Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc khi nghe thấy Quý nói như vậy, có lẽ Quý cũng thấy điều đó cho nên a lại lên tiếng._Bác sĩ bảo thế nhưng mà a vẫn thấy nhiều người sinh mổ, vài tháng sau lạicó thai vẫn sinh bình thường có sao đâu. Em cố gắng một lần đi, mẹ giàrồi để bà đợi mãi cũng ko được.

_Sinh sớm vậy lỡ có việc gì thì sao.

_Em cứ sinh đi ,lần này a sẽ dành dụm tiền cho e sinh ở bệnh viện quốc tế với chế độ tốt nhất , em và con sẽ ko sao đâu.

Thấy Quý nói như vậy trong đầu tôi cũng cảm thấy hoang mang, tôi chẳng biếtphải làm gì cho vẹn cả đôi đường, Quý thấy tôi ko trả lời a lại nóitiếp.

_Trước sau gì cũng phải sinh. Em chịu khó một lần cho mẹ toại nguyện.

Tôi cũng muốn đồng ý với Quý nhưng dạo gần đây thấy trên mạng xã hội hayđưa tin về những thai phụ chết với nhiều lý do khác nhau tôi lại thấyhoang mang. Ngước đôi mắt nhìn Quý, tôi cũng bắt gặp ánh mắt a đang nhìn tôi ,có lẽ Quý đang đợi câu trả lời, thật sự bây giờ tôi ko biết mìnhphải làm gì, nếu tôi mang thai bây giờ tôi sợ vết mổ sẽ bị bực ra trướckhi tôi sinh, mà ko mang thai thì lại ko được yên ổn với mẹ chồng.

Dù cho tôi lựa chọn cách nào thì nó cũng đều bất lợi. Tôi nhìn Quý đắn đo mãi rồi mới có thể mở lời.

_Được rồi... để e suy nghĩ đã.

Quý ôm lấy tôi nằm xuống giường, đặt cằm mình lên đỉnh đầu tôi rồi nói.

_Có gì đâu mà suy nghĩ, mình là vợ chồng trước sau gì cũng phải sinh con.Sinh trước thì khỏi sinh sau chứ có gì đâu. Hay bây giờ mình làm nhiệmvụ luôn đi.

Dứt lời Quý đưa bàn tay của mình luồng vào bên trong chiếc váy ngủ của tôi, bàn tay a ko ngừng xoa bóp hai quả đào căng mọng rồi sau đó di chuyểnxuống nơi mật đạo thâm thúy dùng ngón tay ko ngừng trêu đùa, cho đến khi cảm nhận được sự ướt át của nó, Quý từ từ đưa vật thể của mình lấp đầykhoảng trống trong tôi. Đêm nay lần đầu tiên sau năm tháng tôi mổ lấythai cả hai chúng tôi quan hệ với nhau ko dùng biện pháp.

Sau một hồi lâm trận tôi và Quý đều đã thấm mệt cho nên cũng mau chóng chìm vào giấc ngủ. Những ngày sau đó tôi vẫn dậy sớm dọn dẹp, nấu cơm rồi đi làm. Quý thì vẫn thường xuyên đi công tác xa nhà, mẹ chồng chẳng hềthay đổi thái độ, bà vẫn suốt ngày cằn nhằn, đay nghiến tôi.

Bẵng đi một thời gian cũng là hai tháng sau đó, mọi người đều bận rộn kếtthúc một năm để đón năm mới. Đây là cái tết thứ 3 kể từ khi tôi lấy Quý, hai năm trước tôi xin về nhà đón tết với bố mẹ thì mẹ chồng ko đồng ývì nhiều lý do.

Năm thứ nhất là năm tôi mới về làm dâu mẹ chồng ko cho tôi về vì sợ xómlàng, họ hàng dị nghị. Năm thứ hai là do tôi mang thai nên cả Quý và mẹđều ko cho tôi về. Những năm ấy , bố mẹ tôi dù rất nhớ con, nhưng nhàlàm nông ko có tiền , cho nên cũng ko ra thăm tôi được mà chỉ biết gọiđiện thoại nói chuyện với tôi. Mỗi lần như thế , tôi lại thấy thương bốmẹ của mình, sinh con gái lớn lên lấy chồng xa nhà cả năm cũng ko có cơhội gặp mặt nhau một lần.

Tôi suy nghĩ kĩ rồi năm nay dù có thế nào tôi cũng bảo Quý xin mẹ cho haivợ chồng về quê ăn tết với bố,mẹ tôi một năm. Thời gian thấm thoát trôiqua, chỉ còn hai mươi ngày nữa là đến tết. Công việc ở công ty tôi cũngđã hoàn thành chỉ đợi vài ngày nữa tất niên công ty xong là được nghĩ.

Đêm nay sau khi ăn tối xong ,hai vợ chồng nằm trên giường tôi đắn đo mãi mới có thể mở lời.

_A ơi...

Quý nghe tiếng tôi gọi thì đưa mắt nhìn sang.

_Sao thế.

_Sắp tết rồi , hai năm trước em đã ko về thăm bố mẹ. Năm nay a xin mẹ cho vợ chồng mình về ăn tết với bố mẹ vài ngày được ko. Chỉ về vài ngày thôi,hai ba ngày cũng được rồi mình về đây lại.

Quý nhìn tôi, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.

_Mẹ già rồi sống với hai vợ chồng mình mà a và em đi hết thì ai sẽ lo cho mẹ.

_Bố mẹ em cũng ở một mình đấy thôi. Hai năm rồi em ko được về , ko được gặp bố mẹ rồi.

Nhìn thấy khuôn mặt tôi ủ rũ, Quý thở dài sau đó mới nói.

_Thôi được rồi. Để mai a nói với mẹ xem sao.

Tôi rướn người hôn lên má Quý một cái.

_cảm ơn a.

Quý ko nói gì nữa chỉ ôm lấy tôi, cả hai chúng tôi chìm vào giấc ngủ. Ngàyhôm sau, Quý đợi đến khi mẹ ăn sáng xong thì a mới nói.

_Mẹ... Con có việc muốn thưa với mẹ.

Mẹ chồng tôi đưa ly nước lên miệng uống một ngụm rồi đặt xuống bàn sau đó nhìn tôi rồi quay sang nhìn Quý.

_Có việc gì.

_Tết năm nay con muốn xin phép mẹ cho hai vợ chồng con về thăm bố mẹ vợ.

_Nhà có mỗi mẹ với hai vợ chồng mày, giờ mày vào đó ăn tết nhà cửa cúng bái ai lo.

_Bọn con đi tầm vài ngày thôi thì ra ngay. Tầm hai mươi sáu nghĩ tết vợ chồng con đi đến mùng ba lại ra được ko mẹ.

_Thôi được rồi. A chị muốn đi đâu thì đi.

Mẹ chồng tôi nói với giọng điệu khó chịu rồi hằn học đứng dậy, trước khiđi ra ngoài bà quắt mắt nhìn tôi một cái rồi mới chịu quay lưng đi.

Sau khi bà đi khuất, Quý quay sang tôi khuôn mặt hầm hầm.

_Đấy... em thấy chưa. Đã bảo rồi mẹ ở có một mình mà cũng đòi đi cho được. Mẹ dỗi rồi đấy em vừa lòng chưa.

Dứt lời Quý cũng đứng dậy khuôn mặt bực bội đi ra ngoài. Tôi ngồi trên ghếnhìn thái độ của mẹ chồng và của Quý trong lòng lại cảm thấy buồn. Tôiđã làm gì sai cơ chứ, mấy năm rồi tôi đã ko được gặp bố mẹ của mình, tôi cũng rất nhớ họ cơ mà. Tại sao việc gì cũng trút hết lên tôi là sao chứ . Càng nghĩ tôi lại càng thấy buồn và tủi thân. Tôi chống tay xuống bàđứng dậy dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ rồi cầm lấy chiếc túi để đi làm.

Khi tôi đi ra ngoài thì Quý cũng đã đi rồi chỉ có mỗi mẹ chồng đang ngồi trên ghế sofa, vừa nhìn thấy tôi bà đã nói.

