Trên ngực con mình vẫn còn cắm đầy dây, dáng người cường tráng lúc trước đã gầy gò thành da bọc xương, vì chảy máu trong nên làn da có màu hồng đậm không bình thường, trên trán, trên tay chân có rất nhiều vết thương, dùng từ thương tích đầy mình cũng không thể nào miêu tả hết. Vốn tưởng với nghị lực phi thường của con mình sẽ vượt qua ải này, ai ngờ anh lại đi đột ngột như vậy.
Anh mới 34 tuổi, đang ở giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời. Anh còn có vợ con cần chăm sóc, có bố mẹ cần hiếu kính, có vô số lý tưởng chưa kịp thực hiện, sao anh lại đi như vậy? Mẹ Quách chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, nắm chặt tay chồng khóc lóc, chết sống không chịu tiếp nhận sự thật nghiệt ngã này. Lôi lão gia tử dùng sức chống quải trượng, không để mình ngất đi.
“Dung dịch ion hoàn nguyên đâu, tiêm dung dịch ion hoàn nguyên cho con đi! Không phải nói thuốc này có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh sao? Muốn bao nhiêu tiền cũng được!” Như nhớ ra cái gì, mẹ Quách gào lên với Khúc Tĩnh.
“Để tách được 1ml dung dịch ion hoàn nguyên cần từ hai đến ba năm, Lôi Đình không đợi được. Bà nén bi thương đi thôi.” Khúc Tĩnh đau khổ xua tay.
“Sao có thể? Phòng thí nghiệm của ông không còn 1ml nào à? Tôi không tin…” Mẹ Quách sắp phát điên đến nơi, ngay cả bố Lôi cũng không khuyên can được.
Lôi Húc vừa vội vàng chạy tới vội kéo mẹ đang ra sức đánh Khúc Tĩnh ra.
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức lên.
Tiếng gào thét, tiếng khóc lóc, giờ Hàn Trác Vũ chẳng nghe được gì cả, cậu chôn mặt vào lòng bàn tay lạnh như băng của người yêu, dòng nước mắt nóng hổi chảy dọc theo tay anh, nhưng không thể nào mang lại cho cậu dù chỉ là một chút ấm áp.
Người đàn ông đã từng đến bên cậu, dịu dàng nói với cậu ‘Đừng sợ, có anh đây rồi’ đã mất rồi. Anh kéo cậu ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng, dạy cho cậu biết cái gì là yêu, cái gì là được yêu, cái gì là gia đình, cái gì là trách nhiệm, cái gì là hạnh phúc, cái gì là vui vẻ…
Anh tạo nên những ký ức đẹp nhất trong đời cậu. Nhưng những ký ức đẹp đẽ, hy vọng về hạnh phúc sau này, khi anh rời đi bỗng chốc hóa thành hư vô như tấm gương, choang một cái rồi vỡ tan.
Cậu ra sức khiến mình trở nên hoạt bát hơn, tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, tất cả chỉ vì có thể sánh vai với người đàn ông này đi hết đường đời dài đằng đẵng. Nếu không có anh, tất cả những cố gắng của cậu còn nghĩa lý gì nữa chứ?
Hai vay gầy của cậu run lên liên hồi, tiếng nức nở khiến lòng người đau xót bật ra qua hai hàm răng cắn chặt. Giờ phút này, cậu không kiên cường được nữa. Tinh thần cậu đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Tôi liên tục giúp đỡ người khác, vì sao không ai đến giúp tôi? Tôi không cần trí tuệ vượt xa người thường, không cần cơ thể khỏe mạnh, không cần tiền tài như nước, cũng chẳng cần thanh danh địa vị. Tôi chỉ cần Lôi Đình sống lại thôi! Nếu có thể làm cho anh ấy sống lại, tôi sẵn lòng dùng tính mạng của mình đi đổi…” Hàn Trác Vũ không biết mình đang khẩn cầu ai, có lẽ là 9527, cũng có lẽ là thần linh vốn không tồn tại.
Mất đi người yêu, cậu cũng chẳng còn dũng khí để tiếp tục sống. Vẫn nói bác sĩ không thể tự cứu mình, cậu có thể động viên người khác nhìn về phía trước, đến lượt mình mới nhận ra việc này khó khăn đến mức nào.
“Hu hu hu ~ Kí chủ, cậu đừng như vậy mà.” 9527 nghẹn ngào mở miệng, “Tôi, tôi giúp cậu cứu đồng chí Đại Chính! Tôi sẽ trao toàn bộ chính năng lượng tôi dự trữ cho anh ta! Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy, tôi giáng cấp cũng có nghĩa là cơ thể cậu sẽ suy yếu toàn diện.”
Sớm chiều làm bạn với kí chủ, trong lòng 9527, kí chủ chính là người nhà, là chỗ dựa duy nhất của nó trên thế gian này. Nếu có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng kí chủ, việc gì nó cũng sẵn sàng làm. Ước mong thăng cấp lúc trước giờ cũng chẳng quan trọng như hạnh phúc niềm vui của kí chủ.
Nghe thấy tin này, Hàn Trác Vũ đã quên khóc. Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, luồng chính năng lượng khổng lồ liền từ trán cậu, qua lòng bàn tay của Lôi Đình chạy thẳng vào tim.
Nghe thấy lời thì thầm ‘lấy mạng đổi mạng’ của thanh niên, bố Lôi cảm thấy không đành lòng, chậm rãi đi qua, đang định vỗ vai cậu an ủi, không ngờ đèn trên máy nháy lên, tất cả các thiết bị rít lên.
Ba giây sau, ánh đèn nhấp nháy bỗng bình thường, điện tâm đồ đã thành đường thẳng tắp bỗng chốc dao động. Lúc đầu rất yếu ớt, nhưng không lâu sau lại càng ngày càng mạnh. Cảnh thần kỳ này khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Sống lại rồi! Lôi Đình sống lại rồi! Mau gọi người đi!” Khúc Tĩnh đi đến bên giường bệnh kiểm tra mạch của anh, kích động hét lên.
Hàn Trác Vũ đứng dậy kiểm tra, phát hiện mắt của anh dần có tiêu cự, trái tim vừa mới đau đớn cực hạn nay lại nghênh đón niềm vui sướng khôn cùng, lại thấy đầu đau như búa bổ, lảo đảo ngã xuống.
“Tiểu Vũ, con làm sao vậy Tiểu Vũ?” Bố Lôi kịp thời đỡ thanh niên đột nhiên ngất xỉu.
20 phút sau, Khúc Tĩnh đi ra khỏi phòng bênh, biểu cảm trên mặt vừa mừng vừa lo, “Đúng là kỳ tích! Tình trạng hiện tại của Lôi Đình rất ổn định, tim đập rất đều, tình trạng chảy máu trong toàn thân đã dừng lại, vừa rồi còn bài tiết ra 70ml nước tiểu. Cứ theo đà này, sớm muộn gì cậu ta cũng khôi phục.
“Tiểu Vũ thì sao?” Bố Lôi lo lắng hỏi.
“Không biết vì sao, tất cả các cơ quan cơ thể của Tiểu Vũ đều suy yếu, cũng may việc suy yếu đã tạm dừng, nhưng trong một đến hai năm tới, cơ thể Tiểu Vũ sẽ rất yếu, khả năng miễn dịch cũng kém đi. Chúng tôi đang tìm nguyên nhân.” Khúc Tĩnh trong lòng nghi ngờ vô cùng. Một chàng trai mới ngoài hai mươi, sao lại xuất hiện tình trạng này? Chẳng lẽ là lấy mạng đổi mạng thật à? Tuy Khúc Tĩnh là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng Lôi Đình đột nhiên sống lại, Tiểu Vũ đột nhiên ngã xuống, tình huống kì lạ như vậy chỉ có dùng cách đó mới giải thích được.
