Xoẹt!.
Thân hình Tiêu Yến Thanh khẩn trương ngả ra sau, cách mặt chỉ hơn một tấc cảm thấy một ngụm gió lạnh phả qua, bóng tay co thành trảo của hỗn thi vừa kịch liệt tát xuống. Ngay phía sau lưng, lệ quỷ cũng liền phối hợp, từ trên cao xà xuống, giương cổ tay phóng xuống một tia khí lạnh. Bằng tốc độ nhảy cảm phi thường nhanh, Yến Thanh khom người lộn nhào đi mấy vòng. Mới nhổm người đứng dậy, tiền phương kia đã trông thấy một thi, một quỷ gào thét hung tợn, nhất tề đều xông tới. Hắn khụy một chân, lần ra sau thắt lưng nắm lấy Thiết Tiên, bình tĩnh trấn thủ tại chỗ, đôi mắt quyết đoán dồn nhãn lực vào cặp chân cự mãng khổng lồ đang uốn éo bò trườn về phía mình. Quát một tiếng, nhanh như cắt, Yến Thanh dồn lực vung tay, phóng Thiết Tiên một cái bay đi. Thiết Tiên tạo thành một đường hoàn hảo trên không, mạnh mẽ bạo khởi phản kích.
Phập!.
Hé, hỗn thi bò đang trườn kịch liệt đột nhiên ngừng lại, thân thể trấn động, từ cổ họng tuôn ra một trận những tiếng két the thé tạp nhiễu. Bên chân phải nữ tử được gắn với lục vân cự mãng, một bóng đen mảnh dẻ cường hãn rẽ gió phóng tới, cắm xuyên qua cái chân trăn cục súc, găm xuống sàn nhà. Dòng máu xanh biếc phun lên, hỗn thi quằn quại, cánh tay phải bị chém bay, giờ tới lượt chân phải bị đâm thủng, xác thực đã bị đả kích quá nhiều, cuồng nộ không khỏi bốc lên thật nhanh. Nhất thời không thể di chuyển, nó gắng sức để nhổ cây Tiên ra, nhất định là Yến Thanh đã tận lực dồn sức vào cú ném này.
Lệ Quỷ nhìn thấy nhục thể của mình bị đả thương tan tác, đôi mắt nó đỏ lên, nhiễm vài vân máu đen li ti trông vô cùng dữ tợn. Cánh tay mãng thủ phi thường to một đường phóng tới, cùng với tiếng hét sắc như dao, điên cuồng táp về tiền phương người đạo sĩ. Khè, cái miệng cự mãng há rộng, một cái lưỡi tiêu ảm mảnh và dài đen kịt thè ra, gấp gáp một đường muốn liếm luôn da thịt trên người đối phương. Tiêu Yến Thanh dùng Uyển Kiếm chém tới, tay kia vung Bạch Tuyến lên trên.
Chát!.
Sợi dây pháp linh vụt trúng thân mình lệ quỷ, nó gào lên vừa đau vừa tức, lập tức luồng khí xanh lục lãnh đạm từ vết thương thoát ra, thân ảnh chập chờn, không khỏi trấn cho lệ quỷ thầm run rẩy. Bất quá lệ quỷ nhờ giao kết với nhục thân mà tu vi được tích lũy một chút, có điều, một đòn này đã phá đi một hồn mấy phách của nó, trước mắt không thể cùng đối phương giao chiến. Lệ quỷ bất mãn, trong nháy mắt đã vụt biến mất.
Két, hỗn thi lúc này vẫn không ngừng rống lên, nó đã hất phăng Thiết Tiên từ lúc nào, cuồng nộ đã gia tăng đến cực điểm, lách mình trườn lên. Trên chân trái nó, một lỗ hổng sâu hoắm lộ thiên, không ngừng trào ra một dòng máu ghê tởm.
Tiêu Yến Thanh mặt không đổi sắc, lùi lại vài bước. Bọn chúng tuy đông nhưng đều đã bị hắn đả thương, nếu giữ vững phong độ, sẽ có thể gia tăng cơ hội thi triển phù.
Hưu, âm thanh xé gió mơ hồ xượt tới, Yến Thanh đánh mắt nhìn sang bên tả, liền thấy hai bóng ảnh một cao, một thấp từ đâu xuất hiện đường đột công kích kẻ địch, không phải ai khác là Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão. Hắn biết không nên lãng phí sự giúp đỡ từ bọn họ, không chần chừ một giây, co chân chạy thật nhanh về phía hỗn thi lúc này đang dồn chú ý về phía đó.
Nhặt lại Thiết Tiên, Yến Thanh nhằm thân nó một cú đâm mạnh xuống lần nữa. Hỗn thi đột ngột bị một trận đau đớn, nghiêng nghiêng ngả ngả gào thét hỗn loạn, vung tay chân đánh loạn tứ phía. Căn phòng nhất thời bị nó náo tới mức khuấy động. Yến Thanh vừa né vừa chạy, vung kiếm lên chém vào cái chân còn lại của nó. Hỗn thi đột ngột dừng lại một giây, ngửa người, quẫy một cái, đập vào lưng hắn một đập như trời giáng. Tiêu Yến Thanh ngã lăn ra đất, miệng thốc một ngụm bạo khí. Hắn cau mày chút đỉnh, sau gáy tràn tới một cỗ gió lạnh, tức thì lăn đi.
Rầm, chỗ vừa rồi đã bị hỗn thi dùng chân cự mãng đập xuống. Hậu phương cũng vô cùng căng thẳng, Lê Vi cùng Linh Lão chật vật níu kéo sự chú ý của nó, muốn giúp Tiêu Yến Thanh tìm kiếm cơ hội đánh trả. Hỗn thi quay ngoắt lại, nâng chân tấn công. Không biết làm thế nào, từ cục diện sau lưng nó, Yến Thanh đã tung chân đạp lên cao, trong tay cầm chắc Uyển Kiếm oanh liệt chém xuống. Đuôi mắt thoáng thấy bóng lệ quỷ đường đột bay tới, cũng không nói hai lời, từ kẽ bàn tay còn lại vung ra mấy đạo chúc kim, sau đó không quản bất cứ điều gì nữa, nhất mực bổ kiếm chém xuống.
Phập, cái chân xích mãng gặp phải Uyển Kiếm sắc mảnh lãnh bạo chém qua, liền bị chém đứt. Hỗn thi thân thể căng cứng, mọi động tác đều nhất thời dừng lại. Bên chân trái là thân cự mãng màu đỏ tươi sặc sỡ, đã bị chém lìa rơi bịch xuống đất một đoạn. Máu me lập tức từ cơ thể nó phun trào. Có chút tanh nồng, lại có chút hôi thối, Tiêu Yến Thanh tuy khó chịu nhưng còn chưa xong việc. Hắn tiếp đất, một hơi chạy vòng ra sau lưng hỗn thi, đạp lên mình nó, bay tới đem theo một cái lá phù vỗ thật mạnh vào gáy nó.
Hỗn thi đang gào thét trong cổ họng, phù trấn xuống sau gáy, lập tức im bặt, cánh tay giật giật chống đối mấy cái, thân thể cũng không còn dao động. Cảm tưởng như đã bị hút hết sức lực.
Tiêu Yến Thanh nhổm người đứng lên, ngước mặt nhìn thân thể hỗn thi sừng sững đứng ngây ra đó. Hắn đảo mắt tạm thời dồn sự tập trung tìm kiếm lệ quỷ. Không ngờ, cỗ thân thể đã bị Cương Trấn Đại Thi Phù trấn xuống đột nhiên lại mở trừng mắt ra. Nữ tử kia lúc này hai con mắt chính là trừng trừng chĩa xuống nhìn hắn đầy uất hận.
Mấy kẻ bọn họ đứng từ hai phía nhất thời đều trông thấy, khuôn mặt nữ tử kia vừa xảy ra biến hoá trấn động. Trừ bỏ loại cương thi thông thường, thể loại bọn họ đang đối mặt này không những là một hỗn thi, lại còn phi thường quái gở. Ngay từ đầu, miệng không hé, mắt không mở, bây giờ bị chặt chân chặt tay mới vì thế mà thức tỉnh ư?.
Tiêu Yến Thanh nhìn lên khuôn mặt hỗn thi, nữ tử có khuôn mặt trắng toát như trứng gà bóc không khỏi cảm thấy yêu tà. Ngũ quan cũng hoàn hảo kinh diễm, nếu gặp ngoài đời thực, nhất định là một minh tinh mỹ nhân. Có điều lại đem nửa thân trên mỹ nhân nối với hai cái thân trăn gớm ghiếc, thật cũng quá biến thái đi.
Lê Vi trợn mắt kinh hãi lắp bắp.
– Sao hỗn thi bây giờ mới mở mắt?. Có phải bị anh đánh đến nỗi tức điên không?.
Yến Thanh không nhìn cô, chỉ hừ lạnh buồn bực, cẩn thận dò xét thái độ hỗn thi. Tình trạng hỗn thi bây giờ đã bị đánh tới nỗi phế mất một nửa tay chân, máu xanh không ngừng liên miên rớt xuống dưới đất, nhất thời cũng không có động thái, chỉ u ám nhìn chằm chằm xuống Tiêu Yến Thanh. Đôi mắt dài uyển mĩ mê hồn với con ngươi đen láy không hề chớp, thẳng tắp thu hút sự chú ý của người đạo sĩ kia. Tiêu Yến Thanh cũng đem tia mắt dò xét đối lại, hơi nhíu mày đề phòng.
Bất chợt, từ trong đôi con ngươi đen nhánh cắn nuốt ánh nhìn kẻ đối diện của hỗn thi đột nhiên xảy ra biến hoá, chớp nhoáng loé lên một ánh quang xanh lục yêu dị. Tiêu Yến Thanh trong lòng như có chớp đánh, thất sắc vội vã xoay người rời đi. Nếu chậm một giây, xác thực bị yêu linh dụ hoặc. Yêu khí hắn cảm nhận được chính là nguồn cơn từ đây.
Tạo ra một cái cương thi, ghép nối cương thi với quái mãng, sau đó trấp áp một yêu linh trong cái hỗn thi này, không nghi ngờ gì, chính là một ý tưởng vô cùng điên rồ và biến thái. Cỗ máy giết chóc này không mấy ai có thể tưởng tượng ra, chưa bàn đến cảnh giới phức tạp cần kẻ có tu vi cao để thực hiện. Tiêu Yến Thanh trong lòng tự hỏi, Hồ Ân vì sao có được thi thể cô gái trẻ kia mà đem tới đây làm trò quái ác. Mụ sống hơn một thế kỷ, ắt hẳn thì giờ sống chỉ dành để tạo ra những thứ quái gở như vậy trên thế gian này. Dẫu cao tay đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa.
Tiêu Yến Thanh vòng ra sau lưng hỗn thi, đồng thời nhắc nhở Lê Vi và Linh Đẩu Lão.
– Nó còn yêu linh, đừng nhìn vào mắt nó!.
Nhưng lúc này, hỗn thi đã xoay tròn cỗ thân thể, hướng sang phía bọn họ. Nghe thấy lời cảnh báo, Lê Vi cùng Linh Lão vội rời đi, thân ảnh liền biến mất. Trong không trung vọng lại một tiếng nói mơ hồ lo lắng.
– Anh phải cẩn thận đấy!.
Cục diện chỉ còn lại Yến Thanh đường hoàng đối mặt với hỗn thi. Hỗn thi lúc này triệt để thay đổi tính tình, trút bỏ cuồng bạo ồn ào trở nên âm lãnh dị thường, mấy phần còn có vẻ yểu điêụ kì quái. Yến Thanh lắc đầu, bây giờ nên gọi nó là thi yêu.
– Đừng nói là ngươi định dụ hoặc ta, không phải chứ!.
Hắn nhìn tới tờ phù còn áp sau gáy thi yêu thì bừng tỉnh đại ngộ. Loại phù này trấn áp cương thi và thi khí vô cùng cường hãn, hỗn thi vì thế liền mất đi sự cục súc cuồng bạo, bị ép tới đường cùng mới thức tỉnh phần yêu trong mình. Yêu linh chỉ cần một phần tồn tại, cũng trở thành một sự cản đường phiền toái. Bất quá sức mạnh của cương thi cùng thi khí đã bị hắn dùng phù trấn áp, hiện tại chính là phải đối phó với yêu linh cùng lệ quỷ. Rất muốn dùng phù trị lệ quỷ cho rảnh tay, nhưng ả cũng có vẻ khôn ngoan, không thấy ló mặt ra nữa, nhất định là đang lẩn khuất chỗ nào đó gần Dạ Thể chờ đợi cơ hội tấn công hắn.
Rắc, rắc.
Thân thể thi yêu khẽ xoay chuyển, xoay mình đối diện với Tiêu Yến Thanh. Vòng eo thon nhỏ của cô gái như không xương, vặn vẹo một vòng, đã đem mặt mình đối diện lại với hắn. Yến Thanh trong bụng thầm loạn, mặc dù diện mạo cô ta rất xinh đẹp, thân trên cũng nở nang, cân đối, còn có cái eo thon nhỏ châm chọc mắt người nhìn, thế nhưng rốt cuộc vẫn là hàng trưng bày, tuyệt đối không thể dùng. Một khi đã đụng vào, nhất định sẽ cực thân. Mặc dù đã tự mình lĩnh ngộ, hắn muốn tránh cũng tránh không được, thi yêu đã trực tiếp công kích hắn.
Xoạt, đôi mắt thi yêu từ kiều diễm âm trầm đột nhiên trừng lớn, từ sau lưng đồng thời xuất hiện những bóng đen mềm mại không ngừng vận động uốn éo như rắn. Tiêu Yến Thanh trấn kinh nhìn một màn biến hoá này của thi yêu, ánh mắt phức tạp xuyên qua khuôn mặt băng dụ tinh xảo kia mà nhìn chằm chằm vào thứ vừa xuất hiện sau lưng nó.
– Nó mọc đuôi?.
Yến Thanh hỗn loạn trong đầu, những bóng ảnh mới xuất hiện có màu đen bóng, dài và mảnh, trông như những sợi roi da gắn trên lưng thi yêu. Những chiễc roi này không ngừng vận động, quẫy bên này, uốn bên kia như mấy cái đuôi mèo. Lúc này hắn cùng thi yêu đối mặt nhau, đối với quan sát cục diện sau lưng thi yêu Yến Thanh có chút hạn chế. Chỉ biết rằng việc phải làm là ý tứ chuẩn bị đối phó với thể loại yêu ma quỷ quái cùng hội tụ này.
Trong chuyến phiêu lưu lần này hắn đương nhiên có chuẩn bị phù trị yêu, từ đầu tới giờ chưa có cơ hội để dùng, bây giờ xác thực chính là lúc dụng tới nó. Từ trong túi áo lấy ra Phục Yêu Phù, một cái phù màu tím thần bí nằm giữa hai ngón tay hắn, mạnh dạn vươn tay bắt một đạo ấn khảng khái, đồng thời trực tiếp xông tới tiền diện thi yêu. Thi yêu đối với cái hành động có chút khẩn trương này của người đạo sĩ, ngược lại rất lãnh đạm. Đôi mắt thi yêu vừa kinh diễm lại đạm bạc nhìn tới bóng ảnh nhanh như sóc kia đang đường đột đánh tới. Khoảnh khắc căng tràn, chỉ trong một chớp mắt, thi yêu bất chợt mở to đôi mắt, đôi con ngươi hỗn mang tà mị loé lên một tầng lục quang nhàn nhạt rất nhanh rồi biến mất. Cũng đúng lúc này, Tiêu Yến Thanh rơi chuẩn xác vào dự đoán, quyết tuyệt không nhìn vào khuôn mặt thi yêu, mà hơi lách mình, một đường lách ra sau lưng nó. Thi yêu cũng lập tức xoay cái eo nhỏ, ánh mắt hung hiểm nóng rực thẳng tắp quét đuổi bóng ảnh của hắn.
Tiêu Yến Thanh lách mình ra sau, nhìn thấy phần hạ eo mềm mại như nước của thi yêu chính xác đã mọc ra một tổng thể bao gồm những cá thể rất dài toả ra xung quanh, nhìn chẳng khác nào những cái đuôi. Hắn đã kịp nhìn ra, ngọn của những cái đuôi này không gì khác, là đầu rắn. Lúc này Tiêu Yến Thanh chính xác là đối diện với những cái đuôi rắn mọc ra trên mình thi yêu.
Vừa vặn đếm được tổng cộng có chín cái đuôi rắn đen, trong lòng Yến Thanh lướt qua một sự nghi hoặc, mà dự cảm này phi thường kinh động, chính hẳn cũng không khỏi cảm thấy chính mình kì quái, bởi vì đang nghĩ đến một khả năng, yêu linh trấn trong hỗn thi kia, là một Hồ yêu chúa.
Chưa kịp nghĩ xong, thi yêu đã vận động cái eo nhỏ, đem mấy cái đuôi rắn mới mọc ra ngẩng cao phần đầu, những đôi mắt rắn tròn và đen láy như hạt đậu, tròng trọc chĩa về phía đối phương. Nhất cử nhất động từ hắn, cũng liền làm cho bọn chúng phần đầu di chuyển theo, y hệt những cái giám thị cụ. Thỉnh thoảng những cái lưỡi mảnh dẻ từ trong miệng chúng lại thè ra.
“Đây thực sự là những con rắn con hay sao?”.
Tiêu Yến Thanh không nhịn nổi hiếu kỳ trong lòng, lại muốn thử một chút, bèn đường đột vung nắm tay, từ năm kẽ tay phóng ra kim chúc nhằm những đầu rắn đen bóng nhẵn kia đánh tới.
Chín cái đuôi rắn tà dị phản ứng rất nhanh nhạy, mấy cái đầu nhỏ nương theo mấy đạo kim chúc thẳng tắp đang bay tới, liền há rộng cái miệng, lộ ra hai khớp răng nanh trắng nhởn ở hàm trên, từ trong hai chiếc răng này thẳng thừng phụt ra hai tia khí xanh lét đậm đặc đối lên mấy đạo kim chúc trên không.
Hưu, âm thanh đạm bạc loé lên rồi vụt tắt. Những đạo kim chúc bạo khởi phóng tới mục tiêu đột nhiên bị những tia khí chết chóc từ bên dưới cản lại, xung đột tức thời tạo nên âm thanh huyễn hoặc đồng thời xuất hiện biến chuyển. Đạo kim chúc tiếp tục lao đi nhưng khí thế bởi vì chịu sự ngăn cản mà giảm xuống lực đạo, đường ngân kim đánh lên một vài cái cổ rắn rồi biến mất.
Khè, khè. Những đuôi rắn bị chúc kim đả thương trên phần cổ hằn lên một vết rách rõ rệt, tầng da rắn đen bóng có vân lưới li ti hiện lên như co rút lại vì đau đớn. Thi yêu tức giận quẫy cái đuôi cự mãng còn lại đập về phía Tiêu Yến Thanh, chín cái đuôi rắn cũng đồng thời há miệng phụt ra độc yêu khí. Tiêu Yến Thanh thất kinh co người lộn sang một bên.
Xèo, trên sàn lỗ chỗ những đốm tròn vì bị độc yêu khí ăn mòn, Tiêu Yến Thanh tạm thời chỉ có thể lui về thế thủ. Phía sau, thi yêu ráo riết đuổi theo, chùm đuôi rắn lúc này chĩa hết về phía trước, vươn qua cả phần đầu và bả vai nữ thi, tròng trọc nhìn tới bóng lưng của Tiêu Yến Thanh, miệng liên động thè lưỡi khè khè kinh dị, nhe ra mấy cái răng vừa nhọn vừa dài. Thi yêu ánh mắt hung hiểm gằm gằm nhìn tới, khuôn mặt sắc sảo trắng bóc như tạc ra từ một khối bạch ngọc, cơ mặt không có bất kì một sắc thái nào càng làm cho người nhìn cảm thấy kinh tâm. Tiêu Yếu Thanh vừa gấp rút chạy vừa lần thắt lưng tìm ám khí, kẹp vào tay, quay đầu nhằm phía sau bắn ra.
Vút, vút. Thi yêu nhanh nhẹn lách bên này, lách bên kia một cái, ám khí phóng sượt qua người nó. Khuôn miệng mọng đỏ bấy giờ mới hơi hé ra, hai hàm răng nghiến chặt thoát ra tiếng gầm gừ phẫn tiết từ trong cổ họng. Đột ngột, ả bụm miệng nhả ra một luồng khí xanh nhạt nhẹ bẫng như làn khói, luồng khí liền vần vũ đuổi theo Tiêu Yến Thanh, tốc độ không nhanh không chậm. Sắc mặt hắn hơi cứng lại.
“Luồng khí này truy đuổi mình với tốc độ như vậy xác thực không phải nhằm để đả thương, nếu không phải, thì nó với thi yêu là có tác dụng gì?.
Tức khắc hắn nhận ra rằng, chỉ cần dừng lại, luồng khí kia đuổi kịp tới nơi, nhất định sẽ tác động lên hắn điều gì đó. Rất có thể đó là yêu mộng, cũng có thể là yêu khí, bằng cách nào ngàn vạn lần cũng nhất quyết không thể để nó chạm tới mình. Nghĩ thế, Tiêu Yến Thanh nhanh tay lần tìm trong túi áo gói bột hùng hoàng nhỏ, móc ra một nhúm bột vàng mịn, liền quay đầu vung tay phất hết bột về phía sau. Luồng yêu khí xanh nhạt kia bay tới, gặp phải bột hùng hoàng, hình như bị giảm đi một ít, sắc xanh liền nhạt bớt. Cảm thấy bằng cách này có thể đối phó, Yến Thanh nhanh nhẹn đổ ra mấy lần bột nữa, không ngừng vẩy ra phía sau, chỉ một chốc, làn khí xanh lơ kia đã tan biến gần hết, không còn bay theo hắn nổi nữa. Kết quả này làm cho hắn có chút thống khoái, tinh thần khởi sắc lên vài phần, cuồng chân chạy nhanh hơn, có khi, một yêu một người đã đuổi bắt nhau một vòng rồi.
Hết lần này đến lần khác năng lực bản thân đều bị tên đạo sĩ phá tan, thi yêu càng ngày càng thêm căm tức, tuy không dữ dội cuồng dã như hỗn thi, nhưng bộ dáng bấy giờ của nó nhất định đã thoát khỏi sự lãnh đạm ban đầu, ánh mắt long lanh chất đầy sự phẫn nộ cùng giết chóc. Thi yêu khè ra một tiếng, đột nhiên không đuổi theo Tiêu Yến Thanh nưã, đột ngột lách mình rẽ sang vào bóng tối, mất hút khỏi hậu phương sau lưng hắn. Tiêu Yến Thanh chạy thêm mấy bước, cảm thấy áp lực sau lưng biến mất, ngoái đầu nhìn thì không thấy thi yêu đâu nữa mới cẩn trọng dừng lại dò xét. Nhằm hướng ánh sáng của mấy cây nến, hắn chạy nhanh tới đó, không gian bên ngoài ánh sáng nến đều nhất mực tối tăm, đúng lúc này bỗng nhiên xung quanh đều rất yên ắng. Hắn không dám lơi là cảnh giác, đảo mắt tứ phía tìm kiếm, hận không thể một khắc phá tan tầng Dạ Thể. Một tiếng thở dài nhẹ bẫng mông lung lọt vào tai Yến Thanh, đồng thời sau gáy đường đột có cảm giác châm chích mang theo tia lạnh nhàn nhạt. Tiêu Yến Thanh vội vã quay đầu, không ngờ rằng cái xoay đầu này lại trực tiếp đụng mặt với thi yêu gần đến vậy.
Khuôn mặt băng dụ trắng toát toả ra hơi lạnh hầm hập phả vào mặt Tiêu Yến Thanh. Đôi mắt đen nhánh long lanh của thi yêu nhìn chằm chằm vào hắn, gần đến nỗi có thể dùng ánh mắt chết chóc cuả mình mà phong toả đối phương. Vẻ mặt của thi yêu lúc này chầm chậm biến chuyển, khoé môi đỏ mọng mềm mại khẽ nhếch, lộ ra một ý cười nhu hoặc, đôi mày ngài dài uyển mĩ có hình xăm cự mãng vô cùng kì dị hơi động, tất cả đều mang một sắc thái kì ảo nhẹ nhàng lan toả như làn nước. Tiêu Yến Thanh trân mắt, nhất thời ngây đi.
Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ đây là lần hắn chạm mặt nữ nhân gần như vậy, lại là một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, vô cùng mị hoặc. Tự nhiên trong lòng hư hư thực thực nổi lên một cảm giác phức tạp. Môi hắn bất giác mấp máy thì thầm một câu.
– Có phải yêu ma đều xinh đẹp xuất chúng tới mức mê muội lòng người hay không?.
Thân hình Tiêu Yến Thanh khẩn trương ngả ra sau, cách mặt chỉ hơn một tấc cảm thấy một ngụm gió lạnh phả qua, bóng tay co thành trảo của hỗn thi vừa kịch liệt tát xuống. Ngay phía sau lưng, lệ quỷ cũng liền phối hợp, từ trên cao xà xuống, giương cổ tay phóng xuống một tia khí lạnh. Bằng tốc độ nhảy cảm phi thường nhanh, Yến Thanh khom người lộn nhào đi mấy vòng. Mới nhổm người đứng dậy, tiền phương kia đã trông thấy một thi, một quỷ gào thét hung tợn, nhất tề đều xông tới. Hắn khụy một chân, lần ra sau thắt lưng nắm lấy Thiết Tiên, bình tĩnh trấn thủ tại chỗ, đôi mắt quyết đoán dồn nhãn lực vào cặp chân cự mãng khổng lồ đang uốn éo bò trườn về phía mình. Quát một tiếng, nhanh như cắt, Yến Thanh dồn lực vung tay, phóng Thiết Tiên một cái bay đi. Thiết Tiên tạo thành một đường hoàn hảo trên không, mạnh mẽ bạo khởi phản kích.
Phập!.
Hé, hỗn thi bò đang trườn kịch liệt đột nhiên ngừng lại, thân thể trấn động, từ cổ họng tuôn ra một trận những tiếng két the thé tạp nhiễu. Bên chân phải nữ tử được gắn với lục vân cự mãng, một bóng đen mảnh dẻ cường hãn rẽ gió phóng tới, cắm xuyên qua cái chân trăn cục súc, găm xuống sàn nhà. Dòng máu xanh biếc phun lên, hỗn thi quằn quại, cánh tay phải bị chém bay, giờ tới lượt chân phải bị đâm thủng, xác thực đã bị đả kích quá nhiều, cuồng nộ không khỏi bốc lên thật nhanh. Nhất thời không thể di chuyển, nó gắng sức để nhổ cây Tiên ra, nhất định là Yến Thanh đã tận lực dồn sức vào cú ném này.
Lệ Quỷ nhìn thấy nhục thể của mình bị đả thương tan tác, đôi mắt nó đỏ lên, nhiễm vài vân máu đen li ti trông vô cùng dữ tợn. Cánh tay mãng thủ phi thường to một đường phóng tới, cùng với tiếng hét sắc như dao, điên cuồng táp về tiền phương người đạo sĩ. Khè, cái miệng cự mãng há rộng, một cái lưỡi tiêu ảm mảnh và dài đen kịt thè ra, gấp gáp một đường muốn liếm luôn da thịt trên người đối phương. Tiêu Yến Thanh dùng Uyển Kiếm chém tới, tay kia vung Bạch Tuyến lên trên.
Chát!.
Sợi dây pháp linh vụt trúng thân mình lệ quỷ, nó gào lên vừa đau vừa tức, lập tức luồng khí xanh lục lãnh đạm từ vết thương thoát ra, thân ảnh chập chờn, không khỏi trấn cho lệ quỷ thầm run rẩy. Bất quá lệ quỷ nhờ giao kết với nhục thân mà tu vi được tích lũy một chút, có điều, một đòn này đã phá đi một hồn mấy phách của nó, trước mắt không thể cùng đối phương giao chiến. Lệ quỷ bất mãn, trong nháy mắt đã vụt biến mất.
Két, hỗn thi lúc này vẫn không ngừng rống lên, nó đã hất phăng Thiết Tiên từ lúc nào, cuồng nộ đã gia tăng đến cực điểm, lách mình trườn lên. Trên chân trái nó, một lỗ hổng sâu hoắm lộ thiên, không ngừng trào ra một dòng máu ghê tởm.
Tiêu Yến Thanh mặt không đổi sắc, lùi lại vài bước. Bọn chúng tuy đông nhưng đều đã bị hắn đả thương, nếu giữ vững phong độ, sẽ có thể gia tăng cơ hội thi triển phù.
Hưu, âm thanh xé gió mơ hồ xượt tới, Yến Thanh đánh mắt nhìn sang bên tả, liền thấy hai bóng ảnh một cao, một thấp từ đâu xuất hiện đường đột công kích kẻ địch, không phải ai khác là Lê Vi cùng Linh Đẩu Lão. Hắn biết không nên lãng phí sự giúp đỡ từ bọn họ, không chần chừ một giây, co chân chạy thật nhanh về phía hỗn thi lúc này đang dồn chú ý về phía đó.
Nhặt lại Thiết Tiên, Yến Thanh nhằm thân nó một cú đâm mạnh xuống lần nữa. Hỗn thi đột ngột bị một trận đau đớn, nghiêng nghiêng ngả ngả gào thét hỗn loạn, vung tay chân đánh loạn tứ phía. Căn phòng nhất thời bị nó náo tới mức khuấy động. Yến Thanh vừa né vừa chạy, vung kiếm lên chém vào cái chân còn lại của nó. Hỗn thi đột ngột dừng lại một giây, ngửa người, quẫy một cái, đập vào lưng hắn một đập như trời giáng. Tiêu Yến Thanh ngã lăn ra đất, miệng thốc một ngụm bạo khí. Hắn cau mày chút đỉnh, sau gáy tràn tới một cỗ gió lạnh, tức thì lăn đi.
Rầm, chỗ vừa rồi đã bị hỗn thi dùng chân cự mãng đập xuống. Hậu phương cũng vô cùng căng thẳng, Lê Vi cùng Linh Lão chật vật níu kéo sự chú ý của nó, muốn giúp Tiêu Yến Thanh tìm kiếm cơ hội đánh trả. Hỗn thi quay ngoắt lại, nâng chân tấn công. Không biết làm thế nào, từ cục diện sau lưng nó, Yến Thanh đã tung chân đạp lên cao, trong tay cầm chắc Uyển Kiếm oanh liệt chém xuống. Đuôi mắt thoáng thấy bóng lệ quỷ đường đột bay tới, cũng không nói hai lời, từ kẽ bàn tay còn lại vung ra mấy đạo chúc kim, sau đó không quản bất cứ điều gì nữa, nhất mực bổ kiếm chém xuống.
Phập, cái chân xích mãng gặp phải Uyển Kiếm sắc mảnh lãnh bạo chém qua, liền bị chém đứt. Hỗn thi thân thể căng cứng, mọi động tác đều nhất thời dừng lại. Bên chân trái là thân cự mãng màu đỏ tươi sặc sỡ, đã bị chém lìa rơi bịch xuống đất một đoạn. Máu me lập tức từ cơ thể nó phun trào. Có chút tanh nồng, lại có chút hôi thối, Tiêu Yến Thanh tuy khó chịu nhưng còn chưa xong việc. Hắn tiếp đất, một hơi chạy vòng ra sau lưng hỗn thi, đạp lên mình nó, bay tới đem theo một cái lá phù vỗ thật mạnh vào gáy nó.
Hỗn thi đang gào thét trong cổ họng, phù trấn xuống sau gáy, lập tức im bặt, cánh tay giật giật chống đối mấy cái, thân thể cũng không còn dao động. Cảm tưởng như đã bị hút hết sức lực.
Tiêu Yến Thanh nhổm người đứng lên, ngước mặt nhìn thân thể hỗn thi sừng sững đứng ngây ra đó. Hắn đảo mắt tạm thời dồn sự tập trung tìm kiếm lệ quỷ. Không ngờ, cỗ thân thể đã bị Cương Trấn Đại Thi Phù trấn xuống đột nhiên lại mở trừng mắt ra. Nữ tử kia lúc này hai con mắt chính là trừng trừng chĩa xuống nhìn hắn đầy uất hận.
Mấy kẻ bọn họ đứng từ hai phía nhất thời đều trông thấy, khuôn mặt nữ tử kia vừa xảy ra biến hoá trấn động. Trừ bỏ loại cương thi thông thường, thể loại bọn họ đang đối mặt này không những là một hỗn thi, lại còn phi thường quái gở. Ngay từ đầu, miệng không hé, mắt không mở, bây giờ bị chặt chân chặt tay mới vì thế mà thức tỉnh ư?.
Tiêu Yến Thanh nhìn lên khuôn mặt hỗn thi, nữ tử có khuôn mặt trắng toát như trứng gà bóc không khỏi cảm thấy yêu tà. Ngũ quan cũng hoàn hảo kinh diễm, nếu gặp ngoài đời thực, nhất định là một minh tinh mỹ nhân. Có điều lại đem nửa thân trên mỹ nhân nối với hai cái thân trăn gớm ghiếc, thật cũng quá biến thái đi.
Lê Vi trợn mắt kinh hãi lắp bắp.
– Sao hỗn thi bây giờ mới mở mắt?. Có phải bị anh đánh đến nỗi tức điên không?.
Yến Thanh không nhìn cô, chỉ hừ lạnh buồn bực, cẩn thận dò xét thái độ hỗn thi. Tình trạng hỗn thi bây giờ đã bị đánh tới nỗi phế mất một nửa tay chân, máu xanh không ngừng liên miên rớt xuống dưới đất, nhất thời cũng không có động thái, chỉ u ám nhìn chằm chằm xuống Tiêu Yến Thanh. Đôi mắt dài uyển mĩ mê hồn với con ngươi đen láy không hề chớp, thẳng tắp thu hút sự chú ý của người đạo sĩ kia. Tiêu Yến Thanh cũng đem tia mắt dò xét đối lại, hơi nhíu mày đề phòng.
Bất chợt, từ trong đôi con ngươi đen nhánh cắn nuốt ánh nhìn kẻ đối diện của hỗn thi đột nhiên xảy ra biến hoá, chớp nhoáng loé lên một ánh quang xanh lục yêu dị. Tiêu Yến Thanh trong lòng như có chớp đánh, thất sắc vội vã xoay người rời đi. Nếu chậm một giây, xác thực bị yêu linh dụ hoặc. Yêu khí hắn cảm nhận được chính là nguồn cơn từ đây.
Tạo ra một cái cương thi, ghép nối cương thi với quái mãng, sau đó trấp áp một yêu linh trong cái hỗn thi này, không nghi ngờ gì, chính là một ý tưởng vô cùng điên rồ và biến thái. Cỗ máy giết chóc này không mấy ai có thể tưởng tượng ra, chưa bàn đến cảnh giới phức tạp cần kẻ có tu vi cao để thực hiện. Tiêu Yến Thanh trong lòng tự hỏi, Hồ Ân vì sao có được thi thể cô gái trẻ kia mà đem tới đây làm trò quái ác. Mụ sống hơn một thế kỷ, ắt hẳn thì giờ sống chỉ dành để tạo ra những thứ quái gở như vậy trên thế gian này. Dẫu cao tay đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa.
Tiêu Yến Thanh vòng ra sau lưng hỗn thi, đồng thời nhắc nhở Lê Vi và Linh Đẩu Lão.
– Nó còn yêu linh, đừng nhìn vào mắt nó!.
Nhưng lúc này, hỗn thi đã xoay tròn cỗ thân thể, hướng sang phía bọn họ. Nghe thấy lời cảnh báo, Lê Vi cùng Linh Lão vội rời đi, thân ảnh liền biến mất. Trong không trung vọng lại một tiếng nói mơ hồ lo lắng.
– Anh phải cẩn thận đấy!.
Cục diện chỉ còn lại Yến Thanh đường hoàng đối mặt với hỗn thi. Hỗn thi lúc này triệt để thay đổi tính tình, trút bỏ cuồng bạo ồn ào trở nên âm lãnh dị thường, mấy phần còn có vẻ yểu điêụ kì quái. Yến Thanh lắc đầu, bây giờ nên gọi nó là thi yêu.
– Đừng nói là ngươi định dụ hoặc ta, không phải chứ!.
Hắn nhìn tới tờ phù còn áp sau gáy thi yêu thì bừng tỉnh đại ngộ. Loại phù này trấn áp cương thi và thi khí vô cùng cường hãn, hỗn thi vì thế liền mất đi sự cục súc cuồng bạo, bị ép tới đường cùng mới thức tỉnh phần yêu trong mình. Yêu linh chỉ cần một phần tồn tại, cũng trở thành một sự cản đường phiền toái. Bất quá sức mạnh của cương thi cùng thi khí đã bị hắn dùng phù trấn áp, hiện tại chính là phải đối phó với yêu linh cùng lệ quỷ. Rất muốn dùng phù trị lệ quỷ cho rảnh tay, nhưng ả cũng có vẻ khôn ngoan, không thấy ló mặt ra nữa, nhất định là đang lẩn khuất chỗ nào đó gần Dạ Thể chờ đợi cơ hội tấn công hắn.
Rắc, rắc.
Thân thể thi yêu khẽ xoay chuyển, xoay mình đối diện với Tiêu Yến Thanh. Vòng eo thon nhỏ của cô gái như không xương, vặn vẹo một vòng, đã đem mặt mình đối diện lại với hắn. Yến Thanh trong bụng thầm loạn, mặc dù diện mạo cô ta rất xinh đẹp, thân trên cũng nở nang, cân đối, còn có cái eo thon nhỏ châm chọc mắt người nhìn, thế nhưng rốt cuộc vẫn là hàng trưng bày, tuyệt đối không thể dùng. Một khi đã đụng vào, nhất định sẽ cực thân. Mặc dù đã tự mình lĩnh ngộ, hắn muốn tránh cũng tránh không được, thi yêu đã trực tiếp công kích hắn.
Xoạt, đôi mắt thi yêu từ kiều diễm âm trầm đột nhiên trừng lớn, từ sau lưng đồng thời xuất hiện những bóng đen mềm mại không ngừng vận động uốn éo như rắn. Tiêu Yến Thanh trấn kinh nhìn một màn biến hoá này của thi yêu, ánh mắt phức tạp xuyên qua khuôn mặt băng dụ tinh xảo kia mà nhìn chằm chằm vào thứ vừa xuất hiện sau lưng nó.
– Nó mọc đuôi?.
Yến Thanh hỗn loạn trong đầu, những bóng ảnh mới xuất hiện có màu đen bóng, dài và mảnh, trông như những sợi roi da gắn trên lưng thi yêu. Những chiễc roi này không ngừng vận động, quẫy bên này, uốn bên kia như mấy cái đuôi mèo. Lúc này hắn cùng thi yêu đối mặt nhau, đối với quan sát cục diện sau lưng thi yêu Yến Thanh có chút hạn chế. Chỉ biết rằng việc phải làm là ý tứ chuẩn bị đối phó với thể loại yêu ma quỷ quái cùng hội tụ này.
Trong chuyến phiêu lưu lần này hắn đương nhiên có chuẩn bị phù trị yêu, từ đầu tới giờ chưa có cơ hội để dùng, bây giờ xác thực chính là lúc dụng tới nó. Từ trong túi áo lấy ra Phục Yêu Phù, một cái phù màu tím thần bí nằm giữa hai ngón tay hắn, mạnh dạn vươn tay bắt một đạo ấn khảng khái, đồng thời trực tiếp xông tới tiền diện thi yêu. Thi yêu đối với cái hành động có chút khẩn trương này của người đạo sĩ, ngược lại rất lãnh đạm. Đôi mắt thi yêu vừa kinh diễm lại đạm bạc nhìn tới bóng ảnh nhanh như sóc kia đang đường đột đánh tới. Khoảnh khắc căng tràn, chỉ trong một chớp mắt, thi yêu bất chợt mở to đôi mắt, đôi con ngươi hỗn mang tà mị loé lên một tầng lục quang nhàn nhạt rất nhanh rồi biến mất. Cũng đúng lúc này, Tiêu Yến Thanh rơi chuẩn xác vào dự đoán, quyết tuyệt không nhìn vào khuôn mặt thi yêu, mà hơi lách mình, một đường lách ra sau lưng nó. Thi yêu cũng lập tức xoay cái eo nhỏ, ánh mắt hung hiểm nóng rực thẳng tắp quét đuổi bóng ảnh của hắn.
Tiêu Yến Thanh lách mình ra sau, nhìn thấy phần hạ eo mềm mại như nước của thi yêu chính xác đã mọc ra một tổng thể bao gồm những cá thể rất dài toả ra xung quanh, nhìn chẳng khác nào những cái đuôi. Hắn đã kịp nhìn ra, ngọn của những cái đuôi này không gì khác, là đầu rắn. Lúc này Tiêu Yến Thanh chính xác là đối diện với những cái đuôi rắn mọc ra trên mình thi yêu.
Vừa vặn đếm được tổng cộng có chín cái đuôi rắn đen, trong lòng Yến Thanh lướt qua một sự nghi hoặc, mà dự cảm này phi thường kinh động, chính hẳn cũng không khỏi cảm thấy chính mình kì quái, bởi vì đang nghĩ đến một khả năng, yêu linh trấn trong hỗn thi kia, là một Hồ yêu chúa.
Chưa kịp nghĩ xong, thi yêu đã vận động cái eo nhỏ, đem mấy cái đuôi rắn mới mọc ra ngẩng cao phần đầu, những đôi mắt rắn tròn và đen láy như hạt đậu, tròng trọc chĩa về phía đối phương. Nhất cử nhất động từ hắn, cũng liền làm cho bọn chúng phần đầu di chuyển theo, y hệt những cái giám thị cụ. Thỉnh thoảng những cái lưỡi mảnh dẻ từ trong miệng chúng lại thè ra.
“Đây thực sự là những con rắn con hay sao?”.
Tiêu Yến Thanh không nhịn nổi hiếu kỳ trong lòng, lại muốn thử một chút, bèn đường đột vung nắm tay, từ năm kẽ tay phóng ra kim chúc nhằm những đầu rắn đen bóng nhẵn kia đánh tới.
Chín cái đuôi rắn tà dị phản ứng rất nhanh nhạy, mấy cái đầu nhỏ nương theo mấy đạo kim chúc thẳng tắp đang bay tới, liền há rộng cái miệng, lộ ra hai khớp răng nanh trắng nhởn ở hàm trên, từ trong hai chiếc răng này thẳng thừng phụt ra hai tia khí xanh lét đậm đặc đối lên mấy đạo kim chúc trên không.
Hưu, âm thanh đạm bạc loé lên rồi vụt tắt. Những đạo kim chúc bạo khởi phóng tới mục tiêu đột nhiên bị những tia khí chết chóc từ bên dưới cản lại, xung đột tức thời tạo nên âm thanh huyễn hoặc đồng thời xuất hiện biến chuyển. Đạo kim chúc tiếp tục lao đi nhưng khí thế bởi vì chịu sự ngăn cản mà giảm xuống lực đạo, đường ngân kim đánh lên một vài cái cổ rắn rồi biến mất.
Khè, khè. Những đuôi rắn bị chúc kim đả thương trên phần cổ hằn lên một vết rách rõ rệt, tầng da rắn đen bóng có vân lưới li ti hiện lên như co rút lại vì đau đớn. Thi yêu tức giận quẫy cái đuôi cự mãng còn lại đập về phía Tiêu Yến Thanh, chín cái đuôi rắn cũng đồng thời há miệng phụt ra độc yêu khí. Tiêu Yến Thanh thất kinh co người lộn sang một bên.
Xèo, trên sàn lỗ chỗ những đốm tròn vì bị độc yêu khí ăn mòn, Tiêu Yến Thanh tạm thời chỉ có thể lui về thế thủ. Phía sau, thi yêu ráo riết đuổi theo, chùm đuôi rắn lúc này chĩa hết về phía trước, vươn qua cả phần đầu và bả vai nữ thi, tròng trọc nhìn tới bóng lưng của Tiêu Yến Thanh, miệng liên động thè lưỡi khè khè kinh dị, nhe ra mấy cái răng vừa nhọn vừa dài. Thi yêu ánh mắt hung hiểm gằm gằm nhìn tới, khuôn mặt sắc sảo trắng bóc như tạc ra từ một khối bạch ngọc, cơ mặt không có bất kì một sắc thái nào càng làm cho người nhìn cảm thấy kinh tâm. Tiêu Yếu Thanh vừa gấp rút chạy vừa lần thắt lưng tìm ám khí, kẹp vào tay, quay đầu nhằm phía sau bắn ra.
Vút, vút. Thi yêu nhanh nhẹn lách bên này, lách bên kia một cái, ám khí phóng sượt qua người nó. Khuôn miệng mọng đỏ bấy giờ mới hơi hé ra, hai hàm răng nghiến chặt thoát ra tiếng gầm gừ phẫn tiết từ trong cổ họng. Đột ngột, ả bụm miệng nhả ra một luồng khí xanh nhạt nhẹ bẫng như làn khói, luồng khí liền vần vũ đuổi theo Tiêu Yến Thanh, tốc độ không nhanh không chậm. Sắc mặt hắn hơi cứng lại.
“Luồng khí này truy đuổi mình với tốc độ như vậy xác thực không phải nhằm để đả thương, nếu không phải, thì nó với thi yêu là có tác dụng gì?.
Tức khắc hắn nhận ra rằng, chỉ cần dừng lại, luồng khí kia đuổi kịp tới nơi, nhất định sẽ tác động lên hắn điều gì đó. Rất có thể đó là yêu mộng, cũng có thể là yêu khí, bằng cách nào ngàn vạn lần cũng nhất quyết không thể để nó chạm tới mình. Nghĩ thế, Tiêu Yến Thanh nhanh tay lần tìm trong túi áo gói bột hùng hoàng nhỏ, móc ra một nhúm bột vàng mịn, liền quay đầu vung tay phất hết bột về phía sau. Luồng yêu khí xanh nhạt kia bay tới, gặp phải bột hùng hoàng, hình như bị giảm đi một ít, sắc xanh liền nhạt bớt. Cảm thấy bằng cách này có thể đối phó, Yến Thanh nhanh nhẹn đổ ra mấy lần bột nữa, không ngừng vẩy ra phía sau, chỉ một chốc, làn khí xanh lơ kia đã tan biến gần hết, không còn bay theo hắn nổi nữa. Kết quả này làm cho hắn có chút thống khoái, tinh thần khởi sắc lên vài phần, cuồng chân chạy nhanh hơn, có khi, một yêu một người đã đuổi bắt nhau một vòng rồi.
Hết lần này đến lần khác năng lực bản thân đều bị tên đạo sĩ phá tan, thi yêu càng ngày càng thêm căm tức, tuy không dữ dội cuồng dã như hỗn thi, nhưng bộ dáng bấy giờ của nó nhất định đã thoát khỏi sự lãnh đạm ban đầu, ánh mắt long lanh chất đầy sự phẫn nộ cùng giết chóc. Thi yêu khè ra một tiếng, đột nhiên không đuổi theo Tiêu Yến Thanh nưã, đột ngột lách mình rẽ sang vào bóng tối, mất hút khỏi hậu phương sau lưng hắn. Tiêu Yến Thanh chạy thêm mấy bước, cảm thấy áp lực sau lưng biến mất, ngoái đầu nhìn thì không thấy thi yêu đâu nữa mới cẩn trọng dừng lại dò xét. Nhằm hướng ánh sáng của mấy cây nến, hắn chạy nhanh tới đó, không gian bên ngoài ánh sáng nến đều nhất mực tối tăm, đúng lúc này bỗng nhiên xung quanh đều rất yên ắng. Hắn không dám lơi là cảnh giác, đảo mắt tứ phía tìm kiếm, hận không thể một khắc phá tan tầng Dạ Thể. Một tiếng thở dài nhẹ bẫng mông lung lọt vào tai Yến Thanh, đồng thời sau gáy đường đột có cảm giác châm chích mang theo tia lạnh nhàn nhạt. Tiêu Yến Thanh vội vã quay đầu, không ngờ rằng cái xoay đầu này lại trực tiếp đụng mặt với thi yêu gần đến vậy.
Khuôn mặt băng dụ trắng toát toả ra hơi lạnh hầm hập phả vào mặt Tiêu Yến Thanh. Đôi mắt đen nhánh long lanh của thi yêu nhìn chằm chằm vào hắn, gần đến nỗi có thể dùng ánh mắt chết chóc cuả mình mà phong toả đối phương. Vẻ mặt của thi yêu lúc này chầm chậm biến chuyển, khoé môi đỏ mọng mềm mại khẽ nhếch, lộ ra một ý cười nhu hoặc, đôi mày ngài dài uyển mĩ có hình xăm cự mãng vô cùng kì dị hơi động, tất cả đều mang một sắc thái kì ảo nhẹ nhàng lan toả như làn nước. Tiêu Yến Thanh trân mắt, nhất thời ngây đi.
Từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến giờ đây là lần hắn chạm mặt nữ nhân gần như vậy, lại là một mỹ nhân băng thanh ngọc khiết, vô cùng mị hoặc. Tự nhiên trong lòng hư hư thực thực nổi lên một cảm giác phức tạp. Môi hắn bất giác mấp máy thì thầm một câu.
– Có phải yêu ma đều xinh đẹp xuất chúng tới mức mê muội lòng người hay không?.
Danh sách chương