_Nhà người ta tết nhất con dâu chạy đôn chạy đáo sắm sửa ,lo toan mọi việcnhà chồng. Còn nhà này con dâu thì chỉ mong tết để bòn rút của chồng đem cho bố mẹ đẻ.

Tôi nghe bà nói thế trong lòng rất bực, rất muốn nói lại nhưng mà tôi nghĩcòn vài ngày nữa là được về thăm bố mẹ thôi thì cứ giả câm giả điếc choqua ngày. Nói động đến bà lại trú tréo lên thì tôi lại chẳng được về.Nghĩ đến đó cho nên tôi im lặng cúi đầu chào bà một câu.

_Thưa mẹ con đi làm.

_Xí ... Giả vờ giả vịt...

Tôi ko đáp lại chỉ im lặng rồi dắt xe máy đi làm mà tâm trạng buồn vô kể.Ngoài kia , phố xá những ngày gần tết thật nhộn nhịp, ai nấy đều vui vẻchuẩn bị đón tết với gia đình chỉ có mình tôi là trầm lặng, cô độc ởđây. Ở công ty mọi người trong phòng bắt đầu bàn tán rôm rả về tiệc tấtnên sẽ làm cái này cái kia, thỉnh thoảng họ lại quay dâng tôi hỏi.

_Ý của Quỳnh thế nào.

Mỗi lần nghe mấy anh chị trong phòng hỏi đến tôi chỉ cười rồi bảo.

_Em dễ ăn dễ nuôi cho nên sao cũng được.

_Thôi được rồi. Mày là lính mới ko dám ý kiến thì để a ,chị đấy giải quyết. Đợt này sếp Thư cho bọn em quẩy hết mình nhé.

Chị Thư từ đầu đến giờ đều im lặng sau khi nghe thấy mọi người nói vậy thì cũng gật đầu.

_Được. Mọi người cứ chơi hết mình đi.

Thấy chị Thư đồng ý mọi người lại vui vẻ bàn tán rôm rả hơn chỉ có tôi là im lặng, bề ngoài cố cưới với mọi người chứ thật ra trong lòng chẳng mấyvui vẻ gì.

Buổi chiều sau khi tôi trở về nhà, cả Quý và mẹ chồng ai nấy mặt đều lạnhlùng khiến cho ko khí trong nhà trở nên nặng nề và ngột ngạt.

Tuy vậy tôi vẫn phải cố tỏ ra bình thường đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, sau khi mọi thứ đã được nấu xong xuôi tôi đi ra ngoài thì đãthấy mẹ và Quý đang ngồi trên ghế, hai người họ đang nói gì đó thấy tôira thì liền im bặt. Chẳng hiểu cơ thể tôi hôm nay bị làm sao mà cổ họngcứ nhợn nhợn buồn nôn ko sao nuốt nổi nên xin phép lên phòng. Mấy ngàynay tôi cứ hay bị chóng mặt và buồn nôn như vậy mà nhiều việc quá chonên cũng ko có thời gian đi mua thuốc uống.

Đi lên phòng, tôi lấy quần áo vào tắm rửa rồi nằm xuống giường ,trong đầulại suy nghĩ vẩn vơ. Một lúc sau Quý đi vào, thái độ của a cũng ko tốthơn là mấy, tôi thì trước giờ ko muốn vợ chồng phải chiến tranh lạnh cho nên luôn cố gắng vun vén ,hạn chế tối đa việc giận dỗi hay cãi nhau với chồng cho nên dù đang mệt tôi vẫn cố tỏ ra vui vẻ nói chuyện với Quý.

_A và mẹ ăn xong rồi ạ. Hôm nay e nấu ăn có vừa miệng ko a.

_Bình thường. Chén bát còn ở dưới chưa ai dọn đâu.

_Vâng. A đi tắm đi để em xuống dọn.

Quý ko nói gì nữa mà im lặng lấy bộ quần áo đi vào tolec tắm rửa, tôi mệtmỏi bước xuống giường đi xuống bếp nhìn thấy cả một bàn vừa thức ăn, vừa chén bát còn nguyên vẹn, tôi chỉ biết thở dài sau đó đi lại bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện