Trình bày xong tiến độ nghiên cứu và ý định của mình, Tống Liên Thành còn rất tự nhiên thoải mái đón nhận những câu hỏi của các chuyên gia học giả, câu nào cũng trả lời chi tiết mà thú vị, lôi cuốn. Dù sao thì ion hoàn nguyên cũng là một kỹ thuật xuất phát từ nghiên cứu gen, Tống Liên Thành đã dành cả nửa đời để nghiên cứu về gen, thảo nào chỉ đọc một bản luận văn tóm tắt mà có thể nghiên cứu đến mức chi tiết như vậy trong vòng nửa tháng.
Hàn Trác Vũ sớm đã bị mọi người lãng quên, chỉ có các phóng viên vẫn tập trung ống kính vào cậu, muốn chụp được biểu cảm xấu hổ, chột dạ hoặc sợ hãi của cậu.
“Tôi đã trình bày xong, hi vọng mọi người cho cậu Hàn Trác Vũ ít thời gian để biện minh cho mình.” Hai tay giơ lên ý bảo mọi người im lặng, Tống Liên Thành cười tao nhã với Hàn Trác Vũ, trong mắt để lộ vui mừng vì tin mình đã thắng.
Bên dưới có người bật cười, tất cả đều đang chờ xem Hàn Trác Vũ sẽ lật ngược thế cờ như thế nào trước biểu hiện hoàn mỹ của Tống Liên Thành. Nhưng đây dường như là nhiệm vụ bất khả thi, vì trong một giờ vừa rồi, Tống Liên Thành đã chỉ rõ phương hướng nghiên cứu và định hướng phát triển trong tương lai của nguyên tử ion.
Lời cần nói ông đã nói hết, để lại cho Hàn Trác Vũ chỉ có năm chữ - Không còn gì để nói.
“Cảm ơn tiến sĩ Tống đã cho tôi nửa giờ, đối với tôi mà nói vậy là quá đủ rồi.” Hàn Trác Vũ từ từ mở miệng, biểu cảm rất bình tĩnh, “Thứ lỗi cho tôi vì không thể chia sẻ thành quả nghiên cứu của tôi với mọi người, vì đấy là bí mật tối cao của phóng thí nghiệm cá nhân của tôi. Nhưng tôi có thể mời mọi người cùng nhau chứng kiến một kì tích.”
Bên dưới liền hừ lạnh. So với sự thẳng thắn bộc trực biết gì nói đấy của Tống Liên Thành, sự ích kỉ của thanh niên lại càng tầm thường.
Tống Liên Thành vẫn biểu cảm tin chắc mình sẽ thắng, nhưng không ai biết trong lòng ông đang bất an thế nào. Kỳ tích? Phải là kỳ tích gì mới có thể lật ngược thế cờ? Chẳng lẽ cậu ta đã tách được dung dịch ion hoàn nguyên? Điều đó không thể nào xảy ra, ion hoàn nguyên tuy tồn tại trên lý thuyết, nhưng hiện tại, không ai biết chúng ở đâu. Việc này đòi hỏi các nhà khoa học phải dùng mọi loại vật chất để thí nghiệm. Mà trên trái đất này, chỉ riêng những sinh vật đã biết cũng đến hơn 200 triệu loại, sinh vật không biết tên lại càng đếm không xuể, dù mỗi ngày thí nghiệm 100 loại, ít nhất cũng cần đến hơn 50 năm mới kiểm tra xong toàn bộ. Điều này không thể nào xảy ra!
Hàn Trác Vũ liếc Tống Liên Thành, ra hiệu bảo trợ lý bê một chiếc bình khí nito và một tủ giữ nhiệt bình thường, đặt giữa bục.
“Đây là một cụm tế bào ung thư, các chuyên gia ở đây có thể qua nhìn.” Lấy một chiếc đĩa petri từ trong tủ giữ nhiệt ra đặt trước kính hiển vi, đồng thời điều chỉnh tiêu cự của kính và camera, Hàn Trác Vũ phóng to hình ảnh của tế bào ung thư lên màn hình phía sau.
Tế bào ung thư màu vàng xen xanh lá đang vươn vô số râu ra quấn chặt lấy tế bào khỏe mạnh xung quanh, tựa như một con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt, đẫm hơi thở tử vong.
Những người đang ngồi đây toàn người có tiếng trong giới y học, sớm đã quen với hình ảnh này. Ngược lại, có rất nhiều phóng viên thốt lên sợ hãi. Họ không hề ngờ tới một tế bào bình thường sau khi bệnh biến thành tế bào ung thư nhìn lại đáng sợ như vậy. Nổi hết da gà rồi.
Thấy không ai lên quan sát, Hàn Trác Vũ cũng thở phào. Cậu chậm rãi đeo găng tay plastic, dùng kìm gắp một chiếc ống nghiệm nhỏ nhìn như trống rỗng từ trong bình khí ni tơ ra, bình tĩnh mở miệng, “Tôi đã dùng gần hai năm, hao tốn vài tỷ để lấy ra 1mg dung dịch ion hoàn nguyên, vốn định dùng thể làm thí nghiệm lâm sàng, nhưng để chứng minh trong sạch của mình, tôi đành phải dùng nó cho buổi biểu diễn vô nghĩa này.”
Tiếng xì xào bàn tàn dưới sân khấu bỗng im bặt, ai nấy đều mở to mắt nhìn chằm chằm ống nghiệm, như thể nó sắp nở hoa đến nơi.
Ngón tay Tống Liên Thành đang run lên, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép ông ta rời khỏi buổi họp báo. Ông ta đang đợi, đợi một bữa tiệc ăn mừng tưng bừng hoặc lời tuyên án thân bại danh liệt.
Thanh niên dùng kim tiêm cẩn thận lấy dung dịch ion hoàn nguyên, rót vào đĩa petri. Chất lỏng màu lam nhạt vây quanh tế bào ung thư, năm phút sau, màu xanh vàng buồn nôn bên ngoài tế bào dần nhạt đi, để lộ màu hồng phấn bình thường, vô số xúc tu dần đứt gãy, sau đó héo rũ rồi chết. Tế bào vốn mất đi sức sống lại một lần nữa sinh sôi nảy nở.
Đây đúng là kỳ tích không thể nào diễn tả bằng lời. Nếu cảnh này là thật, vậy chỉ cần tiêm 1mg dung dịch ion hoàn nguyên này vào cơ thể người bệnh, không cần phẫu thuật, không cần uống thuốc, mà vẫn có thể ngăn cản tế bào ung thư phát triển, hơn nữa còn giúp cơ thể sắp héo rũ của người bệnh một lần nữa sinh sôi.
Học giả được mời đến rốt cuộc không kìm nén được chấn động trong lòng, vội vàng chạy lên sân khấu muốn tận mắt chứng kiến kì tích này. Phóng viên ai nấy đều giơ cao máy ảnh, điên cuồng lưu giữ lại quá trình tế bào ung thư lột xác trên màn hình.
Giờ phút này, đến cùng là ai sao chép ai, không cần nói cũng biết. Tống Liên Thành nói thì hay, nhưng sao có thể sánh bằng vật thật? Chẳng lẽ Hàn Trác Vũ người ta chỉ đọc luận văn của ông là hô biến ra 1mg dung dịch ion hoàn nguyên à? Lúc máy ảnh chĩa thẳng vào Tống Liên Thành, chỉ thấy ông ta đờ người, hai tay che kín mặt, không để biểu cảm tuyệt vọng của mình lộ ra trước mặt mọi người. Ông ta biết mình xong rồi.
Lôi Đình thấy thanh niên lấy dung dịch ion hoàn nguyên ra thì đã biết rõ tình hình có thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ngay lập tức gọi an ninh đến. Nếu dung dịch ion hoàn nguyên được mở rộng sản xuất, vậy tuổi thọ trung bình của con người sẽ tăng thêm đến 50 năm, thậm chí còn chữa trị được rất nhiều căn bệnh được coi là nan y ở thời điểm hiện tại.
Người yêu của anh đã thay đổi hoàn toàn giới y học, cũng thay đổi lịch sử cả nhân loại. Cậu sẽ trở thành quốc bảo của Trung Quốc, ngay cả chủ tịch nước trước mặt cậu cũng phải cúi đầu. Vì cậu có thể giúp họ chống lại sinh lão bệnh tử. Hai tay cậu mới xứng với danh hiệu ‘Bàn tay Thượng đế”.
“Hàn Trác Vũ, xin hỏi cậu tách được dung dịch ion hoàn nguyên từ sinh vật nào?”
“Hàn Trác Vũ, xin hỏi sau buổi họp báo này, cậu còn viết luận văn nào về vấn đề này nữa không?”
“Hàn Trác Vũ…”
Đội ngũ an ninh võ trang đầy đủ ngăn cản biển người đang ùa đến như thủy triều, Hàn Trác Vũ thu dọn đĩa petri và kính hiển vi, vội vàng rời đi dưới sự hộ tống của Lôi Đình.
“Chú muốn nói chuyện riêng với cháu.” Lôi Đình túm lấy tay thanh niên, Khúc Tĩnh thấy vậy thì mang theo đồ dùng rời đi dưới sự hộ tống của bộ phận an ninh.
“Nói chuyện gì?” Ngồi vào xe chống đạn, Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng.
“Em có biết tin tức này được công khai thì sẽ gây chấn động như thế nào không? Bộ óc của em sẽ bị cả thế giới cướp đoạt! Em không muốn sống nữa à?” Lôi Đình hổn hển.
“Nếu mọi người muốn sống lâu hơn thì không được phép ổn thương bộ não của em. Nó hiện tại là vô giá, nếu hủy diệt nó, trong vòng năm mươi năm tới, không ai có thể siêu việt thành tựu của nó. Vì tính mạng của mình, họ sẽ chỉ biết lôi kéo em, không ai dám đắc tội em.” Hàn Trác Vũ chỉ chỉ đầu mình, giọng tự hào vô cùng.
Lôi Đình bình tĩnh nhìn cậu, như thể không nhận ra người yêu mình. Mãi lâu sau, anh mới thở dài, “Sao không nói trước với anh, để anh còn chuẩn bị? Chúng mình đi từng bước không được à? Lớn lối tuyên bố với cả thế giới như vậy, em không sợ anh không thu dọn được tàn cuộc à?”
“Em không còn thời gian nữa!” Hàn Trác Vũ rũ mắt, gương mặt tràn đầy bi ai. Cậu vốn cũng định đi từng bước, trước hết là xuất bản luận văn tóm tắt làm trụ cột cho ngành ion hoàn nguyên, sau đó dần dần công bố từng bộ phận nghiên cứu. Nhưng quan hệ của hai người bị công khai khiến cậu trở tay không kịp.
“Sao lại không có thời gian? Không lấy dung dịch ion hoàn nguyên ra, em cũng có vô số cách để chứng minh sự trong sạch của mình, cần gì phải tung vũ khí bí mật.” Lôi Đình nắm chặt mặt cậu, để cậu nhìn thẳng vào mình.
“Em nói em không có thời gian không phải vì Tống Liên Thành, mà là vì quan hệ của hai ta.” Hàn Trác Vũ quyết định bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình, “Anh cũng biết đúng không? Ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý để hai ta ở bên nhau. Với tính cách của ông, ông sẽ không ra tay với em, nhưng sẽ đưa em đi thật xa, ngăn cách hoàn toàn ba người nhà chúng ta. Em không muốn lang bạt tứ phía, không muốn rời khỏi hai người, càng không muốn hai người vì em mà trở mặt với người nhà.”
Nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, sự buồn bã trong mắt đã biến mất, đổi thành tự tin kiêu ngạo, “Vậy nên em phải tung át chủ bài của mình ra, em muốn mọi người khóc lóc van xin em ở bên anh.”
Chừng vài phút sau, Lôi Đình mới tiêu hóa toàn bộ những lời này, từ ban đầu buồn cười chuyển thành cười to, dùng sức kéo người yêu vào trong lòng.
“Thiếu niên cần anh bảo vệ lúc trước hóa ra đã trưởng thành rồi, có thể dùng khả năng của mình để bảo vệ gia đình mình. Em biết hiện giờ anh mừng thế nào không? Anh vui sắp phát điên rồi. Nhưng mà em đừng nghĩ đến cảnh khóc lóc van xin, nhiều nhất là ngầm đồng ý thôi.” Ngậm lấy cánh môi của thanh niên, Lôi Đình vẫn còn buồn cười. Vốn đã sớm chuẩn bị đấu tranh với người nhà, cũng tìm vài nơi trú ẩn ở nước ngoài, nhưng hết thảy không cần nữa rồi.
“Anh vui là tốt rồi. Em có thể chấp nhận việc lôi kéo quan hệ của nhà họ Lôi, chỉ khi họ đưa em thứ em muốn. Em chỉ cần anh với Tiểu Sâm thôi.” Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, tay vuốt mái tóc của người đàn ông.
“Sao anh cảm thấy mình vô dụng thế nhỉ?” Lôi Đình nhướn mày, đè thanh niên lên ghế, hôn sâu.
“Đừng, em còn phải về trường lấy tư liệu trong phòng thí nghiệm. Ở đấy người phức tạp quá, không thích hợp để em làm nghiên cứu.” Nu hôn vừa chấm dứt, Hàn Trác Vũ nắm chặt bàn tay người đàn ông đang chui vào trong quần áo mình.
“Đi thôi.” Lôi Đình vẫn chưa thỏa mãn, thè lưỡi liếm môi.
Nhận được tin, ba đời nhà họ Lôi ngồi cùng nhau thương lượng.
“Ông nội, xem ra kế hoạch đưa Tiểu Vũ ra nước ngoài của ông bỏ đi rồi. Chúng ta không chỉ đưa một người đi, mà là đưa cả tương lai Trung Quốc, cháu tin là rất nhiều nước sẽ vui mừng khôn xiết với sự ngu xuẩn của chúng ta.” Lôi Húc nghiêm túc mở miệng.
“Giờ chẳng những không thể đưa thằng bé đi, mà còn phải ra sức lôi kéo thằng bé.” Lôi Hưng Bang tỉnh táo phân tích.
“Ý của mấy đứa là bảo ông đóng gói Lôi Đình và Tiểu Sâm rồi tặng cho thằng bé ấy hả?” Lôi lão gia tử giận dữ đập quải trượng. Tuy ông cũng rất thích Hàn Trác Vũ, nhưng dù sao cũng chỉ là người ngoài, mới ở chung được hai năm, dù thích thế nào cũng không thể nào bằng cháu chắt nhà mình. Bảo ông trơ mắt nhìn cháu trai sống cả đời với đàn ông, ông cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
“Không thì làm sao? Chỉ cần chúng ta chia rẽ hai người, chẳng khác nào đẩy Tiểu Vũ ra ngoài, đối với nhà họ Lôi chỉ có hại mà không có lợi.” Lôi Húc ngoài miệng phân tích rất khách quan, nhưng kỳ thật rất muốn giúp em mình. Anh khác Lôi lão gia tử, tiếp nhận nền giáo dục kiểu mới, bởi vậy rất thoải mái với quan hệ nam nam.
“Để ông nghĩ đã.” Dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, Lôi lão gia tử không nói chắc chắn.
Đúng lúc đó, quản gia gõ cửa phòng, “Lão gia tử, tướng quân Vương Kỳ qua thăm.”
“Sao tự dưng ông ta lại tới?” Lôi lão gia tử nhướn mày. Nhà họ Vương từ trước tới nay luôn trung lập, kiêng kỵ nhất là việc dính dáng với nhà họ Lôi và nhà họ Khâu, sao bỗng dưng không mời mà tới?
Lôi Hưng Bang nói, “Bố, nghe nói tháng trước Vương lão gia tử bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, chắc chắn là hướng về Tiểu Vũ.”
“Chúng ta xuống đi đã. Từ giờ sẽ có rất nhiều khách tới. Dù sao trên thế giới này, chẳng có ai thoát khỏi sinh lão bệnh tử cả.” Lôi Húc xuống trước, trong lòng thầm nghĩ: Chú em tinh mắt thật, Tiểu Vũ dịu dàng, đẹp trai, tài giỏi, ngoài giới tính không phù hợp ra, còn lại đều xứng là con dâu xuất sắc nhất trăm năm qua của nhà họ Lôi.
Hàn Trác Vũ sớm đã bị mọi người lãng quên, chỉ có các phóng viên vẫn tập trung ống kính vào cậu, muốn chụp được biểu cảm xấu hổ, chột dạ hoặc sợ hãi của cậu.
“Tôi đã trình bày xong, hi vọng mọi người cho cậu Hàn Trác Vũ ít thời gian để biện minh cho mình.” Hai tay giơ lên ý bảo mọi người im lặng, Tống Liên Thành cười tao nhã với Hàn Trác Vũ, trong mắt để lộ vui mừng vì tin mình đã thắng.
Bên dưới có người bật cười, tất cả đều đang chờ xem Hàn Trác Vũ sẽ lật ngược thế cờ như thế nào trước biểu hiện hoàn mỹ của Tống Liên Thành. Nhưng đây dường như là nhiệm vụ bất khả thi, vì trong một giờ vừa rồi, Tống Liên Thành đã chỉ rõ phương hướng nghiên cứu và định hướng phát triển trong tương lai của nguyên tử ion.
Lời cần nói ông đã nói hết, để lại cho Hàn Trác Vũ chỉ có năm chữ - Không còn gì để nói.
“Cảm ơn tiến sĩ Tống đã cho tôi nửa giờ, đối với tôi mà nói vậy là quá đủ rồi.” Hàn Trác Vũ từ từ mở miệng, biểu cảm rất bình tĩnh, “Thứ lỗi cho tôi vì không thể chia sẻ thành quả nghiên cứu của tôi với mọi người, vì đấy là bí mật tối cao của phóng thí nghiệm cá nhân của tôi. Nhưng tôi có thể mời mọi người cùng nhau chứng kiến một kì tích.”
Bên dưới liền hừ lạnh. So với sự thẳng thắn bộc trực biết gì nói đấy của Tống Liên Thành, sự ích kỉ của thanh niên lại càng tầm thường.
Tống Liên Thành vẫn biểu cảm tin chắc mình sẽ thắng, nhưng không ai biết trong lòng ông đang bất an thế nào. Kỳ tích? Phải là kỳ tích gì mới có thể lật ngược thế cờ? Chẳng lẽ cậu ta đã tách được dung dịch ion hoàn nguyên? Điều đó không thể nào xảy ra, ion hoàn nguyên tuy tồn tại trên lý thuyết, nhưng hiện tại, không ai biết chúng ở đâu. Việc này đòi hỏi các nhà khoa học phải dùng mọi loại vật chất để thí nghiệm. Mà trên trái đất này, chỉ riêng những sinh vật đã biết cũng đến hơn 200 triệu loại, sinh vật không biết tên lại càng đếm không xuể, dù mỗi ngày thí nghiệm 100 loại, ít nhất cũng cần đến hơn 50 năm mới kiểm tra xong toàn bộ. Điều này không thể nào xảy ra!
Hàn Trác Vũ liếc Tống Liên Thành, ra hiệu bảo trợ lý bê một chiếc bình khí nito và một tủ giữ nhiệt bình thường, đặt giữa bục.
“Đây là một cụm tế bào ung thư, các chuyên gia ở đây có thể qua nhìn.” Lấy một chiếc đĩa petri từ trong tủ giữ nhiệt ra đặt trước kính hiển vi, đồng thời điều chỉnh tiêu cự của kính và camera, Hàn Trác Vũ phóng to hình ảnh của tế bào ung thư lên màn hình phía sau.
Tế bào ung thư màu vàng xen xanh lá đang vươn vô số râu ra quấn chặt lấy tế bào khỏe mạnh xung quanh, tựa như một con ác quỷ đang giương nanh múa vuốt, đẫm hơi thở tử vong.
Những người đang ngồi đây toàn người có tiếng trong giới y học, sớm đã quen với hình ảnh này. Ngược lại, có rất nhiều phóng viên thốt lên sợ hãi. Họ không hề ngờ tới một tế bào bình thường sau khi bệnh biến thành tế bào ung thư nhìn lại đáng sợ như vậy. Nổi hết da gà rồi.
Thấy không ai lên quan sát, Hàn Trác Vũ cũng thở phào. Cậu chậm rãi đeo găng tay plastic, dùng kìm gắp một chiếc ống nghiệm nhỏ nhìn như trống rỗng từ trong bình khí ni tơ ra, bình tĩnh mở miệng, “Tôi đã dùng gần hai năm, hao tốn vài tỷ để lấy ra 1mg dung dịch ion hoàn nguyên, vốn định dùng thể làm thí nghiệm lâm sàng, nhưng để chứng minh trong sạch của mình, tôi đành phải dùng nó cho buổi biểu diễn vô nghĩa này.”
Tiếng xì xào bàn tàn dưới sân khấu bỗng im bặt, ai nấy đều mở to mắt nhìn chằm chằm ống nghiệm, như thể nó sắp nở hoa đến nơi.
Ngón tay Tống Liên Thành đang run lên, nhưng sự kiêu ngạo không cho phép ông ta rời khỏi buổi họp báo. Ông ta đang đợi, đợi một bữa tiệc ăn mừng tưng bừng hoặc lời tuyên án thân bại danh liệt.
Thanh niên dùng kim tiêm cẩn thận lấy dung dịch ion hoàn nguyên, rót vào đĩa petri. Chất lỏng màu lam nhạt vây quanh tế bào ung thư, năm phút sau, màu xanh vàng buồn nôn bên ngoài tế bào dần nhạt đi, để lộ màu hồng phấn bình thường, vô số xúc tu dần đứt gãy, sau đó héo rũ rồi chết. Tế bào vốn mất đi sức sống lại một lần nữa sinh sôi nảy nở.
Đây đúng là kỳ tích không thể nào diễn tả bằng lời. Nếu cảnh này là thật, vậy chỉ cần tiêm 1mg dung dịch ion hoàn nguyên này vào cơ thể người bệnh, không cần phẫu thuật, không cần uống thuốc, mà vẫn có thể ngăn cản tế bào ung thư phát triển, hơn nữa còn giúp cơ thể sắp héo rũ của người bệnh một lần nữa sinh sôi.
Học giả được mời đến rốt cuộc không kìm nén được chấn động trong lòng, vội vàng chạy lên sân khấu muốn tận mắt chứng kiến kì tích này. Phóng viên ai nấy đều giơ cao máy ảnh, điên cuồng lưu giữ lại quá trình tế bào ung thư lột xác trên màn hình.
Giờ phút này, đến cùng là ai sao chép ai, không cần nói cũng biết. Tống Liên Thành nói thì hay, nhưng sao có thể sánh bằng vật thật? Chẳng lẽ Hàn Trác Vũ người ta chỉ đọc luận văn của ông là hô biến ra 1mg dung dịch ion hoàn nguyên à? Lúc máy ảnh chĩa thẳng vào Tống Liên Thành, chỉ thấy ông ta đờ người, hai tay che kín mặt, không để biểu cảm tuyệt vọng của mình lộ ra trước mặt mọi người. Ông ta biết mình xong rồi.
Lôi Đình thấy thanh niên lấy dung dịch ion hoàn nguyên ra thì đã biết rõ tình hình có thể vượt ra khỏi tầm kiểm soát, ngay lập tức gọi an ninh đến. Nếu dung dịch ion hoàn nguyên được mở rộng sản xuất, vậy tuổi thọ trung bình của con người sẽ tăng thêm đến 50 năm, thậm chí còn chữa trị được rất nhiều căn bệnh được coi là nan y ở thời điểm hiện tại.
Người yêu của anh đã thay đổi hoàn toàn giới y học, cũng thay đổi lịch sử cả nhân loại. Cậu sẽ trở thành quốc bảo của Trung Quốc, ngay cả chủ tịch nước trước mặt cậu cũng phải cúi đầu. Vì cậu có thể giúp họ chống lại sinh lão bệnh tử. Hai tay cậu mới xứng với danh hiệu ‘Bàn tay Thượng đế”.
“Hàn Trác Vũ, xin hỏi cậu tách được dung dịch ion hoàn nguyên từ sinh vật nào?”
“Hàn Trác Vũ, xin hỏi sau buổi họp báo này, cậu còn viết luận văn nào về vấn đề này nữa không?”
“Hàn Trác Vũ…”
Đội ngũ an ninh võ trang đầy đủ ngăn cản biển người đang ùa đến như thủy triều, Hàn Trác Vũ thu dọn đĩa petri và kính hiển vi, vội vàng rời đi dưới sự hộ tống của Lôi Đình.
“Chú muốn nói chuyện riêng với cháu.” Lôi Đình túm lấy tay thanh niên, Khúc Tĩnh thấy vậy thì mang theo đồ dùng rời đi dưới sự hộ tống của bộ phận an ninh.
“Nói chuyện gì?” Ngồi vào xe chống đạn, Hàn Trác Vũ bình tĩnh mở miệng.
“Em có biết tin tức này được công khai thì sẽ gây chấn động như thế nào không? Bộ óc của em sẽ bị cả thế giới cướp đoạt! Em không muốn sống nữa à?” Lôi Đình hổn hển.
“Nếu mọi người muốn sống lâu hơn thì không được phép ổn thương bộ não của em. Nó hiện tại là vô giá, nếu hủy diệt nó, trong vòng năm mươi năm tới, không ai có thể siêu việt thành tựu của nó. Vì tính mạng của mình, họ sẽ chỉ biết lôi kéo em, không ai dám đắc tội em.” Hàn Trác Vũ chỉ chỉ đầu mình, giọng tự hào vô cùng.
Lôi Đình bình tĩnh nhìn cậu, như thể không nhận ra người yêu mình. Mãi lâu sau, anh mới thở dài, “Sao không nói trước với anh, để anh còn chuẩn bị? Chúng mình đi từng bước không được à? Lớn lối tuyên bố với cả thế giới như vậy, em không sợ anh không thu dọn được tàn cuộc à?”
“Em không còn thời gian nữa!” Hàn Trác Vũ rũ mắt, gương mặt tràn đầy bi ai. Cậu vốn cũng định đi từng bước, trước hết là xuất bản luận văn tóm tắt làm trụ cột cho ngành ion hoàn nguyên, sau đó dần dần công bố từng bộ phận nghiên cứu. Nhưng quan hệ của hai người bị công khai khiến cậu trở tay không kịp.
“Sao lại không có thời gian? Không lấy dung dịch ion hoàn nguyên ra, em cũng có vô số cách để chứng minh sự trong sạch của mình, cần gì phải tung vũ khí bí mật.” Lôi Đình nắm chặt mặt cậu, để cậu nhìn thẳng vào mình.
“Em nói em không có thời gian không phải vì Tống Liên Thành, mà là vì quan hệ của hai ta.” Hàn Trác Vũ quyết định bày tỏ suy nghĩ chân thật của mình, “Anh cũng biết đúng không? Ông nội chắc chắn sẽ không đồng ý để hai ta ở bên nhau. Với tính cách của ông, ông sẽ không ra tay với em, nhưng sẽ đưa em đi thật xa, ngăn cách hoàn toàn ba người nhà chúng ta. Em không muốn lang bạt tứ phía, không muốn rời khỏi hai người, càng không muốn hai người vì em mà trở mặt với người nhà.”
Nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, sự buồn bã trong mắt đã biến mất, đổi thành tự tin kiêu ngạo, “Vậy nên em phải tung át chủ bài của mình ra, em muốn mọi người khóc lóc van xin em ở bên anh.”
Chừng vài phút sau, Lôi Đình mới tiêu hóa toàn bộ những lời này, từ ban đầu buồn cười chuyển thành cười to, dùng sức kéo người yêu vào trong lòng.
“Thiếu niên cần anh bảo vệ lúc trước hóa ra đã trưởng thành rồi, có thể dùng khả năng của mình để bảo vệ gia đình mình. Em biết hiện giờ anh mừng thế nào không? Anh vui sắp phát điên rồi. Nhưng mà em đừng nghĩ đến cảnh khóc lóc van xin, nhiều nhất là ngầm đồng ý thôi.” Ngậm lấy cánh môi của thanh niên, Lôi Đình vẫn còn buồn cười. Vốn đã sớm chuẩn bị đấu tranh với người nhà, cũng tìm vài nơi trú ẩn ở nước ngoài, nhưng hết thảy không cần nữa rồi.
“Anh vui là tốt rồi. Em có thể chấp nhận việc lôi kéo quan hệ của nhà họ Lôi, chỉ khi họ đưa em thứ em muốn. Em chỉ cần anh với Tiểu Sâm thôi.” Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, tay vuốt mái tóc của người đàn ông.
“Sao anh cảm thấy mình vô dụng thế nhỉ?” Lôi Đình nhướn mày, đè thanh niên lên ghế, hôn sâu.
“Đừng, em còn phải về trường lấy tư liệu trong phòng thí nghiệm. Ở đấy người phức tạp quá, không thích hợp để em làm nghiên cứu.” Nu hôn vừa chấm dứt, Hàn Trác Vũ nắm chặt bàn tay người đàn ông đang chui vào trong quần áo mình.
“Đi thôi.” Lôi Đình vẫn chưa thỏa mãn, thè lưỡi liếm môi.
Nhận được tin, ba đời nhà họ Lôi ngồi cùng nhau thương lượng.
“Ông nội, xem ra kế hoạch đưa Tiểu Vũ ra nước ngoài của ông bỏ đi rồi. Chúng ta không chỉ đưa một người đi, mà là đưa cả tương lai Trung Quốc, cháu tin là rất nhiều nước sẽ vui mừng khôn xiết với sự ngu xuẩn của chúng ta.” Lôi Húc nghiêm túc mở miệng.
“Giờ chẳng những không thể đưa thằng bé đi, mà còn phải ra sức lôi kéo thằng bé.” Lôi Hưng Bang tỉnh táo phân tích.
“Ý của mấy đứa là bảo ông đóng gói Lôi Đình và Tiểu Sâm rồi tặng cho thằng bé ấy hả?” Lôi lão gia tử giận dữ đập quải trượng. Tuy ông cũng rất thích Hàn Trác Vũ, nhưng dù sao cũng chỉ là người ngoài, mới ở chung được hai năm, dù thích thế nào cũng không thể nào bằng cháu chắt nhà mình. Bảo ông trơ mắt nhìn cháu trai sống cả đời với đàn ông, ông cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
“Không thì làm sao? Chỉ cần chúng ta chia rẽ hai người, chẳng khác nào đẩy Tiểu Vũ ra ngoài, đối với nhà họ Lôi chỉ có hại mà không có lợi.” Lôi Húc ngoài miệng phân tích rất khách quan, nhưng kỳ thật rất muốn giúp em mình. Anh khác Lôi lão gia tử, tiếp nhận nền giáo dục kiểu mới, bởi vậy rất thoải mái với quan hệ nam nam.
“Để ông nghĩ đã.” Dù sao cũng phải lấy đại cục làm trọng, Lôi lão gia tử không nói chắc chắn.
Đúng lúc đó, quản gia gõ cửa phòng, “Lão gia tử, tướng quân Vương Kỳ qua thăm.”
“Sao tự dưng ông ta lại tới?” Lôi lão gia tử nhướn mày. Nhà họ Vương từ trước tới nay luôn trung lập, kiêng kỵ nhất là việc dính dáng với nhà họ Lôi và nhà họ Khâu, sao bỗng dưng không mời mà tới?
Lôi Hưng Bang nói, “Bố, nghe nói tháng trước Vương lão gia tử bị chuẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi, chắc chắn là hướng về Tiểu Vũ.”
“Chúng ta xuống đi đã. Từ giờ sẽ có rất nhiều khách tới. Dù sao trên thế giới này, chẳng có ai thoát khỏi sinh lão bệnh tử cả.” Lôi Húc xuống trước, trong lòng thầm nghĩ: Chú em tinh mắt thật, Tiểu Vũ dịu dàng, đẹp trai, tài giỏi, ngoài giới tính không phù hợp ra, còn lại đều xứng là con dâu xuất sắc nhất trăm năm qua của nhà họ Lôi.
Danh sách chương