Nửa đêm rất lạnh, anh co rút toàn bộ thân thể vào trong lòng chiếc chăn bông to xụ, cuộn tròn như chú mèo lớn. Ngoài cánh cửa gỗ đối diện với giường chỗ anh nằm, những tia sáng xanh dìu dịu lọt qua, mang làn sương đêm lạnh len lỏi vào bên trong nhà. Một cái bóng bước chầm chậm ngang qua dãy cửa chính, cắt ngang những tia sáng, khiến chúng xuyên thấu qua thân thể mờ mờ ảo ảo. Lát sau, đã rõ hình dạng là một nữ giới với tóc dài ngang lưng, thân mang váy đỏ, vẻ mặt có phần bí hiểm, đang đứng sát chân cánh cửa gỗ mà nheo mắt nhìn vào. Cô ta không thể tuỳ tiện xông vào vì nhà này có dòng họ bảo hộ, thần canh cửa uy nghi, bất quá chỉ dám lén lút, luẩn quẩn nơi góc vườn. Nhưng lúc này là thời khắc nửa đêm, ngoài vườn rất lạnh, bản thân cô ta cũng rất lạnh, còn đói nữa. Cô ta cứ cho rằng, mình là vì tay nam nhân họ Trần kia mà chết, tuyệt đối không có cam lòng, không có muốn siêu thoát, không muốn bước chân vào lục đạo, cứ thế lang thang, lại phải trốn tránh vì bị kẻ khác đánh đuổi, tình cảnh thập phần bi thương. Một hồn ma như cô ta, vì yêu mà sinh ra thù hận, để rồi phải chơ vơ, lạnh lẽo, chỉ vì ngoan cố chấp niệm, khổ ải lại chồng thêm nghiệp dày. Uất ức vì thế lại một phen trào dâng đến tận cổ nhưng cô ả nào dám ngửa cổ khóc rống lên, sợ kinh động tai mắt kẻ khác đang ẩn mình trong bóng tối. Tiếng khóc kia kẹt lại nơi cuống họng, cứ âm u, rầu rĩ, thút tha thút thít, nghe mà ảo não, thê lương. Nửa giờ sau, bóng váy đỏ cứ đứng cô độc ở góc hiên nhà vắng lặng như thế, chập chờn sương khói. Hết khóc lóc lại tức giận giơ tay cào cấu vào cánh cửa gỗ nghe ” ken két “.
– Vương… Anh nếu không dừng lại… sẽ có ngày bị cô ta bức chết!. Vương….ương… Ra đây!.
Lê Vi tức giận mà phát tiết. Bản tính cô ta khi sống thế nào thì chết rồi cứ y như vậy, không cần thay đổi. Nếu chẳng phải thân là một ma mới, vong phách còn yếu đuối, không thể ngang nhiên đối phó lại với kẻ khác thì đời nào cô ả chịu đứng ở xó nhà anh mà gào khóc bất lực như thế này. Cô ta nguyện rằng, mình phải trở nên mạnh hơn, vạn bất không cần siêu sinh, chỉ cần đem anh nhốt bên mình là mãn nguyện rồi. Mới chết, oan hồn không chịu về nhà nhận ân huệ của cõi Phật đi vãn sinh, mà lại lang thang theo người nam nhân trần tục kia nay đây mai đó, không tránh khỏi bị đói bị rét, thân cô thế cô, còn bị kẻ thù ngáng đường. Nhưng tình cảnh có nguy khốn cách mấy, cũng không thể khiến cô ả dừng lại. Khi sống, cô cái gì cũng đạt được, duy chỉ có trái tim kẻ họ Trần kia, lẽ nào khi chết rồi, cô vẫn là không cách nào chế ngự nó?. Lê Vi chính là, không bao giờ chịu chấp nhận một loại thất bại đau đớn như vậy. Cô không phục. Nhưng bằng cách nào để mạnh lên, cô ta lại chưa rõ. Thôi thì, đành đi một bước, tính một bước, ” ánh mắt không qua nổi mũi giày “.
Lê Vi đứng im lìm như tranh, hai mắt thâm quầng hít lại, trong đầu là đang suy tính cái việc kia. Chợt từ đằng sau lưng truyền tới âm thanh ” xào xạc “, cô ả liền thót mình quay đầu lại tìm kiếm. Âm thanh đó chính là phát ra từ giữa vườn cây ăn quả kia. Cái vườn ở hướng đối diện với căn nhà, cách một mảnh sân nhỏ. Lúc này, trước mắt Lê Vi chung thuỷ chỉ toàn bóng tối, cô ta dùng mắt hồn của mình lướt qua một lượt mảnh vườn đen đặc, thái độ đề phòng hết sức. Còn nhìn trước ngó sau, dè chừng bốn bề xung quanh, thân thủ đã co lại như dính vào bức tường của căn nhà, bóng ảnh lại càng thêm mờ mờ ảo ảo như sương sa. Từ lùm cây nào đó trong khu vườn nhỏ nhưng rất rậm rạp, thốc tới chỗ Lê Vi đang đứng từng ngụm gió khốc liệt, phả vào mặt cô ta đanh khốc. Lê Vi chỉ kịp kêu lên, đưa hai tay bưng mặt.
– Ối!.
Ngọn gió kia nhẹ nhưng hoá ra lại chứa một cỗ sát thương, ập thẳng vào mặt trắng bệch của Lê Vi một cách lạnh lùng. Cô ả lảo đảo, thân thể đã bắt đầu chập chờn, bất ổn, trong khi những ngọn gió ghê gớm kia cứ từ chốn tối tăm giữa vườn cây mà dội tới công kích không có buông tha. Lê Vi không có khả năng chống đỡ, do còn quá yếu, đến mắt hồn quét qua còn không nhìn thấy được sự hiện diện của kẻ khác đang ẩn náu trong vườn. Sở dĩ như vậy là vì, năng lực của cô ả không đáng kể mà đối phương lại thực mạnh, có thể tránh khỏi mắt hồn của cô, nào phải hạng tầm thường. Từ không trung giá lạnh, tê buốt truyền tới tín hiệu nguy hiểm, cô nàng run lên từng chập, bộ mặt méo mó trắng bệch như đen lại vì hứng chịu luồng gió quỷ khốc ban nãy.
– Ai…??!.
Lê Vi run rẩy, cố bình tĩnh lại, dùng mắt hồn quan sát lại lần nữa. Nếu đã là quỷ dị, cô nàng căn bản là có tháo chạy cũng khó mà thoát khỏi tầm tay nó. Nhưng cũng không thể ngây ngốc đứng chôn chân chịu chết, Lê Vi bộ dạng hoảng loạn, thân thể rùng mình chốc lát đã biến mất tăm. Trong khu vườn đen thui, những âm thanh xột xoạt đã ngừng lại, chỉ còn những nhành lá nhỏ rung rinh.
Sáng hôm sau, Vương dậy khá trễ, mà cảm giác khi mới thức dậy cũng thực ư khó chịu. Đầu óc lâng châng, toàn thân nặng nề, anh lười nhác chẳng muốn nhấc cỗ thân thể mà rời khỏi chiếc giường. Trong đầu chẳng hiểu sao còn vương vãi âm thanh ” thút thít ” kì lạ từ đâu tới. Chẳng là nửa đêm hôm qua, anh đang nằm ngủ trong gian nhà, cứ mơ mơ màng màng bên tai vọng tới tiếng nức nở, thút thít. Nhưng vì là trước đó, đã mệt nhoài bởi những suy nghĩ rắm rối không lối thoát nên Vương tuyệt đối không muốn lại tỉnh giấc. Cũng cho rằng âm thanh ấy là do bọn chuột nhắt trong nhà kho để gạo bò ra kiếm ăn ban đêm. Nào đâu có biết rằng, âm hồn Lê Vi đột nhiên bám theo anh về nhà.
Chuẩn bị xong xuôi, anh cáo biệt bố mẹ, lái xe đi lên thành phố. Vì nghĩ trước mắt đã có thể thoải mái liên lạc với Huyền Trúc nên tâm tính Vương vài phần đã tốt lên, sắc mặt rạng rỡ. Lái chưa được nửa đường, đã bật điện thoại lên gọi cho cô. Thế nhưng Trúc không bắt máy. Anh có gọi hai lần nữa nhưng kết quả vẫn không sai khác. Đoán rằng giờ này cô đang bận quây quần bên đám nhóc nên anh không mấy bận tâm, lười nhác hoàn thành nốt quãng đường từ quê lên thành phố. Lên đến nhà, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Vương là một đống lộn xộn, tung toé hết cả lên. Anh khựng lại trước cửa, trố mắt nhìn vào, có chút bàng hoàng. Trước hôm về quê, đích xác anh một tay dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp ngăn nắp, đồ đạc thứ nào thứ nấy đều để gọn gàng đâu ra đấy, không lý nào lại thành ra như vậy. Kẻ nào có thể đường hoàng xâm nhập nhà của anh dễ dàng như thế?. Lúc ấy trong đầu Vương là chưa có nghĩ tới cô ả Lê Vi, do chưa biết tài sản có bị mất mát gì không, làm sao phán đoán được là người làm hay ma làm. Đành bắt tay vào dọn dẹp căn hộ lại lần nữa. Một tiếng sau, tình hình tạm ổn, Vương chống nạnh thở hắt ra, hai môi mím lại. Giờ thì anh đã biết ai có khả năng làm cái việc bỉ ổi này. Tài sản giá trị trong căn hộ vẫn còn nguyên, giấy tờ quan trọng cũng không bị mất, ngoại trừ bị ném tung toé lên. Nhất là quần áo, chăn ga gối nệm trên giường, đều bị kéo từ trong tủ ra, bừa bãi trên sàn nhà. Gối chăn tứ tung dưới chân giường. Chẳng khác nào là đang chịu trận hành hạ của một nữ nhân đang lên cơn ghen mà làm loạn cả. Cô ta có tư cách gì để ghen, Vương hừ lạnh, cảm thấy một chút phiền toái dậy lên trong lòng. Từ nay về sau, không lẽ anh chính là phải chịu cảnh một âm hồn bám theo như vậy?. Cái mà người ta hay gọi là ” duyên âm “, trường hợp của anh, liệu có được tính vào phạm trù như thế?. Vương là băn khoăn như vậy, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nếu Lê Vi là chỉ nhằm vào một mình anh thì không sao, nhưng chỉ sợ cô ta là còn muốn đơn phương độc chiếm mình mà đả thương Huyền Trúc, như vậy anh nào có thể để yên. Anh thực lòng là không muốn tổn thương Lê Vi làm gì, cô ấy bất quá cũng đã chết thảm thương rồi. Thật khó nghĩ. Vương đang ngồi ngây ngẩn trên giường mà suy nghĩ, thì điện thoai reo vang, anh giật mình mở ra xem. Trúc nhắn tin cho anh: ” Anh gọi em à?. Ban nãy em có chút việc với sư cô. “. Anh nhoẻn miệng, lập tức nhắn lại: ” Ừ!. Anh chỉ muốn báo là anh lên tới thành phố rồi. Anh nóng lòng muốn được gặp em!”. Cô lại rep lại: ” Sẽ rất nhanh được gặp, anh đừng cuống!.”.
– ” Nhưng anh sắp không chịu được nữa rồi, anh vào đón em nhé?!”.
– ” Không cần!. Ổn định cho bọn trẻ xong xuôi, em liền trở ra với anh!. Đợi em!”.
– ” Ừ!. Sẽ chờ!”.
Vương buồn bã gửi đi tin nhắn, trong lòng không khỏi rẫu rĩ, anh chính là trước mắt sớm biết một điều, sẽ phải tự giải quyết cơn đói cồn cào cho đến khi cô quay trở lại với anh.
– Vương… Anh nếu không dừng lại… sẽ có ngày bị cô ta bức chết!. Vương….ương… Ra đây!.
Lê Vi tức giận mà phát tiết. Bản tính cô ta khi sống thế nào thì chết rồi cứ y như vậy, không cần thay đổi. Nếu chẳng phải thân là một ma mới, vong phách còn yếu đuối, không thể ngang nhiên đối phó lại với kẻ khác thì đời nào cô ả chịu đứng ở xó nhà anh mà gào khóc bất lực như thế này. Cô ta nguyện rằng, mình phải trở nên mạnh hơn, vạn bất không cần siêu sinh, chỉ cần đem anh nhốt bên mình là mãn nguyện rồi. Mới chết, oan hồn không chịu về nhà nhận ân huệ của cõi Phật đi vãn sinh, mà lại lang thang theo người nam nhân trần tục kia nay đây mai đó, không tránh khỏi bị đói bị rét, thân cô thế cô, còn bị kẻ thù ngáng đường. Nhưng tình cảnh có nguy khốn cách mấy, cũng không thể khiến cô ả dừng lại. Khi sống, cô cái gì cũng đạt được, duy chỉ có trái tim kẻ họ Trần kia, lẽ nào khi chết rồi, cô vẫn là không cách nào chế ngự nó?. Lê Vi chính là, không bao giờ chịu chấp nhận một loại thất bại đau đớn như vậy. Cô không phục. Nhưng bằng cách nào để mạnh lên, cô ta lại chưa rõ. Thôi thì, đành đi một bước, tính một bước, ” ánh mắt không qua nổi mũi giày “.
Lê Vi đứng im lìm như tranh, hai mắt thâm quầng hít lại, trong đầu là đang suy tính cái việc kia. Chợt từ đằng sau lưng truyền tới âm thanh ” xào xạc “, cô ả liền thót mình quay đầu lại tìm kiếm. Âm thanh đó chính là phát ra từ giữa vườn cây ăn quả kia. Cái vườn ở hướng đối diện với căn nhà, cách một mảnh sân nhỏ. Lúc này, trước mắt Lê Vi chung thuỷ chỉ toàn bóng tối, cô ta dùng mắt hồn của mình lướt qua một lượt mảnh vườn đen đặc, thái độ đề phòng hết sức. Còn nhìn trước ngó sau, dè chừng bốn bề xung quanh, thân thủ đã co lại như dính vào bức tường của căn nhà, bóng ảnh lại càng thêm mờ mờ ảo ảo như sương sa. Từ lùm cây nào đó trong khu vườn nhỏ nhưng rất rậm rạp, thốc tới chỗ Lê Vi đang đứng từng ngụm gió khốc liệt, phả vào mặt cô ta đanh khốc. Lê Vi chỉ kịp kêu lên, đưa hai tay bưng mặt.
– Ối!.
Ngọn gió kia nhẹ nhưng hoá ra lại chứa một cỗ sát thương, ập thẳng vào mặt trắng bệch của Lê Vi một cách lạnh lùng. Cô ả lảo đảo, thân thể đã bắt đầu chập chờn, bất ổn, trong khi những ngọn gió ghê gớm kia cứ từ chốn tối tăm giữa vườn cây mà dội tới công kích không có buông tha. Lê Vi không có khả năng chống đỡ, do còn quá yếu, đến mắt hồn quét qua còn không nhìn thấy được sự hiện diện của kẻ khác đang ẩn náu trong vườn. Sở dĩ như vậy là vì, năng lực của cô ả không đáng kể mà đối phương lại thực mạnh, có thể tránh khỏi mắt hồn của cô, nào phải hạng tầm thường. Từ không trung giá lạnh, tê buốt truyền tới tín hiệu nguy hiểm, cô nàng run lên từng chập, bộ mặt méo mó trắng bệch như đen lại vì hứng chịu luồng gió quỷ khốc ban nãy.
– Ai…??!.
Lê Vi run rẩy, cố bình tĩnh lại, dùng mắt hồn quan sát lại lần nữa. Nếu đã là quỷ dị, cô nàng căn bản là có tháo chạy cũng khó mà thoát khỏi tầm tay nó. Nhưng cũng không thể ngây ngốc đứng chôn chân chịu chết, Lê Vi bộ dạng hoảng loạn, thân thể rùng mình chốc lát đã biến mất tăm. Trong khu vườn đen thui, những âm thanh xột xoạt đã ngừng lại, chỉ còn những nhành lá nhỏ rung rinh.
Sáng hôm sau, Vương dậy khá trễ, mà cảm giác khi mới thức dậy cũng thực ư khó chịu. Đầu óc lâng châng, toàn thân nặng nề, anh lười nhác chẳng muốn nhấc cỗ thân thể mà rời khỏi chiếc giường. Trong đầu chẳng hiểu sao còn vương vãi âm thanh ” thút thít ” kì lạ từ đâu tới. Chẳng là nửa đêm hôm qua, anh đang nằm ngủ trong gian nhà, cứ mơ mơ màng màng bên tai vọng tới tiếng nức nở, thút thít. Nhưng vì là trước đó, đã mệt nhoài bởi những suy nghĩ rắm rối không lối thoát nên Vương tuyệt đối không muốn lại tỉnh giấc. Cũng cho rằng âm thanh ấy là do bọn chuột nhắt trong nhà kho để gạo bò ra kiếm ăn ban đêm. Nào đâu có biết rằng, âm hồn Lê Vi đột nhiên bám theo anh về nhà.
Chuẩn bị xong xuôi, anh cáo biệt bố mẹ, lái xe đi lên thành phố. Vì nghĩ trước mắt đã có thể thoải mái liên lạc với Huyền Trúc nên tâm tính Vương vài phần đã tốt lên, sắc mặt rạng rỡ. Lái chưa được nửa đường, đã bật điện thoại lên gọi cho cô. Thế nhưng Trúc không bắt máy. Anh có gọi hai lần nữa nhưng kết quả vẫn không sai khác. Đoán rằng giờ này cô đang bận quây quần bên đám nhóc nên anh không mấy bận tâm, lười nhác hoàn thành nốt quãng đường từ quê lên thành phố. Lên đến nhà, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt Vương là một đống lộn xộn, tung toé hết cả lên. Anh khựng lại trước cửa, trố mắt nhìn vào, có chút bàng hoàng. Trước hôm về quê, đích xác anh một tay dọn dẹp phòng ốc, sắp xếp ngăn nắp, đồ đạc thứ nào thứ nấy đều để gọn gàng đâu ra đấy, không lý nào lại thành ra như vậy. Kẻ nào có thể đường hoàng xâm nhập nhà của anh dễ dàng như thế?. Lúc ấy trong đầu Vương là chưa có nghĩ tới cô ả Lê Vi, do chưa biết tài sản có bị mất mát gì không, làm sao phán đoán được là người làm hay ma làm. Đành bắt tay vào dọn dẹp căn hộ lại lần nữa. Một tiếng sau, tình hình tạm ổn, Vương chống nạnh thở hắt ra, hai môi mím lại. Giờ thì anh đã biết ai có khả năng làm cái việc bỉ ổi này. Tài sản giá trị trong căn hộ vẫn còn nguyên, giấy tờ quan trọng cũng không bị mất, ngoại trừ bị ném tung toé lên. Nhất là quần áo, chăn ga gối nệm trên giường, đều bị kéo từ trong tủ ra, bừa bãi trên sàn nhà. Gối chăn tứ tung dưới chân giường. Chẳng khác nào là đang chịu trận hành hạ của một nữ nhân đang lên cơn ghen mà làm loạn cả. Cô ta có tư cách gì để ghen, Vương hừ lạnh, cảm thấy một chút phiền toái dậy lên trong lòng. Từ nay về sau, không lẽ anh chính là phải chịu cảnh một âm hồn bám theo như vậy?. Cái mà người ta hay gọi là ” duyên âm “, trường hợp của anh, liệu có được tính vào phạm trù như thế?. Vương là băn khoăn như vậy, bắt đầu cảm thấy lo lắng. Nếu Lê Vi là chỉ nhằm vào một mình anh thì không sao, nhưng chỉ sợ cô ta là còn muốn đơn phương độc chiếm mình mà đả thương Huyền Trúc, như vậy anh nào có thể để yên. Anh thực lòng là không muốn tổn thương Lê Vi làm gì, cô ấy bất quá cũng đã chết thảm thương rồi. Thật khó nghĩ. Vương đang ngồi ngây ngẩn trên giường mà suy nghĩ, thì điện thoai reo vang, anh giật mình mở ra xem. Trúc nhắn tin cho anh: ” Anh gọi em à?. Ban nãy em có chút việc với sư cô. “. Anh nhoẻn miệng, lập tức nhắn lại: ” Ừ!. Anh chỉ muốn báo là anh lên tới thành phố rồi. Anh nóng lòng muốn được gặp em!”. Cô lại rep lại: ” Sẽ rất nhanh được gặp, anh đừng cuống!.”.
– ” Nhưng anh sắp không chịu được nữa rồi, anh vào đón em nhé?!”.
– ” Không cần!. Ổn định cho bọn trẻ xong xuôi, em liền trở ra với anh!. Đợi em!”.
– ” Ừ!. Sẽ chờ!”.
Vương buồn bã gửi đi tin nhắn, trong lòng không khỏi rẫu rĩ, anh chính là trước mắt sớm biết một điều, sẽ phải tự giải quyết cơn đói cồn cào cho đến khi cô quay trở lại với anh.
Danh sách chương