– Lam tỷ, chúng ta đã chờ hơn một canh giờ, vẫn chưa thấy bóng người nào lai vãng…

– Trật tự đi, di chuyển sang địa điểm khác!.

Diêu Nhiên đi phía sau Bảo Bình, nhăn nhó than thở. Quả thực đã đi khá xa, rời liền mấy chỗ, vẫn chưa bắt gặp được người nào xuất hiện vào giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này. Bảo Bình lập tức cắt ngang câu nói của Diêu Nhiên, ả tức tối gằn nhẹ, lại yên lặng tính toán. Chốc sau mới nói.

– Gác lại việc tìm nam nhân, nữ nhân cũng có thể bắt.

Diêu Nhiên tròn mắt. Không phải từ trước đến nay, đều là chọn lọc nam nhân để hút dương khí hay sao. Tuy rằng nữ giới cũng có dương khí, thế nhưng không thể vượng như nam giới được. Vậy mới có thể đủ dùng cho cả Bảo Bình và Huyền Trúc. Nay cớ sao lại có thể tuỳ tiện, chẳng khác nào ăn tạp. Cô thắc mắc hỏi.

– Vì sao vậy?. Bắt một nam nhân cũng phải bằng bắt ba nữ nhân gộp lại. Làm thế, tỷ không sợ kinh động tai mắt hay sao?.

Bảo Bình đương nhiên hiểu lý lẽ đó, thế nhưng đã không còn nghĩ ra cách nào chóng vánh hơn, hít vào một hơi dài, lại nặng nề thở ra.

– Chỉ là kế sách tạm thời. Trước mắt phải đảm bảo cho mẫu thân ta hoàn thành kì thuế bì. Sau đó mới có thể quản tiếp. Người chỉ cần có huyết nhân là được, không cần biết là nam hay nữ. Cũng chỉ còn một ngày nữa là xong, ráng chút đi.

Nói đoạn, cả hai lại tà tà lướt trên mặt đất tìm kiếm con người, trong bụng đã sớm quyết định, gặp kẻ nào, sẽ bắt kẻ đó. Cũng di chuyển tới sát khu vực có dân cư sinh sống, lảng vảng thoắt ẩn thoắt hiện giữa những gốc cây. Đang quan sát, chợt Bảo Bình đứng khựng lại, ả liếc mắt sắc lạnh qua lại dò xét, vành tai thu vào thứ âm thanh “ xột xoạt “ của lá cây rừng bị chà đạp qua. Rất nhanh chóng gạt Diêu Nhiên cùng ẩn đi, nép trên trạc cây mà quan sát. Mắt hồn hai kẻ quét xuống, lát sau phát hiện ra một bóng người đang lúi húi làm gì đó, cũng cách nơi hai ma nữ đang ẩn mình một đoạn. Nhìn kĩ một chút, Bảo Bình phát hiện ra kẻ đó không sai lại là một nam giới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhếch môi cười ẩn. Diêu Nhiên vẫn tròn mắt quan sát tên nam nhân ấy, bị Bảo Bình huých tay ra hiệu, đại ý giục cô mau tới dùng mỹ kế quyến rũ hắn. Diêu Nhiên nuốt nước bọt, đối với việc dùng thân thể mị hoặc nam nhân, từ lâu đã sinh ra chán ghét. Chẳng khác nào một việc làm nhơ bẩn. Tuy nhiên, ngoài nghe lời Bảo Bình ra, cô còn có cách nào khác. Thoáng uỷ khuất trong lòng một chút, cuối cùng cũng lặng lẽ ép mình rời đi.

Người nam nhân trên tay cầm đèn pin, đang xem xét gì đó quanh một thân cây ven khu rừng thông vắng lặng. Anh đưa mắt quan sát thật kỹ, liền nhận ra những vết máu đã khô dính trên lớp vỏ cây sần sùi. Lại đứng thẳng lên phân tích, rõ ràng vệt máu này chỉ mới vừa bắn vào thân cây một thời gian chưa lâu, mới có thể còn in lại vết tích như vậy. Anh ngậm cây đèn pin vào miệng, móc từ chiếc cặp đeo chéo trên vai ra một chiếc máy ảnh, bấm nút chụp lại cái gốc cây vài kiểu. Trong bóng tối đen đặc, ánh đèn flash từ chiếc máy ảnh loé lên chớp nhoáng giữa đêm khuya. Diêu Nhiên hiện ra đứng ẩn sau một gốc cây gần đó quan sát người nam nhân trẻ. Đáng ra phải lập tức hành động, thế nhưng đối với vị nam tử này, cô không hiểu sao lại có chút do dự. Trong lòng thực không muốn đem người ấy dấn vào chốn nguy hiểm. Còn chưa biết tính thế nào, bỗng anh chàng nọ đánh rơi thứ gì trong túi xuống mặt đất, bèn khom lưng xuống nhặt. Anh ta nhặt lại, đưa tay phủi phủi bụi bẩn cẩn thận rồi mới nhét trở lại vào cặp sách. Diêu Nhiên tròn mắt, mắt hồn vừa liếc tới thứ anh ta đánh rơi, đã thoáng kinh ngạc. Đó là một tấm thẻ cảnh sát, rõ ràng phía trên đầu có kí hiệu chuyên ngành, những ngành đặc thù thì không khó để nhận ra. Bên cạnh đó còn có một tấm ảnh cùng một cái tên. Diêu Nhiên bấn loạn, chẳng ngờ lại ra tay bắt một cảnh sát. Đúng là bọn người công an đã chú ý tới nơi này. Trong đầu do dự không biết phải hành xử ra sao.

Người thanh niên đương nhiên không hề hay biết mình bị theo dõi, vẫn chuyên tâm lần tìm các dấu vết. Dạo gần đây, trên địa bàn này thường xuyên có người mất tích, lại là mất tích theo một cách bí ẩn, sống không thấy người, chết không thấy xác. Công an đã bắt đầu vào cuộc, có thể xảy ra trường hợp bắt cóc buôn người, hoặc cũng có thể, địa bàn này đang ẩn giấu một tay giết người hàng loạt. Tuy nhiên, nếu không tìm ra thi thể hay tung tích của những người mất tích, tuyệt đối không chứng minh được điểu gì. Manh mối vụ án chỉ có một thông tin duy nhất, đó là tất cả những người biến mất đều là nam giới. Điều này càng khiến cho công tác điều tra gặp nhiều khó khăn. Người cảnh sát trẻ vừa luồn lách sâu vào khu rừng hoang, vừa suy nghĩ trong đầu. Anh vốn là một trinh sát, cho nên những việc thu thập chứng cứ, lần tìm manh mối, lăn lộn xông pha như thế này, đương nhiên đều do anh đảm nhận. Có câu: “ sói đi săn lúc nửa đêm “, vì vậy cho nên đây chính là lúc thích hợp để hành động, biết đâu sẽ đụng độ tên sát thủ nơi rừng sâu hoang lạnh. Việc thu thập được mẫu máu nơi bìa rừng càng làm tăng thêm niềm tin vào giả thuyết tồn tại một tên sát nhân đáng sợ đang ẩn náu trong đầu người trinh sát. Không chậm trễ vẫn bền bỉ tiến sâu vào khu rừng hoang.

Diêu Nhiên không sai vẫn bám theo chàng thanh niên kia, trong bụng thầm lo lắng, nếu anh ta cứ thế đi sâu vào rừng thông, chỉ sợ đụng độ con Ám Dạ Sát, e rằng sẽ mất mạng dưới hàm răng nanh của nó. Cô đã không còn nghi ngờ gì nữa, chính là muốn cứu mạng chàng trai này. Trong đầu cũng sớm nảy lên một sự tính toán. Mỗi lần hành sự trước, tuy rằng Bảo Bình luôn đi cùng cô tìm người, thế nhưng thực chất chỉ là đi để canh chừng, mọi việc tiếp theo, đều do cô làm chủ, từ dẫn dắt, mị hoặc đám đàn ông cho đến khi bọn họ đắm chìm trong cơn dục vọng mu muội, nhân lúc đó ra hiệu cho Ám Dạ Sát bất thình lình nhảy vào cướp mạng. Nếu không có Ám Dạ Sát đi cùng, việc đoạt mạng mới do Bảo Bình đảm nhận. Diêu Nhiên kín đáo đảo mắt hồn quan sát, sợ rằng Bảo Bình đang theo dõi mình, thế nhưng có lẽ ả sớm đã tin tưởng cô, cho nên không thấy tăm tích đâu. Diêu Nhiên mím môi, quyết tuyệt hành động.

Người thanh niên trinh sát lia đèn pin giữa những gốc cây, hy vọng có thể tìm thấy nhiều hơn một manh mối còn xót lại của các nạn nhân xấu số. Bỗng trước mắt anh một khoảng không xa, ánh đèn pin vừa quét tới một bóng người lao vụt qua. Anh thoáng giật mình, lại cho rằng người kia chắc chắn có điểm đáng ngờ, bèn quyết trí phải đuổi theo cho bằng được. Cước bộ mau chóng chạy theo cái bóng vẫn còn chưa biến mất, đang nhấp nhô sau những lùm cây. Chạy được một lúc, cái bóng đó thật kì lạ luôn ở phía trước anh một đoạn không gần cũng không xa như vậy, cũng chỉ quyết tuyệt cắm đầu mà chạy, không hề ngoảnh mặt lại đằng sau xem xét. Trong đầu người trinh sát càng lúc càng thấy kì lạ thập phần. Đuổi một lúc, chẳng ngờ đã chạy ra khỏi khu rừng từ lúc nào, phía trước không sai là đường quốc lộ vắng vẻ, lại chính là nơi anh đậu xe máy. Người thanh niên dừng lại, lia đèn bốn phía, cảm thấy bị chưng hửng, bởi vừa mới lúc nãy, cái bóng chạy ra đến bìa rừng thì rẽ ngoắt về bên phải, anh cũng mau chóng chạy ra, ấy vậy lại chẳng còn thấy người đó đâu nữa. Con đường ven bìa rừng khá thoáng, không có nhà cửa, xe cộ, vậy người kia có thể ẩn đi đâu?. Trong đầu người trinh sát dấy lên rất nhiều câu hỏi mơ hồ, tấm lưng đã lạnh toát do rịn mồ hôi. Từ con đường quốc lộ vắng vẻ thổi thốc tới một cơn gió phong lạnh, nhiễm vào mồ hôi trên người anh, làm cho toàn bộ da thịt đều run lên từng đợt. Anh xoay đầu nhìn phía sau lưng mình, vẫn là cánh rừng thông tối om sâu hút. Đột nhiên thấy lạnh sống lưng, bèn chép miệng quyết định rời khỏi cái chỗ quỷ quái này.

Diêu Nhiên tại trên một cành thông cao ven rìa đường, chăm chú nhìn người nam nhân kia lên xe nổ máy rồ đi khuất khỏi ngã rẽ, mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, chỉ một giây sau đó, lại toàn bộ hối hận, sực nhớ tới nhiệm vụ mà Bảo Bình giao cho, cô còn chưa có hoàn thành. Trải qua mấy canh giờ nữa, đại nương vẫn không có huyết nhân bồi trợ, quả thực chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bảo Bình mà tức giận, sẽ lại trút giận lên đầu cô. Nghĩ thế, trong lòng đã thầm run rẩy.

Bảo Bình phiêu diêu ngồi trên trạc cây cao, tựa đầu vào thân cây khẽ lim dim mắt. Ả thoáng nhíu mày, cảm thấy không đúng bèn mở mắt ngồi thẳng dậy. Tiện nữ Diêu Nhiên đi đã lâu như vậy, cớ sao vẫn chưa thấy quay trở lại báo cáo. Khi nãy nhìn tên nam nhân ấy tiến sâu vào rừng, cũng thấy Diêu Nhiên đuổi theo, ả đã tưởng rằng con mồi một thân đơn độc, sẽ dễ dàng cho tiện nữ kia hành động, bèn không có nghi ngờ gì, cứ tại trên cây ngồi đợi. Đúng lúc đó, bóng ảnh Diêu Nhiên hiện ra phía gốc cây Bảo Bình đang ngự, cô nhìn lên, trưng ra vẻ mặt lo sợ. Bảo Bình nhìn thấy, nhíu mày thật chặt, thoáng cái nhảy xuống đất, chất vấn.

– Thế nào, hắn đã trúng kế chưa. Dẫn ta tới đó.

Diêu Nhiên cư nhiên hiểu câu nói kia của Lam tỷ, dẫn ả tới đó, sau khi ả thu hút dương khí, sẽ gọi Ám Dạ Sát tới đem cái xác trở về sào huyệt. Diêu Nhiên nuốt nước bọt, khó khăn nói.

– Lam…Lam tỷ, muội, muội để hắn chạy mất rồi…

– Ngươi nói cái gì?.

Bảo Bình trợn mắt, bàn tay đã nắm lại. Ả chính là ôm một bụng hy vọng, ngồi chờ Diêu Nhiên đem tin tốt trở về, thật không ngờ, con tiện nữ này lại vô dụng làm hỏng chuyện của ả, tay không trở về. Diêu Nhiên nhìn thấy Bảo Bình mắt long sòng sọc, tay chân đều run lẩy bẩy, vội quỳ sụp xuống cầu xin.

– Lam tỷ, muội không cố ý, xin thứ lỗi. Muội… muội lập tức đi tìm người khác.

– Câm miệng!. Đồ phế tạp, nói, tại sao ngươi để xổng hắn?.

Bảo Bình trừng mắt rít lên, nơi lòng bàn tay đã phả ra hắc khí áp bức. Một tay tóm cổ Diêu Nhiên nâng lên như nâng không khí. Có thể nhìn thấy những móng vuốt đen nhọn trên đầu tay ả cắm vào cổ cô gái. Bảo Bình đã bị cô ta làm cho giận điên lên tới mức bộc phát quỷ tính. Diện mạo thoáng chốc cũng thay đổi muôn phần đáng sợ. Diêu Nhiên quẫy đạp hai chân, cổ bị bóp nghẹt, hồn phách đau đớn như muốn tan ra. Cô cố gắng nặn ra từng chữ.

– Ặc… ặc… Lam, Lam tỷ… xin tha mạng… muội không có… chỉ là, kẻ… kẻ đó, hắn là cảnh sát… cho nên, cho nên…

– Cho nên ngươi mới để hắn đi?. Đồ ngu xuẩn!.

Bảo Bình híp mắt tiếp nốt câu nói của Diêu Nhiên, càng giận dữ ném cô xuống đất. Diêu Nhiên vừa ngã xuống, hồn phách đã thoáng có những tinh viên tản ra. Cô gắng gượng quỳ trên mặt đất, cố sức giải bày.

– Muội đi, muội lập tức đi kiếm người khác có được không?. Muội sợ động tới cảnh sát, chúng ta sẽ phiền phức, cho nên…

– Phiền phức?. Ngươi quên ngươi là ai sao?. Người là con người chăng?. Một hồn ma há lại đi sợ đám cảnh sát người trần mắt thịt đó!. Sợ đám người chỉ biết dùng cái đầu máy móc và mấy viên đạn lạnh đó găm vào thân thể vô định của ngươi?. Thật là nực cười!.

Ả hất mặt hừ lạnh, lại tiếp tục đay nghiến.

– Chúng ta là thủ phạm thì có sao?. Bọn chúng tìm ra được?. Người có thể tìm, còn ma thì không, đồ ngu xuẩn!.

Dứt câu lại đá Diêu Nhiên lăn đi một đoạn, thân ảnh cô đã sớm chập chờn mờ ảo. Bảo Bình lúc này hiện nguyên hình là một quỷ nữ đáng sợ, môi thâm đen, mắt đỏ ngầu trừng lên, móng vuốt giương kín khắp hai tay, giọng nói cũng trở nên pha tạp trầm đục kì quái. Ả băng lãnh phán xuống.

– Cút!. Cho ngươi nửa canh giờ, nếu không tìm được người về, tự biết hình phạt sẽ như thế nào!.

Diêu Nhiên rạp người hổn hển, gắng gượng đứng dậy, lảo đảo biến đi. Bảo Bình khoanh tay nhìn, ả híp mắt suy tính, rồi cũng biến mình đuổi theo Diêu Nhiên, chính là muốn ngầm theo dõi cô sẽ làm gì. Ả trong lòng bực bội, xưa nay chưa từng tin tưởng kẻ nào ngoài mẹ mình, xem ra vẫn nên như vậy là hơn.

Diên Nhiên sau khi biến đi, nghĩ rằng phen này không có người mang về, e rằng sẽ bị Bảo Bình bức chết. Không còn cách nào khác, đàng tiến tới khu vực giáp nơi dân cư sinh sống, kiếm tìm mục tiêu. Dẫu cho có là nam hay nữ, chỉ cần có cơ hội, lập tức không được để vuột mất. Phía trước ven con đường có một cái xe tải chở hàng xuất hiện trong tầm mắt, lúc này đang tắt máy, dừng im lìm. Diêu Nhiên tò mò, tiến tới xem xét. Hoá ra người tài xế đường dài này dừng xe giữa đường để chợp mắt, có lẽ cả ngày nay hắn đã lái không nghỉ cuốc nào, cũng không có câu nệ giữa đồng không mông quạnh hay giữa nơi vắng vẻ, cứ thế tuỳ tiện căng bạt lên thùng xe phủ xuống trước ca bin một chút mà ngủ. Trên ca bin chỉ có mình hắn, Diêu Nhiên đảo mắt muốn tìm cách tiếp cận.

Trên nóc ca bin, tấm bạt phủ xuống không cố định đột nhiên bị một cơn gió lạnh thổi tới lật tung lên, lộ ra mặt kính. Bên trong có người đàn ông đang nhắm mắt ngủ đơn độc. Khắc sau, ghế bên cạnh ghế của anh ta chợt hiện lên bóng một cô gái trẻ, chính là Diêu Nhiên. Cô nhẹ nhàng trườn tới, ghé môi thổi một luồng hơi lạnh vào khe mũi người đàn ông. Anh ta bị hơi lạnh thổi vào, thoáng giật mình lờ đờ mở mắt, trước mắt y nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp đang áp sát vào người mình. Anh ta ú ớ đang định mở miệng nói gì đó, cô gái kia đã lại ghé miệng thổi tới một làn khí nữa, anh ta vừa hít vào, đầu óc đã chếnh choáng, thần trí rơi vào nửa tỉnh nửa mê. Không còn nhận định được thực, ảo. Trong con mắt lờ đờ chỉ còn hiện lên hình ảnh tà mị của cô gái lạ. Cô ta sà vào ngực, lập tức để lộ ra bờ vai trắng muốt ma mị, khe ngực căng tròn e ấp dưới cổ áo cứ nhấp nhô cọ sát vào người hắn. Phút chốc đã khiến trong người trào lên dục vọng. Bèn vòng tay qua hông cô gái ép chặt vào người mình, lại lật mình đè cô nằm xuống ghế. Hắn lim dim mắt ngắm nhìn nhan sắc kiều diễm của cô gái, không thể thoát khỏi ánh nhìn ma mị cùng khoé môi đang cong lên như mời gọi kia. Hắn ngây ngốc thì thào.

– Mỹ nhân.

Rồi vục mặt xuống ngấu nghiến hôn cô, lên cổ lên vai rồi cuối cùng chiếm lấy khuôn ngực căng tròn. Toàn bộ thần trí đã bị cô ta nắm lấy. Hắn run rẩy đẩy chân cô gái lên, lật tung làn váy mỏng như sương khói, trực tiếp tiến vào. Mạnh mẽ, gấp gáp, điên cuồng. Có lẽ kiếp tài xế đơn độc, khiến hắn đã lâu cũng chưa được phát tiết, thật sự không có người bầu bạn, lúc này, cô gái đẹp trong lòng chính là giọt nước mát rỏ vào cổ họng đang khô khốc đến bỏng rát của hắn. Cho dù là thực, cũng sẽ có cảm giác như một giấc mơ. Đầu chiếc xe tải lớn thoáng rung động theo từng nhịp vận động của người đàn ông. Hắn ngấu nghiến chiếm đoạt cô gái, cũng đã nhanh chóng trút bỏ chiếc áo dính trên người nhễ nhại mồ hôi của mình. Vừa luận động cổ họng vừa gầm lên khe khẽ. Đúng lúc hắn sắp sửa đạt được cao trào, Diêu Nhiên nằm dưới thân hắn, không một chút cảm xúc, vươn tay lên mơn trớn cổ hắn rồi lần mò ra sau gáy, ngóc đầu dậy. Tên đàn ông chìm trong khoái cảm thấy người con gái bỗng nhiên động đậy bèn mở mắt ra xem, không ngờ lại nhìn thấy một hình ảnh khủng khiếp đến kinh hồn. Hắn giật bắn mình đẩy cô gái ra, thân thể vừa căng cứng vì khoái cảm, đột nhiên lại chịu đả kích bất ngờ đến đau tim, thoáng bủn rủn tay chân như trúng gió. Hắn thở hổn hển, mặt mũi trắng bệch, cô gái trên ghế đang từ từ bò đến gần hắn, hoàn toàn không có phần đầu, chỉ có một cái cổ loang lổ vết cắt không được sắc ngọt cho lắm, máu thịt vì thế lươm tươm sổ ra, mỹ nhân từ lúc nào đã biến thành cái xác không đầu kinh dị như vậy. Tay đàn ông hoàn toàn không thể lý giải, hắn trợn mắt muốn hét lên nhưng tuyệt đối không thể, vì thể lực vừa vận động quá sức, lại bị rống doạ hồn vía đều bay lên mây, hắn ngất lịm đi dưới chân vô lăng, tay chân mềm nhũn.

Diêu Nhiên rùng mình, biến lại thành hình dạng nguyên sơ của mình. Nét mặt trầm buồn không biểu lộ cảm xúc. Ngay lúc đó, ghế bên cạnh vừa hay lại hiện lên một bóng ảnh, chính là Bảo Bình. Ả nhìn tay nam giới đang bất tỉnh nhân sự phía trước, nhếch môi cười hài lòng, liếc mắt nhìn Diêu Nhiên thở ra một câu khen ngợi.

– Có phải ngoan ngoãn thế này thì tốt không?. Đi, mau về dẫn Ám Dạ Sát tới đây đem xác về.

Diêu Nhiên không nói gì, chỉ ẩn nhẫn gật đầu biến mất khỏi ghế. Bảo Bình tại trên ghế còn lại, ả nghiêng đầu nhìn người đàn ông, mắt hồn quét tới, đã thấy luồng dương khí quần tụ trên thân thể hãy còn thở kia. Không chần chừ, đáy mắt tăm tối thoáng ánh lên tia tà ác, cúi đầu hút lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện