Edited by Nát Viết Nhảm

"Ủa mà sao cậu lại ở đây?" Kiều Mộc nhìn về phía Từ Dữu Dữu đang cùng ra khỏi đạo quán.

"Mình đi theo bà ngoại tới." Biết bà cụ là bà ngoại của Kiều Mộc, Từ Dữu Dữu cũng tự nhiên sửa cách xưng hô.

Kiều Mộc kinh ngạc nhìn về phía bà ngoại.

Bà ngoại Kiều cười híp mắt nói: "Cháu gái này lúc nãy bị lạc đường trong hẻm, là bà dẫn đường cho con bé."

Kiều Mộc kinh ngạc nhìn Từ Dữu Dữu, như muốn nóigì đó, cậu cũng lớn như vậy, thế mà còn lạc đường?

"À thì, mình chẳng phải vừa về nước sao, đối với nơi này còn chưa quen thuộc, thật ra loay hoay một hồi thì mình cũng sẽ tìm được đường thôi." Từ Dữu Dữu không tự tin giảo biện.

"Ừm." Kiều Mộc biết da mặt con gái thường hay mỏng, không nói gì, chỉ là ánh mắt chế nhạo không hề che dấu.

"Cậu cười cái gì, mình nói thật."

Kiều Mộc ngừng cười, lại ừ một tiếng.

"Cậu ừ cái gì mà ừ." Từ Dữu Dữu ảo não, thề rằng hai ngày nữa nhất định phải thuộc lòng đường đi ở thị trấn Hồng Loa.

"Hai đứa... biết nhau à?" Bà ngoại Kiều nhìn xem hai người.

"Cô ấy là bạn học cùng lớp mới chuyển tới của con, tên là Từ Dữu Dữu." Kiều Mộc giới thiệu.

"Bà ngoại, tụi con là bạn ngồi cùng bàn." Từ Dữu Dữu cũng nói.

"Là bạn cùng bàn à, vậy cháu muốn đến nhà chúng ta ăn cơm không, bà ngoại nấu cơm cho hai đứa ăn." Bà ngoại Kiều nhiệt tình mời.

Kiều Mộc tính cách hướng nội, có rất ít bạn bè hoặc bạn học được mời đến nhà, cho nên bà ngoại Kiều liền phá lệ nhiệt tình.

"Lần sau đi ạ." Kiều Mộc nói rồi nhìn thoáng qua Từ Dữu Dữu, trong mắt ám chỉ rõ ràng ý tứ.

Từ Dữu Dữu giật mình, ánh mắt rơi vào ánh mắt tha thiết của bà ngoại Kiều, lúc này sự ưu nhã hiền hoà của bà lão dường như đã làm cho Từ Dữu Dữu quên rằng lúc nãy bà đã bị kích động như thế nào trong đạo quán. Nhưng tình trạng tâm lý của bà ngoại Kiều khẳng định là không bình thường, nếu không sẽ không quên chuyện Kiều Mộc đã sáu năm nay không đến đạo quán. Từ Dữu Dữu mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

"Cảm ơn bà ngoại, nhưng mà mẹ cháu vẫn chờ cháu ở nhà, lần sau cháu lại qua, bà dặn Kiều Mộc gọi cháu." Từ Dữu Dữu nói.

"Như vậy nhé, lần sau bà sẽ nói Mộc Mộc gọi cháu." Bà ngoại Kiều nói.

"Vâng ạ, bà ngoại gặp lại." Nói xong, Từ Dữu Dữu khoát tay áo, chủ động quẹo vào con hẻm nhỏ khác.

"Cô bé này lớn lên thật xinh xắn." Bà ngoại Kiều nhìn bóng lưng của Từ Dữu Dữu, vui vẻ nói.

Kiều Mộc ừ một tiếng, dìu bà ngoại rời đi.

=

Đạo quán Hồng Loa cách cửa hàng gốm mỹ nghệ nhà cô không xa, Từ Dữu Dữu thuận lợi đi tới đường lớn, nhưng cô cũng không đi thẳng đến cửa tiệm gốm của mẹ Quý, mà là đi cửa tiệm sát vách mua một chiếc bánh burrito, ăn như hổ đói hơn nửa cái bánh, mới đi vào tiệm.

Cô từ buổi sáng đến bây giờ một ngụm nước cũng chưa uống, lúc này đã đói đến nỗi choáng đầu hoa mắt.

"Mẹ, chuyển phát nhanh của con đâu?" Từ Dữu Dữu vào cửa liền hỏi.

"Ở trên bàn, con sao giờ mới đến, mẹ còn định phát thông cáo tìm người..." Quý Lạc Dao đang muốn trêu chọc con gái vài câu, đột nhiên trông thấy hôm nay con gái chỉ mặc một áo len màu trắng, lập tức trong lòng run lên, kích động từ trong quầy chạy ra, "Con khỏi bệnh rồi? Không lạnh sao?"

"Dạ đỡ nhiều rồi." Từ Dữu Dữu cúi đầu loay hoay nghịch hộp chuyển phát nhanh.

"Đến giờ mới mấy ngày, con đã khỏe lại rồi sao? Sớm biết thế thì mẹ đã để con đi học sớm một chút." Nếu biết đi học sẽ giúp thuyên giảm bệnh tình của con gái, lúc trước bà đã không tìm bác sĩ tâm lý, khiến trễ cả nửa tháng.

"Mẹ, có dao rọc giấy không, con mở cái hộp chuyển phát này." Từ Dữu Dữu hỏi.

"Mẹ đi lấy." Quý Lạc Dao cầm dao đưa cho con gái, Từ Dữu Dữu rạch mở hộp giấy đóng gói ra, hai ba đường đã mở xong cái hộp chuyển phát.

Từ Dữu Dữu ở kiếp trước đã chơi máy ảnh quen, cô chọn một loại máy ảnh kinh điển, sách hướng dẫn cũng không cần xem, cầm lên ken két mấy cái liền lắp ráp xong, động tác thành thạo vô cùng.

Quý Lạc Dao thấy thế, cũng tìm ra manh mối, nghi ngờ hỏi: "Con từ bao giờ mà thích chơi máy ảnh vậy?"

Trong ấn tượng của bà, Từ Dữu Dữu hình như không có thích mấy thứ này.

"Mới được gần đây." Từ Dữu Dữu cứng đờ, thuận miệng qua loa nói.

Mới gần đây? Là khoảng thời gian đầu năm sau khi mình ly hôn rồi về nước sao? Liên quan đến khoảng thời gian mẫn cảm, Quý Lạc Dao sợ lại kích thích con gái, cũng không tiếp tục hỏi.

Từ Dữu Dữu nhẹ nhàng thở ra, cầm máy ảnh điều chỉnh một chút, bỗng nhiên có chút ngứa tay: "Mẹ, con ra ngoài chụp ảnh, đến bữa tối con về."

Nói xong cũng chạy ra ngoài.

Từ Dữu Dữu có chút thiên phú trong việc chụp ảnh, ở kiếp trước khi cô nhàn rỗi quá nên có tham gia qua mấy cái giải nhiếp ảnh nghiệp dư, không lớn không nhỏ cầm qua mấy giải thưởng. Nhưng cô chụp ảnh quá mức tùy tiện, hứng lên thì chụp những gì mình thích, cho nên cũng không xem nhiếp ảnh như cái nghề kiếm sống.

Ở kiếp trước cô đã đến nhiều nơi trên thế giới để leo núi, chụp qua rất nhiều phong cảnh trên thế giới, chỉ có Trung Quốc là ít đến. Kiếp này tình cờ được sống trong cổ trấn nổi tiếng cả nước, Từ Dữu Dữu làm gì mà bỏ qua được, cô liền giơ máy ảnh bắt đầu ghi lại những cảnh vật của Hồng Loa cổ trấn trước mắt mình.

Cô chụp cảnh người đi đường, chụp bàn đá xanh, chụp đạo quán Hồng Loa, cũng chụp ngói đen gạch xanh, sắp xếp bố cục, điều chỉnh ánh sáng, góc độ đa dạng... Bất tri bất giác đã qua buổi trưa, gần đến hoàng hôn, Từ Dữu Dữu đang tìm cái đình nhỏ trên sườn núi có tầm nhìn vô cùng tuyệt vời, dự định ngồi xổm ở đây chụp cảnh mặt trời lặn, khói lửa nhân gian.

Nhưng trong chốc lát, khói lửa nhân gian chưa thấy đâu, nhưng là cảnh mặt trời lặn đã bị cơn mưa rào rửa sạch.

Thời tiết tại sao lại thay đổi thất thường thế này?

Từ Dữu Dữu buồn bực trốn bên trong đình, mặc dù không đến nỗi dầm mưa, nhưng trong đình gió lùa tứ phía, gió thổi vào thật lạnh. Mặc dù chứng hàn trong người cô nhờ vào sự tiếp xúc với Kiều Mộc mà thuyên giảm hơn nửa, nhưng dù sao vẫn chưa khỏi hẳn. Lại thêm hôm nay cô chỉ mặc một cái áo len, lúc ban ngày do có mặt trời sưởi ấm nên cô không cảm thấy lạnh, lúc này trời mưa, nhiệt độ cơ thể bắt đầu giảm xuống.

Từ Dữu Dữu vốn nghĩ mưa đổ một hồi sẽ ngừng, bản thân chỉ cần kiên trì một chút, thế nhưng ngồi chờ thì bị gió thổi rất lạnh trong chốc lát chính cô cũng có chút chịu không nổi.

Chỉ có thể gọi mẹ đến đây đưa mình cái dù, nhưng mà mình đang ở đâu nhỉ?

Nơi này mặc dù là quê hương của mẹ Quý, nhưng mẹ Quý cũng rời đi một khoảng thời gian quá dài, Hồng Loa trấn thay đổi nhiều thế này, mẹ Quý khả năng cũng không biết đường.

Nghĩ nghĩ, Từ Dữu Dữu lấy điện thoại di động ra, tiện tay chụp phong cảnh núi, gửi vào trong group chat.

YOYO: [Bị mắc mưa, có ai biết đây là đâu không?]

Đây là lần đầu Từ Dữu Dữu nhắn tin bên trong group chat, mặc dù mọi người còn chưa quen cô, nhưng đều đã nhận hồng bao của Từ Dữu Dữu, cái này gọi là bắt người tay ngắn (1),thế nên từng hồi âm đều rất tích cực.

(1) Thành ngữ TQ đầy đủ là: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. (Nguồn: https://hatdao3quatao.wordpress.com)

Bạch Dị: [Đây chẳng phải ngôi đền trên sườn núi sao?]

YOYO: [Có thể nói cụ thể một chút không.]

Bạch Dị: [Cụ thể thế nào?]

YOYO: [Cụ thể đến độ một người mới từ nước ngoài về cũng có thể đi tìm tới.]

Bạch Dị: [Vậy sẽ phải cụ thể đến địa chỉ nhà, mình thì hay gọi nó là Tiểu Sơn Pha, không nhớ rõ cụ thể địa chỉ, có ai khác trong đây biết không?]

Quý Hạo Bác: [Hình như là gần đường Hồng Dương rẽ trái đi lên?]

Hoàng Minh: [Đường Liễu Châu cũng có thể đi lên.]

YOYO:...

Nói vậy cũng như không.

Không ít người bên trong group chat người đều là người bản địa của thị trấn Hồng Loa, bọn họ nhìn ảnh chụp thì đều biết là địa phương nào, nhưng nếu hỏi cụ thể địa chỉ thì quả thật là bọn họ không rõ.

Thẩm Lỵ Lỵ: [Nếu không cậu đợi mưa tạnh đi, mình đoán trận mưa này tối đa cũng tầm 20 phút sẽ tạnh.]

Cũng chỉ có thể như thế, hơn nữa tầm 20 phút nữa mưa sẽ tạnh, nếu như biết địa chỉ, chờ mẹ Quý đi tới, mưa chắc cũng tạnh rồi.

=

Kiều Mộc trong thư phòng luyện chữ, trong sân bà ngoại Kiều đang nói chuyện cùng con trai, hai người đã trò chuyện trong chốc lát. Bà ngoại Kiều chán cái tật nói nhiều của con trai mình, nên bà lấy cớ mình phải đi nấu cơm hôm khác nói chuyện tiếp.

Một lúc sau, bà ngoại Kiều cầm điện thoại di động đưa cho Kiều Mộc: "Đây, chú của cháu có chuyện muốn nói với cháu này."

Kiều Mộc nhận lấy điện thoại, chờ bà ngoại Kiều đi, mới nhìn chú mình trong video.

"Bà ngoại cháu gần đây có hay phát bệnh không?" Chú của Kiều Mộc hỏi.

"Bà vẫn khỏe, tháng này chỉ phát bệnh một lần." Kiều Mộc nói.

"Được rồi, cháu quan sát bà nhiều một chút. Công việc của chú thường xuyên phải đi công tác, mợ của cháu thì phải ở trên phim trường chăm anh cháu đóng phim, chỉ có thể dựa vào cháu thôi. Nhưng tháng sau anh họ cháu sẽ trở về đi học, đến lúc đó chú sẽ dặn mợ cháu qua đó chăm bà giúp cháu." Chú của Kiều Mộc nói

"Dạ."

Chú của Kiều Mộc không đáp lại, nhẹ gật đầu rồi cúp điện thoại, video quay về giao diện chính, Kiều Mộc thấy trong group chat của lớp có không ít tin nhắn, tiện tay ấn mở nhìn thoáng qua.

Từ Dữu Dữu bị mắc mưa?

Kiều Mộc nhìn ngoài trời mưa rơi tí tách bên khung cửa sổ, trận mưa này chắc cũng sẽ sớm tạnh, nhưng Từ Dữu Dữu đặc biệt sợ lạnh. Buổi sáng khi thấy cô, hình như cô chỉ mặc một cái áo len. Chớ vậy bây giờ mưa mùa thu, người khỏe mạnh bình thường còn thấy lạnh, huống chi là cô.

Nghĩ tới đây, Kiều Mộc cầm dù, nói một tiếng với bà ngoại rồi đẩy cửa ra ngoài.

Hồng Loa trấn vốn không lớn, Kiều Mộc lớn lên tại đây, nên cậu rất rành đường xá nơi đây, đi đường tắt tầm 7-8 phút liền đến sườn núi. Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, xa xa cậu liền thấy được một hình bóng người nào đó đang co quắp bên trong ngôi đền.

Kiều Mộc bước nhanh tới.

Từ Dữu Dữu vừa lạnh vừa chán, cô đang cúi đầu ngồi đếm kiến trên đất, đột nhiên trong tầm mắt có một đôi giày thể thao màu đen xuất hiện, cô kinh ngạc ngước mắt, thấy được một người vô cùng quen thuộc.

"Kiều Mộc?" Từ Dữu Dữu trong mắt tràn đầy kinh hỉ.

Không có áo khoác lông cồng kềnh, khi cô ngẩng đầu lên, cái cổ thon dài trắng nõn lộ ra hoàn mỹ, từ góc độ của Kiều Mộc nhìn xuống, thậm chí có thể trông thấy xương quai xanh trong cổ áo thoát ẩn thoát hiện.

"Đây." Kiều Mộc trầm mặc đưa cây dù trong tay ra phía trước, ánh mắt có chút dời đi chỗ khác.

"Cậu đặc biệt tới đón mình hả?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Nhà mình ở gần đây." Kiều Mộc nói.

Cho dù có phải là nhà gần hay không thì cậu ấy đến đây là để đón cô.

"Cám ơn." Từ Dữu Dữu đứng dậy, chủ động đứng dưới dù, bởi vì dù không lớn, lại sợ dầm mưa, Từ Dữu Dữu gần như dán vào người Kiều Mộc.

Kiều Mộc nhảy dựng lên, hốt hoảng lách mình tránh ra: "Mình mang theo hai cây dù."

Từ Dữu Dữu lúc này mới chú ý, trong tay trái của Kiều Mộc còn cầm một cây dù nữa, bởi vì nó cùng màu với quần áo của cậu ấy nên cô không nhận ra.

"Ừ." Sau khi Từ Dữu Dữu đưa tay nhận lấy cây dù do Kiều Mộc đưa đến, Kiều Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mở cây dù khác ra, hai người cùng đi hòa vào màn mưa.

"Nhà cậu ở đâu, mình đưa cậu về." Kiều Mộc nói.

"Đường lớn." Cô đã hứa với mẹ tối sẽ về ăn cơm.

Từ nơi này đến đường lớn, đi bộ mất tầm hai mươi phút, Kiều Mộc liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô gái, xem ra đi bộ kiểu này cũng không khác gì so với ngồi đợi trong đền, giúp người thì giúp cho trót.

"Muốn về nhà mình không?" Kiều Mộc hỏi.

Từ Dữu Dữu đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Kiều Mộc.

"Trú mưa."

Có lẽ vì đôi mắt cô sáng long lanh, Kiều Mộc nhịn không được bày đặt giải thích thêm một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện