Nha Trang, 14/03/20

Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)

Bầu trời tháng sáu, nắng gắt như lửa. Dịch Thần Hi lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Xuyên, ở một ngõ nhỏ bên ngoài khu đại viện. Lúc ấy cô mới vừa cãi nhau với nhà mình một trận.

Nắng giữa trưa rất chói mắt, Dịch Thần Hi từ trong nhà chạy ra, hai mắt đẫm lệ chạy đến hướng cửa, đi về hướng ngõ nhỏ bên kia. Mới vừa đến đầu hẻm, cô liền thấy được một hình dáng thẳng tắp, nghiêm trang. Anh mặc một cái áo thun đen đơn giản, một cái quần jean đen, ánh mắt Dịch Thần Hi nhìn xuống, cúi đầu nhìn mắt cá chân lộ ra của anh.

Mắt cá chân của anh trắng nõn, cảm giác vô cùng gầy, nhưng lại cực kỳ gợi cảm, đây chính là điều hấp dẫn ánh mắt của Dịch Thần Hi nhất.

Cho đến khi Hạ Xuyên quay đầu nhìn lại, ho nhẹ một tiếng, cô mới cố gắng di chuyển tầm mắt khỏi mắt cá chân ấy, đối diện với tầm mắt người kia.

Mái tóc nam sinh vô cùng ngắn, mắt sáng mày kiếm, mũi cao thẳng tắp, đôi mắt thon dài, mặt mũi góc cạnh, con mắt thâm thúy có chút nghiền ngẫm nhìn chằm chằm cô, lên tiếng hỏi cô: "Cô gái nhỏ, em đang nhìn chỗ nào vậy?"

Dịch Thần Hi nhấp môi không trả lời anh, từ bỏ ngõ nhỏ này, xoay người chạy về hướng khác.

Đây là lần gặp đầu tiên của cô và Hạ Xuyên.

- ------------

Thời điểm Dịch Thần Hi đến nhà Trình Noãn Noãn đã khóc rối tinh rối mù, Trình Noãn Noãn an ủi một hồi lâu, cô mới ngừng được một lúc.

"Vì sao bọn họ lại không cho mình học chuyên ngành nhiếp ảnh chứ!" Dịch Thần Hi khàn giọng hỏi.

Trình Noãn Noãn nhíu mày, suy nghĩ hỏi: "Cậu ta muốn học chuyên ngành gì?"

Cô cười lạnh lùng: "Phát thanh viên."

"Vậy cậu... định thế nào?" Trình Noãn Noãn hỏi thật cẩn thận, năm nay hai người mới vừa thi tốt nghiệp, đang thương lượng xem nên lựa chọn ngành học nào.

Từ nhỏ Dịch Thần Hi đã thích nhiếp ảnh, nhà cô điều kiện tốt, do vậy từ bé đã tiếp xúc với những thứ này, chỉ cần cô muốn, đều có thể dùng tiền để mua, không thành vấn đề. Cho đến năm lớp 6, mọi thứ đều thay đổi.

Trong nhà bỗng đưa về một cô bé bằng tuổi cô, từ đó về sau, Dịch Thần Hi không còn là công chúa nhỏ độc nhất vô nhị của Dịch gia nữa. Mọi chuyện đều phải có ý kiến của cô bé kia, ngay cả chọn trường cũng vậy.

Nếu Dịch Ngưng Phù muốn học một ngôi trường khác, Dịch Thần Hi cũng phải chọn như vậy, nguyên nhân là nếu học khác trường sẽ không dễ đưa đón. Với chuyện này, Dịch Thần Hi đều không để tâm, tính cách cô tuy nóng nảy, nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn, đặc biệt là sau khi biết hoàn cảnh của Dịch Ngưng Phù, cô vẫn luôn nỗ lực bao dung, nói bao dung thì có hơi quá, tóm lại đối với Dịch Ngưng Phù, cô tuy không thích nhưng sẽ không bao giờ đụng tới.

