm sách giáo khoa của mình đi đến phòng của Đỗ Trình Trình.
Nó đã mười lăm tuổi, không còn trốn vào giường của cô ôm cô ngủ mỗi tối, nhưng mỗi buổi vẫn cầm sách đến phòng cô làm bài tập, đợi khi cô bé ngủ thiếp đi, mới trở về phòng mình.
Lý do có sẵn, nó phụ đạo Đỗ Trình Trình làm bài tập.
Nó nhập học muộn hơn Đỗ Trình Trình, lại nhảy ba cấp, đã là học sinh sơ nhị, thành tích học tập vẫn luôn đứng đầu danh sách.
So với nó, Đỗ Trình Trình chỉ là một người bình thường, cô rất thông minh, nhưng cách việc nhảy lớp còn kém xa lắm, vẫn ở lớp cũ, thành tích cũng chỉ có thể lên được top 10, đệ nhất đệ nhị vẫn có chút khó khăn.
Không phải cô ngốc, mà tinh lực của cô bé phân tán quá nhiều.
Tính cách nhiệt tình trời sinh của cô bé dùng không hết, các loại biểu diễn văn nghệ, tranh tài, tổ chức từ vườn trẻ đến tiểu học, cô đều tham gia, ánh sáng toàn thân bắn ra bốn phía.
Dù cô bé thông minh, tinh lực phân tán như vậy, muốn nâng cao thành tích học tập, cũng không cao được bao nhiêu, có thể duy trì top 10 toàn trường, thật sự cô gái nhỏ này rất hiếu thắng, luôn âm thầm cố gắng không ngừng.
Hiện tại cô đã học lớp sáu, còn một năm nữa sẽ phải tham gia cuộc thi tiểu học lên sơ trung, trường bọn họ học là vườn trẻ, tiểu học, sơ trung, cao trung đều nhất thể hóa, nếu thành tích không đủ, sẽ phải đến học trường khác.
"Có gì không không hiểu?"
"Có!" Đỗ Trình Trình không có chút nào khách khí dùng bút đỏ đánh đỏ cả quyển sách: "Những cái này đều không hiểu."
Đỗ Hoành kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt sâu kín, sau đó không nói gì, kiên nhẫn phụ đạo lại cho cô bé.
Cô không nói gì, một câu nói như vậy, Đỗ Hoành cũng biết, chuyện con gái riêng này, vẫn khiến cô bị ảnh hưởng chút ít.
Ngày thứ hai, Đỗ Thành Nghĩa đưa em gái này đến Đỗ gia.
Lúc Đỗ Trình Trình nhìn thấy con bé đã gần tối, buổi chiều tan học vừa trở về, cùng Đỗ Hoành chạy vào nhà, vừa vào phòng khách, đã thấy trên ghế sa lon có một cô gái nhỏ mặc áo trắng thuần khiết đang ngồi, cô gái nhỏ kia nghe được âm thanh vừa lúc cũng xoay đầu lại nhìn cô bé.
Lúc ấy Đỗ Trình Trình không biết chuyện gì xảy ra, khoảnh khắc thấy đôi mắt kia, đầu tựa như bị một chậu nước đá đổ ập xuống, trái tim tràn ngập lạnh lẽo.
Chờ khi cô bé muốn nhìn kỹ lại, phát hiện đôi mắt đen sâu không thấy đáy kia chỉ còn nét cười nhút nhát.
Cô gái nhỏ kia kia bình tĩnh ung dung đứng lên, ôn nhu kêu cô bé một tiếng: "Chị."
Danh sách chương