“Tiểu Vũ nói muốn lấy mạng mình đổi cho Lôi Đình, có phải…” Dường như ý thức được mình không nên nói với vẩn trước mặt bác sĩ, bố Lôi vội vàng dừng lại, xua tay, vào phòng bệnh ICU nhìn hai người đang nằm song song.
“Chắc chắn rồi! Mọi người không phát hiện vừa rồi đèn nháy liên hồi à! Chắc chắn là Tiểu Vũ cứu Lôi Đình. Cảm ơn con, mẹ cảm ơn con!” Tay Quách Anh Hà dính chặt lên cửa sổ, cách không vuốt ve gương mặt con trai và con dâu, nước mắt rơi không ngừng.
“Chuyện này không ai được nói ra!” Lôi lão gia tử uy nghiêm hạ lệnh. Ông già rồi, lại càng tin tưởng vào thiên mệnh, nếu không, ai thử giải thích xem làm thế nào để một người đã chết đột nhiên sống lại?
“Ông yên tâm, cháu sẽ không để ai truyền đi đâu.” Lôi Húc nhìn mấy người cấp dưới thân tín và y tá đứng ngoài. Mọi người vội vã cúi đầu, câm như hến.
Ba ngày sau, Hàn Trác Vũ chậm rãi mở mắt, đèn chân không trên nóc nhà rất chói mắt, khiến cậu bất giác nghiêng đầu tránh né, tay đột nhiên bị người nắm chặt, dùng lực rất lớn thiếu chút nữa là bóp nát xương ngón tay.
Cậu nhìn lại, thấy hai mắt đỏ bừng của Lôi Đình.
“Em/Anh tỉnh rồi.” Hai giọng nói khàn khàn đồng thời vang lên, sau đó mỉm cười với nhau.
Lúc bị chôn ở dưới đống phế tích, Lôi Đình tự nhủ mình nhất định phải sống sót đi ra ngoài, nhưng cơn đau kịch liệt ở ngực nói cho anh biết, có lẽ hi vọng đó quá xa vời. Anh sợ hãi, lo lắng, lại càng thêm may mắn vì mình không để người yêu rơi vào cảnh nguy hiểm này. Khi một sức sống căng tràn xâm nhập vào cơ thể anh, anh bỗng cảm nhận được nước mắt nóng hổi của người yêu ở lòng bàn tay. Nhiệt độ đó thiêu cháy linh hồn anh, thúc giục anh mau chóng tỉnh lại.
Rất nhiều tình cảm, rất nhiều xúc động đều nghẹn ở cổ họng, không thể nào thốt ra. Anh chỉ biết, người trước mặt này là mạng cua ranh!
“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 3 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh…”
“Đinh…”
“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Tôi chưa bao giờ biết rằng giá trị cảm ơn cũng có thể tăng theo cấp số cộng thế này. Lần đầu đã tặng ngay 500500 điểm giá trị cảm ơn, 9527 tôi quả nhiên không cứu nhầm người! Kí chủ, cơ thể suy yếu của cậu khôi phục là một quá trình rất lâu dài, cần ít nhất chục triệu điểm chính năng lượng. Những giá trị cảm ơn này tôi không lấy, dùng để khôi phục cơ thể cậu hết, chờ cậu khỏe lại phải giúp thôi thăng cấp đấy!” 9527 nước mắt lưng tròng nói.
“Đương nhiên rồi. Cảm ơn cậu 9527.” Hàn Trác Vũ dùng sức nắm chặt tay người yêu.
Bên ngoài phòng, người nhà họ Lôi nhìn hai người nằm trên hai chiếc giường bệnh song song, tay nắm chặt, ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ.
Một tháng sau, hai người về nhà chính. Lôi Sâm vui sướng nhào về phía bố, lại bị Lôi Húc kéo lại, mắng, “Đã nói với cháu là không được tùy tiện nhào vào người hai bố mà. Hai người còn bị thương đấy.”
“Cháu sai rồi. Cháu chỉ là vui quá thôi!” Lôi Sâm ngoan ngoãn kiểm điểm, được thả ra thì lại vội vàng chạy tới, hai tay một trái một phải cầm lấy tay hai bố, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Đứa nhỏ không hề biết trong hơn một tháng vừa qua, hai người bố của mình đã trải qua những chuyện đáng sợ đến như thế nào.
“Mau tới ăn cơm đi!” Me Quách dọn cơm xong, vui vẻ gọi.
Người một nhà cười cười nói nói ngồi xuống.
“Tiểu Vũ ăn canh gà đi, trong có cả nhân sâm trăm năm với đông trùng hạ thảo đấy, bổ lắm.” Mẹ Quách đặt một bát canh đầy ăm ắp tới trước mặt con dâu, tha thiết nhìn cậu uống hết, giờ mới múc thêm bát nữa cho con trai út. Khả năng tự lành của con rất mạnh, khôi phục còn nhanh hơn con dâu. Hôm nay nhìn thấy con dâu mặt trắng bệch, mẹ Quách lại nhớ tới việc cậu dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy mạng con, trong lòng cảm động vô cùng, hận không thể hái sao trên trời xuống cho cậu.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Hàn Trác Vũ mất tự nhiên cười cười. Lúc trước thì ghét mình, giờ thì coi mình như vàng như bạc, thái độ thay đổi hoàn toàn này khiến cậu không quen lắm.
Bố Lôi và Lôi lão gia tử vẫn giống lúc trước, im lặng, nghiêm túc, không gần không xa. Thái độ như vậy lại khiến người cảm thấy yên tâm hơn.
Ăn cơm xong, người một nhà ngồi ngoài phòng khách tivi. Lôi lão gia tử cầm một tờ giấy đỏ xuống tầng, đưa cho Hàn Trác Vũ, “Cất cẩn thận, đừng có làm mất.”
Hàn Trác Vũ mở ra nhìn, kinh ngạc nói không lên lời. Đây là giấy đăng kí kết hôn, dán ảnh chụp của hai chồng chồng, trên còn có con dấu đỏ tươi.
“Pháp luật Trung Quốc hình như không công nhận hôn nhân đồng tính.” Cậu nghi hoặc nhìn về phía Lôi lão gia tử.
“Thứ lão già này muốn thì phải có. Pháp luật Trung Quốc không thừa nhận, nhưng lão già này thừa nhận. Nếu sau này Lôi Đình đối xử với cháu không ra gì, lão già này là người đầu tiên không tha cho nó!” Lôi lão gia tử đập quải trượng, cảnh cáo cháu trai đang cười ngây ngô.
Mạng của cháu trai là thanh niên dùng mạng của mình đổi lấy. Cả đời người, gặp được mấy người ngay cả mệnh cũng sẵn sàng trao cho mình? Dù sao ông chưa từng gặp. Nếu không để cháu trai ôm chặt người này, ông cũng thấy hối hận thay cho cháu mình!
“Cháu cảm ơn ông ạ!” Hàn Trác Vũ chân thành nói lời cảm ơn. Món quà này quá quý giá, đúng là thứ cậu mơ ước bấy lâu.
“Hai đứa sống hạnh phúc đã là lời cảm ơn tốt nhất với ông già này rồi.” Lôi lão gia tử khụ khụ, chậm rãi lên tầng, cái mặt cười ngu của cháu mình nhìn ngứa mắt quá, ông không chịu được.
“Vợ à, sau này em là vợ anh rồi!” Lôi Đình ôm thanh niên, hôn mấy cái.
Nghe xem nói lảm nhảm gì kìa! Lông mày Lôi lão gia tử giật giật, mắt lại ánh lên sự vui mừng.
CHÍNH VĂN HOÀN
Anh mới 34 tuổi, đang ở giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời. Anh còn có vợ con cần chăm sóc, có bố mẹ cần hiếu kính, có vô số lý tưởng chưa kịp thực hiện, sao anh lại đi như vậy? Mẹ Quách chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, nắm chặt tay chồng khóc lóc, chết sống không chịu tiếp nhận sự thật nghiệt ngã này. Lôi lão gia tử dùng sức chống quải trượng, không để mình ngất đi.
“Dung dịch ion hoàn nguyên đâu, tiêm dung dịch ion hoàn nguyên cho con đi! Không phải nói thuốc này có thể giúp người ta cải tử hoàn sinh sao? Muốn bao nhiêu tiền cũng được!” Như nhớ ra cái gì, mẹ Quách gào lên với Khúc Tĩnh.
“Để tách được 1ml dung dịch ion hoàn nguyên cần từ hai đến ba năm, Lôi Đình không đợi được. Bà nén bi thương đi thôi.” Khúc Tĩnh đau khổ xua tay.
“Sao có thể? Phòng thí nghiệm của ông không còn 1ml nào à? Tôi không tin…” Mẹ Quách sắp phát điên đến nơi, ngay cả bố Lôi cũng không khuyên can được.
Lôi Húc vừa vội vàng chạy tới vội kéo mẹ đang ra sức đánh Khúc Tĩnh ra.
Hai mẹ con ôm nhau khóc nức lên.
Tiếng gào thét, tiếng khóc lóc, giờ Hàn Trác Vũ chẳng nghe được gì cả, cậu chôn mặt vào lòng bàn tay lạnh như băng của người yêu, dòng nước mắt nóng hổi chảy dọc theo tay anh, nhưng không thể nào mang lại cho cậu dù chỉ là một chút ấm áp.
Người đàn ông đã từng đến bên cậu, dịu dàng nói với cậu ‘Đừng sợ, có anh đây rồi’ đã mất rồi. Anh kéo cậu ra khỏi vực thẳm tuyệt vọng, dạy cho cậu biết cái gì là yêu, cái gì là được yêu, cái gì là gia đình, cái gì là trách nhiệm, cái gì là hạnh phúc, cái gì là vui vẻ…
Anh tạo nên những ký ức đẹp nhất trong đời cậu. Nhưng những ký ức đẹp đẽ, hy vọng về hạnh phúc sau này, khi anh rời đi bỗng chốc hóa thành hư vô như tấm gương, choang một cái rồi vỡ tan.
Cậu ra sức khiến mình trở nên hoạt bát hơn, tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, tất cả chỉ vì có thể sánh vai với người đàn ông này đi hết đường đời dài đằng đẵng. Nếu không có anh, tất cả những cố gắng của cậu còn nghĩa lý gì nữa chứ?
Hai vay gầy của cậu run lên liên hồi, tiếng nức nở khiến lòng người đau xót bật ra qua hai hàm răng cắn chặt. Giờ phút này, cậu không kiên cường được nữa. Tinh thần cậu đã sụp đổ hoàn toàn rồi.
“Tôi liên tục giúp đỡ người khác, vì sao không ai đến giúp tôi? Tôi không cần trí tuệ vượt xa người thường, không cần cơ thể khỏe mạnh, không cần tiền tài như nước, cũng chẳng cần thanh danh địa vị. Tôi chỉ cần Lôi Đình sống lại thôi! Nếu có thể làm cho anh ấy sống lại, tôi sẵn lòng dùng tính mạng của mình đi đổi…” Hàn Trác Vũ không biết mình đang khẩn cầu ai, có lẽ là 9527, cũng có lẽ là thần linh vốn không tồn tại.
Mất đi người yêu, cậu cũng chẳng còn dũng khí để tiếp tục sống. Vẫn nói bác sĩ không thể tự cứu mình, cậu có thể động viên người khác nhìn về phía trước, đến lượt mình mới nhận ra việc này khó khăn đến mức nào.
“Hu hu hu ~ Kí chủ, cậu đừng như vậy mà.” 9527 nghẹn ngào mở miệng, “Tôi, tôi giúp cậu cứu đồng chí Đại Chính! Tôi sẽ trao toàn bộ chính năng lượng tôi dự trữ cho anh ta! Nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần đấy, tôi giáng cấp cũng có nghĩa là cơ thể cậu sẽ suy yếu toàn diện.”
Sớm chiều làm bạn với kí chủ, trong lòng 9527, kí chủ chính là người nhà, là chỗ dựa duy nhất của nó trên thế gian này. Nếu có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng kí chủ, việc gì nó cũng sẵn sàng làm. Ước mong thăng cấp lúc trước giờ cũng chẳng quan trọng như hạnh phúc niềm vui của kí chủ.
Nghe thấy tin này, Hàn Trác Vũ đã quên khóc. Nhưng không đợi cậu kịp phản ứng, luồng chính năng lượng khổng lồ liền từ trán cậu, qua lòng bàn tay của Lôi Đình chạy thẳng vào tim.
Nghe thấy lời thì thầm ‘lấy mạng đổi mạng’ của thanh niên, bố Lôi cảm thấy không đành lòng, chậm rãi đi qua, đang định vỗ vai cậu an ủi, không ngờ đèn trên máy nháy lên, tất cả các thiết bị rít lên.
Ba giây sau, ánh đèn nhấp nháy bỗng bình thường, điện tâm đồ đã thành đường thẳng tắp bỗng chốc dao động. Lúc đầu rất yếu ớt, nhưng không lâu sau lại càng ngày càng mạnh. Cảnh thần kỳ này khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
“Sống lại rồi! Lôi Đình sống lại rồi! Mau gọi người đi!” Khúc Tĩnh đi đến bên giường bệnh kiểm tra mạch của anh, kích động hét lên.
Hàn Trác Vũ đứng dậy kiểm tra, phát hiện mắt của anh dần có tiêu cự, trái tim vừa mới đau đớn cực hạn nay lại nghênh đón niềm vui sướng khôn cùng, lại thấy đầu đau như búa bổ, lảo đảo ngã xuống.
“Tiểu Vũ, con làm sao vậy Tiểu Vũ?” Bố Lôi kịp thời đỡ thanh niên đột nhiên ngất xỉu.
20 phút sau, Khúc Tĩnh đi ra khỏi phòng bênh, biểu cảm trên mặt vừa mừng vừa lo, “Đúng là kỳ tích! Tình trạng hiện tại của Lôi Đình rất ổn định, tim đập rất đều, tình trạng chảy máu trong toàn thân đã dừng lại, vừa rồi còn bài tiết ra 70ml nước tiểu. Cứ theo đà này, sớm muộn gì cậu ta cũng khôi phục.
“Tiểu Vũ thì sao?” Bố Lôi lo lắng hỏi.
“Không biết vì sao, tất cả các cơ quan cơ thể của Tiểu Vũ đều suy yếu, cũng may việc suy yếu đã tạm dừng, nhưng trong một đến hai năm tới, cơ thể Tiểu Vũ sẽ rất yếu, khả năng miễn dịch cũng kém đi. Chúng tôi đang tìm nguyên nhân.” Khúc Tĩnh trong lòng nghi ngờ vô cùng. Một chàng trai mới ngoài hai mươi, sao lại xuất hiện tình trạng này? Chẳng lẽ là lấy mạng đổi mạng thật à? Tuy Khúc Tĩnh là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng Lôi Đình đột nhiên sống lại, Tiểu Vũ đột nhiên ngã xuống, tình huống kì lạ như vậy chỉ có dùng cách đó mới giải thích được.
“Tiểu Vũ nói muốn lấy mạng mình đổi cho Lôi Đình, có phải…” Dường như ý thức được mình không nên nói với vẩn trước mặt bác sĩ, bố Lôi vội vàng dừng lại, xua tay, vào phòng bệnh ICU nhìn hai người đang nằm song song.
“Chắc chắn rồi! Mọi người không phát hiện vừa rồi đèn nháy liên hồi à! Chắc chắn là Tiểu Vũ cứu Lôi Đình. Cảm ơn con, mẹ cảm ơn con!” Tay Quách Anh Hà dính chặt lên cửa sổ, cách không vuốt ve gương mặt con trai và con dâu, nước mắt rơi không ngừng.
“Chuyện này không ai được nói ra!” Lôi lão gia tử uy nghiêm hạ lệnh. Ông già rồi, lại càng tin tưởng vào thiên mệnh, nếu không, ai thử giải thích xem làm thế nào để một người đã chết đột nhiên sống lại?
“Ông yên tâm, cháu sẽ không để ai truyền đi đâu.” Lôi Húc nhìn mấy người cấp dưới thân tín và y tá đứng ngoài. Mọi người vội vã cúi đầu, câm như hến.
Ba ngày sau, Hàn Trác Vũ chậm rãi mở mắt, đèn chân không trên nóc nhà rất chói mắt, khiến cậu bất giác nghiêng đầu tránh né, tay đột nhiên bị người nắm chặt, dùng lực rất lớn thiếu chút nữa là bóp nát xương ngón tay.
Cậu nhìn lại, thấy hai mắt đỏ bừng của Lôi Đình.
“Em/Anh tỉnh rồi.” Hai giọng nói khàn khàn đồng thời vang lên, sau đó mỉm cười với nhau.
Lúc bị chôn ở dưới đống phế tích, Lôi Đình tự nhủ mình nhất định phải sống sót đi ra ngoài, nhưng cơn đau kịch liệt ở ngực nói cho anh biết, có lẽ hi vọng đó quá xa vời. Anh sợ hãi, lo lắng, lại càng thêm may mắn vì mình không để người yêu rơi vào cảnh nguy hiểm này. Khi một sức sống căng tràn xâm nhập vào cơ thể anh, anh bỗng cảm nhận được nước mắt nóng hổi của người yêu ở lòng bàn tay. Nhiệt độ đó thiêu cháy linh hồn anh, thúc giục anh mau chóng tỉnh lại.
Rất nhiều tình cảm, rất nhiều xúc động đều nghẹn ở cổ họng, không thể nào thốt ra. Anh chỉ biết, người trước mặt này là mạng cua ranh!
“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 3 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh…”
“Đinh…”
“Đinh ~ Nhận được 1000 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Tôi chưa bao giờ biết rằng giá trị cảm ơn cũng có thể tăng theo cấp số cộng thế này. Lần đầu đã tặng ngay 500500 điểm giá trị cảm ơn, 9527 tôi quả nhiên không cứu nhầm người! Kí chủ, cơ thể suy yếu của cậu khôi phục là một quá trình rất lâu dài, cần ít nhất chục triệu điểm chính năng lượng. Những giá trị cảm ơn này tôi không lấy, dùng để khôi phục cơ thể cậu hết, chờ cậu khỏe lại phải giúp thôi thăng cấp đấy!” 9527 nước mắt lưng tròng nói.
“Đương nhiên rồi. Cảm ơn cậu 9527.” Hàn Trác Vũ dùng sức nắm chặt tay người yêu.
Bên ngoài phòng, người nhà họ Lôi nhìn hai người nằm trên hai chiếc giường bệnh song song, tay nắm chặt, ai nấy đều nở nụ cười vui vẻ.
Một tháng sau, hai người về nhà chính. Lôi Sâm vui sướng nhào về phía bố, lại bị Lôi Húc kéo lại, mắng, “Đã nói với cháu là không được tùy tiện nhào vào người hai bố mà. Hai người còn bị thương đấy.”
“Cháu sai rồi. Cháu chỉ là vui quá thôi!” Lôi Sâm ngoan ngoãn kiểm điểm, được thả ra thì lại vội vàng chạy tới, hai tay một trái một phải cầm lấy tay hai bố, miệng cười ngoác đến tận mang tai. Đứa nhỏ không hề biết trong hơn một tháng vừa qua, hai người bố của mình đã trải qua những chuyện đáng sợ đến như thế nào.
“Mau tới ăn cơm đi!” Me Quách dọn cơm xong, vui vẻ gọi.
Người một nhà cười cười nói nói ngồi xuống.
“Tiểu Vũ ăn canh gà đi, trong có cả nhân sâm trăm năm với đông trùng hạ thảo đấy, bổ lắm.” Mẹ Quách đặt một bát canh đầy ăm ắp tới trước mặt con dâu, tha thiết nhìn cậu uống hết, giờ mới múc thêm bát nữa cho con trai út. Khả năng tự lành của con rất mạnh, khôi phục còn nhanh hơn con dâu. Hôm nay nhìn thấy con dâu mặt trắng bệch, mẹ Quách lại nhớ tới việc cậu dùng tuổi thọ của mình để đổi lấy mạng con, trong lòng cảm động vô cùng, hận không thể hái sao trên trời xuống cho cậu.
“Con cảm ơn mẹ ạ.” Hàn Trác Vũ mất tự nhiên cười cười. Lúc trước thì ghét mình, giờ thì coi mình như vàng như bạc, thái độ thay đổi hoàn toàn này khiến cậu không quen lắm.
Bố Lôi và Lôi lão gia tử vẫn giống lúc trước, im lặng, nghiêm túc, không gần không xa. Thái độ như vậy lại khiến người cảm thấy yên tâm hơn.
Ăn cơm xong, người một nhà ngồi ngoài phòng khách tivi. Lôi lão gia tử cầm một tờ giấy đỏ xuống tầng, đưa cho Hàn Trác Vũ, “Cất cẩn thận, đừng có làm mất.”
Hàn Trác Vũ mở ra nhìn, kinh ngạc nói không lên lời. Đây là giấy đăng kí kết hôn, dán ảnh chụp của hai chồng chồng, trên còn có con dấu đỏ tươi.
“Pháp luật Trung Quốc hình như không công nhận hôn nhân đồng tính.” Cậu nghi hoặc nhìn về phía Lôi lão gia tử.
“Thứ lão già này muốn thì phải có. Pháp luật Trung Quốc không thừa nhận, nhưng lão già này thừa nhận. Nếu sau này Lôi Đình đối xử với cháu không ra gì, lão già này là người đầu tiên không tha cho nó!” Lôi lão gia tử đập quải trượng, cảnh cáo cháu trai đang cười ngây ngô.
Mạng của cháu trai là thanh niên dùng mạng của mình đổi lấy. Cả đời người, gặp được mấy người ngay cả mệnh cũng sẵn sàng trao cho mình? Dù sao ông chưa từng gặp. Nếu không để cháu trai ôm chặt người này, ông cũng thấy hối hận thay cho cháu mình!
“Cháu cảm ơn ông ạ!” Hàn Trác Vũ chân thành nói lời cảm ơn. Món quà này quá quý giá, đúng là thứ cậu mơ ước bấy lâu.
“Hai đứa sống hạnh phúc đã là lời cảm ơn tốt nhất với ông già này rồi.” Lôi lão gia tử khụ khụ, chậm rãi lên tầng, cái mặt cười ngu của cháu mình nhìn ngứa mắt quá, ông không chịu được.
“Vợ à, sau này em là vợ anh rồi!” Lôi Đình ôm thanh niên, hôn mấy cái.
Nghe xem nói lảm nhảm gì kìa! Lông mày Lôi lão gia tử giật giật, mắt lại ánh lên sự vui mừng.
CHÍNH VĂN HOÀN
Danh sách chương