Sau mấy năm ở chung, mâu thuẫn xuất hiện càng ngày càng nhiều, Dịch Thần Hi không thể nhịn được nữa liền làm ầm ĩ một lần, nhưng sau cuộc cãi vã ấy, cô vẫn phải đi xin lỗi. Từ đó về sau, cô đối với Dịch Ngưng Phù chính là thái độ người không phạm ta, ta không phạm người.

Cô cố gắng không để ý đến cô ta, Dịch Ngưng Phù ở phòng khách, Dịch Thần Hi nhất định ở trong phòng, ngoại trừ việc ăn cơm, những thời gian còn lại hai người tuyệt đối không chạm mặt nhau. Cho đến hôm nay, khi thành tích cô thi đại học được gửi đến, cô muốn học chuyên ngành nhiếp ảnh, nhưng lại bị bác bỏ.

Đơn giản bởi vì Dịch Ngưng Phù muốn học phát thanh viên, trong nhà liền hi vọng cô có thể đi học chuyên ngành này chung với cô ta.

"Mình không biết." Dịch Thần Hi uống một hớp nước đá thật to, như vậy mới có thể làm giảm được sự tức giận trong cô.

Trình Noãn Noãn gật đầu, ghé vào mặt bàn nhìn cô: "Mình cảm thấy ba mẹ cậu nhất định sẽ bắt cậu đi học phát thanh viên."

Điểm này Dịch Thần Hi biết rõ. Cô dừng một chút, cắn răng nói: "Chẳng lẽ bọn họ đã quên rằng mình mới chính con ruột của hai người sao?"

Trình Noãn Noãn lắc đầu, thở dài nhìn cô: "Đương nhiên là không quên rồi, nhưng bọn họ lại không thể từ chối được yêu cầu của Dịch Ngưng Phù." Trình Noãn Noãn chớp chớp mắt, nghiêm túc phân tích cho cô: "Từ nhỏ đến lớn, khi cậu ta làm nũng thì ba mẹ cậu liền không có biện pháp chống đỡ rồi, nhưng cậu lại không như vậy."

Tính cách Dịch Thần Hi rất nóng, từ nhỏ đã là tiểu bá vương trong viện, nói cô đánh người thì có thể, nhưng bắt cô làm nũng thì không bao giờ.

"Hay là cậu cũng nhẹ nhàng thử một lần đi? Năn nỉ mẹ cậu?"

Dịch Thần Hi hừ lạnh một tiếng, "Mình không cần."

"Vậy cậu muốn làm sao?"

Dịch Thần Hi hít sâu một hơi, nhìn Trình Noãn Noãn nói: "Tối nay mình sẽ ở nhà cậu."

"Được thôi." Hai người là bạn học cấp ba, quan hệ đương nhiên là rất tốt, đối với yêu cầu ngủ lại này Trình Noãn Noãn không có ý kiến: "Đúng lúc mình đang cô đơn ở nhà."

Dịch Thần Hi ừ một tiếng, đem cằm gác trên một góc bàn học nhìn chằm chằm Noãn Noãn: "Cậu quyết định học chuyên ngành phát thanh viên đúng không?"

"Ừ."

Cô đau đầu xoa xoa mái tóc ngắn lộn xộn, "Ngày mai nói tiếp vậy."

"Được."

Hai người bọn họ giống nhau, đều không phải là kiểu người biết nấu cơm, Trình Noãn Noãn gọi cơm hộp, ăn xong, điện thoại Dịch Thần Hi im lặng cả một buổi trưa rốt cuộc cũng bắt đầu có động tĩnh.

- --------

Nửa tiếng sau, Dịch Thần Hi bị nước mắt của mẹ mình làm cho bất lực, nên phải trở về.

Vừa đến nhà, mẹ Dịch Thần Hi liền lôi kéo cô khóc thêm nửa tiếng, cô mới trở về phòng mình, mới về phòng không lâu, liền có người đẩy cửa bước vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện