Đá Ngũ Sắc, một tên khác là Đá Nguyên Sinh, lai lịch cũng đến từ Thiên Giới, là loại đá mà Nữ Hi Thị “luyện thạch bổ thiên” thời thượng cổ. Vì muốn vá trời, Nữ Oa đã dùng 36501 viên Đá Ngũ Sắc, trong đó có một viên bị dư lại. Viên đá thứ 36501 này rơi xuống Hạ Giới, vỡ thành 5 mảnh, lưu khắp nhân gian. Bởi vì chứa đựng nguồn năng lượng vô tận, Đá Ngũ Sắc này bị người hậu thế điên đảo truy tìm, dấy lên nhiều lụy sự giết chóc liên miên. Sau này, có ba mảnh vỡ được Tam Đại Đạo Môn tìm thấy, bèn thống nhất, mỗi môn phái trấn giữ một mảnh vỡ, do Thái thượng Chưởng Môn đương nhiệm toàn tâm bảo lưu, tránh cho hậu thế rơi vào chiến sự lao đao. Mà môn phái của sư phụ Tiêu Yến Thanh, vừa vặn thuộc một trong Tam Đại Đạo Môn ấy. Quy tắc Tông Môn có tính truyền thừa, không chỉ pháp kỹ, các loại bảo vật, pháp khí cũng tương tự. Cho nên khi vị Lão Tổ Thái Thượng Chưởng Môn phi thăng, đã trao mảnh vỡ của Đá Ngũ Sắc cho người kế nhiệm tiếp theo. Cứ thế, cứ thế truyền xuống, cho đến đời vị Môn Chưởng đương tại.
Ngẫm tới đây, Tiêu Yến Thanh lập tức cảm thấy không đúng. Nói như vậy, mảnh đá này phải nằm trong tay vị Chưởng Môn nào đó, sao có thể chạy tới túi hắn?. Trên thực tế mảnh đá này là do sư phụ ủy thác cho hắn, ý nghĩa năm xưa chính sự phụ là người chịu trách nhiệm bảo lưu Đá Ngũ Sắc do Tông Môn truyền thừa. Tiêu Yến Thanh hơi sửng sốt, lẽ nào sư phụ hắn ngày đó chính là Môn Chưởng sao?. Vậy tại sao không minh bạch với hắn, còn giữ làm bí mật của riêng người. Trong một khoảnh khắc, nội tâm Tiêu Yến Thanh bỗng nhiên khuấy đảo.
A!.
Tiếng la hét truyền tới làm hắn tỉnh táo, vội vàng điểu chỉnh tâm thức. Khúc mắc đằng sau mảnh vỡ Đá Ngũ Sắc này, nhất định mai sau sẽ có lúc hắn tìm hiểu rõ ràng. Lúc này bèn khẩn trương gạt mọi sự tình rời rạc sang một bên, tận lực đối phó lão bà bà.
– Đáng chết!. Tiểu tử đáng ghét, dám trang bức ta, mau cút, hừ, hừ!.
Phía đối diện, Hồ Ân nằm sấp một mảnh chật vật trên sàn, bên trên bị thân thể cường ngạnh của Trần Hiểu Vương trấn lại, có muốn vùng dậy cũng không được, chỉ có thể ngóc đầu, hai cánh tay đập liên hồi xuống đất. Mụ giận dữ thở hổn hển, lại cùng lúc nghiến răng trừng mắt dồn lực vào bàn tay đang nắm Như Ý Trâm, hận không thể lôi ra thật nhiều pháp lực hòng kích phát nó. Lực lượng hiện tại ở trong mụ đã cạn kiệt, cùng với thần thức điên đảo thiếu trấn định, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió kích phát bảo vật trong cái nháy mắt. Chưa kể còn bị người đè lên, khó chịu đến thế nào.
Trần Hiểu Vương mím môi, một tay trấn trên cái lưng khòm của bà già, tay kia vươn lên định bụng đoạt Như Ý Trâm. Nhưng cái mụ già này biết đâu là ngọn cỏ cứu mạng mình, nhất quyết không chịu nhả, còn vung vẩy lên xuống tránh cho Hiểu Vương kia tóm được Như Ý Trâm.
Tiêu Yến Thanh nhìn tới tràng diện có chút tranh cướp kia, nhận thức mình vẫn còn chút ít thời gian hành động bèn nhanh chóng điều hoà tâm thức cùng một vòng chu thiên, đem tất thảy pháp lực trong cơ thể hội tụ tới. Hắn kẹp Lạc Nhật Thần Phù giữa hai ngón tay, giương lên ngang mặt tạo một pháp quyết, đồng thời nhắm mắt định thần, cửa miệng lầm rầm.
“Dương dương vô hạn, ngự thí thiên không, nhật lạc thượng thần như uy, đảo hải bài sơn tốc kí, tá ta cương viễn, diệt pháp diệt sát!. Khai!”.
Chữ “Khai” vừa dứt, Tiêu Yến Thanh đồng thời mở mắt, mà Lạc Nhật Thần Phù hắn đang kẹp trên tay theo thần chú tuôn trào liền gia tăng linh ứng, liên tục bay phần phật, toàn thân không ngừng toả ra thứ ánh sáng kinh diễm dật động. Yến Thanh phất linh phù lên cao, lá phù treo lơ lửng tại chỗ, không có rơi xuống, bắt đầu phát ra âm thanh tinh, tinh uy dật, lung linh thập phần. Như thể có một nguồn sức mạnh vô hạn đang ập đến.
Hắn không dám chậm trễ nửa giây, lấy ra Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch, nắm trong lòng bàn tay. Dùng thần thức nhìn tới, Yến Thanh cảm ứng có một luồng ý chí linh pháp từ trong tâm mảnh đá toả ra, mạnh mẽ đồng nhất tới ý chí của hắn, sau đó không ngừng khuyếch đại, khiến hắn hơi động.
“Đây là ý chí linh pháp ngưng tụ qua mỗi đời Môn Chưởng quán thông tới Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch này, đồng dạng là một cách truyền thừa, ta phải nắm bắt lấy!”.
Tiêu Yến Thanh suy nghĩ nhanh chóng, dùng thần thức quán thông tới mảnh đá ngũ sắc trong lòng tay, bắt lấy ý chí linh pháp ngự toạ trong nó. Một tia sức mạnh thuần túy, chân thực tới khó diễn tả thâm nhập vào hải cảnh của hắn, không ngừng khuấy lên suối nguồn linh lực ẩn tàng. Tiêu Yến Thanh khẽ hít vào một hơi, cảm tưởng kinh mạch, huyệt đạo bên trong đều kịch liệt biến hoá tốc độ vận động, điên đảo luân chuyển linh lực thâm tàng tương tác với mảnh đá. Mà ngược lại, Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch cũng có hồi đáp, khắp các mặt đa giác tùy ý của nó đột nhiên toả sáng, lấp la lấp lánh kinh tâm, mỗi một mặt là một tia sáng thẳng tắp chiếu ra, màu sắc độc lập tuyệt đối. Yến Thanh nhìn tới, vừa vặn thấy đủ năm màu sắc chân phương. Hắn đeo sợi dây vào cổ, mảnh đá ly khai bàn tay hắn, kì lạ không có rớt xuống mà treo lơ lửng như thể trọng lực đã bị lực lượng vô hình nào đó triệt tiêu. Nhật Dương, Địa Dương đã sẵn sàng, cuối cùng đến Nhân Dương.
Tiêu Yến Thanh nghiêm chỉnh đổi tư thế, bộ trang vô cùng tập trung, bởi đây là bước cuối cùng trong bí pháp, hoàn thiện Tam Dương trùng tuyến, sau đó lại dụng tới Thượng Cấp Thăng Phù để hội chứa sức mạnh của Tam Dương. Bình thường mà nói, việc thi triển riêng rẽ mỗi một Dương đã tốn của pháp sư một lượng linh lực không nhỏ, đây còn là Tam Dương, cộng với một cái Thượng Cấp Thăng Phù, đảm bảo triệt để ngốn linh lực. Không phải là trâu bò, mà chính là phi thường trâu bò!.
Hắn nghiêm mặt, ánh mắt trào ra minh quang, hai tay bắt pháp quyết, đồng thời phất lá phù màu đen lên cao. Sau khi khai phù, Yến Thanh đem một phần dương khí cường tiễn từ trong người xuất ra qua ấn chỉ, để nó trực tiếp tiến vào hắc phù. Một bên, lại buông một câu chú, làm cho Lạc Nhật Thần Phù đinh linh toả sáng bên cạnh lập tức bốc cháy. Mà lá hắc phù kia ngay tức khắc rung động, thu hút nguồn năng lượng hỗn động đang sôi trào từ Lạc Nhật Thần Phù vào trong mình, phút chốc không còn sót lại một mảnh. Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch lơ lửng trên cổ Yến Thanh, đều đặn toả ra hỗn quang rực rỡ, mà nguồn quang năng này đồng dạng như Lạc Nhật Thần Phù và dương khí của hắn, đều chạy tới nhập vào trong hắc phù. Cho tới khi những mạch văn liên miên trên thân phù lần lượt sáng lên tới mức độ hoàn thiện, Tiêu Yến Thanh mới dứt khoát trỏ ấn, điểm tới hắc phù, hô to.
– Khai!.
Chữ “Khai” xuất ra, hắc phù cùng lúc cũng rung động kịch liệt, các mạch văn óng ánh tựa hồ lưu chuyển dạt dào trên thân phù như mạch suối.
Đùng, hắc phù nổ tung, bạo phát nguồn ánh sáng khủng bố trang bức. Tiêu Yến Thanh lẫm liệt đánh mắt nhìn tờ phù đang bạo xé thành từng mảnh nhỏ, hắn nghiêm giọng quát to.
– Lê Vi, Linh Lão, các người mau thoát khỏi đây. Miễn cho Tam Dương uy phá!. Tránh xa xa một chút!.
Lê Vi đứng phía sau không xa, thẫn thờ nhìn Tiêu Yến Thanh thi triển phù pháp, bộ dáng ấy, đẹp đến nao lòng. Nàng cảm thấy hắn giống như được thần nhập, nhịp điệu vừa hoa mĩ, vừa trôi chảy, tới mức linh trí nàng phút chốc tan biến.
- A!.
Tiêu Yến Thạn quát lớn khiến Lê Vi kịp thời tỉnh lại, cô nhìn tới bóng lá phù đương bạo nổ phía trước bờ vai hắn, chỉ nhìn thấy ánh sáng đó thôi đã khiến linh hồn cô run lên.
– Được!. Hai người cẩn thận!.
Gật đầu miễn cưỡng, Lê Vi nắm tay Linh Đẩu Lão nhún mình một cái, hai thân ảnh đã biến mất khỏi căn phòng, xuất hiện tại một không gian xa xa bên ngoài. Dạ Thể triệt tiêu, bọn họ nhanh chóng kích hoạt lại nhãn hồn tìm kiếm nơi Tiêu Yến Thanh và Trần Hiểu Vương đang đứng. Xuyên qua các vách tường gỗ, Lê Vi mơ hồ nhìn thấy sự tồn tại của hai nam nhân, khung cảnh thập phần căng cứng, có vẻ như Tiêu Yến Thanh đã thành công khai hội được Tam Dương. Linh trí cô rơi vào thứ năng lượng ấy, lập tức cảm thấy một làn sóng vô hình trùng điệp lan toả, nghiền ép linh hồn, bất giác lùi lại một cái.
– Cái gì!!!.
Hồ Ân nằm sấp trên sàn, hai mắt kịch liệt vẩn đỏ nổi đầy tơ máu, mụ ngước mắt nhìn phía đối diện, lúc này chỉ thấy tên thiếu đạo sĩ đang nghiêm ngặt thi triển phù chú. Hai mắt mụ chạm tới mảnh đá nhỏ trên cổ hắn, đột nhiên trợn trừng, kinh ngạc tột độ.
– Không…không thể nào…
Đáy mắt Hồ Ân tràn ngập sửng sốt lẫn không tin tưởng, mồm miệng vô thức há ra. Nhưng đồng thời, cái kích động này ngược lại như một bộc phá, để mụ nhất niệm bay lên, toàn tâm toàn ý ngăn chặn, không để chúng đạt được mục đích. Hồ Ân dừng lại dãy dụa, mặc Trần Hiểu Vương trấn bên trên, mụ rụt tay, đem bàn tay giữ Như Ý Trâm giấu dưới bụng, miễn cho tên nam tử kia đoạt mất. Mụ nghiến răng, cắn đầu lưỡi tới phún máu, trong khi đôi mắt vừa đục vừa đỏ ngầu vẫn chằm chằm nhìn về phía Tiêu Yến Thanh đầy uất hận.
Khi dòng máu đỏ thẫm chảy ra khỏi khoé miệng, Hồ Ân run run đưa Như Ý Trâm lên, bụm miệng cau mày ho một tiếng. Một búng máu nóng phun vào đỉnh trâm vàng óng, Hồ Ân gắng gượng dùng cả hai tay cùng giữ chắc Như Ý Trâm, miệng lầm rầm một loại ngôn từ không rõ. Chỉ một cái hô hấp qua đi, Như Ý Trâm toàn thân tỏa sáng, dòng máu đỏ từ đỉnh trâm chậm rãi chảy xuống dọc theo thân nó.
Xèo, xèo, chỗ máu sục sôi, nhanh chóng bốc hơi, ngấm vào thân Như Ý Trâm, như thể được nó dọn dẹp sạch sẽ, kì thực đã bị nó hấp thu.
Đùng, toàn bộ cây trâm vàng bạo phát, tràn lan một quầng ánh sáng mạnh mẽ, thô bạo trấn bay Trần Hiểu Vương ra ngoài, khiến anh văng lên bay đi mấy mét.
Ầm, thân thể miễn cưỡng rơi xuống, Hiểu Vương ôm ngực ho thốc một tiếng, bả vai lại có máu chảy ra. Mà ở cách đó không xa, Hồ Ân cũng bị tác động mãnh liệt của bảo vật đẩy ra, lăn đi một đoạn, Như Ý Trâm đứng thẳng như cây đinh lớn trên sàn nhà, bao quanh một quầng sáng liên miên không tắt. Hồ Ân hổn hển cố gắng dùng chút hơi tàn ngóc đầu nhìn bảo vật, hai mắt lờ đờ hỗn loạn, mà khuôn miệng mụ cũng tràn ngập máu tươi nhễu ra, khuôn mặt xám ngoét, hai mắt lờ đờ. Khoảnh khắc cuối cùng của lão bà bà mấy giây sau, đôi mắt dật dờ triệt để khép lại, bên khoé miệng mụ ta giật giật, nửa như muốn cười, nửa lại như sửng sốt, bấn loạn, cứ thế, cứ thế chết đi.
– Anh Trần, mau quay lại!.
Tiêu Yến Thanh thu tay, đồng thời đánh thức Trần Hiểu Vương. Hiểu Vương đang ngồi xụi một bên, trấn kinh nhìn hai nguồn sức mạnh khủng bố từ hai hướng đối lập ập tới, như thể triệt để muốn nghiền nát tất thảy. Bị Yến Thanh thức tỉnh, anh vội vã đứng lên, chạy về phía đồng bọn.
– Hồ Ân chết rồi ư?.
– Ừm!. Mụ còn kích phát được cây trâm, quả nhiên không cam lòng bại ở dưới tay chúng ta, dẫu chết cũng quyết liệt muốn kích phát nó lần cuối. Anh mau thoát khỏi đây!. Cửa ra đã mở, không nên chậm trễ.
– Còn cậu thì thế nào?.
Hiểu Vương không đành lòng cau mày chần chừ. Tiêu Yến Thanh mắt không rời khỏi luồng ánh sáng hoàng kim đang khuấy đảo trước mặt, chỉ lãnh liệt tùy ý nói.
– Không cần lo cho tôi, tôi là pháp sư, tất có cách bảo toàn tính mạng.
– Được!.
Hiểu Vương không còn cách nào ngoài nguyện ý đặt niềm tin vào Yến Thanh, anh dùng tay ôm ngực nhưng máu điềm nhiên vẫn xuyên qua kẽ tay chảy thẳng xuống dưới, lúc này mới miễn cưỡng xoay người rời khỏi, phía trước là cửa ra.
Còn lại Tiêu Yến Thanh đơn độc trong phòng đối mặt với hai nguồn sức mạnh đảo lộn thiên địa, hắn biết Hồ Ân nhất định sẽ bất chấp kích phát Như Ý Trâm, cho nên mới đón trước khai hội Tam Dương trùng tuyến. Đôi bên là pháp sư, các ngón nghề của đối phương, lẫn nhau đều có thể đoán một ít, mà máu pháp sư là một điển hình. Huyết linh có khả năng đối phó ma quỷ, tiêu trừ xú uế độc hại. Một cái nữa, nằm ở khả năng kích phát pháp khí khi lâm trận. Hồ Ân về mặt pháp lực xác thực không đủ, nhưng ở thời khắc cuối cùng của sinh tử, để ý niệm thù hận tột cùng bay lên, thần thức bộc thăng, cùng với máu của mụ, Như Ý Trâm vì thế lại bị kịch liệt đánh thức.
Xuy, xuy, xuy, từ đỉnh cây trâm, những huyễn ảnh vàng óng tựa như linh hồn không ngừng tuôn ra, dạt dào như một dòng nước trôi về phía Tiêu Yến Thanh. Càng bay xa, chúng càng kịch liệt biến hoá, sơ bộ tạo ra phần đầu có ba vệt tròn lõm, hai lõm nhỏ đối xứng, xuống dưới một chút là lõm to như hốc miệng đang há to. Âm thanh ô, ô phát ra từ đây, chẳng khác nào ma khốc quỷ hờn, oán niệm lan toả, sát ý tràn lan.
Tiêu Yến Thanh hơi lùi lại, một tay định ấn vững vàng, cau mày chút đỉnh.
“Lẽ nào đây là năng lực cuả một quốc bảo?. Giống như nó tới từ Ma Giới vậy!”.
“Không đúng, năng lượng phát ra từ cây trâm kim hoàng óng ánh, để ta cảm nhận nó ẩn chứa nguồn dương năng mạnh mẽ, làm sao có thể liên quan tới ma đạo!.”
Tiêu Yến Thanh tràn đầy nghi hoặc, hình ảnh thực tế thu vào khiến hắn có chút mâu thuẫn, vẫn chưa xuất thủ kích phát Tam Dương Thanh Uy, chỉ thủ thế phòng ngự chút đỉnh. Những huyễn ảnh ồ ạt trôi tới, cận kề Tiêu Yến Thanh liền đường đột mọc ra hai cánh tay vàng chói, co trảo thủ nhọn hoắt, liên miên kêu gào hung dữ. Tiêu Yến Thanh xoay đảo hướng ấn, để cho sức mạnh Tam Dương chặn lại chúng trước khi kịp chạm vào người hắn. Huyễn ảnh từng cái, từng cái bị sức mạnh Tam Dương triệt để phá tan, mỗi một lần bị đánh tan, lại nổi lên tiếng hét mơ hồ, nửa như đau đớn, nửa như tức giận, cùng nhau tan biến.
Hướng đối diện, Như Ý Trâm mảnh khảnh một thân thẳng tắp dựng trên sàn nhà, không chút trao đảo. Lớp vàng óng ánh lưu chuyển dưới ánh nến khiến cho vẻ đẹp vốn uy diễm của nó mang chút quỷ dị. Quả đúng là tư trang của nữ giới. Nhưng mà, Tiêu Yến Thanh càng nhìn càng thêm nghi hoặc lẫn hiếu kỳ, mặc cho có vô số các huyễn ảnh sát ý ngập trời đang tuôn chảy về phía hắn.
Như Ý Trâm đặc biệt chỉ nữ tính có thể dụng, muốn làm chủ phải chia sẻ một phần linh hồn, quán thông thần thức. Chân nguyên của nữ tính là âm, phần linh hồn nó thu nuốt của chủ nhân đương nhiên sẽ là âm. Vậy mà năng lượng từ cây trâm này tuôn ra lại là dương năng mạnh mẽ, hoàng tiễn. Như vậy chỉ có một khả năng, “âm âm quay đầu, khởi về dương”, hai thuộc tính âm hợp tụ nhất định tạo thành một dương thuộc tính. Một cái là từ linh hồn các nữ tử, cái còn lại, không sai, chính là chân khí khởi nguyên tạo nên nó. Kiểm từ lai lịch của Như Ý Trâm tới, đồ vật này xuất phát từ Thần Giới, do một nữ thần dùng linh chân cùng thần thức của nàng tạo nên, nghiễm nhiên căn nguyên sâu thẳm trong Như Ý Trâm phải là âm. Tương tự như con người có dương khí chân thể, pháp khí sẽ có linh khí chân thể. Ở Như Ý Trâm, một cái âm linh khí chân thể cộng với một cái âm khí ở trong các linh hồn nữ tử, vậy đủ tạo thành một nguồn sức mạnh dương thuộc tính. Chỉ là, cái dương thuộc tính này không thuần túy, nói cách khác, nếu có thể tách ra hai âm thuộc tính này, năng lượng trong nó quay trở về âm, vậy thì dễ dàng bị Tam Dương chèn chết. Nhưng hội tụ cũng không sao, Tam Dương Thanh Uy, ba Dương thuần túy, lại không đủ sức đè chết một Dương tạp chủng hay sao?. Điểm này Tiêu Yến Thanh ngập tràn tin tưởng, vậy cứ để hai nguồn Dương năng trực tiếp đối đầu, hắn như vậy có thể thưởng thức một chú, đồng thời lại kiểm tra kết quả.
Nhận thức lai lịch, nguồn cội về Như Ý Trâm cái gì hắn cũng đều rõ ràng, lúc này không còn cấn ná, hài lòng quyết định kích phát Tam Dương Thanh Uy dập tắt sức mạnh trong cây trâm. Đảo hai cánh tay, mỗi tay đều nặn một quyết ấn, tì đè lên nhau hợp lại, Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị giương ấn chỉ trước mặt, hai mắt chảy ra uy nghiêm đáng sợ, quát to một tiếng.
– Tam Dương trùng tuyến, thanh uy thiên địa, khai!.
Chữ “Khai” vừa dứt, đồng thời vung ấn chỉ tới, quầng ánh sáng chói loà hỗn mang lúc vàng lúc trắng tại ở trước mặt hắn vụt bay đi, trên quỹ đạo ngày càng bành trướng, phút chốc đã bao phủ hầu như một viên hình khu vực thật lớn, nhất thời bạo phát sức mạnh kinh thiên. Tiêu Yến Thạn miễn cưỡng phải lui thật sâu về phía sau, còn phất tay áo lên che mắt, thật mù mắt hắn!.
Như Ý Trâm lóng lánh trào ra càng nhiều huyễn ảnh, một đoàn ảo hồn trôi dạt bay lên, mang theo dương năng toả ra năng lực giết chóc, thuấn sát phàm nhân, nghiền nát âm hồn. Nhưng lúc này đều bị Tam Dương Thanh Uy vần vũ chạy đến đập nát, muôn vàn viên điểm óng ánh kinh vi tan ra, biến mất sạch sẽ. Quầng sáng hoàng kim bao quanh Như Ý Trâm khẽ động, chập chờn trong nháy mắt, bảo vật này không hổ danh xuất thân từ Thần Giới, linh tính thức tỉnh đến một mức độ nhất định, liền có thể cảm ứng được nguy hiểm.
Xuy, cây trâm chao đảo chút đỉnh, quầng sáng kia lập tức bạo phát ghê gớm hơn.
Ô, ô, ô, thanh âm huyễn hoặc không ngừng gia tăng. Từ đỉnh trâm kịch liệt loé sáng, hoàng quang bạo diễm toả ra, để cho không chỉ sinh ra các huyễn ảnh, mà lúc này còn xuất ra một huyễn ảnh thập phần to lớn, kì lạ. Huyễn ảnh này sinh ra, lại không có theo dòng các huyễn ảnh nhỏ kia một đường trôi về phía trước, ngược lại dật dờ kiên định trên đỉnh cây trâm.
– Ồ!.
Ánh mắt hơi mở ra, Tiêu Yến Thanh chăm chú nhìn tới huyễn ảnh kì lạ mới được sinh ra. Lẽ nào sức mạnh của Như Ý Trâm còn chưa xuất ra toàn bộ. Mà huyễn ảnh này thập phần khác lạ. Ban đầu giống một ảnh thể vàng óng ngưng tụ, sau mấy cái hô hấp, nó từ từ tách ra, phân biệt tạo ra ba cái đầu, mà ba cái đầu này cùng mọc trên một cái cổ thật nhỏ. Xuống dưới tả hữu đồng thời mọc ra mỗi bên ba cánh tay dài. Tới đây huyễn ảnh chấm dứt, xuống dưới nữa là khu vực quầng sáng hoàng kim toả ra trên đỉnh Như Ý Trâm.
Đây là ý nghĩa gì?.
Cẩn thận quan sát, liền có thể mường tượng, ba cái đầu của huyễn ảnh kia đều là nữ giới, khuôn mặt cũng đặc biệt rõ ràng, để cho Tiêu Yến Thanh nhận thức đây là của ba vị nữ vương, hoặc nữ phi thời xa xưa. Bởi vì khí chất của bậc đế vương phi tử đặc thù, vốn không đặt ở trên người bình thường, ba khuôn mặt kia triệt để hoàn thiện, liền trào ra một loại khí tức đồng nhất, phảng phất thượng nghi. Nhất thời, Yến Thanh hắn rõ ràng, đây là ba vị nữ cường có linh hồn và thần thức mạnh mẽ nhất Như Ý Trâm từng thu nhận. Trong suốt quá trình lưu lạc, truyền tay nữ thần qua nữ thần, cây trâm này liên miên không biết nuốt bao nhiêu linh hồn nữ nhân, sức mạnh vì thế mới tích tụ qua năm tháng gia tăng vô tận. Nhưng không phải chủ nhân nào mức độ quán thông với bảo vật cũng như nhau, có nhiều, có ít, có nông, có sâu. Bởi vậy, lấy sự kết nối giữa chủ và vật, đây phân biệt là những vị chủ nhân mạnh mẽ nhất của nó. Mà địa vị lúc đương thời cũng tự nhiên là cao quý. Thậm chí đạt đến nữ đế. Như vậy khó đối phó hơn chút đỉnh, bởi ngoài thần thức cao cao tại thượng của nữ đế, còn có quốc thể uy vũ gia trấn, chưa kể thần hồn mạnh mẽ, làm cho Như Ý Trâm bay lên một cảnh giới sức mạnh. Đây là ba vị nữ vương nha!.
Huyễn ảnh vàng óng lại có phần trong suốt trấn trên đỉnh Như Ý Trâm dật động di chuyển. Sáu cánh tay mềm mại múa may nhẹ nhàng, vẩy ra xung quanh từng đợt, từng đợt dương năng tiễn vượng, chớp chớp loé loé. Mà hướng đối diện, Tam Dương Thanh Uy vần vũ chói mắt, thanh thế không thể thua kém. Có điều, đây là ba dương trùng nhất, sức mạnh khủng bố nhưng tốc độ vì trọng năng kìm hãm chút đỉnh, tốc độ không kịch liệt choáng mắt như đối phương, hơn nữa, thời gian càng trôi qua, độ bành trướng càng lớn, để nó tỷ lệ nghịch với tốc độ. Trên đời, có cái gì hoàn toàn là ưu việt chứ.
Linh, linh, linh, đừng đợt dương năng vàng óng từ sáu cánh tay huyễn ảnh chảy tới, cố gắng thoát ly khỏi tầm thuấn sát cuả Tam Dương chạy tới Tiêu Yến Thanh. Hắn khẽ động tia nhìn, cau mày vẩy ấn chỉ tới, Tam Dương Thanh Uy một thể bạch quang chói mắt loé động điển quang mảnh dẻ, bắn tới đánh tan những ánh hoàng dương. Thi triển Tam Dương Thanh Uy xác thực cần điều động một lực lượng linh lực cùng nguyên lực khủng bố, hệ quả tương tự là chỉ thi triển trong một thời gian ngắn, Tiêu Yến Thanh ở điểm này lại không thể chủ động điều chỉnh tốc độ của Tam Dương, làm cho nó nhanh chóng tiến tới đối phương, bởi lẽ năng lượng hội trong nó quá lớn.
Nhận thấy quả cầu màu trắng thanh thuần từng chút một bay tới, mang theo sức mạnh vô kiên bất tồi lấn át, Như Ý Trâm cực lực rung chuyển, huyễn ảnh trên đỉnh nó tức khắc vận động, ồ ạt tuôn ra một đoàn ảnh hồn, né tránh khối cầu lớn kia bay mà về phía người đạo sĩ. Đồng thời tam đầu huyễn ảnh to lớn kia cũng rục rịch tách ra.
Xuy, xuy, xuy, từ một tách thành ba, ba huyễn ảnh nữ vương từ trên đỉnh trâm ly khai, nhào tới. Ô, ô, ô không ngừng, hai cái có ba cánh tay, mà một cái chỉ có đầu, cùng nhau chia ba hướng bay tới.
Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị, cảm ứng trên mỗi huyễn ảnh nữ vương này đều chứa đựng cỗ sức mạnh đáng sợ, sát ý bay lên thăng hoa. Mà sát ý, đồng dạng là một loại xúc tác, dưới tác động của chúng, dương năng tiềm hàm trong mỗi huyễn ảnh sẽ cực lực gia tăng. Hắn không thể xem thường.
Như Ý Trâm linh hoạt hơn chút đỉnh khi phân tán được sức mạnh, ngược lại Tam Dương là không ngừng tích tụ cùng khuyếch đại. Một cái nhẹ nhõm nhanh nhẹn, một cái trầm trọng chậm rãi, đối lập không phải là cái móng tay. Tiêu Yến Thanh có phần gấp gáp, một chút nữa thôi, hắn nghiến răng, trừng mắt dồn thần thức cố gắng duy trì Tam Dương Thanh Uy, để nó hoàn thành tiếp cận mục tiêu. Một bên miễn cưỡng cố tách ra một chút sức mạnh cuả nó, chặn lại các huyễn ảnh trôi về phía mình. Nhưng ba cái nữ vương huyễn ảnh, hắn làm sao cùng lúc chống đỡ.
Một cái nữ vương huyễn ảnh vàng óng kinh diễm bay tới, ô, ô, ô kêu gào, nh vào lồng ngực hắn muốn xuyên thấu quả tim. Yến Thanh nghiến răng vung tay, đem một chút ánh bạch quang tách ra, bắn tới.
Hưu, đường bạch quang như đường đạn thô bạo xuyên qua huyễn ảnh, lập tức làm nó tan vỡ, tản ra đoàn hoàng quang đạm diễm rồi biến mất. Sức mạnh thuấn sát, một kích tiêu tan.
Hai cái huyễn ảnh nữ vương còn lại phân biệt hai bên tả, hữu đồng dạng lao đến. Tiêu Yến Thanh mặt đã đanh lại, thái dương xuyến mồ hôi. Đồng thời tấn công như vậy, khiến nội tâm hắn hơi căng thẳng, làm sao đủ trâu bò một lúc đối phó cả hai, còn phải gia trì Tam Dương ổn định. Mà đồng dạng khi hắn gấp gáp suy nghĩ như vậy, hai cái huyễn ảnh nữ vương vàng óng kia đã từ trên không ập xuống.
Ngẫm tới đây, Tiêu Yến Thanh lập tức cảm thấy không đúng. Nói như vậy, mảnh đá này phải nằm trong tay vị Chưởng Môn nào đó, sao có thể chạy tới túi hắn?. Trên thực tế mảnh đá này là do sư phụ ủy thác cho hắn, ý nghĩa năm xưa chính sự phụ là người chịu trách nhiệm bảo lưu Đá Ngũ Sắc do Tông Môn truyền thừa. Tiêu Yến Thanh hơi sửng sốt, lẽ nào sư phụ hắn ngày đó chính là Môn Chưởng sao?. Vậy tại sao không minh bạch với hắn, còn giữ làm bí mật của riêng người. Trong một khoảnh khắc, nội tâm Tiêu Yến Thanh bỗng nhiên khuấy đảo.
A!.
Tiếng la hét truyền tới làm hắn tỉnh táo, vội vàng điểu chỉnh tâm thức. Khúc mắc đằng sau mảnh vỡ Đá Ngũ Sắc này, nhất định mai sau sẽ có lúc hắn tìm hiểu rõ ràng. Lúc này bèn khẩn trương gạt mọi sự tình rời rạc sang một bên, tận lực đối phó lão bà bà.
– Đáng chết!. Tiểu tử đáng ghét, dám trang bức ta, mau cút, hừ, hừ!.
Phía đối diện, Hồ Ân nằm sấp một mảnh chật vật trên sàn, bên trên bị thân thể cường ngạnh của Trần Hiểu Vương trấn lại, có muốn vùng dậy cũng không được, chỉ có thể ngóc đầu, hai cánh tay đập liên hồi xuống đất. Mụ giận dữ thở hổn hển, lại cùng lúc nghiến răng trừng mắt dồn lực vào bàn tay đang nắm Như Ý Trâm, hận không thể lôi ra thật nhiều pháp lực hòng kích phát nó. Lực lượng hiện tại ở trong mụ đã cạn kiệt, cùng với thần thức điên đảo thiếu trấn định, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió kích phát bảo vật trong cái nháy mắt. Chưa kể còn bị người đè lên, khó chịu đến thế nào.
Trần Hiểu Vương mím môi, một tay trấn trên cái lưng khòm của bà già, tay kia vươn lên định bụng đoạt Như Ý Trâm. Nhưng cái mụ già này biết đâu là ngọn cỏ cứu mạng mình, nhất quyết không chịu nhả, còn vung vẩy lên xuống tránh cho Hiểu Vương kia tóm được Như Ý Trâm.
Tiêu Yến Thanh nhìn tới tràng diện có chút tranh cướp kia, nhận thức mình vẫn còn chút ít thời gian hành động bèn nhanh chóng điều hoà tâm thức cùng một vòng chu thiên, đem tất thảy pháp lực trong cơ thể hội tụ tới. Hắn kẹp Lạc Nhật Thần Phù giữa hai ngón tay, giương lên ngang mặt tạo một pháp quyết, đồng thời nhắm mắt định thần, cửa miệng lầm rầm.
“Dương dương vô hạn, ngự thí thiên không, nhật lạc thượng thần như uy, đảo hải bài sơn tốc kí, tá ta cương viễn, diệt pháp diệt sát!. Khai!”.
Chữ “Khai” vừa dứt, Tiêu Yến Thanh đồng thời mở mắt, mà Lạc Nhật Thần Phù hắn đang kẹp trên tay theo thần chú tuôn trào liền gia tăng linh ứng, liên tục bay phần phật, toàn thân không ngừng toả ra thứ ánh sáng kinh diễm dật động. Yến Thanh phất linh phù lên cao, lá phù treo lơ lửng tại chỗ, không có rơi xuống, bắt đầu phát ra âm thanh tinh, tinh uy dật, lung linh thập phần. Như thể có một nguồn sức mạnh vô hạn đang ập đến.
Hắn không dám chậm trễ nửa giây, lấy ra Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch, nắm trong lòng bàn tay. Dùng thần thức nhìn tới, Yến Thanh cảm ứng có một luồng ý chí linh pháp từ trong tâm mảnh đá toả ra, mạnh mẽ đồng nhất tới ý chí của hắn, sau đó không ngừng khuyếch đại, khiến hắn hơi động.
“Đây là ý chí linh pháp ngưng tụ qua mỗi đời Môn Chưởng quán thông tới Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch này, đồng dạng là một cách truyền thừa, ta phải nắm bắt lấy!”.
Tiêu Yến Thanh suy nghĩ nhanh chóng, dùng thần thức quán thông tới mảnh đá ngũ sắc trong lòng tay, bắt lấy ý chí linh pháp ngự toạ trong nó. Một tia sức mạnh thuần túy, chân thực tới khó diễn tả thâm nhập vào hải cảnh của hắn, không ngừng khuấy lên suối nguồn linh lực ẩn tàng. Tiêu Yến Thanh khẽ hít vào một hơi, cảm tưởng kinh mạch, huyệt đạo bên trong đều kịch liệt biến hoá tốc độ vận động, điên đảo luân chuyển linh lực thâm tàng tương tác với mảnh đá. Mà ngược lại, Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch cũng có hồi đáp, khắp các mặt đa giác tùy ý của nó đột nhiên toả sáng, lấp la lấp lánh kinh tâm, mỗi một mặt là một tia sáng thẳng tắp chiếu ra, màu sắc độc lập tuyệt đối. Yến Thanh nhìn tới, vừa vặn thấy đủ năm màu sắc chân phương. Hắn đeo sợi dây vào cổ, mảnh đá ly khai bàn tay hắn, kì lạ không có rớt xuống mà treo lơ lửng như thể trọng lực đã bị lực lượng vô hình nào đó triệt tiêu. Nhật Dương, Địa Dương đã sẵn sàng, cuối cùng đến Nhân Dương.
Tiêu Yến Thanh nghiêm chỉnh đổi tư thế, bộ trang vô cùng tập trung, bởi đây là bước cuối cùng trong bí pháp, hoàn thiện Tam Dương trùng tuyến, sau đó lại dụng tới Thượng Cấp Thăng Phù để hội chứa sức mạnh của Tam Dương. Bình thường mà nói, việc thi triển riêng rẽ mỗi một Dương đã tốn của pháp sư một lượng linh lực không nhỏ, đây còn là Tam Dương, cộng với một cái Thượng Cấp Thăng Phù, đảm bảo triệt để ngốn linh lực. Không phải là trâu bò, mà chính là phi thường trâu bò!.
Hắn nghiêm mặt, ánh mắt trào ra minh quang, hai tay bắt pháp quyết, đồng thời phất lá phù màu đen lên cao. Sau khi khai phù, Yến Thanh đem một phần dương khí cường tiễn từ trong người xuất ra qua ấn chỉ, để nó trực tiếp tiến vào hắc phù. Một bên, lại buông một câu chú, làm cho Lạc Nhật Thần Phù đinh linh toả sáng bên cạnh lập tức bốc cháy. Mà lá hắc phù kia ngay tức khắc rung động, thu hút nguồn năng lượng hỗn động đang sôi trào từ Lạc Nhật Thần Phù vào trong mình, phút chốc không còn sót lại một mảnh. Ngũ Sắc Nguyên Sinh Thạch lơ lửng trên cổ Yến Thanh, đều đặn toả ra hỗn quang rực rỡ, mà nguồn quang năng này đồng dạng như Lạc Nhật Thần Phù và dương khí của hắn, đều chạy tới nhập vào trong hắc phù. Cho tới khi những mạch văn liên miên trên thân phù lần lượt sáng lên tới mức độ hoàn thiện, Tiêu Yến Thanh mới dứt khoát trỏ ấn, điểm tới hắc phù, hô to.
– Khai!.
Chữ “Khai” xuất ra, hắc phù cùng lúc cũng rung động kịch liệt, các mạch văn óng ánh tựa hồ lưu chuyển dạt dào trên thân phù như mạch suối.
Đùng, hắc phù nổ tung, bạo phát nguồn ánh sáng khủng bố trang bức. Tiêu Yến Thanh lẫm liệt đánh mắt nhìn tờ phù đang bạo xé thành từng mảnh nhỏ, hắn nghiêm giọng quát to.
– Lê Vi, Linh Lão, các người mau thoát khỏi đây. Miễn cho Tam Dương uy phá!. Tránh xa xa một chút!.
Lê Vi đứng phía sau không xa, thẫn thờ nhìn Tiêu Yến Thanh thi triển phù pháp, bộ dáng ấy, đẹp đến nao lòng. Nàng cảm thấy hắn giống như được thần nhập, nhịp điệu vừa hoa mĩ, vừa trôi chảy, tới mức linh trí nàng phút chốc tan biến.
- A!.
Tiêu Yến Thạn quát lớn khiến Lê Vi kịp thời tỉnh lại, cô nhìn tới bóng lá phù đương bạo nổ phía trước bờ vai hắn, chỉ nhìn thấy ánh sáng đó thôi đã khiến linh hồn cô run lên.
– Được!. Hai người cẩn thận!.
Gật đầu miễn cưỡng, Lê Vi nắm tay Linh Đẩu Lão nhún mình một cái, hai thân ảnh đã biến mất khỏi căn phòng, xuất hiện tại một không gian xa xa bên ngoài. Dạ Thể triệt tiêu, bọn họ nhanh chóng kích hoạt lại nhãn hồn tìm kiếm nơi Tiêu Yến Thanh và Trần Hiểu Vương đang đứng. Xuyên qua các vách tường gỗ, Lê Vi mơ hồ nhìn thấy sự tồn tại của hai nam nhân, khung cảnh thập phần căng cứng, có vẻ như Tiêu Yến Thanh đã thành công khai hội được Tam Dương. Linh trí cô rơi vào thứ năng lượng ấy, lập tức cảm thấy một làn sóng vô hình trùng điệp lan toả, nghiền ép linh hồn, bất giác lùi lại một cái.
– Cái gì!!!.
Hồ Ân nằm sấp trên sàn, hai mắt kịch liệt vẩn đỏ nổi đầy tơ máu, mụ ngước mắt nhìn phía đối diện, lúc này chỉ thấy tên thiếu đạo sĩ đang nghiêm ngặt thi triển phù chú. Hai mắt mụ chạm tới mảnh đá nhỏ trên cổ hắn, đột nhiên trợn trừng, kinh ngạc tột độ.
– Không…không thể nào…
Đáy mắt Hồ Ân tràn ngập sửng sốt lẫn không tin tưởng, mồm miệng vô thức há ra. Nhưng đồng thời, cái kích động này ngược lại như một bộc phá, để mụ nhất niệm bay lên, toàn tâm toàn ý ngăn chặn, không để chúng đạt được mục đích. Hồ Ân dừng lại dãy dụa, mặc Trần Hiểu Vương trấn bên trên, mụ rụt tay, đem bàn tay giữ Như Ý Trâm giấu dưới bụng, miễn cho tên nam tử kia đoạt mất. Mụ nghiến răng, cắn đầu lưỡi tới phún máu, trong khi đôi mắt vừa đục vừa đỏ ngầu vẫn chằm chằm nhìn về phía Tiêu Yến Thanh đầy uất hận.
Khi dòng máu đỏ thẫm chảy ra khỏi khoé miệng, Hồ Ân run run đưa Như Ý Trâm lên, bụm miệng cau mày ho một tiếng. Một búng máu nóng phun vào đỉnh trâm vàng óng, Hồ Ân gắng gượng dùng cả hai tay cùng giữ chắc Như Ý Trâm, miệng lầm rầm một loại ngôn từ không rõ. Chỉ một cái hô hấp qua đi, Như Ý Trâm toàn thân tỏa sáng, dòng máu đỏ từ đỉnh trâm chậm rãi chảy xuống dọc theo thân nó.
Xèo, xèo, chỗ máu sục sôi, nhanh chóng bốc hơi, ngấm vào thân Như Ý Trâm, như thể được nó dọn dẹp sạch sẽ, kì thực đã bị nó hấp thu.
Đùng, toàn bộ cây trâm vàng bạo phát, tràn lan một quầng ánh sáng mạnh mẽ, thô bạo trấn bay Trần Hiểu Vương ra ngoài, khiến anh văng lên bay đi mấy mét.
Ầm, thân thể miễn cưỡng rơi xuống, Hiểu Vương ôm ngực ho thốc một tiếng, bả vai lại có máu chảy ra. Mà ở cách đó không xa, Hồ Ân cũng bị tác động mãnh liệt của bảo vật đẩy ra, lăn đi một đoạn, Như Ý Trâm đứng thẳng như cây đinh lớn trên sàn nhà, bao quanh một quầng sáng liên miên không tắt. Hồ Ân hổn hển cố gắng dùng chút hơi tàn ngóc đầu nhìn bảo vật, hai mắt lờ đờ hỗn loạn, mà khuôn miệng mụ cũng tràn ngập máu tươi nhễu ra, khuôn mặt xám ngoét, hai mắt lờ đờ. Khoảnh khắc cuối cùng của lão bà bà mấy giây sau, đôi mắt dật dờ triệt để khép lại, bên khoé miệng mụ ta giật giật, nửa như muốn cười, nửa lại như sửng sốt, bấn loạn, cứ thế, cứ thế chết đi.
– Anh Trần, mau quay lại!.
Tiêu Yến Thanh thu tay, đồng thời đánh thức Trần Hiểu Vương. Hiểu Vương đang ngồi xụi một bên, trấn kinh nhìn hai nguồn sức mạnh khủng bố từ hai hướng đối lập ập tới, như thể triệt để muốn nghiền nát tất thảy. Bị Yến Thanh thức tỉnh, anh vội vã đứng lên, chạy về phía đồng bọn.
– Hồ Ân chết rồi ư?.
– Ừm!. Mụ còn kích phát được cây trâm, quả nhiên không cam lòng bại ở dưới tay chúng ta, dẫu chết cũng quyết liệt muốn kích phát nó lần cuối. Anh mau thoát khỏi đây!. Cửa ra đã mở, không nên chậm trễ.
– Còn cậu thì thế nào?.
Hiểu Vương không đành lòng cau mày chần chừ. Tiêu Yến Thanh mắt không rời khỏi luồng ánh sáng hoàng kim đang khuấy đảo trước mặt, chỉ lãnh liệt tùy ý nói.
– Không cần lo cho tôi, tôi là pháp sư, tất có cách bảo toàn tính mạng.
– Được!.
Hiểu Vương không còn cách nào ngoài nguyện ý đặt niềm tin vào Yến Thanh, anh dùng tay ôm ngực nhưng máu điềm nhiên vẫn xuyên qua kẽ tay chảy thẳng xuống dưới, lúc này mới miễn cưỡng xoay người rời khỏi, phía trước là cửa ra.
Còn lại Tiêu Yến Thanh đơn độc trong phòng đối mặt với hai nguồn sức mạnh đảo lộn thiên địa, hắn biết Hồ Ân nhất định sẽ bất chấp kích phát Như Ý Trâm, cho nên mới đón trước khai hội Tam Dương trùng tuyến. Đôi bên là pháp sư, các ngón nghề của đối phương, lẫn nhau đều có thể đoán một ít, mà máu pháp sư là một điển hình. Huyết linh có khả năng đối phó ma quỷ, tiêu trừ xú uế độc hại. Một cái nữa, nằm ở khả năng kích phát pháp khí khi lâm trận. Hồ Ân về mặt pháp lực xác thực không đủ, nhưng ở thời khắc cuối cùng của sinh tử, để ý niệm thù hận tột cùng bay lên, thần thức bộc thăng, cùng với máu của mụ, Như Ý Trâm vì thế lại bị kịch liệt đánh thức.
Xuy, xuy, xuy, từ đỉnh cây trâm, những huyễn ảnh vàng óng tựa như linh hồn không ngừng tuôn ra, dạt dào như một dòng nước trôi về phía Tiêu Yến Thanh. Càng bay xa, chúng càng kịch liệt biến hoá, sơ bộ tạo ra phần đầu có ba vệt tròn lõm, hai lõm nhỏ đối xứng, xuống dưới một chút là lõm to như hốc miệng đang há to. Âm thanh ô, ô phát ra từ đây, chẳng khác nào ma khốc quỷ hờn, oán niệm lan toả, sát ý tràn lan.
Tiêu Yến Thanh hơi lùi lại, một tay định ấn vững vàng, cau mày chút đỉnh.
“Lẽ nào đây là năng lực cuả một quốc bảo?. Giống như nó tới từ Ma Giới vậy!”.
“Không đúng, năng lượng phát ra từ cây trâm kim hoàng óng ánh, để ta cảm nhận nó ẩn chứa nguồn dương năng mạnh mẽ, làm sao có thể liên quan tới ma đạo!.”
Tiêu Yến Thanh tràn đầy nghi hoặc, hình ảnh thực tế thu vào khiến hắn có chút mâu thuẫn, vẫn chưa xuất thủ kích phát Tam Dương Thanh Uy, chỉ thủ thế phòng ngự chút đỉnh. Những huyễn ảnh ồ ạt trôi tới, cận kề Tiêu Yến Thanh liền đường đột mọc ra hai cánh tay vàng chói, co trảo thủ nhọn hoắt, liên miên kêu gào hung dữ. Tiêu Yến Thanh xoay đảo hướng ấn, để cho sức mạnh Tam Dương chặn lại chúng trước khi kịp chạm vào người hắn. Huyễn ảnh từng cái, từng cái bị sức mạnh Tam Dương triệt để phá tan, mỗi một lần bị đánh tan, lại nổi lên tiếng hét mơ hồ, nửa như đau đớn, nửa như tức giận, cùng nhau tan biến.
Hướng đối diện, Như Ý Trâm mảnh khảnh một thân thẳng tắp dựng trên sàn nhà, không chút trao đảo. Lớp vàng óng ánh lưu chuyển dưới ánh nến khiến cho vẻ đẹp vốn uy diễm của nó mang chút quỷ dị. Quả đúng là tư trang của nữ giới. Nhưng mà, Tiêu Yến Thanh càng nhìn càng thêm nghi hoặc lẫn hiếu kỳ, mặc cho có vô số các huyễn ảnh sát ý ngập trời đang tuôn chảy về phía hắn.
Như Ý Trâm đặc biệt chỉ nữ tính có thể dụng, muốn làm chủ phải chia sẻ một phần linh hồn, quán thông thần thức. Chân nguyên của nữ tính là âm, phần linh hồn nó thu nuốt của chủ nhân đương nhiên sẽ là âm. Vậy mà năng lượng từ cây trâm này tuôn ra lại là dương năng mạnh mẽ, hoàng tiễn. Như vậy chỉ có một khả năng, “âm âm quay đầu, khởi về dương”, hai thuộc tính âm hợp tụ nhất định tạo thành một dương thuộc tính. Một cái là từ linh hồn các nữ tử, cái còn lại, không sai, chính là chân khí khởi nguyên tạo nên nó. Kiểm từ lai lịch của Như Ý Trâm tới, đồ vật này xuất phát từ Thần Giới, do một nữ thần dùng linh chân cùng thần thức của nàng tạo nên, nghiễm nhiên căn nguyên sâu thẳm trong Như Ý Trâm phải là âm. Tương tự như con người có dương khí chân thể, pháp khí sẽ có linh khí chân thể. Ở Như Ý Trâm, một cái âm linh khí chân thể cộng với một cái âm khí ở trong các linh hồn nữ tử, vậy đủ tạo thành một nguồn sức mạnh dương thuộc tính. Chỉ là, cái dương thuộc tính này không thuần túy, nói cách khác, nếu có thể tách ra hai âm thuộc tính này, năng lượng trong nó quay trở về âm, vậy thì dễ dàng bị Tam Dương chèn chết. Nhưng hội tụ cũng không sao, Tam Dương Thanh Uy, ba Dương thuần túy, lại không đủ sức đè chết một Dương tạp chủng hay sao?. Điểm này Tiêu Yến Thanh ngập tràn tin tưởng, vậy cứ để hai nguồn Dương năng trực tiếp đối đầu, hắn như vậy có thể thưởng thức một chú, đồng thời lại kiểm tra kết quả.
Nhận thức lai lịch, nguồn cội về Như Ý Trâm cái gì hắn cũng đều rõ ràng, lúc này không còn cấn ná, hài lòng quyết định kích phát Tam Dương Thanh Uy dập tắt sức mạnh trong cây trâm. Đảo hai cánh tay, mỗi tay đều nặn một quyết ấn, tì đè lên nhau hợp lại, Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị giương ấn chỉ trước mặt, hai mắt chảy ra uy nghiêm đáng sợ, quát to một tiếng.
– Tam Dương trùng tuyến, thanh uy thiên địa, khai!.
Chữ “Khai” vừa dứt, đồng thời vung ấn chỉ tới, quầng ánh sáng chói loà hỗn mang lúc vàng lúc trắng tại ở trước mặt hắn vụt bay đi, trên quỹ đạo ngày càng bành trướng, phút chốc đã bao phủ hầu như một viên hình khu vực thật lớn, nhất thời bạo phát sức mạnh kinh thiên. Tiêu Yến Thạn miễn cưỡng phải lui thật sâu về phía sau, còn phất tay áo lên che mắt, thật mù mắt hắn!.
Như Ý Trâm lóng lánh trào ra càng nhiều huyễn ảnh, một đoàn ảo hồn trôi dạt bay lên, mang theo dương năng toả ra năng lực giết chóc, thuấn sát phàm nhân, nghiền nát âm hồn. Nhưng lúc này đều bị Tam Dương Thanh Uy vần vũ chạy đến đập nát, muôn vàn viên điểm óng ánh kinh vi tan ra, biến mất sạch sẽ. Quầng sáng hoàng kim bao quanh Như Ý Trâm khẽ động, chập chờn trong nháy mắt, bảo vật này không hổ danh xuất thân từ Thần Giới, linh tính thức tỉnh đến một mức độ nhất định, liền có thể cảm ứng được nguy hiểm.
Xuy, cây trâm chao đảo chút đỉnh, quầng sáng kia lập tức bạo phát ghê gớm hơn.
Ô, ô, ô, thanh âm huyễn hoặc không ngừng gia tăng. Từ đỉnh trâm kịch liệt loé sáng, hoàng quang bạo diễm toả ra, để cho không chỉ sinh ra các huyễn ảnh, mà lúc này còn xuất ra một huyễn ảnh thập phần to lớn, kì lạ. Huyễn ảnh này sinh ra, lại không có theo dòng các huyễn ảnh nhỏ kia một đường trôi về phía trước, ngược lại dật dờ kiên định trên đỉnh cây trâm.
– Ồ!.
Ánh mắt hơi mở ra, Tiêu Yến Thanh chăm chú nhìn tới huyễn ảnh kì lạ mới được sinh ra. Lẽ nào sức mạnh của Như Ý Trâm còn chưa xuất ra toàn bộ. Mà huyễn ảnh này thập phần khác lạ. Ban đầu giống một ảnh thể vàng óng ngưng tụ, sau mấy cái hô hấp, nó từ từ tách ra, phân biệt tạo ra ba cái đầu, mà ba cái đầu này cùng mọc trên một cái cổ thật nhỏ. Xuống dưới tả hữu đồng thời mọc ra mỗi bên ba cánh tay dài. Tới đây huyễn ảnh chấm dứt, xuống dưới nữa là khu vực quầng sáng hoàng kim toả ra trên đỉnh Như Ý Trâm.
Đây là ý nghĩa gì?.
Cẩn thận quan sát, liền có thể mường tượng, ba cái đầu của huyễn ảnh kia đều là nữ giới, khuôn mặt cũng đặc biệt rõ ràng, để cho Tiêu Yến Thanh nhận thức đây là của ba vị nữ vương, hoặc nữ phi thời xa xưa. Bởi vì khí chất của bậc đế vương phi tử đặc thù, vốn không đặt ở trên người bình thường, ba khuôn mặt kia triệt để hoàn thiện, liền trào ra một loại khí tức đồng nhất, phảng phất thượng nghi. Nhất thời, Yến Thanh hắn rõ ràng, đây là ba vị nữ cường có linh hồn và thần thức mạnh mẽ nhất Như Ý Trâm từng thu nhận. Trong suốt quá trình lưu lạc, truyền tay nữ thần qua nữ thần, cây trâm này liên miên không biết nuốt bao nhiêu linh hồn nữ nhân, sức mạnh vì thế mới tích tụ qua năm tháng gia tăng vô tận. Nhưng không phải chủ nhân nào mức độ quán thông với bảo vật cũng như nhau, có nhiều, có ít, có nông, có sâu. Bởi vậy, lấy sự kết nối giữa chủ và vật, đây phân biệt là những vị chủ nhân mạnh mẽ nhất của nó. Mà địa vị lúc đương thời cũng tự nhiên là cao quý. Thậm chí đạt đến nữ đế. Như vậy khó đối phó hơn chút đỉnh, bởi ngoài thần thức cao cao tại thượng của nữ đế, còn có quốc thể uy vũ gia trấn, chưa kể thần hồn mạnh mẽ, làm cho Như Ý Trâm bay lên một cảnh giới sức mạnh. Đây là ba vị nữ vương nha!.
Huyễn ảnh vàng óng lại có phần trong suốt trấn trên đỉnh Như Ý Trâm dật động di chuyển. Sáu cánh tay mềm mại múa may nhẹ nhàng, vẩy ra xung quanh từng đợt, từng đợt dương năng tiễn vượng, chớp chớp loé loé. Mà hướng đối diện, Tam Dương Thanh Uy vần vũ chói mắt, thanh thế không thể thua kém. Có điều, đây là ba dương trùng nhất, sức mạnh khủng bố nhưng tốc độ vì trọng năng kìm hãm chút đỉnh, tốc độ không kịch liệt choáng mắt như đối phương, hơn nữa, thời gian càng trôi qua, độ bành trướng càng lớn, để nó tỷ lệ nghịch với tốc độ. Trên đời, có cái gì hoàn toàn là ưu việt chứ.
Linh, linh, linh, đừng đợt dương năng vàng óng từ sáu cánh tay huyễn ảnh chảy tới, cố gắng thoát ly khỏi tầm thuấn sát cuả Tam Dương chạy tới Tiêu Yến Thanh. Hắn khẽ động tia nhìn, cau mày vẩy ấn chỉ tới, Tam Dương Thanh Uy một thể bạch quang chói mắt loé động điển quang mảnh dẻ, bắn tới đánh tan những ánh hoàng dương. Thi triển Tam Dương Thanh Uy xác thực cần điều động một lực lượng linh lực cùng nguyên lực khủng bố, hệ quả tương tự là chỉ thi triển trong một thời gian ngắn, Tiêu Yến Thanh ở điểm này lại không thể chủ động điều chỉnh tốc độ của Tam Dương, làm cho nó nhanh chóng tiến tới đối phương, bởi lẽ năng lượng hội trong nó quá lớn.
Nhận thấy quả cầu màu trắng thanh thuần từng chút một bay tới, mang theo sức mạnh vô kiên bất tồi lấn át, Như Ý Trâm cực lực rung chuyển, huyễn ảnh trên đỉnh nó tức khắc vận động, ồ ạt tuôn ra một đoàn ảnh hồn, né tránh khối cầu lớn kia bay mà về phía người đạo sĩ. Đồng thời tam đầu huyễn ảnh to lớn kia cũng rục rịch tách ra.
Xuy, xuy, xuy, từ một tách thành ba, ba huyễn ảnh nữ vương từ trên đỉnh trâm ly khai, nhào tới. Ô, ô, ô không ngừng, hai cái có ba cánh tay, mà một cái chỉ có đầu, cùng nhau chia ba hướng bay tới.
Tiêu Yến Thanh nghiêm nghị, cảm ứng trên mỗi huyễn ảnh nữ vương này đều chứa đựng cỗ sức mạnh đáng sợ, sát ý bay lên thăng hoa. Mà sát ý, đồng dạng là một loại xúc tác, dưới tác động của chúng, dương năng tiềm hàm trong mỗi huyễn ảnh sẽ cực lực gia tăng. Hắn không thể xem thường.
Như Ý Trâm linh hoạt hơn chút đỉnh khi phân tán được sức mạnh, ngược lại Tam Dương là không ngừng tích tụ cùng khuyếch đại. Một cái nhẹ nhõm nhanh nhẹn, một cái trầm trọng chậm rãi, đối lập không phải là cái móng tay. Tiêu Yến Thanh có phần gấp gáp, một chút nữa thôi, hắn nghiến răng, trừng mắt dồn thần thức cố gắng duy trì Tam Dương Thanh Uy, để nó hoàn thành tiếp cận mục tiêu. Một bên miễn cưỡng cố tách ra một chút sức mạnh cuả nó, chặn lại các huyễn ảnh trôi về phía mình. Nhưng ba cái nữ vương huyễn ảnh, hắn làm sao cùng lúc chống đỡ.
Một cái nữ vương huyễn ảnh vàng óng kinh diễm bay tới, ô, ô, ô kêu gào, nh vào lồng ngực hắn muốn xuyên thấu quả tim. Yến Thanh nghiến răng vung tay, đem một chút ánh bạch quang tách ra, bắn tới.
Hưu, đường bạch quang như đường đạn thô bạo xuyên qua huyễn ảnh, lập tức làm nó tan vỡ, tản ra đoàn hoàng quang đạm diễm rồi biến mất. Sức mạnh thuấn sát, một kích tiêu tan.
Hai cái huyễn ảnh nữ vương còn lại phân biệt hai bên tả, hữu đồng dạng lao đến. Tiêu Yến Thanh mặt đã đanh lại, thái dương xuyến mồ hôi. Đồng thời tấn công như vậy, khiến nội tâm hắn hơi căng thẳng, làm sao đủ trâu bò một lúc đối phó cả hai, còn phải gia trì Tam Dương ổn định. Mà đồng dạng khi hắn gấp gáp suy nghĩ như vậy, hai cái huyễn ảnh nữ vương vàng óng kia đã từ trên không ập xuống.
Danh sách chương