Không lâu sau khi mấy thiếu niên rời đi, sĩ quan phụ tá cầm một xấp tư liệu đi vào.
Lôi Đình đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, nghiêm túc đọc.
“Nhị thiếu gia, lần này anh bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Sĩ quan hạ thấp giọng, trong giọng nói toát ra chút trách móc.
Lôi Đình nhướn mày liếc anh một cái, sau đó lại tiếp tục đọc, tư liệu viết rất đầy đủ về cuộc sống của Hàn Trác Vũ và anh em nhà họ Thạch, ngay cả việc nhỏ cũng có. Nếu để mấy thiếu niên vừa rời đi trông thấy, không chừng sẽ sợ toát mồ hôi hột, có những việc ngay chính bọn họ đều quên, trên tư liệu lại đều viết rõ.
“Hàn Trác Vũ thật sự mắc bệnh tự kỷ, lúc bị bệnh tuổi cũng tầm tiểu thiếu gia, chừng ba bốn tuổi. Anh xem đoạn clip này này, lúc ấy rất ầm ĩ trong nước, chúng ta lại đang làm nhiệm vụ ở biên giới, vậy nên không để ý.” Sĩ quan mở laptop, phát một đoạn clip.
Trên màn hình, đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn thẳng vào camera, nói rõ từng từ, “Vì muốn giúp thôi.” Sau đó cậu cúi đầu, lông mi dài khẽ rung rung, bộc lộ bất an sâu thẳm trong lòng.
Lôi Đình chớp mắt, đến khi clip kết thúc lại ấn xem lại, lặp lại vài lần, cuối cùng dừng clip lại đoạn thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng. Đôi mắt kia cô đơn, đen láy, lại trong trẻo vô cùng, anh cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa. Một cậu bé có được đôi mắt như vậy, nhân cách sao có thể tệ được? Tất cả hoài nghi của anh chẳng khác nào vũ nhục cậu.
Lôi Đình chậm rãi thở dài, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra chút áy náy. Nhưng vì an toàn của con trai, dù đề phòng thế nào cũng không đủ. Bị người thân cận nhất phản bội, chuyện này không thể xảy ra một lần nữa! “Tôi thật sự rất tò mò không biết mẹ của cậu bé làm thế nào. Cậu bé thích cô độc, lại không kháng cự việc vượt qua rào cản trong lòng, dùng cách thức của riêng mình yêu thương thế giới này, dù bị thương tổn cũng không sợ, quả thật rất… Đặc biệt…” Người đàn ông nhíu mày nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nàn. Tuy thời gian ở chung rất ngắn, nhưng anh đã nhận ra, cậu là một thiếu niên rất tuyệt vời!
“Đây là thông tin về cuộc sống của cậu bé và chị Hàn khi ở nước ngoài.” Sĩ quan sớm biết thủ trưởng sẽ để ý tới điểm này, lập tức lấy một tập tài liệu khác, bên trên ghi rõ những việc Hàn Gia Mỹ làm khi một mình đưa con ra nước ngoài.
Lôi Đình nhận lấy, đọc rất cẩn thận. Có thể thấy, Hàn Trác Vũ trở thành một thiếu niên xuất sắc như vậy, đương nhiên không phải công lao của An Quốc Nhân lạnh lùng cùng Lôi Lệ Trân cay nghiệt. Kinh nghiệm giáo dục Hàn Trác Vũ của Hàn Gia Mỹ quả thật rất đáng để Lôi Đình tham khảo. Anh hi vọng, một ngày nào đó, con trai mình cũng sẽ trở thành một người giống Hàn Trác Vũ. Tin rằng tất cả cha mẹ ở Trung Quốc đều có hy vọng như vậy.
“Đúng ra vừa rồi tôi phải giữ cậu bé lại.” Đọc tư liệu xong, so sánh sự quan tâm chăm sóc của Hàn Gia Mỹ cùng sự lạnh lùng lợi dụng của An Quốc Nhân, Lôi Đình khẽ trầm ngâm. Hóa ra đứa bé kia không phải trân bảo trong lòng cha mẹ như anh nghĩ, như vậy, đón cậu về đây cũng không cần phải áy náy với cha mẹ cậu. Anh tin rằng, chỉ cần mình mở miệng, An Quốc Nhân cùng Lôi Lệ Trân nhất định sẽ chắp tay đưa cậu tới. Nhưng quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của đứa bé kia, tóm lại cũng phải đợi con trai tỉnh lại đã.
Lôi Đình mặt không biểu tình thầm suy nghĩ.
Tiếng gõ cửa vang lên, sĩ quan đi ra mở cửa, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lôi Sâm và Hàn Trác Vũ đã có. Anh đọc qua một lần, khẽ thở ra, lúc này mới đưa cho thủ trưởng.
“Đã có kết luận rồi, Hàn Trác Vũ rất khỏe mạnh, tiểu thiếu gia cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là thuốc an thần loại thường, cứ để cơ thể tự thanh lọc là được.” Sĩ quan lấy báo cáo xét nghiệm máu, chỉ vào kết luận bên dưới.
Biểu cảm của Lôi Đình không chút nào thả lỏng, ngược lại càng thêm sa sầm.
Sĩ quan lui ra sau một bước, không nói gì. Bọn họ đều biết, trong mắt đám liều mạng kia, Lôi Sâm sớm đã là một người chết, người chết thì không cần lãng phí thuốc phiện đắt đỏ để tra tấn, chỉ cần tiêm thuốc an thần rồi vận chuyển đi là được. Nói đúng hơn, bọn họ chỉ cần bóp mạnh một cái là có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng nhỏ bé này.
Lôi Đình cảm thấy trái tim mình thắt lại, mãi đến khi chạm vào súng bên hông mới bình tĩnh đôi chút.
Sĩ quan rất giỏi nhìn sắc mặt, nhẹ giọng mở miệng, “Nhị thiếu gia, đây không phải là lỗi của anh. Nếu anh không hạ lệnh truy đuổi đến cùng, khiến đám liệu mạng kia có chút sợ hãi, có lẽ tiểu thiếu gia đã bị sát hại trước khi bắt cóc rồi. Bọn họ chỉ muốn báo thù, không phải bắt cóc tống tiền. Việc anh làm là đúng.”
“Nhưng, tôi vẫn đến chậm một bước! Nếu không có cậu bé kia…” Anh không nói được thành lời.
“Việc không xảy ra thì đừng nhắc tới, tiểu thiếu gia vẫn khỏe mạnh mà.” Sĩ quan nhìn anh.
“Cậu nói không sai.” Lôi Đình chậm rãi ngả xuống ghế, trên gương mặt để lộ sự mệt mỏi hiếm quá. May mắn Hàn Trác Vũ xuất hiện đúng lúc, con trai mới có thể bình an trở lại bên mình, mà mình thì không cần sống trong hối hận và tự trách.
Sĩ quan cảm thấy rất giật mình, một người đàn ông trưởng thành rắn rỏi, hóa ra cũng có mặt yếu ớt như vậy, may mắn tiểu thiếu gia không có việc gì, chuyện lần này trùng hợp như vậy, có lẽ là ông trời phù hộ nhà họ Lôi.
Đúng lúc đó, Hàn Trác Vũ vừa mới bước chân vào cửa nhà thì bị sự hào phóng của Lôi Đình chấn động.
“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Lục Bân (sĩ quan phụ tá)!”
“Chuyện, chuyện gì vậy?” 9527 thoát khỏi World of Warcraft, kinh ngạc hỏi. Bố của đồng chí Tiểu Chính đúng là vừa ra tay là khác hẳn! Chỉ một lần mà những 500 điểm, hào phóng vậy!
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lắc đầu, tiếp tục vào nhà. Cậu từ trước đến nay không quan tâm giá trị cảm ơn, nhưng số lượng giá trị cảm ơn lại là tiêu chuẩn để cậu phán đoán người tốt hay xấu. Người đàn ông lạnh lùng như Lôi Đình vậy mà lại biết ơn mình như vậy, có lẽ, anh không đáng sợ như vẻ bề ngoài.
Trong lúc thiếu niên miên man suy nghĩ, 9527 đột nhiên gào lên, “Kí chủ, có người động vào máy tính của chúng ta! Cậu chờ một lát, tôi mở camera lên ngay!” Một giây sau, 9527 tiếp tục nói, “Là An Minh Hoài, cậu ta đang xem trang bị trong games của tôi. Định động vào trang bị cực phẩm của hệ thống này à? Đồ nhân loại xấu xa, cậu nhất định sẽ biết tay tôi!”
Hàn Trác Vũ híp mắt, nhanh chóng thay dép, đi về phòng mình.
An Minh Hoài đang ngồi trước laptop của Hàn Trác Vũ. Kỳ nghỉ hè lần này, cậu ta không đi du lịch đâu cả, mà tự lập cho mình một thời gian biểu học tập kín mít. Hàn Trác Vũ càng ngày càng xuất sắc, khiến cậu ta cảm thấy áp lực vô cùng. Người ta lúc cần học thì học, lúc nghỉ ngơi thì chỉ có giờ nghỉ trưa là đọc thêm sách và làm bài tập, buổi chiều và buổi tối toàn đi chơi. Ngược lại với cậu ta, ngày 24 tiếng đồng hồ, cậu dùng gần 18 tiếng để học, vậy mà vẫn bị Hàn Trác Vũ bỏ xa.
Giờ ở trường, học sinh khác nhìn thấy cậu thì lúc nào cũng gọi cậu là “em trai Hàn Trác Vũ”, cậu như thể biến thành vật phẩm phụ thuộc của Hàn Trác Vũ, không tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Điều này khiến cậu phẫn nộ, luống cuống, thậm chí căm hận.
Hôm nay, sau tám giờ học liên tục, cậu bỗng nhiên muốn vào phòng Hàn Trác Vũ xem, có lẽ có thể tìm ra bí mật khiến thành tích học tập của Hàn Trác Vũ luôn cao. Kết quả thì sao, người ta cũng dùng cùng sách tham khảo, làm cùng sách bài tập với cậu, chẳng có gì khác, mở laptop còn đang bật World of Warcraft ra, rồi lại vào bảng thuộc tính nhân vật, một đám trang bị cực phẩm đập vào mắt cậu ta.
Trong việc học lúc nào cũng dẫn đầu, chơi games cũng rất xuất sắc, cậu ta tuyệt không muốn thừa nhận mình không bằng người ta, không bằng một người mắc chứng tự kỷ, đầu óc không bình thường. Bị đối phương vượt xa cả đời? Chắc, chắn, không, được!
Đôi mắt khô khốc của An Minh Hoài phủ kín tơ máu, âm trầm nhìn màn hình máy tính, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu ta mới tỉnh táo lại.
“Anh về rồi à? Đi chơi vui không?” Biểu cảm âm trầm nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười thân thiện.
Hàn Trác Vũ nhìn bàn tay đang đặt trên chuột của cậu ta.
An Minh Hoài vội vàng giải thích, “Là thế này, em có một bài không biết làm, nên muốn qua mượn sách bài tập của anh. Em đoán chắc chắn anh đã làm xong rồi, lúc vào lại phát hiện máy tính không tắt nên định tắt luôn giúp anh. Em tưởng anh phải đi chơi hơn một tháng, như vậy rất lãng phí điện.”
“Lừa người à, chắc chắn cậu ta đang định trộm trang bị cực phẩm của tôi!” 9527 rất không thích người nhà họ An, cảm thấy bọn họ đều rất dối trá. Hiện giờ nó đã có chức năng phát hiện nói dối, ai đang nói dối nó chỉ cần quét một cái là biết. An Minh Hoài không hề có ý định mượn sách bài tập.
Hàn Trác Vũ mở to cửa ra, lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”
An Minh Hoài nắm chặt tay, trên mặt lại nở nụ cười áy náy, “Em xin lỗi, em không nên tự ý vào phòng anh, lần sau em sẽ không làm vậy nữa. Sắp đến 6h30 rồi, anh mau tắm rửa rồi xuống ăn tối đi.” Từ sau khi Hàn Trác Vũ thay đổi, An Quốc Nhân bắt đầu chấp nhận thời gian biểu của cậu, bảy giờ ăn sáng, 12h15’ trưa ăn cơm, 6h30 ăn tối; trong bữa ăn còn săn sóc hỏi thăm việc học của cậu, khiến An Minh Hoài ghen tị vô cùng.
Hàn Trác Vũ không nói gì, đợi đến khi cậu ta rời khỏi phòng liền lập tức đóng cửa.
“Qua kiểm tra của hệ thống, cậu ta đã động vào bàn học, giá sách, ngăn kéo, và cả máy tính của tôi nữa. Không mất thứ gì cả.” 9527 nhanh chóng kiểm tra cả phòng rồi nói, “Đề nghị kí chủ lắp khóa thông minh, như vậy tôi có thể giám sát việc ra vào căn phòng này. Đúng rồi, camera lúc nào cũng phải mở nữa.”
“Không cần lắp khóa, tôi sắp rời khỏi đây rồi.” Thiếu niên cởi quần áo đi tắm, không chút lưu luyến nói.
“Kí chủ nói đúng, thi lên đại học là chúng ta được tự do rồi. Tôi tin kí chủ nhất định sẽ đỗ đại học y thủ đô, sau đó trở thành bác sĩ giỏi nhất trên thế giới!” 9527 nịnh nọt.
6h30’, Hàn Trác Vũ đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn. An Quốc Nhân có chút bất ngờ, “Sao về đột ngột vậy? Không phải bảo đi chơi một tháng sao? Xảy ra chuyện gì à?”
Hàn Trác Vũ ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm, không hề định trả lời ông.
An Quốc Nhân đã sớm quen với việc con trai ít nói, cười tủm tỉm mở miệng, “Hôm nay hiệu trưởng mấy đứa gọi điện thoại cho bố, bảo tháng mười tới sẽ cử con đi tham gia Olympic vật lý quốc tế, nghe nói giải nhất sẽ được cộng 20 điểm vào điểm thi đại học, nếu con nỗ lực thì hy vọng đạt giải rất cao. Sang năm là thi tốt nghiệp rồi, bố hy vọng con có thể giành được giải nhất, rồi lấy được Trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước, làm rạng danh dòng họ.” Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, không nói đến thành tích học tập xuất sắc của con trai, chỉ riêng điểm thưởng cậu giành được thôi đã chừng 50 – 60 điểm rồi. Chỉ cần không sơ suất gì, danh hiệu Trạng nguyên ban khoa học tự nhiên là vật trong tầm tay.
Hàn Trác Vũ cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói. Hai năm qua, các cuộc thi của trường gần như đều giao cho cậu, cậu có muốn đi thi hay không thì chẳng ai quan tâm cả.
An Quốc Nhân rất quan tâm, ra vẻ một người bố ân cần, lại không nhận ra con trai chỉ ăn hai món một mặn một chay ngay trước mặt, những món ăn khác để xa tuyệt không đụng đến, lại càng không biết cậu cần gì. Đối với ông, con trai chỉ là công cụ để chứng tỏ năng lực cùng nhân phẩm của ông trong sự nghiệp chính trị. Nói cho cùng, người ông quan tâm nhất chỉ có ông mà thôi.
An Minh Hoài lại không hiểu rõ bản chất con người ông, tay cầm đũa khẽ run lên, giận dữ nhai từng miếng thịt.
Lôi Lệ Trân đau lòng xoa đầu con trai, mắt chợt lóe lên. Thằng con hoang này sắp mười bảy rồi, mình không thể do dự nữa.
Lôi Đình đứng dậy đi ra ngoài phòng khách, nghiêm túc đọc.
“Nhị thiếu gia, lần này anh bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.” Sĩ quan hạ thấp giọng, trong giọng nói toát ra chút trách móc.
Lôi Đình nhướn mày liếc anh một cái, sau đó lại tiếp tục đọc, tư liệu viết rất đầy đủ về cuộc sống của Hàn Trác Vũ và anh em nhà họ Thạch, ngay cả việc nhỏ cũng có. Nếu để mấy thiếu niên vừa rời đi trông thấy, không chừng sẽ sợ toát mồ hôi hột, có những việc ngay chính bọn họ đều quên, trên tư liệu lại đều viết rõ.
“Hàn Trác Vũ thật sự mắc bệnh tự kỷ, lúc bị bệnh tuổi cũng tầm tiểu thiếu gia, chừng ba bốn tuổi. Anh xem đoạn clip này này, lúc ấy rất ầm ĩ trong nước, chúng ta lại đang làm nhiệm vụ ở biên giới, vậy nên không để ý.” Sĩ quan mở laptop, phát một đoạn clip.
Trên màn hình, đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn thẳng vào camera, nói rõ từng từ, “Vì muốn giúp thôi.” Sau đó cậu cúi đầu, lông mi dài khẽ rung rung, bộc lộ bất an sâu thẳm trong lòng.
Lôi Đình chớp mắt, đến khi clip kết thúc lại ấn xem lại, lặp lại vài lần, cuối cùng dừng clip lại đoạn thiếu niên ngẩng đầu nhìn thẳng. Đôi mắt kia cô đơn, đen láy, lại trong trẻo vô cùng, anh cảm thấy tâm hồn mình như được gột rửa. Một cậu bé có được đôi mắt như vậy, nhân cách sao có thể tệ được? Tất cả hoài nghi của anh chẳng khác nào vũ nhục cậu.
Lôi Đình chậm rãi thở dài, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra chút áy náy. Nhưng vì an toàn của con trai, dù đề phòng thế nào cũng không đủ. Bị người thân cận nhất phản bội, chuyện này không thể xảy ra một lần nữa! “Tôi thật sự rất tò mò không biết mẹ của cậu bé làm thế nào. Cậu bé thích cô độc, lại không kháng cự việc vượt qua rào cản trong lòng, dùng cách thức của riêng mình yêu thương thế giới này, dù bị thương tổn cũng không sợ, quả thật rất… Đặc biệt…” Người đàn ông nhíu mày nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy vốn từ của mình quá nghèo nàn. Tuy thời gian ở chung rất ngắn, nhưng anh đã nhận ra, cậu là một thiếu niên rất tuyệt vời!
“Đây là thông tin về cuộc sống của cậu bé và chị Hàn khi ở nước ngoài.” Sĩ quan sớm biết thủ trưởng sẽ để ý tới điểm này, lập tức lấy một tập tài liệu khác, bên trên ghi rõ những việc Hàn Gia Mỹ làm khi một mình đưa con ra nước ngoài.
Lôi Đình nhận lấy, đọc rất cẩn thận. Có thể thấy, Hàn Trác Vũ trở thành một thiếu niên xuất sắc như vậy, đương nhiên không phải công lao của An Quốc Nhân lạnh lùng cùng Lôi Lệ Trân cay nghiệt. Kinh nghiệm giáo dục Hàn Trác Vũ của Hàn Gia Mỹ quả thật rất đáng để Lôi Đình tham khảo. Anh hi vọng, một ngày nào đó, con trai mình cũng sẽ trở thành một người giống Hàn Trác Vũ. Tin rằng tất cả cha mẹ ở Trung Quốc đều có hy vọng như vậy.
“Đúng ra vừa rồi tôi phải giữ cậu bé lại.” Đọc tư liệu xong, so sánh sự quan tâm chăm sóc của Hàn Gia Mỹ cùng sự lạnh lùng lợi dụng của An Quốc Nhân, Lôi Đình khẽ trầm ngâm. Hóa ra đứa bé kia không phải trân bảo trong lòng cha mẹ như anh nghĩ, như vậy, đón cậu về đây cũng không cần phải áy náy với cha mẹ cậu. Anh tin rằng, chỉ cần mình mở miệng, An Quốc Nhân cùng Lôi Lệ Trân nhất định sẽ chắp tay đưa cậu tới. Nhưng quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của đứa bé kia, tóm lại cũng phải đợi con trai tỉnh lại đã.
Lôi Đình mặt không biểu tình thầm suy nghĩ.
Tiếng gõ cửa vang lên, sĩ quan đi ra mở cửa, báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lôi Sâm và Hàn Trác Vũ đã có. Anh đọc qua một lần, khẽ thở ra, lúc này mới đưa cho thủ trưởng.
“Đã có kết luận rồi, Hàn Trác Vũ rất khỏe mạnh, tiểu thiếu gia cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là thuốc an thần loại thường, cứ để cơ thể tự thanh lọc là được.” Sĩ quan lấy báo cáo xét nghiệm máu, chỉ vào kết luận bên dưới.
Biểu cảm của Lôi Đình không chút nào thả lỏng, ngược lại càng thêm sa sầm.
Sĩ quan lui ra sau một bước, không nói gì. Bọn họ đều biết, trong mắt đám liều mạng kia, Lôi Sâm sớm đã là một người chết, người chết thì không cần lãng phí thuốc phiện đắt đỏ để tra tấn, chỉ cần tiêm thuốc an thần rồi vận chuyển đi là được. Nói đúng hơn, bọn họ chỉ cần bóp mạnh một cái là có thể dễ dàng lấy đi sinh mạng nhỏ bé này.
Lôi Đình cảm thấy trái tim mình thắt lại, mãi đến khi chạm vào súng bên hông mới bình tĩnh đôi chút.
Sĩ quan rất giỏi nhìn sắc mặt, nhẹ giọng mở miệng, “Nhị thiếu gia, đây không phải là lỗi của anh. Nếu anh không hạ lệnh truy đuổi đến cùng, khiến đám liệu mạng kia có chút sợ hãi, có lẽ tiểu thiếu gia đã bị sát hại trước khi bắt cóc rồi. Bọn họ chỉ muốn báo thù, không phải bắt cóc tống tiền. Việc anh làm là đúng.”
“Nhưng, tôi vẫn đến chậm một bước! Nếu không có cậu bé kia…” Anh không nói được thành lời.
“Việc không xảy ra thì đừng nhắc tới, tiểu thiếu gia vẫn khỏe mạnh mà.” Sĩ quan nhìn anh.
“Cậu nói không sai.” Lôi Đình chậm rãi ngả xuống ghế, trên gương mặt để lộ sự mệt mỏi hiếm quá. May mắn Hàn Trác Vũ xuất hiện đúng lúc, con trai mới có thể bình an trở lại bên mình, mà mình thì không cần sống trong hối hận và tự trách.
Sĩ quan cảm thấy rất giật mình, một người đàn ông trưởng thành rắn rỏi, hóa ra cũng có mặt yếu ớt như vậy, may mắn tiểu thiếu gia không có việc gì, chuyện lần này trùng hợp như vậy, có lẽ là ông trời phù hộ nhà họ Lôi.
Đúng lúc đó, Hàn Trác Vũ vừa mới bước chân vào cửa nhà thì bị sự hào phóng của Lôi Đình chấn động.
“Đinh ~ Nhận được 500 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Lục Bân (sĩ quan phụ tá)!”
“Chuyện, chuyện gì vậy?” 9527 thoát khỏi World of Warcraft, kinh ngạc hỏi. Bố của đồng chí Tiểu Chính đúng là vừa ra tay là khác hẳn! Chỉ một lần mà những 500 điểm, hào phóng vậy!
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lắc đầu, tiếp tục vào nhà. Cậu từ trước đến nay không quan tâm giá trị cảm ơn, nhưng số lượng giá trị cảm ơn lại là tiêu chuẩn để cậu phán đoán người tốt hay xấu. Người đàn ông lạnh lùng như Lôi Đình vậy mà lại biết ơn mình như vậy, có lẽ, anh không đáng sợ như vẻ bề ngoài.
Trong lúc thiếu niên miên man suy nghĩ, 9527 đột nhiên gào lên, “Kí chủ, có người động vào máy tính của chúng ta! Cậu chờ một lát, tôi mở camera lên ngay!” Một giây sau, 9527 tiếp tục nói, “Là An Minh Hoài, cậu ta đang xem trang bị trong games của tôi. Định động vào trang bị cực phẩm của hệ thống này à? Đồ nhân loại xấu xa, cậu nhất định sẽ biết tay tôi!”
Hàn Trác Vũ híp mắt, nhanh chóng thay dép, đi về phòng mình.
An Minh Hoài đang ngồi trước laptop của Hàn Trác Vũ. Kỳ nghỉ hè lần này, cậu ta không đi du lịch đâu cả, mà tự lập cho mình một thời gian biểu học tập kín mít. Hàn Trác Vũ càng ngày càng xuất sắc, khiến cậu ta cảm thấy áp lực vô cùng. Người ta lúc cần học thì học, lúc nghỉ ngơi thì chỉ có giờ nghỉ trưa là đọc thêm sách và làm bài tập, buổi chiều và buổi tối toàn đi chơi. Ngược lại với cậu ta, ngày 24 tiếng đồng hồ, cậu dùng gần 18 tiếng để học, vậy mà vẫn bị Hàn Trác Vũ bỏ xa.
Giờ ở trường, học sinh khác nhìn thấy cậu thì lúc nào cũng gọi cậu là “em trai Hàn Trác Vũ”, cậu như thể biến thành vật phẩm phụ thuộc của Hàn Trác Vũ, không tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Điều này khiến cậu phẫn nộ, luống cuống, thậm chí căm hận.
Hôm nay, sau tám giờ học liên tục, cậu bỗng nhiên muốn vào phòng Hàn Trác Vũ xem, có lẽ có thể tìm ra bí mật khiến thành tích học tập của Hàn Trác Vũ luôn cao. Kết quả thì sao, người ta cũng dùng cùng sách tham khảo, làm cùng sách bài tập với cậu, chẳng có gì khác, mở laptop còn đang bật World of Warcraft ra, rồi lại vào bảng thuộc tính nhân vật, một đám trang bị cực phẩm đập vào mắt cậu ta.
Trong việc học lúc nào cũng dẫn đầu, chơi games cũng rất xuất sắc, cậu ta tuyệt không muốn thừa nhận mình không bằng người ta, không bằng một người mắc chứng tự kỷ, đầu óc không bình thường. Bị đối phương vượt xa cả đời? Chắc, chắn, không, được!
Đôi mắt khô khốc của An Minh Hoài phủ kín tơ máu, âm trầm nhìn màn hình máy tính, mãi đến khi tiếng mở cửa vang lên, cậu ta mới tỉnh táo lại.
“Anh về rồi à? Đi chơi vui không?” Biểu cảm âm trầm nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười thân thiện.
Hàn Trác Vũ nhìn bàn tay đang đặt trên chuột của cậu ta.
An Minh Hoài vội vàng giải thích, “Là thế này, em có một bài không biết làm, nên muốn qua mượn sách bài tập của anh. Em đoán chắc chắn anh đã làm xong rồi, lúc vào lại phát hiện máy tính không tắt nên định tắt luôn giúp anh. Em tưởng anh phải đi chơi hơn một tháng, như vậy rất lãng phí điện.”
“Lừa người à, chắc chắn cậu ta đang định trộm trang bị cực phẩm của tôi!” 9527 rất không thích người nhà họ An, cảm thấy bọn họ đều rất dối trá. Hiện giờ nó đã có chức năng phát hiện nói dối, ai đang nói dối nó chỉ cần quét một cái là biết. An Minh Hoài không hề có ý định mượn sách bài tập.
Hàn Trác Vũ mở to cửa ra, lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”
An Minh Hoài nắm chặt tay, trên mặt lại nở nụ cười áy náy, “Em xin lỗi, em không nên tự ý vào phòng anh, lần sau em sẽ không làm vậy nữa. Sắp đến 6h30 rồi, anh mau tắm rửa rồi xuống ăn tối đi.” Từ sau khi Hàn Trác Vũ thay đổi, An Quốc Nhân bắt đầu chấp nhận thời gian biểu của cậu, bảy giờ ăn sáng, 12h15’ trưa ăn cơm, 6h30 ăn tối; trong bữa ăn còn săn sóc hỏi thăm việc học của cậu, khiến An Minh Hoài ghen tị vô cùng.
Hàn Trác Vũ không nói gì, đợi đến khi cậu ta rời khỏi phòng liền lập tức đóng cửa.
“Qua kiểm tra của hệ thống, cậu ta đã động vào bàn học, giá sách, ngăn kéo, và cả máy tính của tôi nữa. Không mất thứ gì cả.” 9527 nhanh chóng kiểm tra cả phòng rồi nói, “Đề nghị kí chủ lắp khóa thông minh, như vậy tôi có thể giám sát việc ra vào căn phòng này. Đúng rồi, camera lúc nào cũng phải mở nữa.”
“Không cần lắp khóa, tôi sắp rời khỏi đây rồi.” Thiếu niên cởi quần áo đi tắm, không chút lưu luyến nói.
“Kí chủ nói đúng, thi lên đại học là chúng ta được tự do rồi. Tôi tin kí chủ nhất định sẽ đỗ đại học y thủ đô, sau đó trở thành bác sĩ giỏi nhất trên thế giới!” 9527 nịnh nọt.
6h30’, Hàn Trác Vũ đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn. An Quốc Nhân có chút bất ngờ, “Sao về đột ngột vậy? Không phải bảo đi chơi một tháng sao? Xảy ra chuyện gì à?”
Hàn Trác Vũ ngồi xuống, cầm đũa ăn cơm, không hề định trả lời ông.
An Quốc Nhân đã sớm quen với việc con trai ít nói, cười tủm tỉm mở miệng, “Hôm nay hiệu trưởng mấy đứa gọi điện thoại cho bố, bảo tháng mười tới sẽ cử con đi tham gia Olympic vật lý quốc tế, nghe nói giải nhất sẽ được cộng 20 điểm vào điểm thi đại học, nếu con nỗ lực thì hy vọng đạt giải rất cao. Sang năm là thi tốt nghiệp rồi, bố hy vọng con có thể giành được giải nhất, rồi lấy được Trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước, làm rạng danh dòng họ.” Điều này hoàn toàn có thể xảy ra, không nói đến thành tích học tập xuất sắc của con trai, chỉ riêng điểm thưởng cậu giành được thôi đã chừng 50 – 60 điểm rồi. Chỉ cần không sơ suất gì, danh hiệu Trạng nguyên ban khoa học tự nhiên là vật trong tầm tay.
Hàn Trác Vũ cúi đầu ăn cơm, im lặng không nói. Hai năm qua, các cuộc thi của trường gần như đều giao cho cậu, cậu có muốn đi thi hay không thì chẳng ai quan tâm cả.
An Quốc Nhân rất quan tâm, ra vẻ một người bố ân cần, lại không nhận ra con trai chỉ ăn hai món một mặn một chay ngay trước mặt, những món ăn khác để xa tuyệt không đụng đến, lại càng không biết cậu cần gì. Đối với ông, con trai chỉ là công cụ để chứng tỏ năng lực cùng nhân phẩm của ông trong sự nghiệp chính trị. Nói cho cùng, người ông quan tâm nhất chỉ có ông mà thôi.
An Minh Hoài lại không hiểu rõ bản chất con người ông, tay cầm đũa khẽ run lên, giận dữ nhai từng miếng thịt.
Lôi Lệ Trân đau lòng xoa đầu con trai, mắt chợt lóe lên. Thằng con hoang này sắp mười bảy rồi, mình không thể do dự nữa.
Danh sách chương