– Cậu cân nhắc chuyện gì…?.
Lão Linh nheo mắt hỏi hắn, Yến Thanh trầm ngâm chưa trả lời câu hỏi ngay. Hắn khom người ngồi xổm xuống quan sát cổ qui xác mấy giây rồi mới đáp.
– Tôi đang có một ý tưởng, chính là ” tá đao sát địch “.
– Anh nói vậy là sao?.
Lê Vi chau mày băn khoăn, Yến Thanh nói tiếp.
– Chính là mượn đao giết địch đó. Cụ thể như thế nào, trước mắt tôi không tiện trình bày, tránh tai mắt kẻ địch. Các người cũng không cần làm gì, ở yên trong vòng Hoàng Tuyến là được. Bất luận thấy tôi làm gì, cũng đừng lên tiếng thắc mắc vội, nếu xong xuôi được, tôi sẽ giải thích sau.
– Được, tùy anh hành sự. Chúng tôi biết rồi.
Lê Vi lập tức gật đầu, ai cũng hiểu việc cấp bách trước mắt chính là cứu được Lâm Huyền Trúc. Yến Thanh cũng thoáng gật đầu, đoạn, hắn nhổm người đứng dậy, bước lùi về sau mấy bước, cho tay vào túi áo rộng lấy ra một lá linh phù. Yến Thanh kẹp linh phù vào giữa hai ngón tay trưng lên trước mặt, bắt đầu đọc quyết chú.
” Nhất thiết Thiên Địa, Tứ tượng uy linh, Thượng đế tổ sư nguyên Bắc cực huyền linh đại đế, cửu tồn bách trí, đệ tử thỉnh minh, triệu hộ Linh Quy thần thú, khu tà trừ ma đắc trợ, cấp cấp như luật lệnh!.”
Dứt lời, liền phẩy tay, buông lá linh phù ra, tờ phù thoáng lơ lửng trên không rồi bay lên cao. Yến Thanh giương tay làm phép nhằm mặt lá phù trỏ tới một đạo quyết ấn, linh phù kia lập tức bốc cháy. Chỗ nó bốc cháy hội lại thành một viên minh quang, loé lên từng tia điển quang mảnh dẻ. Điểm sáng lại nở ra, dần hình thành một ảo hình, nhanh chóng tạo nên dáng vẻ của một con rùa lớn uy phong. Lê Vi tròn mắt xem một màn này, trong bụng thầm kêu lên.
– Đó là thần Linh Qui.
Giữa căn phòng, Tiêu Yến Thanh vừa triệu Linh Qui thần ra, liền nhanh chóng dùng pháp lực tạo một đạo quang chỉ điểm, nhằm vào cổ qui xác phía trước đánh tới, khiến nó tiếp nhận linh lực mà sáng lên. Minh linh của Thần Qui cảm nhận được xác thể, lâp tức cũng phản ứng, dậm chân uy lực trên không, vọt một cái đã thu mình thành viên điểm bay tới nhập vào cổ xác kia. Sau khi hoàn thành việc hồi xác thể, Linh Qui thần rùng mình mấy cái, liền làm cho Nhân Linh Thủy Ngải bên trên chấn động rung lắc theo một bận.
– Giờ đến lượt cô…
Tiêu Yến Thanh lẩm bẩm, mím môi, ánh mắt hắn nhìn tới bóng người con gái đang nằm sau bức rèm mỏng thoáng hắt lên một tia quyết đoán, lập tức tung cước bộ tiếp cận. Yến Thanh vén tấm rèm vải lên, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt với một bên mặt đã biến dạng của Huyền Trúc, cảm nhận lồng ngực của cô còn duy trì nhịp hô hấp đều đặn. Hắn không chậm trễ vén tay áo tạo một pháp ấn, nhằm ba huyệt đạo lần lượt điểm xuống trên người Huyền Trúc. Ba huyệt đó là: Bách Hội, Phong Tri, Cự Khuyết. Nhận ba ấn điểm từ tay Tiêu Yến Thanh, Huyền Trúc đại khái không có phản ứng gì, hai mắt vẫn nhắm nghiền bất động. Tuy nhiên, có thể nhận thấy lồng ngực cô đã ngừng lên xuống, Yến Thanh dùng hai ngón tay giơ khẽ trước khe mũi cô giây lát, cảm thấy an tâm, mới thu tay lại. Xong xuôi, hắn mới quay về chỗ cũ.
Phía thần Linh Qui, nhận thấy trên mai mình vướng một vật chứa tà khí không thanh sạch, khí tức khắc chế liền ầm ầm phát ra, là muốn rũ bỏ vật kia khỏi cổ xác của mình. Chốc lát sau, một bạch hào quang đã bao phủ toàn bộ thân thể Linh Qui, thần thú lại trụ bốn chân xuống, rùng mình lắc lắc phần mai vài cái. Cổ ngải bên trên mềm mại, chỉ còn phần chân là bám vào mai rùa, liền như muốn đổ xuống. Tiêu Yến Thanh thu thấy thời cơ đã đến, hắn lập tức móc túi lấy ra một tờ phù mới, làm phép, miệng đồng thời hô lên.
” Nhất thiết Thiên Địa sinh thái cực, luân chuyển Càn Khôn sinh Ngũ Hành, sinh tinh hội tụ, khí vượng dưỡng vượng, nhất thiết cấp phát!. Khai!.”
Lá phù lần nữa lại bốc cháy, tan thành một dải bao gồm vô số viên điểm nhỏ quần tụ như tinh vân trên trời, lại có đủ màu sắc. Dải Sinh Tinh ấy không phát sáng, chuyển động rất hạn chế, thoạt nhìn tựu như đứng yên, sau đó chầm chậm xà xuống mặt đất. Phía Linh Qui thần vẫn không ngừng lắc lư, một vài cái rễ từ phần thân Nhân Linh Thủy Ngải đã bứt ra khỏi cổ qui xác, dần dần tăng số lượng, rễ bị bứt ra ngày một nhiều. Cổ ngải vì thế càng chịu rung lắc mãnh liệt hơn. Hai cánh tay nó thoáng ngọ nguậy, uốn éo thân mình như đau đớn. Yến Thanh ngó tới những sinh mạch rễ cây kéo dài từ cổ ngải tới thân thể Huyền Trúc, cũng nhận thấy chúng có sự thay đổi. Lúc này toàn bộ các rễ cây và sinh mạch trên mình cổ ngải đều run rẩy, co rút, oằn mình như những con giun đất. Thần Linh Qui lại bắt đầu di chuyển, cái chân ngắn to tướng chậm chạp dậm xuống sàn nhà kéo theo Nhân Linh Thủy Ngải trên mai mình. Các đường sinh mạch vì thế cũng bị kéo căng ra, Tiêu Yến Thanh căng thẳng chăm chú quan sát tình hình. Hai mắt sắc lạnh của hắn nhìn tới các sợi sinh mạch kia, hằn lên một tia hy vọng hiếm hoi. Trong đầu thầm nhủ.
– Nào, tách ra đi…
Các sợi sinh mạch nối liền cổ ngải với Huyền Trúc trong lúc giằng co, đột nhiên đồng loạt run lên, rồi tự mình bứt ra khỏi cơ thể cô, co rút thu về thân mình. Sau đó nó nhanh chóng khô quắt lại, rốt cuộc chỉ còn xơ xác thành một nhúm dính ở phần thân dưới của cổ ngải. Đáy mắt Yến Thanh sáng lên.
– Tốt lắm…
Nhân Linh Thủy Ngải thu những đoạn sinh mạch về, phần thân trên của nó cũng bắt đầu rùng mình run rẩy, toàn thân uốn éo thập phần khó khăn. Cái đầu như đầu người của cổ ngải thoáng quay lại, phần tựa hồ khuôn mặt người có hai rãnh hẹp đối xứng như hốc mắt nhắm nghiền hướng tới dải Sinh Tinh đang toạ trên sàn nhà, lập tức hai cánh tay nó run rẩy vươn ra, muốn nhào tới đám Sinh Tinh hấp dẫn ấy. Yến Thanh kín đáo nhếch khoé môi.
– Muốn sống lắm đúng không?. Nào, tới với chúng đi…
Hắn im lặng đứng yên chờ đợi, thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm, thế nhưng hắn cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương. Thực sự rất hối thúc, muốn cái cây kì quái kia mau mau giao nhập với dải Sinh Tinh. Thực tế nó cũng không để Yến Thanh chờ lâu, đã tự mình muốn nhào tới. Hơn nữa, ở phía dưới, thần Linh Qui cũng đang chậm rãi di chuyển về một phía. Nhân Linh Thủy Ngải cong mình, từ phần đầu của nó đột nhiên nhú lên vô số những chồi non, sau đó không ngừng dài ra, biến thành những cái rễ mới mọc từ trên đầu. Một loáng đã bao phủ hầu như toàn bộ phần đầu của nó. Nhìn trông không khác một bộ tóc là mấy. Có điều, bộ tóc này nhìn quỷ dị vô cùng, do nó có thể chuyển động như rắn rết. Yến Thanh trừng mắt nhìn, hắn thầm đánh giá.
– Quả như dự tính, bị tuyệt đường sống cho nên mới tự động bộc phát năng lực sinh tồn, hoại tiêu bộ phận cũ để sinh trưởng bộ phận mới.
Cổ ngải cong mình chúi đầu về phía dải Sinh Tinh, bộ tóc kì quái bằng rễ cũng uốn éo vươn về phía đó, ngày một dài ra, giống những chồi cây thân thảo hay mọc bám trên các bờ tường, cứ nơi nào có ánh sáng thì chúng hướng tới. Lúc này, thần Linh Qui đột nhiên lại dừng lại, dậm chân lắc lắc thân mình một hồi nữa, cổ ngải liền mất đi chỗ bám trụ cuối cùng. Mấy cái rễ còn sót lại trên mai rùa bất lực rụng ra, toàn bộ nó ngã xuống đất. Tiêu Yến Thanh chau mày chờ đợi, lại thầm nghĩ.
– Lớp dạ thể vẫn không hề tan đi dẫu Nhân Linh Thủy Ngải đã tách ra khỏi cổ qui xác lẫn Lâm Huyền Trúc. Như vậy, có thể củng cố thêm vào suy đoán của mình. Chỉ có nó là có kết nối với đại trận pháp, còn họ Lâm và cổ qui xác hoàn toàn không liên quan gì.
Nhân Linh Thủy Ngải bị rơi ra khỏi cổ qui xác, rùng mình quằn quại, cố sức vươn bộ tóc dài ngoằng chạm tới dải Sinh Tinh, một chốc thì được. Đầu những cái chồi ban nãy mà hiện giờ là những cái rễ vội vã hút lấy những viên điểm li ti từ dải Sinh Tinh, không ngừng hút cạn sinh dưỡng từ chúng. Hút vào bao nhiêu, cổ ngải càng hồi phục bấy nhiêu, phần đầu mọc ra nhiều chồi hơn nữa, hai chân dưới cũng sinh ra những cái rễ con.
“Rắc rắc…”.
Cổ ngải nằm rạp trên sàn nhà như một cô gái bị đánh ngã, lúc này co một chân lên, liền khiến cho nó phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ. Yến Thanh chỉ nhất quyết chờ đợi, hắn tự đoán được ý định của cổ ngải kia. Rõ ràng là nó muốn bò tới gần dải Sinh Tinh. Cả hai chủ thể cũ đều đã bị tước bỏ, cư nhiên nó phải tìm kiếm nguồn sinh dưỡng mới ngay lập tức, âu cũng là phận kí sinh hèn mọn. Yến Thanh lấy ra tờ Hoả phù, chủ ý định đợi Nhân Linh Thủy Ngải thực sự bò tới gần dải Sinh Tinh, sẽ thử dùng Hoả Thần tiêu diệt nó. Bằng không nửa chừng kinh động nó, lại khiến nó quay về phóng rễ bám vào Lâm Huyền Trúc thì cũng khá là phiền phức, nhân tiện có Sinh Tinh ở đây, làm mồi câu chút thời gian vẫn hơn. Tính toán xong xuôi, hắn yên lặng hành động, nhẹ nhàng đi vòng sau cổ ngải, tiếp cận nơi Trúc nằm, nhanh chóng dùng ấn huyệt giải đi ba ấn điểm đã điểm xuống ban nãy. Chỉ nghe cổ cô khẽ “hự” một tiếng rất nhỏ, mi tâm đồng thời nhíu chặt lại. Lồng ngực cũng nhấp nhô yếu ớt. Yến Thanh ngoái đầu nhìn tình hình phía sau, trông chừng cổ ngải. Sau đó mới vội vã xốc Huyền Trúc lên vai, nhấc thân thể cô rời khỏi cỗ quan tài chết chóc.
Cổ ngải bò được nửa chừng, vừa bò vừa hút không ngừng Sinh Tinh, tốc độ dần dần tăng lên. Có lẽ nó đã quên luôn Lâm Huyền Trúc, hoàn toàn bị dải Sinh Tinh kia thu hút, cho nên cũng không màng xung quanh. Lúc này Yến Thanh đã đem Trúc về phía bên kia căn phòng, đặt cô ngồi tạm ở góc phòng tối, gần nơi bọn Lê Vi và Lão Linh đang đứng. Lại dùng một chút pháp lực truyền qua thân thể cô thông qua ấn huyệt. Trúc tiếp nhận nguồn dương lực ấm áp, có lẽ đỡ được phần nào khó chịu, mi tâm đã giãn ra, gục đầu vào vách tường tối thiêm thiếp ngủ. Lê Vi cùng Linh Lão Đẩu chăm chú quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, nhất quyết không dám cất tiếng nói nửa lời, bởi hắn đã có căn dặn trước. Lúc này nhìn thấy Huyền Trúc an toàn ở một góc, trong lòng mới buông xuống chút căng thẳng.
Tiêu Yến Thanh lo liệu cho Huyền Trúc xong, lại nhanh chóng trở ra xử lý cổ ngải lúc này đã hoàn toàn nằm trong dải Sinh Tinh, mặc sức mà hấp thu sinh dưỡng từ nó. Hắn lạnh lùng rút ra Hoả Phù, lặng lẽ phóng tờ phù lên không, tạo ấn triệu Hoả Thần ra. Ngọn lửa thần quần tụ, phả ra hơi nóng áp bức.
Nhân Linh Thủy Ngải phía dưới mặt đất vẫn say mê thu thập nguồn dinh dưỡng mà nó không rõ lai lịch. Ý thức của nó tuy đã hình thành, thế nhưng lúc này sự sống đối với nó mới là thứ chiếm hữu duy nhất. Cầu lửa lớn đang bay trên đầu cũng không khiến nó để ý, chỉ một mực dùng rễ hút vào sinh dưỡng.
“Roạt”.
Một tiếng động sắc lẻm phá tan sự yên lặng trong căn phòng. Yến Thanh cũng thoáng giật mình, hắn trừng mắt nhìn đạo hoả thần trên cao đang tan ra rồi biến mất. Trên trán cũng hiện một vạch đen, còn mặt thì cứng lại.
– Con mẹ nó!. Lại phá hỏng chuyện của ta…
Lão Linh nheo mắt hỏi hắn, Yến Thanh trầm ngâm chưa trả lời câu hỏi ngay. Hắn khom người ngồi xổm xuống quan sát cổ qui xác mấy giây rồi mới đáp.
– Tôi đang có một ý tưởng, chính là ” tá đao sát địch “.
– Anh nói vậy là sao?.
Lê Vi chau mày băn khoăn, Yến Thanh nói tiếp.
– Chính là mượn đao giết địch đó. Cụ thể như thế nào, trước mắt tôi không tiện trình bày, tránh tai mắt kẻ địch. Các người cũng không cần làm gì, ở yên trong vòng Hoàng Tuyến là được. Bất luận thấy tôi làm gì, cũng đừng lên tiếng thắc mắc vội, nếu xong xuôi được, tôi sẽ giải thích sau.
– Được, tùy anh hành sự. Chúng tôi biết rồi.
Lê Vi lập tức gật đầu, ai cũng hiểu việc cấp bách trước mắt chính là cứu được Lâm Huyền Trúc. Yến Thanh cũng thoáng gật đầu, đoạn, hắn nhổm người đứng dậy, bước lùi về sau mấy bước, cho tay vào túi áo rộng lấy ra một lá linh phù. Yến Thanh kẹp linh phù vào giữa hai ngón tay trưng lên trước mặt, bắt đầu đọc quyết chú.
” Nhất thiết Thiên Địa, Tứ tượng uy linh, Thượng đế tổ sư nguyên Bắc cực huyền linh đại đế, cửu tồn bách trí, đệ tử thỉnh minh, triệu hộ Linh Quy thần thú, khu tà trừ ma đắc trợ, cấp cấp như luật lệnh!.”
Dứt lời, liền phẩy tay, buông lá linh phù ra, tờ phù thoáng lơ lửng trên không rồi bay lên cao. Yến Thanh giương tay làm phép nhằm mặt lá phù trỏ tới một đạo quyết ấn, linh phù kia lập tức bốc cháy. Chỗ nó bốc cháy hội lại thành một viên minh quang, loé lên từng tia điển quang mảnh dẻ. Điểm sáng lại nở ra, dần hình thành một ảo hình, nhanh chóng tạo nên dáng vẻ của một con rùa lớn uy phong. Lê Vi tròn mắt xem một màn này, trong bụng thầm kêu lên.
– Đó là thần Linh Qui.
Giữa căn phòng, Tiêu Yến Thanh vừa triệu Linh Qui thần ra, liền nhanh chóng dùng pháp lực tạo một đạo quang chỉ điểm, nhằm vào cổ qui xác phía trước đánh tới, khiến nó tiếp nhận linh lực mà sáng lên. Minh linh của Thần Qui cảm nhận được xác thể, lâp tức cũng phản ứng, dậm chân uy lực trên không, vọt một cái đã thu mình thành viên điểm bay tới nhập vào cổ xác kia. Sau khi hoàn thành việc hồi xác thể, Linh Qui thần rùng mình mấy cái, liền làm cho Nhân Linh Thủy Ngải bên trên chấn động rung lắc theo một bận.
– Giờ đến lượt cô…
Tiêu Yến Thanh lẩm bẩm, mím môi, ánh mắt hắn nhìn tới bóng người con gái đang nằm sau bức rèm mỏng thoáng hắt lên một tia quyết đoán, lập tức tung cước bộ tiếp cận. Yến Thanh vén tấm rèm vải lên, nhìn vào gương mặt nhợt nhạt với một bên mặt đã biến dạng của Huyền Trúc, cảm nhận lồng ngực của cô còn duy trì nhịp hô hấp đều đặn. Hắn không chậm trễ vén tay áo tạo một pháp ấn, nhằm ba huyệt đạo lần lượt điểm xuống trên người Huyền Trúc. Ba huyệt đó là: Bách Hội, Phong Tri, Cự Khuyết. Nhận ba ấn điểm từ tay Tiêu Yến Thanh, Huyền Trúc đại khái không có phản ứng gì, hai mắt vẫn nhắm nghiền bất động. Tuy nhiên, có thể nhận thấy lồng ngực cô đã ngừng lên xuống, Yến Thanh dùng hai ngón tay giơ khẽ trước khe mũi cô giây lát, cảm thấy an tâm, mới thu tay lại. Xong xuôi, hắn mới quay về chỗ cũ.
Phía thần Linh Qui, nhận thấy trên mai mình vướng một vật chứa tà khí không thanh sạch, khí tức khắc chế liền ầm ầm phát ra, là muốn rũ bỏ vật kia khỏi cổ xác của mình. Chốc lát sau, một bạch hào quang đã bao phủ toàn bộ thân thể Linh Qui, thần thú lại trụ bốn chân xuống, rùng mình lắc lắc phần mai vài cái. Cổ ngải bên trên mềm mại, chỉ còn phần chân là bám vào mai rùa, liền như muốn đổ xuống. Tiêu Yến Thanh thu thấy thời cơ đã đến, hắn lập tức móc túi lấy ra một tờ phù mới, làm phép, miệng đồng thời hô lên.
” Nhất thiết Thiên Địa sinh thái cực, luân chuyển Càn Khôn sinh Ngũ Hành, sinh tinh hội tụ, khí vượng dưỡng vượng, nhất thiết cấp phát!. Khai!.”
Lá phù lần nữa lại bốc cháy, tan thành một dải bao gồm vô số viên điểm nhỏ quần tụ như tinh vân trên trời, lại có đủ màu sắc. Dải Sinh Tinh ấy không phát sáng, chuyển động rất hạn chế, thoạt nhìn tựu như đứng yên, sau đó chầm chậm xà xuống mặt đất. Phía Linh Qui thần vẫn không ngừng lắc lư, một vài cái rễ từ phần thân Nhân Linh Thủy Ngải đã bứt ra khỏi cổ qui xác, dần dần tăng số lượng, rễ bị bứt ra ngày một nhiều. Cổ ngải vì thế càng chịu rung lắc mãnh liệt hơn. Hai cánh tay nó thoáng ngọ nguậy, uốn éo thân mình như đau đớn. Yến Thanh ngó tới những sinh mạch rễ cây kéo dài từ cổ ngải tới thân thể Huyền Trúc, cũng nhận thấy chúng có sự thay đổi. Lúc này toàn bộ các rễ cây và sinh mạch trên mình cổ ngải đều run rẩy, co rút, oằn mình như những con giun đất. Thần Linh Qui lại bắt đầu di chuyển, cái chân ngắn to tướng chậm chạp dậm xuống sàn nhà kéo theo Nhân Linh Thủy Ngải trên mai mình. Các đường sinh mạch vì thế cũng bị kéo căng ra, Tiêu Yến Thanh căng thẳng chăm chú quan sát tình hình. Hai mắt sắc lạnh của hắn nhìn tới các sợi sinh mạch kia, hằn lên một tia hy vọng hiếm hoi. Trong đầu thầm nhủ.
– Nào, tách ra đi…
Các sợi sinh mạch nối liền cổ ngải với Huyền Trúc trong lúc giằng co, đột nhiên đồng loạt run lên, rồi tự mình bứt ra khỏi cơ thể cô, co rút thu về thân mình. Sau đó nó nhanh chóng khô quắt lại, rốt cuộc chỉ còn xơ xác thành một nhúm dính ở phần thân dưới của cổ ngải. Đáy mắt Yến Thanh sáng lên.
– Tốt lắm…
Nhân Linh Thủy Ngải thu những đoạn sinh mạch về, phần thân trên của nó cũng bắt đầu rùng mình run rẩy, toàn thân uốn éo thập phần khó khăn. Cái đầu như đầu người của cổ ngải thoáng quay lại, phần tựa hồ khuôn mặt người có hai rãnh hẹp đối xứng như hốc mắt nhắm nghiền hướng tới dải Sinh Tinh đang toạ trên sàn nhà, lập tức hai cánh tay nó run rẩy vươn ra, muốn nhào tới đám Sinh Tinh hấp dẫn ấy. Yến Thanh kín đáo nhếch khoé môi.
– Muốn sống lắm đúng không?. Nào, tới với chúng đi…
Hắn im lặng đứng yên chờ đợi, thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm, thế nhưng hắn cảm thấy trong lòng có chút khẩn trương. Thực sự rất hối thúc, muốn cái cây kì quái kia mau mau giao nhập với dải Sinh Tinh. Thực tế nó cũng không để Yến Thanh chờ lâu, đã tự mình muốn nhào tới. Hơn nữa, ở phía dưới, thần Linh Qui cũng đang chậm rãi di chuyển về một phía. Nhân Linh Thủy Ngải cong mình, từ phần đầu của nó đột nhiên nhú lên vô số những chồi non, sau đó không ngừng dài ra, biến thành những cái rễ mới mọc từ trên đầu. Một loáng đã bao phủ hầu như toàn bộ phần đầu của nó. Nhìn trông không khác một bộ tóc là mấy. Có điều, bộ tóc này nhìn quỷ dị vô cùng, do nó có thể chuyển động như rắn rết. Yến Thanh trừng mắt nhìn, hắn thầm đánh giá.
– Quả như dự tính, bị tuyệt đường sống cho nên mới tự động bộc phát năng lực sinh tồn, hoại tiêu bộ phận cũ để sinh trưởng bộ phận mới.
Cổ ngải cong mình chúi đầu về phía dải Sinh Tinh, bộ tóc kì quái bằng rễ cũng uốn éo vươn về phía đó, ngày một dài ra, giống những chồi cây thân thảo hay mọc bám trên các bờ tường, cứ nơi nào có ánh sáng thì chúng hướng tới. Lúc này, thần Linh Qui đột nhiên lại dừng lại, dậm chân lắc lắc thân mình một hồi nữa, cổ ngải liền mất đi chỗ bám trụ cuối cùng. Mấy cái rễ còn sót lại trên mai rùa bất lực rụng ra, toàn bộ nó ngã xuống đất. Tiêu Yến Thanh chau mày chờ đợi, lại thầm nghĩ.
– Lớp dạ thể vẫn không hề tan đi dẫu Nhân Linh Thủy Ngải đã tách ra khỏi cổ qui xác lẫn Lâm Huyền Trúc. Như vậy, có thể củng cố thêm vào suy đoán của mình. Chỉ có nó là có kết nối với đại trận pháp, còn họ Lâm và cổ qui xác hoàn toàn không liên quan gì.
Nhân Linh Thủy Ngải bị rơi ra khỏi cổ qui xác, rùng mình quằn quại, cố sức vươn bộ tóc dài ngoằng chạm tới dải Sinh Tinh, một chốc thì được. Đầu những cái chồi ban nãy mà hiện giờ là những cái rễ vội vã hút lấy những viên điểm li ti từ dải Sinh Tinh, không ngừng hút cạn sinh dưỡng từ chúng. Hút vào bao nhiêu, cổ ngải càng hồi phục bấy nhiêu, phần đầu mọc ra nhiều chồi hơn nữa, hai chân dưới cũng sinh ra những cái rễ con.
“Rắc rắc…”.
Cổ ngải nằm rạp trên sàn nhà như một cô gái bị đánh ngã, lúc này co một chân lên, liền khiến cho nó phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ. Yến Thanh chỉ nhất quyết chờ đợi, hắn tự đoán được ý định của cổ ngải kia. Rõ ràng là nó muốn bò tới gần dải Sinh Tinh. Cả hai chủ thể cũ đều đã bị tước bỏ, cư nhiên nó phải tìm kiếm nguồn sinh dưỡng mới ngay lập tức, âu cũng là phận kí sinh hèn mọn. Yến Thanh lấy ra tờ Hoả phù, chủ ý định đợi Nhân Linh Thủy Ngải thực sự bò tới gần dải Sinh Tinh, sẽ thử dùng Hoả Thần tiêu diệt nó. Bằng không nửa chừng kinh động nó, lại khiến nó quay về phóng rễ bám vào Lâm Huyền Trúc thì cũng khá là phiền phức, nhân tiện có Sinh Tinh ở đây, làm mồi câu chút thời gian vẫn hơn. Tính toán xong xuôi, hắn yên lặng hành động, nhẹ nhàng đi vòng sau cổ ngải, tiếp cận nơi Trúc nằm, nhanh chóng dùng ấn huyệt giải đi ba ấn điểm đã điểm xuống ban nãy. Chỉ nghe cổ cô khẽ “hự” một tiếng rất nhỏ, mi tâm đồng thời nhíu chặt lại. Lồng ngực cũng nhấp nhô yếu ớt. Yến Thanh ngoái đầu nhìn tình hình phía sau, trông chừng cổ ngải. Sau đó mới vội vã xốc Huyền Trúc lên vai, nhấc thân thể cô rời khỏi cỗ quan tài chết chóc.
Cổ ngải bò được nửa chừng, vừa bò vừa hút không ngừng Sinh Tinh, tốc độ dần dần tăng lên. Có lẽ nó đã quên luôn Lâm Huyền Trúc, hoàn toàn bị dải Sinh Tinh kia thu hút, cho nên cũng không màng xung quanh. Lúc này Yến Thanh đã đem Trúc về phía bên kia căn phòng, đặt cô ngồi tạm ở góc phòng tối, gần nơi bọn Lê Vi và Lão Linh đang đứng. Lại dùng một chút pháp lực truyền qua thân thể cô thông qua ấn huyệt. Trúc tiếp nhận nguồn dương lực ấm áp, có lẽ đỡ được phần nào khó chịu, mi tâm đã giãn ra, gục đầu vào vách tường tối thiêm thiếp ngủ. Lê Vi cùng Linh Lão Đẩu chăm chú quan sát mọi việc từ đầu đến cuối, nhất quyết không dám cất tiếng nói nửa lời, bởi hắn đã có căn dặn trước. Lúc này nhìn thấy Huyền Trúc an toàn ở một góc, trong lòng mới buông xuống chút căng thẳng.
Tiêu Yến Thanh lo liệu cho Huyền Trúc xong, lại nhanh chóng trở ra xử lý cổ ngải lúc này đã hoàn toàn nằm trong dải Sinh Tinh, mặc sức mà hấp thu sinh dưỡng từ nó. Hắn lạnh lùng rút ra Hoả Phù, lặng lẽ phóng tờ phù lên không, tạo ấn triệu Hoả Thần ra. Ngọn lửa thần quần tụ, phả ra hơi nóng áp bức.
Nhân Linh Thủy Ngải phía dưới mặt đất vẫn say mê thu thập nguồn dinh dưỡng mà nó không rõ lai lịch. Ý thức của nó tuy đã hình thành, thế nhưng lúc này sự sống đối với nó mới là thứ chiếm hữu duy nhất. Cầu lửa lớn đang bay trên đầu cũng không khiến nó để ý, chỉ một mực dùng rễ hút vào sinh dưỡng.
“Roạt”.
Một tiếng động sắc lẻm phá tan sự yên lặng trong căn phòng. Yến Thanh cũng thoáng giật mình, hắn trừng mắt nhìn đạo hoả thần trên cao đang tan ra rồi biến mất. Trên trán cũng hiện một vạch đen, còn mặt thì cứng lại.
– Con mẹ nó!. Lại phá hỏng chuyện của ta…
Danh sách chương