Khúc Tĩnh phất tay với Lôi Đình đứng cuối hành lang, tỏ vẻ mình sẽ chăm sóc cho thiếu niên, sau đó chầm chậm đi đến trước giường bệnh người đàn ông, lật xem bệnh án của ông.

Vợ người đàn ông thấy người tới là một ông lão mặc áo blouse trắng, biểu cảm dịu dàng lại chứa đựng trí tuệ vô vàn, trong lòng nảy sinh hi vọng, vội vàng chào hỏi, “Bác sĩ, chân chồng tôi có chữa được không?”

“Anh nhà bị thương bao lâu rồi?” Khúc Tĩnh không trực tiếp trả lời.

“Hai tháng rồi, ban đầu chỉ rách da, tưởng chỉ cần đắp lá thuốc là khỏi, ai biết càng ngày càng nặng.” Nói xong, người phụ nữ cúi đầu khóc, hối hận vô cùng. Người đàn ông cũng rên rỉ đầy đau đớn. Bọn họ đều là dân quê, sống nhờ lao động chân tay, không có chân thì sau này chẳng biết sống sau.

Tiếng kêu cứu truyền vào não đột nhiên cao vút, khiến Hàn Trác Vũ sợ tới mức lùi ra sau hai bước, tựa vào cửa. Dù trong lần cứu Tiểu Chính, cậu cũng chưa từng nghe thấy tiếng cầu cứu tuyệt vọng như thế.

Khúc Tĩnh liếc thiếu niên một cái, tiếp tục lật bệnh án và ảnh chụp CT, mày càng ngày càng nhíu chặt.

Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, vài phút sau, ông mới hỏi, “Bác sĩ của anh nhà nói như thế nào?”

Nghe vậy, người phụ nữ cố kìm nước mắt, thút thít nói, “Bác sĩ nói không còn cách nào nữa rồi, để phòng ngừa bệnh tình nặng hơn chỉ có thể cưa chân thôi.”

Nhiễm trùng máu là biến chứng của viêm xương cốt, qua hai tuần điều trị mà còn chưa đỡ, hơn nữa vi khuẩn ở miệng vết thương đã lờn thuốc, giờ chỉ còn cách cưa chân thôi, dù tập hợp toàn bộ bác sĩ ngoại khoa xuất sắc trên thế giới cũng sẽ đưa ra phương án như vậy.

Khúc Tĩnh lắc đầu thở dài, đành phải nói với người phụ nữ, “Chân của anh nhà phải sớm cưa thôi. Nếu bây giờ mổ thì chỉ cần cưa từ đầu gối, để thêm vài ngày, cả chân cũng không giữ được, mà còn có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.”

Muốn chân hay muốn mạng, chỉ cần không phải người quá cực đoan thì đều lựa chọn phương án thứ hai. Người phụ nữ che mặt nức nở, người đàn ông cắn răng quay mặt đi, che giấu biểu cảm tuyệt vọng đến vặn vẹo của mình.

Hàn Trác Vũ hoảng sợ lui về phía sau, mãi đến khi rời khỏi phòng bệnh rất xa, tiếng kêu cứu của người đàn ông mới dừng lại.

“Sao vậy? Sợ à?” Khúc Tĩnh đuổi theo, xoa đầu thiếu niên.

Hàn Trác Vũ yên lặng không nói gì, cảm giác bất lực đè nặng tim cậu, khiến cậu thấy rất khó chịu.

“Kí chủ, người bệnh như vậy đã khiến cậu không chịu nổi rồi à? Sau này làm bác sĩ sao được?” 9527 định nói khích, “Nếu cậu sợ thì giờ chúng ta về luôn. Sau này không thi ngành y nữa.”

“Không, tiếp tục!” Thiếu niên cố chấp lắc đầu, chậm rãi đi đến một nơi khác có tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng.

Khúc Tĩnh hứng thú nhướn mày, chậm rãi đi theo cậu.

Tầng dưới là khoa tim mạch, các phòng bệnh toàn những người bệnh nặng, tiếng kêu cứu văng vẳng khắp nơi. Vừa bước một bước vào tầng, Hàn Trác Vũ đã đau đầu vô cùng. Cậu chậm rãi đi qua từng gian phòng bệnh, lắng nghe tiếng gào thét của người bệnh, cuối cùng dừng lại ở một căn phòng. Đây là phòng bệnh VIP, cơ sở vật chất rất tốt, một ông lão nằm trên giường, mũi cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay cắm kim truyền, ngẩn người nhìn trần nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông cụ nghĩ là người thân của mình, mỉm cười quay đầu nhìn sang.

Nét mặt ông rất bình tĩnh, nhưng ngược lại, trong lòng lại không ngừng gào thét, không thê lương, không nhức óc, nhưng lại nặng nề bất lực hơn tất cả mọi người.

Cảm giác bị kéo xuống vũng bùn, không thể nào hô hấp được còn đáng sợ hơn những tiếng kêu cứu kia, Hàn Trác Vũ có chút sợ hãi.

“Cháu tìm ai vậy?” Một người phụ nữ cầm xấp giấy xét nghiệm bước vào, thấy Khúc Tĩnh mặc áo blouse trắng, biểu cảm nghi hoặc biến thành mừng rỡ, “Bác sĩ, anh xem hộ tôi xem khi nào bố tôi mổ được. Đã nằm viện suốt hai tháng rồi, người bệnh khác cũng xuất viện hết rồi, sao bố tôi mãi vẫn không đỡ?”

“Để tôi xem nào.” Khúc Tĩnh nhận giấy xét nghiệm trong tay người phụ nữ, rất nhanh đã hiểu ra.

“Xin lỗi, bố chị không mổ được, chỉ có thể điều trị bảo thủ.” Khúc Tĩnh lắc đầu, “Chị xem, nồng độ creatinin của ông đã hơn 400, đến mốc 500 là phải thẩm phân máu, tình trạng của thận còn nghiêm trọng hơn. Chỉ số đường huyết là 29, gián tiếp làm cho huyết áp lúc nào cũng cao. Nhiều năm dùng thuốc hạ huyết áp và hạ đường huyết đã ăn mòn cơ quan nội tạng của ông, làm ông không thể nào chịu được tổn thương mà cuộc phẫu thuật đem tới. Gia đình cứ kiên nhẫn chờ đi, đợi đến khi đường huyết và huyết áp hạ xuống mức yêu cầu lại nói.”

Người phụ nữ rất tuyệt vọng, ông lão lại như thể không để ý.

Tiếng kêu cứu nặng nề mà bất lực vẫn không ngừng vang lên trong đầu, Hàn Trác Vũ chậm rãi lùi ra hành lang, cẩn thận hít sâu.

“Tiếp tục không kí chủ?”

“Giờ đi đâu?”

9527 cùng Khúc Tĩnh đồng hời hỏi.

Hàn Trác Vũ mím môi, bước về phía nơi có tiếng kêu cứu đáng sợ nhất, đó là khoa ung thư ở tầng dưới.

Gương mặt tái nhợt của cậu tràn đầy nghiêm túc, bước từng bước lên những tiếng thét thê lương, những tiếng kêu tuyệt vọng, tiếng rên rỉ bất lực, đi vào hành lang.

Cách một cách cửa, cậu đã nhận được tín hiệu sắc nhọn nhất, ngay cả thần kinh cũng run lên, nhưng khi dùng chân đẩy cửa phòng ra, khung cảnh bên trong lại khiến cậu rất kinh ngạc.

Một cô gái tóc dài ngang vai ngồi khoanh chân trên giường bệnh, cầm tập giấy vẽ trong tay đang chăm chú tô vẽ, cửa sổ thoáng mở, ánh mặt trời ấm áp nhảy nhót đầy trên sàn nhà màu lam nhạt, cảm giác rất nhẹ nhàng thoải mái. Ngăn tủ cạnh giường bệnh bày đầy hoa hồng, hương hoa ngọt ngào che lấp hoàn toàn mùi thuốc khử trùng.

Đây là một căn phòng rất lãng mạn, như thể chẳng liên quan gì tới tín hiệu xin giúp đỡ sắc nhọn kia.

Hàn Trác Vũ ngây ngẩn cả người.

Cô gái ngậm bút vẽ nhìn qua, gương mặt ngơ ngác bỗng biến thành kinh ngạc, “Ai ~ Cậu, cậu là Hàn Trác Vũ đúng không?” Gương mặt xuất sắc, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, hai tay bó bột kín, đặc điểm rõ rệt như vậy thì không thể nào nhận sai được.

Hàn Trác Vũ sững sờ gật đầu.

“A, tốt quá! Là cậu thật à! Hôm qua tớ còn định mang hoa sang thăm cậu, giờ cậu lại tới đây rồi, thần kỳ thật…” Cô bé nhảy xuống giường, xỏ dép lê chạy tới, lúc thì xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, lúc lại bóp bóp hai má mịn mạng của cậu, mặt mày hớn hở vui vẻ vô cùng, chẳng nhìn ra là đang bệnh.

Tuy vậy, khi cô gái tới gần, tiếng kêu cứu sắc bén lại càng thêm chói tai.

Hàn Trác Vũ đang định lùi ra sau, thông báo của hệ thống lại cứu vớt thần kinh như sắp nứt ra của cậu – “Đinh ~ Nhận được 30 điểm chính năng lượng!”

Vì sao trong lòng đang gào thét tuyệt vọng, lại còn có thể phát ra chính năng lượng? Tim Hàn Trác Vũ quặn thắt, nghi hoặc nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp của cô gái. Nói đến sự dũng cảm, dường như bạn ấy mới là người dũng cảm nhất! Cô bé biết rõ tình trạng của thiếu niên, không thèm để ý việc cậu im lặng ít nói, lấy tập tranh của mình ra cho cậu xem, còn viết lời chúc phúc lên lớp bột thạch cao của cậu, đồng thời vẽ thêm hình chibi của thiếu niên lên, nhìn rất sống động.

“Đây là tranh tớ vẽ để giải trí lúc bị bệnh đấy. Tớ có một ước mơ, sau này sẽ trở thành mangaka xuất sắc nhất Trung Quốc.” Biểu cảm của cô gái có đôi chút mất mát, sau đó lại vực dậy tinh thần, đưa tập tranh dày cho thiếu niên, mỉm cười nói, “Tớ tặng hết cho cậu đấy, hi vọng sau này cậu có thể dũng cảm đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Cố lên!”

Cô gái chạm nhẹ vào thạch gao trên tay thiếu niên.

“Đinh ~ Nhận được 100 điểm chính năng lượng!”

Vì sao trong lòng thì đang gào khóc, ngoài mặt lại có thể nở nụ cười sáng lạn mà chân thật như thế? Vì sao rõ ràng đang chìm trong tuyệt vọng, lại có thể phát ra nhiều chính năng lượng như vậy? Biểu cảm của thiếu niên có chút hoảng hốt, ngực cảm thấy đè nén vô cùng.

“Vậy bác cảm ơn cháu thay cậu ấy nhé.” Khúc Tĩnh đứng ở cửa hồi lâu bước tới, cầm lấy xấp tranh vẽ, sau đó nhìn lướt qua bệnh án của cô gái.

“Không có gì ạ! Lần sau rảnh tớ sẽ đến thăm cậu!” Cô gái tiễn hai người ra ngoài cửa, vui sướng khoát tay.

Đi ra ngoài hồi lâu, 9527 mới tắt tiếng kêu cứu của cô gái đi. Hàn Trác Vũ khẽ thở ra, nhìn về phía Khúc Tĩnh hỏi, “Bạn ấy bị gì thế ạ?”

“Bệnh bạch cầu giai đoạn cuối, có lẽ chỉ sống được hai tháng nữa thôi.” Khúc Tĩnh lắc đầu. Ông phát hiện ra, những người thiếu niên đến thăm đều đang bệnh rất nặng mà bác sĩ lại bó tay, đúng là trùng hợp đến kỳ lạ.

“Không có cách nào chữa ạ?” Nụ cười đẹp như vậy hẳn nên tiếp tục nở rộ.

“Trừ khi tìm được tủy phù hợp để ghép. Nhưng chỉ còn hai tháng nữa thôi, thời gian không đủ.” Khúc Tĩnh lắc đầu thở dài.

Hàn Trác Vũ im lặng, tâm trạng sa sút.

“Có phải cháu đang cảm thấy những người làm bác sĩ như ông rất vô dụng đúng không?” Khúc Tĩnh cười khổ, vươn hai bàn tay ra, lắc lắc trước mặt thiếu niên, “Biết ở Trung Quốc này, họ gọi tay ông là gì không?”

Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, mắt lộ vẻ hiếu kỳ.

“Gọi là ‘Bàn tay của thượng đế’. Đây là lời khen ngợi tuyệt vời nhất đối với một bác sĩ ngoại khoa. Bàn tay này của ông đã cứu vớt mấy trăm sinh mạng, rất giỏi đúng không?”

Hàn Trác Vũ gật đầu đồng ý, mắt lộ vẻ hâm mộ.

“Nhưng còn có rất nhiều sinh mạng đã mất đi trong tay ông. Không phải là ông không muốn cứu, mà là ông không thể cứu. Kỹ thuật dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể nào kháng cự lại tử thần. Có rất nhiều bệnh với nền y học hiện tại của chúng ta thì không thể nào chữa khỏi, ngoài việc giảm bớt đau đớn của người bệnh ra, ông chẳng thể làm gì khác. Như người đàn ông lúc trước, ông cụ vừa rồi, và cả cô bé kia nữa.”

Hàn Trác Vũ cúi đầu, cảm thấy mất phương hướng. Cậu không cách nào mắt thấy những người kia bị giày vò trong tuyệt vọng mà lại không làm gì. Cậu có chút sợ hãi tương lai phía trước.

“Nghe nói cháu cũng muốn làm bác sĩ, giờ cảm thấy rất thất vọng đúng không?” Khúc Tĩnh mỉm cười.

Hàn Trác Vũ không nói gì.

“Đừng thất vọng.” Khúc Tĩnh vung tay, “Những bệnh hiện thời chúng ta không chữa được, trong tương lai nhất định sẽ tìm ra cách. Vào thế kỷ 18, tuổi thọ trung bình của loài người chỉ là 18, việc chữa khỏi bệnh đậu mùa đã khiến cho tuổi thọ trung bình của loài người tăng vọt, lên đến 40. Đầu thế kỉ 20, penicillin được phát minh đã cứu sống hàng trăm ngàn vạn ca bệnh do vi khuẩn gây ra, tuổi thọ trung bình của con người lại tăng vọt lần thứ hai, lên đến 65 tuổi. Thế kỷ 21, bệnh AIDS, bệnh xuất huyết não tràn lan khiến tuổi thọ con người giảm bớt 17 năm, nhưng chúng ta lại phát minh ra những kỹ thuật tiên tiến như máy tạo nhịp tim, trái tim nhân tạo, khiến tuổi thọ con người tăng lên đến 70. Cháu xem, bàn tay của thượng đế không phải các bác sĩ, mà là những nhà khoa học, nhà nghiên cứu vô danh trong phòng thí nghiệm. Bàn mổ của ông mỗi lần chỉ có thể cứu vớt một người, nhưng họ lại dựa vào trí tuệ của mình để cứu vớt hàng nghìn hàng vạn người, từ đó mà thay đổi cả thế giới.”

Khúc Tĩnh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, thận trọng nói, “Cháu có muốn thử một lần tự tay thay đổi thế giới này, thay đổi số mệnh của của tất cả mọi người?” Thiếu niên rất thông minh lại không giỏi giao tiếp, dù hai tay không còn linh hoạt, nhưng cậu có một bộ não không ai sánh bằng. Khúc Tĩnh sớm đã nhận ra phòng thí nghiệm mới là nơi phù hợp với thiếu niên nhất. Ông có dự cảm, cậu nhất định sẽ tìm được chân trời mới của riêng mình.

Tự tay thay đổi thế giới? Dập tắt hết những tiếng gào thét sắc bén, thê lương, tuyệt vọng kia? Lần đầu tiên trong đời, Hàn Trác Vũ cảm thấy nhiệt huyết trong mình sôi trào. Một cánh cửa mở ra trước mắt cậu, cậu muốn vứt bỏ hết toàn bộ sợ hãi và ngơ ngác dưới đáy lòng, đi ra thế giới bên ngoài rộng lớn bao la.

“Kí chủ, đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu. Trong kho dữ liệu của tôi có rất nhiều nghiên cứu khoa học kỹ thuật mũi nhọn, bất kì phát minh nào cũng có thể thay đổi vận mệnh loài người. Nhưng để không phá vỡ lịch sử, tôi không thể nào đưa chúng cho cậu luôn, chỉ có thể cho cậu phương hướng nghiên cứu. Kỹ thuật mấu chốt để tăng tuổi thọ loài người trong tương lai là kỹ thuật cải tạo gen, cậu có thể tìm hiểu theo hướng này. Nhưng muốn xây cao ốc phải bắt đầu từ làm móng vững chắc, trước đấy, cậu phải cố gắng học tập, nắm vững kiến thức về các lĩnh vực có liên quan, chẳng hạn như toán sinh học, hóa sinh học, lý sinh học, giải phẫu học, sinh học tế bào, tâm lý học, mô học, phôi thai học người, di truyền học, miễn dịch học, kí sinh trùng học, vi sinh vật học, vi khuẩn học…”

9527 liệt kê ra một loạt ngành học, cuối cùng thở ra, tiếp tục nói, “Đây chỉ là những ngành học căn bản nhất, cao cấp hơn còn có công nghệ gen, sinh học phân tử,… Vậy nên kí chủ, cậu đừng nghĩ mình còn nhiều thời gian, từ giờ hãy cố gắng, chúng ta hãy cùng nhau cứu vớt thế giới này!”

Tuy câu nói sau cùng có chút nông nổi, nhưng Hàn Trác Vũ không thể không thừa nhận, cậu đã rung động. Nếu ban đầu muốn học y là vì 9527 cứng rắn nhét vào đầu cậu, vậy hiện tại nó đã trở thành ước mơ của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện