Sự cục thay đổi, thiên biến vạn hoá khôn lường, mới phút trước cả đám còn chìm ngập trong không gian vây khốn áp bức của Bách Âm trận pháp, giờ phút này đã có thể đứng thẳng mà thả lỏng cơ thể ra một chút.

Tiêu Yến Thanh đá phăng cánh cửa gỗ đã được tầng Dạ Thể buông tha vang lên một tiếng rầm. Đối mặt với Sinh Môn thứ hai, hắn trong lòng đột nhiên có chút cảm giác thống khoái, hẵng còn chống nạnh lãnh liệt đứng chắn ngang trước cửa. Mặc dù trước mặt chỉ có một màu đen chung thủy bao phủ kín kẽ, trong lòng tuyệt nhiên lại chỉ càng nổi lên sự vững tâm cùng thôi thúc muốn khám phá tới.

Trần Hiểu Vương và Lâm Huyền Trúc nín lặng chờ đợi giây phút thiếu đạo sĩ mở ra cánh cửa kia, vậy nhưng tia mắt xuyên qua bả vai lẫm liệt của hắn chỉ thấy một màu đen âm u đặc quánh, trong lòng không khỏi hoang mang. Bọn họ từ sớm đối với ánh sáng trong căn phòng đương tại có phần quen thuộc, lúc này đường đột nhìn vào căn phòng cánh cửa kia dẫn vào tăm tối như không, cảm giác mịt mờ dần nhen nhóm. Tự vấn trong đầu không biết cửa Sinh này có nguy hiểm, cạm bẫy gì đang chờ đợi.

– Tối như vậy, chúng ta nhìn bằng cách nào?.

Hiểu Vương băn khoăn, ánh mắt ngưng trọng truyền tới không gian ẩn hiện phía trước. Yến Thanh khoát tay.

– Không vấn đề gì. Tôi có thứ này.

Vừa nói, vừa lôi trong túi ra cây đèn Hoả Điểu Trường Đăng, làm một cái động tác thi Khí phù để thắp đèn. Ngọn lửa vàng trong cái vỏ ốc khum khum lấp ló hiện ra, tự khắc biến không gian tối tăm thành minh bạch. Cho dù biểu lộ của hai người bọn họ đối với cây đèn kì lạ này trên tay Tiêu Yến Thanh thập phần hiếu kỳ, nhưng mà vốn không thể dây dưa, bèn nhịn lại trong bụng đợi hắn phân phó. Lại nói, bởi vì dãy thi du nến thắp Âm Liệt Hoả đã bị dập tắt, Yến Thanh trước tiên phải thắp đèn soi sáng, sau đó mới đưa Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão trong Phục Hồn Phù xuất ra ngoài. Cả đám án trước cánh cửa dẫn vào Sinh Môn thứ hai, chưa có vội vàng động thủ. Yến Thanh trước hết nói.

– Trong thời gian kích hoạt pháp trấn, tầng Dạ Thể có chừa cho chúng ta một chút thì giờ để hành động. Tôi vào trước xem xét thử, các vị cứ đứng tại đây, khi nào tôi gọi thì vào.

Bọn họ lập tức gật đầu. Yến Thanh thu lại ánh mắt có một phần cương nghị từ trên người bọn họ, cầm theo cây đèn xoay người dứt khoát tiến qua khung cửa. Hắn chỉ mới tiến qua khung cửa kia, bóng lưng lãnh liệt cùng với ánh lửa ấm áp từ cây đèn tựa hồ đã bị nguồn bóng tối khổng lồ bên trong nuốt mất. Mấy người đứng ở gianh giới phòng bên này không khỏi có chút giao động. Lê Vi nhịn không lại lo lắng, đem sự chất vấn chính mình nói ra bên ngoài.

– Tại sao tôi có cảm giác không gian trong căn phòng kia phi thường kì lạ?.

Linh Lão ở dưới ngếch mặt đưa cái mũi khoằm hít hít một hơi, chỉ hít vào khí lạnh, gò má giật giật.

– Cây đèn đó ưu việt như vậy, mà mới chỉ bước qua vạch cửa, giống như đã bị không gian đó ăn mất. Tiểu tử đó cũng thật cứng mật!.

Huyền Trúc:

– Anh ấy là pháp sư thì có cái gì sợ chứ!. Ai da…

Hiểu Vương bị tiếng kêu nhỏ của Trúc làm cho giật mình, đem toàn bộ hiếu kỳ về căn phòng kia di rời lên người cô.

– Sao thế?.

– Đây là…

Trúc sững ra, một bàn tay tình cờ đã chạm lên một nửa khuôn mặt mình, lập tức giật mình sửng sốt, lời nói phát ra tắc nghẹn. Bọn họ lưu lại trong căn phòng cũ giờ này cũng không khá khẩm hơn, nến đã tắt, xung quanh đều tối om, Vương lại vì thế không nhìn thấy được bộ dáng Trúc lúc này, chau mày lo lắng hỏi, đồng thời đưa tay sang chỗ cô, mới phát hiện ra bàn tay cô sờ trên má chính mình đang kịch liệt run rẩy, chính là trên phần mặt đã bị cổ ngải hủy dung. Vương không khỏi hít vào sầu muộn, đem tay to lớn của mình bao ngoài bàn tay nhỏ của cô, dịu dàng trấn an.

– Không có gì, chỉ là một vết thương, sau này còn có thể chữa khỏi.

Lê Vi và Linh Lão nghe thấy, phần nào đoán ra được nội tình, trong bụng khẽ náo, chỉ sợ Lâm Huyền Trúc tâm tư yếu đuối, không chịu nổi một kích động này mà sinh chuyện. Huyền Trúc trân mắt bất động mất vài giây, tim gan co rồi lại thắt, cuối cùng bởi vì cái chạm tay thâm tình của Hiểu Vương trên mặt mình mà khôi phục thần tình. Cô cụp mắt buông lỏng, bàn tay rơi khỏi mặt, khoé môi miễn cưỡng ép thành một đường cong nhỏ, ánh mắt sau đó lại ngước lên truyền tới Hiểu Vương, giọng nói nhỏ nhẹ đã lọc bỏ sợ hãi mà trở thành ổn định.

– Anh xem, đi vào một nơi lạ lẫm nguy hiểm thế này, hai người cũng không có nổi một cái đèn pin.

Hiểu Vương những tưởng cô sẽ vì tổn thất trên gương mặt mình mà trở nên kích động tiêu cực, không hề nghĩ là cô ngược lại còn có thể tự trấn áp bản thân nhanh đến thế, không khỏi ngẩn ra, sau đó đằng hắng cười nói.

– Không phải. Bọn anh khi tới đây đã có trang bị đầy đủ. Có điều “đả thảo kinh xà”, cho nên lúc đột nhập vào toà nhà mới không dùng đèn, là để đối phương bất tri bất giác phòng bị. Đèn to thì không có, nhưng loại nhỏ thì anh có đem theo, chờ chút.

Hiểu Vương giải thích, cho tay vào túi quần lấy ra một thứ đại khái nhỏ nhắn, phỏng chừng chỉ lớn gấp đôi chiếc bật lửa, trên thân có đính dây móc, trong tay Hiểu Vương lủng lẳng lắc qua lắc lại mấy cái. Huyền Trúc tròn mắt tận lực xuyên qua trở ngại bóng tối mà nhìn cái vật kia.

– Đèn pin mini?.

– Ừm.

Vương bật đèn, một khoảng không gian hạn chế lập tức được chiếu sáng.

– Mọi người mau qua đây!.

Tiếng Yến Thanh từ căn phòng kia vọng ra, mọi người không chậm trễ di chuyển sang, trước khi tầng Dạ Thể khoá chặt mọi sự lưu thông. Trong căn phòng, ánh sáng hoả diễm của ngọn đèn Hoả Điểu vẫn không cách nào lan tràn. Sắc vàng cam toả ra giống như màu đỏ trong lòng quả trứng gà có hình bầu dục. Bên ngoài chung thủy là bóng tối vây quanh. Mấy người bước vào, mơ hồ trông thấy Yến Thanh đang đứng một chỗ, xoay lưng lại với bọn họ. Dáng vẻ kì bí như vậy, tinh thần không khỏi vô cùng khó đoán. Lê Vi liền bước lên một bước, hỏi.

– Anh đang xem gì vậy?.

Không thấy Yến Thanh trả lời, Lê Vi có phần khó hiểu, thân ảnh lướt tới thăm dò. Chỉ cách hắn hai, ba thước, đột nhiên sau lưng có tiếng uy trầm truyền tới.

– Hàng giả, mau tránh!.

Lê Vi giật thót, vội quay mặt lại, nhìn thấy Yến Thanh từ sau lao lên, một tay vươn ra nhắm về bóng ảnh bí ẩn trước mặt Lê Vi động thủ, cô thất kinh biến mình đi.

Yến Thanh vừa lao mình đánh tới, bóng ảnh chập choạng tối tăm kia cũng liền xoay mình, ré lên một tràng nhảy biến đi mất. Ai nấy nghe thấy tiếng ré ấy, đều không nhịn được rùng mình. Không biết cái quỷ ấy là giống gì. Lê Vi biến mình quay trở về chỗ cũ, mới định thần ngẫm nghĩ lại, quả nhiên lúc nãy nhìn cái kẻ kia có điểm khác thường.

“Trừ bỏ chiều cao na ná Tiêu Yến Thanh, thì hình như, hình như, là hắn không có đầu”.

Lê Vi ngầm hồi tưởng lại, mặt mũi rất nhanh sửng sốt. Yến Thanh cũng không đuôỉ theo nó, quay về chỗ đồng bọn. Hiểu Vương để lộ vẻ ngưng trọng trên nét mặt, đằng hắng nói ra một phỏng đoán.

– Tôi xem trên phim ảnh, thấy còn có loại ma quỷ gì giống một cái xác biết đi, liệu… thứ vừa rồi có phải là nó không?.

– Vương, anh là nói cương thi sao?.

Trúc ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh. Nếu là cương thi thật thì quả thực rất đáng sợ. Cô xem qua phim ảnh cũng không ít, không biết ngoài thực tế cương thi trông như thế nào. Tinh thần vừa sợ hãi lại xen lẫn chút hồi hộp. Yến Thanh sờ sờ mũi, lắc đầu đáp, cái lắc đầu này trực tiếp phá tan nghi hoặc của mọi người.

– Chỉ e không phải là cương thi. Nếu là cương thi chắc cú mười phần thì không cần do dự, tôi trực tiếp đánh với nó. Nhưng mà cái thứ ban nãy cứ khiến tôi có cảm giác còn có cái gì đó quái quái bên trong, mà lúc chạm mặt cũng rất bất ngờ, nó lại thoắt ẩn thoắt hiện khó đoán, liền nhảy mất. Sau đó vì thời gian không cho phép, tôi đành gọi các người vào.

– Nói vậy là khi vào đây anh đã trông thấy nó rồi?.

Huyền Trúc lên tiếng, ánh mắt hơi có kinh sợ. Yến Thanh mím môi gật đầu xác nhận, sau đó lại lắc đầu.

– Nhưng mà chỉ một thoáng thôi. Cái thứ này nhanh đến không tả, ánh sáng trên cây đèn mới chạm tới bóng ảnh, nó đã nhảy biến vào vách tường. Lối đó có Dạ Thể, tôi cũng không nhìn ra nó ẩn đi đâu, tới khi chạy đến gần vách tường thử sờ soạng một phen, lại càng khó hiểu, bởi vốn không có cửa nẻo hay thông đạo gì cho nó lẩn trốn, cái giống ấy lại cư nhiên đường đột mà biến mất như vậy, thật sự có chút khó nghĩ.

Nét mặt Tiêu Yến Thanh biến thành rất khó coi, trong lời nói tựa hồ cũng ám chỉ khó chịu. Căn bản vốn muốn vào trước xem xét một phen, không ngờ lại để đầu mối vuột khỏi tay, căn cơ vì thế cũng không tóm được, ngược lại còn mua về không ít phiền não. Linh Lão Đẩu cảm thấy không đúng mới lên tiếng chất vấn.

– Thứ đó có phải cương thi hay không nhìn một cái là biết, ngươi là pháp sư sao có thể không biết?.

Yến Thanh buồn bực giải thích.

– Chẳng phải đã nói ta cảm thấy trong nó có gì đó quái lạ hay sao?. Vả lại cương thi không có kiểu thấy người bỏ chạy như vậy. Một khi thức giấc, chỉ có trực tiếp hung tợn tấn công người. Bất quá, cách di chuyển của nó lại khá giống với cương thi, cho nên…

Đầu mày Yến Thanh xoăn tít lại, lời nói đứt đoạn theo suy nghĩ rối rắm bên trong đầu. Bỗng nhiên Hiểu Vương chầm chậm lên tiếng.

– Cậu mơ hồ như vậy, có phải chăng do không nhìn rõ nó?.

Một câu nói này làm Yến Thanh trấn động, ngẩng đầu nhìn anh một cái đến hơn một giây, sau đó lại tiếp tục chìm vào trầm tư.

– Phải rồi, từ lúc mở ra cửa vào Sinh Môn này, tôi đã cảm thấy không gian trong đây tối hơn những căn phòng trước rất nhiều. Ánh sáng của Hoả Điểu Trường Đăng cũng chỉ miễn cưỡng đẩy lui phần nào sự tăm tối ấy mà thôi. Cái thứ kia xuất hiện trước mắt tôi tuy không gần nhưng cũng là trong phạm vi ánh sáng còn chiếu tới, vậy mà lại không nhìn được rõ ràng minh bạch, giống như, giống như, là tầng Dạ Thể ám lên cả nó vậy…

– Chuyện này còn có thể sao?.

Linh Đẩu Lão cũng chau mày kinh ngạc. Yến Thanh thở ra một hơi, lại trầm ngâm giải thích.

– Có thể. Nếu không phải nằm trong tác động của trận pháp, không thể tùy tiện đi qua các cửa trấn như vậy được. Mà tầng Dạ Thể vốn cũng là một pháp trấn trong các pháp trấn, trừ khi trên thứ đó có lưu Dạ Thể, bằng không không thể thoát ra khỏi phòng. Mà các người nghĩ xem, ở Sinh Môn kia, đám Âm Binh cũng có khả năng này, chúng cũng là pháp trấn, tôi đang nghĩ, liệu có phải trận pháp Hồ Ân dựng lên ở Tam Sinh Môn đã khác đi rất nhiều so với Ngũ Tử Đạo hay không?. Tầng Dạ Thể áp trên những căn phòng này dày đặc hơn rất nhiều, pháp trấn mỗi phòng còn chạy lung tung được nữa. Xem ra, càng vào trung tâm, thế trận càng hung hiểm.

Nói xong đã vài giây, mà trong bọn họ chưa có ai lên tiếng tiếp lời, Yến Thanh lại nhếch môi cười phào nói thêm một câu để gỡ gạc tinh thần cả đám.

– Dù sao thì như vậy cũng chứng tỏ chúng ta đã rất gần tiếp cận đến cái đích cuối cùng của mụ già kia rồi. Những bí mật trong “tiểu thành” này sớm muộn cũng sẽ bị phanh phui thôi. Cứu được cô Lâm ra xem như đã thành công một nửa, chỉ cần vượt qua Tam Sinh Môn, vô hiệu Dạ Thể, thì bà già đó hết đường ẩn náu. Mà Hồ Bảo Bình cũng đâu còn sức mạnh lấn át người được nữa. Đừng quá căng thẳng.

– Nhưng mà tôi vẫn không hiểu, tại sao mấy thứ đó lại có thể bị Dạ Thể ám lên?.

Lê Vi băn khoăn lên tiếng. Nói tầng Dạ Thể này là một thứ gì đó có thể ám lên kẻ khác thì có hơi trừu tượng đối với cô. Huyền Trúc xem ra cũng có cùng thắc mắc, vội chuyển sang nhìn Lê Vi đồng tình. Yến Thanh đáp.

– Đại khái Dạ Thể là một loại vật chất có năng lượng. Nếu một kẻ nào đó hấp thu được năng lượng của nó hoặc là nó bám được trên kẻ khác, thì kẻ đó đương nhiên cũng giống như nó. Các cô cứ hiểu như vậy là được. Mặc dù nói Dạ Thể là vật chất thì có hơi không xác đáng lắm, bởi suy cho cùng nó cũng là do trận pháp vận động mà ra.

– Vậy thì mau chia nhau đi xem xét căn phòng này thôi. Nãy giờ chúng ta có vào cũng chỉ là đứng ở mép cửa, căn bản chưa quan sát được gì.

Hiểu Vương nêu ý kiến, cũng không ai phản bác, nhanh chóng tiến sâu vào bên trong căn phòng. Không hiểu có phải giác quan bị tầng năng lượng của các trận pháp bóp méo hay không, bọn họ đều cảm thấy không gian trong các căn phòng này rất rộng. Gọi là căn phòng có lẽ không mô tả xác đáng được diện tích cuả nó. Khó có thể tin được những căn phòng lớn như thế lại có thể quy tụ chung, gói gọn trong một toà nhà, mặc dù toà nhà cũng đã là loại kiến trúc được coi là đồ sộ rồi. Với năng lực vô biên của các pháp trận thì điều này hoàn toàn là có khả năng.

Ngoài cây đèn Hỏa Điểu trên tay Tiêu Yến Thanh, trong tay Hiểu Vương cũng có đèn pin mini, bọn họ cho nên chia thành hai tốp đi kiểm tra căn phòng. Tuy nhiên ánh sáng từ đèn pin mini của Hiểu Vương thật không nhằm nhò gì so với không gian tăm tối kín mít ở đây, tia sáng quét ra vô cùng yếu ớt, thiếu điều bị bóng tối dập tắt đi mà thôi. Huyền Trúc nhút nhát là thế, bám chặt cánh tay anh, không ngừng nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, chỉ sợ bên cạnh mình từ trong bóng tối đen đặc nhảy ra một con cương thi. Hiểu Vương giơ cao cây đèn pin chiếu về phía trước, cuối tầm sáng chạm tới một khối trụ sừng sững dựng trước lối đi, hai người thận trọng quan sát.

– Thì ra là một cái cột!.

Huyền Trúc ngạc nhiên, trong phòng này dựng cột để làm gì, hơn nữa còn là một cái cột rất lớn, phỏng chừng nối thẳng tới trần nhà. Hiểu Vương tiến lên quan sát kỹ hơn, nhận ra nó là một cột gỗ. Trên thân phía trên cao có những hoa văn gì đó đại khái hình ngôi sao, vì ánh sáng quá yếu và tầm nhìn bị hạn chế nên không nhìn cho rõ được. Huyền Trúc nhìn đông nhìn tây sợ sệt hỏi.

– Chỗ này là chỗ nào, sao lại có cột chứ?.

– Anh cũng không biết. Chúng ta tới chỗ Yến Thanh xem.

Hiểu Vương ngước nhìn mấy hình sao trên thân cột, cau mày trả lời. Lạc trong không gian tối như thế này, khả năng xác định phương hướng giống như đã bị trừ bỏ, huống hồ bốn phía bức tường đều chìm trong Dạ Thể mà hoà cùng một màu với bóng tối. Mà bởi vậy, cũng không biết cái cột này chính xác là được dựng ở giữa phòng hay là rìa căn phòng. Huyền Trúc theo Hiểu Vương quay lại nhóm Yến Thanh, đuôi mắt còn nghi hoặc liếc về phía cây cột nói một câu.

– Sao mà em cứ thấy mấy hoa văn hình sao kia rất kì quặc!.

Bởi vì năng lượng chiếu sáng có hạn, Hiểu Vương đành quay trở lại chỗ Yến Thanh sớm, muốn tiết kiệm nguồn sáng của mình một chút, phòng sau này cần dùng đến. Ở bên hắn có Hoả Điểu Trường Đăng bền bỉ cháy vẫn là tốt nhất. Yến Thanh đi cùng với Lê Vi và Linh Lão ở một chỗ xem xét một phía căn phòng. Hiểu Vương tới nơi, chỉ thấy bóng lưng của bọn họ.

Hiểu Vương:

Cậu phát hiện được gì rồi?.

Yến Thanh:

Phát hiện rất lớn…

Mặc dù không trực tiếp trông thấy sắc mặt của Tiêu Yến Thanh, nhưng mà căn bản dựa vào lời nói, Hiểu Vương cũng cảm nhận được tình hình nghiêm trọng ở phía trước, vội gia tăng cước bộ.

– Đừng tới gần, đứng đây được rồi!.

Yến Thanh chặn tay lại, Vương vì thế ở sau lưng hắn nhìn lách qua một chút, lập tức kinh ngạc. Cách bọn họ một quãng xuất hiện một cỗ quan tài. Nhưng mà cái quan tài này không nằm đơn độc, bên trên lại trực tiếp bày lên rất nhiều hình nhân, ở phía trước còn án một cái lư hương rất lớn. Xem ra cỗ quan tài kia không phải là để đựng xác, chưa kể bề ngoài nó đã cực lực cũ kỹ, lớp sơn đỏ hoen ố, các ván gỗ có mấy phần mục nát, cũng không có dấu hiệu bị cạy mở hay là nhốt một thứ nào đó.

– Quan tài bình thường được sơn đen, cái này vì sao lại sơn đỏ?.

Huyền Trúc kinh ngạc lên tiếng. Lê Vi tự nhiên lại thay Tiêu Yến Thanh trả lời.

– Bởi vì nó không phải để chôn xác hay chứa thi, mà là để thông linh. Cô thấy đám hình nhân trên nắp quan không, chúng trực tiếp đặt trên quan tài đỏ, linh tính cùng tu vi đều cực lực được gia tăng, hoà hợp tương thông.

Yến Thanh rốt cuộc cũng có một lần hài lòng về sự thể hiện của Lê Vi, không khỏi lộ ra một chút ý cười trên khoé miệng. Cô ta dù sao cũng là người cõi Âm, cho dù đã trốn chạy tại giới, cũng đừng hiểu biết gì cũng không có, như thế là không đúng với đạo lý pháp tắc cuả thiên địa tạo ra. Mà một nấy thông tin từ Lê Vi cung cấp ra cũng đủ cho hai kẻ phàm trần bọn họ tự nhiên biết được trước mắt sắp sửa phải đối đầu với khó khăn gì, không phải là đám hình nhân được thông linh này sao. Chợt nhớ tới cây cột lớn, Huyền Trúc mới nói.

– Phải rồi, tôi cùng anh Vương khi nãy có phát hiện ra một cây cột lớn ở đằng kia. Trên thân nó có hoa văn rất lạ.

– Hoa văn lạ?.

Yến Thanh liếc mắt hồ nghi, hắn dù muốn tận mắt đi kiểm chứng cây cột kia cũng tạm thời chưa thể rời lũ hình nhân này. Không nói ra cũng biết, đây là một mối nguy hại lớn đối với bọn họ, cần phải ưu tiên ra tay trừ khử trước. Tiêu Yến Thanh gạt mọi người ra đằng sau, chủ định dùng Hoả Thần đốt quách đám hình nhân này. Lửa chơi với giấy là chuẩn bài, hắn không chậm trễ đem Hoả Phù sắc ra.

Tờ phù đang kẹp trên tay Tiêu Yến Thanh, chẳng ngờ Lâm Huyền Trúc bị ma xui quỷ khiến gì hét toáng lên, vùng chạy tới xô ầm vào người hắn. Hắn nào có phòng bị đồng bọn, cơ thể theo lực động ngã dúi về phía trước, tờ phù cũng liền thoát khỏi tay. Yến Thanh nhăn nhó lồm cồm ngồi dậy, mở miệng trách cứ.

– Cô bị cái khỉ gì vậy chứ!.

Hiểu Vương nhất thời cũng giật mình, vội vã tới đỡ Huyền Trúc.

– Em làm sao thế?. Không khoẻ chỗ nào?.

– Em… Em…

Trúc vẫn ngồi trên sàn nhà, bộ dạng khổ sở, mặt mũi chưa thoát khỏi kinh sợ. Hiểu Vương đỡ cô dậy, xem xét người cô, cũng chẳng thấy gì khác biệt, mới hỏi tới Tiêu Yến Thanh.

– Cậu không sao chứ?. Thật xin lỗi, có lẽ do cô ấy sợ quá.

Yến Thanh phủi mông đứng dậy, mặt mũi còn lộ vẻ buồn bực, cũng không trả lời lại, cúi đầu tìm tờ phù bị rơi mất, nào ngờ, chẳng thấy đâu. Hắn chống hông, thở hắt ra một hơi.

– Đúng là ngẫu nan vô cản!.

Xong quay đầu nhìn khắp bọn họ một lượt. Lê Vi chột hết cả dạ, lẽ nào hắn mới bị Lâm Huyền Trúc phá ngang nên tâm tình quay sang khó chịu với cả đám. Lê Vi mồm miệng méo xệch mới nói một câu chống đỡ.

– Huyền Trúc à, cô nói đi, tại sao lúc nãy lại đột nhiên kích động như vậy, làm hỏng việc của Tiêu đạo sĩ chứ?.

Huyền Trúc bị định tên cũng giật thót mình, ngơ ngác không nhấc nổi miệng, cô làm sao mà muốn chen ngang phá đám Tiêu đạo sĩ làm phép, chỉ là, lúc đứng chăm chú nhìn anh ta hành sự, đột nhiên sau gáy cô bị kẻ nào ghé miệng tới thổi một luồng hơi lạnh, toàn thân trấn động lại còn bị giật mình, vô thức vùng chạy theo phản xạ, chỉ muốn thoát khỏi chỗ đang đứng. Huyền Trúc lắp bắp mãi, cũng kể xong sự tình mà mình gặp phải cho Tiêu Yến Thanh nghe. Hắn nét mặt rất cứng nhắc, còn có cơ hàm bạnh ra, cũng hơi cảm thấy là đáng sợ. Hắn không nói hai lời, lập tức xoay người, tay lấy ra một lá phù khác, nhưng mà lần này là một lá phù trống, ai biết tờ Hoả Phù ban nãy đã là tờ sẵn dùng cuối cùng hắn đem theo. Cho nên cần chút thời gian hoạ phù rồi sắc phù nữa. Mọi người đều yên lặng theo dõi hắn hành động, không dám có động thái gì, cũng cẩn thận đề phòng xung quanh có tập kích.

Tiêu Yến Thanh còn chưa chạm được đầu chu sa bút xuống mặt giấy, bên tai đã nổi lên một trận âm thanh réo rắt, đinh linh. Lê Vi kinh ngạc kêu lên.

– Chuông, đây là tiếng chuông…

Huyền Trúc kinh sợ không kém, liếc đảo mắt thì thầm.

– Thậm chí, là rất nhiều chuông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện